11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trạm dịch (dừng chân), bên cầu.

Dưới sự dẫn đắt của triều đình vận mệnh quốc gia hưng thịnh, quân chủ và thần tử tài đức sáng suốt tạo nên đất nước phồn hoa, nền kinh tế phát triển mạnh dẫn đến giao thương giữa các nơi, khắp nơi đều là trạm dịch.

Cách trạm dịch không xa, là một quán trà. Người đi đường có khi vội vã, cũng không ghé trạm dịch, có người chỉ một mình dừng lại nghỉ ngơi, uống chén trà lại chạy đi.

Người hay đi qua lộ này chỉ biết, quán trà tiệm cơm, từ trước đến nay đều là tập hợp các đạo nhân mã, lan truyền tin tức rất nhanh. Cuộc sống giang hồ gần nhất vô cùng bất an, vùng Gyeonggi lại là địa phương võ lâm nhân sĩ thường lui tới, mọi người uống trà cứ uống trà, nhưng cái lổ tai đều dựng lên nghe người ta nghị luận.

"Các người nói xem, rốt cuộc Ảnh môn muốn làm cái gì?" Có người hỏi, "Tháng trước kiếm phái Diệt Minh, đầu tháng này lại chọn Phượng Các, hai ngày vừa qua Phòng Ngự Bang nhận được mảnh giấy của bọn họ, vậy là toàn bộ bang phái đều chạy về Gyeonggi bên này, liền mong đợi Jung minh chủ có thể che chở bọn họ. Cũng không biết Ảnh môn có chủ ý gì, diệt sạch sẽ môn phái giang hồ chăng?"

"Ai biết được, khiến cho giang hồ tinh phong huyết vũ, làm lòng người hoảng sợ đều hướng vê Gyeonggi. Mặc kệ thế nào, ít nhất Ảnh môn còn chưa công khai khiêu khích với Jung minh chủ, Jung gia trang nơi này coi như an toàn." Tên còn lại nói, "Hiện tại Jung minh chủ cũng đang triệu tập hiền sĩ giang hồ, Jung gia trang hội tụ nhiều hảo thủ, Ảnh môn tuyệt không dám gây chuyện với Jung trang chủ."

Mọi người đều nghị luận, trong góc phòng một người cúi đầu nở nụ cười nhẹ, chỉ nói đủ chính mình nghe: "Tụ nhiều hảo thủ, vậy thì càng dễ dàng một lưới bắt trọn hết không phải sao."

Bên trong quán trà huyên náo, có thể thấy được tình hình của Gyeonggi giờ phút này, không hề ít võ lâm nhân sĩ. Ngay khi đó, Thái Bán là tới xin giúp đỡ, trợ quyền. Cũng không biết Jung gia trang này tụ rất nhiều giang hồ nhân sĩ, như thế nào ở nổi.

"Đấy là ngươi không hiểu !" Có người tỏ vẻ nghi vấn, lập tức khiến cho tên còn lại cười nhạo, "Jung minh chủ theo thầy học đại kinh thương (kinh doanh), giàu có Kook hạ. Jung gia trang nói là điền trang, trên thực tế như một thị trấn nhỏ. Đừng nói chút người này, hơn cả trăm người như thế Jung gia trang cũng đủ chổ ở cho họ!"

Có người líu lưỡi: "Nhiều người như vậy, ăn uống sẽ thất thoát rất nhiều ngân lượng!"

"Nói ngươi không tiền đồ, không kiến thức quả thật đúng là khiến người ta chê cười! Ngươi nghĩ những môn phái đều đi ăn quỵt thôi sao! Tất nhiên là có dâng bạc." Người nọ đập đối phương một cái, nói, "Và có thể cũng có vài người ngại ngùng về chuyện tiền bạc, bất quá chỉ cần là người trong võ lâm, minh chủ hiển nhiên rất chiêu đãi. . . Ngươi nghĩ xem danh hiệu Jung mạnh thường (giàu có và nghĩa hiệp) chỉ kêu bằng miệng không à ?"

Mọi người nói xong, dần dần tán đi. Nam tử trong góc chậm rãi đứng lên, lấy hai đồng tiền từ trong ngực ra đặt lên bàn, trả cho cụ già quán trà. Cụ già thấy hắn ngồi một mình ở trong đình mấy canh giờ, uống nước trà ăn cái bánh bao, thế nhưng chỉ cho hai văn tiền, mũi phát ra một tiếng hừ. Nam tử nghe được thanh này, trên mặt lộ ra chút cười khổ. Mặt hắn đầy bụi đất, vốn nhìn chật vật nhưng nụ cười lại làm hắn hiện ra chút dáng vẻ u buồn. Cụ già hơi hơi ngẩn ngơ, nam tử đi ra phía ngoài, chân phải chấm đất, chân trái làm như là không dùng được chỉ kéo lê, thì ra là người què. Cụ già đến chổ người này vừa ngồi lấy chén trà, tay cầm bánh bao tựa hồ đều dùng bằng tay trái, tay phải nhu nhược rũ tại bên người, cảm thấy đột nhiên sinh ra vài phần thương hại, ngược lại cũng không nghĩ người này trả bạc quá ít. Lão nhìn bóng dáng người nọ: tàn phế, kiếm mấy đồng bạc không dễ dàng gì, quần áo rách nát, đại khái ngay cả nhà cũng không có. . . . . . Biết vậy trả hai đồng tiền cho người ta. . . . . .

Bóng dáng nam tử có vẻ gầy yếu, người cao lại gầy, ăn nhiều ít khổ mà thành thế này. Cụ già thấy hắn đi theo đám võ lâm nhân sĩ kia, thầm nghĩ dù sao Jung gia trang có nhiều người ăn không ngồi rồi, nam tử này qua đó trà trộn vào ăn cơm hẳn cũng tốt. Bất quá gần đây người đến Jung gia trang rất hỗn tạp, hy vọng nam nhân đáng thương không bị khi dễ.

Nam tử lại không biết phía sau còn có người quan tâm mình, chỉ đi theo đám võ lâm nhân sĩ đến Jung gia trang. Mọi người vác đao mang kiếm, vừa thấy thì biết là hội võ, người sai vặt nhanh chân, nghênh đón vào thôn trang. Tới phiên nam tử kia, thấy tướng mạo hắn nghèo xác nghèo sơ, huyệt thái dương cũng không gồ lên, trên người càng không có binh khí, bĩu môi. Thấy hắn đi cà thọt, cánh tay phải bất động, lại càng thêm hèn mọn.

"Na Kim, danh khí thôn trang của chúng ta đúng thật ghê gớm, ngay cả tàn phế trên đường đều biết đến đòi phần cơm ăn." Bên trái người nọ xem thường, nói. Phía bên phải kia hơi nhíu mi, huých hắn một cái: "Gun Poong!" Thầm nghĩ quái nhân trên giang hồ thật nhiều, ngọa hổ tàng long chỗ nào cũng có. Cho dù người trước mắt này thoạt nhìn không giống cao thủ, nhưng ai dám cam đoan lai lịch hắn như thế nào? Chỉ cần không tống tiền thì cũng chẳng phải chuyện xấu.

Nam tử phớt lờ Gun Poong nói, nhấc ống tay áo: "Tại hạ Kim Jin, không môn không phái, chỉ là một người trên giang hồ. Nghe nói Jung minh chủ chiêu hiền tài đối phó Ảnh môn, đặc biệt đến tiến cử."

Nói vài câu văn, Kim Jin sao? Buồn cười, khóe môi cong cong. Gun, Na hai người đều ngẩn ngơ, chợt thấy người tàn phế trước mắt này nói chuyện vừa trầm ổn vừa ung dung. Na Kim vội nói vài câu khách sáo, để Gun Poong đưa Kim Jin nhập trang.

Gun Poong vào bên trong trang, xem Kim Jin một bước kéo một bước đi đường, thấy chán, tùy tiện an trí Kim Jin xong liền vội đi nơi khác. Hắn nghĩ Kim Jin bất quá cũng kiếm cơm ăn thôi, để hắn và đám hạ nhân này cùng nhau là được.

Kim Jin ngó cảnh vật chung quanh, nhíu mày. Điều kiện kém cậu không ngại, nhưng. . . . . . bốn người ở một gian phòng?

Cậu trầm tư một lát, đứng dậy ra phía ngoài. Cước bộ vẫn kéo, lại dùng một chút lực, trên mặt đất ấn hạ thản nhiên một hàng dấu chân trái. Trụ trong sân đều là giang hồ chẳng có tiếng tăm, trên cơ bản võ công biết mấy quyền, thấy cậu đi qua trên đường để lại dấu chân khắc đến rõ ràng, luôn miệng thì thầm.

Kim Jin chỉ cười, bước ra khỏi sân, đi tới cửa thôn trang. Sớm đã có người bị tiếng động ồn ào hấp dẫn, vây lại xem, có vài người ngồi xổm xuống coi dấu chân: "Hảo rõ ràng, hảo đầy đủ! Chính là. . . . . ." Người nọ chỉ vào dấu chân bên trong, "Chính là dấu chân này sau lại có lỗ hổng ."

Gương mặt lạnh lùng của Kim Jin đỏ lên, dừng lại cước bộ, nhất thời quýnh quáng. Thầm mắng mình muốn khoe khoang tùy tiện tìm cái biện pháp là tốt rồi, sao lại quên mất giầy mình bị rách. Chẳng phải bị gọi là tên nghèo nàn sao?

Nhưng cậu vẫn Kim sái, cười hắc hắc: "Hài này đã mang hai tháng, từ Incheon đến Gyeonggi, không rách cũng uổng a ." Ngẫm lại lại thêm câu, "Bất quá hài này tốt thật, đi lâu vậy mà vẫn mang được."

Đám người chia ra, một nam tử đi tới, chắp tay nói: "Xin hỏi tôn tính cao danh đại hiệp, tôn sư từ chỗ nào? Jung gia trang chiêu đãi không chu toàn, thật là có lỗi. . . . . ."

"Tại hạ Kim Jin." Kim Jin cười đáp, "Không có danh tính cũng không có môn phái, tùy tiện tới đây, là tại hạ thất lễ." Thầm nghĩ đừng khách khí với ta, bị đói mất.

Người nọ nói: "Nguyên lai là Kim đại hiệp. . . . . ." Muốn nói câu ngưỡng mộ đã lâu, tiếc rằng Kim tự mình nói không có danh tính, đành phải sửa, "Kim đại hiệp diện mạo bất phàm, có thể nào trụ tạp gian này, xin theo ta đến."

Kim Jin kéo gót chân, quay đầu lại xem sân trong vừa rồi lưu lại, thầm nghĩ Jung gia trang đãi khách cũng chỉ có như thế. Nghĩ lại cũng khó trách, người trong võ lâm dĩ nhiên võ công cao được tôn kính, còn mình lại bùi ngùi cái gì? Không bổn sự lại muốn đến ăn quỵt, chịu tí ánh mắt thì có cái gì mà ngại.

Nhưng vẫn cảm thấy bối rối.

Đãi ngộ bỗng được lên một tấc, Kim Jin vào chủ viện, cùng một ít danh môn chính phái và một thế hệ đệ tử ở chung một chỗ. Jung gia trang quả thật rất lớn, bọn họ trụ chính là Nghênh Hạc Cư, là phòng đàm phán nghị sự. Vì thế Kim Jin buông hành lý —— kỳ thật trên lưng cậu chỉ có một cái bọc nhỏ —— liền tới phòng nghị sự, bái kiến Jung minh chủ Jung Yunho.

Jung Yunho khoảng hơn ba mươi, khí độ sâm nghiêm, tướng mạo đoan chính. Một đôi mắt uy lực, liếc mắt một cái, gia đinh trong Jung gia trang đều co rúm lại. Kim Jin lại chẳng hề sợ hãi, nghênh đón tầm mắt Jung Yunho thi lễ: "Gặp qua Jung minh chủ."

Jung Yunho đã nghe quản gia nói qua sự tình của Kim Jin, nghĩ nhất định là cao nhân trên giang hồ, dụng tâm nói vài câu. Vì gã còn nhiều chuyện bận rộn, công đạo phía dưới hảo hảo chiêu đãi Kim đại hiệp, liền đi thương lượng chuyện khác. Thời gian gần về chiều, phòng nghị sự khai yến, Kim Jin cảm thấy thức ăn ngon nhưng lại ăn không vô, nhấm vài miếng.

Cơm xong trở về phòng, hạ nhân đưa tới nước ấm, Kim Jin đóng cửa cho kỹ, liền cảm giác toàn thân ngứa.

Đã mấy ngày vẫn chưa tắm rồi ? Một đường chạy trốn sợ bị phát hiện, trên mặt thủy chung bẩn thỉu, bên trong cơ thể lại càng bẩn hơn. Đi qua lấy nước, bản than cũng chẳng dám nhìn mình. Cậu không phải là người để ý tướng mạo, nhưng xưa nay thích sự thanh khiết, nhịn lâu như vậy đã là cực hạn.

Cởi quần áo rách nát, Kim Jin chậm rãi cởi bỏ áo và dây lưng, áo theo trên vai chảy xuống, lộ ra thân thể gầy yếu. Phía sau lưng được ánh trăng chiếu sáng mờ nhạt, vai trái hiện lên một tự "Kook" tiêu sái vô cùng. Trên chữ đó có không ít vết trầy, cho thấy là tận lực muốn loại bỏ cái chữ này, mà cánh tay lại quơ không đến.

Người này đúng là Kim Seok Jin.

Sau khi Seok Jin chạy ra Jeon trang, đi bằng đường thủy dọc sông, sau đó vào lăng tẩm. Ở Incheon, Jungkook bày ra thiên la địa võng, kiểm tra vùng ven sông gắt gao, không biết bao nhiêu người có cánh tay phải chân trái tàn tật giống Seok Jin, bị bắt giữ.

Seok Jin khôi phục công lực thì cao thủ tầm thường làm sao phát hiện dấu vết cậu, cậu trốn cũng không mấy vất vả có điều người cậu chẳng có đồng nào, toàn thân cao thấp có mỗi cái áo mỏng tang, dọc đường đi chịu nhiều ít khó khăn. Cuộc sống cậu cũng đã từng khổ, nhưng ít ra dễ thở hơn như thế này. Bây giờ, một bên lo lắng bị phát hiện, một bên tìm đồ ăn, quả thật vất vả. May mắn cậu đi đường núi, bình thường ở trong núi đánh bẫy một vài con thú để ăn, tìm cây khô chẻ ra rồi đem xuống núi bán, có thể kiếm chút đồng để dùng. Một đường phong trần, nhưng lại thoát khỏi phạm vi thế lực của Jungkook.

Ngày thường Seok Jin hay lưu ý hướng đi của người Jeon trang, đại khái biết ở Gyeonggi bọn họ không có hình thành thế lực. Gyeonggi là chỗ võ lâm minh chủ, Seok Jin liền khẳng định Jeon trang và Jung Yunho có vấn đề. Tuy rằng cậu chạy ra Jeon trang, nhưng Jungkook tùy thời có thể phát hiện cậu, nếu phái số lượng nhân thủ tới nhất định là chống cự không nổi. Cho nên một đường đi về phía Tây, tới Gyeonggi mới nhẹ nhàng thở ra, từ ngọn núi chui ra đến, đi bằng lộ như người bình thường.

Kỳ thật cậu rất thích ứng mọi hoàn cảnh, nếu không phải Jeon Jungkook nhục cậu quá đáng, có thể ngay tại Gyeonggi cậu sẽ tìm một chỗ trong thành sinh sống qua ngày. Dù sao bằng võ công của cậu, Jungkook có phái rất nhiều cao thủ, cũng chưa bắt được cậu. Mà Gyeonggi nằm ngoài khu vực của Jungkook, cậu mà ẩn mình thì Jungkook có năng lực lớn đến cỡ nào cũng chẳng tìm được.

Nhưng thật sự Seok Jin không thể nhẫn nổi loại đối đãi tàn độc như vậy, thậm chí có khi ban đêm cậu trằn trọc vô miên, vừa tỉnh dậy sẽ phát giác hết thảy đều là mộng, bị người bên cạnh mình bừa bãi xâm phạm. Phải tận mắt chứng kiến người nọ bị báo ứng, cậu mới ngủ yên. Mà về tin tức của Ảnh môn trên giang hồ khiến cậu vẫn chưa an tâm, nếu Jeon Jungkook là thủ lĩnh Ảnh môn, mình không những báo thù riêng, mà còn công đạo vì phần đông oan hồn uổng trên giang hồ, đồng thời cũng miễn nhiều thương vong. Seok Jin biết mình vô thế lực, báo thù Jungkook khó như lên trời, rốt cuộc có nên hợp tác với những phe đối địch Ảnh môn? Cuối cùng nghe tin võ lâm đồng minh cùng Jung gia trang. Cậu cũng ngượng ngùng về chuyện tiền nong, tuy nói lộ diện ra có thể sẽ bị Jungkook tìm được tung tích, nhưng kì thật Seok Jin cũng không lo lắng lắm. Huống chi bằng công phu của mình, hơn nữa về thế lực Jung gia trang, Jeon Jungkook chưa chắc làm được gì.

Nói đi nói lại, mình định tính toán cả đời làm rùa đen rụt đầu sao? Seok Jin nghĩ vậy, trong lòng có chút do dự, dự định ở Jung gia trang thi triển quyền cước. Dù sao cũng xuất thân là bộ khoái, cho dù võ lâm hoàn toàn bất đồng với triều đình, nhưng cậu cũng có chính kiến của bản thân.

Chỉ là Jung gia trang nhiều người hỗn tạp, tuy nói là vì võ lâm chính đạo nhưng thật sự tồn tại nhiều lắm vấn đề. Này giang hồ hiệp khách ngày qua ngày đả đả sát sát, đấu đá tâm cơ, tạo thành một cái chỉnh thể cũng muôn vàn khó khăn. Seok Jin ở quan phủ nhiều năm, tuy ít trải qua quan trường, nhưng cũng biết được vài điều lệnh, chỉnh đốn già trẻ trên dưới ngay ngắn. Mà Jung gia trang vừa thấy chính là chỗ tụ tập giang hồ từ dân gian, hoàn toàn vô trật tự.

Nơi này thật có thể đối kháng Ảnh môn?

Nếu có thể, gần đây trên giang hồ sẽ không đồn đến sự kiện diệt môn? Seok Jin thở dài. Mình chỉ là bộ khoái, kiến thức hạn hẹp, nhưng. . . . . . vẫn nên nhìn xem có thể làm gì thôi.

Như Seok Jin đây ở trong thôn trang có địa vị khá cao, nhưng cũng chưa hẳn được tín nhiệm. Lai lịch Seok Jin hoàn toàn bí ản, mặc dù người khác khiếp sợ về võ công của cậu, có chút tôn kính, vẫn có chút hoài nghi. Không ít hiệp khách tự xưng danh, tìm mọi cách nói chuyện với Seok Jin, nhưng Seok Jin vốn không thuộc môn phái nào, cũng chưa bao giờ lăn lộn trên giang hồ, tất nhiên là chẳng có gì nhưng vẫn phải che đây một ít. Sư phụ từng dặn bảo cậu đừng bao giờ đề cập sư môn, một chữ cũng tuyệt giữ kín. Mà ân oán cùng Jungkook là tử huyệt của cậu, đương nhiên càng phải là bí mật. Cậu nói có vẻ mơ hồ khiến người càng thêm hoài nghi, bởi vậy mấy ngày đến Jung trang, cậu hiếm có cơ hội tiếp xúc chuyện nội bộ. Đối cậu mà nói, đến Jung gia trang này, chỉ cần cho mình một nơi miễn tiền và chỗ dung thân mà thôi.

Thân thể cậu không thể nào ở chung với người khác được, bởi vậy ngày thứ nhất cậu liền lộ ra công phu. Seok Jin biết đặc trưng trên cơ thể mình, sợ Jungkook có an bài thám tử, chỉ cần bẩm báo hắn sẽ biết mình ở trong này. Cho nên phải nhanh liên thủ với Jung gia trang, cậu sợ sẽ xảy ra nhiễu loạn.

Đến ngày thứ năm, ngay khi Thiết Kiếm môn – chưởng môn Ryoo Bang nói lên Thiết Kiếm môn dạo gần đây luôn gặp tình huống khó xử, Seok Jin mừng rỡ đúng như dự tính.

"Ryoo đại hiệp có nghĩ tới, số lượng quặng sắt Gaya chợt giảm, chưa chắc là ngẫu nhiên." Seok Jin nói, "Nếu Thiết Kiếm môn luyện binh khí từ kim loại, tất nhiên phát ra từ nơi có khoáng thạch. Mà lần này lại cung cấp thiếu, chắc là có người ra giá rất cao thu mua khoáng thạch."

Cậu mỉm cười: "Mà đối phương, nếu không phải đối thủ cạnh tranh với Thiết Kiếm môn thì nhất định có mưu đồ khác." Cậu nhìn Ryoo Bang, "Ryoo đại hiệp cũng biết mưu đồ kia, vậy ngài có ý thế nào?"

"Gaya trừ bỏ Thiết Kiếm môn, cũng chỉ có vài nơi đúc kiếm, có lẽ cũng không phải địch thủ." Ryoo Bang nói, "Mà mưu đồ. . . . . ."

"Số lượng chọn mua khoáng thạch, hiển nhiên là muốn luyện kim loại, mà không muốn cho Thiết Kiếm môn luyện." Seok Jin từ tốn, "Theo như luật vương triều, thông thường binh khí đúc năm món trở lên, tất cả đều phải báo cáo cho quan phủ, đợi sau khi cho phép mới làm tiếp. Thiết Kiếm môn. . . . . . hiển nhiên là sẽ không phá hư quy định này đúng không?"

Ryoo Bang có chút sở ngộ: "Kim đại hiệp nói có nghĩa là . . . . . Có người luyện rất nhiều binh khí phi pháp?"

Seok Jin gật đầu: "Đúng như thế. Thiết Kiếm môn bao gồm cả Gaya đều luyện binh khí như làm ăn, tiểu xưởng cũng chỉ có thể tiếp nhận một ít từ nơi các ngài để buôn bán. Có người muốn trắng trợn tạo ra binh khí, tất nhiên là tìm bọn họ thôi. Mà bọn họ đi không hợp, nên vậy mới chọn mua khoáng thạch một cách lén lút, các ngài dĩ nhiên là tìm không ra."

"Theo như luật vương triều, tùy ý luyện trăm binh khí trở lên là chiếu theo luật lệ mà xử trí, nhiều nhất là xử tử." Ryoo Bang mới làm nghề này, nên cũng hiểu luật, lại bất ngờ vì Seok Jin biết rõ như vậy. Y nhìn Seok Jin: "Định ra hình luật này nguyên nhân là. . . . . . sợ có người tụ họp mưu phản!"

"Ta và Ryoo đại hiệp đoán giống nhau." Seok Jin tiếp, "Gần nhất Ảnh môn hoạt động thường xuyên, chỉ sợ việc này có liên quan tới bọn họ. . . . . . Ảnh môn vẫn chưa thuần phục, ta nghĩ Gaya là một chỗ luyện binh khí kim loại có thể thỏa mãn bọn họ, Ryoo đại hiệp xưa nay quen biết với những chỗ luyện binh khí, có đến mỗi nơi tìm hiểu tin tức? Nếu ta đoán không sai, thị trấn phụ cận sông Geumgang chắc chắn khác thường."

Lập một kế hoạch mưu phản, cần phải có tiền tài, nhiều nguồn nhân lực, ngựa, binh khí, lương thảo. Ngoại trừ tiền tài không phạm quy định, mấy thứ khác đều nắm chặt chẽ trong tay, thậm chí mỗi tháng cửa tiệm binh khí phải báo số lượng binh khí bán ra, nếu quan phủ thấy số lượng bán ra ồ ạt sẽ đi tra rõ. Dưới tình huống như vậy, muốn làm loạn quả nhiên là lạy ông tôi ở bụi này.

Seok Jin làm bộ khoái cũng từng điều tra về chuyện binh khí, nghe Ryoo Bang đề cập mua nguyên liệu khó khăn, lập tức phản ứng lại vấn đề đó. Mặt khác người giang hồ cũng không biết triều đình còn một cái pháp lệnh như vậy—— dù sao ai dám bỏ tiền đi mua trên năm món binh khí —— lại càng không nói đến chuyện linh tinh gì về quặng sắt hay khoáng thạch .

Bất quá Jung gia trang tụ tập nhiều chi sĩ có hiểu biết, giờ phút này cũng hiểu được, nhắc mình ngu ngốc bỏ qua vấn đề này. Lúc này Seok Jin ăn nói lộ ra vẻ hiểu biết, khiến tất cả mọi người ngỡ ngàng: cách suy nghĩ của người trong giang hồ và bộ khoái hiển nhiên là bất đồng, mục tiêu hoạt động của Ảnh môn là triều đình, cũng khó trách bọn họ nhất thời chưa thể nghĩ ra được.

Ryoo Bang phân phó môn nhân tra việc này, những người khác bắt đầu tỏ vẻ thân mật với Seok Jin, cùng cậu bắt chuyện. Người giang hồ thường thường không câu nệ tiểu tiết, thật có vài phần giống đồng nghiệp ở Naganeupseong. Seok Jin đàm cùng bọn họ, rất ăn ý.

Hồi lâu. . . . . . Seok Jin cũng thả lỏng sự căng thẳng của mình, nơi này là Jung gia trang, là võ lâm chính nghĩa, cậu có thể yên tâm nói chuyện, mà không cần đề phòng như ở Jeon trang, ngay cả nói chuyện đều mang theo tính kế ——Seok Jin sẽ tính kế, nhưng bản chất cậu rất ghét việc dùng thủ đoạn, thà rằng làm người đầy tớ mà đứng thẳng, nói năng sảng khoái.

Nói nói, ngay cả Jung Yunho và đệ đệ Jung Hoseok (anh đã lên sàn ^^) đều có mặt tại đây, cùng Seok Jin hàn huyên nửa ngày. Cách nói của Jung Hoseok chẳng tầm thường, hai người tán gẫu đến hứng khởi, Jung Hoseok thẳng thắn đề nghị: "Kim đại hiệp, tại hạ còn muốn cùng đại hiệp tâm sự, chi bằng thế này ngươi dọn đến viện Kính Tâm của ta đi."

Seok Jin gật đầu, lòng cảm thấy có chút buồn phiền. Đợi Hoseok dẫn cậu đến viện Kính Tâm trồng toàn cây tùng xanh biếc – được gọi là Thương Tùng Cư thì cậu đột nhiên mở miệng: "Jung công tử, ngươi vừa rồi hỏi ta, bộ khoái phải chịu quan phủ trói buộc, thưởng ngân lại ít, vì sao ta lúc trước lựa chọn việc này đúng không?"

Jung Hoseok không biết ý tứ của cậu, gật đầu nói: "Ta cảm thấy cũng thật kì quái, nếu ngươi nghĩ muốn giúp đỡ chính nghĩa, ở giang hồ đều có thể làm được. Quan phủ tham nhũng đầy rẫy, tốt xấu gì nếu không phụng bồi sẽ bị hại, thật sự thân là nam nhi trên giang hồ có nhiều nơi để đi. Phẩm chất Kim đại hiệp như thế, thực không thích hợp làm bộ khoái."

Seok Jin nghiêng người, đối mặt với Hoseok: "Nhưng ít ra, quan phủ hoài nghi người nào sẽ trực tiếp đem bắt thẩm vấn, mà không phải ra vẻ vô cùng thân thiết tiếp cận để theo dõi."

Hoseok ngẩn ra, sắc mặt khẽ biến. Seok

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net