Chương 4: Ngoài Ý Muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều ngày hôm sau, Hoàn Ân mang Uyển Đồng đến chợ đi dạo. Nếu đã hạ quyết tâm để hắn trở về, vừa lúc mua một chút quà đặc sắc cho cha và anh chị. Phụ thân mặc dù không xót hắn, mấy người ca ca tỷ tỷ bình thường đều vô cùng chiếu cố hắn, tặng chút quà bày tỏ lòng biết ơn, dù sao y cũng không biết lần đi sứ này còn có thể sống sót mà trở về hay không.

Đến gần tối, Uyển Đồng xem đủ xiếc ảo thuật, cũng mua đủ vật nhỏ gì đó, Hoàn Ân liền sai hai người hộ vệ đưa hắn về dịch quán. Y muốn tới Di Phương Các gặp một người bạn cũ, đêm nay cũng không biết hàn huyên tới mấy giờ, hàn huyên muộn có thể nghỉ tạm ở đó luôn, liền kêu hai vị hộ vệ cũng không cần chờ ở cửa Di Phương Các. Ung kinh là dưới chân thiên tử, trị an tốt số một số hai cả nước, đến giờ tý trên chợ đêm đều còn có người, không cần quá lo lắng vấn đề an toàn.

Người bạn cũ này nguyên là thư đồng ở trong cung của y, tên là Mục Thiếu Y, sau bởi vì phụ thân bỗng nhiên bị liên lụy vào một mưu kế nghịch án mà cả nhà bị tịch thu tài sản cùng xử trảm, hắn lúc ấy bởi vì tuổi còn nhỏ may mắn tránh được một kiếp. Thời điểm Hoàn Ân nhận được tin tức của hắn, Mục Thiếu Y đã lưu lạc đến Tuyên Hướng, làm nhạc công cho một kỹ viện ở kinh thành. Thời điểm hắn theo phụ thân vào tù trên mặt bị khắc một chữ "Tù", người làm ăn nghiêm chỉnh cũng không dám thuê, bởi vậy cũng chỉ có tại nơi thấp kém này mới có cơm ăn, may có chữ bị khắc đó cũng tránh bị rất nhiều ân khách đùa giỡn. Thời điểm Hoàn Ân nhận được tin tức thì thương tâm không thôi: vốn dĩ là một người chơi đàn giỏi, nhưng lại rơi xuống kết cục như vậy.

Di Phương Các cũng không phải kỹ viện lớn nhất Ung kinh, nhưng đến thời điểm gần tối, vẫn thập phần náo nhiệt như cũ, vài kỹ nữ trang điểm xinh đẹp đứng trước cửa đang lôi kéo khách nhân đi ngang qua, quanh thân đều là mùi nước hoa khó chịu. Hoàn Ân mất sức chín trâu hai hổ mới thoát khỏi móng vuốt của các nàng, vừa mới vào lầu các, lại gặp ngay tú bà. Tú bà vừa nghe y không phải tìm cô nương, mà là đến tìm người nhạc công kia, khuôn mặt liền xụ xuống. Hoàn Ân lấy ra chút bạc đưa cho tú bà, tú bà lập tức vui mừng miệng cười lên, mang theo y xuyên qua giữa hoa viên, đến chỗ ở của nhạc công ở hậu viện.

Mục Thiếu Y đang luyện đàn, gặp Hoàn Ân vừa vào, thiếu chút nữa đem làm đứt dây đàn."Điện...Thiếu gia..."

Hoàn Ân cười khép cửa lại, chậm rãi đến gần ngồi ở trên bồ đoàn."Có quấy rầy ngươi luyện đàn không?"

"Đương nhiên không có!" Mục Thiếu Y vội vàng đứng lên, ở trong phòng xoay quanh mới tìm được ấm trà, rót chén trà đưa cho Hoàn Ân:"Ta nơi này đơn sơ, không có nước ấm, liền ủy khuất điện hạ một chút......"

"Không sao không sao, ngươi cũng đừng gọi ta điện hạ, ta chính là lấy thân phận bằng hữu tới thăm bạn cũ. Ngươi hiện tại... có khỏe không?"

Mục Thiếu Y nhìn xuống đất nói:"Khoẻ hay không... cũng vậy cả. Nhưng thật ra điện hạ, ngài sao lại đến Tuyên Hướng? Nguyệt tộc không phải chiến sự đang căng thẳng sao?"

Hoàn Ân thở dài một tiếng: "Chính là bởi vì chiến sự căng thẳng, Nguyệt tộc chết quá nửa, chỉ có đến Tuyên Hướng mượn binh, ta chính là làm chất tử ......"

Mục Thiếu Y ánh mắt đều trợn tròn, phối với khuôn mặt khắc chữ "Tù", trông có vẻ có chút dọa người: "Chất tử? Điện hạ ngài... Bệ hạ không thương yêu ngài, cũng không có khả năng phái ngài đi làm chuyện nguy hiểm như vậy được!"

"Cũng không nguy hiểm gì, đại khái khi chiến tranh chấm dứt, ta có thể trở về. Ngươi không cần lo lắng cho ta." Hoàn Ân miễn cưỡng cười cười.

"Điện hạ ngài đừng gạt ta! Thế cục này làm sao nói rõ ràng được."

"Được rồi, đừng nói nữa," Hoàn Ân đánh gãy lời hắn,"Kể cuộc sống vài năm nay của ngươi đi. Nhiều năm như thế, ta đều không có tin tức của ngươi. Cũng may ngươi thật sự đánh đàn ở nơi này, bằng không ta cũng không biết phải làm sao tìm ngươi."

"Ta có cái gì tốt mà kể chứ. Chính là một đường ăn xin đến Ung Kinh"

Hai người nói liên miên được một lát, đang tán gẫu vui vẻ, ngoài cửa có tiểu tư đến gõ cửa, kêu lớn:"Sửu nô sửu nô! Mụ mụ gọi ngươi đến đài bên kia đệm đàn, hôm nay có khách quý!"

Hoàn Ân cũng biết Mục Thiếu Y nếu không đi thì phiền toái rất lớn, liền chủ động đứng lên, nhét cho hắn chút bạc cùng dược cao trừ sẹo, để hắn mua đất đai nhà cửa bên ngoài, nơi thị phi này cũng không tốt, làm gù cũng phải nhìn trước ngó sau.

Mục Thiếu Y thiên ân vạn tạ, ôm theo đàn vội vã hướng đài bên kia đi, dặn tiểu tư kia dẫn Hoàn Ân ra ngoài. Tiểu tư vừa thấy Hoàn Ân mặc bạch sam, không giống bộ dạng có tiền, lại là tìm đến sửu nhạc công này, không phải tìm đến cô nương, tốt hơn không để ý tới, nửa đường thậm chí gọi tiểu tư khác, bỏ y ở nửa đường liền vội đi làm việc khác.

Khi đã sắp đến giờ tý, đêm đen như mực, trên hành lang đèn lồng màu đỏ cũng ảm ảm đạm đạm, tựa hồ là đang cố ý xây dựng một loại không khí ái muội. Trong không khí cũng phiêu tán các loại mùi, khiến Hoàn Ân cảm thấy có loại cảm giác hít thở không thông. Phía trước đèn lồng màu đỏ ẩn ẩn hiện hiện, đường nhỏ dẫn vào hoa viên, ngẫu nhiên đi ngang qua mọi người hoặc là tiểu tư vội vã cùng quan gia ôm lấy cô nương, Hoàn Ân không dám quấy rầy, miễn cưỡng đi về phía trước mặt cách đó không xa là lầu các có vẻ cao lớn.

Đường nhỏ hoa viên hai bên có nhiều loại hoa cỏ, gập ghềnh loan nhiễu, nhưng là càng đi thì lại cách lầu các càng xa. Hoàn Ân trong lòng không khỏi hơi hơi có chút lo lắng. Nếu đi xuống nữa, đến giờ sửu, người trên đường liền dần dần ít. Y đang do dự có nên giẫm vào bụi hoa đi tới gần lầu các hay không, bỗng nhiên nhìn đến phía trước bên trái có một dãy phòng, dưới cửa hiên còn thấy bóng dáng tiểu tư đứng đó.

Hoàn Ân vội vàng hướng tiểu tư kia đi qua, đang muốn mở miệng hỏi đường đi ra ngoài, phía sau đột nhiên bị người ôm lấy, một bàn tay có chút thô ráp xoa hai má, ở bên tai phun khí tức mang theo nồng nặc mùi rượu cùng men say:"Ngươi thật sự là để gia chờ lâu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net