12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ thật Hoseok thường bề bộn nhiều việc, cho dù có vội, gã cũng sẽ tận lực tìm thời gian tiếp chuyện Seok Jin. Quả thật mới đầu có chút ngại cũng không có khuynh hướng cố ý lấy lòng, về sau lại tán gẫu rất vui vẻ. Seok Jin học võ mà lại nhu nhã. Cầm kỳ thư họa chưa hẳn tinh thông nhưng làm sơ sơ vẫn đủ hù nhân.

"Ăn rồi." Seok Jin cười, dùng tay trái hạ xuống một quân cờ, đùng quân đen đánh bọc bên hông sườn, tay phải cậu vươn ra thu hồi ăn luôn quân trắng.

Hoseok nhìn tay phải mềm nhuyễn của cậu, nghi vấn đã lâu bèn hỏi: "Kim hyung, người phương nào lại nhẫn tâm, đả thương hyung thành ra thế này?"

Seok Jin cứng đờ, tay phải run một chút, quân cờ rơi xuống mặt đất. Hoseok vội vàng nhặt lên: "Kim hyung, em chỉ quan tâm, tuyệt không có ý gì, hyung. . . . . . đừng nghĩ nhiều. . . . . ."

Gã biết mặc dù Seok Jin thẳng thắn, nhưng với chuyện của bản thân cậu lại mẫn cảm, thậm chí quá mức mẫn cảm, nhất là vấn đề về thân thể. Quan hệ hai người đã dần tốt lên, mà cậu quyết không hé nửa câu. Đã biết lại còn tùy tiện đặt câu hỏi, gã sợ cậu sẽ khó chịu.

Seok Jin nhìn thần sắc gã, bất đắc dĩ cười cười: "Ta không có nghĩ nhiều, chính là. . . . . ." Cậu nghiêng đầu, gương mặt mờ mịt hiện ra mấy phần đau đớn, "Chính là em đã biết rõ ta thì xin chớ hỏi lại nữa. . . . . . Ta. . . . . ."

Cậu nghẹn lời, Hoseok không cần nhìn nét mặt cậu, cũng biết thần thái cậu hiện giờ. Mắt như bị phủ một lớp ảo giác, cảm nhận thân thể ấy hơi phát run. Nam tử trước mắt này cao hơn mình, giờ phút này lại có vẻ yếu ớt, khiến Hoseok sinh ra phần tâm tư khác thường, còn muốn ôm cậu vào trong ngực an ủi mọi chuyện đã là quá khứ, nơi này an toàn nhất.

Rốt cuộc là người phương nào lại đả thương Seok Jin như vậy, nếu ta gặp được người nọ, nhất định báo thù vì Jin hyung! Hoseok thầm nghĩ trong lòng.

Seok Jin rất nhanh tỉnh lại từ trong ký ức, tự trách mình thất thố, Jeokie cười nói: "chỉ là thù hận tầm thường, ta sẽ tự mình báo thù, em bớt lo lắng."

Cậu nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm: "Ảnh môn tiến vào càng bùng nổ, chắc gần đây Jung minh chủ và em bề bộn nhiều việc. Tình hình trong giang hồ đã loạn, em không nên đặt tâm tư lên người ta."

Hoseok muốn nói thêm, lại ngừng, rồi thở dài: "Cho tới bây giờ chúng ta còn chưa biết Ảnh môn ở đâu mà đối phó. . . . . . Đúng là nói dễ hơn làm. Ryoo Bang đang thăm dò, nhưng trước mắt cũng chỉ biết ở ven bờ Geumgang. Còn tung tích của những binh khí....đến giờ chúng ta vẫn chưa rõ"

Seok Jin cúi đầu, có nên nói ở Naganeupseong hay không ? Mà mình phải giải thích thế nào? Đang do dự, gia đinh vào bẩm báo: "Nhị thiếu gia, Nhiên kiếm – Jung Jeokie tới rồi, thiếu gia mời ngài đến phòng nghị sự."

Hoseok nghe tin, vội vàng đứng dậy: "Jung thiếu hiệp đã tới? Ta lập tức qua!" Đang muốn ra ngoài, nhớ tới Seok Jin, kéo cậu, "Kim hyung, hyung ít quen ai trên giang hồ, có thể không biết Jung Jeokie. Hắn là truyền nhân Linh Sơn, tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng trong giang hồ có địa vị khá. Võ công hắn tạm ổn, được cái rất thông minh. Linh Sơn hiếm quản chuyện trong chốn giang hồ, lần này phái hắn tương trợ, thật sự là cấp cho đại ca em mặt mũi."

Seok Jin cười nói: "Vậy ta có diễm phúc được gặp vị anh hùng này không?"

"Còn phải nói, Kim hyung đi theo em"

Hai người tới phòng nghị sự, bên trong đã có người, Hoseok liếc mắt liền thấy cạnh Jung Yunho là Jung Jeokie, vội vàng qua tiếp đón. Seok Jin vốn cũng không thích náo nhiệt, an vị một bên, lẳng lặng đánh giá vị Jung thiếu hiệp này.

Quay sang, đầu tiên là chào một tiếng hảo. Thiếu niên tuấn mỹ, thân cao đẹp đẽ, đúng là cả người mang theo hơi thở tôn quý. Nghĩ đến địa vị hắn rất cao ở trong võ Jeokie, nhiễm không ít ngạo khí. Jung Jeokie nói vài câu với Jung Hoseok, mắt chợt hướng về phía Seok Jin.

Seok Jin rùng mình, ánh mắt Jung Jeokie sắc xảo, mang chút bất thiện. Cậu không đọc được đôi mắt sâu thẳm ấy, chỉ cảm nhận tin hàn ý. Hoseok lại không phát giác gợn song giữa hai người, tiến tới kéo Seok Jin, quay đầu cười với Jung Jeokie: "Jeokie thiếu hiệp, đây là huynh đệ ta mới vừa quen, Kim Jin. Kim hyung, vị này chính là Nhiên kiếm Jeokie thiếu hiệp, em đã nhắc qua với hyung."

Seok Jin đương nhiên biết Hoseok hy vọng mình có thể kết giao vài đồng đạo võ lâm, vì thế mỉm cười với Jung Jeokie: "Ngưỡng mộ đại danh Jeokie thiếu hiệp, hôm nay gặp mặt, thật là vinh hạnh của Kim Jin. . . . . ."

Ánh mắt Jung Jeokie chợt lóe, nhìn hai người lôi kéo tay nhau, mắt dần lạnh lên: "Kim. . . . . . Jin sao? Tại hạ chưa từng nghe qua đại danh Jin công tử, thật sự là nông cạn."

Seok Jin thấy ánh mắt hắn cổ quái, nhìn mình Hoseok nắm tay ánh mắt ấy mang theo chút khinh miệt và phẫn nộ. Tuy rằng Seok Jin trì độn, nhưng về chuyện nam nam cậu đã từng trải qua, mẫn cảm hơn người bình thường nhiều. Lập tức cảm giác rùng mình, buông tay Hoseok ra. Tay trái vừa bỏ xuống, ngón út liền rũ, hiện ra một phần yếu ớt vô lực.

Jung Jeokie nhìn ngón tay cậu, nhẹ giọng nói: "Ra là tàn tật."

Seok Jin nghe được rõ ràng, biến sắc, lập tức rút lại tức giận. Mới đầu cảm thấy diện mạo nam hài này bất phàm mà sinh ra một chút thân cận, giờ đã hoàn toàn biến mất, cậu nhẹ lui về phía sau, rớt ra khoảng cách. Chân trái lảo đảo suýt té ngã, một đôi tay vươn đến đỡ lấy cậu. Seok Jin thấy là Hoseok, cười cười. Hoseok cúi đầu nói: "Jeokie thiếu hiệp còn trẻ hay đắc ý, khó tránh khỏi. . . . . . có chút vô tình, Jin hyung đừng để ý."

"Nó vẫn là đứa nhỏ, ta sẽ không để ý." Seok Jin thấy rõ trong mắt Hoseok lo lắng và áy náy, lòng có chút ấm áp, cười với gã. Jung Jeokie đứng một bên sắc mặt khó coi gần chết, đĩnh đạc hỏi: "Jung nhị trang chủ, người tàn phế này ở đây làm gì? Hai ngươi có quan hệ thế nào?"

Huynh đệ Jung gia và Jung Jeokie giao tình coi như khá tốt, Hoseok nghe hắn nói lời này liền vạn phần xấu hổ, lại không có tư cách răn dạy hắn. Cuối cùng đành nói: "Jeokie thiếu hiệp, Jin hyung là bằng hữu ta, thân thể hyung bị người làm hại tàn tật, mong ngươi. . . . . . đừng nói thêm câu nào tổn thương hyung ấy."

Lời này của gã mang theo chút hàm xúc giáo huấn, Jung Jeokie lạnh lùng quét nhìn hai người, hừ một tiếng. Từ trước đến nay nếu người khác tốt với Seok Jin một phần, cậu sẽ báo đáp mười phần; người khác xấu với cậu một phần, cậu xấu với người ta chỉ nửa phần. Lúc này cũng hừ nhẹ một tiếng, không để ý tới nam tử vô lý này.

Nhưng nam tử vô lý kia vẫn đang nhìn Seok Jin, thẳng đến Jung Yunho hỏi hắn: "Jeokie thiếu hiệp, lần này lệnh sư cho ngươi xuống núi tương trợ, còn giao phó chuyện gì?"

Jung Jeokie giật mình, dời ánh mắt khỏi người Seok Jin: "Gia sư nói, giang hồ phong ba hiểm độc, căn dặn tại hạ cẩn thận." Những lời này cơ bản là vô nghĩa, "Còn nữa, Ảnh môn làm việc biến hoá lạ kỳ, che dấu hành tung, ý đồ không chỉ võ lâm mà còn chính là thiên hạ. Thân là đệ tử Linh Sơn, ta sẽ dùng toàn lực tương trợ võ lâm đồng đạo san bằng Ảnh môn."

"Linh Sơn kiếm khách lòng mang võ lâm, thật là phong độ hiệp khách." Jung Yunho khen ngợi, hai hàng lông mày nhíu lại, "Nhưng. . . . . . Thật tình, hiện nay ngay cả Ảnh môn ở địa phương nào chúng ta vẫn chưa biết, nói san bằng thì dễ hơn làm!"

Jung Jeokie cười nói: "Gia sư có dặn, nếu Ảnh môn không ở Jeollanamdo (Jeolla Nam), thì cũng ở Jeollabukdo (Jeolla Bắc)!"

Mắt Seok Jin sáng ngời, Jeon gia trang đúng thật ở Jeollanamdo, thiếu hiệp này nói đúng. Jung Yunho nghe hắn nói câu ấy, vội kéo hắn đến một bên đàm phán, cùng với vài tên có địa vị cao trong chốn võ lâm. Hoseok muốn dẫn Seok Jin cùng tranh luận, Seok Jin nhìn ánh mắt gã, nhẹ nhàng lắc đầu. Thầm nghĩ bọn họ còn ngờ vực mình, cần gì phải tự đòi mất mặt.

Jung Yunho công đạo vài câu, những người này vào nội thất nói chuyện, những người còn lại thì đến tiền sảnh. Tất nhiên Jung gia trang sẽ không thất lễ, sai nô tài mang trà bánh lên cho họ vừa dùng vừa đàm chuyện. Seok Jin và những người này cũng lạ mặt, gặp mọi người nói vài ba câu rồi tách khỏi bàn tròn, đứng dậy tới phòng nghị sự, đến trong viện.

Bố cục Jung gia trang rộng lớn, mặc dù sân không tinh xảo như đình viện Geumgang có cầu nhỏ nước chảy, nhưng lại có đủ loại hoa và những hòn đá sắc màu, hài hòa. Seok Jin dạo quanh viện. Cuối hè trời thu mát mẻ, gió nhẹ thổi thật thoải mái, cậu vòng qua một hòn non bộ, nhảy lên cây hòe, nằm trên đó ngủ.

Nghỉ ngơi một ít, không biết tại sao lại ngủ quên mất, mơ thấy vạt áo mình bị xé mở, đôi môi nóng hổi lưu luyến trước ngực, nấn ná. Cho dù ở trong mộng, cậu nhíu mày liều mình tránh, tứ chi lại bị người áp chế, bất động. Giống như trở lại Jeon gia trang, thời khắc bị Jeon Jungkook đè lên xâm phạm. Môi bị phong kín, Seok Jin cắn răng, dùng sức tránh ...

Thân mình từ trên cây hạ xuống thật mạnh, gần ngã nhào vào mặt đất thì rơi vào một cái ôm ấm áp. Seok Jin mở mắt, ra là Hoseok, nói tạ ơn. Thì nghe Hoseok trầm giọng: "Jeokie thiếu hiệp, thân thể Jin hyung không tốt, thỉnh 'ngài' đừng trêu cợt hyung ấy được chứ?"

Seok Jin nhìn lên cây, mới thấy có một người ngồi trên cành cậy, đúng là Jung Jeokie. Nói vậy người vừa rồi chế trụ mình cũng là hắn, bởi vậy mới hại mình rơi xuống. May mắn có Hoseok tiếp được nếu không chỉ bằng cơ thể này có lẽ đã té gãy xương.

Jung Jeokie đứng trên nhìn hai người, đáy mắt bắn ra phẫn nộ. Hắn nhảy xuống, trừng Seok Jin: "Rốt cuộc ngươi và hắn quan hệ thế nào?"

Seok Jin thập phần buồn cười, cho dù nam hài phẫn nộ nhìn qua cũng như là tiểu hài tử đang hờn ghen, không mang nhiều tính uy hiếp. Nhưng nam nhân cùng nam nhân dây dưa cậu vẫn có chút bài xích, hoàn toàn không thân cận được với nam hài này—— đương nhiên nhìn bộ dáng kia của hắn, chắc cũng sẽ không muốn thân cận với mình. Cậu ảm đạm cười: "Hoseok nhỏ hơn ta, tâm đầu ý hợp kết làm huynh đệ, có gì bất thường."

Jung Jeokie nghe được lời này, thần sắc hơi giãn, vươn tay lôi Seok Jin từ trong ngực Hoseok ra: "Vừa rồi té đau không? Ai biết ngươi bị dọa đến vậy, ta bắt gặp ngươi ở trên cây ngủ quá ngon nên đi lên nhìn xem chút mà thôi. . . . . ."

Seok Jin biến sắc, thầm nghĩ việc mình nằm mộng khi nãy chớ nên nói ra thì tốt hơn, thấy trên mặt Jung Jeokie vẫn bình thường mới buông lỏng: "Thói quen ngủ của tại hạ không tốt, làm dọa đến Jeokie thiếu hiệp ."

"Không có, không có, là ta không tốt, nháo ngươi." Jung Jeokie lễ phép, "Jin công tử, ta và nhị trang chủ đi ra ngoài tìm ngươi, là muốn cùng ngươi thương nghị chuyện Ảnh môn. . . . . ."

"Ta?" Seok Jin lắp bắp, Jung Jeokie gật đầu: "Đúng vậy, nhị trang chủ nói kiến thức Jin công tử bất phàm, cùng nhau thương thảo nhất định sẽ có những ý tưởng tuyệt vời."

Seok Jin kinh ngạc nhìn về phía Hoseok, Hoseok cười cười: "Đúng là do em nói, Jeokie thiếu hiệp cũng thấy điều này hay và đồng ý tìm hyung ."

"Tạ ơn Jeokie thiếu hiệp khen ngợi, nhưng ta chỉ là tiểu bộ khoái, thân phận lai lịch không rõ ràng, nên tránh tham dự mới tốt." Seok Jin tiếp, "Nếu thật sự tin tức lộ ra ngoài, ta khó thoát khỏi tội liên quan phải không?"

Lời cậu nói mang theo vài phần tức giận, Hoseok hít một tiếng: "Jin hyung, hyung chớ để ý đến đại ca em. . . . . ." Jung Jeokie tiếp nối: "Bộ khoái thì thế nào? Bộ khoái cũng là chức vụ, việc Ảnh môn vốn là chuyện của quan phủ triều đình, ngươi so với bất luận kẻ nào đều có tư cách tham dự vào." Hắn dừng một chút, "Nếu người nào không tín nhiệm ngươi, bảo hắn tìm ta, ta Nhiên kiếm sợ ai!"

Seok Jin nhìn Jung Jeokie, trong khoảng thời gian ngắn không biết rốt cuộc nam tử này có ý gì, rõ ràng chán ghét mình, lại khăng khăng bảo đảm cho mình tham gia nghị sự. Mặc dù Hoseok toàn tâm kết giao với cậu, nhưng công sự là công sự, chưa từng muốn mình tham dự.

"Jeokie thiếu hiệp tín nhiệm tại hạ là vinh hạnh của tại hạ, nhưng. . . . . ." Seok Jin muốn nói tiếp, liền bị Jung Jeokie giữ chặt: "Đừng nhưng nhị gì hết, ta một thân đến Jung gia trang, không bằng ngươi tới ở cùng ta, có chuyện gì có thể cùng nhau thương lượng."

Seok Jin cúi đầu mỉm cười: nguyên lai là thay đổi người theo dõi mình, mới đầu thật đúng là nghĩ nam nhân này hảo tâm. Đại khái là muốn dùng mình, lại sợ lai lịch có vấn đề, rõ ràng tìm người địa vị cao trong chốn võ lâm đến thám thính mình. Mà Jung Jeokie này. . . . . . Chỉ sợ theo dõi mình là lấy cớ, tìm mình phiền toái mới là mục đích của hắn.

Nhất thời buồn cười, mình bất quá là tới hỗ trợ kiêm báo thù, bọn họ có cần đề phòng đến mức vậy không.

"Thật. . . . . . không dám phiền toái Jeokie thiếu hiệp. . . . . ." Hoseok chần chờ , "Jin hyung ở trong viện Thương Tùng Cư của ta. . . . . . Giờ bàn ra ngoài có chút phiền toái. . . . . ."

"Ngươi ở tại nơi đó của nhị trang chủ?" Jeokie nghe được lời này, ánh mắt như điện bắn về phía Seok Jin, Seok Jin kinh ngạc đáp "Đúng", Jeokie nhướng mi: "Ta đây cũng muốn trụ nơi đó!"

Hoseok cười nói: "Jeokie thiếu hiệp, Kính Tâm Viện ta chỉ có Thương Tùng Cư có thể đón khách. . . . . ."

"Đủ to không?" Jeokie hỏi.

"Hả?" Hoseok ngẩn ra.

"Nếu đủ to, ta và Kim Jin cùng nhau ở!" Thiếu niên chu môi, nói một cách tùy hứng, coi như chuyện đương nhiên.

Seok Jin nhìn trước mắt một màn, cười khổ.

Jung Jeokie tiến Thương Tùng Cư, Seok Jin cô độc, vốn chỉ ở trong đó một gian phòng. Jeokie cũng chỉ một người, hai người đều trụ, Thương Tùng Cư vẫn có rất nhiều khoảng không. Bất quá ngày thứ hai Jeokie liền đưa thư đồng đến, thư đồng tên là Jimin, mặt tròn tròn nhưng thật ra rất đáng yêu, võ công cũng rất cao.

Jeokie là đại thiếu gia, đi ra đi vào đều phải để Jimin xử lý, bản thân thì chỉ ngồi chơi. Việc làm duy nhất là tìm Seok Jin nói chuyện phiếm. Mới đầu Seok Jin nghĩ hắn mang địch ý, không nghĩ vài ngày qua, Jeokie không nhắc tới Hoseok, chỉ hỏi Seok Jin rất nhiều về chuyện của cậu. Seok Jin kể sơ sài, còn lại bao nhiêu đều nói năng thận trọng.

"Ngươi không muốn cùng ta kết giao à?" Jeokie hờn giận, đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm Seok Jin, "Hỏi ngươi trước đây ở nơi nào, ngươi không nói; hỏi ngươi tại sao làm bộ khoái, ngươi không nói; hỏi ngươi ai làm bị thương nặng như vậy, ngươi vẫn không nói! Ngươi ghét ta chứ gì, không muốn giao bằng hữu như ta đúng không ?"

Seok Jin hoàn toàn không thể đối phó với người có tính tình tiểu hài tử làm nũng như thế, vội vàng lắc đầu: "Sao ngươi lại nghĩ như vậy? Jeokie thiếu hiệp, có một số việc. . . . . . nên tránh nói cho ngoại nhân."

"Hừ! Ngoại nhân, ngoại nhân, ngươi và Jung Hoseok cũng là ngoại nhân đấy thay?" Jeokie giận dữ. Seok Jin cười: "Jeokie thiếu hiệp, việc này Hoseok cũng không biết, em ấy đâu ép ta kể."

"Em ấy, Kim hyung ~" Jeokie bắt chước nhại giọng hai người, "Các người kêu thật thân mật, vậy tại sao lại kêu ta là Jeokie thiếu hiệp ?"

"Hả?" Seok Jin sửng sốt, Jeokie liếc cậu: "Đừng có gọi ta là Jeokie thiếu hiệp, kêu Jeokie là được rồi."

Hắn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, mặt thiếu niên tuấn lãng khó được có vài phần tĩnh lặng: "Ta đây gọi ngươi là. . . . . . Jung Hoseok gọi ngươi Kim hyung. . . . . . Ta gọi ngươi là Jin!"

Seok Jin hết cách với lối suy nghĩ biến hóa của hắn, thiếu niên này thật cổ quái, cố tình tươi cười đáng yêu để cậu không đành lòng cự tuyệt yêu cầu của hắn. Dù sao chỉ là cái tên, tùy ý đi: "Được rồi."

"Jin." Thiếu niên cười gọi tên cậu, "Jin, Jin, Jin . . . . ."

Seok Jin rùng mình, gọi như vậy quá mức thân mật, có chút mất tự nhiên. Nhìn mắt Jeokie, hắn chẳng biểu hiện gì, nghĩ mình quá mẫn cảm. Thiếu niên lại đắc ý nở nụ cười: "Jin, tên ngươi rất êm tai, nhưng lại rất lạnh, hoàn toàn khác với người."

Seok Jin đặt tên Kim Jin là có vài phần hoài niệm Jihyo. Giờ phút này cậu chỉ có thể cười nói: "Hai chữ Jeokie quả thật vô cùng giống ngươi. Thong thả tự nhiên, không bị trói buộc."

Thiếu niên lại cúi đầu, nói: "Ta. . . . . . Ta đã từng có những lúc tự do."

Seok Jin hơi ngạc nhiên, không thể tưởng được thiếu niên hăng hái trước mắt lại cũng có tâm sự, nghĩ đại khái là bởi vì trong lòng hắn vướng mắc chuyện tình cảm đi. Cậu vốn không câu nệ thế tục, tuy rằng bài xích thân cận cùng giới, chỉ do Jeon Jungkook mang đến ám ảnh. Lúc này gặp được thiếu niên tùy hứng cười đùa giờ lại hiện lên ảm đạm, an ủi: "Kỳ thật chuyện ái tình cũng đừng quá vội vàng. . . . . . Chuyện đó. . . . . ."

Seok Jin nói xong nửa câu đầu, bắt gặp ánh mắt Jeokie, thấy mình nói nghe dễ dàng, mang theo một chút ý đùa. Mắt Jeokie lạnh lùng: "Ái tình cái gì? Jin, ngươi nói bậy bạ gì đó?"

Những lời này ngoài ý muốn của Seok Jin, Jeokie ghen rõ ràng đến vậy mà vì sao hắn không chịu thừa nhận? Nghĩ lại cũng hiểu được: nam nhân thích nam nhân, vốn nên che dấu, loại sự tình này bị mình nhìn ra, chắc Jeokie xấu hổ. Huống chi trong mắt hắn, mình đang diễn một vai 'Tình địch'?

Nghĩ đến đây, cậu nhẹ nhànng nói: "Jeokie, ngươi yên tâm, chuyện này trời biết đất biết ngươi biết, coi như ta không biết đi. Ta không biết thì sẽ không có nói cho người khác, ngươi đừng lo lắng."

Jeokie khẽ nâng đầu nhìn cậu, đáy mắt có chút tức giận, lại càng nhiều mờ mịt: "Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu!" Hắn đưa tay nắm tay áo Seok Jin, trên mặt sinh ra phần khó chịu. Dường như có chuyện gì rất trọng yếu muốn đem nói hết ra, làm cho hắn vừa bực lại chờ mong, thậm chí sợ hãi, rồi lại cảm thấy vô tận vui sướng.

Nghe được giọng nói ôn hòa của Seok Jin: "Chẳng lẽ không phải ngươi thích hắn? Lúc ấy ngươi hung dữ với ta, chẳng lẽ không phải do. . . . . . Ghen tị ?"

Giọng Seok Jin ngày càng nhỏ, nhất là nhìn đến biểu tình Jeokie kinh ngạc. Diễn cảm của Jeokie thật sự rất tuyệt, ánh mắt trừng lớn, miệng há to, như là bị kinh hách quá đỗi. Seok Jin vốn muốn khẳng định mình đoán, nhìn bộ dáng hắn như vậy rồi lại không dám xác định . Nghĩ chẳng lẽ mình lầm, kỳ thật thiếu niên này không có cảm tình với Hoseok?

"Ghen tị? Ta?" Jeokie thấp giọng, "Là nói. . . . . . ta. . . . . . nhìn cậu ấy và người khác cùng một chỗ sẽ sinh khí, nghĩ muốn tách bọn họ ra. . . . . . Thấy cậu ấy cười với người khác muốn giết người đó. . . . . . Ta, ta vậy là ghen tị sao?"

Seok Jin thầm nghĩ này không phải ghen tị thì là cái gì, thầm giật mình thiếu niên độc chiếm mãnh liệt như vậy: "Là ghen tị, nhưng Jeokie, ngươi bởi vì ghen tị mà nghĩ giết người là sai. . . . . ."

"Ta ghen tị. . . . . . Cho nên ta thích cậu ấy phải không?" Jeokie tựa hồ không nghe cậu nói gì, bắt lấy vạt áo cậu, "Ta... ta thích cậu ấy? Cậu ấy rời khỏi ta... tâm thần ta rối loạn, nghĩ sẽ mất cậu ấy mãi mãi, thậm chí toàn thân ta phát run. . . . . . Ngay cả cơm đều nuốt không trôi, sợ cậu ấy gặp nguy hiểm. . . . . . Khi nghe được tin tức của cậu ấy ta cao hứng gần chết, liều mình chạy tới nhìn cậu ấy, kia một cái chớp mắt đều nhanh ngừng thở. . . . . . Ta thích cậu ấy? Thích cậu ấy?"

Cảm tình như vậy nếu không gọi thích thì gọi là gì? Seok Jin thầm nghĩ, trong lòng thiếu niên trước mắt chứa đựng tình cảm sâu sắc đến vậy, thật chỉ cảm thấy rung động mà không chán ghét. Thầm nghĩ thế gian này gặp dịp thì chơi nhiều lắm, thiếu niên nặng tình, đối phương là nam hay là nữ lại có gì to tát. Vì thế gật gật đầu: "Ngươi, thích cậu ấy. . . . . . nói ngươi thương cậu ấy đi. . . . . ."

"Ta thương cậu ấy. . . . . . Ta thương cậu ấy. . . . . ." Thiếu niên lặp lại, con ngươi nay thâm thúy khiến người ta khó đoán lại nổi lên tuyệt vọng vô tận, "Ta thương cậu ấyn. . . . . . Nhưng mà, nhưng mà ta..."

Hắn ngửa đầu xem Seok Jin, đôi tay nắm chặt cánh tay cậu, thân thể thậm chí run rẩy : "Có lẽ không phải ta thương cậu ấy đâu? Hoặc là ta chỉ muốn độc chiếm cậu ấy, nhưng ta vẫn muốn cậu ấy ở bên ta, muốn ngắm cậu ấy. . . . . . Ta không muốn buông tay. . . . . ."

Seok Jin bị hắn bấu chặt sinh đau, cũng không nhẫn tâm bỏ tay hắn ra, thương tiếc tuyệt vọng trong mắt hắn. Cậu khe khẽ thở dài: "Jeokie, ngươi là người thông minh." Ngụ ý chẳng lẽ ngươi còn muốn lừa chính mình?

"Ta là kẻ ngốc! Không!" Jeokie hô to, "Ta muốn cậu ấy! Ta muốn! Cho nên, cho nên ta. . . . . ." Hắn cắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net