Chương 8: Gặp Gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dung Thành giơ lên hai cái tay, để Lưu công công từ phía sau đội lên miện phục, lại đem tay áo xuyên vào cánh tay. Lưu công công tiểu tâm dực dực hầu hạ ,vừa len lén nhìn trộm vẻ mặt quân chủ, chỉ thấy hắn hơi nhíu lấy lông mày, tựa hồ có chút không vui.

Hôm nay hoàng thượng rất khó chịu. Lưu công công âm thầm hoảng sợ.Làm việc cẩn thận hơn chút ít.

Tuyên Hướng tổ chế, năm ngày nghỉ, quan viên mộc dục canh y, hoàng đế không cần vào triều, coi như cho nghỉ. Vũ Đế mới hai mươi hai, tâm tính thiếu niên, thừa dịp năm ngày nghỉ ngơi hết sức lưu luyến kỹ viện đã không phải là lần đầu tiên, ngay cả thái hậu cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, tùy hắn đi. Hôm nay vừa lúc là năm ngày nghỉ ngơi, hoàng thượng tối hôm qua vi phục xuất cung, sáng nay mới từ ngoài cung trở lại, vẻ mặt tàn độc. Thái Y Viện sờ mạch kê đơn thuốc, nói là say rượu dẫn đến nhức đầu. Pha cho hoàng thượng thuốc tắm, buổi trưa ăn chút ít dược thiện, vừa nằm trên giường nghỉ ngơi một canh giờ, xế chiều sắc mặt sao lại không tốt.

Sáng nay trở lại đã nghe Tiểu Hợp Tử mật báo, Vân Vũ Đế tối hôm qua chờ lâu mà Lộng Ngọc công tử không tới, sau một tiểu quan hay khách nhân lại tới bị người bắt vào phòng xem như Lộng Ngọc công tử mà tiết hỏa, sợ là do chuyện này mà bị chọc giận. Vũ Đế ở bên ngoài chưa bao giờ lộ thân phận thật, Ung kinh dưới chân thiên tử, gia đình quyền quý nhiều vô số kể, Lộng Ngọc công tử cho rằng hắn là một quý tộc bình thường, có chút chậm trễ, cái này là đại tội .

Lưu công công vừa cột lại dây lưng ngang hông cho Dung Thành, vừa tiểu tâm dực dực thử dò xét nói: "Bệ hạ, hôm qua Lộng Ngọc công tử hầu hạ không tốt?"

Tuy nói dòm ngó tâm tư thiên tử là tối kỵ của hạ nhân, nhưng đầu năm nay, không đắn đo lo tâm sự chủ tử làm sao qua. Làm việc chu đáo không chỉ có nghĩa là dựa vào việc tốt.

Lời này của Lưu công công vừa ra, Vũ Đế hồi lâu không có mở miệng, vốn là không có gì thì không khí lập tức lạnh hơn.

Dung Thành thật ra cả ngày hôm nay đều phiền muộn chuyện này.

Sáng nay tỉnh lại, trên giường chỉ có một mình hắn. Tiểu Hợp Tử nói, người nọ rạng sáng đã đi. Hắn bỗng nhiên trong lòng cực kì khó chịu,chưa bao giờ có tiểu quan nào dám ban đêm khi khách đang ngủ lại lặng lẽ rời đi .

Đợi Tiểu Hợp Tử hầu hạ rửa mặt, Dung Thành mới hơi tỉnh táo lại, mơ hồ có chút nhớ lại, tối hôm qua người nọ căn bản không phải Lộng Ngọc, là hắn uống rượu say đem người nọ cứng rắn túm lên giường, còn không chú ý người nọ giãy dụa liền trực tiếp cưỡng bức. Làm đương kim thiên tử, hắn dĩ nhiên không phải là phiền muộn chuyện có muốn chịu trách nhiệm đối với người xui xẻo này hay không, mà là đang phiền muộn người này rốt cuộc là ai.

Bộ dáng người nọ hắn không có chút ấn tượng nào, nhưng thân thể sở nghiệm khoái cảm tiêu hồn thực cốt, khó có thể quên. Da thịt như tơ mềm mại tinh tế, nơi tư mật thì khít chặt, còn có mái tóc đen tản mát trên gối. . . . . . Từ sáng nay ngồi ở trên nhuyễn kiệu về cung, hắn còn một mực tinh tế hồi tưởng, không khỏi hoài nghi có phải tối hôm qua trong phòng có huân hương trợ giúp kích tình hay không. Trong cung có rất nhiều loại huân hương này, lúc trước hắn ở Hồ Thiên cũng dùng qua một chút, nhưng hình như cũng không có hiệu quả tốt như tối hôm qua.

"Bệ hạ? Bệ hạ?"

Cho đến khi Lưu công công kêu to, Dung Thành mới kịp phản ứng."Chuẩn bị xong rồi?"

"Chuẩn bị xong rồi, bệ hạ cảm thấy có còn nơi nào không thoải mái hay không?"

Dung Thành nhìn sang gương đồng, mình bên trong gương áo mũ chỉnh tề, anh khí bộc phát. Chậc, gặp vương tử nhược quốc nào cần ăn mặc đoan chính như thế ."Đi thôi."

Bước ra khỏi Trường Nhạc cung, Dung Thành bỗng nhiên xoay người lại, nói: "Lưu Kỳ, ngươi cho Tiểu Hợp Tử đi tra, tối hôm qua trong phòng kia đốt huân hương gì, đem mấy phần về cung cho ta."Cuối cùng bồi thêm một câu: "Càng nhanh càng tốt."

Lưu công công cuối cùng biết đại khái là chuyện gì rồi,vội vàng đáp: "Dạ, nô tài đi làm."

Tịch dương chiều tà, văn võ bá quan đã trong Cam Tuyền cung chờ chực lâu.

Dung Thành bước lên kim loan ngự, vén bào tử ngồi xuống, quần thần lập tức khom lưng hành lễ, sơn hô vạn tuế.

"Các khanh bình thân, ngồi đi."

Quần thần ngồi vào vị trí, bên cạnh kim loan tọa thái giám phất trần kêu lớn: "Tuyên vương tử Nguyệt tộc bái kiến!"

Âm điệu cao mà rõ ràng, truyền tới bên ngoài cửa cung Cam Tuyền. Không lâu sau,một thân ảnh không nhanh không chậm, dưới ánh chiều đi đến. Trong lúc nhất thời, vốn chúng thần đang bàn luận xôn xao cũng dừng lại nghị luận.

Hoàn Ân một thân hoa phục mạ vàng đỏ hồng nổi bật, vòng eo mảnh khảnh được bạch ngọc đẹp dẽ tóm gọn, y phục có chút diễm tục nhưng khi hắn mặc trên người ngoài ý muốn dáng vẻ phong lưu, dị thường xinh đẹp tuyệt trần. Vốn là mái tóc đen nhánh tùy ý bó buộc hôm nay được vấn lại, đỉnh đầu dùng Ngọc Tông tròn tròn vấn lên, một đạo vòng cung thật dài rũ xuống, giống như nhánh cây cao bên gió nhảy múa. Mặc dù mặt mũi chẳng qua bình thường, không thể nói đặc biệt xinh đẹp, nhưng da thịt trắng nõn lúc này nhuộm lấy chút đỏ ửng, lại dị thường câu nhân.

Ngay cả Vũ Đế đã gặp qua vô số người cũng có chút giật mình sững sờ, cho đến khi đối phương đi tới kim loan ngự ngồi xuống, khó khăn quỳ lạy đại lễ, Dung Thành mới thanh tỉnh chút ít, nói: "Vương tử điện hạ chớ đa lễ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net