CHƯƠNG 28+29+30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều, Tạ Tinh Lan và Lý Tiểu Bân trốn tiết địa lý cuối cùng, chuồn êm ra khỏi trường học, đến Trường Minh.

Trường Minh và Tam trung cách một thị trấn đại học, đi hai mươi phút là đến. Hai người họ mua chút đồ ăn ở phố mỹ thực của thị trấn đại học, trước khi đi Tạ Tinh Lan lại mua một cốc trà sữa và một phần dẻ sườn rán, Lý Tiểu Bân nhìn, hỏi cậu: "Mày với Giang Qua lại tốt lên rồi à?"

Tạ Tinh Lan gật gật đầu. Sau đó cảm thấy cậu ta dùng từ hơi sai, sửa đúng: "Là làm lành, không phải tốt hơn."

Lý Tiểu Bân nói: "Hai đứa bây sao mà giống người yêu cãi nhau vậy."

Tạ Tinh Lan: "?"

Lý Tiểu Bân lấy mình làm ví dụ: "Mỗi lần Hứa Như cãi nhau với tao đều là chiến tranh lạnh, làm lành, ôm ôm hôn hôn, mua trà sữa."

Tạ Tinh Lan nói: "Mày nhìn thấy tao với cậu ấy ôm ôm hôn hôn lúc nào?"

Lý Tiểu Bân bĩu môi, mở điện thoại vào diễn đàn của trường học, tung bay ở trang đầu tiên chính là ảnh chụp Giang Qua cõng Tạ Tinh Lan ra khỏi sân bóng rổ trong trận bóng rổ của Tam trung.

Tạ Tinh Lan cầm qua nhìn, cũng không biết đám người ở trường này sao rảnh vậy, sau một tuần vẫn liên tục đẩy bài.

Trước tiên cậu nhìn mấy topic trước mặt.

[Trong vòng một phút tôi muốn lấy được tất cả thông tin của người đàn ông này! Cậu ta thế mà chạm vào đùi mông của trùm trường còn có ngực, tối nay cậu ta sẽ bị tôi ám sa = =]

(ám sa: là một bản sao trong Dragonica – một trò chơi nhập vai trực tuyến nhiều người chơi 3D miễn phí)

[Đồng phục Trường Minh á, ảnh chụp này không thấy rõ mặt, vóc dáng cao thế kia chắc là cũng rất đẹp trai nhỉ?]

[Báo, người phía dưới đó là Giang Qua nhảy dù hợp lực ép thủ khoa thi cấp ba, không biết làm sao cậu quen trùm trường, nghe nói cậu ta cực kỳ lạnh lùng, đóa hoa cao lĩnh của Trường Minh, chậc.]

(đóa hoa cao lĩnh: chỉ những thứ chỉ có thể nhìn từ xa, không thể chạm vào)

[Tao đệt!!! Thật hay giả?? Tao phục vào việc kết bạn của trùm trường, thật sự phục.]

...

Tạ Tinh Lan tiện tay, vô thức nhấn topic mới nhất.

[Ô ô ô tui lại được rồi! Hai nam quá xứng!]

[Câu chuyện tình yêu đóa hoa cao lĩnh trốn học vượt trường theo đuổi trùm trường 555]

[Dựa vào đôi mắt duyệt vô số nam của tui, tui tin giữa hai người họ nhất định có gì đó! Cho dù bây giờ không có, về sau nhất định sẽ có chút gì đó!]

Tạ Tinh Lan mặt không biểu cảm đóng diễn đàn, nói: "Rảnh háng. Cho dù tao cong cong, tao và Giang Qua vẫn là quan hệ cha con thuần túy, tao không thích kiểu như cậu ấy."

Cậu vẫn nhớ rõ hôm đó, một mình Giang Qua quật ngã mấy tên lưu manh, nếu thật như bài post đã nói, về sau bọn họ có chút gì, vừa cãi nhau, Tạ Tinh Lan cũng đánh không lại hắn. Đây chẳng phải rất mất mặt!

Lý Tiểu Bân cười ha ha một tiếng: "Vậy mày thích kiểu gì? Quay về để tao bảo Hứa Như đăng cho mày cái topic cầu thân."

Tạ Tinh Lan không thèm chớp mắt nói: "Loại bé thỏ trắng thanh thuần."

Lý Tiểu Bân quay đầu nói với Hứa Như luôn.

Hứa Như trả lời gần như tê tâm liệt phế: "Em trai thúi Tinh Tinh! Uổng phí cái "mốt" của mày, thế mà thích bé thỏ trắng yêu ớt, thẩm mỹ của mày bị cái tiểu thuyết cẩu huyết sinh tử mang con chạy kéo lệch rồi —— "

Lý Tiểu Bân cười đến là đau cả bụng.

Tạ Tinh Lan bị diss tiêu chuẩn kén vợ kén chồng, khó hiểu hỏi: "Bé thỏ trắng có gì không tốt?"

Tạ Tinh Lan chính là điển hình, không có mệnh thẳng nam, toàn thân bệnh thẳng nam, cậu thích để người khác có ý muốn bảo vệ, có thể biểu lộ ra tầm quan trọng của mình. Tục xưng, chủ nghĩa đàn ông.

Hứa Như nói năng chuẩn xác: "Chẳng lẽ cậu muốn tìm cho mình một tên nhược công à, cái loại làm ba phút nói xin lỗi cậu em yêu anh không được rồi làm không nổi?"

Tạ Tinh Lan: "..."

Tạ Tinh Lan nhìn thấy trả lời của nhỏ, khóe miệng cũng co giật, cuối cùng cũng biết tại sao hai người họ nước đổ đầu vịt, râu ông nọ cắm cằm bà kia. Cậu cầm lấy điện thoại của Lý Tiểu Bân, gõ chữ: "Tại sao tôi phải tìm người ** tôi, tôi không thể ** người khác? Làm sao mà vóc người tướng mạo của tôi không xứng làm công?"

Hứa Như bên kia im lặng hồi lâu, xem ra thật sự rất xoắn xuýt.

Mãi đến khi Tạ Tinh Lan và Lý Tiểu Bân đều đi đến cổng trường học Trường Minh, Hứa Như mới do do dự dự trả lời: "Tinh Tinh, thì ra cậu muốn là phía trên... xin lỗi lúc tớ cầu thân cho cậu, viết là xin cầu một anh trai cơ bắp, càng mạnh mẽ càng tốt."

Lý Tiểu Bân cười đến chảy cả nước mắt, Tạ Tinh Lan đúng là dở khóc dở cười, vả một phát lên lưng cậu ta: "Cười mẹ mày, có phải thiếu đòn, câm mồm, đi nhanh lên."

"À à." Nàng dâu nhà mình làm ra Ô long, Lý Tiểu Bân ngoan ngoãn bị Tạ Tinh Lan đánh mấy cái, trước tiên đứng trên ụ đất đủ đến đầu tường.

(ô long là chuyện nhầm lẫn xấu hổ)

Trường Minh là trường cũ trăm năm, bây giờ đang xây khuôn viên mới, khuôn viên cũ nhiều năm rồi chưa đổi mới, đầu tường rất thấp, đứng trên đống đất, một nam sinh mét bảy mấy nhảy một cái có thể đến được.

Tiếc rằng Lý Tiểu Bân không kéo người lên được, giống như con gà quay treo một lúc, liền rơi xuống.

Tạ Tinh Lan ghét bỏ nói: "Mày là gà yếu chủng loại nào. Tránh ra tránh ra, tao lên trước, lại kéo mày."

Tạ Tinh Lan dễ dàng leo lên đầu tường, ngồi xổm ở đó, ra hiệu Lý Tiểu Bân cũng lên.

Lúc này, bên kia bờ tường có người gọi cậu một tiếng: "Tạ Tinh Lan."

Tạ Tinh Lan quay đầu nhìn bên trong tường, một nam sinh gầy cao thẳng, tóc đen mắt đen đứng cạnh cây long não, đang hơi ngửa mặt lên nhìn về phía cậu, gương mặt khí khái hào hùng trong trẻo lạnh lùng lộ ra một chút nhiệt độ dưới ánh mặt trời.

Tạ Tinh Lan cười một cái, vẫy tay với hắn: "Giang Qua! Cậu tới đón tôi à?"

"Điện thoại của cậu không nhắn lại, tôi sợ cậu không tìm thấy."

Tạ Tinh Lan nói: "Bị tịch thu rồi, còn bị ép nhận giáo viên vật lý là con trai dưới hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, tìm anh em cho cậu." Nói xong chính cậu cũng cảm thấy chuyện này đặc biệt đú, không nhịn được cong mắt nở nụ cười.

Khi cậu cười, bên khóe miệng có hai lúm đồng tiền nho nhỏ, mắt màu cà phê sáng tỏ long lanh, ngược sáng hiện ra vô cùng đẹp đẽ.

Giang Qua khựng lại, nhìn chằm chằm vào cậu không chớp mắt, hầu kết trượt lên xuống một cái, sau đó đi một bước về phía bức tường, nói: "Cậu cẩn thận một chút, đừng ngã."

"Không sao, tôi thường xuyên trèo tường. Khoan đã, Tiểu Bân vẫn chưa lên." Tạ Tinh Lan quay đầu túm Lý Tiểu Bân, Lý Tiểu Bân dùng cả tay cả chân cuối cùng trèo lên.

Mặt đất bên trong tường thấp hơn bên ngoài, hai chân Tạ Tinh Lan buông thõng treo lơ lửng, nhìn xuống dưới, trong lòng lẩm bẩm, mắt cá chân cậu vừa khỏi, đừng trật nữa.

Cậu xua xua tay về phía Giang Gia: "Cậu tránh ra chút, tôi nhảy đây. Lát đụng trúng cậu."

Giang Qua ừ một tiếng, hơi nghiêng người sang bên cạnh.

Tạ Tinh Lan nhảy xuống. Vốn là chân nào tiếp đất trước cũng tính xong rồi, kết quả giẫm lên cái ụ đất nhỏ, cậu trượt chân, cơ thể không thăng bằng, người nghiêng sang bên không dừng được. Mắt thấy sắp hủy một đời lẫy lừng, ngã sấp mặt xuống ngay tại chỗ, không ngờ Giang Qua phản ứng đặc biệt nhanh, hắn duỗi hai cánh tay ra, vòng lấy vai Tạ Tinh Lan, giúp cậu đứng vững.

Nhịp tim của Tạ Tinh Lan cũng nhanh hơn một nhịp, nghĩ rằng may mà không ngã xuống đất, cậu thở phào nhẹ nhõm, đang định cảm ơn Giang Qua, hậu tri hậu giác phát hiện tình huống bây giờ hơi quái lạ.

Bình thường mà nói, tư thế ôm giữa anh em cha con hẳn là một tay vòng cổ, một tay xuyên dưới nách.

Nhưng bây giờ hai tay Giang Qua đều đặt trên cánh tay cậu, đặc biệt dùng sức vòng lấy bả vai cậu, bàn tay còn để sau gáy cậu. Mà vóc dáng của cậu lại thấp hơn Giang Qua, hình ảnh lúc này hơi giống ôm cả người cậu vào lòng...

Tạ Tinh Lan bỗng dưng nhớ tới bình luận trong topic vừa nãy, chợt cảm thấy có một chút xấu hổ vi diệu, cử động cánh tay hai lần, Giang Qua buông cậu ra, hơi lùi lại một bước.

Tạ Tinh Lan thấy sắc mặt hắn như thường, nghĩ thầm có phải mình nghĩ nhiều rồi không.

Dù sao thẳng nam đối với cái ôm giữa nam sinh sẽ không có quá nhiều liên tưởng, trong lớp có rất nhiều thẳng nam nghỉ giữa tiết đều vỗ mông sờ đùi nhau. Cũng là vì không lòng họ không có tật gì, cho nên rất thẳng thắn, mà cho dù thật sự cong, trước giờ Tạ Tinh Lan chưa từng làm bất kỳ động tác quá thân mật nào với Lý Tiểu Bân, Cố Lãng.

Chắc hẳn Giang Qua chỉ là tiện tay theo thói quen?

Tạ Tinh Lan ném đi suy đoán lung tung này, cười nói: "Cảm ơn."

Giang Qua lắc đầu: "Không có gì."

"Trà sữa của cậu!" Tạ Tinh Lan đưa cái túi trong tay cho hắn, "Gần đầy rất nhiều người thích uống cái này, nghe nói uống rất ngon."

"Cảm ơn." Giang Qua nhận lấy trà sữa, nói: "Không phải cậu muốn xem trận đấu sao, sắp bắt đầu rồi."

"À à đúng, đi nhanh lên."

Mắt thấy hai người quên mất mình, Lý Tiểu Bân đần mặt, sau đó gân cổ lên gọi: "Êu hai đứa bây, còn tao??"

Trường Minh sắp xếp chương trình học không kín như Tam trung, dù gì sinh nguyên là tốt nhất, khả năng tự học của học sinh rất mạnh, cho nên xế chiều mỗi ngày tiết học cuối cùng đều là tiết tự học kiên cố.

(sinh nguyên: nguồn gốc của học sinh trong đào tạo và giáo dục)

Lúc bọn Tạ Tinh Lan sắp đi đến sân bóng rổ, bên ngoài hàng rào toàn là người.

Tạ Tinh Lan cảm thán nói: "Mấy cái đứa trung học phụ thuộc rốt cuộc kéo bao nhiêu thù hận? Học bá các cậu cũng không học hành, nói thật, trường các cậu trình độ gì, có thể hành hạ bọn họ không?"

Giang Qua nói: "Năm ngoái thua."

Tạ Tinh Lan: "Trung học phụ thuộc mạnh thế?"

Trần Lệ đi về phía bọn họ vừa vặn nghe được, khinh thường bĩu môi một cái: "Cũng như nhau thôi, đánh bóng thật sự chẳng ra sao cả, chính là có người đứng sau, phía ban tổ chức đấu vòng tròn bóng rổ rất thiên vị bọn họ. Dù sao tôi cảm thấy anh Giang của chúng tôi mạnh hơn họ nhiều."

Tạ Tinh Lan vô thức nhìn xuống chân Giang Qua, ngạc nhiên nói: "Cậu biết chơi bóng rổ?"

Giang Qua há miệng, còn chưa lên tiếng, Trần Lệ lại chen vào nói: "Đó là chắc chắn biết, hơn nữa còn siêu cường."

Tạ Tinh Lan lập tức lảm nhảm với Trần Lệ lắm lời: "Êu người anh em, nói xem, cậu ấy có mạnh bằng tôi không?"

Trần Lệ: "Nhất định! Tôi nói với cậu, lần đầu tiên khi tôi gặp anh ấy..."

Hai người kề vai sát cánh liền đi.

Lý Tiểu Bân đuổi theo hai bước, sau đó quay đầu muốn gọi Giang Qua cùng đi, lại bỗng dưng nhìn thấy trên gương mặt vốn không có cảm xúc gì của Giang Qua càng thêm lạnh như băng, đôi mắt đen láy vẫn luôn nhìn một hướng nào đó, tối tăm không tưởng nổi.

Cậu ta vô thức liếc nhìn, là bóng lưng Tạ Tinh Lan và Trần Lệ ôm vai.

Trong lòng Lý Tiểu Bân có chút cảm giác là lạ, nhưng nhất định phải nói lại không nói ra được.

Cậu ta chỉ cảm thấy, ánh mắt Giang nhìn Tạ Tinh Lan có phần mịt mờ khó mà giải thích, hình như cất giấu một thứ nào đó làm người khác hơi dựng đứng lông tơ.

Mà lúc này, Tạ Tinh Lan nhớ ra điều gì, quay đầu lại nói với Giang Qua một câu: "Mau uống trà sữa đi, để lâu sẽ không ngon bằng lúc mới làm."

Giang Qua không ngờ cậu đột nhiên quay đầu lại, vô thức dời ánh mắt sang chỗ khác, hai cánh tay buông thõng không tự chủ được cuộn lại, sau đó ừ một tiếng.

Lý Tiểu Bân vốn đang chú ý Giang Qua, bây giờ càng phát hiện được kỳ lạ.

Mà Trần Lệ vừa định nói cho tới bây giờ hắn ta chưa từng thấy Giang Qua ăn đồ ngọt, đã nghe thấy Giang Qua đáp lời. Trong lòng hắn ta khó hiểu, kéo lấy Tạ Tinh Lan, hỏi cậu: "Sao tôi cảm thấy Giang Qua đối xử với cậu và đối xử với tôi hoàn toàn là hai thái độ nhỉ?"

Tạ Tinh Lan: "Là sao?"

Trần Lệ nói: "Hôm qua tôi gọi thức ăn ngoài, mua hai cốc trà sữa để gom tiền, là nhãn hiệu này, muốn cho anh ấy uống, anh ấy bảo tôi đừng làm phiền anh ấy."

Tạ Tinh Lan hoàn toàn tưởng tượng được cảnh tượng đó: "Ha ha ha ha ha ha ha."

Trần Lệ quay đầu liếc nhìn, Giang Qua đã cắm ống hút trà sữa, hắn ta nói: "Cậu nhìn xem cậu nhìn xem, cũng là một cốc trà sữa mười hai đồng, "vì lông" anh ấy đối xử khác nhau, làm hại tôi hôm qua miễn cưỡng nhét hai cốc vào bụng."

Tạ Tinh Lan trầm tư nói: "Vậy có lẽ chính là tình cha con."

Con cậu nuôi lớn! Có thể không nghe cậu à!

Trần Lệ đực mặt: "Trò gì vậy?"

"Nói đùa nói đùa, nhanh, cậu nói khán đài tốt nhất ở chỗ nào?"

Trần Lệ đã chiếm được một hàng ghế dài từ lâu, đối diện sân bóng rổ, tình hình trên sân liếc qua thấy ngay.

"Hơi ngược gió, " Tạ Tinh Lan nhìn một lát nói, "Thể lực của trung học phụ thuộc tốt thật."

"Chắc chắn rồi, đội bóng rổ trường bọn họ đều phải huấn luyện thường xuyên, như bọn tôi trên cơ bản chỉ là một câu lạc bộ, bình thường rảnh rỗi đánh bóng một lát mà thôi."

"Lý Tiểu Bân, mày nói trường mạnh quyết đấu?"

Xem đến non nửa trận, người của Trường Minh đều bị dẫn chạy.

Trần Lệ định kéo tự tôn: "Hôm nay một anh lớp mười hai không ở đây, bình thường đều là anh ta carry đấy."

Người của Trường Minh càng đánh càng không có khí thế, đám người vây xem không đành lòng nhìn trường mình bị hành thành chó, lục tục có người rời đi.

Tạ Tinh Lan xem cũng không có hứng lắm.

Cậu vốn nghe nói là Trường Minh cũng rất mạnh, muốn đến xem trường trung học phụ thuộc bị hành.

Kết quả ngược lại biến thành trung học phụ thuộc ra hết uy phong, thật là uất ức chết cậu rồi.

Tròng mắt Tạ Tinh Lan chuyển khắp nơi, Giang Qua ngồi bên cạnh cậu thấp giọng hỏi: "Không muốn xem à?"

Tạ Tinh Lan ừ một tiếng: "Không có tinh thần gì." Nói xong khóe mắt cậu liếc về cốc trà sữa trong tay Giang Qua, dáng vẻ chỉ uống một hai ngụm, cậu nhẹ nhàng đụng Giang Qua một cái, hỏi hắn: "Trà sữa uống ngon không?"

Giang Qua gật đầu.

Đúng lúc Tạ Tinh Lan hơi khát nước, chọc hắn một cái: "Cho tôi nếm thử mùi vị?"

Giang Qua nghe vậy, hơi hơi ngẩn ra, Tạ Tinh Lan gần như có thể nhìn thấy mình trong mắt hắn. Sau đó, Giang Qua đưa trà sữa qua, Tạ Tinh Lan cúi đầu hút một ngụm to, mùi vị hơi ngọt không ngán lan ra trong miệng, vị sữa rất đủ, không giống loại chất lượng kém được làm từ nước đường và bột trà.

Tạ Tinh Lan thích đồ ngọt, thỏa mãn híp híp mắt: "Đúng là uống rất ngon, sau này gọi thức ăn ngoài của nhà này."

Mà Giang Qua, bắt đầu từ lúc Tạ Tinh Lan nói muốn uống trà sữa, cơ thể vẫn cứng ngắc.

Hắn rũ mắt nhìn miệng ống hút ướt át, thần sắc ảm đạm hơi lướt qua trong con ngươi ẩn giấu dưới lông mi, nặng nề giống như đáy bùn lắng ánh sáng không chiếu xuống. Một lát sau, hắn khuất phục, rõ ràng không hề thích trà sữa ngọt ngào, hắn vẫn không nhịn được hơi cúi đầu, trong nháy mắt mọi người kể cả Tạ Tinh Lan đều nhìn sân bóng rổ mà không chú ý tới hắn, lè lưỡi liếm láp dọc theo đầu ống hút.

Tạ Tinh Lan nhìn thấy Trường Minh lại ném một quả, suýt nữa nhồi máu cơ tim, bỗng như nghe thấy giọng Giang Qua hơi thấp trầm nói: "... Phải rất ngon."

Tạ Tinh Lan có phần mất tập trung: "Đương nhiên rồi, khẩu vị tôi chọn sẽ không tệ đâu."

Lúc trận đầu còn ba phút nữa là kết thúc, xảy ra ngoài ý muốn, nam sinh lâm thời thay thế vị trí tiền đạo của đàn anh kia bị khuỷu tay người khác đụng phải cằm, cũng không biết là cắn phải đầu lưỡi hay thế nào, trong miệng toàn là máu, người đau đến mức trực tiếp nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi.

Trận đấu tạm dừng.

Mọi người vội vàng đưa bạn học bị thương đến phòng y tế kiểm tra tình trạng, mà người của đội bóng rổ thì sắp tới gần sụp đổ.

Vốn là trận đấu này rường cột của bọn họ không đến, bọn họ đánh rất tán loạn, lần này lại đi một người, tư tưởng không nói hoàn toàn sụp đổ, cũng xấp xỉ vậy.

Một đội viên đến tìm nước uống, đúng lúc đi đến chỗ bọn Tạ Tinh Lan, Tạ Tinh Lan túm lấy cậu ta hỏi một câu: "Tình hình bây giờ thế nào, còn có người có thể ra sân không?"

Đôi viên uống non nửa chai nước mới thở một hơi, nói: "Chắc hẳn không được. Bây giờ bọn họ đang thương lượng nhận thua."

Cậu ta chỉ chỉ về phía mấy đồng đội.

"Vốn là thi đấu bóng rổ này với trường chúng tôi mà nói, có giải hay không đều không có vấn đề gì, không cần phải làm ra điều bất trắc." Nam sinh có ý riêng mà liếc nhìn về phía trường trung học phụ thuộc.

Mà đúng lúc này, Giang Qua vẫn luôn không nói lời nào bình tĩnh mở miệng.

"Nếu như các cậu chỉ thiếu người, " Ánh mắt Giang Qua lướt qua tên cao to của trường trung học phụ thuộc đã đạp chân Tạ Tinh Lan, dưới vẻ bề ngoài hờ hững không gợn sóng, mơ hồ lộ ra lạnh lẽo ảm đạm thấu xương: "Tôi có thể thay thế. Vị trí nào cũng có thể, các cậu sắp xếp."

Giọng nói của hắn bình thản giống như đang nói chuyện nhỏ không có ý nghĩa, nam sinh hơi kinh ngạc liếc hắn một cái.

Rõ ràng Giang Qua từ bên ngoài thành phố nhảy dù đến hạng nhất Lâm thành, ở trong trường Trường Minh cũng là huyền thoại, rất nhiều người đều biết hắn, nam sinh kia mở miệng nói: "Anh Giang, anh nói thật chứ?"

Giang Qua ừ một tiếng.

Trần Lệ vội nói: "Tao đệt, còn ngây ngốc làm gì, anh Giang bằng lòng ra sân chúng mày trăm phần trăm sẽ ngược gió lật bàn, mau đi nói với đồng đội của chúng mày đừng bỏ, nhiều em gái đang nhìn đấy, biểu diễn một hiện trường nhận thua cho gái xem cũng quá bẽ mặt!"

Nam sinh à à hai tiếng, quay đầu chạy đi tìm người.

Mặc dù Tạ Tinh Lan cũng tò mò trình độ đánh bóng của Giang Qua, nhưng lo lắng chân của hắn hơn, dù sao bác sĩ đã nói tốt nhất đừng vận động dữ dội trong một tuần, cậu lại gần bên tai Giang Qua, đầu hai người gần như dán vào nhau.

"Cậu đừng cậy mạnh, chân bị thương lặp đi lặp lại, thật sự không tốt, sẽ để lại gốc bệnh."

Giang Qua hơi nghiêng đầu, yên lặng nhìn cậu hai giây, thấy rõ lo lắng và băn khoăn không hề che giấu trong mắt Tạ Tinh Lan, hình như hắn thất thần trong chớp mắt, sau đó thì thào trong lòng như than thở.

Thật sự... không cần đối xử với hắn tốt như vậy.

Hắn sẽ được voi đòi tiên, càng cầu càng nhiều.

Lòng người vĩnh viễn không chiếm được thỏa mãn, ngay từ đầu hắn nghĩ rằng, có thể trở lại Lâm thành, đi học ở ngôi trường gần Tạ Tinh Lan, thỉnh thoảng nhìn cậu một cái từ xa là được.

Sau đó thì biến thành mong mỏi Tạ Tinh Lan bằng lòng nói chuyện với hắn, đừng không để ý đến hắn.

Bây giờ, nội tâm tham lam trống rỗng của hắn bị gặm nuốt từng chút một, dần dần mở rộng, cuối cùng có một ngày, có lẽ hắn thật sự sẽ có ý nghĩ hão huyền hy vọng xa vời —— Tạ Tinh Lan có thể hoàn toàn biến thành của hắn

Nhưng hắn – một người ngâm trong vũng bùn, sao mà xứng?

Huống hồ, hắn biết rõ bản thân ——

Vặn vẹo, lạnh lùng, bị thù hận và tối tăm bao vây, dục vọng độc chiếm và dục vọng phá hủy muốn xé rách lý trí, thậm chí nhìn thấy Tạ Tinh Lan và Trần Lệ bá vai bá cổ không hề có bất kỳ ám muội gì có thể nói như thế, con rắn độc tên là đố kỵ trong lòng hắn liền phun lưỡi rắn từng bước xâm chiếm thần kinh của hắn.

Tại sao Tạ Tinh Lan không thể chỉ nhìn hắn?

Tại sao phải đi nhìn người khác? Nói chuyện với người khác?

Hắn luôn luôn vừa nghĩ như dằn vặt bản thân, vừa khốn khổ đè nén.

Hắn thật sự sợ mình sẽ không áp chế nổi con rắn độc kia, rất sợ sẽ mất lý trí, không kiểm soát được bản thân, tự tay hủy Tạ Tinh Lan.

Đôi mắt hắn ngày càng thâm trầm, che giấu thật sâu tất cả ánh sáng không thể thấy.

Đương nhiên Tạ Tinh Lan không biết drama trong lòng Giang Qua có bao nhiêu phức tạp. Cậu chỉ xích lại gần mới phát hiện, mắt Giang Qua hóa ra là màu đen đậm thuần khiết, cho dù ở dưới ánh mặt trời, cũng như bóng đêm bao la vô biên. Mà người bình thường bọn họ phần lớn mắt đều hơi nhạt, đen láy thực sự hiếm thấy.

"Cậu có nghe không?"

Giang Qua khựng lại, giọng nói có phần trầm thấp: "Ừ."

Giọng của hắn không trong trẻo như Tạ Tinh Lan, ngược lại như âm thanh dây đàn đàn Cello, có loại cảm giác gọi là cao cấp.

Tạ Tinh Lan cảm thấy êm tai cực kỳ.

"Tôi sẽ chú ý."

Hắn cũng đã nói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net