CHƯƠNG 63+64+65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chưa kết thúc hết thảy, nếu Giang Qua muốn ra nước ngoài học, tài chính cũng là vấn đề. Kệ đi, vẫn có một năm để lo liệu.

Sau kỳ thi đại học, thi cuối kỳ của khối mười và mười một cũng tới liền một mạch.

Sau khi kết thúc tất cả kỳ thi, bắt đầu kỳ nghỉ hè dài dằng dặc.

Cuộc thi vật lý cấp quốc gia tiến vào trận chung kết, Cố Lãng thiếu hai điểm không được vào, Giang Qua vẫn đang nằm trong danh sách trúng tuyển, cùng đông đảo người ở tỉnh thành khác tiến hành huấn luyện khép kín.

Bạn trai đi thi rồi, chỉ có buổi tối mới có thể gọi video một lúc, lần đầu tiên Tạ Tinh Lan cảm thấy nghỉ hè trôi qua nhàm chán đến thế.

Hôm nào đó, Lý Tiểu Bân đang chơi game với cậu, không bao lâu Tạ Tinh Lan lại buồn bực ngán ngẩm thở dài, bộ dáng không hứng thú cho lắm.

Lý Tiểu Bân ghét bỏ nói: "Nhiều nhất là nửa tháng, mày có thể hăng hái tí không."

Tạ Tinh Lan nằm trên giường: "Vậy mày cũng tìm chút chuyện vui đi."

Lý Tiểu Bân nói: "A, đúng rồi, quên kể với mày, tối nay có thi đấu đua xe ở đại lộ Phong Tình quận Lâm Giang, nghiệp dư đấy, những tên con nhà giàu kia mày cũng biết, muốn đi chơi không?"

Tạ Tinh Lan trở mình một cái ngồi dậy: "Tối nay?"

Lý Tiểu Bân gật đầu: "Hôm qua hình như còn mở party thêm nhiệt, đến hỏi tao với mày có muốn đi cùng không, tao cảm thấy mày không có hứng thú với những nơi đó, nên từ chối rồi."

"Không hứng thú với mở party, đua xe tao có thể." Tạ Tinh Lan lập tức lên tinh thần, ba cậu quản rõ nghiêm, rất lâu rồi cậu không đến nơi đua xe nổ cá, lần này đặc biệt khéo, ba cậu đến thủ đô, không ai quản cậu, "Mấy giờ tối?"

(nổ cá: người chơi cấp độ cao đến chơi ở cấp độ thấp)

"Mười giờ bắt đầu."

Sau bữa cơm tối, Tạ Tinh Lan vào gara chọn một chiếc xe thể thao, là quà sinh nhật năm ngoái anh trai tặng cậu, bình thường đều để trong gara hứng bụi.

Lý Tiểu Bân ngồi vào ghế phó lái: "Chiêu à mày thi bằng lái chưa, không phải nói mười sáu là có thể thi à."

"Sang năm thi. Tao lái xe mày yên tâm."

"Nếu bị chú cảnh sát giao thông chặn lại phải làm sao?"

"Nên bồi thường thì bồi thường, nên phạt thì phạt."

Quận Lâm Giang là khu phát triển công nghiệp mới nổi, hoang vắng, khu dân cư phân tán. Đại lộ Phong Tình đặc biệt rộng rãi, hiếm có xe cộ trên đường tám làn, nhất là đêm khuya, càng là người ở thưa thớt. Cho nên đông đảo con nhà giàu của Lâm thành đều thích đến quận Lâm Giang đua xe hơn, mảnh đất kia trên cơ bản ngầm thừa nhận là địa điểm vui chơi dành riêng cho bọn con nhà giàu này, đoán chừng là có người đã chào hỏi trước, cảnh sát giao thông cũng mắt nhắm mắt mở.

Khoảng mười giờ đêm, Tạ Tinh Lan cùng Lý Tiểu Bân đến ngã tư đường đại lộ Phong Tình, nơi này là điểm khởi đầu và điểm cuối cùng của đường đua xe, toàn bộ tuyến đường dài gần năm mươi cây số, gần như vòng quanh quận Lâm Giang một vòng.

Tiếng người huyên náo ở điểm xuất phát, kéo biểu ngữ vẽ vạch, còn có đồ uống đồ ngọt để trên hàng dài bàn ghế, hai người vẫn chưa đến gần đã sắp bị tiếng vang làm điếc.

Đời trước Tạ Tinh Lan thường tới đây đua xe, đời này bị người nhà quản chặt quá, vẫn là lần đầu tiên ra ngoài (đua xe).

Hơn trăm người vây xem hai bên làn xe, đều là nam nữ trẻ tuổi ăn mặc thời thượng đang lắc eo khoe hông theo âm nhạc, Tạ Tinh Lan huýt sáo một tiếng, mỉm cười kéo một anh chàng bên cạnh: "Hỏi chút, hôm nay do ai tập hợp?"

"Giang Gia Văn."

Lý Tiểu Bân hỏi cậu: "Là anh cùng cha khác mẹ với Giang Qua?"

Tạ Tinh Lan gật đầu, nhìn một vòng xung quanh cũng không nhìn thấy cái bóng của Giang Gia Văn, cũng ngoài ý muốn nhìn thấy Hứa Đỉnh lâu rồi không xuất hiện ở trường.

Cậu hơi nhướng mày, Hứa Đỉnh trong đám người không thất bại sa sút tinh thần chút nào như trong tưởng tượng của cậu, công ty Hứa thị đã lật đổ rồi, thế mà Hứa Đỉnh vẫn có tâm tư chơi ở đây, bưng ly rượu qua lại không ngớt giữa đông đảo tuấn nam mỹ nữ, bộ dáng muốn bao nhiêu phóng đãng có bấy nhiêu phóng đãng.

Được thôi, tâm lý tố chất người ta cao, Tạ Tinh Lan phục rồi.

"Alo, alo, test, test..." Một mỹ nữ cao gầy mặc váy da ôm mông hở rốn phối một chiếc túi cầm micro đi đến giữa làn xe, vén mái tóc vàng lượn sóng đến eo, "Chào mừng mọi người tới tham gia hội đua xe từ thiện do anh Giang Gia Văn tổ chức, tôi là MC của hôm nay Nancy."

MC luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại quy tắc trên trận đua xe, trên cơ bản không khác gì những cuộc thi đua xe nghiệp dư khác, mọi người đều nghe đến mất cả hứng, chẳng mấy chốc, MC kéo cao giọng: "Cuối cùng! Tất cả tiền tham gia thi đấu hôm nay đều được gom lại tặng cho cơ quan từ thiện, mà người chiến thắng sẽ nhận được giải thưởng được anh Giang chuẩn bị cẩn thận —— "

Chùm sáng tụ hội, chiếu lên giữa phần thưởng thần bí ẩn giấu sau màn sâu khấu, theo tiếng nói của MC vừa dứt, nhân viên công tác bên cạnh dùng sức kéo dây vải bốn phía xuống, một chiếc Pagani huayra màu đỏ khoa trương lại kiêu căng xuất hiện trước mắt mọi người.

"Oa ——" hiện trường vang lên tiếng thán phục liên tiếp, nhao nhao cảm khái với sự hào phóng của Giang Gia Văn.

Pagani ở trong nước là thứ có tiền mà không mua được, phú hào đầu tiên thu thập Pagani thậm chí đã lên báo giải trí, ai cũng không ngờ rằng Giang Gia Văn lại lấy Pagani làm phần thưởng, trọng lượng không khỏi quá nặng rồi.

Lý Tiểu Bân lẩm bẩm nói: "Cấp ba của người khác và cấp ba của tao."

Tạ Tinh Lan ôm lấy cổ cậu ta, cười nói: "Chó Bân, mày yên tâm, chỉ cần mày không vô cớ sinh sự không sa đọa, tương lai cũng sẽ có xe sang biệt thự."

Lý Tiểu Bân nói: "Mày lại biết được?"

Tạ Tinh Lan nói: "Dĩ nhiên tao biết."

Tao còn biết cho dù tương lai mày có tiền, cũng vẫn bị Hứa Như ăn sít sao, không khác gì không có tiền.

Lý Tiểu Bân quái lạ liếc cậu một cái, thấp giọng nói: "Nhưng như thế cũng quá kiêu căng rồi, nó đang ám chỉ nó được Giang gia coi trọng cỡ nào?"

Tạ Tinh Lan hờ hững nói: "Chắc vậy."

Quần thể như bọn cậu, dù cho mới mười mấy tuổi, cũng dưới sự mưa dầm thấm đất học được quá nhiều minh tranh ám đấu mày tới tao đi trên thương trường, Giang Gia Văn gom ván này, vừa làm từ thiện thu được thanh danh, vừa khoe khoang địa vị của hắn ở Giang gia, ở đây nhiều con nhà giàu như vậy, trong lòng mỗi người đều có so đo.

(minh tranh ám đấu: ngoài sáng trong tối đều tranh đấu với nhau, thường dùng tả nội bộ tranh quyền đoạt lợi)

Tạ Tinh Lan cũng không quản nhiều như thế, dù sao bây giờ Giang Gia Văn nhảy lợi hại hơn nữa tương lai cũng sẽ bị Giang Qua giẫm dưới lòng bàn chân, không có ý gì, cậu vẫn để ý chiếc Pagani kia hơn.

Hai mắt Tạ Tinh Lan đều đang phát sáng, nhìn chiếc Pagani xa hoa lại đầy cảm giác công nghệ kia, cậu là tay đua xe, đương nhiên cũng yêu loại xe thể thao đỉnh cấp xa hoa này, thế là ngày càng hăm he, âm thầm quyết định nhất định phải lấy được phần thưởng này.

"Đường băng dài bốn mươi lăm cây số, qua đại lộ Phong Tình, đường cao tốc sân bay, đường vành đai... Cuối cùng về tới đây. Mời người dự thi sang đây nộp phí."

Ban đầu đại đa số người đều chỉ đến tham gia náo nhiệt, nhưng bị ánh sáng rực rỡ của Pagani lóe mù mắt, thoáng cái số người đăng ký tăng vọt.


Nửa tiếng sau, số người đăng ký đã vượt qua ba mươi người, MC tổng hợp tất cả phí đăng ký dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.

Tạ Tinh Lan lái xe đến chỗ kiểm an, có nhân viên chuyên nghiệp đang đánh giá an toàn cho những chiếc xe dự thi.

Lý Tiểu Bân cầm hai chai cà phê tới, ném cho Tạ Tinh Lan một chai, đúng lúc này có bóng người vừa gầy vừa lùn chui ra khỏi xe, sau khi nhìn thấy bọn họ thì vẻ mặt tươi cười tiến lên đón, vừa đi vừa vẫy tay chào: "Ê, đây không phải anh Tạ của tôi à, tới chơi sao không nói với em một tiếng, đang xếp hàng kiểm an hả? Nếu không anh trước đi, em chỉ tham gia náo nhiệt, cũng không có thực lực đi giành thứ hạng."

Tạ Tinh Lan nhìn y đi đến trước mặt, cũng không nhận ra người này là ai, trong lòng cảm thấy buồn cười, người đàn ông thoạt nhìn ít nhất hai bốn hai lăm, thế mà gọi cậu là anh. Biếng nhác cười một cái: "Vậy chúng tôi trước nhé."

"Được."

Người đàn ông vóc dáng thấp bé cười đến là giọt nước không lọt, không hề có xấu hổ quẫn bách khi nhiệt tình chào hỏi của mình bị Tạ Tinh Lan hời hợt xem nhẹ, thật sự lái xe của mình đi.

Tạ Tinh Lan hỏi Lý Tiểu Bân: "Người này là ai?"

Lý Tiểu Bân nói: "Tên là Thường Chu, tao cũng chưa từng tiếp xúc với hắn, nhưng nghe nói trong nhà hắn không có bối cảnh, lại lăn lộn rất tốt với nhiều con nhà giàu, như bọn Giang Gia Văn, Hứa Đỉnh... Là một hội."

Vừa nghe cái tên này, Tạ Tinh Lan mơ hồ có ấn tượng. Đời trước Thường Chu này vẫn có chút tiếng tăm, không có bối cảnh không có thế lực, một đường lăn lộn đến vị trí của người đứng thứ hai Giang thị, về sau Giang thị bị Giang Qua chiếm đoạt, hắn lại không tổn thương tí nào mà rời khỏi Giang thị, đến công ty đối diện với Giang thị ngay lúc đó. Nghe nói hắn còn dường như vô sự từng nịnh bợ Giang Qua, chỉ có điều bị coi thường.

Bất kể nói thế nào, cũng là người có năng lực lăn lộn rộng.

Tạ Tinh Lan nhún vai, nghĩ thầm, đúng là rắn chuột một ổ.

Xe đua đã thông qua kiểm an trước khi thi, Tạ Tinh Lan đi xem bố trí thi đấu lần này.

Đại lộ Phong Tình có tám làn xe, một lượt chỉ có tám chiếc xe. Cứ bảy phút một lượt, cuối cùng dựa theo thời gian từ chuyến xuất phát đến vượt qua vạch đích, tính theo thời gian ngắn nhất tức là quán quân.

Tạ Tinh Lan là lượt thứ hai, cậu đi mặc đồ đua xe, nhân viên công tác lái từng xe dự thi đến đường đua.

Vẻ mặt Lý Tiểu Bân lo lắng nắm vai đấm cánh tay cho Tạ Tinh Lan: "Mày đừng đi giành, an toàn là quan trọng nhất, bọn họ có vài người đã chơi xe đua nhiều năm, chúng ta chắc chắn không giành được với họ, đừng xảy ra chuyện là tốt rồi!"

Tạ Tinh Lan cười, đấm bả vai cậu ta: "Đừng lo lắng vớ vẩn."

Lý Tiểu Bân vẻ mặt sầu khổ, ngày càng hối hận đã nói với Tạ Tinh Lan có trận đấu đua xe này, Tạ Tinh Lan căn bản không thường đụng vào xe, huống chi còn là lên đường cái đua xe, tính nguy hiểm này lớn bao nhiêu. Cậu ta vốn cho rằng Tạ Tinh Lan chỉ muốn đến xem náo nhiệt, thật sự không ngờ cậu thế mà đầu sắt đến ra sân.

Những con nhà giàu này bình thường hoành hành đã quen, lái xe vừa hung vừa mạnh, nếu Tạ Tinh Lan bị cào một chút cọ một chút, Lý Tiểu Bân không hề nghi ngờ cậu ta sẽ bị Giang Qua hủy diệt một cách nhân đạo.

"Tạ Tinh Lan."

Nghe thấy giọng của Hứa Đỉnh, nụ cười của Tạ Tinh Lan cũng phai nhạt, có phần không kiên nhẫn nghiêng người liếc sang. Ngũ quan của cậu quá lộng lẫy, đôi mắt đầy ắp phong tình cùng với màu môi đậm tự nhiên, cũng không phải là kiểu lộ rõ nữ tính, mà là tràn ngập lực xung kích sắc bén, đặc biệt là khi nhìn người trong mắt chứa lạnh lẽo mặt không biểu cảm, rõ ràng là kiểu trào phúng khinh người cao ngạo, lại có sức hấp dẫn trí mạng.

Hứa Đỉnh bị cậu liếc một cái nhẹ như mây gió, một dục vọng nóng bỏng nào đó trong cơ thể bắt đầu vọt lên, rượu cồn vừa uống xong dường như cũng đang sôi trào trong máu, hắn không tự chủ được liếm môi một cái: "Cậu cũng tới tranh tài?"

Tạ Tinh Lan liếc nhìn trang phục đua xe hắn mặc trên người, không mặn không nhạt nói: "Đã uống rượu thì đừng lên nữa, đền cả mạng thì không có lời."

Nói xong cậu kéo Lý Tiểu Bân muốn đi. Cảm giác Hứa Đỉnh cho người ta thật sự không tốt, Tạ Tinh Lan ở một chỗ với hắn cũng cảm thấy không khí hơi ngột ngạt, hơn nữa dù sao cậu cũng là người sống hai đời, hàm nghĩa trong ánh mắt kia của Hứa Đỉnh cậu nhìn một chút đã rõ ràng, đã thấy nhiều người theo đuổi, loại như Hứa Đỉnh cậu không muốn đối phó nhất.

"Chờ đã, " Hứa Đỉnh lên tiếng gọi cậu lại, giọng điệu hơi quái dị, "Bài đăng trên diễn đàn của trường, là cậu tìm người đăng?"

Tạ Tinh Lan cũng không quay đầu lại nói: "Đoán sai rồi, tao không làm sau lưng, hơn nữa đó cũng là thành quả mày và công ty nhà mày làm ra, không trách người khác được."

Đợi Tạ Tinh Lan và Lý Tiểu Bân đi xa, Hứa Đỉnh nhìn bóng lưng cậu, trong ánh mắt toát ra một chút ác ý pha tạp với tà niệm.

Đến mười một giờ đúng, cuộc đua chính thức bắt đầu.

Tạ Tinh Lan đứng dựa vào cửa xe, nhìn lượt xe đầu tiên theo lá cờ vẫy xuống mà lao ra vạch trắng, nhiều người vây xem hai bên làn xe nháy mắt sôi trào, tiếng thét chói tai reo hò phá vỡ đêm khuya yên tĩnh.

Đợi không nhìn thấy đuôi xe nữa, tay đua lượt thứ hai chậm rãi lái xe đến trước vạch trắng.

Thời gian đang nhảy nhót trên máy bấm giờ kiểu đứng, lúc gần bảy phút, trọng tài đứng trên bục tròn vẫy cờ, những chiếc xe trên tám làn xe dần dần phát ra tiếng nổ grừ grừ, hiện trường lại lần nữa đến gần điểm sôi, ánh đèn như ban ngày, vô số người ném cờ lên trời, nhiều loại cờ lung la lung lay rơi xuống đất.

Hai tay Tạ Tinh Lan nắm chặt lấy vô-lăng, cảm giác được một ngọn lửa nào đó yên lặng trong máu đã lâu đang dần dần sáng rực, nhảy lên, cùng rung động với tiếng tim đập nặng nề mà bình ổn của cậu.

"Năm, bốn, ba..." Người cả trận cùng khàn giọng kêu gào: "Hai, một!"

Lá cờ vẫy xuống, thời gian về số không, tám chiếc xe nổ vang lao ra nhanh như tên bắn.

Lý Tiểu Bân đứng trên bục giơ kính viễn vọng, xa xa nhìn đuôi xe của Tạ Tinh Lan, vừa lái được mấy trăm mét, Tạ Tinh Lan thế mà đã ép cho chiếc xe ở làn thứ nhất giảm tốc, thuận thế chiếm đoạt làn xe. Cậu ta vừa lo lắng vừa hưng phấn, điện thoại trong túi rung mấy lần cậu ta mới cảm giác được.

Là điện thoại của Tạ Tinh Lan, Lý Tiểu Bân lấy ra nhìn, cuộc gọi của Giang Qua.

Lý Tiểu Bân không dám bắt máy, sợ Giang Qua chất vấn. Nhưng một lần không nghe điện thoại, Giang Qua giống như nóng nảy, tin nhắn điện thoại cùng ném bom, Lý Tiểu Bân đành phải nhắm mắt nhận, "Alo..."

Giang Qua im lặng trong chớp mắt: "Chiêu đâu?"

Lý Tiểu Bân ấp úng: "Bây giờ nó không tiện nghe."

Bên chỗ cậu ta thực sự quá ồn, cho dù là che điện thoại cũng không thể ngăn được những tiếng ồn này, giọng Giang Qua trầm xuống: "Các cậu ở đâu?"

Lý Tiểu Bân thực sự không thể gạt được, đành phải khai thật ra: "Bọn tôi ở chỗ đại lộ Phong Tình, Chiêu nó... đua xe với người khác đấy." Nhưng cậu đừng lo lắng, hình như Chiêu khá mạnh... Cậu ta còn chưa nói xong, đã bị Giang Qua cúp điện thoại.

Hmm... Đây là ý gì? Chung quy không có khả năng chạy đến đây nhỉ. Không phải hắn vẫn đang tập huấn khép kín à?

Một bên khác, Tạ Tinh Lan nhất kỵ tuyệt trần, đã dễ dàng bỏ qua tay đua cùng lượt, chuyển vào dòng xe cộ của cầu vượt sân bay.

(nhất kỵ tuyệt trần: chỉ người nào đó có năng lực vượt qua người tường ở phương diện nào đó, làm cho người ta theo không kịp)

Đoạn đường nguy hiểm nhất của đua xe nghiệp dư không xuất phát từ đây, thường thường đi qua dòng xe cộ, phía sau mông cũng có mấy chiếc xe cảnh sát đuổi theo.

Tạ Tinh Lan tài giỏi có thừa như con thoi giữa dòng xe cộ, hôm nay vận khí không tệ, không gặp phải kẹt xe trên cầu vượt, nếu đúng lúc gặp phải kẹt xe cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

Bởi vì khu vực đặc thù, Tạ Tinh Lan đã giảm tốc thỏa đáng, nhưng mỗi lần cậu đến một chỗ, vẫn gây ra tiếng kèn lớn.

Sau khi ra khỏi cầu vượt, xe cộ trên đường ít đi, Tạ Tinh Lan tăng tốc, chiếc xe nhanh như tên bắn bay vút qua tiếng nổ giống như dã thú gầm nhẹ, khoái cảm không bị ràng buộc, cuồng dã lại tự tại là điều bất kỳ sự vật gì cũng không thể so được.

Đường đua sau đó có mấy chỗ cua nhanh, Tạ Tinh Lan xe nhẹ chạy đường quen di chuyển bẻ cua, lúc đi qua khúc cua cuối cùng nhìn thấy một chiếc xe đụng phải vỉa hè bị ép dừng, là lượt xe đầu tiên. Tay đua đang chửi mát đóng sập cửa xuống xe.

Vừa thấy chiếc xe xuất phát bảy phút trước ở ngay phía trước cách đó không xa.

Tạ Tinh Lan hơi cong khóe môi, chẳng lẽ ra ngoài giương oai một chuyến, sao có thể không có một kiểu chào cảm ơn hoàn mỹ?

Mười cây số cuối cùng, Tạ Tinh Lan dần dần vượt qua tay đua lượt đầu tiên, gào thét chạy nước rút về phía vạch đích cuối cùng.

Trở lại đại lộ Phong Tình, làn xe thẳng tắp, Tạ Tinh Lan tăng hết tốc độ xe, xé rách bầu trời đêm, ngay cả tiếng gió cũng giống như đang kéo dài hơi tàn mà gào thét. Dần dần có thể thấy được đuôi xe phía trước, Tạ Tinh Lan nhận ra, đây là xe của Hứa Đỉnh.

Không ngờ hắn vẫn có chút đồ, uống rượu vẫn có thể lái đầu tiên.

Nhưng mà... Ngại quá, ở nơi của tao, làm náo động chỉ có thể là tao.

Người đứng ở bục dùng kính viễn vọng nhìn đường cuối cùng kích động hô hào: "Đến rồi đến rồi! Là xe của Hứa Đỉnh!... Không đúng, khoan đã, đằng sau có một chiếc muốn vượt qua!!"

"... Là lượt thứ hai... Là lượt thứ hai muốn vượt qua!!"

Tạ Tinh Lan vượt qua Hứa Đỉnh, rõ ràng cảm giác Hứa Đỉnh đang nghiêng đầu nhìn cậu, cậu lơ đễnh cười cười, ánh mắt đóng băng, đảo ngược đầu xe, âm thanh săm lốp và mặt đất ma sát kịch liệt khiến người tê cả da đầu, máu khắp người đều muốn sôi trào.

Lúc này nhóm người đứng chờ đợi ở vạch đích cũng đã có thể nhìn thấy xe, khi nhìn rõ chiếc xe phía trước thế mà đang quay xe, lúc ngăn chặn chiếc xe ở đằng sau, mọi người đều không dám tin mà hét rầm lên.

Cách tấm chắn gió, Tạ Tinh Lan dễ như trở bàn tay có thể nhìn thấy khuất nhục với cơn thịnh nộ trên mặt Hứa Đỉnh sau khi bị giễu cợt.

Cậu cười nhạo một tiếng, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo và thịnh khí không đếm xỉa tới, rung động lòng người, cuối cùng giơ ngón giữa lên về phía Hứa Đỉnh, rồi quay đầu xe lại, gào thét lao qua vạch đích.

Thời gian dừng lại, ba mươi mốt phút mười tám giây, mà Hứa Đỉnh – người thứ hai vượt qua vạch đích là ba mươi tám phút hai mươi mốt giây.

Khán giả sôi trào.

Tạ Tinh Lan chậm rãi giảm tốc độ, sau đó đổi làn xe lái về điểm cuối cùng.

Xe vẫn chưa dừng hẳn, vô số người đều xông tới vây quanh cậu, những dải lụa màu và lá cờ tung bay trong bầu trời đêm, Tạ Tinh Lan suýt nữa bị ánh đèn chói hoa mắt. Vừa mở cửa ra, đám người liền phấn khởi kéo cậu ra ngoài, Tạ Tinh Lan đã gặp nhiều trường hợp này, cười đến là chẳng thèm khiêm tốn: "Thao tác thông thường, thao tác thông thường..."

Còn có cô gái xông vào ngực cậu, kích động nhiệt tình ấn nụ hôn nồng nhiệt lên mặt Tạ Tinh lan, Tạ Tinh Lan không dễ gì chạy ra khỏi những người này, cổ và trên mặt cũng không biết lưu lại bao nhiêu son môi.

Lý Tiểu Bân thở hổn hển chạy tới, bổ nhào lên người Tạ Tinh Lan: "Tao đệt! Mày cũng quá ngầu rồi!"

Tạ Tinh Lan đẩy cậu ta ra: "Nặng chết người rồi!"

Lý Tiểu Bân phấn khích hai mắt phát sáng: "Sao mày lợi hại vậy, chiêu cuối cùng kia thực sự đủ cà khịa! Nếu tao là Hứa Đỉnh, tao cũng có thể giận xanh mặt rồi!"

Tạ Tinh Lan cười: "Đúng đấy, tao thấy hắn là khó chịu, muốn chọc tức hắn."

Lý Tiểu Bân chậm rãi tỉnh táo lại: "Trên mặt mày toàn là son môi, nhanh đi rửa đi."

Tạ Tinh Lan ờ một tiếng nói: "Nhiệt tình quá, bọn họ còn kích động hơn tao."

Tạ Tinh Lan cầm điện thoại nhìn mặt mình trong máy ảnh, đúng là vô cùng thê thảm, hoàn toàn chính là dáng vẻ playboy lưu luyến bụi hoa. Đời trước có không ít tình huống này, tay đua xe bình thường đều có đông đảo người hâm mộ cuồng nhiệt, đừng nói dâng nụ hôn trước mặt mọi người, rõ ràng trực tiếp hơn chỗ nào cũng có.

Tạ Tinh Lan còn gặp phải fan hâm mộ bỏ thuốc cho cậu. Nếu không phải cậu không có hứng thú với con gái, đoán chừng mỗi lần thi đấu xong đều có thể lên trang đầu tin tức viền hoa.

(tin tức viền hoa: chỉ tin tức giải trí có độ tin cậy không cao)

Trước kia Tạ Tinh Lan còn chẳng hề để ý, nhưng bây giờ ấy mà, dù sao cũng là danh thảo có chủ, hơn nữa mặt mũi tràn đầy "chiến tích" này nếu như bị Giang Qua nhìn thấy, thì vại giấm lớn kia, còn không phải lật trời.

(danh thảo có chủ suy diễn từ "danh hoa có chủ" ý là nam đã có người yêu)

"Đúng rồi, Giang Qua đã gọi điện cho mày."

"À. muộn thế này chắc không có chuyện gì, ngày mai tao lại tìm ảnh." Tạ Tinh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net