Chương 12: Được dạy kèm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc hai đứa bọn tớ cập bến lớp 10C1 thì đã gần tiết ba. Hai con thuyền một to một bé xin phép thầy vào lớp rồi cuống cuồng lôi vở ra ghi lại đống kiến thức mà thầy đề trên bảng. Tớ ngoáy bút lia lịa,chỉ sợ thầy xóa đi mất. Văn học thì chép lại hơi bị lâu à!

Cực khổ chép lại đống ngữ pháp tiếng Việt và phân tích văn bản mãi mới xong. Tớ vừa buông bút, chưa kịp nhìn vào quyển sách để xem thầy đang nói đến đoạn nào thì:

- Em ... em Nguyễn Ngôn Hạnh hở, đáp án cho câu hỏi của tôi là gì?

Tớ giật thót mình nhìn trái nhìn phải. Đúng tớ thật rồi!

Tớ chậm chạp đứng lên, ấp úng:

- Ờ... em, em thưa thầy là...

Tớ bứt bứt vạt áo, cắn môi nhìn vào trang sách giáo khoa. Chợt Việt vươn người lên đưa tớ tờ giấy. Tớ cầ lấy, lén lút mở ra dưới ánh mắt nhìn chòng chọc của thầy. Trong đó bạn ấy ghi:

"Văn bản mang nội dung và ý nghĩa gì?"

Tớ như cá chết khô vớ được xô nước, nhanh nhảu trả lời thầy:

- Em thưa thầy, văn bản có nội dung ám chỉ về cô gái hồn nhiên, vô tư, cuối cùng lại là sự hối hận của cô gái khi để chồng đi nhận tước phong hầu. Mang tầng ý nghĩa sâu sắc về chiến tranh phi nghĩa, làm mất đi niềm tin, sự lạc quan yêu đời của con người, đồng thời tạo ra sự chia li, chôn vùi hạnh phúc và tuổi trẻ.

Thầy Ngữ Văn gật gù, vẫy tay cho tớ ngồi xuống rồi quay lưng lên giảng tiếp. Tớ thoát được một mạng, cảm ơn trời đất ríu rít, không quên quay xuống bày tỏ sự biết ơn với bạn hiền bàn cuối. Bạn ấy nhếch mép gật đầu, tiếp nhận lời cảm ơn chân thành của tớ.

Từ đó, hận thù hóa giải, bọn tớ không giận nhau như trước nữa. Nhất là vì tớ bị say nắng, bạn ấy thấy tớ đáng thương nên không buồn giận. Thứ hai là một tuần nữa bọn tớ sẽ thi, còn gì thời gian mà giận với hờn.

Nghe tớ kể thì thấy lâu thế thôi, chứ nó nhanh cực. Đùa giận vu vơ của trẻ con ấy mà, đơn giản lắm, kì thi đến thì người dưng còn hóa người quen chứ đùa.

...

Tớ lo lắng về điểm Toán của mình lắm lắm, vì lần trước cô cho làm đề kiểm tra mà chỉ được có mỗi tám điểm. Đừng nghĩ thế này là cao, lớp chọn ganh ghé nhau từng phẩy điểm một, tám điểm chưa là gì cả đâu. Lúc nhận điểm, còn có đứa nhìn tớ khinh thị nữa mà. Nó tám phẩy một.

Mà dạo này tớ ngồi trong lớp đã hết buồn ngủ, nhờ Vinh cả đấy. Hôm ấy nghe tớ than thở một lúc, bạn ấy quay xuống, bảo tớ thử tìm hiểu mấy lối sống lành mạnh trên mạng xem sao. Cảm ơn Vinh nhiều nhiều nha, nhờ vậy mà tớ không mơ màng nữa. Nhưng điểm vẫn không cao là sao nhỉ?

Mấy bài kiểm tra phát ra, tớ đều làm sai bài cuối tự luận và phần d bài hình học. Rõ ràng tớ làm theo ý hiểu của mình, rất logic nha. Phải đúng chứ nhỉ? Tớ còn nhờ giáo viên chấm lại bài, nhưng điểm vẫn thế.

Tớ khá ngại hỏi lại giáo viên, đành hỏi các bạn trong lớp. Tớ hỏi bao nhiêu người nhưng ngu vẫn hoàn ngu. Các bạn ý biết cách ăn nói, từ chối rất khéo, tớ không làm gì được. Hẳn nhiên rồi, ý chí cạnh tranh của các bạn rất cao, mà tớ còn là học sinh nhận học bổng, chắc chắn sẽ phải cảnh giác hơn.

Tớ lại phải cứu rỗi điểm số của mình bằng tình bằng hữu thân thiết keo sơn với Việt. Tớ cứ lân la quay xuống hỏi bài, hết bài này đến bài nọ, rồi là làm sao tớ lại sai câu này... Nhưng mà bạn ấy thì các bạn cũng biết rồi đấy, lắm lúc cứ ngồi thừ người ra đấy như là tượng ý. Lúc tớ hỏi được, lúc thì không. Nhiều khi tức anh ách mà chẳng làm được gì!

- Này, này, Việt! Ơ kìa, ngày nào cũng như này à? Việt, Việt!

- ...

- Dậy đi, đừng mơ màng nữa! Dậy giảng bài cho tao đi này, bài này tao chẳng hiểu cái gì cả! Đi mà...

Tớ còn giật cánh tay đang chống cằm của ấy ra nữa. Nhưng Việt thậm chí chỉ liếc qua cánh tay bị giật xuống một chút, sau đó lấy tay khác chống cằm. Có cần phải như vậy không?

Nếu cậu không giảng cho tớ thì...

Tớ liếc xuống bàn. Nhìn thấy bài làm được 9,8 của cậu ấy, tớ nhanh chóng cướp tạm, đem về bàn xem qua.

Uầy, đúng hết luôn ạ! Chỉ là cô giáo phê trình bày còn lộn xộn, lần sau cải thiện. Ối giời, lại còn cả trình bày nữa á?

Tớ không quan tâm mặt trước của tờ kiểm tra, xoay sang mặt sau để xem. Ù wao, dài dằng dặc. Tớ so bài của mình với bài của cậu. Hình phần d... tớ tưởng phải làm theo công thức kia chứ, công thức này áp dụng khi khác mà? Rồi lại còn kẻ thêm hình gì nữa đây, chằng chịt hết cả. Tớ còn thấy cậu ấy ghi thêm tên một định lý mà tớ chưa nhìn thấy bao giờ. Tác dụng của việc ngày nào cũng ngồi ôm sách nâng cao là đây hay sao?

Tớ tạm bỏ qua bài hình, chạy sang bài cuối xem như nào. Bạn ấy giải rất ngắn gọn, có mỗi bảy dòng. Còn tớ thì dài lê thê ra mà vẫn sai.

Vẫn là những định lý và công thức mà tớ chưa học lần nào. Thế là phải học sách nâng cao, học gia sư thì mới làm bài được mười điểm ư?

...

Sau khi Việt tỉnh dậy liền ngay lập tức phát hiện đã mất bài kiểm tra. Tớ cười hì hì, quay xuống trả lại bài kiểm tra cho cậu ấy, không hỏi một câu một chữ nào. Tớ có ý định rồi, sẽ đi tìm sách nâng cao để học thêm. Có vẻ quyển sách của cậu ấy cùng hay đấy, để ngó qua xem tên rồi mai mua sau vậy. Nhưng mà cậu ấy đè tay lên quyển sách rồi, tớ lại không dám lộ liễu hỏi mượn.

Chiều về, bố mẹ gọi điện thoại cho tớ. Lâu lắm mới thấy bậc sinh thành gọi lên, mừng lắm cơ. Tớ bắt máy ngay. Mở đầu bằng mấy câu tình cảm sến súa và hỏi thăm ân cần, mẹ tớ vào thẳng vấn đề chính:

"Thi học kì chưa con? Điểm số thế nào? Con gái mẹ giỏi thế, hẳn là đứng nhất chứ gì?"

Tớ nghe được thì cười cười, bảo mẹ là chưa thi. Sau đó mẹ nói rất nhiều, rất là nhiều thứ. Nhưng hồn tớ lạc ở tận đâu đâu rồi ý, hình như ở câu mẹ nói lúc đầu. Mẹ mong chờ tớ như vậy làm tớ có chút xấu hổ về bản thân. Nhìn lại mấy bài kiểm tra kia, tớ không có dũng khí mà nói với mẹ rằng tớ chắc chắn sẽ xếp nhất được. Câu nói ấy khiến tớ rơi vào trầm tư rõ lâu, chẳng biết tớ tạm biệt bố mẹ rồi tắt máy lúc nào cơ mà.

Nhưng mà tối hôm ấy, tớ bắt đầu nghĩ kế sách. Làm thế nào để học giỏi thật giỏi nhỉ? Đúng là đối với người khác tớ là quá đỉnh rồi, nhưng mà với Việt thì tớ vẫn còn non chán. Ừ thì hầu hết từ trước đến nay, tớ chỉ mong ước được một lần xếp nhất lớp. Chơi với cậu ấy học được nhiều thứ lắm luôn, thế là bây giờ tớ nghĩ, nếu cứ nhờ cậy vào cậu ấy như vậy nhé, sau ấy là làm nhiều thứ khiến cậu ấy phân tâm ra khỏi việc học, vậy là tớ có vể yên tâm hẫng luôn cái nhất khối rồi, đúng không! Nhưng thế thì có gọi là lừa đảo không nhỉ?

Hay thôi, dù gì thì cũng là bạn bè của nhau mà, mượn vở mượn não, bảo Việt giảng bài cho là được rồi, tớ không muốn thất đức, con cháu đời sau vẫn còn phải dựa vào tớ!

Sáng hôm sau đến lớp, tớ lo rằng cậu ấy sẽ không chịu giảng bài cho tớ nên mới nhanh chóng xoắn xuýt chạy đến đón đầu bạn ấy lúc còn đang đi trong sân trường, nhanh miệng hỏi:

- Việt ơi Việt, dạo này tớ thấy kiến thức khó quá, giảng cho tớ đi! Bạn bè thì mình phải chia sẻ đắng cay ngọt bùi, kiến thức cũng cần phải chia mà, đúng không?

...

Một tuần sau đó, tớ lên lớp với thần thái tự tin ngút ngàn. Việt dạy kèm cho tớ được hai buổi rồi nhé, hơi bị hay ho đấy. Mới hai buổi mà cậu ý đã dạy cho tớ xong ba bài hình học mới, một tiết Văn nho nhỏ và bắn tiếng Anh rất là thích tai. Thế là tớ lên lớp toàn trêu cậu ấy rồi rủ làm việc riêng thôi, tớ học đi học lại mấy bài này rồi. Cậu ấy cũng hùa theo cơ, làm tớ tưởng Việt chăm học ngoan ngoãn thế nào. Nào là chơi cờ caro trong giờ toán, hát thi trong giờ Văn, chửi nhau loạn xà ngầu trong tiết Anh, thậm chí cấu véo nhau cả buổi trong tiết Hóa. Nhưng mà vụng trộm không thể giấu, thầy giáo phát hiện rồi.

Thực ra cũng không phải là thầy phát hiện, mà là nhỏ Thâm Quỳnh thấy tớ thân thiết với Việt quá nên mới cay cú báo thầy.Thầy Hóa không thèm giương cao đánh khẽ, thẳng tay phê tên của tớ với Việt vào sổ đầu bài, cho ngồi chễm chệ trên đấy luôn.

Rồi xong, không bao giờ rủ Việt làm việc riêng nữa đâu. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net