21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở Jeollanamdo cũng không có sự tình gì, Jin nói với mọi người tên thật của mình, tới Incheon những bang phái này đối Jin đều rất tín phục, họ còn bảo Kim Seok Jin so với Kim Jin dễ nghe hơn. Jung Hoseok thật có chút không hài lòng, khi Jin gọi gã, gã mới lên tiếng: "Mấy tháng nay ta gọi hyng là Kim hyung, nguyên lai tất cả đều là giả."

"Họ của ta vẫn là thật mà, em giận ta à?" Jin hỏi.

Một cái từ "vẫn" làm cho Hoseok giận tái mặt: "Đừng có đem cái cách hyung dụ Jung Jeokie mà dùng với ta, ta không phải hắn."

Trong đầu Jin xẹt qua một cái ý niệm: Cho dù ca có muốn, ta cũng không nguyện

Ở trong lòng cậu, Hoseok và Jeokie khác nhau.

Hoseok thấy vẻ mặt cậu, cũng không nói thêm nữa, chỉ hỏi: "Hôm nay hyung đi Naganeupseong mang về một cô nương, là ngươi quen cũ?"

Jin gật đầu: "Ta biết chúng ta rời đi rất nhanh, ta sẽ mau chóng nghĩ cách an trí nàng."

Hoseok thở dài, nói: "Đường phía trước đầy hung hiểm, Jin, nếu hyung và nàng kia có ước, không ngại thì ở tại chỗ này. . . . . . Nếu ta nhớ không lầm, kẻ thù của hyung cũng ở Naganeupseong? Hoặc chúng ta giúp hyung?"

"Hyung và Jihyo chỉ là tình cảm huynh muội, không có cái khác." Jin nói, "Về phần oán thù của ta. . . . . . Quốc gia dân chúng ở trên, thù hận kia chỉ là việc cá nhân nếu qua được thì cứ cho nó qua."

Hoseok cùng cậu nói thêm đôi câu nữa, rồi để cậu về phòng nghỉ ngơi. Cảm giác Jin đối vị đệ đệ này không hiểu nổi, liền cáo từ. Trở về phòng sau đó Jeokie lại bò lên thương lượng an trí Jihyo như thế nào, nhưng khi nói chuyện không có đứng đắn chút nào. Jeokie nói lúc trước định kêu chữ Jin thành chữ Jinnie, giờ thì không cần thiết nữa. Jin cũng không phản đối, lại không nghĩ tới Jeokie kêu lên vậy rất thân mật, ghé vào lỗ tai cậu cúi đầu hà hơi vào làm cho cả mặt cậu đều đỏ lên.

"Jin, tóm lại ngươi đem nàng dọn ra ngoài thì tốt rồi! Bằng không ngươi đem sự tình giao cho ta, ta khẳng định giải quyết trong vòng 3 ngày!" Jeokie không ngừng thuyết phục cậu. Jin nhíu mày: "Jeokie, nơi này là Jeollanamdo, ngươi mới tới có vài lần đừng có hồ nháo. Chuyện này quan hệ đến chung thân của Jihyo, đừng có đem ra nói giỡn."

"Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ an bài nàng hảo hết mọi mặt, đỡ nàng phải mơ ước đến Jinnie của ta." Jeokie ôm lấy Jin, lôi kéo không buông, "Ta biết ngươi rất hay quan tâm, nếu an bài nàng không tốt, khẳng định ngươi nghĩ đông nghĩ tây, hận không thể đem chính mình cống hiến. . . . . . Hừ! Ta còn lâu mới đồng ý!"

Jin bất đắc dĩ mặc hắn lôi kéo mình, thấp giọng nói: "Ngươi chỉ nghĩ nhiều, ta sao như vậy được? Nếu ta. . . . . . Nếu ta giống như ngươi nói thì cho dù làm vì người khác nhưng cuối cùng ta cũng hướng về ngươi. Ta biết làm như vậy ngươi sẽ thương tâm, nên ta không làm."

Khóe môi Jeokie nhếch lên, tươi cười dần dần mở rộng, cuối cùng chiếm cứ lấy hết cả khuôn mặt, khiến cho khuôn mặt vốn khôi ngô xem ra lại chói mắt. Jin thấy hắn tươi cười, cảm thấy bản thân cũng vui vẻ, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: "Jeokie, ngươi. . . . . . Không phải ngươi thích Hoseok?"

Lời này cậu đã thắc mắc từ lâu, nhưng vì cậu cảm thấy chuyện tình cảm mà hỏi ra thì thật là xấu hổ nên cũng không dám hỏi. Giờ phút này quan hệ của hai người bất đồng trước kia, nhớ tới Jeokie tằng thổ lộ với cậu đủ loại cảm tình, khi đó vẻ mặt hoàn toàn không giống như giả bộ. Tuy rằng Jin không hiểu cách đáp lại cảm tình Jeokie, nhưng rốt cuộc khi bước vào từng bước, những vấn đề này ngạnh ở hầu gian, không hỏi cũng không được .

"Ta thích hắn lúc nào?" Jeokie hừ lạnh nói, "Ngay từ đầu người ta thích là ngươi, chính ngươi không rõ mà thôi."

"Ta?" Jin kì lạ hỏi.

"Ta đối với ngươi nhất kiến chung tình, cho nên khi gặp mặt ta mới cố ý chọc giận ngươi." Jeokie nói, "Chỉ có ngươi phản ứng trì độn mới không hiểu rõ ràng. . . . . ."

Là như thế sao? Jin nhíu mày, cảm giác có gì đó không thích hợp. Jeokie cũng không cho cậu suy nghĩ nhiều nữa, dán cả người vào sau lưng cậu, tay ôm lấy eo bọc cậu lại: "Ta mất tâm tiếp cận ngươi, chưa bao giờ muốn lấy lòng ai, nay ta lại cố gắng lấy lòng ngươi. . . . . . Jin, ngươi không biết ta có bao nhiêu thích ngươi, cho nên ngươi phải thích ta nhiều hơn một ít."

Quả nhiên là tính tình đứa nhỏ, Jin bất đắc dĩ cười, đưa tay đặt lên mu bàn tay hắn: "Ngươi a, vĩnh viễn cứ giữ mãi cái tính ép buộc người." Hết lần này tới lần khác mình chịu đựng hắn một lần thì hắn càng tiến lên, mình liền nhịn không được đành phải quay về mà coi hắn.

Jeokie ôm càng chặt, rõ ràng đối phương ngay tại trong lòng,ngực, nhưng cảm thấy nếu buông tay sẽ mất đi. Thấp giọng thì thào: "Jin, ta thật sự yêu ngươi, nếu ta phạm vào sai lầm nào, ngươi có thể đánh ta mắng ta nhưng cầu ngươi đừng bỏ ta, được chứ?"

Jin nhẹ giọng nói: "Chỉ cần ngươi về sau vì nhân lưu chút đường sống, ta tuyệt sẽ không giận ngươi. Ngươi xuất thân danh môn, võ lâm chính đạo, ta bất quá chỉ là một kẻ tàn phế, phải rời khỏi thì là ngươi chứ không phải ta."

"Cả đời ta, một khắc cũng chẳng bao giờ xa rời ngươi." Jeokie hứa đầy chắc nịch.

Jeokie thỏa mãn tâm nguyện, cao hứng đến nỗi ngày ngày đi theo bên Jin. Jin nhận định Jeollanamdo không phải thế lực của Ảnh môn, trên thực tế những bang phái ở Jeollanamdo bị diệt không hề ít, bởi vậy sau khi xử lý chút sự tình thì mọi người liền muốn đi Gwangju.

Nhưng chuyện của Jihyo còn chưa có giải quyết, Jihyo kiên quyết không chịu lập gia đình, phải đi theo Jin, nếu không thà rằng quay về Hương viện. Jeokie biết nàng cố áp đặt nhưng không thể nói với Jin, đành chịu đau đầu.

Các vũ lâm nhân sĩ tất nhiên là không thể vì chuyện nữ nhân nhỏ nhoi mà chậm trễ hành trình, Lộng Tang Đường bãi yến tặng mọi người, Jeokie – Jin – Hoseok và đám người ngồi chung một bàn, Jeokie nghĩ về chuyện Jihyo, có khi thật muốn đem nữ nhân này làm thịt quăng đi cho rồi, và tất nhiên hắn không dám làm như vậy.

Nhưng nàng cứ quấn quít lấy Jin, hắn thật là chịu không nổi a! Jeokie thở dài, thích một người quả nhiên là có kẻ làm vướng chân vướng tay, không cam tâm chút nào hết. Giơ lên chén rượu ngửa đầu uống xong, bỗng nhiên ném cái chén đi, xoay người hất khỏi chén rượu trong tay Jin.

"Rượu có độc!" Jeokie hét lớn một tiếng, cũng không để ý tới những người khác mà trước tiên phải xem Jin, "Jin, ngươi uống nhiều ít rồi?" Nói xong mặc kệ đây là trước công chúng, liền kéo Jin qua hôn cậu. Đầu tiên Jin ngẩn ngơ, sau đó nhanh chóng đẩy hắn ra: "Jeokie, ngươi làm cái gì!"

Jeokie thấy mặt cậu đỏ, biết mình vì tình thế cấp bách đã làm chuyện quá phận, đưa tay giơ lên bên môi hung hăng cắn xuống cổ tay: "Jin, độc này có tính rất mạnh, ta không có giải dược, ngươi mau uống nhanh chút máu của ta." Hắn cảm thấy rất giận mình: biết rõ thế cục hiện nay lại cho rằng luôn hết sức cẩn thận ở Lộng Tang Đường, thế nhưng vẫn bị người hạ độc, quả thực là . . . . .

Giọng hắn vang lên rất to, người người có mặt trong đại sảnh cơ hồ đều nghe được, uống xong rượu sắc mặt trở nên trắng bệch. Có vài người mặc kệ thân phân liền vọt lại đây: "Jeokie thiếu hiệp, ta, ta. . . . . ." "Máu. . . . . ."

Cũng có vài người ôm lấy cổ, liều mình nôn ra, mà chút người uống nhiều rượu hơn nên độc tính đã dâng lên, té trên mặt đất lớn tiếng kêu thảm thiết. Jin chỉ là hơi dính môi, võ công cậu cao vì thế cũng không có cảm giác khó chịu, nói: "Jeokie, ngươi trước cứu các võ sĩ khác."

"Bọn họ chết sống cùng ta có quan hệ gì đâu, Jin ——" Jeokie vô tình thốt lên, sau đó bắt gặp ánh mắt không đồng ý của Jin, lập tức thu nhỏ miệng lại. Hắn chỉ cười cười: "Jin, giải độc chính là máu của ta, chẳng lẽ ngươi muốn ta cho người khác hết cả máu luôn sao?"

Jin giật mình, cổ tay trắng nõn của Jeokie nhiễm máu đỏ tươi, nhìn qua thật kinh tâm động phách. Dưới tình thế cấp bách Jeokie cắn hơi mạnh, cổ tay đã tràn đầy máu làm cho Jin đau lòng.

"Ta muốn uống ——" độc dược mãnh liệt, có người đã đau nhức toàn thân, lập tức cũng không quản thân phận võ lâm đạo nghĩa gì, xông lên muốn bắt lấy tay Jeokie. Jin đưa tay điểm huyệt đạo của lão, rồi quay lại nhìn quanh bốn phía, đã thấy vô số ánh mắt tham lam nhìn thẳng vào Jeokie.

Không thể. . . . . . Không thể để cho hắn gặp bất kì chuyện gì. Jin lấy từ trong lòng ra kim sang dược cho Jeokie, đem hắn đến phía sau, đối mặt với toàn người ở phòng khách: "Tất cả mọi người đều là võ lâm đồng đạo, ta cũng biết các ngươi kích động. Nhưng Jeokie là đệ tử Linh Sơn kiếm, giờ phút này các ngươi mà làm hắn bị thương thì chắc chắn sẽ gặp hậu họa sau này. Mọi người nhịn một chút ——"

"Hậu hoạn có ra như thế nào thì ra, giờ chúng ta đã không còn quản được nữa !" Liền có người rút binh khí ra khỏi vỏ, ra tay đối phó với hai người. Jin che Jeokie, rút kiếm ra: "Các ngươi tự xưng hiệp nghĩa vậy mà khi đối mặt với chuyện sinh tử lại làm ra việc này ——"

Jeokie thấy Jin vì mình rút ra kiếm hướng về phía người khác, trong lòng cực cao hứng, sợ Jin động thủ sẽ bị thương tổn, vì thế nói: "Jin, ngươi không cần đánh với bọn họ, ta có biện pháp giải độc." Hắn đứng ở phía trên, mọi người bên trong cũng có người chưa uống rượu, Jeokie phân phó, "Các ngươi nhanh lấy cho ta một chén nước sạch."

Lập tức có người lấy bát nước sạch đến, Jeokie vươn cổ tay đặt trên bát, máu đỏ tươi dọc theo mép bát chảy xuống hòa vào trong nước, nháy mắt lan tràn thành màu phấn đỏ. Cho vừa đủ, Jeokie dặn: "Người nào trúng độc thì lấy một cái chén không tới, máu ta chia ra cũng đủ giải độc, ai mà lấy nhiều thì những người khác sẽ không đủ."

Hắn nói xong, mọi người hận không thể ùa lên, ai cũng đều muốn làm người đầu tiên. Jeokie lạnh nhạt nói: "Ta gọi ai thì người đó mới được đi lên, nếu lỡ bát này bị các ngươi làm vỡ, ta chẳng bao giờ mà dại dột lấy máu ra cho các ngươi lần nữa."

Mọi người cũng không dám tiến lên, Jin biết rõ võ công của bọn họ, huống chi giờ phút này trúng độc cũng mất đi ít khí lực. Jeokie bắt đầu gọi người, cũng sắp xếp dựa theo thái độ thường ngày mọi người đối xử với Jin. Người nào tốt với Jin hắn liền kêu trước —— đương nhiên Hoseok luôn quá phận với Jin vì thế Jeokie cũng không kêu. Trong lòng mình Jin vốn chỉ sau tổ tiên mình, cho nên chẳng thấy gì là không ổn cả.

Sau một lúc lâu, phần lớn mọi người đã uống, Jin cảm thấy trước mắt tối sầm, trong cơ thể hiện lên đau đớn, trở tay nắm lấy Jeokie. Jeokie vội vàng xoay người, cầm bát để trên mặt đất, hút máu ở cổ tay mình rồi hôn xuống môi cậu. Jin ngốc lăng, trong miệng toàn mùi máu tanh, là máu của Jeokie. Sắc mặt cậu trở nên đỏ hồng, làm trò trước nhiều vũ lâm nhân sĩ như vậy với cậu mà nói quả thực là chuyện chưa từng tưởng tưởng. Một lát sau tỉnh lại, Jin đẩy Jeokie ra, cũng không dám nhìn về phía những người khác.

Jeokie cười như kẻ trộm, quay đầu lại xem bát kia trên mặt đất, mọi người đang kiềm chế, thế nhưng không ai dám tiến lên lấy. Jeokie nhặt lên, kêu người tiếp theo, sau đó nói nhỏ bên tai Jin: "Jin, ngươi thẹn thùng cái gì, việc ấy làm sao bằng trò hề của mấy người tự xưng võ lâm ngày hôm nay, ai dám chê ngươi nửa chữ nào?"

Jin nghiêng đầu, thầm nghĩ Linh Sơn xứng danh hàng đầu, thế nào lại nạp một đệ tử thích làm theo ý mình và tà tâm tà khí như hắn. Nhưng mà cũng có chút ngượng ngùng, thật là đau đầu, rất xấu hổ mà.

Tiếp qua hai nén hương, độc đều giải hoàn. Người cuối cùng là Lee Minho, hắn hoàn toàn bất đồng với những người khổ sở khẩn cầu, mặc dù hắn té trên mặt đất, nhưng không có nửa câu xin xỏ. Jin biết tính tình của hắn, Jeokie lại trợn trắng mắt: "Quật cường cũng có rất nhiều trình tự, hắn còn kém ngươi rất xa đó Jin!"

Jin liếc hắn một cái, cùng Hoseok nói chuyện. Lần trúng độc này không phải là nhỏ, Lộng Tang Đường phòng bị rất nghiêm, xác định hạ độc chính là người bên trong. Chúng vũ lâm nhân sĩ từ trước đến nay ở cách xa nhà bếp, nhưng Cha Eun Woo lại không tra ra được cách mà tên gian tế lẻn vào.

Trì hoãn hai ngày, Jeokie giở trò với Jin, bộ dáng hận không thể đem cậu tha trên giường. Việc mà hai người dính môi vào nhau không một ai dám nhắc tới, dù sao mỗi người đều nhìn thấy cho nên khi nhìn hai người thì ánh mắt cũng có chút quái dị. Jin cũng không quá để ý những cái nhìn của người khác, Jeokie lại trừ bỏ Jin thì chẳng cần để ý tới ai. Chính là Jin đối với chuyện này có hơi chùn lại, cảm thấy ngượng ngùng. Jeokie biết việc này không gấp được nên cũng không ép Jin.

Không điều tra ra người hại độc, Gwangju bên kia đã muốn truyền đến tin tức: vùng Jeollanam có kẻ trộm thường lui tới, nghe nói là Ảnh môn. Triều đình đã muốn hạ lệnh xuất binh tiêu diệt.

Dù sao Ảnh môn cũng là môn phái võ lâm, lại có thế lực chiến đấu vùng hải quân, dĩ nhiên là triều đình không có biện pháp bắt được họ. Địa hình Jeollanam thì rất là hẹp, quân đội phải khai thông đi vào. Người trong Ảnh môn võ công lại cao, mai phục dọc theo vùng núi non Jeollanam, đánh thế gọng kìm với quân triều đình, đánh cho vương quân liên tục suy tàn. Jin cùng đám người Hoseok thương lượng, quyết định lập tức đi tới viện trợ cho quân đội triều đình ở Jeollanam.

Bởi vậy Jin nói lời từ biệt với Jihyo, Jihyo cầu cậu mang theo mình, nói mình tất nhiên sẽ không liên lụy cậu, Jin vẫn chỉ lắc đầu.

"Jihyo, chúng ta đi đây là muốn đối phó phản tặc, hiện nay thủy lộ núi non trong Jeollanam cơ hồ đều là thế lực phản tặc, thực tại khó có thể ứng phó. Ngay cả sự an toàn của bản thân ta còn không thể cam đoan, muội một nữ nhân. . . . . ." Jin khuyên nàng, "Ta sẽ tìm người tin cậy ở Jeollanamdo chiếu cố muội, muội không cần mạo hiểm đi theo chúng ta."

"Jin, cho dù huynh không cho ta đi, vậy muội được Jeokie công tử chuộc thân cho nên muội đi theo là vì hắn được chứ?" Jihyo hỏi. Jin bật cười: "Hắn quyết sẽ không cho muội đi cùng hắn đâu."

"Bởi vì các ngươi cùng một chỗ?" Jihyo nhướng mi lên, gương mặt Jin lệ lộ ra chút biểu tình sắc bén có vẻ không tương xứng, "Hắn chuộc thân cho muội là vì huynh đúng không? Huynh xem muội như em gái, phải chăng là vì quan hệ với hắn?"

Jin nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: "Việc ngày đó hắn làm. . . . . . muội cũng nghe nói?" Ngày ấy yến hội tụ tập giang hồ nhân sĩ, Jihyo là nữ nhân nên không có tham dự, nàng không có trúng độc cũng không nhìn thấy một màn kinh thế hãi tục kia.

Jihyo đau khổ cười rộ lên: "Đúng là muội có nghe nói. Nhiều năm qua người vẫn luôn quan tâm ta, chiếu cố ta, lại ở trước mắt mọi người bị một gã nam tử hôn. . . . . . Loại chuyện này làm sao mà muội không nghe nói?"

"Jihyo, thật có lỗi, ta. . . . . ." Jin nhớ tới Jeokie từng nói mình hay mềm lòng thiện lương nhưng lại đả thương người, cảm thấy có chút áy náy. Từ bé cậu luôn chiếu cố Jihyo, nhìn thấy nữ tử thanh lâu chịu khổ liền không thể mặc kệ. Lại không nghĩ rằng đối với vô số nữ tử phong trần trải nghiệm nhìn đời không thiệt tình mà nói, cậu là lực sát thương lớn nhất.

"Thực không cam lòng a." Jihyo ngẩng đầu nhìn cậu, nước mắt chảy ra, "Huynh vẫn luôn ở bên muội, muội nghĩ đến. . . . . . Cho dù huynh không có tình cảm với muội, nhưng huynh là người đối với cảm tình lạnh nhạt, rất khó khắc cốt ghi tâm với một người nào, và cuối cùng huynh cũng có thể là của muội. . . . . . Nhưng vì cái gì huynh phải rời khỏi? Vì cái gì khi trở về huynh có những người khác ở bên cạnh? Nếu là một ả tuyệt thế mỹ nữ thì muội cũng chấp nhận, mà người kia. . . . . . Hắn là nam nhân a!"

Jin cười khổ: Ta làm gì mà không biết hắn là nam nhân, chính là. . . . . . Ai. . . . . . Cảm tình tới thì còn kịp quản nam hay nữ sao?

"Jihyo, ta và hắn, đã muốn là như thế. Muội. . . . . . nên tìm người tốt cho mình!" Jin phất khai tay nàng cầm lấy vạt áo mình, nói nhỏ, "Ta đối với muội, thủy chung như em gái nhỏ. . . . . ."

Jihyo nhìn cậu thật sâu, đáy mắt thất vọng, quyến luyến, cùng với. . . . . . ai oán. Nàng bỗng nhiên kiễng mủi chân, môi in nhẹ lên môi Jin. Cậu cảm giác có người tới gần, nhất thời thất thần, thế nhưng chưa kịp ngăn cản nàng.

Nghe thấy có tiếng người rít lên, Jin nghe ra là Jeokie, cuống quít đẩy Jihyo ra, này một màn cũng đã rơi vào trong mắt thiếu niên. Jeokie liếc thấy một màn này, ánh mắt đều đỏ: "Jin! Ngươi để cho nàng hôn ngươi!"

Trong lòng Jin cả kinh, cậu biết rõ tính Jeokie luôn tỏ ra thế chiếm lấy của riêng mình rất mạnh mẽ, giờ phút này thấy một màn, theo tính tình của Jeokie thì bình thường sớm nên phát tác. Hiện nay thiếu niên lại chỉ cắn chặt môi, một đôi mắt trừng thật to nhìn Jin. Jin có chút áy náy, đi đến bên Jeokie, nắm lấy tay thiếu niên: "Jeokie, ngươi đừng tức giận, là ta không chú ý." Tiếp theo cậu nhìn Jihyo, nói: "Jihyo, ta cùng Jeokie có chuyện nói, trước cáo từ ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net