Happy St. Patrick's Day🍀

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúc mừng ngày của thánh Patrick.

*Cho những bạn nào không biết thì vào ngày 17 tháng 3 hàng năm là ngày của thánh Patrick. Thánh Patrick được mô tả là một ông già râu màu nâu đỏ hay đội cái nón màu xanh lá cây. Ổng sống ở cuối cầu vồng với cái vạc đựng đầy vàng của ổng, và ổng luôn có 1 cây cỏ 3 lá bên mình. Thánh Patrick là biểu tượng của sự may mắn và tiền tài ở các nước phương tây. Và hiện giờ chỗ Au ở đang tổ chức party các kiểu ầm trời.*

Nhưng có lẽ các bạn đâu biết rằng những ngày đẹp đẽ như này cũng có mặt tối của nó.

Ma quỉ, thần tiên và vô vàng các sinh vật huyền thoại khác. Ireland chắc chắn là một đất nước có vô vàn các câu chuyện huyền thoại đó. Với hàng tá các lâu đài ma ám và nghĩa trang cổ đại, các câu truyện ma đến từ Ireland không bao giờ đến hồi kết. Sau đây là một số câu chuyện ma được kể ở Ireland vào năm 1888 trong ngày vui của thánh Patrick nha:

Stay Away from O'Malley's Green Beer:

(Tránh xa khỏi Bia Green của O'Malley)

Tôi có một truyền thống cần phải thực hiện vào ngày lễ của thánh Patrick. Tôi làm hầu hết điều mọi người làm vào ngày này, và ghé thăm 1 quán rượu địa phương ở Ireland, chắc chắn rồi. Nhưng ngày lễ của tôi là một phiên bản có một chút khác biệt. Tôi không muốn tới đó uống và say bí tỉ bởi Guinness và loại rượu whiskey rẻ tiền ở hàng kệ dưới cùng. Tôi tới đó để canh chừng những người khách đến thăm quán rượu của O'Malley.

Terence O'Malley đã sỡ hữu quán rượu tồi tàn này trên con đường số 5 từ lúc mà mọi người ở đây còn có thể nhớ được. Anh ta không phải là một người đàn ông đứng tuổi, theo đúng nghĩa đen luôn. Quán rượu ấy hơn còn hơn cả 1 ngôi nhà xuống cấp và bụi đóng thành lớp lên nội thất bên trong, nó trông như đã tồn tại qua nhiều thiên niên kỷ rồi.

Quán rượu của O'Malley là một nơi mà bạn có thể quên hoàn toàn mọi thứ về nó cho tới khi có ai đó gọi nhắc lại cho bạn về nó. Lúc đó, bạn sẽ nhớ lại hết tất cả những gì bạn đã quên về nó. Tôi có rất nhiều những ký ức mờ nhạt về quán rượu ấy, nhưng tôi luôn lén nhìn nó mỗi khi tôi đi ngang qua. Nó không thay đổi gì nhiều cả. Quán rượu ấy là một nơi, mà khi bạn đặt chân vào, bạn sẽ cảm nhận được một thứ cảm giác kì lạ mà đáng lẽ bạn không phải cảm thấy. Quán rượu ấy trông tối tăm và không được hiếu khách cho lắm, cộng với việc chỉ có mỗi mình Terence làm việc ở trong đó, đằng sau quầy bar. Nếu bạn nhìn thấy có một vị khách khác ở trong quán, đó chắn chắn là một trong những tên bợm nhậu trong khu vực uống bia như uống nươc lã và khóc lóc kể lể về cuộc đời hắn ta. Terence đã quá quen với việc đó, nên anh không quan tâm cho lắm.

Có một sự thay đổi mà bạn có thể nhận ra ở quán rượu của O'Malley. Quán được trang trí vào ngày 17 tháng 3- ngày của thánh Patrick- nhằm thu hút khách. Cũng có lý- thị trấn của chúng tôi không pjhair là một thị trấn lớn cho mấy, và khi chỉ có một vài quán rượu khác ở xung quanh, thì đây là một chiến thuật hay để giúp cho mọi người nhớ tới quán. Và họ sẽ lũ lượt kéo đến.

Nhưng điều đó làm phiền Terence. Bạn thử nhìn xem, mặc dù dòng họ của anh ta đã sống ở bang này được 3 đời rồi, nhưng anh ta luôn cho rằng anh ta là người Ireland đầu tiên. Đó là toàn bộ thông tin của anh ta. Cũng chính vì vậy, anh ta ghét giọng Ireland giả hoặc bị pha tạp, những người say rượu xanh lè xem quán rượu của anh ta như là một công viên giải trí với chủ đề lấy cảm hứng từ đất nước Ireland.

Đó chính là lý do mà tôi tới quán của anh ta mỗi năm để coi sự kiện này. Bởi vì đôi lúc, khi mà đám đông bắt đầu om sòm, ầm ĩ và tông giọng của họ ngày càng tùy tiện, koong tôn trọng, Terence sẽ mang ra Bia Green (Green Beer).

Tôi lần tiên chứng kiến nó vào năm năm trước. Khi đó tôi vẫn còn là học sinh Cao đẳng, và cũng ngu ngốc giống như mấy đứa trẻ khác nghĩ rằng mình đã biết tất cả về ngày lễ của thánh Patrick là về cái gì.

Tôi đã ở đó cùng với bạn của tôi- Charlie- và bạn gái của anh ta- Lynette. Để tránh trở thành người thứ ba cản trở cuộc vui của họ, tôi cũng đã mời một anh chàng tên Shelby, bởi vì tôi biết anh ta thích tiệc tùng và nghĩ rằng anh ấy sẽ pha trò hay làm gì đó để giữ bầu không khí vui vẻ. *Chứ không phải bạn trai mày à :D*

Chúng tôi uống thêm một lúc nữa cho đến khi Shelby sống đúng với sự nổi tiếng của anh ta. Người anh ta toàn là mùi rượu whiskey , bắt đầu lớn tiếng nói về sự xuống cấp của lịch sử Ireland hiện đại. Từ khóe mắt của tôi, tôi có thể thấy Terence O'Malley nhìn chằm chằm vào Shelby từ phía sau quầy bar. Ánh nhìn của anh ta khiến tôi ớn lạnh. *Nó ghen đó XD*

"Này anh bạn, đã đến lúc dừng lại rồi ,nhỉ?" Tôi nói, vỗ vào lưng của Shelby.

"Không đời nào! Hôm nay là ngày lễ của Thánh Patrick, tôi sẽ ở lại đây cho đến 3h sáng." Shelby nói, và cười nhạo chính chất giọng Irish tệ hại của anh ta.

Mọi thứ không chỉ trở nên tồi tệ vào lúc đó. Shelby tiếp tục phát biểu to tiến về những thứ về Ireland, và trước khi chúng tôi kịp nhận ra chuyện gì sắp xảy ra, anh ta bước tới bàn khác nhảy một điệu nhảy nhức mắt người xem trong khi hát một bản nhạc tự sáng tác. Trong mọi lúc Shelby làm, Terence đều theo dõi anh ta.

Từ điểm này có thể thấy tôi cực kỳ xấu hổ hơn bất cứ thứ gì. Charlie và Lynette liếc mắt nhìn nhau, bịa ra một lý do nào đó để ra về sớm vì họ có buổi kiểm tra vào sáng mai. Chỉ còn lại tôi và Shelby. Tôi cảm thấy mình cần phải có trách nhiệm vì đã mời Shelby. Tôi kéo anh ta xuống khỏi bàn.

"Mọi người đang nhìn chúng ta kìa. Thôi nào."

"Cút đi, ****. Tôi sẽ nhảy nếu tôi muốn."

Tôi vừa có ý định bỏ cuộc và tự ra về một mình thì Terence bỗng xuất hiện tại bàn của chúng tôi. Anh ta nhìn thẳng vào Shelby nhưng lại lại nói chuyện với tôi.

"Bạn của cậu đây nghĩ rằng anh ta là chuyên gia trong lĩnh này, đúng không? Vậy, anh ta đã bao giờ thử Green Beer của tôi chưa?"

Shelby cắt ngang "Ôi, tôi sẽ thử Green beer, anh bạn!" Anh ta lại cười khúc khích về cái chất giọng tệ hại của mình.

Terence hầm hừ " Tất nhiên rồi. Nó sẽ giúp anh mở to con mắt của anh ra"

Có thứ gì đó trong tông giọng và cách nhấn nhá của Terence khiến tôi cảm thấy bất an. Tôi nhìn theo anh ta mất hút vào trong căn phòng tối đen. Một vài phút sau anh ta trở lại với 1 vại bia bằng thủy tinh, bên trong là một thứ dung dịch có màu xanh ngọc bích. Anh ta đặt nó xuống trước mặt Shelby với một sự giận giữ, cau có.

" Uống cạn nó đi nào, anh bạn." Terence nói, từ anh bạn nghe cực kỳ mỉa mai, khinh bỉ.

Mọi thứ về cái tình huống này cực kỳ sai, nhưng một phần trong tôi cảm thấy Shelby xứng đáng phải nhận lấy những gì sắp tới bởi vì hành động của anh ta. Tôi có thể dễ dàng tưởng tượng ra trong đầu rằng Terence đã nhổ nước bọt vào trong đó hay là bỏ thuốc nhuận tràng (thuốc sổ) vào trong cốc bia. Nhưng lại nhận ra rằng, tôi không sáng tạo bằng Terence.

Shelby nở một nụ cười kéo dài đến tận mang tai khi anh ta uống đến đáy cốc. Thứ rượu bia kia, thứ chất lỏng mờ đục, đặc sánh nhiễu xuống chiếc áo phông in chữ "Kiss me, I'm Irish." ( Hôn tôi đi, tôi là người Ireland), nhưng có vẻ như anh ta đã bớt tự mãn hơn.

"Anh tốt hơn hết nên uống chậm lại tí đi chứ nhỉ?" Tôi hỏi, cảm thấy buồn nôn với ánh mắt của anh ta.

Thay cho câu trả lời, anh ta ợ một hơi và uống cạn cốc. Anh ta đặt chiếc cốc cạn một cách mạnh bạo xuống bàn.

"Chất lượng tốt đấy, anh bạn." Shelby hét vào mặt Terence. Terence chỉ mỉm cười một cách kì quặc để đáp trả.

"Thôi được rồi, gọi cho anh 1 chiếc taxi nào." Tôi nói, đông thời lôi anh ta ra khỏi chỗ đứng với đôi chân cứng ngắc, chẳng chịu di chuyển. Anh ta đu đưa cơ thể qua lại như 1 người say rượu, nhưng không hề dựa lên người tôi.

Chúng tôi đã đi qua gần hết các con hẻm trước khi anh ta bắt đầu nôn ra. Thứ chất lỏng màu xanh, sủi bọt cùng với đống đồ ăn và thức uống mà anh ta tiêu thụ tối hôm đó tràn ra khỏi miệng của Shelby. Sau khi kết thúc màn nôn mửa khắp nơi, Shelby dùng mu bàn tay lau miệng, mỉm cười nói với tôi:

"Để tôi kể cho anh nghe chuyện nà..." Anh ta dừng lại đột ngột, mắt anh ta mở to và nhìn chằm chằm vào khoảng không ở trên vai phải của tôi.

Trước khi tôi kịp phản ứng, Shelby bắt đầu đưa mắt láo liên nhìn xung quanh trong hoảng sợ, xoay đầu từ hướng này sang hướng khác.

"No. No no. NOOOOOOOOOOOOOO!" Anh ta hét lên. Dùng tay bấu chặt đầu mình, anh ta ngã quì lên đầu gối, tiếng rên rỉ thút thít phát ra từ đôi môi còn bóng do thứ mà anh ta nôn ra.

"Dude, thôi nào. Anh chỉ say sỉn và làm những trò điên khùng thôi. Tôi sẽ đưa anh về nhà, và một giấc ngủ có thể giải quyết tất cả. "

"No!" Shelby hét lên, ngước lên nhìn bầu trời. "Dude, tôi có thể nhìn thấy TẤT CẢ! TÔI CÓ THỂ NHÌN ĐƯỢC TẤT CẢ!"

"Anh nhìn thấy cái gì?" Tôi hỏi, trong lòng sinh ra cảm giác đề phòng.

Shelby đang khóc, dùng móng tay của anh cào 2 con mắt anh. "Tôi có thể nhìn thấy mọi thứ. CHúa ơi..." Giọng của anh ấy là sự pha tạp giữa sự kinh hoàng và nỗi sợ ám ảnh. Tôi nhìn mắt anh ấy sưng phồng lên, lòng bàn tay thì giữ chặt lấy đầu. Tôi tiến lại gần Shelby, nghĩ mình ít nhất cũng có thế giúp với đôi chân của anh ấy.

Lúc đó tôi nghe thấy một tiếng cười khúc khích ở đằng sau. Tôi quay lại thì thấy Terence đang đứng ở cửa sau quán rượu, nhìn chúng tôi, với 1 nụ cười tò mò trên khuôn mặt tận hưởng của hắn ta.

"Bạn của anh sao thế, hả? Người biết-tất-cả biết nhiều quá, phải không?"

Tôi mở miệng để hỏi Terence đã bỏ gì vào bên trong đồ uống của Shelby, nhưng nhanh chóng nhận ra rằng mình chẳng thể phát ra được âm thanh nào cả. Nhưng có lẽ là có, nhưng có thể âm thanh của tôi đã bị nhấn chìm trong tiếng khóc nức nở của Shelby. Tôi không tài nào nhớ nổi.

Những gì tôi nhớ: là khi tôi quay lại nhìn Terence, tôi nghe thấy 1 tiếng pop rõ to. Đi sau tiếng pop đó là một thứ âm thanh khác, đó là tiếng hét kinh hoàng và ám ảnh nhất cuộc đời tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên được hai thứ âm thanh đó. *Tiếng pop ở đây là cái tiếng lúc mở chai rượu ra á*

Tôi quay trở lại với Shelby và đầu gối của tôi bỗng khựng lại. Anh ta đã ngã xuống nền đất. Dòng máu chảy ra từ chỗ mà con mắt của anh từng ở đó trong khi bàn tay dính đầy máu của anh ta như đang bấu víu 1 vật gì đó trong không khí. Nhãn cầu của anh ta treo lủng lẳng, lắc lư qua lại, dính với dây thần kinh thị giác lòi ra từ trong hốc mắt của anh ta, lắc lư theo chuyển động của cơ thể.

"Cốc Green Beer như thế nào, anh bạn?" Terence hỏi, lắc đầu và mỉm cười. Anh ta nhìn Shelby quằn quại như đang bơi trong vũng máu thêm một lúc nữa rồi bước vào trong quán.

_______________________________________________

Bác sĩ của Shelby nói rằng mắt của anh ấy không sao cả. Theo quy luật tự nhiên, chúng đều ổn cả. Ý tôi là, vâng, chúng không còn ở trong đầu của anh ta nữa. Nhưng những cơ quan khác thì vẫn hoạt động bình thường.

Anh ấy chỉ bị một số vấn đề tâm lý, họ nói, có lẽ là những ảo giác cùng với sự ham muốn tự tử. Đó là một điều không may, nhưng cũng chưa được nghe đến. Chắc chắn là kết quả của ngộ độc rượu và một số vấn đề tâm lý khác trước đó.

"Anh như thế nào rồi?" Tôi thăm dò thử động thái.

Anh ta quay mặt sang hướng khác, tránh tôi, một bầu không khí im lăng bao trùm lên căn phòng cho đến khi anh ta lên tiếng.

"Anh bạn, cậu cũng ở đó mà. Cậu biết mọi chuyện."

''Có thể. Có lẽ. Tôi không biết nữa. Cả hai ta đều khá say mà."

"Tôi đã nhìn thấy nó. Tôi đã nhìn thấy tất cả. Cuộc sống, những thứ bên dưới nó. Chỉ ở dưới mặt nổi thôi, chính là bóng tối đang cuộn trào. Thứ đáng khinh, kinh tởm. Sự không có gì và sự có tất cả mọi thứ. "

"Yeah..." Tôi không thể tưởng tượng rằng tôi sẽ trả lời như vậy.

"Và cậu có biết điều tệ nhất là gì không?"

"Là gì vậy?"

"Tôi vẫn có thể nhìn thấy những thứ đó. Kể cả khi không còn đôi mắt nữa, tôi vẫn có thể nhìn thấy những thứ đó."

Anh ta quay mặt lại và nhìn thẳng vào tôi. Ánh mắt mang đầy phiền muộn, tôi cho rằng là vậy, khiến cho tôi rùng mình.

Tôi nói chuyện một lúc với bác sĩ trước khi rời khỏi, để biết được chuyện gì sẽ xảy ra với Shelby. Bác sĩ trả lời rằng ông ta không biết, chưa từng thấy trường hợp như thế này trước đây. Anh ta có thể học cách đối mặt với sự mù lòa, bác sĩ nói, nhưng sự ảo tưởng và ảo giác thì có lẽ sẽ dùng đến các biện pháp chữa trị khác.

Theo tôi được biết, Shelby đã phải ở trong chương trình chữa trị này được 5 năm rồi. Tôi tưởng tượng rằng anh ta sẽ phải ở trong đó cho đến chết.

______________________________________________

Sau những gì xảy ra với Shelby, Tôi đã tự đặt ra nhiệm vụ cho bản thân rằng phải chú ý đến những vị khách ghé thăm quán rượu và được uống thứ bia màu xanh của O'Malley.

Terence không thích thú gì với việc này, nhưng anh ta cũng không nói gì cả. Sự thật là, tôi không hề nói chuyện với anh ta kể từ tai nạn của Shelby. Anh ta chit quan sát và liếc nhìn tôi. Anh ta biết rằng tôi sẽ không ở đây mãi được, nhưng vẫn sẽ có những cơn ác mộng không hồi kết cho những kẻ thích khoe mẽ ở quán rượu trong ngày lễ của thánh Patrick.

Điều này sẽ khiến Terence nổi đóa, nhưng không ai xứng đáng phải nhận lấy hậu quả như Shelby.

Đó chính là lý do tôi tới quán rượu này vào thời gian này mỗi năm. Tôi quan sat và chờ đợi, cảnh báo những vị khách được Terence mời uống thứ bia màu xanh.

Tôi luôn cho họ một lời khuyên giống nhau, và tôi cũng sẽ cho bạn lời khuyên nữa: Đừng làm một tên asshole vào ngày lễ của thánh Patrick. Nếu bạn phải làm như vậy, vì tình yêu của Chúa, ĐỪNG UỐNG GREEN BEER CỦA TERENCE O'MALLEY.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net