13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phảng phất trong mộng, cặp mắt kia vẫn lẳng lặng nhìn mẫu thân khóc, nghe nàng một lần một lần nói lên "Thiếp yêu người, thiếp yêu người, yêu người. . . . . .", khóc lê hoa đái vũ (miêu tả sự kiều diễm), nhưng cha vẫn. . . . . . lắc đầu.

Cha nói thật có lỗi người ông yêu không phải là nàng.

"Yêu là mặc cho người xâm phạm. . . . . . Ta vốn có thể tiếp tục sống hạnh phúc. . . . . ."

Bạch y tung bay, trên tầng bốn của tóa tháp ngã xuống chỉ có tan xương nát thịt. Jungkook nhíu hạ mi, mùi máu tanh nồng bay lên, thật chán ghét.

Tiếp sau đó, thúc phụ cầm chén ngọc cười thảm: "Chung quy. . . . . . vẫn không chiếm được. . . . . ."

Lúc ấy thúc phụ nói cái gì? Đúng rồi: "Nếu chỉ là muốn hắn thôi thì thật tốt bao nhiêu, có thể không để ý mà mạnh mẽ cướp đoạt hắn, cho dù lộng hư cũng chẳng sao. . . . . . Đằng này, vì sao ta lại thích, lại yêu hắn? Và cuối cùng hết đường lui, thất bại thảm hại . . . . ."

Jungkook cười lạnh: "Đó là tính tình của cha ta, chẳng lẽ đến nay ngươi vẫn chưa rõ?"

Khi đó hắn mấy tuổi? Mười tuổi? Lạnh lùng nhìn thúc phụ điên loạn, cảm thấy vô cùng buồn cười. Thúc phụ nói, một cuộc ái tình này, coi nó như sinh mệnh không thể vào tay người khác, từ nay về sau cuộc sống có vui hay buồn cũng đã có người kề bên. Vốn tưởng rằng đã thuộc về mình, kết quả phát hiện cho dù người đó kề bên, nhưng tâm hồn đã bay xa.

"Nếu không thương thì quá đơn giản. . . . . ." Thúc phụ thì thào, "Đôi khi. . . . . . chết thật là tốt, đỡ phải bị người tra tấn lăn qua lộn lại. . . . . ."

Jungkook chứng kiến bọn họ thống khổ, diện vô biểu tình, trong lòng hờ hững. Thầm nghĩ những người này thật sự là nhàm chán, đều là người, yêu thì cứ yêu cần gì mà phải chấp nhất thế. Ngay lúc đó trong mắt hắn, cha và thúc phụ giống nhau, mẹ và vú em cũng chẳng có gì khác biệt. Đợi hắn lớn lên, giết người không chớp mắt, khi đó trong mắt hắn, người thân và những kẻ khác đều đồng dạng. Nếu cần, hắn có thể không chút do dự giết chết tất cả.

Nhưng. . . . . . bỗng nhiên có một người bất đồng. . . . . .

Vốn vạn vật trong mắt hắn đều là hắc bạch, bỗng nhiên xuất hiện một màu sắc rực rỡ. Trước đây cho dù là phụ mẫu hắn cũng lờ đi, mà đột nhiên xuất hiện một người quan trọng vượt qua mọi thứ. Nghĩ muốn giữ lấy người đó, muốn người đó mãi bên mình, nhu tiến trong thân thể, có điều...

Thấy người đó nổi cơn thịnh nộ thì bang hoàng, thấy người đó thống khổ thì không đành lòng, thậm chí thấy người đó nhíu mày mình cũng kích động. Muốn gặp người đó yêu thương người đó, nhưng khi chạm được lại không dám dùng sức, sợ sẽ vỡ nát.

Ngủ không được, tại sao ngủ không được ? Jeokie ngồi dậy, kề tai sát vách tường, chốc lát nghe được âm thanh cách vách, vì thế khoác áo choàng đi gõ cửa. Gõ hai tiếng cũng không thấy trả lời, nghĩ đến bữa giờ hai người thân nhau, dứt khoát đẩy cửa vào phòng.

Seok Jin đang lau người, cậu nghe được tiếng bước chân, ngó qua thì ra là Jeokie, thật cũng không quá để ý. Đợi đến khi hắn đẩy cửa tiến vào, trong lòng mới cả kinh, vội vàng xoay người đưa lưng về phía hắn, vận khởi nội lực phất tay thu ngoại sam để ở trên ghế, rất nhanh phi đến vai.

Chỉ là thoáng nhìn nhưng Jeokie giật mình. Seok Jin phủ thêm áo choàng, cầm áo trong đi đến bình phong, xử lý chỉnh tề rồi mới đi ra: "Jeokie, lần sau chờ ta cho cậu tiến vào thì mới được mở cửa."

Cậu nhìn ánh mắt Jeokie, bỗng nhiên ngơ ngẩn, lập tức mặt hồng lên. Nhưng ngay tức khắc đáy lòng rùng mình, cảm thấy ánh mắt này quá quen thuộc. . . . . . Mang theo khao khát cùng dục vọng. . . . . . Nhiều lắm là có vài tia nhân khí hơn so với cặp mắt kia, mà cũng không phải lạnh băng đáng sợ như như người kia. Người kia ? Cậu lui về phía sau từng bước, đáy mắt nổi lên sát khí, ngón tay khẽ nhúc nhích, chốc lát đã đứng thủ thế.

Võ công Jeokie so với Seok Jin kém xa, nhưng hắn có được ánh mắt tinh thông, nhìn một cái là biết Seok Jin đang bày thế võ. Hắn cả kinh, rồi sau đó cảm thấy khổ sở, thu lại ánh nhìn chằm chằm.

"Đó là ai làm?"

"Hả?" Seok Jin thấy ánh mắt hắn khôi phục lại bình thường, bất giác thả lỏng cảnh giác, "Ai làm cái gì ?"

"Dấu vết phía sau lưng ngươi. . . . . . Còn mấy vết thương." Nhãn thần thiếu niên sáng ngời, "Chữ 'Kook' kia. . . . . . là tên người nọ sao?"

Toàn thân Seok Jin cứng đờ, cơ thể lúc lạnh lúc nóng, ký ức mạnh xông vào. Ngón tay đã bắt đầu phát run, đáy lòng tràn ngập hận ý.

"Phải . . . . . Đúng là tên của người nọ!" Seok Jin cúi đầu nói, vừa thu một chút sát ý giờ lại lan tràn, nếu người nọ ở trước mắt nhất định lao ngay vào mà giết hắn. Ấn ký khắc mãi trên da, cho dù chạy đến chân trời, cũng vô pháp quên đi những nhục nhã trước đây.

"Ngươi rất thích người nọ đúng không? Cho nên mới lưu lại ấn ký trên lưng. . . . . . Nhưng vì cái gì chung quanh lại có nhiều vết thương như vậy?" Jeokie hỏi, chuyên chú nhìn Seok Jin, trong mắt cũng không biết là mang theo tình ý gì.

"Ha ha ha ——" Seok Jin nghe ý tưởng cổ quái, thật sự nhẫn nại không được, liền cười lớn, "Jeokie, cậu đang nói gì vậy?"

Jeokie nghi hoặc nhìn cậu: "Chẳng lẽ không đúng? Không phải in ấn ký là thích à?"

Seok Jin dừng lại tiếng cười, nhìn thẳng hắn, bên môi nổi lên một tia trào phúng: "Jeokie, cậu quả là đứa nhỏ. . . . . ."

Jeokie nhăn mày nhíu mi: "Ta không phải đứa nhỏ!"

"Không phải đứa nhỏ, vậy sao có suy nghĩ ngây thơ như vậy." Seok Jin nhẹ nhàng nở nụ cười, "Jeokie, ấn ký này đối với ta mà nói chính là vũ nhục. Người nọ. . . . . . xem ta như súc vật, ấn dấu vết này lên coi như là ký hiệu riêng vật nuôi của mình."

Trào phúng ngày càng đậm: "Cậu có biết trên thế giới này có một loại người. . . . . . Bọn họ chẳng quan tâm tánh mạng người khác, bởi vậy giết người không gớm tay, tra tấn người cũng tàn ác, đối đãi người tàn nhẫn coi như trâu chó. . . . . . Người nọ là kẻ như vậy, mấy vết thương này là ta phản kháng, chọc giận hắn mà được lưu lại —— hắn muốn cho ta cảm giác được sự sỉ nhục này sâu đến mức nào thôi"

Jeokie cứng họng, một câu cũng nói không nên lời. Sau một lúc lâu mới ngập ngừng vài chữ: "Có lẽ. . . . . . Có lẽ không phải như vậy. . . . . ."

Seok Jin nở nụ cười: "Jeokie, cậu chớ nghĩ người nào cũng tốt đẹp, rất có hại cho bản thân mình. Cậu lại không biết người nọ, đương nhiên sao tưởng tượng được trên thế gian này còn một kẻ đáng sợ và đáng ghét như hắn." Cậu thầm nghĩ thiếu niên tuy rằng thông minh, nhưng xưa nay luôn ở Linh Sơn nên không biết thế gian tàn khốc, "Cậu thử ngẫm lại Ảnh môn trên giang hồ xem, chẳng phải cũng giết người như ngoé, mặc kệ ai có tội hay vô tội gì đều giết hết, còn chừa chút lòng nhân từ chăng? Người nọ chưa giết ta, ta mới cảm thấy kỳ quái. . . . . . Đương nhiên rồi, đại khái là ta phản kháng khá lợi hại vì thế hắn chưa khuất phục được ta mới lưu ta lại. . . . . ."

"Một ngày nào đó hắn sẽ hối hận" Seok Jin nhìn ngoài cửa sổ, đáy mắt chứa nỗi căm thù, "Hối hận vì sao lúc trước không trực tiếp giết ta. . . . . . Hắn nhất định sẽ hối hận!"

Jeokie nhìn thấy sự căm thù trong mắt Seok Jin, toàn thân rét run. Hắn tiến lên, bắt lấy vạt áo Seok Jin, có chút run rẩy. Seok Jin phục hồi tinh thần lại, cười cười với hắn mang theo xin lỗi: "Đừng sợ, mỗi khi ta nghĩ tới người này thì có chút kích động quá mức, không phải nhằm vào cậu." Nghĩ sát ý trên người mình hiển thị quá rõ ràng có lẽ khiến thiếu niên này khó chịu.

"Vậy... vậy dấu kia phải làm sao ?" Jeokie nhẹ giọng hỏi.

"Tay phải ta vô lực, nếu không đã sớm cắt bỏ." Seok Jin nói, bỗng nhiên nhớ tới, "Dù sao cậucũng thấy rồi, giờ giúp ta cắt bỏ đi!"

Dấu ấn này cậu không muốn người khác thấy, bởi vậy khó tìm người hỗ trợ, bất quá nếu Jeokie đã nhìn thấy, thì nhờ cậu ấy luôn đi. Seok Jin nghĩ, rút áo choàng, đẩy vạt áo trong xuống, lộ ra đầu vai và nửa phần sau lưng. Tay lấy dao găm đưa cho Jeokie. Rồi lục tay nải lấy thuốc trị thương ra, xé một miếng vải trắng đưa cho Jeokie.

Jeokie gần như bị cậu dọa choáng váng, tay cầm dao găm phát run: "Jin, ngươi. . "

Seok Jin đưa lưng về phía hắn: "Róc bỏ cái chữ viết kia là được, chỉ là ngoài da, yên tâm, cậu đừng sợ." Tuy nói người giang hồ đều là hạng người uống máu ăn thề, nhưng Seok Jin biết Jeokie xuất thân từ Linh Sơn, bình thường người nào dám chọc cậu ta, phỏng chừng chưa quen thấy nhiều máu trên giang hồ. Đợi nửa ngày vẫn lặng im, nhíu mày:
"Cậu không dám xuống tay thì để ta tự nghĩ cách."

Lưng bỗng nhiên cảm giác lành lạnh, sau đó một đôi tay từ đằng sau vòng qua ôm cậu thật nhanh. Seok Jin cảm thấy vô cùng ghét, theo bản năng muốn dùng lực đánh văng hắn, lập tức nghĩ lại ở sau lưng mình là Jeokie liền mạnh mẽ áp chế lực.

"Jin, đây là thân thể của ngươi. . . . . . Ngươi đã bị thương nhiều như vậy thì đừng gây ra thêm vết thương nào nữa được chứ?" Giọng nói khẽ khàng, "Từ nay về sau, ta sẽ bảo hộ ngươi, sẽ không để cho người khác thương tổn ngươi. . . . . . Ngươi đừng tự hành hạ bản thân mình, đừng lo về người nọ, cho dù có chết ta sẽ bảo toàn tính mạng cho ngươi ..."

Seok Jin ngạc nhiên, bất ngờ thiếu niên nói ra những lời này. Nghĩ nghĩ, chắc do cơ thể mình làm cậu ấy khó chịu, vì thế cười rộ lên: "Jeokie, đừng đồng tình và bảo hộ, cậu. . . . . . khỏi phải lo cho ta."

Nước mắt tích trên tấm lưng trần của Seok Jin, cả gương mặt đều dán lên ấn ký. Seok Jin thật sự chịu không nổi sự tiếp xúc da thịt như vậy liền tránh thoát khỏi cái ôm của Jeokie, xoay người nhìn thấy thiếu niên đang khóc.

"Đồ ngốc, cậu khóc cái gì?" Cậu cười hỏi, sửa sang lại áo trong rồi phủ thêm ngoại sam, "Thân thể ta vốn rách nát, cái ấn ký đó đâu đau bằng một phần ngón tay này. . . . . . Nè, cậu đừng khóc nha !"

Cậu bối rối, bị tra tấn nhiều bao nhiêu cũng chẳng kinh sợ, nhưng chứng kiến nước mắt trên mặt thiếu niên này lại luống cuống. Từ nhỏ đến lớn, Seok Jin có bị gãy cái răng nào cũng nuốt hết máu xuống, lại hiếm thấy Jeokie khóc đến vậy, nhất thời tay chân loạn.

Đột nhiên Jeokie nâng mặt lên, lau đi nước mắt, cười thảm. Lập tức cúi đầu rồi lại ngẩng đầu, bày ra một bộ dáng tươi cười như mọi ngày: "Ngươi rất tín nhiệm ta, lỡ vừa rồi ta áp sát dao găm kia trên lưng ngươi, chẳng phải ngươi sẽ. . . . . ."

Nói tới đây rồi lại cảm thấy lời này quá mức đáng ghét, người này thật dễ tin người, lỡ có kẻ muốn hại hắn thiệt thì sao? Trong lòng lại dâng lên bất an.

Seok Jin lại không biết tâm tình của hắn, thấy hắn dừng khóc, nhẹ nhàng thở ra: "Võ công cậu đâu kém ta mấy, nhưng nếu cậu đâm từ giữa lưng thì ta sẽ nhận ra được hàn khí mà phản ứng." Cậu đưa tay vỗ vỗ vai Jeokie, "Huống hồ. . . . . . ta không tin cậu thì tin ai nữa?"

Tuy biết lời này là đang dỗ mình, trong lòng Jeokie vẫn ấm lên: "Tin tưởng ta là đúng, nhưng với người khác cần phải cẩn thận một chút. . . . . . Jung gia trang phức tạp lắm!"

"Ngư long hỗn tạp, tất khó tránh khỏi." Seok Jin thở dài, "Lại không biết tới khi nào mới đánh Ảnh môn, bang phái trên giang hồ ngày càng bị sát hại nhiều. . ."

"Jin, tại sao ngươi tới Jung gia trang? Ta không nghĩ ngươi thích tham dự những chuyện đẫm máu của giang hồ." Jeokie hỏi.

"Một mặt, ta hoài nghi kẻ thù của ta là người trong Ảnh môn" Seok Jin nói, "Còn mặt khác, ta cũng không nhẫn tâm ngó lơ giang hồ chịu tinh phong huyết vũ."

"Jin, ngươi thật là tốt." Nhãn thần Jeokie chớp động, "Vào thương nghị ngày mai, ta sẽ nói một chút về chuyện của Ảnh môn."

"Gần đây Ảnh môn lại tiêu diệt mấy tiểu bang phái, ta xem. . . . . . Chúng ta phải nhanh tốc chiến." Hôm sau trong phòng nghị sự, Jeokie đứng dậy đưa ý kiến, "Hiện giờ Ảnh môn ở trong tối chúng ta ở ngoài sáng, bọn họ biết rành hoạt động của chúng ta, nhưng chúng ta lại mù mờ hướng đi của bọn họ. Nếu cứ thụ động, chúng ta chỉ có thể mặc cho Ảnh môn từng bước xâm chiếm võ lâm, đó không phải là thiện sách."

"Jeokie thiếu hiệp nói tình huống này thì chúng tôi cũng biết rõ, chính là. . . . . ." Jung Yunho nghiêng đầu, thở dài, "Cho dù có chủ động xuất kích, cũng phải biết địch thủ ở nơi nào. Hiện tại Jung gia trang nhiều võ lâm nhân sĩ, không thể tùy tiện liền rời đi nơi này mà công tiến, vạn nhất mất thôn trang lại vuột mất Ảnh môn, vấn đề này quả thật. . . . . ."

"Ta biết, nhưng ở trong này ôm cây đợi thỏ thì tới khi nào, đợi Ảnh môn diệt hết cái bang phái rồi sau đó mới tiến công à?" Jeokie phản bác, "Hiển nhiên Ảnh môn tính toán là đối phó các tiểu bang phái trước, mang theo ý bắt buộc đầu hàng, nếu không liền diệt vong. Bởi vậy bọn họ thị uy sức mạnh trước nên tuyệt đối sẽ không chủ động tìm tới Jung gia trang. Nếu chúng ta bất động, chẳng khác nào là để mặc cho Ảnh môn ngày thêm lớn mạnh."

"Jeokie thiếu hiệp nói hơi quá." Jung Hoseok nhìn Jeokie, "Kỳ thật ta cũng thương lượng cùng đại ca, ý đại ca là muốn chia binh làm hai đường, đội một canh giữ ở Jung gia trang, đội hai dọc theo ven sông Geumgan về hướng đông đến vùng Jeollanamdo và Jeollabukdo, tới lúc đó thì tuỳ cơ ứng biến."

Ánh mắt Jeokie chợt tắt, lập tức nhẹ nhàng cười nói: "Ta cũng nghĩ vậy, Jung gia trang tiếp nhận anh hùng từ các nơi, tất nhiên phải siết chặt cảnh giác. Tung tích Ảnh môn thì chỉ mới phát hiện được một ít. . . . . ." Hắn nhìn Jung Yunho, "Bất quá việc này không phải chuyện đùa, đừng tập trung quá nhiều vào việc phân tán thực lực, điều đó sẽ khiến cho Ảnh môn có cơ hội ngồi vào càng cao, người nào đi người nào ở phải suy tính cẩn thận."

Trong khi mọi người vẫn đang thương nghị, Hoseok kéo Seok Jin đến một bên: "Kim hyung, hai ngày qua em vội vàng nên chưa ghé qua Thương Tùng Cư, hyung và Jeokie thiếu hiệp ở chung có được không?"

Seok Jin gật đầu: "Kỳ thật Jeokie còn nhỏ tuổi, tính tình cũng khờ dại, mới gặp có chút hiểu lầm, hiện tại đã ổn. Cậu ấy. . . . . . rất đáng yêu." Nhớ tới thiếu niên quấn quít lấy mình, tính tình thì khó chiều nhưng thích làm nũng, khẽ cười.

"Ừm, nó vừa mới hai mươi, lại là đệ tử Linh Sơn nên được nuông chiều." Hoseok nhìn bọn họ thương nghị, "Kim hyung, Jeokie thiếu hiệp khẳng định muốn đi điều tra Ảnh môn, vậy hyung. . . . . . muốn ở lại Jung gia trang hay đi?"

"Đương nhiên ta sẽ đi. Còn em? Đi hay không?" Seok Jin đáp, hỏi Hoseok.

Hoseok trầm ngâm một lát: "Kim hyung, nói thật em cũng bất an. Hiện tại Jung gia trang thu nạp nhiều võ lâm nhân sĩ, nhưng cao thủ chân chính thì lại hiếm —— như đã nói, đến Jung gia trang, cùng nhau chống địch thì ít mà tị nạn mới là đại đa số. Nếu cao thủ thực sự thì cần chi phải vượt ngàn dậm xa xôi tới nơi này." Hắn dừng một chút, "Em mà không đi, chỉ có thể bàn giao cho Jeokie thiếu hiệp và Lee đại hiệp phụ trách, hyung ở trên giang hồ vô danh, cũng vô pháp được mọi người tín nhiệm. Mà hai người bọn họ. . . . . ."

"Lee Min Ho chí lớn nhưng tài mọn, suy nghĩ không chu toàn, hyung không biết hắn có thể đảm nhiệm không." Seok Jin lắc đầu, "Mà Jeokie. . . . . . có thể chưa rành giang hồ bằng ta, võ công lại thấp. . . . . ."

"Kim hyung, trong mắt hyung là thấp, nhưng thật sự ngược lại nha." Hoseok cười ngắt ngang cậu, "Là do võ công của hyung rất cao nên khi nhìn người khác thì cứ lấy mình ra cân nhắc. Kỳ thật võ công Jeokie thiếu hiệp tuy không thuộc đỉnh cao, nhưng nó tuổi còn trẻ mà đạt được trình độ công phu này thì không tồi."

Seok Jin muốn nói "Thư đồng" kia của Jeokie võ công còn cao hơn mình, liền nghĩ nghĩ, chuyện này có thể là do Linh Sơn tự thân an bài cho nên mình không cần nói với người khác. Linh Sơn ở trong chốn võ lâm có địa vị cực cao, mà nghe nói Jeokie có thể là chưởng môn dưới chân núi Linh Sơn, võ công thế nào chắc cũng không quan trọng. Nói vậy lần này Jeokie xuống núi là rèn luyện.

Vì thế cười: "Võ công hyung rất cao?"

Hoseok cười rộ lên, tay chụp trên đầu vai cậu: "Hyung này, ngay cả bản thân mình giỏi hơn người ta cũng không biết?"

Tuy rằng Seok Jin tập võ, sư phụ là cao thủ hiếm thấy trong chốn võ lâm, nhưng ít nhập giang hồ, chỉ biết khẳng định võ công mình khá, lại không biết cao tới trình độ nào. Giờ phút này nghĩ Jung gia trang ít cao thủ, nếu ngay cả Jeokie đều không thuộc hàng đệ nhất cao thủ vậy thì những người trong Jeon trang. . . . . .

Nếu như Jeon trang thực sự là Ảnh môn thì rất khó dò, có vài điểm cậu thấy mình suy nghĩ hơi khuyết.

Seok Jin tập trung nghĩ, chẳng chút để ý tới tay Hoseok đặt trên đầu vai mình, càng không chú ý tới vẻ mặt thiếu niên đầy sát ý đang ở một bên chậm rãi vừa nói vừa nhìn qua. Nhưng thật ra Hoseok biết, gã hoàn toàn không hiểu Jeokie vì sao mà tức giận, nghĩ tới nghĩ lui chắc Jeokie vẫn còn ghét Seok Jin, vì thế gần sát Seok Jin hỏi: "Kim hyung, hyung xác định Jeokie thiếu hiệp thật sự. . . . . hết bất mãn?"

Seok Jin từ trong suy tư tỉnh lại, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt ghen tuông của Jeokie, nhịn không được cười khổ. Tạo khoảng cách với Hoseok, quả nhiên thấy sắc mặt thiếu niên hòa hoãn lại, thấp giọng: "Chỉ cần hyung đứng xa em một chút, nó sẽ hết bất mãn." (chổ này mình giải thích tí, Jin vẫn đang hiểu lầm Jeokie thích Hoseok nên mới ghen với anh, nhưng thật ra ngược lại nhé)

Cậu nói cực thấp, Hoseok nghe không rõ ràng lắm, tới gần lại: "Kim hyung nói cái gì?"

Thân ảnh rất nhanh bước đến giữ chặt Seok Jin, đôi môi của thiếu niên nhếch lên. Seok Jin bất đắc dĩ, đành phải chuyển đề tài: "Jeokie, bên kia thương nghị thế nào ? Ta dự định rời khỏi Jung trang đi tiêu diệt Ảnh môn, còn cậu?"

"Tất nhiên ta cũng đi." Jeokie nói, kéo Seok Jin đến bên mình, nhìn Hoseok, "Nhị vị trang chủ sự vụ bận rộn, chúng ta đại khái nghĩ ra kế sách, trang chủ lưu lại trấn giữ Jung gia trang, còn chúng ta xuất ngoại tiêu diệt Ảnh môn."

"Em. . . . . . cũng đi." Hoseok mở miệng nói, "Đại ca là minh chủ, phải cai quản. Nhưng em thì được." Gã nhìn Seok Jin, "Kim hyung thân thể như vậy, em không yên tâm hyung chỉ có một mình."

Seok Jin chấn động, quay đầu xem Jeokie, quả nhiên sắc mặt rất là khó coi. Cậu một mặt cùng Hoseok nói chuyện, một mặt âm thầm đưa tay vỗ vài cái vào mu bàn tay Jeokie, ý bảo hắn đừng nghĩ loạn. Jeokie cũng phản thủ, cầm chặt tay trái cậu, nhẹ nhàng vuốt ve ngón út, không buông ra.

Seok Jin vốn định rút tay về, thấy cậu nhăn mày, thương xót hắn yêu khổ, nhất thời không đành lòng, cũng không quản hắn. Thương nghị đại khái, mọi người đến đại sảnh dùng cơm, Hoseok xin cáo từ trước để đi tiếp đón những người khác. Seok Jin nhẹ nhàng rút tay về: "Jeokie, cậu đừng phản ứng mạnh như vậy, ta và Hoseok chỉ là tình cảm huynh đệ."

"Jin, ngươi thực trì độn." Jeokie liếc cậu, "Cho dù ngươi không có ý gì nhưng hắn có ý với ngươi."

"Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu? Hoseok bình thường." Seok Jin vô tình thốt ra, sau đó phát giác biết lời mình nói có vấn đề.

Quả nhiên trên gương mặt thiếu niên trầm xuống, lạnh dị thường: "Ý ngươi nói ta bất bình thường? Các ngươi đều bình thường, còn ta thì có vấn đề?"

Seok Jin đành phải dỗ hắn: "Vừa rồi ta nói câu kia là vô tâm, ta. . . . . ."

Cậu thở dài, biết mình liên quan tới chuyện tiếp xúc với nam nhân thì bài xích, cho dù vẻ mặt thiếu niên có ôn hoà tới đâu, thậm chí nghĩ muốn giúp hắn đạt thành tâm nguyện, nhưng ở sâu trong nội tâm luôn luôn có loại thái độ tránh né.

"Thật có lỗi, Jeokie." Seok Jin không quen gạt người, cuối cùng nói thẳng ra, "Ta không có ý xem nhẹ cậu, chỉ là nam nhân thích nam nhân. . . . . . Loại chuyện này. . . . . ."

Cậu quay đầu đi, cắn răng: "Ta. . . . . . nghĩ đến hai nam nhân cùng nhau,. . . . . . cảm giác ghê tởm. . . . . . Ta thật có lỗi. . . . . ."

Toàn thân Jeokie chấn động, biểu tình trở nên đáng sợ vài phần, Seok Jin lại không thấy được. Seok Jin chỉ cười nhạt, cười đến mơ hồ: "Ta biết ta không nên, cậu thích em ấy như vậy, phần cảm tình này đừng để bất luận kẻ nào nhạo báng. Nhưng mà ta. . . . . ."

Đôi khi Jeokie sẽ khiến cho cậu nhớ tới một người khác, một người so với Jeokie còn xinh đẹp hơn, lại như ác ma đáng sợ. Người nọ kết hợp tứ chi giữa hai nam nhân vừa ghê tởm vừa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net