#38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả hai người họ vừa tập thể dục và chơi cờ cùng những người bạn già của Mã Tuấn Phong ông. Vừa vào nhà thì trông thấy cảnh tượng đứa con gái mình đang nằm khóc trên sofa. Thấy lạ nên lo lắng chạy lại

- Con sao vậy?

- Con... Con bị Quán Lâm xô xuống lầu! - vừa nói Mã Tuyết vừa lấy tay chỉ ngay cậu đang đứng ngây người trên cầu thang đấy.

Sau câu nói của Mã Tuyết, tất cả ánh mắt trong nhà đều hướng về phía cậu. Người không tin, người thoả mãn đợi xem kịch.

- Quán Lâm là con?

Giọng nói điềm tĩnh của Mã Tuấn Phong cất lên. Ông chỉ hỏi cho có lệ vì ông biết tính khí đứa con gái hống hách ngang ngược này của mình. Vì Mã Tuyết trông thế chứ là một nhân tài làm ăn. Bao năm nay kiếm được không ít mối làm ăn về cho công ty. Và nghỉ mình tài giỏi ai cũng phải cung kính. Nên ông phải nhường nhịn con mình một tý chứ. Đành cho người chịu thiệt là Quán Lâm thôi vậy.

- Không có!!

Cậu thừa biết chứ! Thừa biết là ba đang bênh đứa con gái ruột của mình. Thương thì thương chứ, nhưng chẳng thể nào thương bằng con ruột được. Cậu chỉ đứa con nuôi, ăn nhờ ở đậu. Nên đôi khi cũng biết điều mà nhường nhịn. Nhưng lần này thì không thể chịu nổi nữa. Mã Tuyết đã đụng vào mẹ mình nên lần này cậu chơi tới bến. Bị đuổi ra khỏi nhà luôn cũng được nữa. Phải đòi lại công bằng chứ.

- Chị tự té chứ tôi không hề đẩy, đừng có ở đó mà giả nai. Đừng nghỉ bao năm có công mà hống hách với kẻ khác. Ai cũng là con người cả, nên chị đừng có bao giờ như kiểu xem người khác là một con chó để cho chị dắt mũi.

- Em...em đẩy chị mà sao lại ăn nói như thế! Hức...

Mã Tuyết bắt đầu tuông lệ, chị ta khóc nhìn Quán Lâm rồi quay sang nhìn ba mình đòi công bằng

- Ba à, em ấy vu oan con đó ba...

- Được rồi

Ông xoa đầu đứa con gái nhìn Quán Lâm bất lực mệt mỏi. Vừa tập thể dục ông cũng mệt rồi nhưng lại không được yên với đám này. Ông nói coi như ra lệnh

- Xin lỗi chị đi

- Nếu như con có lỗi thì con sẽ xin. Nhịn đủ lắm rồi, bao năm con nhịn đủ rồi. Chị ta nói con thì con có thể xem như đó là lời chó sủa qua tai. Nhưn...

- Em nói chị là chó á... Hức... Ba à...

Mã Tuyết nghe những lời xúc phạm ấy thì liền tức muốn đi tới cào nát mặt Quán Lâm. Nhưng chợt nhớ đến cái chân đang đau. Đành nhờ ba mình ra mặt. Ông chỉ vỗ lưng Mã Tuyết rồi yêu cậu nói tiếp

- Nhưng gì?

- Nhưng chị ta lại xúc phạm đến mẹ con. Nếu vậy thì con sẽ không nhịn nữa.

Nói rồi cậu nhìn qua Mã Tuyết tức giận. Làm cho chị ta lạnh sau gáy đến phát ớn cả gia gà... Ấp úng nói

- Ch...chị khô...không có....

- Không thì sao lại ấp úng?!!!

- Ừ thì...

- Hiểu rồi ha... Nói dối không biết chớp mắt...

Nhật Thiên đứng xem mà cũng bất bình lên tiếng. Chẳng muốn nói nhưng người chị này thật khiến Nhật Thiên không ghét là không được. Từ nhỏ thì cậu chẳng ưa cô chị này với cả cùng thêm hai người anh trai. Cả ba người họ đều là kẻ hám danh hám lợi, hám tài, hám lộc. Kẻ thì ham muốn cái ghế chủ tịch, hai kẻ thì ăn chơi xa đoạ với gái gú, hết tiền thì mặc dày về xin. Và cùng một điểm chung là đi nịnh bợ Mã Tuấn Phong ba cậu.

- Nhật Thiên...người nhà không bênh mà em lại đi bênh người ngoài? - Mã Tuyết bị đứa em trai khó ưa chỉ trích mà tức.

- Tôi không bênh ai cả. Tôi chỉ nói những gì mình nghỉ.

- Nó cho em bùa gì thế, nghỉ thì em nên nghỉ nạn nhân là chị.

- Chị là gì mà tôi phải nghỉ? - Nhật Thiên trả lời, nhưng vẻ mặt chẳng hề nhìn Mã Tuyết. Mà quay đi chỗ khác. Kiểu như đang khinh, không cùng đẳng cấp để nói chuyện với cậu vậy.

- Vậy nó là gì mà em phải nói giúp.?...

- Bạn chí cốt... Người anh em...

Trời ơi có nghe nhầm không??? Nhật Thiên nói coi cậu như anh em đó.... Hiếm lắm cậu ta mới nói được một câu nghe tình cảm, sến súa như vậy... Hạnh phúc không tả nổi. Quán Lâm khẽ ho và nở một nụ cười đầy ẩn ý. Nhưng lại bị Nhật Thiên bắt gặp, và khẽ liếc xéo Quán Lâm làm cậu thu luôn nụ cười. Nhưng trong lòng vẫn gào thét sung sướng.

- Em...chị là chị ruột em đó

- Thì sao? Kệ chị chứ! - Nhật Thiên phũ phàng, nhưng vẫn chẳng hề nhìn lấy Mã Tuyết dù chỉ một cái liếc mắt.

Mã Tuyết đành bất lực chịu thua trước Nhật Thiên. Bây giờ có cãi cũng chẳng được gì. Mình đang đóng giả là kẻ bị hãm hại mà, phải hiền lên chứ -.-

Quán Lâm nhìn người mẹ đang ngồi trong góc đó mà không thốt lời nào. Chắc là bà đang buồn lắm nhỉ? Buồn vì cậu tối ngày sinh sự với đám người trong nhà này? Đúng chứ?

Bà gặp Tuấn Phong trong một sự tình cờ, ngày trước bà làm nhân viên cho siêu thị cũng thuộc chi nhánh của công ty Tuấn Phong. Chắc là do duyên phận và ông một lần đi khảo sát tiến độ làm việc của nhân viên mình và gặp bà. Kể từ ngày đầu gặp thì ông đã có ấn tượng khó quên, vì không chỉ vóc dáng và gương mặt cũng có đôi phần giống vợ quá cố của ông. Và cả hai tìm hiểu và yêu nhau. Yêu rồi thì mới biết mình yêu bà không chỉ bề ngoài giống vợ cũ mà ông yêu luôn cả cái tính cách và cả con người của bà.

Ông cũng thừa biết bà từng có một đời chồng và người chồng trước tức là ba ruột cậu đã bỏ rơi hai mẹ con đi theo người khác. Ông chẳng hề chấp mà đón cả hai mẹ con về ở. Vì ông cũng một đời vợ và bốn người con, bà đã rộng lượng chấp nhận thì hà cớ gì ông laị ghét Quán Lâm.

Từ ngày làm dâu thì chẳng ngày nào bà vui như người ta nghĩ. Ngày nào cũng sống trong tuổi nhục và buồn bã. Khi bị ba đứa con lớn, cùng mẹ chồng bắt nạt. Mẹ chồng bà lại không thích người con dâu này mà liên tục trách mắng dù bà chẳng làm sai việc gì. Vì bà là một kẻ nghèo hèn, làm thuê cho người khác, chứ không giống con dâu trước của bà. Người con dâu xuất thân hào môn, có học vấn đàng hoàng. Mẹ chồng bà có cản khi con trai mình lấy bà chứ! Mà cản được thì giờ đây làm gì có người để mà chửi.

Rồi mẹ chồng qua đời, bà cũng chẳng được yên thân với ba đứa con ác quỷ kia. Cứ sai vặt bà như con hầu, chửi như một con chó. Mà bà vẫn để yên chịu trận, dạy thì chúng có nghe đâu. Càng nói thì chúng càng làm ngược ý bà thôi. Dù cậu có vào nói lý lẽ thì nào tụi nó nào chịu nghe. Người thua cuộc mãi là mẹ con cậu

- Tôi yêu cầu chị hãy xin lỗi mẹ tôi. - Quán Lâm bước xuống lầu, cơn thịnh nộ gần như bộc phát. Một câu xin lỗi thì khó lắm sao? Nó chẳng là gì đối với mẹ con cậu khi bao năm vật vả trong căn nhà này.

- Chị có nói gì đâu mà phải xin.

- Sao không? Chị buông lời sỉ nhục mẹ tôi mà bảo không.

- Dì Lan à... Dì xem Quán Lâm kìa...

Mã Tuyết chẳng biết nói gì nên lấy dì Lan - mẹ cậu ra làm bia đỡ đạn. Chị ta biết thế nào, cậu cũng sẽ chịu thua. Thế nào mẹ cậu cũng bắt cậu xin lỗi mình thôi

- Hả??? À...ờ... Quán Lâm...

Mẹ cậu bị kêu đột ngột trong cuộc đấu khẩu này mà bất ngờ và hơi lúng túng. Rồi cũng hiểu ý mà đứng dậy nhìn con mình nói

- Con k...

- Con nói rồi con không xin lỗi. Bao năm nay lúc nào cũng nhịn như thế là đủ rồi. Chị ta phải xin lỗi

- Co...

- Mẹ à! Nếu muốn mẹ con mình sẽ rời khỏi đây, để khỏi phải đụng mặt bọn họ. Mẹ yên tâm con bây giờ lớn rồi, có thể đi kiếm tiền. Đủ sức nuôi mẹ.

- Con...

- Mẹ đừng có cản. Bao năm con đòi đi mà mẹ cứ cản trở, năn nỉ con ở lại. Nên con mới nghe theo, chứ chẳng ham ở lại đâu. Lần này thì sẽ không có vụ đó đâu.

- Co..

- Mẹ....

- THẰNG NÀY!!! ĐỂ YÊN CHO MẸ MÀY NÓI

Bà tính nói nảy giờ mà cứ bị thằng con trời đánh này xía vào. Mẹ mày có dạy mày bất lịch sự như thế không hả thằng kia?

Bị quát làm cậu hết hồn mà im ghe. Trời ạ! Làm gì mà mẹ dữ thế? Hay cậu không chịu xin lỗi nên mẹ to tiếng. Chắc thế rồi! Haizz lúc nào cũng vậy, cuối cùng mẹ coi ai là con ruột?

- Lúc nảy định nói gì thì bây giờ nói nốt luôn đi. Cứ cắt ngang vai diễn của mẹ mày giữa chừng, bất lịch sự.

- Con nói là con nói xong rồi, xin hết. Mẹ nói đi...

- Dở hơi

Bà thẳng thừn phán xét cậu con trai mình khiến mặt Quán Lâm xị lại.

- Dì Lan... Dì mau xem lại con trai mình đi.

Mã Tuyết lên tiếng thúc giục. Kêu bà xử lý thằng con chứ không kêu hai mẹ con các người diễn hài cho tôi xem...

- Xem lại? Dì thấy con mình nói quá đúng đi chứ. Nếu phải xem thì phải coi lại con người của con đó.

Chap này đọc nhàm lắm đúng hông?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net