19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên người Jin có hương khí, Jeokie sở trường về độc, loại hỗn hợp hòa trộn với hương khí mê dược vừa ngửi biết ngay, liền vội vàng đuổi theo. Hán Giang nhiều sông nước, Jeokie càng chạy càng gần tới sông, có vài phần lo sợ. Rốt cục đến bờ sông, gặp bóng người trong nước, nhanh chóng nhào tới.

Sau đó sửng sờ đứng cạnh bờ sông.

Nửa người của Jin tẩm ở trong nước, áo ẩm ướt kéo xuống hơn phân nửa dính vào trên người cậu, hơi gầy nhưng đường cong rắn chắc thấy rõ, ngay cả màu da đỏ sẫm hôn ngân cũng hiện lên mồn một. Mái tóc rũ trước mặt, từng giọt nước trong veo nhỏ giọt xuống khuôn mặt thoạt nhìn gợi cảm mê người. Jeokie nuốt nước miếng, cảm thấy cổ họng khô khốc.

Nước mùa thu không lạnh, nhưng vào đêm cũng có chút hàn. Jin không ngừng đem nước tạt đến trên mặt, đỏ ửng dần dần lặn đi. Jeokie miệng khô lưỡi đắng, miễn cưỡng ra tiếng: "Jin, ngươi thà rằng chạy tới ngâm nước lạnh, cũng không chịu ôm ta sao?"

Jin ngâm ở trong nước nửa ngày, vốn mê loạn dần dần thành bình tĩnh, nghe được giọng Jeokie, quay đầu nhìn hắn. Dưới bóng đêm, Jeokie đứng cạnh bờ sông, thân mình mập mờ ánh trăng hơi hơi phát run, trên mặt biểu tình là cực thống khổ.

"Cả đời này ta chưa từng nghĩ rằng mình sẽ bị người đặt dưới thân, và ăn nói khép nép đến độ này. . . . . ." Giọng Jeokie khàn khàn, mảy may một gọt nước mắt đều không có, biểu tình trầm tĩnh đến dọa người, "Tính cái gì! Ta tính cái gì! Đưa thân tận miệng cho người ta. . . . . . thế nhưng đối phương còn không chịu!"

Trong lúc nhất thời tâm như tro tàn, cảm thấy đã đem một mảnh tâm cho đối phương, thật sự là khiến hắn muốn chà đạp mà. Nếu có hận là hận chính mình oán chính mình, lấy thiên đao vạn mã xuyên tim cho tàn hết thì thôi, tốt xấu gì cũng là tâm của mình. Nhưng mà cậu lại không nói một lời, thẳng mang trái tim này xem như không tồn tại. Từ nhỏ Jeokie chưa từng chịu nửa điểm ủy khuất, người nghịch hắn thường thường mệnh không lâu dài, có đúng không nam tử trước mắt này là đánh, trừng phạt, có mắng cũng đều làm không được ?

"Ai không nịnh bợ ta, ai không coi ta như bảo bối, ai dám nói với ta nửa chữ bất kính. . . . . . Mà ta vì sao lại càng muốn lãng phí mình quấn quít lấy ngươi. . . . . ." Jeokie cắn môi, không nói nữa.

Nếu không thương ngươi, ta sao còn trơ mắt nhìn ngươi bị tra tấn đến chết, để bây giờ phải đổi lấy tất cả kết quả như thế này. Còn còn. . . . . . Trong lòng ta thật hận, chưa từng có chuyện nào để nửa ngón tay của ta nhúng vô cả.

Thiếu niên nhẹ nhàng nở nụ cười: "Cho nên nói, con người cũng thật là đê tiện! Ngươi nói xem, ta làm gì mà thảm đến nông nỗi này?" Hắn xoay người, bóng dáng rời đi có vẻ mảnh khảnh mà tịch liêu.

"Jeokie, nghe ta giải thích được chứ?" Thắt lưng hắn bỗng nhiên cứng lại, Jin ra khỏi sông từ phía sau ôm lấy hắn. Jeokie choáng váng, đứng ngốc tại chổ không động đậy. Jin phát giác mình nóng lòng nên mặt không nhịn được đỏ lên, buông Jeokie ra.

Jeokie quay trở lại, kinh ngạc nhìn Jin, thấy mặt Jin càng thêm đỏ lên. Jin lúng ta lúng Jinng nói: "Vừa rồi. . . . . . Vừa rồi là ta không tốt, ta đối, đối với ậu. . . . . ."

"Ngươi trúng xuân dược." Jeokie thầm nghĩ Jin ngươi thực đơn thuần, thế nhưng vẫn khó hiểu việc tránh né dục vọng của cậu, "Ngươi cầm sai xà bàn của ta, lại không biết hòa cùng cái loại thuốc nào, hơn nữa ta đang đốt hương trong phòng. . . . . ."

Kỳ thật Jin biết chính mình trúng dược, nhưng cậu nghĩ đây chỉ là một cái cớ nếu có nói xin lỗi hay giải thích gì cũng vô nghĩa. Jin thấy Jeokie hết sức kinh ngạc, trả lời vấn đề đều là ba hồn bảy Jeonh, không khỏi thương tiếc. Nghĩ đứa nhỏ này chỉ vì mình ôm một cái lại thành ra như vậy, tuy là khó xử, nhưng quả thực có chút ẩn ẩn vui sướng.

"Jeokie, nếu bởi vì dục vọng bản thân mà làm thương tổn người khác, thì thật là ích kỷ." Jin nói, "Ta không muốn lấy cái cớ là trúng xuân dược rồi làm ra những chuyện như vậy, vì sao ta phải để người khác gánh vác kết quả?"

"Ta đối với ngươi cam tâm tình nguyện!" Jeokie ngẩng đầu lên nhìn Jin, ánh mắt dứt khoát, "Ta cam nguyện gánh vác, là do ngươi không muốn!"

"Là ngươi ngay cả chạm cũng không nguyện ý chạm ta! Ngươi thà rằng ngâm nước lạnh cũng chẳng muốn ta ——" Jeokie hô to, thanh âm ngày càng cao, "Ngươi cảm thấy ta ghê tởm sao? Ngươi cảm thấy hai nam nhân cùng một chỗ làm kẻ khác buồn nôn có phải không? Cho nên ngươi có bị gì cũng không hề chạm vào ta! Ta đưa tới miệng ngươi còn không cần ——"

"Jeokie, ta đã từng thề rằng trừ phi là yêu thật tâm nếu không ta tuyệt không buông thả mình." Giọng Jin trầm thấp lại rõ ràng, "Trừ phi là lẫn nhau chung tình, nếu không tuyệt không tứ chi giao triền. . . . . ."

"Hả?" Jeokie kỳ quái nhìn Jin, "Vì sao"

"Ta sinh ra ở kỹ viện —— Mẹ ta là kỹ nữ trong đó." Jin nói, ánh mắt xa xăm nhớ lại.

Jeokie lập tức trợn mắt há hốc mồm.

Jin không nhìn thấy mặt hắn, chỉ nhẹ nhàng kể lại: "Ta không biết cha ta là ai, đương nhiên cũng không còn quan trọng, trong viện nghênh đó, đưa đẩy, mê hoặc, là của ai thì có to tát gì? Ta chỉ cần có mẹ là đủ rồi."

"Tất cả mọi người hoài nghi lai lịch ta, kỳ thật thân thế ta rất đơn giản. Mẹ không đành lòng để ta sinh ra trong nghèo hèn, vì thế tìm một hộ gia đình bình thường, cho bọn họ chút ngân lượng để họ xem ta như con đẻ." Jin mỉm cười, "Và ta còn mong đợi gì bọn họ sẽ nuôi dưỡng ta đến lớn, cho nên ta vẫn sống ngày qua ngày cùng với mẹ trong kĩ viện, đúng tám tuổi ta gặp được sư phụ."

"Mẹ cho rằng ta không nên ở kỹ viện, vừa lúc sư phụ hỏi nàng muốn thu nạp ta, bà liền dùng danh nghĩa cha mẹ mua một gian phòng để cho ta và sư phụ ở tại nơi đó. Sau thời gian nương qua đời, ta lớn lên, sư phụ rời đi, ta liền đi làm bộ khoái."

"Dù sao ta ở kỹ viện nhiều năm như vậy, không thể không ảnh hưởng. Mẹ rất yêu ta, cực lực bảo hộ ta, nhưng cái gì nên biết ta cũng đều biết." Jin nhìn về phía Jeokie, "Jeokie, cậu còn nhỏ, cậu có thể không biết có những giây phút dục vọng là dơ bẩn cỡ nào. Ta quả thật cảm thấy ghê tởm, ta biết bên ngoài nữ nhân phụng sự nghênh đón, nhưng sau lưng là vô vàn tâm tư, ta biết các nàng thống khổ đến nhường nào, biết các nàng sinh lão bệnh tử. . . . . . Jeokie, mẹ ta qua đời còn chưa tới bốn mươi!"

Jeokie cảm giác Jin sắp rơi lệ, đưa tay nắm lấy cậu, Jin hơi hơi cúi đầu, lập tức ngẩng đầu nhìn hắn: "Vì một vài người có dục vọng cao nên có người bị tra tấn cho tới chết đi. Ta trụ tại ngoài viện nơi có nhiều kỹ nữ và các tiểu quan, cứ một giờ đồng hồ là ta nhìn thấy một thi thể nâng từ trong viện ra ngoài. . . . . ."

Bao phủ là nhan sắc tử vong. Chẳng qua vì muốn sống sót mà phải chịu nhục, phải uyển chuyển hầu hạ, cho dù thân thể đã muốn chết lặng thì trên mặt vẫn phải vừa làm vừa cười.

"Kỹ nữ trong viện đều phải học cầm kỳ thư họa, phải biết tri thức lễ nghĩa, ta cũng có đi theo học chút." Jin nói, "Kỳ thật những điều đó có hữu dụng gì đâu? Cuối cùng cũng dùng thân thể giao cấu như dã thú."

"Jin, ngươi đừng khổ sở, muốn khóc thì cứ khóc." Jeokie ôm lấy Jin, Jin chấn động, lại không tránh khỏihắn.

"Khóc không được, Mai tỷ tỷ nói, cho dù nước mắt có đọng nơi đáy mắt thì cũng phải bắt nó nuốt xuống. Vĩnh viễn đều chỉ có thể cười. Khách nhân tới cửa, vốn chính là mua cười." Jin nói, tuy bản thân mình kiên cường, nhưng trí nhớ ấu thơ khắc sâu bên trong đầu, nữ tử hôm nay còn cùng mình nói cười, ngày mai trên người đầy huyết bò lên giường, rồi trực tiếp cắt đứt hơi thở. . . . . . Sau khi lớn lên, mỗi khi nhìn thấy những nữ tử dựa cửa bán rẻ tiếng cười, sẽ cảm thấy được là vị ấy là tỷ tỷ là a di (dì), thậm chí mẫu thân. Tuyệt đối không vì dục vọng mà tùy tiện đi tìm người phát tiết, bởi vì rất hiểu rõ đằng sau tiếng cười của những nữ tử này là gì.

Bởi vậy, oán hận dục vọng, không tin vào tình yêu. Tập võ đi làm bộ khoái là chỉ hy vọng có thể giúp đỡ một ít người lâm vào tuyệt cảnh. Đã trôi qua lâu rồi, vẫn ôn hòa cười cứ như là đã quên khi còn bé tiếp xúc đến tàn khốc. Nhưng trên thực tế, ở sâu trong tâm thủy chung tự nhắc nhở mình thế giới chính là màu gì.

Bởi vì nó rất hắc, cho nên chính mình không thể nhiễm những dơ bẩn này. Cậu cứu không được vị tỷ tỷ, cậu cứu không được nương, thì cậu phải cứu lấy chính mình. Cho nên cậu phải cứu người khác, bởi vì —— cậu vẫn còn sống sót .

Cho nên cậu không khóc.

Thiếu niên ôm chặt cánh tay cậu, giống như muốn đem cả thân thể và linh hồn ấy đều hòa vào cơ thể mình. Nhìn thiếu niên nhu nhược, thế nhưng có thể dùng thân thể mảnh khảnh bao phủ cậu lại. Jin nhắm mắt, đêm nay mình cũng trúng xuân dược như hôm nào, thân thể và tâm đều mệt mỏi. Mệt đến không muốn giãy.

"Nếu ta sớm gặp ngươi ——" Jeokie cúi đầu nói, Jin phốc một tiếng, miễn cưỡng cười nói: "Cậu còn nhỏ hơn ta, làm sao gặp được nhau? Hơn nữa ở trong thiên hạ này ta đã gặp qua vô số loại người, ta mới không tin cậu có tâm địa Bồ Tát."

"Mười năm trước, Tả thừa tướng tấu thỉnh Hoàng Thượng, đề xướng tiêu trừ ca kỹ, ăn xin, nhà chứa đều là những cấp bậc thấp hèn. Nghe nói lúc ấy Vương Jeon thái tử đúng lúc vào cung, nói rằng cấp bậc hạ tiện còn muốn vùng lên à? Bởi vậy Hoàng đế cũng chưa chuẩn tấu." Jeokie hỏi, "Jin, nếu hoàng đế chuẩn tấu thì ngươi sẽ sống tốt hơn một chút?"

"Khi đó ta đã mười lăm, hết thảy còn có gì bất đồng." Jin lắc đầu, "Những tầng lớp trên làm sao sẽ minh bạch phía dưới khổ sở. Jeokie, trừ bỏ bản thân mình sinh tồn thì không thể dựa vào ai được cả."

Jeokie ôm Jin, cảm giác quần áo trên người cậu ướt đẫm, đem ngoại sam cỡi ra phủ thêm cho cậu. Không biết tại sao một người kiêu ngạo chưa từng có ôn nhu, tất cả cũng chỉ là oán hận, đau đớn ban nãy tựa hồ không tồn tại : "Nếu ta sinh ra sớm mười năm, nếu ta khỏe mạnh lực lưỡng. . . . . . thì tốt rồi."

Rõ ràng mình ốm hơn Jin, nhưng lại có thể đem Jin từ trước đến nay kiên cường ôm vào trong ngực. Jin cuối cùng kháng không được dược tính, trong cơ thể vừa lạnh vừa nhiệt gây sức ép với nhau, ý thức dần dần yên tĩnh.

"Ta phải bảo vệ ngươi, muốn đem những ký ức xấu xí không đáng đó nhớ đó toàn bộ bỏ, ta phải để ngươi cam tâm tình nguyện ôm lấy ta và cũng bị ta ôm." Nguyên lai Jin trì độn kỳ thật là tránh né; nguyên lai Jin luôn nhiệt tình là vì đã từng trải qua ánh mắt coi thường, ghê tởm; Jin thờ ơ với mình là bởi vì Jin đã nhìn thấy những đa tình ái dục, cho nên không dễ dàng mở rộng tâm tư.

"Nhưng ngươi nhất định phải yêu thương ta, yêu say đắm cả đời, cho dù không phải hiện tại." Jeokie cúi đầu nói, ôm lấy cậu, hướng Hải Hà phái đi thẳng một mạch.

Jin cảm giác trên người cực nhiệt, may mắn không phải giống từ trong cơ thể sinh ra khô nóng như ban nãy, mà là cực nóng bên ngoài. Nhịn không được muốn xốc hết những trọng lực gì đặt lên người. Sau đó nghe được thanh âm ôn nhu: "Jin, đừng lộn xộn, ngươi bị cảm lạnh, đá chăn ra coi chừng phát sốt."

Jin mông lung cũng có ý thức, nghe này giọng nói cứ như là coi mình thành đứa nhỏ. Cậu làm vẻ mặt kháng nghị, cũng không lộn xộn, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Jeokie ngồi ở bên giường, thấy Jin nhăn mũi lại, hiếm khi lộ ra vẻ trẻ con như vậy, đáy lòng hắn dâng lên niềm ôn nhu bất tận, cúi đầu nói: "Trong quá khứ là ta không có khả năng, nhưng đối với tương lai ta nhất định dùng hết sức khiến cho ngươi hạnh phúc. . . . . ."

Đêm đã khuya, Jeokie ngủ ngay bên cạnh Jin, cho dù ôm ủng cách chăn, cũng làm hắn an tâm. Sáng sớm hôm sau, sờ lên Jin ướt đẫm mồ hôi, biết cậu không sao cả. Xuân dược gặp nước lạnh có thể giải, tuy rằng tiếc hận không thể vì vậy mà ôm được cậu, nhưng có thể làm cho cậu trút hết tâm sự, so với thân thể giao triền còn đẹp hơn nhiều.

Đại khái là quá mệt mỏi, Jin vẫn chưa tỉnh, trên da thịt còn lưu lại vài phần đỏ ửng khiến cho Jeokie xem ngây ngất cả hai mắt. Hắn phân phó Jimin xách nước ấm lên, sau đó cầm lấy khăn lẩm bẩm nói: "Xuất mồ hôi nhất định phải lau khô, nếu không sẽ cảm lạnh."

Lời này cũng không biết là nói cho ai nghe, giờ này Jeokie đã cởi bỏ vạt áo cậu ra, ánh mắt liếc trộm xuống phía dưới xem. Cơ ngực còn thấm một tầng mồ hôi, quả thực kiều diễm hơn đóa hoa sáng sớm ướt át sương mai, Jeokie nuốt nước miếng: "Ta không thể nghĩ bậy, ta đang giúp Jin lau mồ hôi. . . . . ."

Cởi bỏ đai lưng Jin, Jeokie đều có thể nghe được hô hấp mình trầm trọng cỡ nào, nhịn không được mắng bản thân sao lại xúc động như vậy. Nhưng mà thật không khống chế được mình, giờ phút này rất muốn đụng chạm, tay trái cầm khăn ướt, tay phải dọc theo bên hông Jin trượt xuống, cơ thể nghiêng về phía trước, môi đặt lên đôi môi của Jin.

Jin ngủ mơ màng, giác ngộ trên người lạnh lạnh thật thoải mái, cũng không biết có cái gì mềm nhẵn ấm áp mơn trớn ở trên người, mỗi tấc da thịt cũng không buông tha. Sau đó thân thể lại nóng lên, tối hôm qua nhiệt độ giống như vậy, bao nhiêu sức nóng đều dồn xuống phía bụng, trong cơ thể tụ tập muốn dứt khoát phát tiết đi ra ——

Cậu hừ một tiếng, mở mắt ra.

Jeokie giật mình, vội vàng lui về phía sau, đụng vào góc giường đau đến nhe răng. Jin mở mắt nhưng thần trí vẫn chưa có khôi phục, mắt buồn ngủ mông lung, cũng không chú ý tới Jeokie cách cậu bao nhiêu gần. Qua sau một lúc lâu, cậu dụi dụi mắt ngồi dậy, hé ra gương mặt hồng hồng, thậm chí dọc theo cổ hồng đến trước ngực.

Cậu thấy quần áo mình dường như cởi ra phân nửa, dục vọng đứng thẳng, mà kinh khủng nhất chính là trước mắt có một người đang ngồi! Hơn nữa. . . . . . là đối tượng tối hôm qua chính mình muốn có ý đồ gây rối. . . . . .

Jin cúi đầu, đem mặt chôn vào tay, thầm mắng bản thân một trăm lẻ tám lần. Jeokie thấy vẻ mặt cậu không ổn, vội vàng dựa lại gần: "Jin, ngươi làm sao vậy?" Một lòng lo lắng, sợ hãi vì mình động thủ động cước làm cậu tức giận.

"Đừng lại đây!" Jin xấu hổ thân thể mình biến hóa, cắn răng mạnh mẽ áp chế dục vọng. Jeokie nhìn thấy Jin che lại hạ thể, đã biết tại sao cậu vì lại phản ứng, nhịn không được cười rộ lên: "Jin, đây chẳng phải là chuyện quan trọng gì, để ta giúp ngươi?"

Những lời này của hắn làm cho mặt Jin đã đỏ nay còn muốn xuất huyết thêm, xoay người sang chỗ khác không nói. Jeokie gần sát cậu: "Jin, người vốn dĩ có dục vọng là tự nhiên, ngươi cần gì phải đau khổ áp chế? Làm vậy sẽ không tốt cho thân thể."

"Cậu mới qua hai mươi, sao biết. . . . . ." Jin không nhìn hắn, cúi đầu nói, "Loại chuyện này, nếu bản thân không muốn thì sẽ khống chế được. . . . . ."

Jeokie trợn mắt há hốc mồm: "Jin, ngươi nói cái gì?"

Jin lại xấu hổ, chỉ ngập ngừng: "Loại chuyện này. . . . . . Nếu tâm không muốn, thân thể cũng sẽ vô cảm giác. . . . . . Ta, ta. . . . . ."

"Ai nói cho ngươi là lòng không cam thì thân thể sẽ không cảm giác?" Jeokie trừng mắt Jin, quả thực không biết nam tử này có cái ý tưởng thật kì quái, "Ngươi không phải lớn lên ở trong thanh lâu sao? Không lẽ cả việc này cũng chẳng hiểu?"

Nói xong cũng đau xót: đáng lẽ không nên nói.

Jin cũng chẳng có tâm để ý đến, mặt đỏ nói: "Là các nàng nói a. . . . . ." Cậu quay qua nhìn Jeokie một cái, nghĩ không phải mình thật sự nghĩ sai cái gì rồi chứ, kiên trì nói, "Ta nghe các nàng len lén nghị luận rằng, các nàng nói. . . . . . khi giao hợp chính là nghênh tiếp đối phương, chỉ cần trong lòng bất động, kỳ thật đối phương căn bản không dậy nổi hứng thú. . . . . ." Cậu nói tới đây, đã xấu hổ khôn kể, câu kế tiếp ngượng ngùng không dám nói.

"Đừng nói là tất cả mà ngươi hiểu biết đều do ở kỹ viện nghe các nàng nghị luận nhắc tới!" Jeokie xem Jin, thấy cậu gật đầu, dường như khống chế không được muốn mắng người, "Ngươi, ngươi sao lại đơn thuần vậy chứ! Này nữ nhân kia chẳng biết đã làm bao nhiêu lần, cho dù có dùng xuân dược mạnh nhất cũng chưa chắc nam nhân đều làm cho các nàng có cảm giác, thân thể các nàng sớm đã thành một thói quen, dù. . . . . . có phản ứng thì đó cũng là tâp quán mà thôi! Ngươi tin lời các nàng ... khó trách. . . . . . Khó trách ngươi không hiểu!"

"Còn nữa, ngươi là nam nhân vậy có giống nữ nhân các nàng không? Ngươi quả thực. . . . . . Đôi khi ngốc chết đi được!" Từ phía sau Jeokie ôm lấy Jin, bàn tay xấu đưa về phía trước, "Jin, vậy bình thường ngươi có dục vọng thì xử lý sao? Đừng nói cho ta ngươi cũng không động thủ, chỉ dám nhẫn đi xuống!"

Jin cảm giác được dục vọng mình bị cầm, toàn thân chấn động, đánh một chưởng: "Buông ra!" Jeokie lách mình tránh né, khóe môi nhếch lên. Jin đánh một chưởng này quá yếu đuối vô lực, chính là xuất phát từ chống cự cùng xấu hổ. Jeokie là tay già đời, liền biết giờ phút này Jin xấu hổ rất nhiều, hắn nhận thức Jin thời gian không ngắn, từ trước đến nay Jin nghiêm túc bình tĩnh, mặc kệ bị vây vào hoàn cảnh gì cũng không thất thần, đây là lần đầu gặp qua bộ dáng cậu vừa thẹn vừa vội. Jeokie kinh ngạc nhìn Jin đến ngây người.

Jin nghe thanh âm nuốt nước miếng thật mạnh của hắn, cảm thấy đại quẫn: "Đi ra ngoài cho ta!" Jeokie biết da mặt Jin mỏng, nếu còn đùa giỡn nữa thì người sẽ không gặp chuyện tốt là bản thân mình, vì thế xuống giường nói: "Hảo hảo, ta đi ra ngoài, Jin ngươi đừng áp lực, tự mình động thủ giải quyết đi, không coi chừng sinh bệnh. . . . . . Ai nha!" Bị một chưởng xiêu vẹo đánh tới, hắn vội vàng nhảy ra khỏi bên ngoài, đóng cửa lại còn không quên nói, "Ta nói thật, nếu có thể khống chế được như ngươi nói thì sẽ không có nhiều hái hoa tặc như vậy đâu! Ngươi không biết còn có đảo hái hoa tặc à ? Vậy ngươi thử nghĩ xem ta thải ra bằng cách nào. . . . . ."

"Câm miệng cho ta!" Mặt vẫn Jin hồng đến thân thể, nghiêng đầu dài chôn trong chăn, không muốn nghe đến người nọ nói oang oang. Vì lớn lên trong kỹ viện, cậu luôn luôn tôn trọng nữ tử, giữ mình vô cùng nghiêm chỉnh. Nhiều đồng nghiệp đều biết cậu nghiêm Jinc, ngày thường mọi người đi kỹ viện cũng không dám gọi cậu. Trừ bỏ bị Jeon Jung Kook bắt buộc, Jin đối với tất cả hiểu biết về tình dục đều chỉ là hồi nhỏ nghe được vài lời. Lúc này cậu cũng biết đạo lý của mình thật bất công, nhưng mà với bản tính như vậy, cậu vẫn không cởi mở được.

Sau một lúc lâu xôn xao trong cơ thể mới hạ xuống, trong phòng có nước, rửa sạch sẽ thân thể mặc vào quần áo. Tối hôm qua quần áo của cậu ướt đẫm, đã được giặt sạch ở bên ngoài, áo trong là Jimin đi lấy từ trong phòng cậu, Jin nhớ đến tối hôm qua là ai thay áo trong cho mình, trong lòng sinh ra quái dị. Này nửa ngày trôi qua, dù chưa thật sự tứ chi giao triền, nhưng mà cũng đã lĩnh chút tình dục. Không bằng trước kia đạm mạc, không gặp được Jeon Jung Kook thì sau này mình mới đối với tình dục hoàn toàn thoải mái hơn. Mở cửa thấy Jeokie, lại có vài phần ngượng ngùng.

"Ai, rõ ràng là phòng của ta, mà ta bị đuổi ra ngoài." Jeokie làm như đại sự thở dài, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Jin. Thấy Jin trốn ánh mắt mình, sắc mặt ửng đỏ, trong lòng hận không thể đem người này ôm vào trong ngực hung hăng yêu thương, nhưng mà chung quy sợ kinh động đến cậu, cho nên khống chế được, "Ngươi thích nơi này của ta vậy... hay là bàn hồi đến đây đi, gian phòng kia của ngươi vẫn còn trống không."

Jin lườm hắn một cái: "Ngữ khí của cậu thật là... Cậu đem Hải Hà phái làm như là của mình, đừng quên cậu và ta chỉ là khách thôi." Cậu dừng một chút, nói, "Huống hồ chúng ta trì hoãn ở Incheon cả khoảng thời gian, mắt thấy những người đó chiến đấu trên núi đối phó với ảnh môn, nhất thời cũng khó đánh hạ, có chờ đợi cũng vô ích. Không bằng đem sự tình giao cho Vệ chưởng môn cùng phủ doãn, chúng ta tiếp tục nghĩa vụ đi."

Jeokie hơi trầm ngâm, nói: "Jin, kỳ thật lòng ta có chút nghi ngờ quan viên vùng Jeollanam. Bọn họ xuất binh có vẻ chỉ qua loa tắc trách, tấn công thì tha kéo dài. . . . . . Tuy rằng nói phủ doãn Incheon là người của triều đình, nhưng thủ hạ rốt cuộc có bao nhiêu thiệt tình phục vụ vì triều đình, thực tại khó nói. Cũng không biết ven bờ Hán Giang có bao nhiêu thế lực Ảnh môn."

"Từ Gyeonggi, nhất là vùng Gwacheon. . . . . . Từ Gwacheon đi ra ngoài là biển, nghe nói trên biển có đạo tặc, những người này nếu đi theo đường biển thì khó trách triều đình không bắt được họ." Jeokie chậm rãi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net