Chương 1. Xế chiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện này tôi được nghe kể lại từ mẹ rất lâu rồi.

Cái hồi đó, nhà tôi cũng nghèo lắm, mẹ tôi thường ra ngoài đồng hoang nhặt lại những trứng vịt sót của đám người chăn vịt. Mẹ tôi kể, hồi ấy bà ra khỏi nhà từ 2h chiều tới xập xệ 6-7h tối bà mới về nhà. 

Hôm đó, cũng như bình thường bà ra ngoài đồng hoang nhặt trứng. Khi mặt trời càng xuống bóng, mẹ tôi cũng biết đã tới lúc ra về. Lúc dọn dẹp đồ chuẩn bị về nhà, bỗng từ phía sau mẹ tôi nhìn thoáng qua một bóng trắng mờ nhạt, bà giật bén người quay lại nhìn về phía sau nhưng lại không thấy gì cả.

Cảm giác bất an và hoảng sợ bao phủ lấy bà, bà biết mình nên lập tức rời khỏi đây. Đẩy nhanh tốc độ dọn dẹp, bà lập tức phải rời khỏi khu đồng hoang này. 

Khi đã dọn dẹp xong bà chạy thật nhanh về phía bờ đê, càng chạy bà lại càng cảm giác được có thứ đuổi theo mình. Đánh bạo quay người ra sau nhìn, bà thấy được một thứ bóng trắng lờ mờ, đuổi theo bà. Quá mức hoảng sợ, bà cố hết sức bình sinh mà chạy. Khi bà thấy chỉ còn một chút nữa thôi thì thứ bóng trắng đó sẽ chạm vào bà, thì bà vấp phải gì đó và té ngã. 

Thì ra đó là cây cầu tre bắt từ đầu sông này qua bên đầu kia. Nhìn cây cầu tre, bà hoảng sợ quay lại đằng sau thì phía sau là một mảnh trống trơn, không còn bóng trắng nào nữa.

Bà hoảng sợ bước đi trên cầu tre về nhà và không đi nhặt trứng vịt vào khoảng giờ đó nữa.

Bây giờ kể lại cho tôi, mẹ tôi vẫn hoảng sợ. Bà nói với tôi, nếu ngày đó bà bị bóng trắng đó bắt được thì chuyện gì sẽ xảy ra.

Tôi thậm chí không dám tưởng tượng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net