Chương 29: Chuyên Sủng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàn Ân giương mắt, chỉ thấy một nam tử mảnh khảnh phủ áo choàng thuần trắng đứng ở trước bàn đá. Tầm mắt hướng lên trên, là hé ra khuôn mặt xinh đẹp cơ hồ không phân biệt rõ nam nữ. Cằm nhỏ nhọn, da nõn nà, mặt mày nhìn quanh sáng sủa, ngay cả Hoàn Ân nhất thời nhìn thấy đều có chút xuất thần.

"Thật xin lỗi, ngươi là. . ." Một trong giai lệ ở hậu cung của bạo quân kia sao?

"Là ta đường đột , " người tới che miệng cười khẽ, "Ta gọi là Lộng Ngọc, không sợ ngươi chê cười, ta ở gần lãnh cung."

"Lãnh cung?" Người xinh đẹp như thế cũng sẽ bị đưa vào lãnh cung sao? Bạo quân kia không phải là có mới nới cũ chứ? Hoàn Ân đang thay người trước mặt cảm thấy tiếc nuối, bỗng nhiên lại nghĩ lại, đại khái ngày mình được giải thoát cũng sắp rồi.

"Ân. Ngươi thì sao, ngươi là tân sủng của bệ hạ đi?"

"Không. Ta. . ." Người tới tự nhiên hào phóng, Hoàn Ân thế nhưng lại ngượng ngùng đứng lên. Đối với một người bị thất sủng mà nói tân sủng giống như là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, y không muốn vô duyên vô cớ bị cừu hận.

Lộng Ngọc khoát tay cười nói: "Ngươi không cần che giấu, chuyện này phụ cận cung mọi người đều biết. Trong cung thực nhàm chán, cho nên có tin tức gió thổi cỏ lay gì cũng truyền thật sự mau, đặc biệt là những chuyện có liên quan bệ hạ ."

Hoàn Ân khẽ nhíu mày: Bị nhiều người xem như luyến đồng như thế ."Tuy rằng nói như vầy rất quái dị, nhưng là. . .Ta kỳ thật đều không phải là tự nguyện."

"Ta cũng không phải. Ta vừa thấy ngươi chỉ biết không phải."

"A?" Đối phương vừa nói như thế, Hoàn Ân lập tức cảm thấy thân thiết đứng lên.

"Ta cũng bị bắt vào như vậy. Sau khi bị hoàng đế chán ghét mà vứt bỏ, một mình ở trong này rất nhàm chán, nhìn đến ngươi tướng mạo thân hòa, liền nhịn không được đến gần."

Hoàn Ân vui vẻ nở nụ cười: "Cùng là người lưu lạc thiên nhai, gặp lại hà tất từng quen biết a! Vậy ngươi nguyên lai là. . ."

"Người nguyên quán Dương Châu, ở kinh thành lấy đánh đàn mà sống."

"Đánh đàn?" Nghĩ đến Mục Thiếu Y cũng là nhạc công, Hoàn Ân nhịn không được đối người trước mặt lại thêm thân cận vài phần.

"Cầm kỳ thư họa đều biết một ít."

"A, thì ra là toàn tài."

"Toàn tài thì chưa dám, mỗi dạng đều biết một chút, nhưng mỗi dạng đều chỉ biết sơ sơ."

"Ngươi khiêm tốn quá mức rồi ."

Ở quốc gia xa lạ, lại gặp được người cùng cảnh ngộ, mà người này, thế nhưng còn cùng y hứng thú hợp nhau. Như vậy xác suất thật sự không lớn. Hoàn Ân từ sau khi tiến cung, không thể lại ra cung cùng Mục Thiếu Y gặp mặt, trong lòng buồn khổ không người thổ lộ, trước mặt người này mặc dù không thể hoàn toàn nói cho hắn tình hình thực tế, tán gẫu chút cầm kỳ thư họa cũng là tốt.

Giống như tha hương ngộ bạn cố tri, Hoàn Ân cùng Lộng Ngọc hàn huyên một canh giờ, thẳng đến khi Lộng Ngọc đứng dậy nói có việc phải trở về trước, hai người mới tạm thời chia tay, cũng hẹn sau này mỗi buổi chiều sẽ tới đây gặp mặt, nếu qua một nén nhang mà chưa tới, vậy cho thấy hôm ấy có sự trì hoãn, không thể đến.

***

"Thoạt nhìn ngươi hôm nay tâm tình không tệ?" Dung Thành phê xong tấu chương, bước vào Trường Nhạc cung, ngoài ý muốn gặp Hoàn Ân cư nhiên không ở trên giường giả bộ ngủ.

". . ." Rõ ràng như vậy sao?

"Gặp được chuyện gì tốt?" Dung Thành một bên để Lưu Kỳ hầu hạ cởi ngoại bào một bên hỏi.

"Không có gì." Hoàn Ân thu hồi sách, đi đến phía sau bình phong, cởi áo tháo thắt lưng, chuẩn bị nghỉ ngơi.

"Có tin tức của Nguyệt tộc, muốn nghe hay không?"

Hoàn Ân đang giật mình sững sờ, đã bị người từ phía sau ôm, đai lưng được từ từ cởi bỏ, rơi trên mặt đất. Lỗ tai cũng sa vào cái hôn dày đặc, đầu lưỡi ướt át từ viền lỗ tai liếm xuống, sau đó ngậm vào toàn bộ vành tai.

"Có phải có tin tức tốt hay không?" Hoàn Ân có chút hơi hơi phát run , đặt tại tay Dung Thành đang xốc lên trung y.

"Ngươi muốn biết?"

Mặc dù không biết đối phương lại có thủ đoạn nào, Hoàn Ân vẫn là thành thật gật đầu : "Muốn."

"Nếu muốn biết, hôm nay chủ động một lần, trẫm liền nói cho ngươi."

Làm ngươi xuân thu đại mộng! Hoàn Ân nhịn lại nhịn. Mới cắn răng đem những lời này nuốt xuống, bị chọc tức đến phát run. Người này quả thực chẳng biết xấu hổ! Cư nhiên dùng quân tình đến áp chế y, còn nói một cách hạ lưu như vậy.

"Tức giận?" Dung Thành ép buộc người trước mặt xoay người lại, Hoàn Ân hàm lệ hung hăng trừng liếc mắt một cái, Dung Thành cũng là yêu cực kỳ ánh mắt này của y, rõ ràng hẳn là sắc bén , lại bị ánh nước trong suốt nhu hóa, xấu hổ tức giận dường như có phong tình vạn chủng.

Hoàn Ân không để ý đến hắn, liều mạng muốn tránh ra đôi tay đang giam cầm, đối phương lại càng thu càng chặt.

"Quân sĩ của ta đã tới, liên hợp quân sĩ khí đại chấn, " Dung Thành một bên cởi trung y của y một bên chậm rãi thì thầm, như là đang ngâm nga tấu chương, "Cho tới nay đã đánh vỡ vùng quân địch tiến công, có một tiếng trống hi vọng làm tinh thần hăng hái thêm thu phục đất bị mất."

Thời điểm sau lưng dính vào đệm chăn mềm mại, Hoàn Ân mới phát hiện chính mình khóc.

Cuộc đời y vừa vô dụng vừa bi ai, cuối cùng cũng có một chút công dụng.

Tuy rằng bị bạo quân này uy hiếp, nhục nhã, cũng may hết thảy sự tình khó mà chịu được, hiện tại đều có giá trị. Không uổng công y nuốt xuống đau khổ thật lớn như vậy.

Y không phải một vương tử xứng chức, cánh tay gầy yếu không có biện pháp bảo hộ thần dân của y, từng có hy sinh như vậy, được đến kết quả như vậy, miễn cưỡng xem như, cố sức làm tròn trách nhiệm của một vương tử đi.

"Không phải là nên cao hứng sao, thế nào lại khóc."

Hoàn Ân lắc đầu, tùy ý nam nhân đưa hai chân y mở lớn, lại hung hăng xâm nhập.

Không cần phải nói, y cơ hồ cả một đêm cũng chưa ngủ. Ngày hôm sau vẫn ngủ thẳng quá trưa. Mơ mơ màng màng mới nhớ tới đến buổi chiều còn phải cùng Lộng Ngọc gặp mặt. Tắm rửa tẩy trừ một phen, lại vội vàng dùng chút bữa trưa, không ôm hi vọng đuổi tới ngự hoa viên, phát hiện Lộng Ngọc thế nhưng còn tại chờ y.

"Thật có lỗi thật có lỗi, ta đã tới chậm. . . . . ."

"Không quan hệ. . . . . ."

Gặp ánh mắt đối phương có chút nhìn chằm chằm cổ mình, Hoàn Ân có chút mất tự nhiên lấy tay che khuất." Xảy ra chuyện gì?"

"Ngươi lần sau vẫn là mặc thêm chút ngoại bào đi. Dấu hôn liền lộ ở bên ngoài."

"A." Hoàn Ân nhất thời xấu hổ không chịu nổi, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì tốt. Tuy rằng đối phương nói chính mình bị bắt tiến cung cũng không tự nguyện, nhưng ở trước một người thất sủng bày ra được sủng ái, chỉ biết tăng thêm phản cảm.

"Thời điểm mỗi lần bệ hạ đều hôn ngươi sao?"

"Phải." Bắt đầu chỉ là hôn môi. Sau quả thực chính là cắn. Cách một đêm liền làm một lần, trên người y quả thực dấu hôn trải rộng. Hiện tại chứng cớ vô cùng xác thực, muốn nói không có cũng không được.

Lời vừa ra khỏi miệng, biểu tình đối phương liền lại càng không tự nhiên."Bệ hạ mỗi đêm đều lật bài tử của ngươi? Ngươi là ở tại cung nào?"

"Cũng không phải là mỗi đêm. Ta. . . Ta không có cung viện riêng." Hoàn Ân kỳ thật rất muốn bịa một cái tên cung điện, nhưng y đối việc này hoàn toàn không biết gì cả, bịa một cái liền lộ, không bằng thành thật trả lời.

Lộng Ngọc mặt càng trắng: "Vậy ngươi nghỉ ngơi ở đâu?"

". . ."

"Ngươi ở Trường Nhạc cung của bệ hạ?"

". . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net