Chương 6. Tưởng tượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các bạn có thích truyện kinh dị không?

Tôi thích truyện kinh dị lắm, khi đọc truyện tôi thường không đọc lúc quá tối bởi vì khi đọc truyện lúc đêm tối thì một lúc sau tôi sẽ đi nghe nhạc trong bóng đêm như một con tự kỉ.

Lúc tôi nghe nhạc tôi thường thả hồn mình vào đêm tối, sau đó tưởng tượng mình thành những nhân vật khác nhau sau đó dựng nên câu chuyện của riêng mình.

Nhưng chính là có đôi lúc tôi dường như bị kéo vào những câu chuyện mà mình đọc, vì tôi có thể thấy những thứ trong bóng tối lạnh lẽo và trống trải kia.

Dù chỉ là lướt qua nhưng chính là tôi luôn có thể thấy, có rất nhiều người trong nhà mình. Cô bé cột tóc hai bím đứng bên cửa phòng, thứ sinh vật hình người bám lên vách tường lạnh lẽo, cậu bé mà tôi không thể thấy mặt đứng trong góc khuất của căn phòng, một người nào đó cứ khúm núm co chân lại ngồi trong bóng đêm, người phụ nữ tóc dài đứng cạnh tủ quần áo, người đàn ông luôn đứng trong bóng tối căn nhà và cầm trên tay cây rìu sắt,...

Rất nhiều người trong nhà của tôi nhưng, tôi biết... họ chỉ là tưởng tượng của tôi. Bởi khi ánh đèn được bật lên và chiếu sáng ngôi nhà tất cả bọn họ đều biến mất, nên mỗi khi tôi thấy sợ hãi vì ánh mắt của họ trong đêm tối tôi đều dừng việc nghe nhạc lại và cố gắng đóng cửa thật nhanh sau đó chạy vào phòng ngủ.

Tôi không dám chậm chạp bởi khi đèn vừa tắt tất cả "bọn họ" đều sẽ chuyển ánh mắt về tôi, tôi sợ cảm giác ớn lạnh đó. Tôi cố chạy về phòng chui vào mùng của mình và tự nhủ tất cả chỉ là tưởng tượng. Bình thường chỉ cần chạy vào mùng tôi sẽ lập tức có được cảm giác an toàn và thoát ra những tưởng tượng đó, nhưng...

Bây giờ tôi vẫn cảm thấy những ánh mắt đó. Những ánh mắt gây nên cảm giác ớn lạnh.

Có vẻ khu vực an toàn của tôi đã bị thu nhỏ, chỉ còn bằng một chiếc chăn này thôi.

Các bạn có từng cảm thấy hay nhìn thấy những thứ đó giống tôi không?

Nếu có liệu bạn có thể giúp tôi thoát khỏi những tưởng tượng đó hay chỉ cần giúp tôi mở rộng khu vực an toàn không? Vì nếu cứ như vậy tôi sợ bản thân sẽ thật sự phát điên mất và lỡ khi tôi phát điên tôi lại thành một trong số họ thì sao? Tôi sợ điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net