20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khí ngã khứ giả, tạc nhật chi nhật bất khả lưu

Loạn ngã tâm giả, kim nhật chi nhật đa phiền ưu.

Trường phong vạn lý tống thu nhạn, đối thử khả dĩ hàm cao lâu.

Bồng lai văn chương kiến an cốt, trung gian tiểu tạ hựu thanh phát.

Câu hoài dật hưng tráng tư phi, dục thượng thanh thiên lãm minh nguyệt.

Trừu đao đoạn thủy thủy canh lưu, cử bôi Jin sầu sầu canh sầu.

Nhân sinh tại thế bất xưng ý, minh triêu tán phát lộng biển chu.

(Hôm qua người nỡ bỏ ta
Mặc tình ta giữ, người xa mất rồi
Người làm ta rối bời bời
Để hôm nay nữa ngất lời ưu tư
Gió muôn dặm, tiễn nhạn thu
Cảnh như chuốc rượu lầu từ tiễn ai
Văn chương ở chốn bồng lai
Kiến An cốt cách, thơ ai hào hùng
Tứ thơ Tiểu Tạ vang lừng
Ngắm trăng lên tận trời xanh cho tường
Dao chém nước, nước không dừng
Tiêu sầu chén rượu càng nâng càng sầu
Ở đời khó thuận lòng nhau
Sớm mai rũ tóc buông câu xuôi thuyền.)

Ngâm hoàn câu thơ sau, Jeokie nói: "Phía trước chính là Jeollnamdo, thơ này viết tạ ơn ở Jeollnamdo, thật sự là hảo thơ a. . . . . ." Hắn quay đầu thấy Jin chăm chú nhìn thành Jeollnamdo, tựa hồ căn bản không có nghe lời hắn nói, liền im miệng.

Tinh thần Jin giờ phút này đã bay đi đâu mất, nhớ lại vô số những hình ảnh xẹt qua trong đầu. Cậu lớn lên ở nơi này, làm bộ khoái tại đây, và cũng bị người nọ bắt lấy trong này. . . . . . Cuối cùng cậu chỉ có thể từ bỏ nơi mình sinh ra, mang theo thân thể rách nát cùng cái tâm mỏi mệt.

Cậu đưa mắt nhìn chăm chú khiến cho hai người chú ý, một người dĩ nhiên là Jeokie, tên còn lại đó là Hoseok. Hoseok đến gần cậu, nhẹ giọng nói bên tai: "Kim hyung, hyung là người ở Jeollanamdo?"

Jin gật đầu: "Ta lớn lên ở Naganeupseong."

"Kim hyung, vậy để ta ghé qua bái kiến thân nhân nhà hyung." Lời Hoseok nói ra khiến cho Jeokie bất mãn, trợn to mắt trừng gã.

Jin cười khổ một tiếng, trong nhà làm gì còn thân nhân, mà thật ra còn có Huyện thái gia, nhưng mình đột nhiên biến mất, lại mai danh ẩn tích, làm sao còn có thể trở về. Jeokie nhìn cậu cười đến chua sót, liền trận đau lòng, lôi kéo Jin: "Jin, ta không quen Jeollanamdo, ngươi dẫn ta đi tham quan được không?"

"Chúng ta không phải đến là xem cảnh." Jin nở nụ cười, "Qua Jeollanamdo chính là Gwangju, mà thế lực võ lâm ở Jeollanamdo cũng không thuộc phần kiểm soát của Jung minh chủ, cho nên chúng ta phải chuẩn bị đến Lộng Tang Đường và cũng phải đi một chuyến tới phủ nha Jeollanamdo, làm sao còn thời gian cùng ngươi đi tham quan?"

Hoseok khoát tay lên vai Jin, thần sắc nghiêm túc: "Kim hyung, ở mặt ngoài thế lực Jeollanamdo nhìn thực loạn, mà kỳ thật cũng không hẳn. Trước ta nghe nói Jeollanamdo có người truy nã một nam tử có tay phải và chân trái bị tật khắp mọi nơi, Kim hyung. . . . . ."

"Nguyên lai em sớm đã biết." Jin nghiêng đầu, người bên cạnh không thấy rõ nét mặt, "Không phải ta cố ý giấu diếm. . . . . ."

"Hyung có nói hay không cũng không sao, nhưng Jeollanamdo có thể là chỗ của Ảnh môn, hyung lại. . . . . ."

"Ảnh môn không có ở Jeollanamdo." Jin nói, "Về phần chuyện của ta, ta nghĩ chẳng có việc gì."

"Nhưng khi đó bọn họ tìm nam tử bị tàn tật tứ chi, cơ hồ tìm khắp cả Jeollanam, nhất định vô cùng thù hận hyung mới làm như thế. Kim hyung, hyung tùy tiện đến Jeollanamdo thật sự không cảm thấy nguy hiểm sao?" Hoseok quan tâm nói, "Cho dù đối phương không phải Ảnh môn, nhưng vẫn là có mối hận đi? Hiện tại chúng ta có hơn hai trăm người, những người ở Khoái đao môn đó đối với hyung tâm phục, còn những người khác hẳn là nghe ta chỉ huy ——"

"Cảm ơn em đã quan tâm, nhưng đây là việc tư của hyung, có thể nào làm phiền chư vị?" Jin lắc đầu, "Việc này mong em đừng lo lắng, hyung đều có chủ trương."

....................

Đoàn người vào Jeollanamdo, có minh chủ, đệ tử Linh Sơn cùng với chư vị vũ lâm nhân sĩ, võ lâm bang phái vùng Jeollanamdo tất nhiên cũng sẽ không chậm trễ. Võ lâm Jeollanamdo lấy Lộng Tang Đường làm việc chính, Đường chủ Cha Eun Woo sớm đi ra nghênh đón, đối bọn họ vô cùng hậu đãi.

Lộng Tang Đường ở Kì Huyền, là trung tâm Jeollanamdo, cách Naganeupseong khá xa. Bình thường Jin lại ít cùng vũ lâm nhân sĩ tiếp xúc, bởi vậy không người nào nhận thức cậu. Cha Eun Woo kêu cậu một câu "Jin đại hiệp" hai câu "Jin đại hiệp", đem cậu và Jeokie an bài ở một gian.

Cha Eun Woo nói trước mắt Jeollanamdo gió êm sóng lặng. Jin cúi đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn: "Cha Đường chủ cũng biết địa giới Jeollanamdo, có một gã tên là Jeon Jung Kook?"

Sắc mặt Cha Eun Woo khẽ biến, lập tức lắc đầu: "Tại hạ không biết."

Jin mỉm cười, cũng không truy vấn hắn nữa, cáo từ trở về phòng. Jeokie đến bên cạnh, Jin thấp giọng nói: "Cha Đường chủ trả lời không hề có ác ý, nhưng đối với ta không chân thật. Mới gặp mặt thì hắn thậm chí không nhìn Hoseok, tầm mắt trực tiếp dừng ở trên người ta, Jeon Jung Kook tróc nã ta rầm rộ cả lên, hắn nói hắn không biết, thật là vui đùa."

"Vậy. . . . . . Jeon Jung Kook là ai? Jin, ngươi hỏi thăm hắn làm cái gì?" Jeokie giống như lơ đãng hỏi han.

"Kẻ thù." Jin lặng lẽ nói, "Cả đời này đại khái ta sẽ không hận người nào giống như hắn. Nếu không phải chuyện Ảnh môn càng thêm quan trọng hơn, giờ phút này ta thật muốn đi sát Jeon trang ——"

"Jin, xung quanh hiện tại vô sự, ta cùng ngươi đi được không?" Jeokie nói, "Kẻ thù của ngươi cũng chính là của ta, ta giúp ngươi."

"Rất nguy hiểm, võ công cậu không được." Jin nói, "Ta thầm nghĩ một mình đi tới, chỉ đứng bên ngoài xem, võ công cậu không đủ, đi ngược lại thêm phiền."

"Hai người thì phối hợp tốt hơn! Jin, chúng ta cùng nhau đi!" Jeokie quấn lấy, "Tuy rằng võ công ta không được tốt lắm, nhưng khinh công cũng chẳng tệ, hơn nữa thân phận rất cao, người bình thường không dám đem ta làm gì hết. Hơn nữa ngươi đã quên ta còn biết dùng độc, ta ——"

"Được rồi được rồi, mang cậu đi." Jin bất đắc dĩ nói, bỗng nhiên nhớ tới lúc trước mình bị Jeon Jung Kook quơ được, là do trúng mê dược của hắn, có lẽ mang theo Jeokie sẽ giúp một tay. Huống hồ người nọ từng phái người đến tỏ vẻ không hề truy tìm nữa, mặc dù không biết dụng ý, hiện tại nghĩ đến chắc có thể là thật. Người nọ không phải là người trong Ảnh môn, có thể là hai kẻ đối đầu nhau. Chuyến đi này thật cũng không nguy hiểm.

Vì thế hai người bước vào Naganeupseong, kỵ mã nửa ngày thì tới nơi, Jin thấy trước mắt đó là Jeon trang, nhất thời hoảng hốt, dừng ngựa không tiến lên. Jeokie nhìn trộm xem Jin, thấy cậu biểu tình vừa oán hận lại vừa thống khổ, trong lòng liền bất ổn.

"Kỳ quái, sao ta không cảm giác được hơi thở của người?" Jin nhíu mày nói, ngưng tụ nội lực lại, nhưng vẫn không cảm giác khí tức tại thôn trang, "Chẳng lẽ không có ai? Sao có thể?"

Cậu sợ run, trong đầu đột nhiên xẹt qua cái gì, có một ý tưởng mơ hồ. Cậu chạm nhẹ lên đầu vai Jeokie: "Jeokie, ta phải tham dò trong Jeon trang, ngươi ở chỗ này chờ ta."

"Không được bỏ ta lại." Jeokie nói, giữ chặt ống tay áo của cậu. Jin nghĩ dù sao cũng không có gì nguy hiểm, liền để cho hắn vào cùng mình.

Dọc theo đường đi năm đó từ ngoài vào trong, quả nhiên cả nửa bóng người đều không, phong cảnh phòng ốc cây cối trong lúc đó vẫn còn cục diện dàn trận như vậy, Jin gần như đã thuộc lòng, mà nay đã không có người thì mấy thứ này bất quá chỉ là trang trí.

"Nơi này sắp theo bát quái ngũ hành, Jin, ngươi biết trận pháp?" Jeokie hỏi. Jin nhìn hắn một cái: "Người Linh Sơn môn nhiên là hiểu được không ít. Ta không hiểu trận pháp, nhưng có người vẽ cho ta."

Jeokie không nói, đi theo Jin bước vào. Jin tới rồi Thường Hồng viện, đứng ở sân không có một bóng người, lẳng lặng ngẩn người.

"Jin. . . . . ." Jeokie nhẹ nhàng lay cậu, bị cậu mở ra. Jin quay người lại, vào Lưu Túc hiên.

Bên trong Lưu Túc hiên sạch sẽ, bất nhiễm cả hạt bụi nhỏ. Những đồ vật nào Jin dùng qua đều được xếp chỉnh tề vô cùng cẩn thận, thậm chí ngay cả quần áo cũng được gấp ngăn ngắn đặt trên gối. Sắc mặt Jin trầm xuống, lập tức nhìn đến bốn phía có treo gì đó.

Mấy bức họa đều vẽ một nam tử lỗi lạc xuất trần, đang cười, nụ cười nhu hòa như ngọc. Thậm chí làm cho người ta có một loại cảm giác, nét tươi cười này có thể tẩy sạch đi những gì phẫn uất, phiền muộn từ sâu tận tâm can.

Nhưng nhìn thấy nam tử trong tranh này giống mình, cậu lộ vẻ phẫn hận. Cậu quả thực không thể tưởng tượng người nọ đến tột cùng xuất phát từ cái ý tưởng gì mà vẽ nên những bức họa, rõ ràng chính mình chưa bao giờ cười với hắn, hắn vì sao ——

Nhìn lên bên sườn của mỗi bức họa có đề bài thơ :

Tư quân như mãn nguyệt, dạ dạ giảm thanh huy
Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma
Nhật nhật tư quân bất kiến quân

(Từ buổi người ra đi,
Cửi canh bỏ dở, nghĩ gì sửa sang...
Nhớ người như nguyệt tròn gương,
Jin hao ánh sáng, đêm thường lại đêm..)

Thậm chí ở phòng khách cũng treo một bức tranh, nam tử trong tranh mặc bộ khoái phục xanh đen, ngẩng đầu ung dung, đầy tiêu sái. Bên cạnh đề lên câu Kinh Thi——

Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm
Ngã bất vãng, tử ninh bất tự âm?
Thanh thanh tử bội, du du ngã tư
Ngã bất vãng, tử ninh bất lai?
Thiêu hề đạt hề, tại thành khuyết hề
Nhất nhật bất kiến, như tam nguyệt hề...

(Xanh xanh áo ai, lòng ta bồi hồi
Lâu không gặp người, bặt âm xa vợi.
Xanh xanh thắt lưng, tương tư dai dẳng
Lâu không gặp người, người nỡ buông xuôi?
Ngày nhớ, đêm trông, bên tường cao vợi.
Một ngày không thấy, như ba tháng đợi.)

Sắc mặt Jin tái nhợt, không thể tưởng được giờ phút này còn muốn chịu nam tử kia khinh nhục, thanh kiếm trong tay rút ra khỏi vỏ, lập tức đem tranh vẽ trên tường chém đứt xuống dưới. Jeokie kinh hãi: "Jin, ngươi làm cái gì ——" thanh âm đoạn tuyệt ở giữa, cuối cùng không thể nghe thấy.

Jin tay nâng kiếm lạc, đem bức tranh chém thành từng mảnh nhỏ, rơi trong phòng. Trong miệng oán hận nói: "Ghê tởm! Ai là người của ngươi! Vô sỉ chi vưu!" (trơ tráo)

Cậu đã chém rách hết những bức tranh, cuối cùng đi đến bức còn lại tại phòng khách, đang muốn giơ kiếm, liền nghe Jeokie hô to một tiếng "Dừng tay !!!". Jin ngẩn ra, chỉ thấy Jeokie đoạt lấy bức tranh ôm vào trong ngực: "Jin, vì sao ngươi lại phá đi bức họa của chính mình? Bức tranh này. . . . . . Những bức tranh này đều là ngươi!"

Jin lạnh lùng cười, đường kiếm giơ ngang lên, mũi kiếm đối diện Jeokie: "Jeokie, buông bức họa kia ra, chuyện này không liên quan tới cậu!"

Jeokie bắt gặp ánh mắt Jin, trong lòng nhất thời lạnh buốt: "Jin, cho dù nơi này có người đắc tội ngươi, nhưng bức tranh chỉ là một vật vô tri——"

Hắn nói còn chưa dứt lời, kiếm trong tay Jin đã tiến lên, mũi kiếm xoẹt vài cái, đem bức tranh Jeokie ôm trong người thành mảnh nhỏ. Jeokie ngơ ngác nhìn trên hàng ngàn mảnh nhỏ họa thành Jin mặt đất phiêu tán khắp nơi, trong lòng đau xót, xuất huyết.

"Sao lại. . . . . . Rõ ràng ta đo cự ly rất chuẩn." Jin cả kinh, vội vàng chạy qua đỡ lấy Jeokie, muốn xem ngực hắn có bị thương không. Jeokie lui về phía sau từng bước: "Ta không sao, vừa rồi quýnh lên tiến về phía trước nên kiếm của ngươi chỉ xoẹt nhẹ qua da ta thôi. Tự ta băng bó một chút là tốt rồi." Dứt lời nghiêng người đi, qua loa thoa chút dược.

Jin thấy Jeokie có vẻ kì quái, nghĩ đến có thể là vừa rồi mình phá huỷ bức họa khiến cho Jeokie không hài lòng, vì thế ôn nhu nói: "Jeokie, những bức tranh này đều là do kẻ thù vẽ nên, hắn nhục ta rất sâu, hiện giờ lại ở trong phòng ta treo những loại đồ vật này nọ, rõ ràng là nhục nhã ta, ta ——"

"Jin, một kẻ thù muốn làm nhục ngươi thì vì sao lại say mê vẽ ngươi đến có thần như vậy?" Jeokie nghiêng đầu, đúng là thấy không rõ vẻ mặt lắm, "Hắn đối với ngươi, rõ ràng là có ý. . . . . ."

"Jeokie!!!" Jin hét lớn, lập tức hơi thấp giọng, "Cậu đừng vội nhắc tới hắn trước mặt ta, người nọ đối ta như thế nào, cùng cậu vô can!"

"Đúng là không liên quan tới ta, những cái kia cũng cùng ta vô can! Ngươi thẳng thắn nói ta không liên quan thì chấm dứt hết đi !!!" Jeokie hô to, tức giận ngồi sụp dưới đất, nhìn thấy mảnh nhỏ những nét vẽ rơi lả tả chung quanh, vừa thương tâm vừa buồn bực, gần như tuyệt vọng.

"Jeokie, cậu không biết người này đã từng làm gì với ta. . . . . . Cậu không biết, ta ——" Jin đi vào nơi này, vốn tinh thần đã bất định lại thấy hắn tùy hứng như vậy, cảm thấy trong lòng khổ sở, ngồi vào bên giường, thân thể mềm nhũn, ngã xuống.

"Jin! Jin!" Jeokie thấy cậu như vậy, sợ tới mức cũng không còn tâm tình gì, vội vàng đứng dậy xem xét, nhìn Jin ngã vào sàng đan tuyết trắng, trên mặt biểu tình cực kỳ thống khổ.

"Jin ngươi làm sao vậy! Đừng dọa ta! Ta loạn ngôn!" Jeokie liên thanh kêu to, bắt lấy đầu vai Jin lay lay vài cái, Jin mới hoàn hồn, nuốt xuống một hơi thở nơi cổ họng.

Không muốn nằm ở sàng đan kia, Jin miễn cưỡng ngồi dậy, buồn bả nói: "Jeokie, ta cầu cậu, không nên ép ta được không?" Loại chuyện này, cho dù chết cậu cũng không nguyện cho bất luận kẻ nào biết đến, nhất là thiếu niên trước mắt này.

"Jeon trang này đã không còn ai, chúng ta trở về đi." Jin cúi đầu, khôi phục bình tĩnh, "Thù hận của ta và người này cứ để một bên, từ nay về sau vẫn nên chuyên tâm đối phó Ảnh môn."

Nói xong, cậu hướng về phía cửa, đi ra Lưu Túc hiên, Thường Hồng viện, cứ thế rời khỏi Jeon trang. Lúc này đây, không có nửa nhân ngăn đón cậu.

Jeokie gắt gao theo ở phía sau.

Trên đường trở về, hai người ôm nhiều tâm sự, tốc độ của mã cũng chầm chậm. Bởi vậy thời điểm một nữ tử lao tới, Jin và Jeokie đều lập tức kéo dây cương. Nữ tử té trên mặt đất, phía sau có mấy người đuổi theo.

Jin thấy vài tên nam nhân truy một nữ tử, liền có chút giận, nữ tử té trên mặt đất miễn cưỡng bò lên, trên người quần áo hoa lệ tiên diễm, Jin vừa thấy liền biết là kỹ nữ. Này tư thế rõ ràng là kỹ nữ không chịu nổi làm nhục nên chạy trốn lại bị những tên này truy đuổi. Jin dừng ngựa, chần chờ có nên cứu giúp hay không —— cậu biết dựa vào sức mình thì khó có thể cứu người, nếu tùy tiện ra tay, làm không tốt lại quay ra hại đối phương.

"Mẹ nó! Kỹ nữ còn giả bộ trong sạch gì! Phương đại gia coi trọng ngươi là phúc khí của ngươi, còn không mau hầu hạ !" Một trong những tên nam tử mở miệng mắng, cũng không nhìn đến Jin – Jeokie, đưa tay chuẩn bị bắt lấy nàng kia. Thân thể Jin chấn động, xoay người xuống ngựa, tay giơ chuôi kiếm a.

"Các ngươi đều dừng tay!" Người hô lên trước là Jeokie, hắn sợ mấy tên nam tử xuống tay với Jin, liền vội vàng xuống ngựa, "Nữ nhân này bao nhiêu? Ta mua là được ——"

Nàng kia ngẩng đầu nhanh nhìn hắn một cái, ánh mắt dừng lại trên người Jin, bỗng nhiên kêu lên: "Jin!"

Jin nghe giọng nói quen thuộc: "Jihyo?"

Jeokie run cả người, nhìn về phía nữ tử. Dưới một lớp bụi bậm lẫn nước mắt là một gương mặt Jin lệ, đôi mắt như thủy mâu dường như kêu oan, chặt chẽ nhìn chằm chằm Jin. Jin không chớp mắt nhìn nàng, buông ra dây cương, hướng nàng đi đến.

"Jin! Chân của huynh. . . . . . Chân của huynh làm sao vậy? !" Jihyo giãy khỏi tên nam tử giữ chặt nàng, vài bước chạy đến bên Jin, kéo góc áo phải của cậu. Jin cảm thấy xấu hổ, đưa tay vỗ vỗ Jihyo: "Jihyo, ta không sao. . . . . ."

Jihyo đứng thẳng, một tay gắt gao bắt lấy cánh tay phải Jin, một tay kia cầm lấy cổ tay trái cậu: "Jin, tay trái huynh làm sao vậy? Ngón út. . . . . . sao . . . . ."

Nàng nhẹ nhàng nắm lấy ngón út của cậu, thấy đầu ngón tay mềm oặt, nước mắt chảy ra: "Jin, Jin, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao huynh bỗng nhiên biến mất, sau đó lại biến thành như vậy. . . . . ."

"Jihyo, xông xáo vào giang hồ khó tránh khỏi xảy ra những việc như thế. Muội đừng thương tâm, ta không phải vẫn hảo hảo sao." Jin cúi đầu an ủi nàng, khẽ cười lên, biểu tình cực nhu hòa.

"Jin, vị này là ai, các ngươi nhận thức?" Jeokie điểm huyệt những tên nam tử, nhìn thấy hai người hắn do dự, con ngươi biến sắc sâu đậm, "Là người quen à?"

Mới vừa rồi Jihyo cảm thấy mình nhất thời kích động, có chút thất thố, buông tay Jin ra: "Thật có lỗi, ta kích động quá . . . . . ." Nàng buông tay ra, phát hiện cánh tay phải Jin rũ xuống, kinh hãi nói, "Jin cánh tay phải ——"

"Tàn phế rồi." Jin nhạt nhạt nói, xem nhẹ hai mắt đẫm lệ của Jihyo, "Đúng rồi Jihyo, Mẹ lại khi dễ muội à? Không phải ta đã nói qua với Mẹ ——"

Cậu bỗng nhiên nhớ tới lời mình từng nói, im miệng. Jihyo cúi đầu, nói: "Mặc dù huynh đã nói qua với Mẹ là đem tiền tới chuộc ta, nhưng huynh đi mãi không về, Mẹ còn tưởng rằng huynh, huynh. . . . . ." Giọng nàng nghẹn ngào, khóc nức nở, "Tuy rằng bằng hữu của huynh có giúp muội chút ít, nhưng bọn họ cũng không có nhiều tiễn, lại có vợ. . . . . . Cho nên Mẹ bắt muội tiếp khách, họ Lee kia lại bò lên người muội . . . . . ."

"Ta đi mượn ít bạc rồi cùng muội đến Hương Viện giải thích với Mẹ Soo." Jin nghe nàng nói như vậy, nhíu hạ mi, sau đó quay đầu hỏi Jeokie, "Jeokie, ngươi có bạc không? Ba trăm hai. . . . . ."

"Hiện tại là năm trăm." Jihyo ngắt lời, buồn bả cười, "Jin, quên đi, muội cũng không muốn phiền toái bằng hữu của huynh, huynh nhất định bị rất nhiều khổ sở, so với huynh thì muội có là gì? Huynh không cần quan tâm muội, ngược lại là muội phải chiếu cố huynh."

"Chỉ có năm trăm hai thôi sao?" Jeokie lạnh lùng cười, ném ra ngân phiếu, sau đó nói to với những tên nam tử bị điểm huyệt, "Kêu bà của các ngươi đem khế ước bán thân đến Lộng Tang Đường gặp Jung Jeokie, cô nương này do ta chuộc."

Hắn biết chắc bà kia sẽ không dám đùa giỡn gì, điểm khai huyệt đạo của tên cầm đầu, xoay người rời đi. Bạc thì bất quá cũng coi như kẻ qua đường, mạng của nàng ấy còn tồn tại mới là quan trọng.

"Jin, vị cô nương này có vẻ như thực kích động, chúng ta về Lộng Tang Đường trước đi." Jeokie nói, nhìn Jihyo, "Cô nương ngươi biết kỵ mã không?"

Jihyo lắc đầu, Jeokie nói tiếp: "Vậy ngươi ngồi cùng ta đi, thân thể của Jin không tiện, không thể chiếu cố ngươi."

Jin chần chờ : "Thế thì phiền toái ngươi." Đối Jihyo nói, "Jihyo, Jeokie là bạn tốt của huynh, muội đừng coi như người xa lạ."

Jeokie cắn môi dưới, thầm nghĩ nguyên lai là khách khí với ta. Đỡ Jihyo lên ngựa, rõ ràng là ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, nhưng không có nửa phần cảm giác. Trong lòng chỉ tràn ngập ghen tị, và tâm chậm rãi chìm vào đáy cốc lạnh băng.

Trở lại Lộng Tang Đường, ba người tới viện mà Jeokie trụ cùng với Jin, Jin thuật lại mọi chuyện với Jihyo. Jihyo bất quá chỉ là người làm việc vặt trong kỹ viện, cũng không nhiều lời, Jin không nói tỉ mỉ mà chỉ nói mình bị người khác bắt tra tấn, vì thế đến giang hồ trả thù, hiện giờ là có sự phải làm nên vừa mới trở về.

Jeokie thấy hai người nói không ngừng, thật như một vò dấm chua bị đánh nghiêng, rồi lại không dám tung ra vị chua. May mắn nghe Jin vẫn chưa nói sự thật cho Jihyo nghe, trong lòng mới có chút cân bằng.

"Vị Jeokie công tử này, Jihyo tạ ơn ngài tương trợ, khoản ngân lượng Jihyo chắc chắn sẽ nghĩ cách xoay sở trả lại cho công tử. . . . . ."

"Bất quá chỉ có năm trăm hai, coi như ta đưa cho Jin ." Jeokie hờ hững nói, "Jihyo cô nương, nếu không có nơi nào để đi, ta cũng có thể hỗ trợ an bài."

"Ta nghĩ đi theo Jin. . . . . ." Jihyo nhìn Jin, nói, "Huynh bị rất nhiều khổ sở, chúng ta tìm một chỗ nghĩ biện pháp chữa khỏi thương thế của huynh, rồi đừng xen vào những thế sự này được chứ?"

"Vết thương của Jin làm sao tùy tiện dưỡng dưỡng là có thể tốt được!" Jeokie trào phúng cười nói, "Bổ Thiên Thảo từ trước đến nay chỉ sống ở những nơi hoang vu khó tìm. Tẩy Tủy Lục mất tích nhiều năm, tìm nó như mò kim đáy biển. Jihyo cô nương nói thật là đơn giản."

Jihyo biến sắc, Jin quát lên: "Jeokie !!!"

Jeokie vốn vẫn mạnh mẽ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net