18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đoàn người lại đợi ở Incheon, danh sách Ji Chang-wook làm xong là chứng minh tốt nhất, mặt trên liệt ra những bang phái, những bang còn lại đều được trợ giúp cho nên chưa nhập vào Ảnh môn. Hoseok và chưởng môn Hải Hà phái Kang Dong Won cùng liên kết với những bang phái đó, cộng thêm một vài quan phủ đối kháng Ảnh môn. Trong khoảng thời gian ngắn, Incheon tinh phong huyết vũ.

Dù sao Ảnh môn không phải dễ đối phó, phía bắc Incheon tốp người ở trên núi nổi lên, phần lớn thuộc hạ Ảnh môn đều trốn trong núi, dựa vào đường hiểm trở trên núi đối kháng đám người Hải Hà phái, nhưng thật cũng khó đối phó.

Hoseok vội vàng đi "Tiêu diệt", Seok Jin cũng vậy nhưng lúc nào cũng chỉ một mình ra ngoài không biết làm gì. Jeokie thoạt nhìn thật nhàn, thực tế có nhiều sự tình cần phải xử lý, cả ngày đều bận bịu trong phòng. Vài lần Jimin khuyên hắn rời khỏi nơi này, đều bị quát lớn, về sau chẳng dám nói nửa lời.

Mặc dù Jeokie vội, nhưng lúc nào cũng chú ý Seok Jin, hắn thấy Seok Jin cứ chạy ra bên ngoài, hỏi vài lần ngườ ta lại không nói cho hắn biết, miên man suy nghĩ. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, ý tưởng ngày càng cổ quái, mà lòng hết sức bất an, vì thế liền lẻn trộm theo Seok Jin.

Võ công Seok Jin cao hơn hắn cho nên Jeokie cách một khoảng, xa xa bước theo. Hắn nhìn thấy Seok Jin từ phố lớn đi vào một ngỏ nhỏ, có vẻ như rất thông thạo. Đến tại cánh cửa đỏ gõ hai cái, cửa mở ra là một nữ tử. Jeokie thấy không rõ bộ dạng nữ tử, chỉ thấy hai người đứng một chỗ nói chuyện gì, sau đó nữ tử cùng Seok Jin ... vào nhà.

Thì ra người ta đi tìm nữ nhân!

Jeokie cảm thấy trong đầu nổ tung, khó chịu đến mức cơ hồ muốn giết người. Bây giờ không còn sợ bị phát hiện nữa, gắt gao theo sau thì thấy rõ nàng kia mi thanh mục tú, mặc dù không tuyệt sắc nhưng nhìn rất dịu dàng. Đến gần thêm nữa, nhìn biểu tình của hai người, quả thật là hữu thuyết hữu tiếu (vừa nói vừa cười). Jeokie ngắm nhìn Seok Jin tươi cười mãi không biết chán, lại nghĩ tươi cười kia là dành cho nữ tử bình thường nọ, cảm thấy bực bội.

Hai người này đang làm gì? Bọn họ cùng nhau đã bao lâu? Chẳng lẽ Seok Jin. . . . . . thích nữ nhân kia?

Vấn đề lướt qua trong lòng Jeokie, hắn càng nghĩ càng kích động, bước gần thêm. Giọng hai người rõ lên mồn một: "Jin đại ca, bước tiếp theo chúng ta đi nơi nào?"

Jin đại ca? Jeokie như có lửa trong miệng: kêu thật thân thiết!

"Chúng ta không đi nơi nào hết." Giọng nói khoan thai của Seok Jin truyền tới, ", muội chưa dùng bữa trưa đúng không, vậy ba người chúng ta cùng nhau ra quán dùng."

"Ba người?" Nữ nhân tên gọi cảm thấy có vẻ ngạc nhiên, hỏi. Seok Jin gật đầu, khẽ nhếch miệng: "Jeokie, cậu ra chưa?"

..............

Yên lung hàn thủy nguyệt lung sa, đêm dừng lại bên Tần Hoài.

Incheon cách Tần Hoài cả ngàn dậm, nhưng mà ba người lại đến tiệm rượu Tần Hoài ngay tại trong thành Incheon. hiển nhiên quen thuộc với quán này, dẫn hai người trực tiếp lên lầu hai, ở trong một phòng trang nhã ngồi xuống. Tiểu nhị thần tình tươi cười chào đón: "Kim cô nương, cô đã tới. . . . . . Ôi này ? Hai vị công tử thật lạ mắt!"

Kim Se-jeong là nhi nữ của Kim Hyun Bin, rất kính trên nhường dưới, nàng nói với Seok Jin và Jeokie: "Hai huynh mới tới nơi này, để muội mời." Chưa đợi bọn họ trả lời, nàng đã tự kêu vài món. Sau khi bưng lên, tiểu nhị cười nói: "Đây là 'Long phụng kết duyên', món này không chỉ tuyệt về hương lẫn vị, mà còn mang lại nhiều phúc khí." Hắn lấy lòng nhìn Se-jeong, cười rất có thâm ý.

Se-jeong đỏ mặt lên, tuy rằng bình thường nàng hay cùng những nam tử trên giang hồ dùng bữa, nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy người đầy phẩm cấp như Seok Jin và Jeokie nên lúc này tiểu nhị cứ đoán lung tung. Jeokie cảm thấy chán: "Bỏ đi, làm lại 'Long long kết duyên' mới xứng."

Tiểu nhị ngây ngốc: "Món này thật lạ."

Seok Jin nghe hắn nói kỳ cục, nhíu mày: "Jeokie, đừng làm loạn."

Jeokie nghiêng mặt, làm thành một bộ dạng ủy khuất: "Hảo hảo, mỗi ngày ngươi cùng nữ nhân khanh khanh ta ta, còn ta ngay cả một câu cũng không được nói. Jin ngươi, ngươi. . . . . ."

Khí giận lại tràn lên, nam tử này vốn đối mình tốt như vậy, nguyên bản có chuyện gì đều cùng mình thương lượng, hiện tại lại lãnh đạm với mình. Jeokie cúi đầu, trong lòng lạnh lạnh.

Seok Jin mềm lòng, nghĩ đến người này xưa nay tính cách bốc đồng lại bị mình xa lánh bữa giờ, mất hứng là chuyện đương nhiên. Bất quá Jeokie rất trẻ con, vì thế mình thật sự không nên nghiêm khắc với hắn, thở dài, thả nhẹ giọng: "Jeokie, dạo gần đây ta hơi vội chứ không phải cố ý xem nhẹ cậu. Cậu đừng nói lung tung, bẩn thanh danh Kim cô nương."

Jeokie chỉ cúi đầu, hai người ngồi kế bên nhau, hắn trộm đem tay trái cầm lấy tay Seok Jin. Seok Jin tránh né, Jeokie ngẩng đầu nhìn, một đôi mắt tối tăm. Seok Jin chợt rùng mình, cảm thấy ánh mắt Jeokie như một loài tiểu động vật nhỏ bé, đáng thương, không đành lòng né tránh nữa.

Se-jeong đã từng nghe phụ thân nhắc tới quan hệ kì lạ giữa hai người, nhưng khi nàng tận mắt chứng kiến thì thật ra là Jeokie quấn quít lấy Seok Jin, mà Lee Min Ho lại nói Seok Jin khống chế Jeokie. Nàng cơ bản không để tâm tới mấy chuyện vặt vãnh, giờ phút này cười nói: "Ta nào có thanh danh gì, mong Jeokie thiếu hiệp đừng hiểu lầm, ta và Jin đại ca là trong sạch."

Seok Jin xấu hổ, dời đề tài, hỏi Jeokie đi theo mình làm gì. Jeokie trái lại hỏi cậu: "Seok Jin, mấy ngày nay ngươi hay đi ra ngoài, rốt cuộc là vội việc gì?"

Se-jeong ngạc nhiên: "Chẳng lẽ Jeokie thiếu hiệp không biết Jin đại ca và ta..."

"Chỉ là việc nhỏ, cậu không cần quan tâm." Seok Jin ngắt ngang lời nói của Se-jeong, nàng nhìn liền lập tức im miệng.

Jeokie thấy hai người đưa mắt qua lại, "Ầm" đôi đũa được đặt thật mạnh xuống, hắn xoay người bước đi. Se-jeong kinh ngạc, thấy không ổn, nhìn về phía Seok Jin: "Jin đại ca, hình như Jeokie thiếu hiệp đang tức giận, ca không đuổi theo huynh ấy sao?"

"Tính tình nó như ấu nhi, Kim cô nương đừng để ý." Seok Jin nói, "Cho dù nó có tức giận thì ta cũng không đuổi theo."

"Jin đại ca, Jeokie thiếu hiệp chắc cũng mới hơn hai mươi, đã không còn như ấu nhi nữa." Se-jeong thì thầm, "Ca mà xem huynh ấy như ấu nhi, chắc huynh ấy sẽ vô cùng cao hứng. Hơn nữa. . . . . ."

Nàng muốn nói đến biểu hiện của Jeokie, cũng biết cảm tình của hắn không phải như một đứa nhỏ chỉ do hắn không biết cách bày tỏ mà thôi. Nhưng nàng thấy mình và Seok Jin mới quen biết, vì thế không dám nói nhiều. Hai người tiếp tục dùng cơm rồi đến y quán.

Buổi tối Seok Jin trở về, vì đã cùng Se-jeong dùng cơm ở quán nên trực tiếp trở về phòng. Vừa mới vào phòng liền ngây ngẩn cả người, trong phòng u ám, có thể thấy được một người ngồi ở trên giường, đúng là Jeokie.

Jeokie thấy cậu tiến vào liền đứng lên, cắn môi nhìn cậu. Seok Jin đau đầu, hỏi: "Jeokie, tại sao ở trong phòng ta?"

"Ngươi đi ra ngoài từ sáng, đến bây giờ tổng cộng đã sáu canh giờ." Jeokie nhìn cậu, vì cúi đầu nên giọng nói bằng bằng, nghe không ra cảm xúc gì, "Jin, ngươi cùng nhi nữ của Hyun Bin có chuyện gì cần làm mà sao lại lâu như thế?"

Không có biểu tình tùy hứng, thậm chí vô cảm, nhưng mà Jeokie như vậy lại khiến Seok Jin run rẩy: "Jeokie, ta có chút việc cần hoàn thành, tìm Se-jeong đến hỗ trợ mà thôi."

"Việc gì ? Sao nàng biết được, còn ta thì không?" Jeokie hơi hơi cao giọng, nhớ tới Se-jeong nói "Chẳng lẽ Jeokie thiếu hiệp không biết", rõ ràng là nàng đang nói móc mình, tức giận ngùn ngụt, "Ngươi với nàng bất quá chỉ mới quen biết mấy ngày, ta theo ngươi từ Jeollnamdo đến Incheon, ta đối đãi ngươi như thế nào chẳng lẽ nửa phần cảm giác ngươi đều không có?"

Seok Jin nhíu mày: "Sao cậu nói như vậy được, cậu và Se-jeong khác nhau." Nhớ tới Hoseok thì cười khổ, trong lòng buồn bực, khó hiểu vì sao hai người này cứ phải nổi giận với mình, "Có một số việc, nếu ta nói cho cậu, Hoseok nhất định bảo ta lừa gạt nó. . . . . . Chi bằng khỏi nói cho ai biết hết là tốt."

Jeokie nhìn thẳng vào mắt Seok Jin: "Jung Hoseok, Kim Se-jeong. . . . . . Jin, vậy trong lòng ngươi, ta rốt cuộc có bao nhiêu trọng lượng?" Tính trẻ con trên mặt hắn đã thu đi, biểu tình là thật sâu chấp nhất cùng khát vọng, khát vọng đên nỗi làm cho tâm tình Seok Jin nhộn nhạo.

"Hoseok là huynh đệ kết nghĩa với ta, mà cậu là đệ đệ." Seok Jin đáp, "Các ngươi hai người ta đều quan tâm ——"

"Ngươi nên biết đến! Cho tới bây giờ ta chưa từng coi ngươi như ca ca!" Jeokie nhìn cậu, trên mặt thất bại và chán chường, "Jin, chẳng lẽ ngươi không hiểu ta đâu cần làm đệ đệ, ta yêu ——"

"Jeokie!" Seok Jin ngắt ngời lời hắn sắp nói ra, "Ta là chân thật xem cậu như một đệ đệ mà thương yêu cậu, cạu. . . . . . đừng nghĩ nhiều."

Thiếu niên trơ mắt nhìn, đáy mắt sáng ngời nổi lên ảm đạm, sau đó đổi thành tuyệt vọng.

Tuyệt vọng cực hắc, như vẩy mực bao phủ thiếu niên, cuối cùng con ngươi mông lung sâu thẳm, ánh mắt nhìn chằm chằm Seok Jin bắt đầu trở nên sắc bén. Thiếu niên vươn tay bắt lấy cánh tay Seok Jin: "Ta cóc cần ngươi thương ta bằng kiểu đó, ngươi có biết hay không lòng ta, ta ——"

Hắn vì cậu làm nhiều chuyện, hắn chưa bao giờ vì người khác chịu áp lực chính mình, hắn đối cậu như vậy mà cậu lại nói —— xem hắn như đệ đệ?

Jeokie cắn môi, cầm lấy cánh tay Seok Jin, lại cảm giác mình căn bản không bắt được cậu. Jeokie vốn là người không từ thủ đoạn, giờ phút này liền kéo Seok Jin qua, dùng sức hôn lên môi cậu. Hai đôi môi chạm vào nhau chỉ một lát, lập tức Seok Jin mạnh mẽ đẩy hắn ra, trong mắt lộ vẻ khó tin: "Jeokie! Cậu!"

Seok Jin bị đẩy đến bên cạnh bàn, tay chống bàn miễn cưỡng đứng dậy, nâng lên tay trái hung hăng chà môi, Jeokie nhìn thấy, tâm dường như nổ tung. Trong lòng có hai tiếng nói, một cái nói tiến lên bắt cậu lại, ôm cậu hôn cậu, đưa cậu nhu tiến vào trong thân thể làm cậu trở thành của hắn; người thứ hai nói làm như vậy Seok Jin sẽ tức giận, hiện tại đánh không lại cậu, cho dù đánh thắng được, Seok Jin cũng sẽ kịch liệt phản kháng, chẳng lẽ lần thứ hai hắn lại để cậu bị thương?

Jeokie ngậm chặt cơ hàm, toàn thân run rẩy, cước bộ bước ra thu hồi lại, đúng là không có biện pháp. Rõ ràng người trước mắt này chẳng qua là một người đàn ông đã trưởng thành, là một nam tử chẳng có tư sắc, chỉ có tính khí quật cường như một đứa ngốc không thức thời. . . . . .

Đối mặt nam tử này một chút biện pháp cũng không có. Jeokie sôi trào, thậm chí muốn cầm lấy kiếm trong tay giết cậu, nhưng cuối cùng vẫn chống mặt bàn, gồng lấy thân mình.

"Ta thật sự rất thích ngươi." Giọng nói trầm thấp của hắn truyền tới tựa hồ còn dẫn theo âm khóc, "Ta không cần ngươi xem ta như đệ đệ, ta muốn ngươi coi ta như người yêu."

Hắn ngẩng đầu, lệ trong mắt lướt qua lại trở nên sáng suốt mang theo kiên quyết: "Ngươi là của ta, có lên trời hay xuống đất, ngươi đều là của ta. Cho dù ngươi không muốn, ta cũng phải giữ lấy ngươi."

Seok Jin cười lạnh một tiếng: "Dựa vào cái gì ta là của ngươi? Nếu ta không muốn, ngươi sao ở bên cạnh ta được?"

Nói xong bản thân cậu liền sửng sốt, bình thường cậu vô cùng yêu thương Jeokie, đôi khi không thích cách xử sự của hắn cậu cũng sẽ không dùng ngữ khí quá nặng, mà hôm nay lại bị làm sao vậy? Những lời này. . . . . . không giống như đang nói với Jeokie, mà là đối người nọ lúc trước. . . . . .

Jeokie trước mắt dần dần càng trùng hợp với người nọ trong trí nhớ, ánh mắt, khí thế, ngôn ngữ. Seok Jin không biết tại sao, lời nói ngày càng tàn nhẫn: "Ta thích ai chán ghét ai đều do tâm ta quyết định, ngươi có quyền gì ngăn cản ta, ta. . . . . ."

Chưa từng thấy Jeokie giận dữ giống người nọ, càng không có nhào lên tra tấn cậu. Seok Jin thấy ánh trăng chiếu thẳng vào thân mình thiếu niên, lệ từ trong mắt rơi ra, từng giọt dọc theo sườn má, những bọt nước trong suốt lăn trên da mặt sạch sẽ chảy vào khóe môi, sau đó vòng theo hình cung tụ tại cằm, rớt xuống.

Seok Jin nhìn thấy, mơ mơ hồ hồ thầm nghĩ, sao mình lại không cho hắn đứng bên cạnh mình?

Nước mắt Jeokie so với roi, độc dược, bàn ủi của Jeon Jungkook kia, phải lợi hại gấp trăm lần.

Yêu thương một người là giao trái tim cho đối phương, niết viên niết biển, chiên xào phanh tạc, lấy máu lăng trì, đều là đối với chuyện tình cảm.

Lấy thân phận và tính tình Jeokie, từ trước đến nay hắn đem người khác khiến cho khóc đều khóc không ra, lại vì chính mình mà rơi lệ vài lần. Không phải bởi vì yếu đuối, là bởi vì lòng đang bị Seok Jin nắm trong tay.

Seok Jin thấy hắn khóc, lập tức luống cuống tay chân, cảm giác mình nói chuyện quá mức. Tính tình Jeokie vốn chiếm lấy mạnh mẽ, nên có hỏi cậu này nọ cũng là chuyện bình thường. Mà nguyên nhân cậu phản ứng mãnh liệt quá mức vì do hắn làm cậu nghĩ tới Jeon Jungkook.

Jeokie không phải Jeon Jungkook, hắn muốn chiếm lấy làm riêng nhưng vẫn tôn trọng người khác, có chút không kiềm nén được tình cảm mà cũng không làm nhục giống Jeon Jungkook. Mình thật sự quá lỗ mãng với vậu ta.

Trong lòng có áy náy, liền không đành lòng dấu hắn nữa, Seok Jin thở dài: "Jeokie, đừng khóc, lời ta vừa mới nói không phải nhằm vào cậu."

Jeokie chấn động, ngơ ngác nhìn cậu. Seok Jin đi đến bên cạnh hắn, cảm thấy hắn rơi lệ như vậy thật sự chướng mắt, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt hắn, ôn nhu nói: "Nam tử hán khóc sướt mướt ra bộ dáng gì nữa, cậu còn bảo mình không phải đứa bé."

"Ai bảo nhỏ mới được khóc." Jeokie nói, thanh âm nghẹn ngào, "Vì tình mà khóc có gì dọa người, chẳng lẽ phải nghẹn ở trong lòng mới tính là hảo hán?"

Seok Jin xấu hổ, nếu nói không tiếp thụ Jeokie thì lại thấy bộ dáng hắn khóc nữa; còn muốn nhận tâm ý hắn. . . . . .

"Jeokie, ta. . . . . . hiện tại ta có chút loạn. . . . . ." Seok Jin chần chờ, "Ta không biết. . . . . ."

"Ta chưa cần ngươi phải trả lời ngay, chỉ cần đừng bất hòa với ta, ngươi có chuyện gì nhớ nói cho ta biết." Jeokie nói, "Giờ có thể ngươi không thương ta, nhưng ngươi không thể rời xa ta, và chớ thân cận với Jung Hoseok, cả nữ nhân khác nữa. . . . . . Tóm lại cho dù ngươi không thương ta, chờ khi ngươi yêu ai, nhất định phải là ta."

Seok Jin ngạc nhiên vài phần, nghe lời hắn nói quả thật vô lý. Nhưng cậu vốn vô tâm vô ái, vì thế đáp: "Được rồi." Thầm nghĩ thân thể này, cả đời này nên tránh xa cái gọi là tình.

Jeokie nghe cậu đáp ứng, tuy rằng chưa bằng long lắm nhưng vẫn thỏa mãn, lôi kéo Seok Jin: "Vậy Jin ngươi nói cho ta biết ngươi và Se-jeong kia rốt cuộc làm gì vậy?"

"Ta đi tìm thầy thuốc." Seok Jin bất đắc dĩ, cúi đầu nói.

"Thầy thuốc? Ngươi bị gì?" Jeokie vội vàng kéo Seok Jin lại xem, thấy trên người cậu bình thường, mới hỏi, "Là do gân tay bị đứt của ngươi xảy ra gì sao? Hoặc. . . . . ."

Seok Jin ngắt ngang hắn lải nhải: "Ta chỉ đi hỏi người khác xem có phương pháp nào giải độc của Ảnh môn không."

Cậu nhớ tới thầy thuốc Hoon từng dặn: "Nhưng thầy thuốc nói độc này rất khó giải, sư huynh lão nói chỉ có ba người có thể giải được. . . . . . Ngọc diện thần y Ji Sung, Bae Jong Jun Mạc thanh cốc, còn có một người. . . . . . nghe nói là người trong kinh thành. Những người này ta nên đi tới nơi nào tìm?" Cậu nói, "Se-jeong cũng hiểu y thuật, nàng từng gặp Mạc thanh cốc một lần. Nghe nàng nói gần đây Mạc thanh cốc có thể đang Incheon, cho nên ta và nàng đi chung quanh tìm hiểu tin tức."

Jeokie muốn hỏi việc này có cái gì mà giấu diếm, nghĩ nghĩ tới nguyên nhân, vì thế cố ý nói: "Vậy ngươi vì sao không tìm ta hỗ trợ, nếu có thể giải độc thì thế lực Ảnh môn tất nhiên sẽ giảm nhiều, đối với chúng ta mà nói phi thường có lợi, lúc trước ta không nghĩ ra ý này, vậy sao ngươi chẳng chịu hỏi ta?"

Seok Jin kinh ngạc nhìn hắn: "Ta nghĩ. . . . . . cậu sẽ nói những người đó chết thì chết, cần gì mắc công giải dược." Kỳ thật cũng chẳng phải chuyện đáng giá gì mà giấu diếm, chính là Jeokie và Hoseok đều là loại người tâm ngoan thủ lạt (bụng dạ nham hiểm), Seok Jin biết rõ đối phương sẽ nói thế nào thì còn nói những lời nhàm chán mất mặt làm chi. Giờ Jeokie đã nói vậy, cũng thật ngoài ý cậu nghĩ.

"Sao thế được, bọn họ có thể sống được thì tốt hơn, chúng ta cũng tiết kiểm được rất nhiều thời gian. Nếu nạp thêm những võ lâm nhân sĩ thì có thể tăng cường thực lực bên ta." Jeokie cười nói.

"Cậu không cần an ủi ta. Chưa nói đến bây giờ có tìm được giải dược hay không, Ảnh môn cũng chắc chắn tìm phương pháp khác khống chế bọn họ." Seok Jin quay đầu, bên cạnh có chút tịch liêu, "Ta làm toàn việc vô dụng, chỉ hy vọng có thể giảm ít nhiều thương vong. Nếu cậu muốn nói lòng dạ ta đàn bà, tùy cậu."

"Jin, ta rất quý lòng nhân hậu của ngươi." Jeokie lấy lòng nói, "Ta sẽ giúp ngươi."

"Cậu giúp ta?" Seok Jin nhướng mi.

"Đúng vậy, ta hiểu chút độc dược." Jeokie tự hào, "Có lẽ không giải được dược nhưng có thể áp chế độc tính."

Seok Jin nhìn hắn thật sâu: "Jeokie, ta còn chưa phát hiện cậu hiểu y thuật."

Jeokie lắc đầu: "Ta không hiểu y thuật, nhưng biết chút dược." Y thuật là cứu người, hắn không có hứng thú đi học. Chế độc giải độc, hắn mới thích học. Trước kia hắn vẫn cho rằng, cho dù võ công tầm thường, chỉ cần dùng dược là có thể lộng hành.

"Nhưng Se-jeong nói chỉ có ba người kia ——"

"Jisung là bạn cũ của ta." Jeokie không muốn nghe cậu cứ Se-jeong Se-jeong, vì thế ngắt ngang, "Jin, ngươi chưa chắc tìm được Bae Jong Jun, để chuyện đó ta làm. Ngươi giúp ta tìm dược là tốt rồi. . . . . . Ách, cùng tìm với Jimin."

Jimin thì mình có thể yên tâm một chút, Jeokie nghĩ.

Seok Jin đem mảnh xương dính độc mà cậu đã cắt giao cho Jeokie, để hắn tìm cách. Kỳ thật độc này rất nan giải, Jeokie vốn cũng không nguyện đi thử. Vì do Seok Jin nên hắn mới làm, vậy thì hắn sẽ hết sức. May mắn hiện tại võ lâm nhân sĩ đang chiến đấu trên núi, tuy rằng Ảnh môn giảo hoạt nhưng lại không nắm rõ địa hình vùng núi nên cũng có vài tên môn nhân bị bắt. Những dược vừa chế ra sẽ được thử nghiệm trên người bọn hắn, thật tiện lợi.

Chính là quá trình thí nghiệm giải dược vô cùng rườm rà, nhu cầu lượng dược vật phi thường lớn, hơn nữa có vài dược vật mà hiệu thuốc bắc bình thường không có, chỉ có thể tự mình đi tìm. Tứ chi Seok Jin bất tiện, thường để Jimin tự ngắt lấy. Dược vật thường mọc ở chỗ ẩm thấp, Seok Jin đợi lâu, vết thương cũ ẩn ẩn đau nhức, tay chân tê rần. Thầy thuốc cho cậu chút thuốc, cậu nhất quyết tự mình mua rồi sắc lấy mà uống.

Chỉ là Seok Jin không biết phân biệt dược, nhiều dược như vậy đặt ở cùng nhau, bộ dạng lại tương tự, khó tránh lấy sai. Ngày ấy Seok Jin ăn dược, cảm thấy trong người có vẻ khác thường liền đi tìm Jeokie.

Lúc này Seok Jin đang một mình trụ trong viện, vừa không muốn nhàn thoại làm Jeokie phân tâm, lại không thể ở nơi đó của Hoseok sẽ khiến Jeokie ghen tị. Cậu ở nơi rất gần Jeokie, vài bước thì tới rồi. Tới phòng Jeokie ngửi một hương khí ngang qua mũi, Jeokie ở trước bàn hết sức chuyên chú, thấy cậu tiến vào vội vàng đứng dậy: "Jin, ngồi đi, ta diệt hương trước."

Seok Jin nói: "Hương này thật nồng đậm. . . . . ." Cậu đột nhiên nhớ tới phải mùi hôi này, nhịn không được ảm đạm vài phần. Mùi này nồng thật lợi hại, hô hấp mấy khẩu, lại cảm thấy xôn xao.

"Kỳ quái, Jin hôm nay ngươi mua xà bàn phải không? Sao có vẻ không đủ. . . . . ." Jeokie nhíu mày hỏi, "Còn rễ sắn thì lại nhiều, ta dùng thứ này làm gì?"

Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Seok Jin, thấy mặt cậu đỏ lên, lo lắng thân thể cậu không ổn, hỏi: "Sao mặt ngươi lại hồng qía vậy? Là bị sốt?" Đi đến trước người Seok Jin, liền đưa tay lên trán cậu.

Seok Jin cảm thụ lòng bàn tay Jeokie lạnh lạnh, sảng khoái dị thường, nhịn không được đưa tay che lên mu bàn tay Jeokie. Jeokie cảm giác nhiệt độ cơ thể Seok Jin có chút cao, trong lòng lo lắng: "Jin, ngươi nóng rồi, mau nằm xuống nghỉ ngơi."

Seok Jin có chút mơ hồ, nghe không rõ Jeokie đang nói cái gì, chỉ thấy miệng hắn khép mở, hầu kết lên xuống, cái cổ hiện ra độ cung hoàn mỹ. Cậu nhón

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net