17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seok Jin thoa dược cho Jeokie xong, cảm giác Jeokie hô hấp mỏng manh, vội vàng lại gần xem xét, thấy hắn nhắm chặt hai mắt, đúng là đau đến ngất đi. Miệng mở khe khẽ, môi ngậm lấy ngón tay cậu, đầu lưỡi ở đầu ngón tay Seok Jin nhẹ nhàng lướt qua. Seok Jin sợ hãi, muốn rút ngón tay ra, lại bị ngậm càng nhanh. Thật ra Jeokie chỉ mút vào, không để cậu rút ra.

Seok Jin nghĩ trên người hắn bị thương, không dám ra sức, cuối cùng tùy hắn. Nhưng ngón tay lại là chỗ mẫn cảm, liếm mút như vậy, Seok Jin nổi lên tâm tư kỳ lạ. Cậu vốn không ham muốn gì, giờ phút này cắn răng, thầm nghĩ Kim Seok Jin ngươi sao lại cầm thú vậy, cái đó và người nọ có khác biệt gì, đem một chút tâm tư áp chế xuống.

Yên tĩnh trở lại, Seok Jin bắt đầu nghĩ đủ chuyện xảy ra dọc đường, y khó hiểu một chuyện duy nhất: Rốt cuộc là người phương nào đã giúp mình —— hoặc là, giúp Jeokie? Mà ai lại bày ra cục diện này, hại Jeokie bị thương nặng như vậy —— tuy rằng thương của cậu có vài nơi là do mình gây nên.

Không biết còn bị thương nơi nào nữa không, Seok Jin dựa vào ánh sáng nhàn nhạt của minh châu dò xét trên người Jeokie, thậm chí tự tay cởi bỏ quần áo hắn. Jeokie ở giữa cơn mê cũng vô cùng khó nhịn, bắt lấy tay trái cậu, không chịu để cậu thoát quần áo hắn. Tay Seok Jin vốn trúc trắc, thấy hắn như vậy cũng mặc kệ , ngược lại xử lý cánh tay trúng tên của mình.

May mắn thương ở cánh tay phải chẳng có gì đáng lo, dù sao tay phải vốn đã tàn phế. Vì vậy nhích tới nhích lui lại làm kinh động đến Jeokie, hắn mở mắt ra, bàn tay hướng Seok Jin: "Jin, ngươi đang làm gì vậy?"

Seok Jin mặc hắn nắm, đụng chạm thành thói quen, thật cũng không cảm thấy khó chịu, đáp: "Cánh tay phải của ta bị trúng thương, ta đang rịt thuốc."

Jeokie đau đến mày mặt nhăn nhúm, lại gắng gượng nói: "Tự ngươi... rịt thuốc không... được đâu, để ta làm cho."

Hắn ngồi dậy, thương phía sau lưng liền bị ảnh hưởng, nhất thời đau đến thấu xương. Seok Jin vội vàng đỡ lấy hắn: "Cậu đừng để ý tới ta, thương thế của cậu còn nặng hơn kìa."

Hơn phân nửa thân mình Jeokie được Seok Jin ôm vào ngực, Seok Jin chỉ ôm lấy hắn bằng một tay, tay phải bất động rũ xuống. Jeokie dựa vào cậu, tuy rằng nghĩ đến tay phải cậu đang bị thương, lại nghĩ cậu ghét chạm vào người khác, nhưng vẫn luyến tiếc rời đi vùng ngực ấm áp này. Nếu không phải vừa rồi bị Seok Jin đánh văng, hiện tại hắn còn có thể động thủ làm điều xấu. Hương vị trên người cậu thật thơm, thuộc loại sạch sẽ, khoan khoái, so với xuân tình của Jeokie còn hiệu quả hơn, thậm chí nổi lên phản ứng không nên có. Seok Jin ngồi sát khít với hắn, cảm giác được, vội vàng đẩy hắn ra, mặt vừa đỏ vừa trắng, rồi lại không thể lên tiếng trách cứ. Cậu ngỡ ngàng thiếu niên này không chỉ thích quấn quít lấy mình, mà còn đối mình có. . . . . . dục vọng—— thật là giống người nọ. . . . . .

Seok Jin mạnh lắc đầu, bỏ cái suy nghĩ kỳ quái này đi. Nam nhân phản ứng cũng chẳng có gì kì, mình chớ nên đem phản cảm mà thấy tất cả nam nhân có phản ứng đều tưởng tượng thành người nọ. Jeokie đáng yêu, mình không thể nào coi hai người thành một được.

Jeokie hắng giọng, thanh âm khô khốc: "Jin, ngươi đừng giận ta, ta. . . . . ."

"Ta không giận cậu." Seok Jin than nhẹ, chuyển hoán đề tài đánh vỡ tình huống xấu hổ, "Chúng ta hiện tại bị vây vào hoàn cảnh bất lợi, cậu đừng lộn xộn, kiên nhẫn dưỡng thương. Chúng ta thương lượng xem giờ nên làm thế nào."

Jeokie ngầm đồng ý, gom người lại cùng Seok Jin bàn bạc. Vấn đề hiện tại là ai cũng không biết địch nhân đến tột cùng là người nào, Seok Jin khẳng định không thể đưa Jeokie đang trọng thương quay về Lăng Hạ bang, nhưng cậu cũng đâu thể bỏ Jeokie lại một mình mà rời đi, chẳng lẽ đợi trong sơn động này?

Seok Jin cởi ngoại sam khoác trên người Jeokie, sau đó dìu hắn ra khỏi động. Nơi này là toà núi nhỏ, rừng cây xanh um, tươi đẹp. May mắn lúc này đã vào cuối thu, cây ăn quả trong rừng trĩu nặng, Seok Jin thi triển khinh công phi thân lên cây, hái được một vài quả. Cậu chỉ có một tay nên gặp chút bất tiện, liền kêu Jeokie đứng ở dưới hứng trái cây mình hái xuống. Cậu hái khéo léo, trái cây đến trong tay Jeokie thì ngoan ngoãn nằm im. Jeokie bỗng nhiên thấp giọng: "Trên đầu ta có quả đào." Giọng hắn tuy nhỏ, nhưng Seok Jin là người tập võ, nghe được rõ ràng, hờn giận ném mạnh một cht về phía Jeokie, khiến hắn há to miệng kêu đau.

"Ai bảo cậu nói bậy!" Seok Jin hừ một tiếng, không đi để ý đến hắn. Jeokie cầm lấy quả đào nhỏ kia, cười ngốc nghếch.

Lúc này đã chạng vạng, tới tối, lo lắng núi rừng có dã thú, hai người phải sớm về sơn động. Thân thể Jeokie thụ thương, cho dù Seok Jin đốt lửa to nhưng vẫn lạnh run. Seok Jin khó xử, trên người mình cũng chỉ còn cái áo trong, kêu cậu trần trụi trước mặt người khác là điều tuyệt đối. Jeokie mở to mắt, đáng thương nhìn cậu, nghĩ muốn bổ nhào vào trong ngực cậu, nhưng đâu có được.

Hắn cảm thấy rất lạnh, cái lạnh này thấm nhập tận đáy lòng, vươn tay nắm lấy Seok Jin, điều này cũng đã thành thói quen đối với Seok Jin, cậu không phản đối. Jeokie bỗng dưng cúi đầu nói: "Jin, ta chưa bao giờ biết thân người ấm như vậy."

"Lúc còn nhỏ, phụ mẫu không ôm cậu à?" Seok Jin hỏi, nghĩ thầm cho dù không cha nhưng mình đã từng được mẫu thân ôm vào trong ngực yêu thương.

Jeokie lắc đầu: "Mẫu thân ta. . . . . . chết rất sớm. Bà chưa từng là người ông yêu, bởi vậy bà thường bỏ mặc ta. Mà cha ta. . . . . ."

Hắn im lặng, Seok Jin đau lòng, nắm tay hắn chặt chút, thân mình cũng dựa vào hắn: "Thật có lỗi, ta không nên hỏi. . . . . ."

Nổi lên lòng thương hại, nghĩ từ bé đứa nhỏ này ít nhận được yêu thương, cho nên tính cách mới bướng bỉnh, bốc đồng. Nhưng ... "Chẳng lẽ sư phụ không thương cậu?"

"Sư phụ dạy ta võ công là tốt rồi, tại sao lại phải thương ta?" Jeokie hỏi lại, trong mắt hiện lên sự kỳ quái.

Seok Jin càng xót xa, xoay người nhẹ nhàng nắm vai hắn, tuy rằng mình xuất thân hèn mọn, nhưng hồi nhỏ có mẫu thân sau có sư phụ, vẫn có người thương yêu. Còn thiếu niên trước mắt này thân phận cao, nhưng lại ít được hưởng sự ôn nhu, ấm áp.

Jeokie được cậu ôm, chợt cảm giác toàn thân đều nhiệt, hết cả rét lạnh. Hắn ngẫm lại, mình nên nuốt nửa câu sau: ...bọn họ có yêu, có đau ta hay không thì liên quan gì? Ta cần những thứ đó để làm chi?

Hắn không cần yêu thương, mẫu thân từng thấy hắn đáng yêu nên muốn ôm hắn, lại bị hắn đẩy ra —— đó là chuyện lúc còn bé, cho nên có khí lực thì đẩy bà té trên đất. Về phần những nữ nhân dong dài trong sương phòng luôn cố ý lấy lòng hắn, hắn nhàm chán và nói một câu "Cút". Hắn không cần ai ôm ấp, trừ phi là người này. Hắn chỉ cần cậu.

Bất quá, nếu Seok Jin có thể ôm hắn bằng lòng thương cảm dưới tình huống này, thì giả trang đáng thương cũng có sao? Dù gì ít nhất hắn thật sự hy vọng cậu ôm.

Jeokie nằm trong lòng Seok Jin, toàn thân cậu cứng ngắc, nhưng có chết hắn không chịu rời đi. Seok Jin nhịn xuống, cũng không nhẫn tâm buông đại nam hài này ra. Lại nghĩ tới vết thương của hắn là do mình ban tặng, mạnh mẽ ức trụ ghê tởm, nhẹ nhàng ôm hắn.

"Cậu nói thử xem, rốt cuộc là ai tiết lộ tin tức cậu và ta đi Khoái Đao môn?" Seok Jin nghĩ im lặng vậy có chút ám muội, liền hỏi.

"Chổ nào mà chẳng có nội ứng, kỳ quái là lại biết tối hôm qua chỉ có ngươi và ta muốn đi." Jeokie nói, mưu kế làm bẫy bố trí dây thừng rất tài tình, dễ nhận thấy không có vẻ gì là hấp tấp, vội vã "Hơn nữa biết rõ tính tình ngươi, biết ngươi sẽ sẵn sàng ra tay trợ giúp. . . . . . Jung Hoseok, Lee Min Ho, còn ai khác?"

Seok Jin nhíu mày: "Tối hôm qua ta cùng những người đó nghỉ tại Võ Lăng bang, lúc ấy mọi người ở trong Lăng Hạ bang cũng ở đó, bọn họ ai cũng biết."

Jeokie có chút hờn giận: "Tóm lại ngươi khẳng định tin tưởng Jung Hoseok?"

"Hoseok là đệ đệ của võ lâm minh chủ, nghe nói ngày đó em ấy có cạnh tranh chức minh chủ, nếu em ấy muốn cản trở ta, cần gì phải dẫn võ lâm nhân sĩ ngàn dậm bôn ba?" Seok Jin lắc đầu, "Jeokie, không phải Hoseok đâu." Jeokie nghe lời của cậu như bao che, trong lòng bốc lên men, trả treo: "Lúc đó ta cũng có mặt, ngươi cũng hoài nghi ta chứ gì?"

"Sao lại vậy? Cậu là Jeokie a." Seok Jin cười vỗ vỗ đầu vai hắn, "Cho dù ta có hoài nghi chính mình, thì cũng sẽ không hoài nghi cậu... bất quá nói thật, ta còn khả nghi hơn cậu. Lúc cậu nằm ở trên người ta, những người đó rất muốn hạ thủ ngay tức khắc, nhưng bọn họ có vẻ nương nương tay với ta."

Jeokie nheo mắt lại, nhớ tới điểm ấy, đáy mắt hiện lên tia lãnh liệt —— ngoan ngoãn ở bên cạnh Seok Jin không có nghĩa là mình hoàn toàn không có sức đánh trả. Hại hắn, hại người của hắn, thì đừng mơ tưởng sống nửa phần yên ổn!

Hai người nói thêm vài câu, Jeokie thật sự mệt mỏi, liền chìm vào giấc ngủ. Seok Jin sợ hắn chạm phải vết thương phía sau lưng, nên để cho hắn nằm trên đầu gối mình, tay trái ôm cả hắn.

Tới nửa đêm, Seok Jin nửa ngủ nửa tỉnh, cảm giác Jeokie đổi tới đổi lui, giật mình tỉnh lại. Jeokie liền gối trên đùi cậu, cảm giác nhiệt độ cơ thể cao, Seok Jin đưa tay lên xem, đúng là nóng kinh người.

Lấy dạ minh châu chiếu sáng về phía sau lưng hắn, nơi thoa thuốc trị thương đã ngừng chảy máu, nhưng da thịt chung quanh lại phồng lên, sưng đỏ. Seok Jin lo lắng, là vết thương bị viêm và khiến hắn bị sốt, mà lại còn ở nơi hoang vu này, thật là bất khả thi. Seok Jin nhớ ra phải đi tìm nước sạch, cậu vừa động Jeokie liền cảm nhận được, mở đôi mắt đỏ hoe lên, thanh âm mỏng manh và khàn khàn: "Jin. . . . . . Ngươi đi đâu? Đừng bỏ ta lại. . . . . ."

"Cậu phát sốt, ngoan, ta đi tìm nước cho cậu." Seok Jin vỗ thấp giọng dỗ dành, nhưng Jeokie sốt cao mơ mơ màng màng, làm sao còn nghe được, lôi kéo Seok Jin.

Seok Jin cúi đầu nhìn Jeokie, thân mình vốn gầy yếu giờ lại run lên khe khẽ, Seok Jin thương xót, cắn răng: "Nếu tay phải ta hoàn hảo. . . . . . ta có thể ôm cậu lên ngựa, chúng ta cùng nhau trở về. . . . . ." Cậu dốc sức đưa tay phải lên cao rồi nện vào mảng đá to. Tảng đá sắc nhọn đâm rách da, cậu lại bất giác hồn nhiên, "Một chút cũng không cảm giác, chi bằng lúc trước cứ mặc người nọ phế hết tứ chi!"

Trong hỗn loạn Jeokie nghe nói như thế, đột nhiên toàn thân run lên, duỗi tay ra cầm lấy tay phải Seok Jin: "Jin. . . . . . Ngươi đừng như vậy. . . . . ."

"Nhưng cậu đang sốt cao, ta chẳng làm được gì cả!" Seok Jin hô, "Cái chân này, cái tay này, là đồ bỏ! Ta ——"

Thần trí Jeokie thanh tỉnh vài phần, suy xét rồi hạ quyết tâm, từ trong lòng lấy ra một vật: "Jin, ngươi lấy nó thả ra ngoài."

Seok Jin tiếp nhận vật kia, nhìn kỹ, thì ra là một quả tín đạn. Trong lòng cậu mừng rỡ, lại kỳ quái sao Jeokie không sớm lấy ra, nhẹ nhàng đặt Jeokie dưới mặt đất, nằm trên áo mình, đứng dậy ra cửa động.

Tín đạn phóng lên trời, sau đó nổ tung, hiện ra chữ "정" (Tĩnh). Seok Jin lại khó hiểu, thầm nghĩ Nhiên kiếm Jung Jeokie là từ Linh Sơn, sau lại có chữ "정", nó có nghĩa gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net