Những Cuộc Phiêu Lưu Của Alice Ở Xứ Sở Thần Tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
rồi, mình biết mà! Chắc là mình đã biến thành Mabel rồi! Mình sẽ thử đọc bài 'Chú cá sấu nhỏ' xem sao". Và Alice bắt chéo hai tay trước váy như đang đọc bài trên lớp. Cô bé bắt đầu đọc lại bài thơ, nhưng giọng cô bỗng trở nên khàn khàn khác lạ, ngôn từ của bài thơ cũng không giống như trước:


"Hỡi chú cá sấu nhỏ
Làm sao để cái đuôi sáng bừng lên
Cho nước sông Nile
Dội lên từng chiếc vẩy óng ánh vàng

Chú cười miệng ngoác đến mang tai,
Đôi móng vuốt xòe ra chào đón
Những con cá nhỏ
Chui vào miệng chú đang hiền dịu mỉm cười!"

"Mình biết chắc rằng đây không phải lời của bài thơ đó." Alice đáng thương nói và mắt rưng rưng lệ: "Chắc mình biến thành Mabel mất rồi và mình sẽ phải đến sống trong ngôi nhà chật hẹp bé tí ấy, rồi sẽ chẳng có thứ đồ chơi nào mà chơi và chao ôi! Lại còn phải học không biết bao nhiêu là bài nữa chứ! Không được, mình quyết định nếu bị biến thành Mabel thì mình sẽ ở luôn đây! Nếu có ai đó thò đầu xuống và bảo mình: 'Lên đây đi bạn thân yêu ơi!' thì cũng vô ích thôi. Mình sẽ chỉ ngước nhìn lên và nói: 'Nhưng mà tôi là ai cơ? Trước hết hãy nói cho tôi biết tôi là ai và rồi nếu tôi thích là người đó thì tôi sẽ lên còn nếu không thì tôi sẽ cứ ở đây cho tới khi tôi thành người mà tôi thích'. Nhưng mà trời ơi!" Alice gào lên và nước mắt bất giác lại tuôn trào: "Ước gì có ai đó thò đầu xuống! Mình đã quá mệt mỏi vì phải ở đây một mình rồi!"

Alice nhìn xuống và ngạc nhiên nhận thấy chẳng biết từ lúc nào một bàn tay của cô đã xỏ vào chiếc găng tay trắng bé nhỏ của Thỏ Trắng và nó cũng vừa khít. "Làm sao mình lại có thể đi vừa chiếc găng tay này nhỉ? Hay là mình đã bị thu nhỏ lại rồi?" Nghĩ vậy, Alice lập tức đứng lên và đi về phía chiếc bàn để đo thử hiện giờ cô cao bao nhiêu. Và đúng như cô dự đoán, lúc này cô chỉ cao khoảng 2 foot và vẫn đang tiếp tục bị thu nhỏ lại. Cô nhanh chóng nhận ra nguyên nhân của sự việc này là do chiếc quạt cô đang cầm trên tay. Cô vội ném nó đi vừa kịp để không bị biến mất.

"Thật hú vía!" Alice thấy sợ trước sự thay đổi đột ngột này nhưng cũng rất mừng vì thấy mình chưa bị biến mất; "Bây giờ là lúc đến khu vườn đây!" Alice lao thẳng tới cánh cửa nhỏ, nhưng trời ạ! Cánh cửa nhỏ vẫn đóng, chiếc chìa khóa vàng vẫn nằm y nguyên trên bàn. "Sự việc còn tệ hại hơn trước bởi vì mình chưa bao giờ bé lại như thế này, chưa bao giờ! Và phải nói là quá tệ mới đúng!"Cô bé tội nghiệp than thở.

Đúng lúc đó, Alice trượt chân và oạch một cái, cô ngã sóng xoài trên sàn, cằm ngập trong vũng nước mằn mặn. Lúc đầu cô nghĩ rằng có lẽ mình đã bị ngã xuống biển. "Nếu vậy thì mình có thể trở về nhà bằng tàu hỏa." Cô tự nhủ. (Từ trước tới giờ, Alice từng một lần được ra biển và cô rút ra kết luận đại khái như thế này: dù bạn có ở bất kỳ đâu trên bãi biển của nước Anh thì bạn cũng sẽ tìm được những chiếc máy tắm ở trên biển, sẽ trông thấy những đứa trẻ đào cát bằng những chiếc xẻng gỗ, rồi thấy một dãy nhà nghỉ và phía sau đó là ga xe lửa.) Nhưng rồi, Alice nhanh chóng nhận ra mình đang ở giữa cái ao nước mắt của chính mình khi cô còn cao tới chín foot.

  "Ôi, ước gì mình đã không khóc nhiều đến thế." Alice vừa nói vừa bơi loanh quanh, cố thoát ra khỏi ao nước mắt. "Giờ thì mình sẽ bị chết chìm trong nước mắt của chính mình! Có lẽ đó là sự trừng phạt dành cho mình bởi đã khóc quá nhiều. Kì quặc quá đi mất! Nhưng hôm nay, cái gì mà chẳng kỳ quặc."

Đúng lúc đó, Alice nghe có tiếng sóng vỗ cách chỗ cô không xa lắm. Cô bơi đến nơi phát ra âm thanh đó để xem nó là cái gì. Thoạt đầu cô nghĩ đó phải là một con moóc hoặc hà mã gì đó, nhưng rồi cô nhớ ra rằng giờ đây cô đã trở nên quá bé nhỏ. Rồi cô nhận ra đó chỉ là một chú chuột cũng bị trượt chân rơi vào ao nước mắt như cô thôi.

Alice chợt nghĩ: "Nếu mình nói chuyện với con chuột này thì không biết có tác dụng gì không? Ở dưới này, mọi thứ đều không bình thường nên mình cho rằng con chuột này cũng nói được, vậy cứ thử xem sao, dù sao thì cũng chẳng hại gì." Alice bắt đầu lên tiếng:


- Ồ, bạn Chuột ơi, bạn có cách nào ra khỏi cái ao này không? Tôi đã quá mệt mỏi vì cứ phải bơi mãi ở đây rồi Chuột ạ!

(Alice nghĩ nói chuyện với một con chuột như thế này chắc là đúng cách, vì từ trước tới nay cô chưa hề nói chuyện với chuột bao giờ, nhưng cô nhớ lại đã từng đọc trong một cuốn Ngữ pháp La Tinh của anh cô, trong đó viết: "Một con chuột - thuộc về một con chuột - đến một con chuột - một con chuột... Ôi, chuột ơi là chuột!")

Chuột lúc đó cũng đang nhìn cô dò hỏi và hình như nó nháy một bên mắt bé tí với cô nhưng chẳng nói năng gì.

"Có lẽ nó không biết tiếng Anh." Alice nghĩ bụng: "Dám con chuột này sống ở nước Pháp và đến đây cùng với William Đại Đế(5) lắm chứ." (Bởi vì với toàn bộ kiến thức lịch sử của mình, Alice chẳng thể biết rõ các sự kiện đã xảy ra lúc nào.) Vì thế, cô lại bắt đầu nói chuyện với Chuột bằng câu đầu tiên trong sách Học Tiếng Pháp của mình.

- Con mèo của tôi đâu rồi?

Vừa nghe Alice nói, Chuột lập tức nhảy vọt lên khỏi mặt nước và hình như cả người nó đang run lên vì sợ.

- Ôi, tôi xin lỗi nhé! - Alice vội vã nói to vì sợ rằng cô đã làm tổn thương tới tình cảm của con vật đáng thương này. - Tôi hoàn toàn quên rằng bạn không thích mèo. - Alice nói.

- Không thích mèo! - Chuột gào lên bằng một giọng giận dữ đến chói tai. - Nếu cô là tôi thì liệu cô có thích mèo không?

- Ừ nhỉ, có lẽ là không. - Alice dịu dàng nói - Thôi đừng bực mình về chuyện đó nhé. Nhưng dù sao tôi vẫn muốn giới thiệu bạn với cô mèo Dinah của tôi, tôi nghĩ nếu bạn nhìn thấy nó thì có thể bạn cũng sẽ thấy thích mèo đấy. Nó dịu dàng và đáng yêu lắm - Alice vẫn tiếp tục nửa như nói với mình trong khi vẫn đang bơi chầm chậm trong cái ao nước mắt - Và khi nó ngồi cạnh lò sưởi, cất tiếng kêu gừ gừ thì nghe thật dễ thương, rồi cô nàng liếm láp chân tay và rửa mặt. Dinah đúng là một con vật dịu dàng xinh đẹp, rất đáng được cưng nựng. Nó còn rất xuất sắc trong việc săn bắt chuột đấy. Ối, tôi lại phải xin lỗi bạn rồi! - Alice lại kêu lên bởi vì lần này Chuột tỏ ra rất giận dữ đến nỗi tất cả bộ lông của chú dựng đứng lên và Alice hiểu rằng cô đã thật sự xúc phạm Chuột - Nếu bạn không thích thì chúng ta sẽ không nói về Dinah nữa.

- Đúng vậy! Chúng ta không nói nữa! - Chuột kêu lên - chú vẫn còn run rẩy từ đầu đến chân - Nhưng chúng ta vẫn có thể nói về một chủ đề tương tự! Chẳng hạn như cả họ nhà chúng tôi đều ghét mèo. Chúng là những kẻ thô tục, hạ tiện, tầm thường! Chớ để tôi phải nghe nói đến chúng một lần nữa!

- Tôi sẽ không nói đến chúng nữa đâu, thật đấy! - Alice vội chuyển sang chủ đề khác - Bạn... bạn có thích... thích chó không?

Chuột không trả lời, thế là Alice hăng hái nói:

- Gần nhà tôi có một chú chó nhỏ rất đáng yêu, tôi rất muốn giới thiệu nó với bạn! Bạn biết không, chú chó sục này có đôi mắt nhỏ nhưng rất sáng, bộ lông dài màu nâu cứ loăn xoăn, loăn xoăn! Nếu bạn ném cho nó một vật gì đó, nó sẽ tìm lại vật đó bằng được cho bạn, rồi nó ngồi xuống và chờ bạn cho nó ăn bữa tối. Nó biết làm đủ thứ trò đấy. Tôi cũng chẳng nhớ được một nửa những trò đó nữa. Nó là con chó của một bác nông dân và bạn biết không, bác ấy bảo con chó này rất tuyệt, nó đáng giá hàng trăm bảng đấy! Bác ấy bảo nó giết chuột giỏi lắm... Ôi, có lẽ mình lại làm cho con chuột đó bực tức rồi! - Alice buồn rầu nói bởi vì lúc đó Chuột đang cố bơi càng xa chỗ Alice càng tốt, khiến nước trong ao dội lên từng đợt sóng.

Alice nhẹ nhàng gọi với theo:

- Bạn chuột thân mến ơi! Trở lại đây đi, nếu bạn không thích cả chó lẫn mèo thì chúng ta sẽ không nói về chúng nữa!

Nghe vậy, Chuột vòng lại và chậm rãi bơi về phía Alice. Mặt nó vẫn còn tái xanh (Alice cho rằng nó vẫn rất tức giận) và bằng một giọng run run, Chuột nói nhỏ:

- Chúng ta lên bờ đi thôi và tôi sẽ kể cho bạn nghe câu chuyện của tôi, lúc đó bạn sẽ hiểu vì sao tôi lại ghét mèo và chó.

Đúng là đến lúc phải rời khỏi cái ao này rồi vì cái ao lúc này đã đầy những chim và thú nhỏ cũng bị trượt chân rơi xuống: nào là một con vịt, một con chim Dodo(6), một con vẹt Lory(7), một chú đại bàng con và nhiều sinh vật lạ khác. Alice dẫn cả bọn bơi vào bờ.

(4) Đơn vị đo chiều dài của Anh, 1 foot bằng 0.30 mét.
(4.1) Đơn vị đo thể tích, 1 gallon bằng 4.45 lít ở Anh và 3.78 lít ở Mỹ.
(5) William Đại Đế: Vua William đệ nhất (1028-1087) người thiết lập chế dộ phong kiến ở Anh, tách khỏi Tây Ban Nha.
(6) Loài chim thuộc bộ bồ câu nay đã tuyệt chủng.
(7) Loài vẹt sống ở Ấn Độ và Úc.

Hết chương 02.

CHƯƠNG 03:CUỘC ĐUA CAUCUS VÀ MỘT CÂU CHUYỆN DÀI

(A Caucus-Race and a long tale)


Tất cả đã lên được bờ nhưng đều vô cùng thảm hại. Những chú chim kéo lê bộ lông ướt lướt thướt trên nền đất, những con thú thì lông, ria dính bết vào người. Ai nấy đều ướt sũng và đều thấy khó chịu, bực bội.


Việc đầu tiên tất nhiên là phải làm sao cho khô người cái đã. Cả bọn bắt đầu thảo luận về chủ đề này. Chỉ vài phút sau khi lên bờ, Alice đã chuyện trò thân mật với cả đám chim thú và cô thấy điều đó là hoàn toàn bình thường như thể cô đã quen biết chúng từ đời nào rồi. Cô đã tranh cãi khá lâu với vẹt Lory về chủ đề trên và cuối cùng Lory tỏ ra giận dỗi chỉ nói có mỗi một câu:


- Tôi nhiều tuổi hơn cô nên tôi phải biết nhiều hơn chứ.

Nhưng Alice không chịu vì cô có biết Lory bao nhiêu tuổi đâu còn Lory thì nhất quyết không tiết lộ tuổi của mình, thế thì còn gì để nói nữa.

Cuối cùng, Chuột ra vẻ là nhân vật quyền uy nhất trong bọn, lên tiếng:

- Xin mời tất cả các bạn ngồi xuống và hãy nghe tôi nói đây! Tôi sẽ nhanh chóng giúp các bạn làm khô người!

Tất cả lập tức ngồi xuống và vây quanh Chuột thành một vòng tròn lớn. Alice lo lắng nhìn Chuột vì cô cảm thấy rất rõ ràng cô sẽ bị cảm lạnh nếu không sớm làm khô người.

- E hèm! - Chuột trịnh trọng nói - Tất cả các bạn đã sẵn sàng chưa? Đây chính là cách có thể làm khô người nhanh nhất mà tôi biết. Nếu các bạn muốn nghe thì xin hãy trật tự! - Và chuột bắt đầu kể - William đại đế, người mà sự nghiệp được Đức Giáo Hoàng ủng hộ, đã sớm quy thuận nước Anh và người Anh lúc đó đang mong muốn có một vị lãnh đạo. Sau đó, theo thông lệ, ngài đã đạt được cương vị và đã chiến thắng Edwin và Morcar, các bá tước xứ Mercia và Northumbria...

- Hừ! - Lory rên rỉ vì lạnh.

- Xin lỗi nhé! - Chuột cau mày nhìn Lory nhưng giọng nói vẫn rất lịch sự - Anh vừa nói đấy à?

- Không phải tôi! - Lory vội vã đáp.

- Tôi nghĩ đúng là anh đấy! - Chuột nói - Tôi nói tiếp nhé. Edwin và Morcar của xứ Mercia và Northumbria đã tuyên bố ủng hộ William đệ nhất và thậm chí cả ngài Stigand, một con người yêu nước, Tổng giám mục xứ Canterbury nữa, tất cả đều nhận thấy...

- Thấy gì cơ? - Vịt hỏi.

- Thấy điều đó. - Chuột đáp lại, có vẻ hơi cáu - Tất nhiên là anh phải biết điều đó có nghĩa là gì chứ.

- Tôi hiểu rất rõ "điều đó" có nghĩa là gì khi tôi thấy một cái gì đó - Vịt nói - thường thì đó là một con ếch, có khi là một con sâu. Nhưng tôi muốn hỏi vị tổng giám mục kia đã thấy gì cơ?

- Chuột chẳng thèm để ý đến câu nói của Vịt mà vội vã nói tiếp:

- Thấy rằng nên cùng với Edgar Atheling(8) đến gặp William đại đế và mời ông lên làm vua nước ANh. Lúc đầu, William cư xử khá nhã nhặn, nhưng do bản tính xấc xược của người Norman... Bây giờ cô thấy thế nào hả cô bạn thân mến? - Chuột quay sang hỏi Alice.

- Vẫn ướt mà. - Alice buồn rầu nói. - Câu chuyện của bạn chẳng làm tôi khô hơn tí nào.

- Trong trường hợp này - Dodo giơ một chân lên, trịnh trọng nói - Tôi đề nghị hoãn cuộc họp này lại để chúng ta thực hiện ngay lập tức các biện pháp mạnh mẽ hơn.

- Hãy nói tiếng Anh đi! - Đại bàng con lên tiếng - Toàn những từ dài ngoẵng như thế, hiểu hết thế nào được, hơn nữa, tôi cũng chẳng tin chị Dodo có thể làm được điều gì đó giúp chúng ta đâu? - Nói xong đại bàng con cúi đầu giấu nụ cười giễu cợt. Một vài con chim khác khúc khích cười mà chẳng cần che giấu.

- Điều mà tôi sắp nói đây - Dodo tự ái nói - là cách tốt nhất để chúng ta có thể khô người. Đó là chúng ta phải tổ chức một cuộc đua Caucus.

- Cuộc đua Caucus là gì? Alice hỏi không phải vì cô muốn tìm hiểu về cuộc đua Caucus mà vì Dodo đã dừng lại như có ý chờ ai đó lên tiếng, nhưng ngoài Alice ra thì chẳng ai buồn nói cả.

- Sao cơ? Cách giải thích tốt nhất nó là cái gì là hãy thực hiện nó (bởi vào một ngày đông giá lạnh nào đó, có thể bạn nảy ra ý định muốn thử xem cuộc đua này là thế nào, cho nên tôi sẽ kể lại cho bạn nghe Dodo đã tiến hành cuộc đua Caucus ra sao nhé.)


Trước hết, Dodo vẽ một vòng tròn làm sân đua (Dodo nói rằng hình vẽ không thật tròn cũng chẳng sao). Sau đó, cả bọn đứng rải rác dọc theo vòng tròn đó. Không cần có người hô "Một, hai, ba... chạy!" mà cả bọn ai thích chạy thì cứ chạy theo vòng đó, ai không thích thì cứ việc dừng lại, vì thế, thật khó mà biết được khi nào cuộc đua kết thúc. Tuy vậy, sau khi chạy được chừng nửa giờ thì tất cả đều đã hoàn toàn khô ráo, Dodo bất ngờ hô:


- Cuộc đua kết thúc!

Thế là cả bọn vây lấy Dodo, vừa thở hổn hển vừa hỏi:

- Nhưng ai thắng cuộc?

Trả lời câu hỏi này thì phải nghĩ nát óc ra ấy chứ và thế là Dodo ngồi xuống, một ngón tay ấn lên trán, (cử chỉ này giống hệt những bức họa vẽ Shakespeare mà bạn vẫn thường thấy) cứ như vậy một lúc lâu, trong khi đó cả bọn vẫn im lặng chờ đợi. Cuối cùng Dodo nói:

- Tất cả đều thắng cuộc và đều có giải thưởng!

- Nhưng ai là người trao giải thưởng? - Tất cả đồng thanh hỏi.

- Còn ai nữa? Tất nhiên là cô ấy rồi. - Dodo chỉ tay vào Alice và lập tức cả bọn vây lấy cô nhao nhao:

- Trao giải đi! Trao giải đi!

  Alice chẳng biết làm thế nào và trong lúc bối rối, cô bé vô tình thọc tay vào túi. Chẳng hiểu sao trong túi lại có một cái hộp, Alice lôi nó ra: một hộp kẹo hạnh nhân! (may sao cái thứ nước mặn kia đã không lọt vào được hộp kẹo.) Cô chia kẹo cho tất cả, coi đó là giải thưởng. Chính xác là chia vừa hết một vòng thì mỗi con được một chiếc kẹo.

- Nhưng, cô ấy cũng phải có giải thưởng chứ, phải không các bạn? - Chuột kêu lên.

- Tất nhiên rồi. - Dodo nghiêm trang đáp và quay sang hỏi Alice. - Trong túi cô còn gì nữa không>

- Chỉ còn một cái vòng sắt thôi. - Alice buồn bã nói.

- Đưa nó cho tôi. - Dodo bảo.

Thế là cả bọn lại vây lấy Alice trong khi Dodo trịnh trọng trao cái vòng cho cô và nói:

- Xin cô hãy nhận lấy chiếc vòng duyên dáng này.

Dodo vừa kết thúc đoạn diễn văn ngắn nói trên thì cả bọn cũng hò reo vui vẻ.

Alice thấy cái trò này thật ngớ ngẩn và lố bịch, nhưng tất cả các con vậy đều tỏ ra rất nghiêm túc nên cô không dám cười và vì cô chẳng biết phải nói gì cả nên cô chỉ cúi chào rồi nhận lấy chiếc vòng sắt và cố làm điệu bộ hết sức trang trọng.

Việc tiếp theo là ăn kẹo hạnh nhân. Sự việc này đã gây ra những tiếng ồn ào hỗn loạn, bởi vì những chú chim to xác thì phàn nàn rằng chúng chưa kịp thưởng thức hương vị của chiếc kẹo thì nó đã trôi tuột vào cổ họng rồi. Trong khi đó, những chú chim con thì lại bị nghẹn khi nuốt kẹo và phải vỗ vỗ vào lưng để chiếc kẹo trôi xuống. Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua, cả bọn lại ngồi thành một vòng tròn và yêu cầu Chuột kể cho chúng nghe một chuyện nào đó.

- Bạn đã hứa là sẽ kể cho tôi nghe về câu chuyện của bạn cơ mà. Và tại sao bạn lại ghét M và C - Câu sau này thì Alice nói rất nhỏ, chỉ như nói thầm vì cô sợ lại xúc phạm Chuột.

- Chuyện của tôi dài lắm và cũng rất buồn. - Chuột vừa nói vừa quay sang Alice và thở dài.

- Một câu chuyện dài, chắc chắn rồi. Nhưng vì sao bạn lại nói đó là một câu chuyện buồn? - Alice hỏi và băn khoăn nhìn xuống đuôi Chuột. Trong suốt thời gian Chuột kể chuyện, Alice vẫn miên man suy nghĩ tại sao đó lại là một câu chuyện buồn. Vì thế câu chuyện của Chuột trong suy nghĩ của cô lại thành ra như thế này:

(Chú ý: bài thơ được xếp thành hình zíc zắc)

"Một lão già độc ác
nói với chú chuột
mà lão nhìn thấy
trong nhà: 'Chúng
ta sẽ ra tòa để buộc
tội nhà ngươi. Ta sẽ
không phản dối
việc có một phiên
tòa. Vì thật ra
sáng nay ta
chẳng làm gì cả.
Chuột trả lời
lão già: 'Thế ư
một phiên tòa
không có đoàn
hội thẩm, không
có cả thẩm
phán, một
phiên tòa
như thế
thì chỉ
phí công
thôi.'
'Ta chính
là thẩm
phán, cũng
là hội thẩm
đoàn.'
Lão già
điên rồ
nói:'Ta
sẽ xử
vụ này
để
phân
ngươi
tội
chết.'"


- Cô chẳng tập trung gì cả! - Chuột gay gắt nói với Alice - Cô đang nghĩ gì thế?


- Tôi xin lỗi - Alice nhã nhặn nói - Tôi nghĩ là bạn đã kể đến đoạn thứ năm rồi phải không?

- Tôi không kể như thế! - Chuột gào lên tức tối.

- Thế thì đến điểm thắt nút rồi! Để tôi gỡ nút giúp nhé - Alice lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ mọi người và cô băn khoăn nhìn xung quanh.

- Tôi sẽ không kể chuyện nữa. Cô đã lăng mạ tôi bằng cách nói ra những điều vô nghĩa như thế! - Chuột vừa nói vừa đứng dậy và bỏ đi.

- Tôi không có ý ấy! - Alice tội nghiệp van vỉ - Nhưng sao bạn dễ tự ái thế!

Chuột chỉ đáp lại bằng những tiếng gầm gừ.

- Thôi, quay lại đi nào và kể nốt chuyện của bạn đi! - Alice gọi với theo.

Tất cả các con vật đồng thanh gọi:

- Phải đấy! Hãy kể tiếp đi nào!

Nhưng chuột chỉ lắc đầu có vẻ mất hết kiên nhẫn rồi đi nhanh hơn.

Khi Chuột khuất dạng, vẹt Lory thở dài:

- Thật đáng tiếc là anh ta đã không ở lại!

Một bà cua già nhân cơ hội đó nói với con gái:

- Này con yêu! Hãy coi đây là bài học cho mình nhé, đừng bao giờ mất bình tĩnh và tức giận!

Cua con hơi cáu, cãi lại:

- Mẹ đừng nói nữa! Đã đến lúc mẹ phải học tính kiên nhẫn của một bà sò rồi đấy!

- Ước gì Dinah của ta ở đây! Nó sẽ lập tức bắt con Chuột đó quay trở lại! - Alice nói to nhưng không có ý nhằm vào ai cả.

- Dinah là ai thế, tôi có thể mạo muội hỏi cô được không? - Vẹt Lory hỏi.

- Dinah là con mèo của gia đình tôi. - Alice hào hứng đáp vì cô rất muốn kể cho cả bọn nghe về con vật yêu quý của mình. - Các bạn không thể tưởng tượng được nó bắt chuột giỏi đến thế nào đâu! À, ước gì các bạn có thể nhìn thấy nó săn chim nhỉ? Vì sao ư? Vì nó sẽ lập tức chén một con chim nhỏ ngay sau khi nó nhìn thấy!

Những lời này đã khiến cả những con vật kia khiếp đảm. Lập tức, một vài chú chim vội vã bay đi. Một bác ác già nua co mình lại, vẻ rất thận trọng, nói:

- Thực sự là tôi phải về nhà rồi. Cái cổ tôi không chịu được khí lạnh ban đêm.

Một con chim Hoàng Yến cũng run rẩy gọi đàn con:

- Đi thôi, các con! Đã đến giờ đi ngủ rồi đấy!

Thế là tất cả đều kiếm cớ bay đi và chẳng mấy chốc chỉ còn lại một mình Alice.

Alice buồn bã tự bảo: "Ôi, giá như mình đừng nhắc gì đến Dinah nhỉ! Ở dưới này có vẻ như chẳng ai thích nó nhưng mình biết chắc nó là con mèo giỏi nhất thế giới! Ôi, Dinah yêu quí của ta! Chẳng biết ta còn có thể gặp mày được nữa không!" Và thế là Alice lại bắt đầu khóc vì cô cảm thấy vô cùng cô đơn và tinh thần suy sụp. Nhưng lát sau, cô nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ ở phía xa, cô ngẩng đầu lên, thấp thỏm hy vọng Chuột đã nghĩ lại và đang quay về kể nốt chuyện của nó.

(8) Edgar đệ nhị, thành viên cuối cùng của hoàng tộc thuộc dòng họ Saxon bị William Đệ nhất đánh bại năm 1066.

Hết chương 03.

CHƯƠNG 04: SỰ XUẤT HIỆN CỦA BILL.


Nhưng đó lại là Thỏ Trắng. Vừa chạy lại, Thỏ Trắng vừa nhìn quanh lo lắng như đã đánh mất vật gì đó. Alice nghe thấy Thỏ Trắng lẩm bẩm: "Nữ Công Tước! Nữ Công Tước! Ôi, đôi chân của tôi! Ôi, bộ lông của tôi, hàng ria của tôi! Chắc chắn bà ta sẽ hành quyết mình như người ta đã làm trong các cuộc săn thỏ! Không biết mình đã đánh rơi những thứ đó ở đâu nhỉ?" Nghe thỏ nói vậy, Alice đoán ngay ra nó đang tìm cái quạt và đôi bao tay trắng. Vốn tốt bụng, Alice bắt đầu tìm kiếm những thứ đó giúp Thỏ, nhưng chẳng thấy chúng đâu. Hình như tất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net