Chương 7. Tiếng chuông nhà thờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi tôi ở là một vùng quê nhỏ chuyên về ngành nông, để đi học đa số học sinh phải đi một quãng đường gần 5km vào thị trấn học. Quãng đường đó khá xa, hai bên đường lại trồng rất nhiều cây rậm rạp nhưng trong thời gian gần đây những ngôi nhà mới được xây dựng, những hàng cây âm u bị đốn bỏ chừa lại chỗ trống cho công trình kiến trúc mới xây. 

Trên khắp miền quê nơi tôi ở đều được đổi mới rất nhiều, kể cả ngôi trường trung học nơi tôi học nữa. Ngôi trường mà tôi học cũng không phải quá lớn nhưng nó đã được tính là ngôi trường tốt bậc nhất trong thị trấn rồi, trong năm nay nó được xây thêm hai dãy phòng học rất khang trang và đồng thời đạt được danh hiệu trường chuẩn quốc gia, à, xin lỗi tôi lạc đề rồi, thứ mà tôi muốn nói tới hôm nay không phải ngôi trường mình học mà là cái tháp chuông của nhà thờ kế bên trường tôi.

Cái nhà thờ đó được xây bao lâu rồi tôi không biết và tôi cũng chưa một lần ghé thăm hay tham quan cái nhà thờ đó, vì nó có gì đó làm tôi hãi lắm, đặc biệt là cái chuông to lớn nằm ở trên cao kia. 

Mỗi khi 4h chiều vừa điểm, cái chuông đó lại đánh lên từng tiếng "Bong, bong, bong" vừa lớn lại ngân vang âm trầm. Khi tiếng chuông vang lên thì đa số học sinh trường tôi đều biết hiện tại là bao nhiêu giờ, còn tôi thì mỗi lần nghe tiếng chuông tôi đều theo bản năng nhìn về phía nhà thờ như một thói quen chẳng hạn. 

Tôi không thể giải thích được tại sao mỗi lần nghe tiếng chuông nhà thờ là tôi lại quay đầu nhìn nó, chỉ là mỗi lần nghe thấy tiếng chuông là lại nhìn vậy thôi. Đôi lúc khi nghe thấy tiếng chuông tôi lại cứ nghĩ "A, sắp có người chết rồi" tôi cũng không biết tại sao mình lại suy nghĩ điên khùng đó nhưng là khi nghe thấy tiếng chuông là tôi lại nghĩ như vậy, không thể nghĩ gì khác ngoài cái chết.

Tôi không hề thích cái chuông lẫn tiếng chuông đó, như đã nói ở trên nó đem lại cho tôi cảm giác chết chóc và sự bất hạnh. Tôi cũng đã từng nói cái cảm giác của tôi về cái chuông đó cho bạn tôi nghe, bạn tôi nghe rồi nó chỉ nói.

"Mày suy nghĩ nhiều rồi, tiếng chuông đó chỉ đơn giản là cầu phúc cho giáo đoàn bên Thiên Chúa thôi, không có gì đâu."

Nghe vậy tôi cũng nghĩ có lẽ mình đã suy nghĩ nhiều rồi, từ đó tôi cũng không còn quá mức lo sợ về cái chuông đó nữa, tuy mỗi lần chuông vang tôi vẫn cứ nhìn nhưng những sự lo sợ vẫn không xuất hiện.

Cho tới một hôm, khi tan trường lũ bạn tôi rủ về đường tắt cho nhanh. Từ trường tôi ra đường lớn để về nhà mất 5' chạy xe đạp nhưng nếu đi đường tắt thì chỉ mất 2' thôi, nên lũ bạn tôi thường đi đường đó, bình thường thì tôi không đi cùng tụi nó nhưng hôm nay có tiết buổi chiều mà về một mình buổi tối rất nguy hiểm nên tôi quyết định đi cùng chúng nó.

Sau khi tất cả đã dắt xe khỏi nhà xe của trường, tôi chạy phía sau cả bọn men theo con đường bình thường mình hay đi, rồi sau đó nhìn thằng chạy đầu tiên quay đầu xe chạy vào đường nhà thờ. Nhìn tụi nó chạy vào nhà thờ cũ kĩ, tôi có hơi hoảng hốt vì tôi không hề thích cái nhà thờ tí nào. Dừng xe lại tôi hỏi tụi nó.

"Này đó là đường đi vào nhà thờ mà, mấy người định đi vào đó thiệt hả?"

Một đứa trong số đó, quay đầu về phía tôi, cười nói.

"Ưm, chứ gì nữa. Đường tắt này phải đi ngang nhà thờ mà. Bộ mày không biết gì hết hả!?"

Nói rồi nó không để tâm tới tôi nữa, mà cùng tụi khác chạy xe vào nhà thờ. Tôi thật sự không muốn vào đó nhưng bây giờ đã hơn 5h chiều, nếu tôi về một mình thì thật sự là vô cùng nguy hiểm nên không còn cách nào khác, tôi phải cùng bọn nó đi vào nhà thờ.

Dọc theo đường đi vào nhà thờ phủ đầy rêu xanh, có vẻ đầy cổ kính. Tôi phải thật cẩn thận để không trượt ngã trên con đường đầy rêu này. Đưa mắt nhìn xung quanh, phòng thờ khá nhỏ, thánh giá cũ kĩ và... cái tháp chuông to lớn ở giữa sân.

Cái tháp chuông này có vẻ cũ rồi, từ chân tháp tới đỉnh đều phủ một màu xanh rêu u ám, cái cầu thang sắt gỉ sét nhìn vô cùng nguy hiểm như sẽ sập bất cứ lúc nào. Nói thật, cái chuông cũ kĩ này kết hợp với phong cảnh âm u của buổi chiều tối thật sự tạo nên một bức tranh vừa ma quái vừa... xinh đẹp tới kì lạ.

Tuy khung cảnh xung quanh làm tôi cảm thấy rất đẹp nhưng cũng cái khung cảnh âm u này làm tôi hơi sợ một chút. Muốn kêu mấy đứa kia về nhanh một chút nhưng có lẽ tụi nó bị thu hút bởi cái tháp chuông kia, thậm chí có đứa nói muốn leo lên đó thử.

Nghe vậy tôi không hề đồng ý tí nào nhưng cũng không ngăn cản, nhìn tụi nó leo lên tháp chuông mà tôi chán nản đứng chờ dưới xe mong sau tụi nó mau chống đi về đừng ở đây nữa.

Không gian xung quanh thật tĩnh lặng lại âm u đáng sợ đứng một mình ở đây tôi không an tâm lắm, bỗng tiếng hét từ trên tháp chuông vang lên làm tôi giật cả mình, quay người lại nhìn về tháp chuông thấy cả lũ kéo nhau chạy xuống, có đứa còn vội tới mức xô đẩy đứa phía trước làm cái cầu thang cũ kĩ phát ra tiếng cọt kẹt như sắp gãy tới nơi.

Khi đang muốn hỏi cả lũ có chuyện gì thì bỗng cái chuông vang lên, từng tiếng "Bong, bong, bong" vang lên âm trầm lại đặc biệt rõ ràng. Tôi điếng người, nghe từng tiếng vang lên.

Cái gì? Ai vậy? Ai là người đánh chuông vậy? Cái gì đã đánh chuông vậy? Trong đầu tôi bị bao phủ bởi hàng đống câu hỏi như vậy tới mức không di chuyển được.

"AAAAAAAA! CÓ MA!!!"

Khi nghe tiếng hét của con bạn, tôi mới giật bắn mình, lập tức leo lên xe, phóng theo đứa dẫn đầu chạy khỏi khu nhà thờ.

Càng chạy xa tiếng chuông càng nhỏ lại, chúng tôi chạy xa tới nỗi không thể nghe thấy tiếng chuông nữa mới dừng lại, thở hổn hển.

Nhìn tụi phía trước, tôi vừa điều chỉnh nhịp thở vừa hỏi chúng.

"Hồi nãy tụi bây nhìn thấy gì mà la dữ vậy?"

Tụi nó nhìn nhau, khuôn mặt trắng bệch ướt đẫm mồ hôi. Một lát sau, thằng con trai duy nhất trong nhóm mới lên tiếng.

"Hồi nãy tụi tao lên tháp chuông coi, thì thấy lạ sao cái chuông nó sạch quá chừng, nhìn không dính một hạt bụi luôn nên cả đám tính lại chạm thử thì thấy..."

Nói tới đây nó ngừng lại như nhớ chuyện gì đáng sợ, người hơi rung lên. Thấy nó vậy tôi thúc giục.

"Sao? Mày thấy gì? Nói lẹ đi?"

Nó cứ ngập ngừng mãi rồi không mở miệng nữa, thấy vậy tôi cũng không hỏi nữa. Có một số chuyện không biết vẫn là tốt hơn.

Sáng hôm sau, đến lớp tôi thấy tụi nó vẫn bình thường như mọi ngày, như là chuyện ngày hôm qua chưa từng xảy ra. 

Hôm đó trường tôi dậy sóng vì tin tức một vụ tai nạn tối qua xảy ra ở gần trường tôi, khiến một người chết và hai người bị thương. Tụi nó cứ bàn tán vì vụ tai nạn đó mãi, tôi thì không có tâm trạng mà quan tâm, nhưng vụ tai nạn này bỗng làm tôi nhớ tới một lời mà con bạn tôi nói.

"Cái chuông ở nhà thờ rung để cầu phúc cho các giáo đồ thôi nhưng cũng có những lúc nó vang lên những âm thanh đó để cầu siêu cho người chết."

Vừa nghĩ tới đây tôi bỗng phảng phất như nghe tiếng chuông văng vẳng bên tai, theo phản xạ quay đầu ra cửa sổ nhìn về phía nó. 

Cái tháp chuông cũ kĩ vẫn nằm đó, lẳng lặng chờ đợi thời khắc nó được vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net