TÔI... BẠN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           Tôi, chúng ta, bạn là những cá thể khác biệt trong cuộc sống muôn màu. Buổi sáng thức dậy chúng ta làm gì ? Tôi làm gì? Bạn làm gì? Khóc hay cười ? Rồi tôi lại vu vơ nghĩ mình là gì? Tại sao lại được sinh ra là kiếp con người ? Đôi lúc tự trách mình không hiểu rõ được bản thân, nhưng thực ra làm gì có ai hiểu hết hoàn toàn bản thân mình, có những người còn dành cả đời chỉ để tìm hiểu bản thân.
         Những cá thể khác biệt trong cuộc sống này di chuyển nhanh lắm, tựa như cuộc sống xô bồ nơi phồn hoa đô thị, nơi con người chỉ biết làm ăn sớm tối đi về. Cuộc sống nay khác xưa nhiều. Có thể khi xưa chúng ta nghèo khó nhưng tình cảm, sự đùm bọc lại dư thừa. Nhưng đến ngày nay thì ....
         Cuộc sống này mệt mỏi quá. Đôi khi ta quá mải mê làm việc, nghĩ cho người, lo cho người mà quên mất bản thân cần gì, bản thân đang cảm thấy thế nào.
        Thế giới xô bồ là thế giới của chung. Tôi từng tự đi tìm thế giới của mình, tìm cái thế giới mà có người để tôi tựa vai, để tôi khóc. Nhưng chợt nhận ra cái thế giới ấy chưa hề tồn tại. Thế giới của tôi là thế giới không người.  Là thế giới chỉ có mình tôi. Làm gì có ai hiểu hết được nhau ? Thế nên mình tự hiểu mình thôi, mình tự thương mình thôi. Mạnh mẽ lên :) 

         Đôi lúc, tôi chỉ muốn là cỏ dại, hay là hoa hay những câu bông lau đu đưa trước gió, chả phải nghĩ gì. Cứ thế nhẹ nhàng sống, mặc kệ gió đu đưa, cảm nhận sự thanh bình cuộc sống
        Tôi và bạn là những con người với nhiều nỗi buồn khác nhau. Chúng ta, ai cũng phải có một khoảng trời riêng, đủ cho chúng ta tìm sự bình yên trong tâm hồn, đủ cho ta có sự thảnh thơi. Ai cũng phải có 1 góc nhỏ riêng, chỉ 1 mình, đối diện với nỗi buồn hay sợ hãi, rồi gào lên khóc, thỏa hết cảm xúc và vùng vẫy. Sau đó lại ngồi bình tâm lại trong góc nhỏ đó, suy nghĩ về bản thân như thế nào, nên làm gì rồi lại nghỉ ngơi lấy sức để ra ngoài xã hội kia chiến đấu tiếp. 
         Tôi từng nghe 1 câu "đừng khóc thiên hạ sẽ cười". Đúng, thế giới ngoài kia nhiều loại người lắm mà ta không thể nào biết hết được. Ta hãy khóc với người thương ta, khóc với người yêu ta, khóc với chính bản thân ta, chứ chớ nên tìm người trong thiên hạ để khóc cùng. Vì ai biết đâu được họ sẽ đem câu chuyện, nước mắt của ta ra cho mọi người biết và có người sẽ nói "con bé ấy thật đáng thương" hay cũng có 1 số người cười nhạo bạn. Hãy khóc với người thương ta, tự thấy bản thân thật đang thuoeng để vươn lên chứ đừng tỏ vẻ đáng thương với đời.
       


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net