Chương 2. Charlie nâng lên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi đó, nơi tôi ở nổi lên rầm rộ phong trào chơi trò charlie charlie nâng lên.

Cách chơi là: cần 2 người chơi, một người đứng nhắm mắt, người còn lại dẫn dắt cho người kia.

Người dẫn dắt sẽ hỏi tên và họ tên của người nhắm mắt, sau khi hỏi được họ tên thì viết lên không trung tên và đầy đủ họ tên của người đó.

Sau khi viết xong, người dẫn dắt sẽ nói:

"Hôm nay trời có nắng."

Người nhắm mắt phải lập lại lời người kia. Sau đó, người dẫn dắt nói tiếp.

"Hôm nay trời có mưa"

Người nhắm mắt lại lập lại lời đó nữa. Sau đó, người dẫn dắt hỏi.

"Bạn có tin không"

Người nhắm mắt phải bắt buộc trả lời "Có". Sau khi hoàn thành các bước trên, thì người dẫn dắt, cầm hai tay của người nhắm mắt, cầm lên bắt chéo tay thành hình chữ X, rồi thả ra và bắt chéo lại lần nữa. Thực hiện động tác này 7 lần, rồi nhẹ nhàng đặt tay lại chỗ cũ.

Sau đó người dẫn dắt cứ đọc thần chú là "Charlie charlie nâng lên. Charlie charlie nâng lên." Cứ lẩm nhẩm thần chú này trong miệng cho tới khi hai tay của người nhắm mắt tự nâng lên mà không cần ai tác động. Khi muốn dừng trò chơi lại, người dẫn dắt chỉ cần nói thật to "Stop."

Như bao đứa trẻ tò mò khác, khi chúng tôi biết cách để chơi trò này rồi thì cả đám lại rủ nhau thử nghiệm.

Lúc đầu tôi là người dẫn dắt nhưng tôi không tin tụi bạn mình. tôi cứ nghĩ tụi nó tự nâng tay lên, nên tôi xung phong làm người nhắm mắt.

Khi nhắm mắt, nghe con bạn mình dẫn dắt, đầu óc tôi cứ cảm thấy mơ hồ. Khi tới bước cuối cùng bổng ở hai cổ tay tôi cảm thấy tê rần, một lực lượng vô hình kéo tay tôi lên chậm rãi, lần này tôi thực sự hứng thú rồi. Thì ra trò này nó có thật.

Lén lén hí mắt nhìn về phía cổ tay mình, nhìn thấy thứ trước mắt tôi vô cùng bất ngờ. Con bạn tôi khi thấy tay tôi nâng được một khoảng thì kêu dừng lại. Tụi nó hào hứng hỏi tô cảm giác thế nào? Lạ lắm phải không?

Tôi không trả lời, chỉ ậm, ừ cho qua. Khi cả đám tan ai về nhà nấy, trên đường về nhà tôi cứ nghĩ về cảnh đã thấy mãi.

Khi hé mắt ra nhìn, thứ tôi thấy là một đôi tay nhỏ nhắn đang cầm lấy cổ tay tôi kéo lên một cách chậm rãi, khi bạn tôi hô stop thì đôi tay đó lập tức biến mất như không có gì ở đó.

Thuận theo đèn đường trước nhà, tôi vạch cổ tay áo mình lên, quả nhiên trên cổ tay trắng nõn hiện nên những vết hồng nhạt như bị ai nắm.

Để cổ tay áo xuống, tôi bình tĩnh bước về nhà.

Có lẽ tôi sẽ không bao giờ chơi trò này nữa đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net