Chương 50 : Tuỳ tiện đoạt lấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc này Thiên Mị đang nằm trên giường lớn, cảm nhận thân thể khô nóng khó chịu, nhưng cả người không ngừng toát mồ hôi lạnh, nàng rất muốn cởi hết y phục trên người, để giảm bớt sự khô nóng muốn mạng này

Đoạn Trường Lạc, xuân dược không màu không vị, Thiên Mị tuy rằng chưa từng trúng phải, nhưng y thuật nàng hơn người ,nên dĩ nhiên nàng biết rất rõ tác dụng của nó

Đoạn Trường Lạc là một loại xuân dược cực kỳ mạnh, nó không giống như Kích Tình Dược, Kích Tình Dược, nếu chịu đựng trong thời gian nhất định, xuân dược sẽ tự động giải trừ, còn Đoạn Trường Lạc, sau khi dùng sẽ khiến người ta xuân tính quá độ, đánh mất lý trí như động vật bình thường.

Một khi dùng Đoạn Trường Lạc, nhất định phải cùng nam tử giao hoan, nếu không như thế, người dùng toàn thân như lửa cháy bừng bừng, dược tính không ngừng tăng cường, thống khổ lại càng tăng lên gấp bội,khiến người đó không quá ba canh giờ liền chịu không nổi mà chết

Thiên Mị đôi mắt hổ phách hừng hừng sát khí, cắn răng,trong đầu nghĩ trăm ngàn kiểu chết dành cho Hoắc Nhược Linh kia. Nàng ta lại dám nghĩ ra chủ ý hạ lưu thế này hãm hại nàng,  quả thật là muốn chết!

Chờ nàng giải xuân dược thành công, nàng sẽ cho nàng ta cũng cảm nhận, cái cảm giác khó chịu muốn mạng này.

"Kẹt "

Tiếng mở cửa làm Thiên Mị hồi thần, nàng quay nhanh đầu ra hướng cửa, cắn răng , điều động Linh khí, đè ép xuống cảm giác khô nóng hừng hực kia, giơ tay lấy ra một thanh chuỷ thủ, lập tức phóng về phía cửa.

Đúng lúc này, cửa được mở ra, ngoài cửa là một nam tử tuấn mỹ vô trù.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, khi nàng thấy rõ người đứng bên ngoài thì có chút ngẩn ra, sau đó lập tức điều động linh khí làm lệch hướng chuỷ thủ, khiến chuỷ thủ sắc bén đâm thẳng vào vách tường.

Minh Hàn giật giật khoé miệng nhìn cái lỗ lớn trên tường, lại nhìn thanh chuỷ thủ vừa tấn công mình, không hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, hắn đưa đôi mắt xám bạc mờ mịt qua nhìn Thiên Mị.

Ánh mắt hắn rơi vào trên người Thiên Mị, nhất thời hít một hơi thật sâu.

Thiên Mị đang mím chặt môi, một tay chống lên thành giường để cố định thân thể, một tay kéo kéo lại vạt áo đang có xu hướng rơi khỏi người

Minh Hàn từ đầu đến cuối vẫn là một biểu tình cứng đờ đứng đó, như đang còn không biết có phải hắn là đang mơ, nên mới gặp phải cảnh tượng khó tin như này hay không??

Bộ bạch y chỉ vàng Thiên Mị mặc ban nãy, đã bị nàng lột ra vứt sang bên cạnh, trên người nàng chỉ mặc duy nhất một bộ trung y màu trắng, bộ trung y được làm bằng tơ lụa trắng mỏng manh, một bên vai cợt nhả rũ xuống , bờ vai trắng như tuyết cứ như vậy bị lộ ra, hai khoả to lớn rất tròn kia cũng ẩn ẩn như trăng rằm trong sương khói, hai đoá hồng mai như ẩn như hiện dưới lớp vải, chỉ liếc mắt một cái đã khiến người ta cảm thấy quyến rũ muôn vàn, hết sức mị hoặc nói không nên lời.

Thiên Mị có chút thở gấp nhìn về phía Minh Hàn, trên môi, một loạt dấu răng bị nàng cắn thật sâu hiện ra, đang nhè nhẹ nhỏ xuống vài giọt máu.

Minh Hàn có chút đỏ mặt nhìn bộ dáng mê người trước mắt, thật đúng là khảo nghiệm định lực của hắn, huyết mạch toàn thân Minh Hàn không ngừng sôi trào, ngẩn ngơ đứng yên đó, cứ như đứa trẻ ngây ngô không biết gì nhìn chằm chằm Thiên Mị

Bốn mắt nhìn nhau, xấu hổ, cực kì xấu hổ.

Trên gương mặt khuynh thành của Thiên Mị hiếm hoi lộ ra chút quẫn bách, cố gắng chống tay đứng dậy, nào biết vừa đứng lên liền lảo đảo loạng choạng ngã xuống

"Chết tiệt "

Thiên Mị nhịn không được mắng ra tiếng, nàng chưa từng bao giờ ngờ mình lại có ngày phải chật vật trước mặt người khác như vậy đâu!

Minh Hàn theo bản năng phi thân vươn tay đỡ lấy, ôm trọn nhuyễn ngọc ôn hương vào lòng cùng ngã xuống đất.

Ánh mặt trời len lỏi từ cửa sổ rọi vào làm nổi bật gương mặt của hai người

Hai người kẻ trên người dưới nằm trên đất, khoảng cách gần như thế, môi đối môi, trong hơi thở đều là hương vị của đối phương

Hắn nghe thấy một mùi thơm nhu hòa của cỏ thơm, nàng lại nếm được một chút mùi bạc hà lạnh như băng, răng môi chạm nhau, cùng hít thở, như được thưởng thức một ly trà tươi mát trong ngày hạ.

Minh Hàn không ngờ sẽ phát sinh ra chuyện vượt quá chuẩn mực thế này, nên vẫn ngẩn người nằm bất động.

Nhìn khuôn mặt anh tuấn của Minh Hàn trong gang tấc, Thiên Mị đột nhiên lồng ngực gấp gáp hít thở, một loại cảm giác mát lạnh khó tả từ môi hướng thẳng lên não, khiến nàng đánh mất luôn lý trí còn xót lại

Duỗi cánh tay nhỏ bé ra, ghì chặt cổ áo Minh Hàn, miệng nhỏ hung hăng gặm cắn đôi môi mỏng nõn nà, hồng hào, mềm mịn của hắn.

Minh Hàn bị hành động của nàng làm cho kinh ngạc mở to hai mắt, có chút không tin tình huống trước mắt.

Khi hắn còn chưa kịp hồi thần,Thiên Mị dùng một lực cực mạnh bắt đầu kéo vạt áo hắn ra.

"Ưm..Thiên Mị!" Giọng nói của Minh Hàn có chút thở gấp, vội vàng chụp lấy tay Thiên Mị, không cho nàng tiếp tục làm loạn, cũng cố gắng khống chế cảm giác quái dị đang trào lên trong lòng.

Nhưng Thiên Mị lúc này đã trúng dược một lúc, lý trí trong đầu bị ngọn lửa hừng hực trong người thiêu đốt đến không còn chút nào,Thiên Mị căn bản không biết bản thân đang làm gì, nàng chỉ biết rằng sợi lý trí cuối cùng trong đầu nàng đã đứt phựt, ngay khi môi của nàng chạm vào môi Minh Hàn

Vì thế, Thiên Mị cũng không nghe thấy giọng nói của Minh Hàn, giơ cánh tay thon dài giữ chặt hai tay Minh Hàn.

"Ưm...Thiên Mị nàng biết nàng đang làm gì không?"Minh Hàn cố gắng khắc chế dục vọng đang kêu gào của bản thân xuống, há miệng thở dốc hỏi Thiên Mị, hồi lâu thấy nàng không có ý định trả lời, hắn liền cắn lên môi Thiên Mị

Thiên Mị bị ăn đau, khuôn mặt chợt thanh tỉnh một chút, cúi đầu nhìn Minh Hàn, khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng hơi thở dồn dập nằm dưới thân nàng, lại đưa đôi mắt xuống đôi môi mỏng vì bị nàng hung hăng gậm cắn mà trở nên sưng đỏ của hắn , Thiên Mị khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.

Chết tiệt, nếu không phải Minh Hàn cắn nàng một cái làm nàng thanh tỉnh, nói không chừng, lúc nãy nàng nhịn không được liền ở tại chỗ này cường hắn!

Hoắc Nhược Linh bỏ thuốc nàng, xong lại không cho nàng hồi phủ, hơn nữa Minh Hàn đột ngột xuất hiện ở đây, khẳng đinh muốn nàng cùng Minh Hàn ở tại chỗ này làm ra việc gì đó, xong ả liền dẫn người đến xem trò hay đi?

Nhưng nếu nàng cứng rắn không giao hoan,với thể xác phàm nhân này, nàng sẽ không thể chịu nổi dược tính của Đoạn Trường Lạc quá ba canh giờ

Hoắc Nhược Linh chết tiệt

Thấy Thiên Mị im lặng không lên tiếng Minh Hàn cũng không tiếp tục hỏi, nhìn nàng thở gấp nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt hổ phách tràn ngập sương mù, kéo một bàn tay của nàng sờ sờ, cảm giác lửa nóng, so với lúc hắn bị thương còn muốn nóng hơn.

Khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng biến sắc, ánh mắt hẹp dài nheo lại, nhìn mặt nàng đỏ hồng khát vọng muốn thứ gì đó từ hắn, hắn dù gì cũng lăn lộn giang hồ bao năm nay tự nhiên thập phần rõ ràng...Thiên Mị rõ ràng chính là trúng xuân dược!

Hơn nữa phát tác lợi hại như vậy, phải là xuân dược vô cùng lợi hại!

Nàng là vương phi một nước, lại là đích nữ Thiên Gia của Long Viên quyền thế ngập trời,là nhân vật chạm tay có thể bỏng.....

Là ai có lá gan lớn như vậy, cư nhiên dám bỏ thuốc hại nàng?

"Thiên Mị...Nàng..."Minh Hàn đang định lên tiếng hỏi, nhưng không chờ Minh Hàn nói hết câu Thiên Mị lập tức duỗi tay điểm huyệt đạo của hắn, Mặt không chút thay đổi theo dõi tuấn nhan hắn một lát, sau đó chậm rãi từ trên người hắn đứng lên, lấy y phục nàng vừa thoát ra khi nãy mặc vào, rốt cục mới đem ánh mắt lạnh nhạt nhìn Minh Hàn

" Là ngươi tự mình đưa đến, đừng trách ta không khách khí"

Minh Hàn "...."

Dứt lời Thiên Mị điều động linh khí đem Minh Hàn chặn ngang ôm lấy, không một tiếng động phi thân về viện bỏ hoang nằm sâu phía sau Thân vương phủ, một cước đá văng cửa viện ra, ôm hắn đi vào phòng, có chút vội vàng đem hắn đặt lên giường nhỏ, hai tay kết ấn , một cái đồ án phức tạp hiện lên, không gian trong phòng lập tức bị phong toả

Khuôn mặt tuấn tú của Minh Hàn bị loạt hành động mây trôi nước chảy này của Thiên Mị làm cho sững sờ, không thể động đậy cũng không cách nào nói chuyện, bối rối nhìn khuôn mặt khuynh thành của Thiên Mị

Thiên Mị giơ tay giải huyệt đạo cho Minh Hàn, xong không để ý đến vẻ mặt của hắn liền mạnh mẽ cúi đầu, ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của hắn, đầu lưỡi nhỏ nhắn bá đạo cạy răng môi hắn ra, trằn trọc mút vào.

"Ngô...?" Minh Hàn ngẩn ra , muốn đẩy nàng ra,để tránh sau này nàng lại hối hận, lại phát hiện lực lượng nàng thế nhưng lớn kinh người, căn bản hắn không thể lay động, chỉ có thể tuỳ ý để Thiên Mị hôn

Thiên Mị như không chú ý tới chuyển biến của hắn, dường như dùng sức phát tiết hôn hắn, tay cũng không thành thật bắt đầu kéo kéo y phục Minh Hàn ra

Minh Hàn cực lực khống chế dục hoả quay cuồng bốc lên trong cơ thể, bị nàng hôn mãnh liệt như vậy thân thể càng thêm cứng đờ, ánh mắt tối đen nóng rực nhìn nàng, thấp giọng khàn khàn nói đứt quãng: "Thiên Mị, đừng ..như vậy, ta..ta rất nhanh sẽ không nhịn được."

...

Ahi, không biết ta có được tính là sắc nữ không nhỉ, mới tưởng tượng đến cảnh này thôi, máu mũi liền phun trào

Các tiểu mỹ nhân, mau mau ném vote cho Mị để mua khăn giấy đê 'che mặt'


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC