#25.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai chap kia ta chỉ nói về lúc Diên Vỹ, Thục Lam và Quán Lâm quen nhau. Bây giờ trở về hiện tại nhé!
.
.
.
.
.
.
.

-  Diên Vỹ!!!

Nghe tiếng gọi cô liền ngẩn người, giọng nói trầm ấm đằng sau lưng cô vang lên. Thật quen thuộc, giọng nói mà hằng đêm cô nhớ nhung. Không lẽ...không lẽ cô lại linh như vậy! Vừa kêu về là về thật ư? Anh nghe được tiếng con tim cô đang cô gọi anh sao?

Bỗng Diên Vỹ lại có cảm xúc xao xuyến bồi hồi đến khó nói, con tim cô đập liên hồi. Cô quay hẳn người lại...

- An...anh...anh Chí Minh!!!

Nghe Diên Vỹ gọi cả đám cùng hướng mắt về Chí Minh đầy ngạc nhiên và bất ngờ.

Cô lắp ba lắp bắp nói và không thể tin nổi. Cô đang mơ phải không? Cô thử lấy tay véo thật mạnh má mình...đau mất! Vậy không phải mơ rồi. Cô nhảy cẳng lên vui mừng ôm lấy anh, không biết đã thu được rất nhiều ánh nhìn của những người xung quanh.

Diên Vỹ cứ như cún con bò vào lòng anh. Anh chẳng nói gì cũng ôm chầm lấy cô, hít hà mùi hương dễ chịu từ người cô. Cái mùi anh đã mong nhớ hằng ngày. Được chạm vào người cô cảm giác thật chân thật. Chứ không như mỗi đêm nằm mơ được cầm tay cô dắt đi ăn, không như mỗi lúc rảnh rỗi lại lấy hình cô ra ngắm nghía.

Cô buông anh ra, đưa đôi mắt khó hiểu và nghi hoặc hỏi.

- Sao anh lại về?

- Anh về thăm em! Sao em lại hỏi, hay em không muốn anh quay về? 

- Tại anh nói đi 4 năm. Mà từ lúc anh đi đến giờ chỉ mới một năm à. Thấy anh về nên hơi bất ngờ. Đừng nói anh học ngu nên bị đuổi rồi nha! - Diên Vỹ lo lắng hỏi, học hành sao mà bị tống cổ về nước vậy. Cô chú chắc buồn lòng lắm. Khụ...

- Vui không? Nghỉ sao anh bị đuổi vậy hả? Anh cố tình thức trắng mấy đêm làm bài tập để nộp cho giáo sư. Rồi đặt vé máy bay về với em và cho em sự bất ngờ. Biết vậy anh vậy khỏi về làm gì.

- Làm sao em biết được chứ! Chỉ thắc mắc thôi mà! Mà...anh không bị đuổi thiệt hả?

- Em nghĩ sao? - Anh lườm cô.

- Hì, anh học giỏi như thế chắc không ngu tới nổi bị đuổi đâu ha. Cùng lắm quậy quá thì bị gọi phụ huynh, nêu tên trước toàn trường và nhận giấy báo đình chỉ vài ngày thôi.

-... - Chí Minh khẽ thở dài bất lực. Mới một năm không gặp, trí tưởng tượng thái quá của Diên Vỹ thật phong phú. Cái gì cũng nghĩ được.

- Thôi anh ngồi xuống chung với bọn em ha.

Đến giờ Diên Vỹ mới nhớ đến mọi người quanh cô. Xem phim tình cảm của hai người, nào là giận hờn, ôm nhau hết sức tình cảm. Khiến cho người xem, được trải nghiệm trước mặt ,ngại ngùng xấu hổ, ghen tuông đủ kiểu. Tất cả đều cùng một suy nghĩ " Cuối cùng phim tình cảm của hai người cũng kết thúc"

Chí Minh mò xung quanh tìm ghế để vào ngồi. Lấy đại chiếc ghế của cái bàn khác, anh đặt vào chỗ trống ở chiếc bàn hình chữ nhật ngồi xuống.

Quán Lâm ngồi đó thật sự rất buồn, nhưng chẳng biết làm gì cả, chỉ cười trừ. Nam chính thật sự của Diên Vỹ đã về rồi, cậu chỉ là nhân vật phụ trong câu chuyện của họ mà thôi. Tại sao cậu lại yêu nữ chính chứ! Phụ chỉ mãi là phụ, chẳng bao giờ là chính nổi. Có lẽ cậu nên từ bỏ cô? Từ bỏ việc yêu cô? Có nên tìm một người con gái khác để thay thế Diên Vỹ?

Tuy vậy cậu vẫn cố giữ thái độ như bình thường, khẽ cười một cái coi như động viên, cho qua mọi thứ. Cậu nói

- Anh về nước lúc nào vậy? Sao biết tụi em ở đây mà tới?

Cậu hỏi đúng như ý của ba người kia, nên họ chăm chú nhìn anh đợi trả lời.

- À mới trưa nay thôi. Đi nhiều chỗ mua đồ ăn về cho Diên Vỹ, vô đây không ngờ thấy cả đám tụi em ngồi một đống nên mới lại.

- À...

- Em chào anh! Anh là Chí Minh? - Thạch Nhân ngồi đó lên tiếng. Miệng cười hihi thân thiện làm quen

- Ờ, em là...

- Hihi xin tự giới thiệu với anh em là Thạch Nhân, năm nay 17 tuổi

- À chào em! Anh là Chí Minh.

- Chị Diên Vỹ là bạn gái anh hả? - nhìn vào cũng đoán được rồi, nhưng không biết sao Thạch Nhân vẫn cứ thích hỏi.

- Ừm. Làm bạn trai Diên Vỹ cũng khổ lắm, cứ ăn tối ngày.

- Nè, em đâu ăn nhiều lắm đâu!  - Diên Vỹ đang ngồi gắp miếng thịt còn dư trên đĩa. Nghe Chí Minh nói cô liền cho hết vào miệng, vừa nhai vừa nói lí nhí.

- Em có bạn gái chưa? Nhìn em chắc có rồi.

- Dạ rồi anh! Em là bạn trai kiêm luôn chồng tương lai của chị Thục Lam...

"Chồng kiêm luôn bạn trai" nghe xong Thục Lam máu sôi sùng sục. Liền chòm người dậy gõ mấy cốc vào đầu Thạch Nhân kèm thêm một câu

- Có lâu mới làm vợ của mày.

- Trước sau gì chị cũng sẽ làm vợ em thôi. Bởi vì chị ...

- Tao sao?

- Chị hung dữ như vậy đố anh nào dám rước. Mà có đi nữa, chắc chắn em sẽ cướp dâu. Dù vì họ chẳng bao giờ bằng một sợi tóc của em. Trên đời này chỉ có em chịu được cái tính khí thất thường của chị, yên tâm nha.

Nói một lèo rồi Thạch Nhân đứng lên xoa xoa đầu Thục Lam và kéo cô ngồi xuống.

- Thục Lam người ta nói ghét của nào trời cho của đó. Nên cậu cứ ghét em ấy nhiều vào - Diên Vỹ phụ hoạ

- Chị Diên Vỹ chị là số 3

- Ơ sao có số 3 - Diên Vỹ bỉu môi, hờn dỗi nói, làm cho hai con tim đang nhìn mình lỡ nhịp theo cô.

- Vì chị Thục Lam đã là số 1 rồi, mẹ em số 2 nên chị số 3.

- Xì...

Thục Lam tức muốn xì khói, sao lúc nào đi đâu nó cũng nói là chồng mình hết. Làm vậy riết rồi anh nào dám lại gần mình chứ! Đừng nói sau này phải làm vợ cho thằng này? Biết vậy hôm đó cứu nó làm chi để giờ rước hoạ vào thân. Thật đau đầu!

- Anh Chí Minh, ăn gì đi...- Thục Lam đánh trống lãng vì cô đã cạn lời rồi.

- Thôi, cảm ơn em. Anh không thấy đói.

- À...Quán Lâm sao ngồi đó im ghe thế? Chẳng giống cậu mọi khi nha! - Thục Lam hết vụ này rồi qua vụ khác. Nhìn Quán Lâm liền kêu lên để mọi người nhìn vào cậu và quên lãng đi chuyện của mình.

- À mình hơi mệt thôi.

- Cậu mệt hả? Vậy thôi tính tiền rồi về - Diên Vỹ

- Ừm - Cậu cũng chẳng luyến tiếc liền gật đầu. Ngồi đây làm gì chứ! Ai cũng có đôi có cặp hết, chỉ có mình cậu cô đơn thôi. Nhanh chóng đứng dậy đi ra quầy tính tiền rồi về.

Mọi người cũng đứng dậy đi theo sau. Tự ai nấy trả phần tiền của mình nhưng Chí Minh lại bảo

- Để anh trả cho. Coi như chúc mừng mấy đứa tốt nghiệp.

- Thôi được rồi anh. Không cần phiền vậy đâu, cứ để em khao cho. Cảm ơn anh. - Quán Lâm đứng đó liền phản bác lại. Cậu không muốn nợ bất cứ thứ gì về tình địch của mình cả.

Trả tiền đồ ăn và mọi người cùng nhau ra ngoài lấy xe. Chợt nhớ ra cái gì Quán Lâm liền quay hẳn người lại, nói bằng giọng lạnh tanh

- Cậu cần mình chở...mà thôi chắc cậu đi với Chí Minh

- Ừm. Cảm ơn cậu, tạm biệt.

Quán Lâm buồn bã, lái xe chạy vụt đi như gió. Cậu cảm thấy thật chán nản và mệt mỏi. Tại sao cậu cứ cố chấp đi yêu người ta, rồi giờ người đau khổ vẫn là cậu. Ông trời như đang muốn đùa giỡn với cậu?

Thục Lam và Thạch Nhân thì đứng tranh nhau dành taxi. Người thì hô đòi đi chung và đưa Thục Lam về tận nhà. Người thì một mực không cho.

Cãi qua cãi lại, hết chiếc này sợ hãi bỏ chạy rồi tới chiếc khác. Như vậy khi nào mới bắt được xe đây.

Diên Vỹ thì không quan tâm lúc nào hai người này chẳng như vậy. Thục Lam lúc nào chẳng làm giá, có ngày ế cho xem.

Diên Vỹ cùng Chí Minh tay trong tay đi lòng vòng trò chuyện tâm sự cùng nhau. Hôm nay thật hạnh phúc!

- Khi nào anh quay về?

- 1 tháng nữa anh sẽ về.

- Nhanh vậy!... Cô chú vẫn khoẻ chứ?

- Vẫn khoẻ. Tốt nghiệp rồi em tính làm gì?

- Bác sĩ thú y.

- Hả? - Chí Minh bất ngờ nhìn Diên Vỹ cứ như không thể tin nổi

- Em...anh không được cản đó. Em lớn rồi với lại em rất thích công việc này.

- Ừm anh chỉ sợ em bị chó cắn thành dại. Bình thường em cũng điên điên như mấy con đó rồi.

- Em không điên. Còn rất tỉnh và rất dễ thương.

- Ừ ừ em rất dễ thương - Chí Minh tiện tay véo hai bên má cô và chòm xuống hôn nhẹ một cái vào trán. Làm cả khuôn mặt Diên Vỹ ửng hồng lên vì ngại ngùng.

- Xe anh đâu! Đừng nói bắt em đi bộ về nhà đó. - Đi nảy giờ mới nhớ tới chiếc xe. Cô đưa chân lên đấm vài cái cho đỡ mỏi

- Anh gửi ở tiệm xe của thằng bạn rồi. Chịu khó đi bộ đi.

- Hả?? Không chịu đâu!

- Ngoan đi. Hay lên anh cõng - Chí Minh cúi người xuống kêu Diên Vỹ leo lên

Diên Vỹ liền ngoan ngoãn choàng tay vô cổ cho anh cõng. Anh cõng cô vừa đi vừa trò chuyện vu vơ, rất vui vẻ. Đi một đoạn Diên Vỹ liền hỏi

- Mệt không? Để em xuống đi.

- Không! Có điều dạo này em mập lên phải không? Nặng quá!

Diên Vỹ đập mạnh vào lưng anh hét

- Có anh mập đó.

~~~~
~T_T~ hôm nay nhàm quá. À có nhiều người nói Ngốc hay viết sai chính tả. Mấy nàng đọc nếu thấy chỗ nào sai, nhớ nhắc để ta sửa đó. Mơn các nàng nhiều 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net