Chương 6: Khuất Nhục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gương mặt trước mắt lúc này, không biết có phải do ánh nến hay không, mà khiến người ta cư nhiên cảm thấy rất đẹp mắt.

Đôi lông mi cong dài tinh tế như cánh bướm nghiêng nghiêng xéo nhập vào phần tóc mai xoã trước trán, sóng mũi anh tuấn, đôi môi hơi mỏng, gương mặt sắc sảo mà anh khí, quả thực đúng là vẻ đẹp tuấn mỹ khôi ngô hiếm thấy, thậm chí còn mang một chút mãnh liệt.

Hoàn Ân xuất thân hoàng thất đương nhiên biết, nam tử tướng mạo tuấn mỹ này đây ắt phải có gia cảnh cao quý giàu sang, so với nam nhân bình thường thì hắn nhất định phải kiêu ngạo ngang ngược hơn nhiều lắm, do bọn họ là Nguyệt tộc nên cũng có một số nam nhân như vậy, không thiếu sủng ái, chà đạp dân lành, hoàn toàn là loại mặt người dạ thú, Hừ! Không nghĩ tới, chính y thường ngày đều tránh không đụng mặt họ, mà nay lại. . . Nhưng nếu người này ở Ung kinh có chút quyền thế, vậy thì y đừng mong có thể báo thù.

Hoàn Ân trong một khắc cơ hồ muốn giết nam nhân này.

Nhưng nghĩ đến, chính mình là người mang sứ mệnh hoà hảo vẫn còn đang chờ đợi sự trợ binh từ Ung kinh, y không thể không kiềm nén khẩu khí.

Còn có thể thế nào đây? Y ở đây gặp phải một chút việc đều có thể làm cho Nguyệt tộc gặp rất nhiều những phiền phức không tưởng được, ngoại trừ coi như lần này bị chó cắn một cái, y còn có thể làm gì?

Người trên giường bỗng nhiên chuyển động, Hoàn Ân sợ hắn tỉnh lại, vội vàng xoay người hướng cửa bỏ chạy, lo lắng vừa mặc vừa chạy, hạ thân vừa đau đớn khó nhịn, vô cùng chật vật. Cũng may người nọ chỉ là trở mình một cái lại tiếp tục ngủ, Hoàn Ân thở phào một hơi, đẩy cửa ra.

Đêm hôm khuya khoắt, không khí phá lệ lạnh như băng, Hoàn Ân trong nháy mắt rùng mình một cái. Gã tiểu tư gặp y đi ra ngoài, mặt không chút thay đổi đút y một thỏi bạc, liền nghiêng người vào nhà, thuận tay đóng cửa lại

Hoàn Ân tay cầm thỏi bạc không nhịn được toàn thân phát run: đêm nay thật sự phát sinh đủ những chuyện không minh bạch! Y giận dữ ném thỏi bạc xuống mặt đất, không để tâm đau đớn nơi hạ thể mà bước nhanh trong bóng đêm, hướng về nơi toà kiến trúc cao lớn cách đó không xa. Y thậm chí còn lười đi đường, giẫm lên hoa cỏ ven đường mà đi, ngay cả nhành cây ngọn cỏ y cũng không thương tiếc vùi dập.

Nửa đêm, dọc đường người đi rất thưa thớt, càng đừng nói tới kêu kiệu mà ngồi. Hoàn Ân rét lạnh trong gió từ từ mò tới dịch quán, môi dưới cắn đến bật máu, còn chất lỏng liên tục không ngừng từ từ chảy ra, cực kì khó chịu.

Quản sự trực đêm của dịch quán thấy y đêm hôm khuya khoắt mới trở về, còn y phục không chỉnh tề sắc mặt tái nhợt, bị làm cho sợ đến mức muốn hướng lên trên bẩm báo. Hoàn Ân sợ kinh động, Hoàn Ân hết lần này đến lần khác liên tục khẩn cầu mới áp xuống, sờ ngực nói:

"Điện hạ, ngài cũng đừng làm chuyện tày đình gì a, bằng không nếu truy cứu lên cấp thượng quan, hạ quan sẽ không đảm đương nổi!"

Hoàn ân cố sức nở nụ cười, đáp:

"Ngươi cũng biết, ta thân phận nhạy cảm, có thể không rước lấy mấy chuyện phiền phức liền tận lực không rước. Này vốn chính là việc rất nhỏ, chớ làm lớn chuyện, Hoàn Ân ở đây liền bái tạ mang ơn đại nhân."

Y nói xong liền cúi người cầu xin.

Trở lại gian phòng, Uyển Đồng đã ngủ tự lúc nào. Hoàn Ân chống lấy thân thể lảo đảo muốn ngã, chờ quản sự rót đầy một thùng nước nóng, đã là quá nửa đêm. Thân thể làm y mệt mỏi, rồi lại bởi vì hạ thể đau đớn nên vô cùng tỉnh táo.

Hoàn Ân khoá cửa, trút xuống áo choàng bên ngoài cùng trung y, nội y, da thịt tiếp xúc với không khí lạnh lẽo đến thấu xương, từ lâu đã mất đi độ ấm. Dấu vết hoan ái xanh tím trải dài từ xương quai xanh xuống tận thắt lưng, không biết người kia dụng đến bao nhiêu khí lực, sức mạnh mà thân thể y lại lưu nhiều dấu tay rõ ràng thế này.

Bỗng nhiên trên mặt nước nổi lên một vòng rung động, Hoàn Ân mới ý thức được, đó là nước mắt của mình.

Y làm sao có thời gian mà ủy khuất bi thương đây? Buổi tối sẽ phải đi gặp hoàng đế ở Hồng Môn yến, không có tinh thần cũng phải lên tinh thần , đâu còn chỗ để xuân thương thu buồn.

Hoàn Ân cố sức giơ lên một chân bước vào bồn tắm, phía sau lập tức truyền đến xé rách đau đớn, một cỗ nhiệt lưu xông ra. Là vết thương nứt ra rồi sao. Hoàn Ân cắn chặt môi dưới, bám lấy thành dục dũng, đem một chân khác nâng lên vào giữa thùng, đau đến mồ hôi lạnh ứa ra.

Song, như vậy còn chưa đủ.

Y còn phải lấy thứ ở bên trong ra .

Duỗi một ngón tay vào nơi khó khăn kia, Hoàn Ân thiếu chút nữa hét lên một tiếng. Giằng co một phen, lấy dịch thể còn sót lại của nam nhân kia ra, y mặt mũi trắng bệch, môi dưới không còn huyết sắc, trước mắt từng trận từng trận đen tối ập đến.

Hoàn Ân dùng hết một tia khí lực cuối cùng để bước ra khỏi bồn tắm, cầm khăn vội vã lau lau thân thể một chút, liền ngã xuống giường, rồi kéo chăn qua đỉnh đầu.

Đầu óc choáng váng trầm mê, trên trán tựa hồ còn phát nhiệt.

Y mặc hai kiện áo đơn, hà hơi vào màn đêm lạnh giá, sợ là đã muốn sốt.

Y đâu còn khí lực ngồi dậy gọi quản sự sắc thuốc, cả đêm chật vật khó khăn đã muốn cướp nửa cái mạng của y.

Mặc cho mái tóc vẫn còn ẩm ướt, Hoàn Ân vừa tựa vào gối đầu, liền ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net