15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thần tốc lên đường, chỉ còn ba ngày nên không thể trì hoãn, xử lý việc chôn cất nhanh gọn trong vòng một ngày. Mua quan tài, linh cửu đều do một tay Hoseok xắp xếp, tất nhiên sẽ không phiền toái đến Seok Jin, Jeokie cứ quấn quít lấy Seok Jin, phải đảm bảo cậu hảo hảo ngủ một giấc. Seok Jin nghĩ nghĩ, vào ban ngày thì nguy hiểm tương đối ít đi, hơn nữa địch nhân đã vừa tới. Cậu vốn mệt mỏi vô cùng, liền trở về phòng nghỉ ngơi, dặn dò Hoseok, Jeokie, đưa tang Jang Woojong xong thì gọi cậu dậy, để cậu bái tế.

Từ trước đến nay Seok Jin và Jeokie trụ một chỗ, Jeokie trụ gian ngoài, Seok Jin trụ bên trong. Jeokie nghĩ Seok Jin ở bên trong ngủ, còn mình ở bên ngoài bảo hộ, bất giác cảm thấy vui vẻ. Ngơ ngác ngồi nửa ngày, đến giữa ngọ Hoseok tới sương phòng của bọn họ. Jeokie vội vàng chạy đến ngăn trở Hoseok: "Nhị trang chủ."

Hoseok nhìn thấy Jeokie, trong lòng có chút kinh ngạc. Ở trong ấn tượng của gã, Jeokie là thiếu niên hưng phấn bừng bừng như ánh mặt trời, mà giờ phút này đôi mắt hắn lạnh băng đầy địch ý nhìn chằm chằm gã. Ngày mùa thu sau giờ ngọ, thời tiết phát lạnh. "Jeokie thiếu hiệp, Kim hyung vẫn còn ngủ sao? Ta đến gọi hyung ấy." Hoseok gật đầu với Jeokie, liền muốn vào phòng Seok Jin. Jeokie lách mình, tiếp tục ngăn chặn Hoseok. Lối đi vào khách điếm nhỏ hẹp, mà hắn lại chắn hết nửa đường, Hoseok hoàn toàn không thể đi được, có chút bực mình: "Jeokie thiếu hiệp, vì sao ngài cản trở ta?"

"Jin đang nghỉ ngơi, ngươi đừng có quấy rầy hắn." Jeokie nói chuyện một cách khó gần, ý chính là muốn gã đi về đi. Kỳ thật võ công của Hoseok không thua Jeokie, nhưng lại không muốn động thủ với hắn, nghĩ thầm, bình thường Jung Jeokie này còn lễ phép, sao hôm nay lại bướng bỉnh như vậy? Nói: "Jeokie thiếu hiệp, Kim hyung đã dặn rằng khi nào thu xếp xong thì kêu hyung ấy dậy bái tế người ta, ngươi hẳn là cũng nghe rồi. Cho nên đừng ngăn cản ta nữa, nếu Kim hyung tỉnh lại mà biết xảy ra chuyện này tất sẽ hờn giận đấy."

Lời này của gã quả nhiên trúng thẳng vào tử huyệt của hắn, đôi mày thanh tú của Jeokie lập tức dựng thẳng lên: "Jin có hờn giận hay không cũng chẳng cần nhị trang chủ quan tâm, ngài vẫn nên chuyên tâm xử lý những việc vặt cho tốt đi. Dạo gần đây Jin không khỏe, nếu nhị trang chủ cảm thông cho hắn thì đừng có gọi."

"Nhưng Kim hyung đã dặn. . . . . ." Hoseok chưa nói xong, liền bị Jeokie đánh gảy, trên mặt thiếu niên hiện lên tia sát ý: "Nhị trang chủ, ta mặc kệ Jin dặn ngài cái gì, với ta mà nói, thân thể hắn so với cái khác trọng yếu hơn nhiều!"

Hoseok nhăn mi lại, trong lòng có loại quái dị khó tả, miệng mở vài cái, nhưng rốt cục không có đem nghi vấn quái dị ấy ra hỏi, chỉ là thở dài một tiếng, xoay người rời khỏi. Bị gã quấy nhiễu như thế, Jeokie cũng vô pháp trở về phòng để canh, đành sai Jimin đem ghế dựa ra, an vị ở trước hành lang. Nhìn vào của phòng Seok Jin, hắn lộ ra tươi cười.

"Trang. . . . . . Thiếu gia, chuyện này thật không hay, Jin công tử sẽ tức giận." Jimin đứng cạnh hắn, nhẹ giọng nói, "Hơn nữa một đám võ lâm nhân sĩ vốn luôn mang lòng nghi ngờ với hắn, ngài giết. . . . . . Ách, cái tên Jang Woojong vừa chết kia từ trước tới nay lúc nào cũng không hòa thuận với hắn, nếu Jin công tử không bái tế thì chỉ sợ sẽ bị mọi người bài xích." Tuy rằng là ở chốn không người nói chuyện với nhau, nhưng Jimin và Jeokie đều có những điểm giấu diếm, dù sao trong phòng còn một người.

"Người khác đều bài xích hắn thì quá tốt, hắn vốn chỉ nên nhìn thấy ta." Jeokie nói, đôi mắt đẹp híp lại lộ vẻ độc chiếm, "Hắn chính là của ta, chỉ có ta tốt với hắn, và hắn cũng chỉ cười với mỗi mình ta thôi. Ta sẽ quan tâm hắn, bảo vệ hắn, đem vết thương trên người hắn đều chữa khỏi để hắn khỏe mạnh ở cảnh ta. . . . . ."

"Nhưng thiếu gia, tính tình Jin công tử quật cường." Jimin nhắc nhở, "Những điều ngài làm chưa chắc hắn đã nguyện ý, chẳng lẽ ngài muốn bức bách hắn?"

"Ai nói ta muốn bức bách hắn!" Jeokie chấn động, tức giận nói Jimin, "Ta sẽ không bao giờ bức bách hắn, ta phải đối với hắn thật tốt, để hắn thích ta." Hắn mím môi, đôi môi trề xuống hiện ra vài phần tùy hứng, như là đứa nhỏ nhiệt tình làm việc gì mà chúng thích và muốn có cho bằng được.

Jimin nhìn thiếu gia nhà mình, thầm nghĩ hắn nếu không thích ngài thì sao bây giờ ? Đương nhiên cũng không dám nói, y tự biết tính tình vị đại thiếu gia này, giết người như nghóe, sợ là trừ bỏ người nọ đang ngủ say trong phòng, thì trong mắt ngài mạng của bất luận kẻ nào cũng đều như con kiến.

Người nọ hướng về ngài, rốt cuộc là tốt, hay là xấu? Nếu người nọ phát hiện hết thảy sự việc. . . . . . Thì không biết đại thiếu gia có tính cách bốc đồng như đứa con nít này sẽ biến thành bộ dáng gì nữa? Jimin lo lắng.

Sau khi Seok Jin tỉnh lại quả nhiên tức giận, Jeokie thật ra cũng không gạt cậu, nói cho cậu biết Hoseok đến kêu nhưng mình ngăn cản không cho gã vào: "Ngươi đang ngủ ngon giấc, đi ra ngoài làm gì? Chỉ có việc đưa tang thôi, đâu có can hệ ruột thịt gì với ngươi? Ngươi đâu phải bằng hữu cũng chẳng phải đồ đệ hắn, hà tất vì dâng hương cho hắn mà bỏ mất thời gian nghỉ ngơi của ngươi!"

Seok Jin dâng lên cơn giận, không muốn cùng thiếu niên khờ khạo này cải cọ nữa, vung tay xoay người đi ra ngoài. Jeokie tiến lên kéo cậu: "Jin, ngươi đi đâu?"

"Ta đi tìm đại ca!" Seok Jin xem bốn phía trời đã tối, cũng âm thầm kinh ngạc mình lại ngủ lâu như thế, thân thể rất mệt mỏi, "Cho dù chậm, ta cũng nên đi dâng nén hương, biểu một chút tâm ý."

"Jin, ngươi không nên vì cái loại lễ tiết giả mù sa mưa này mà tỏ vẻ bi thương cho người khác! Tại sao nhất định phải diễn trò ——" Jeokie hô lên ngay lúc Seok Jin xoay người một cái biến mất vô tung, ánh mắt Seok Jin vừa phẫn nộ vừa thất vọng, khiến cho hắn không khỏi kinh hãi: Seok Jin, chưa từng dùng ánh mắt đó để nhìn người có tên là Jeokie!

"Lễ tiết? Giả mù sa mưa?" Ánh mắt Seok Jin càng thêm lạnh, "Không ngờ cậu lại nghĩ như vậy. . . . . . Jeokie thiếu hiệp, nếu không có lòng thương xót thế nhân (người phàm) thì ta chỉ sợ cái danh nghĩa hiệp khách sẽ bị hủy hoại trong tay cậu thôi! Jang đại hiệp là người mà cậu, ta đều nhận biết, hắn đột nhiên bị ám sát, ta chưa kịp cứu hắn thì đã áy náy vạn phần, huống hồ. . . . . . Huống hồ cái chết của hắn có thể liên quan tới ta, ta..."

Cậu ngừng lại, thất vọng cực kỳ, vốn luôn nghĩ đến thiếu niên đáng yêu như đệ đệ lại lãnh tâm lãnh tình như vậy, ngay cả tử vong xảy ra trước mắt đều không khiến cậu ấy có nửa điểm chấn động, sự việc thực tại làm cho người lương thiện như Seok Jin cảm thấy khó chịu. Cậu phẩy tay áo bỏ đi, lưu Jeokie ở tại chỗ ngơ ngác, một thân đi tìm Hoseok.

Qua loa dâng hương xong, Seok Jin thay Jeokie vô lễ hướng Hoseok bồi tội. Hoseok thở dài: "Có đắc tội hay không, thật cũng chẳng có gì. . . . . . Nhưng tính tình Jeokie thiếu hiệp này, haiz. . . . . ."

"Jeokie vẫn còn nhỏ." Ở trước mặt Hoseok, Seok Jin có chút che chở Jeokie, "Nó ở trên núi nhiều năm, lại chỉ biết mỗi tập võ nên không biết sinh mệnh trân quý, vì thế. . . . . ."

"Em không có ý đó, tuy rằng trong võ lâm đều xưng hiệp khách, nhưng có mấy người hiểu rõ được chân lý ấy? Jang đại hiệp vừa chết, người âm thầm cao hứng chắc chắn có, Jeokie thiếu hiệp và Jang đại hiệp ít tới lui, nên cũng đừng quá để ý tới thái độ của nó." Hoseok tiếp, "Dù sao nhân hậu như Kim hyung đây quả thật rất hiếm, đừng quá cưỡng cầu, chỉ là. . . . . ."

Seok Jin nghe gã nói lời này thì khó chịu, thầm nghĩ trong chốn võ lâm những người khác là những người khác, Jeokie là bằng hữu cậu, sao có thể lấy tiêu chuẩn mấy người mà so sánh với nó. Nhưng vẫn chưa mở miệng phản bác: "Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là. . . . . . Kim hyung, hyung không biết là Jeokie thiếu hiệp đối với hyung. . . . . . Có chút. . . . . ." Hoseok luôn nói lời thẳng thắn, lúc này lại mặt lại thẹn đỏ, ngữ thanh phun ra nuốt vào. Seok Jin nghiêng mặt nhìn Hoseok, thấy được biểu tình của gã, lại không biết gã lắp bắp muốn nói cái gì.

Hoseok nhìn ánh mắt nghi hoặc của Seok Jin, nhẹ nhàng thở ra: "Nguyên lai là do Jeokie thiếu hiệp đơn phương, Kim hyung còn chưa hiểu." Seok Jin càng thêm kỳ quái, Hoseok nghiêng đầu, nói, "Kim hyung, chẳng lẽ không cảm thấy Jeokie thiếu hiệp đối với hyung. . . . . . Hết sức khác biệt sao?" Ngay từ đầu gã đã nghi ngời Seok Jin và Jeokie có cái gì với nhau, lại sợ ý niệm này trong đầu không tôn trọng Seok Jin, ấp a ấp úng. Hiện tại phát giác Seok Jin không ý này, nói chuyện cũng thuận lợi trôi chảy hơn.

Seok Jin sửng sốt: "Mặc dù thân phận Jeokie cao quý, nhưng bằng hữu lại ít vì thế mới coi ta như đại ca."

"Trì độn! Jeokie thiếu hiệp đối với hyung . . . . . Sợ là đoạn tụ phân đào chi tư!" ( Đoạn tu là chỉ gay, cái này xuất phát từ điển tích Hán Ai Đế yêu Đổng Hiền, đến nỗi ăn ngủ cùng nhau, khi thức dậy Ai Đế đã cắt ống tay áo của mình chỉ vì không muốn đánh thức Đổng Hiền)

Những lời này dọa Seok Jin ngây người, lập tức hiện lên ý nghĩ đầu tiên trong đầu "Jeokie thích chính là em mới đúng", may mắn nhịn xuống. Cậu cũng nói lắp: "Ho... Hoseok. . . . . . Sao em lại nghĩ ra được điều này?"

"Thái độ hắn đối với hyung, trừ phi là người mù mới nhìn không ra." Hoseok thầm nghĩ người mù chính là hyung đấy, "Kim hyung, đừng nói với em là mấy ngày nay hyung ở cùng Jeokie thiếu hiệp, mà một chút cũng chưa phát hiện."

"Em cứ suy nghĩ nhiều, Jeokie chỉ coi ta như ca ca, nó thích. . . . . . là người khác kìa." Seok Jin hơi động, cũng không dám khẳng định. Cậu không phải là người trì độn, chỉ dựa vào ấn tượng ban đầu, cậu cảm thấy mình và Jeokie nhận thức không lâu, đúng là chưa bao giờ nghĩ tới phương diện này. Bây giờ, Jeokie quấn quít lấy mình nhiều còn hơn cả Hoseok, hơn nữa cũng chưa nhìn thấy Jeokie dùng sắc mặt dễ thương với Hoseok.

"Ai tin." Hoseok vươn tay đến, nhẹ nhàng vuốt tóc Seok Jin, "Kim hyung, nếu em có long dương chi hảo (đồng tình luyến ái), em tất nhiên cũng sẽ chọn hyung. Hyung không biết, ở giữa một đám tranh công hám lợi trong võ lâm, hyung có vẻ. . . . . ."

Lời này không thể nói ra: tuy khí thế hyung mạnh, nhưng thân thể lại tàn, càng khiến cho người khác muốn chăm sóc hyung, bảo hộ hyung. Vốn là rất mạnh, lại vì bị hại mà suy yếu, những điều mâu thuẫn như thế lại khiến người ta chú ý nhiều hơn.

"Ngươi làm gì đó!" Một tiếng hô to, Jeokie bay qua, lôi Seok Jin đi, mắt trừng bàn tay không yên phận của Hoseok hạn, "Nhị trang chủ, ngươi ——"

"Kim hyung, em nói đúng chứ?" Hoseok nhìn Seok Jin, nhẹ nhàng cười.

Seok Jin nhíu mày: "Hoseok, chuyện này. . . . . . Có lẽ đừng nên nói là tốt nhất." Cậu thấp giọng, "Vô luận là thật hay giả, ta đã vô ý thì cứ coi như là không biết đi, mọi chuyện sẽ dần ổn thỏa."

Jeokie vừa rồi cách khá xa, không nghe được hai người nói chuyện, giờ phút này nghe bọn họ nói không đầu không đuôi, hiển nhiên là muốn gạt mình, tâm vừa tức vừa vội: "Rốt cuộc hai ngươi đang nói chuyện gì ???"

"Chỉ là chuyện giữa ta và Hoseok, cậu không cần hỏi đến." Seok Jin lạnh lùng.

Jeokie thấy ánh mắt cậu xa cách, như búa tạ đang hung hăng đánh trong lòng, nhất thời mờ mịt vô thố.

Sau việc đó, nửa là vì xấu hổ, nửa là vì buồn bực, Seok Jin đối Jeokie có chút lãnh đạm. Jeokie cũng vội xao động, nhưng biết rõ tính tình Seok Jin, nên không dám làm càn. Mọi người đi trên đường, bầu không khí vô cùng trầm thấp, đối với người giang hồ mà nói người chết là cơm thường, nhưng Jang Woojong chết ở khách điếm, nhiều võ lâm nhân sĩ như vậy nhưng đều mất cảnh giác, trái lại người tàn phế lại phát hiện trước và đánh đuổi địch nhân. Mỗi người đều cảm thấy bất an, phần lớn họ đi Jung gia trang là tị nạn, hiện nay người tuy nhiều, mà an toàn cũng không cao, làm sao bọn họ không lo lắng.

Bởi vậy, thường là ba bốn người cùng phòng, bây giờ tận lực chen chung một phòng. Seok Jin quyết định không chịu như vậy, Jeokie ở chung với Jimin, thật ra hắn muốn cùng Seok Jin đồng gian, đáng tiếc Seok Jin mặc kệ.

Có vài người tận lực muốn trụ gần Seok Jin, có vài người lại hiềm nghi Seok Jin quá nhiều, bài xích cậu. Lee Min Ho cùng với nhóm này, ngay cả thời điểm thương nghị cũng đối nghịch cậu. Seok Jin đề nghị đi Incheon trước, Hoseok và Jeokie đều đồng ý, Lee Min Ho lại phản đối.

"Thành Incheon hiển nhiên đã trở thành phạm vi của quân địch, ngươi muốn đi để chúng ta chịu chết hả?" Lee Min Ho nhướng mi nói.

"Ảnh môn không dám tác chiến giữa ban ngày ban mặt, bởi vì địch nhân của bọn họ căn bản là quan phủ chứ không phải chúng ta." Seok Jin khẳng định, "Cái gì mà phạm vi, chẳng lẽ Incheon không phải vùng đất của triều đình sao?"

"Lee đại hiệp, tiểu bang phái ở Incheon bị diệt rất nhiều, nhưng Lăng Hạ bang và phái Hải Hà là hai bang phái lớn vẫn còn bình yên, có thể thấy được Ảnh môn chỉ dám trộm xuống tay." Hoseok tiếp lời, "Không đi Incheon, chúng ta phải trực tiếp đến Jeollanamdo, tính nguy hiểm lớn hơn nữa. Cho nên thám thính Incheon trước."

Jeokie bị Hoseok đoạt trước, vội vàng phụ họa: "Jin nói đúng, Ảnh môn có kiêu ngạo cũng không dám bại lộ hành tung. Hơn nữa Incheon có vài môn phái nhỏ, tỷ như phái Thục Thiên, Võ Lăng bang, chẳng lẽ cứ không phải bang phái lớn là không giết, trong đó rõ ràng có nội tình. Chúng ta đang tìm hiểu, tại sao không điều tra tới cùng?"

Lee Min Ho bị ba người vây quanh, cuối cùng bại trận, hung hăng câm miệng. Jeokie lấy lòng nhìn Seok Jin, Seok Jin lại cùng Hoseok thương lượng. Jeokie cúi đầu, muốn dứt khoát đem gã này giết luôn cho rồi.

"Jin, ngươi đừng tức giận nữa được không, ta về sau sẽ không chọc giận ngươi sinh khí." Sau khi nghị sự xong, Jeokie quấn quít lấy Seok Jin đến phòng, có chút đáng thương lôi kéo ống tay áo cậu, "Ta biết sai rồi." Seok Jin nhướng mày: "Cậu biết sai rồi? Cậu sai ở đâu?"

Jeokie đâu cần biết mình sai ở chổ nào, nhưng biết rõ cá tính của Seok Jin, dựa vào chiêu này mới có thể để cậu bớt giận thôi. Liền vâng vâng dạ dạ: "Ta. . . . . . Ta lúc ấy không nên ngăn nhị trang chủ kêu ngươi. . . . . ."

"Ngươi quả nhiên không biết." Seok Jin thở dài, "Jeokie, ta mặc kệ người khác như thế nào, nhưng cậu được xưng là hiệp khách, ta hy vọng cậu có thể lấy nhân làm trọng. Không phải chỉ để diễn, ta không cần cậu phải tỏ vẻ quá đau xót, bi thương, nhưng ít nhất đừng có dùng thái độ lạnh bạc như vậy đối đãi người chết."

"Cậu có thể chê ta cổ hủ, chê ta dong dài, nhưng nếu không tôn trọng sinh mệnh, ta sẽ không làm bộ khoái." Seok Jin thấp giọng, "Ta. . . . . . Thứ ta không thể đồng ý là nhìn người khác bằng cặp mắt khinh thường, rẻ rúng."

"Ta về sau tuyệt không làm như vậy, ngươi đừng giận nữa nha?" Jeokie vội nói, nâng mặt lên nhìn Seok Jin. Seok Jin thở dài, biết thiếu niên này căn bản chỉ nói nói cho qua loa, cũng không nhẫn tâm nhìn hắn năn nỉ mình. Huống chi, nếu hắn thích mình. . . . . .

"Ta không có giận cậu." Cuối cùng vẫn là nói như vậy, thấy trên mặt hắn tươi cười nở rộ, sáng lạn như ánh sáng mặt trời sơ thăng, cảm thấy mềm nhũn, nghĩ dù sao thiếu niên tuổi trẻ hưng phấn, còn mình đã lớn tuổi, khuyên hắn vài điểm cũng tốt. Thực không thể nào bỏ mặc hắn được, lỡ hắn càng đi càng sâu vào lối mòn, thì bất hảo.

Jeokie thật cao hứng, lôi kéo Seok Jin cười nói. Mấy ngày chưa từng tiếp cận Seok Jin, giờ được đến gần rồi, lại phát hiện thần sắc Seok Jin vẫn mỏi mệt, nhíu mày hỏi: "Dạo này ngươi không hảo hảo nghỉ ngơi à?"

Seok Jin chần chờ: "Có mà."

Jeokie nghe ngữ điệu của cậu, lại thấy cậu trơ mắt nói chuyện nhàn nhạt như không xảy ra việc gì, nóng nảy: "Có gì mà có, ngươi lại không ngủ! Chẳng phải hai người kia đã nói người nọ đã không lùng bắt ngươi nữa sao?"

"Cục diện giờ đã thành ra thế này, ta nếu tin, chẳng phải là ngu xuẩn?" Seok Jin nói, ánh mắt híp lại, "Bọn họ, đại khái là hướng về phía ta. . . . . . Nhưng vì sao lại muốn giết người khác ?"

Cậu nghiêng đầu, cắn môi, mấy ngày áy náy vờn quanh trong lòng bao phủ cậu. Cậu không biết hai người kia vì sao phải cố ý diễn như vậy ? Khẳng định cái chết của Jang Woojong có liên quan tới mình. Thân là bộ khoái, cậu khi nào liên lụy tới người khác? Qua giang hồ, nhưng lại phát sinh chuyện này.

"Vậy chắc hai người kia tới vì ngươi . . . . ." Jeokie càng nói thanh âm càng nhỏ, thầm mắng bọn phía dưới hành sự dại dột.

"Mạng của Jang đại hiệp, ta sớm muộn gì cũng phải đòi lại." Seok Jin nói, trên mặt lộ vẻ dứt khoát, ánh mắt nhìn về phía đông, "Họ Jeon, mặc kệ ngươi xuất phát từ mục đích gì, ta sẽ không để ngươi toại nguyện."

Jeokie rét run, muốn nói Jang Woojong kia và ngươi không thân cũng chẳng quen, hà cớ gì ngươi phải thay hắn báo thù. Nhưng nghĩ đến hai người vừa mới làm lành, nên im miệng không dám chọc giận cậu thêm một lần nữa .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net