Uber.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vào năm 2014, tôi thường sử dụng Uber để di chuyển bởi vì bị tước bằng lái xe trong vòng 12 tháng. Ở thị trấn nơi tôi sống có một quán bar khá nổi tiếng chỉ hoạt động vào ban đêm, nên tôi thường cùng mấy đứa bạn đi đến đó vào mỗi dịp cuối tuần. Lúc tiệc tàn, chúng tôi chủ yếu đặt xe Uber nếu như quán không có xe hộ tống chúng tôi về.

Một buổi tối cuối tuần, vì cảm thấy có chút khó chịu nên tôi xin ra về sớm hơn mọi khi. Lúc đó rơi vào khoảng 1 đến 2 giờ sáng. Vì lúc này trời khá rét nên tôi không muốn đi bộ, liền nhanh chóng đặt xe của Uber.

Một lúc sau, ứng dụng thông báo rằng có một người tài xế tên là Alex sẽ tới đón tôi. Thành thực mà nói, người đàn ông này trông khá đáng sợ. Ông ta trông khá già, râu chớm bạc xồm xoàm và đội một cái mũ len màu đen. Tuy nhiên, đường về đến nhà cũng chỉ có hơn 2 dặm (~3,2 km), nên tôi không mấy bận tâm về điều đó, hơn nữa ông ta lại sở hữu con xe Chevy Malibu nghe có vẻ khá là sang nên cuối cùng tôi cũng quyết định đặt xe của người này. Tôi ngồi chờ ông ta tại một cái ghế dài trước cửa quán, ngay cạnh một tên hộ tống to béo đứng im khoanh tay như một bức tượng.

Tầm 5 phút sau, một chiếc xe màu bạc có lẽ là Chevy Malibu đời 2003 tiến tới trước cổng quán bar. Tôi đứng dậy, cảm thấy khá thất vọng khi thấy chiếc xe trông khá cũ và dơ dáy. Người tài xế bên trong không hề bấm còi ra tín hiệu hay gọi cho tôi, ông ta chỉ đỗ ngay tại đó, chờ tôi đến.

Tôi mở cửu xe ra và ngồi ở hàng ghế dưới, chéo với người tài xế. Ông ta không hề mở miệng nói chào tôi, hoặc là thể hiện bất kì cử chỉ thân thiện nào khác để đón khách. Ông ta chỉ hỏi tôi rất nhỏ và trống không rằng muốn tới đâu, dù khá là khó chịu trước thái độ này nhưng tôi vẫn bình thản nói địa chỉ cho ông ta. Chúng tôi bắt đầu di chuyển ra đường lớn, nhưng lại ngược đường về nhà tôi. Sau đó, tôi có nhắc nhở nhưng ông ta lờ đi và rẽ trái sang một giao lộ khác.

Lúc này, chiếc xe đã đi ra khỏi đường lớn, rẽ vào một con đường vắng vẻ hướng tới một khu dân cư. Tôi cảm thấy khá kì lạ khi ông ta không hề nhập địa chỉ của tôi vào điện thoại, không hiểu là người tài xế này có muốn tôi chỉ đường cho ông ta không. Chính vì vậy mà tôi đã nhập địa chỉ vào ứng dụng Uber trong máy tôi, và bật chỉ đường bằng tiếng nói cho ông ta nghe. Khi GPS thông báo là rẽ trái tại con phố tiếp theo, ông ta lại đi vượt qua đoạn đường đó. Tôi bối rối vỗ vai ông ta, chỉ vào đoạn đường lúc nãy ông ta vừa đi quá. Ông ta chỉ lạnh lùng nói là: "Tôi đang cần đi tới một nơi, đừng lo tí nữa tôi sẽ giảm giá cho anh."

Cho dù bây giờ có hơi ngà ngà say, nhưng tôi vẫn mường tượng được sắp có chuyện không hay sẽ xảy đến với mình, khi tôi chợt trông thấy một khẩu súng ngắn được đặt hờ hững trong một chiếc hộp cạnh ghế của ông ta.

Bây giờ, tôi bắt đầu cảm thấy lo sợ và bắt đầu tìm cách để thoát ra khỏi chiếc xe gớm ghiếc này. Khi đến đoạn dừng đèn đỏ, tôi đã thử lén lút mở nhẹ tay nắm cửa ô tô nhưng cái cửa khốn khiếp không mở được. Thì ra, hắn ta đã đặt chế độ khoá cửa dành cho trẻ con.

(Giải thích chút cho bạn nào không hiểu: Khi ô tô đang di chuyển, cửa xe sẽ tự động khoá lại để tránh trường hợp người ngồi trong gạt cần mở cửa nhầm. Nhưng thường khi xe đã dừng lại, chế độ ấy sẽ bị tắt để người ta có thể chủ động mở cửa xe đi ra. Nhưng trong câu chuyện này tên tài xế kia đã bật chế độ khoá cửa hoàn toàn (để trẻ con không thể nghịch lung tung tự mở ra được), nên nếu ông ta không tắt chế độ này, anh thanh niên đen đủi trong câu chuyện không thể mở cửa xe được dù xe đã dừng hẳn.)

Tôi bắt đầu run rẩy, tim đập nhanh hơn. Tên tài xế đó vẫn đang chở tôi trên con đường ngược lại hoàn toàn so với nhà của tôi. Có lẽ bây giờ chiếc xe này đã ở cách nhà tôi tận hai thị trấn rồi. Càng về sau tôi càng cảm thấy tuyệt vọng hơn. Tôi không thể gọi cho cảnh sát, bởi thực sự tôi không thể lường trước được hắn ta sẽ làm gì tôi nếu làm điều đó.

Bây giờ giải pháp duy nhất, cũng là liều lĩnh nhất mà tôi có thể làm lúc này đó là ấn nút tắt chế độ khoá trẻ con phía bên cửa trái chiếc xe, ngay bên cạnh tên tài xế. Nhưng trước hết, tôi sẽ phải di chuyển sang vị trí ngồi ngay phía sau tên tài xế để có thể làm điều đó, nhưng mà không được để cho hắn ta chú ý.

Đây thực sự là khoảnh khắc hồi hộp, đáng sợ nhất cuộc đời của tôi, nó quyết định liệu tôi có thể lành lặn mà trở về không, thậm chí có thể giữ được mạng sống của mình hay không. Tôi cố gắng tránh không để bị xuất hiện trên chiếc gương chiếu hậu, bằng cách cúi thấp xuống, từ từ dịch dần sang chiếc ghế bên cạnh. Và tạ ơn Chúa hắn ta đã không để ý hành động của tôi.

Tiếp theo chính là hành động mạo hiểm nhất mà tôi buộc sẽ phải làm, tận dụng thời cơ để thò tay lên bấm vào cái nút đó để thoát ra khỏi đây. Cứ mỗi lần vượt qua một cái đèn xanh, tôi lại cảm thấy hồi hộp và nổi da gà hơn. Tôi chỉ hi vọng chiếc đèn tiếp theo sẽ chuyển đỏ để có thể hành động được.

Cuối cùng, một cái đèn trước một giao lộ lớn đã chuyển đỏ. Đây là thời cơ hoàn hảo cho tôi để hành động. Tôi biết rằng thời gian đèn sẽ không kéo dài lâu nên tôi sẽ phải hành động thật nhanh.
(Lần đầu tiên thấy có người mong đèn đỏ đến thế =)).

Tôi ngay lập tức nhanh chóng đưa tay lên ấn vào cái nút ấy. Hành động của tôi khiến hắn giật mình và nghiêng người ra khỏi cái ghế. Hắn ta hét thẳng vào mặt tôi: "MÀY LÀM CÁI Đ*O GÌ ĐẤY!??". Sợ hãi có thể hắn ta sẽ thò tay lấy súng ra bắn tôi, ngay lập tức mở cửa lao ra khỏi chiếc xe, chạy tới một chiếc xe Cadillac gần đó đập cửa kính ô tô hét lên rằng: "Cứu tôi với!!".

Tuy nhiên, có lẽ chiếc xe này sợ dây dưa vào tôi sẽ gây rắc rối nên lái đi ngay lập tức. Nhưng tạ ơn Chúa, cái ô tô Chevy Mabilu gớm ghiếc đó đã đi xa khuất ở cuối phố. Tôi liền chạy tới một cửa hàng tạp hoá mở cửa 24h gần đó, gọi một chiếc xe khác và an toàn trở về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net