22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seok Jin có chút áy náy, đi đến bên Jeokie, nắm lấy tay thiếu niên: "Jeokie, ngươi đừng tức giận, là ta không chú ý." Tiếp theo cậu nhìn Jihyo, nói: "Jihyo, ta cùng Jeokie có chuyện nói, trước cáo từ."
Nếu không cáo từ, sợ rằng Jeokie sẽ ghen tuông mà giết người chết mất.

Vào trong phòng, Seok Jin mới thở phào, những hình ảnh đó đểu rơi vào trong mắt Jeokie, hắn âm âm hỏi: "Cần gì phải chạy nhanh như vậy? Sợ ta hạ thủ Jihyo của ngươi?"

"Gì chứ?" Seok Jin cười hắn, "Chỉ biết ngươi toàn loạn tưởng."

"Cái gì mà loạn tưởng, nàng hôn ngươi mà coi như loạn tưởng? Ta đây bất loạn tưởng, có đúng hay không các ngươi sẽ giao cấu — "Jeokie muốn nói tiếp bị Seok Jin đánh một quyền cắt đứt, Jeokie nhăn lại đôi mày thanh Jin, kéo Seok Jin qua, hôn xuống môi cậu.

Seok Jin biết cái đánh vừa rồi hơi mạnh, vì vậy cũng mặc hắn hôn. Jeokie hôn ngày càng sâu, đầu lưỡi cạy mở khớp hàm Seok Jin, luồn lách đi vào. Cơ thể Seok Jin chấn động, muốn đẩy Jeokie ra, lại bị hắn bắt lấy cánh tay trái. Seok Jin cũng không thể dùng nội lực đánh hắn, chỉ có mặc hắn làm loạn. Cái lưỡi linh động càn quấy tại khoang miệng, câu dẫn đầu lưỡi Seok Jin không tha, mạnh mẽ muốn hòa cùng cậu giao triền không ngớt.

Seok Jin vốn có chút không quen với ham muốn, trước đó hai người hôn môi như là minh ước mà phi tình dục, bởi vậy dây dưa đối với Seok Jin mà nói quả thực khó có thể tưởng tượng. Bị động nên cứ thế nghênh đón đối phương tương hợp không rời, hô hấp cấp bách, trong cơ thể nảy lên cảm giác kỳ dị — cảm giác này Seok Jin cũng quen thuộc, mặc dù cho tới bây giờ đều bị cậu đè nén xuống.

Tay Jeokie liền bất quy củ, Seok Jin mặc trên người quần áo vải bình thường, nên chỉ nhẹ nhàng xả một vạt áo liền tách ra áo lót bên trong. Seok Jin có chút hoảng loạn, nhưng Jeokie chết sống cũng không buông tay, hướng trong ngực cậu tìm kiếm.

"Jeokie... Buông ra..." Vừa hôn xong, nhãn thần Jeokie đã mê loạn, và Seok Jin cũng không kém, nặng nề thở gấp, mặt đầy ửng đỏ.

"Jin, ngươi như vậy thật đẹp..."Jeokie đâu quản cậu giãy dụa xấu hổ, ngón tay chậm rãi xẹt qua môi, sau đó đẩy ra hai vạt áo, ngón tay tinh tế duyện từ xương quai xanh xuống phía dưới, chậm rãi xoa nắn ngực cậu. Seok Jin run rẩy, trên da thịt nổi lên dấu đỏ nhỏ bé.

"Jeokie, đừng như vậy, ta cảm thấy không thoải mái..." Ngón tay Jeokie xẹt qua trước ngực Seok Jin, dừng lại ở hai điểm non mềm. Toàn thân Seok Jin cứng ngắc, trong đầu hồi tưởng lại những tình cảnh chịu không thấu, xông lên cảm giác buồn nôn. Trong tiềm thức cậu biết thể chất mình bị người khác đích đụng chạm đã vô cùng kinh tởm, tuy rằng mình yêu thương thiếu niên này, nhưng cũng khó có thể chịu được.

"Jin, người có ham muốn thì sau đó sẽ giao hợp, điều đó là phi thường tự nhiên... Ngươi đừng cố gắng hoài niệm tới ký ức mà đi lầm, thả lỏng bản thân ngươi giao cho ta." Tiếng hít thở Jeokie đã trầm rất nhiều, khéo tay âu yếm trước ngực Seok Jin, khiến cho đầu vú nguyên bản mềm mại giờ đã dựng đứng lên, sưng ửng hồng, dẫn tới hắn cúi đầu hàm trụ lấy nó. Tay kia đưa xuống phía dưới, vén lên áo lót của Seok Jin, cách một lớp quần liền khẽ xoa nắn.

Thân thể Seok Jin run run, trong cơ thể một trận lạnh một trận nhiệt, vọt tới cổ. Nơi thân thể mẫn cảm nhất đang được âu yếm, đầu vú đỏ sẫm bị liếm cắn, trên đỉnh còn cảm giác đầu lưỡi mềm mại, không khỏi càng thêm dựng hẳn lên. Jeokie dùng lực xoa bóp hạ thể cậu không nhẹ không nặng, rồi có khi lại xoa tại bắp đùi cùng eo làm cho cậu mềm nhũn, chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, ngã vào trong lòng Jeokie.

Nhưng... cũng đã từng bị người thế đối đãi qua như thế này, đã từng...

Cậu vẫn luôn khống chế lại được dục vọng của chính mình, vì sao trước mặt Jeokie lại thành như vậy... Là bởi vì mình thật thích hắn sao? Điều này tỷ tỷ, a di cũng không nói qua, trừ phi tâm động, trừ phi mình muốn phóng Jinng, bằng không cho dù khách có khiêu khích cách mấy thì thân thể cũng sớm chết lặng — tuy rằng nói như vậy đại đa số đều là a di chứ không phải tỷ tỷ.

Nhãn thần của thiếu niên thâm u, hô hấp cuồng loạn, rõ ràng ngày trước người nọ dằn vặt mình y chang tình trạng này mà giờ mình không cảm giác sợ hay chán ghét, bởi vì hắn là Jeokie – người luôn luôn quấn quít lấy mình, tính tình có điểm trẻ con, có điểm bá đạo.

Hạ thể bỗng mát lạnh, quần lót đã bị người nọ cởi, da thịt trực tiếp chạm nhau. Tay Jeokie lạnh lạnh linh hoạt cực kỳ, cầm phân thân Seok Jin, cậu hừ nhẹ một tiếng, dục vọng đã không che dấu được.

Lúc này vạt áo của Jeokie cũng bán giải, hắn hít sâu một hơi đem Seok Jin áp đảo trên giường. Thân thể hai người thiếp cùng một chỗ, từ trước đến nay cơ thể của Seok Jin luôn nhiệt còn Jeokie thì lạnh hơn một tí, nhưng giờ đây cứ như lửa nóng không gì sánh được. Jeokie thấp giọng đứt quãng hỏi: "Jin... cho ta, có được hay không?"

Tuy Seok Jin đang động tình, nhưng khi nghe những lời này thì bỗng nhiên đỉnh đầu như tạt nước lạnh vào. Cậu nghiêng đầu sang một bên cười rộ lên. Jeokie lại càng hoảng sợ, tuy cung đã trên dây, cũng ức chế dục vọng ngừng lại: "Jin, ngươi làm sao vậy?"

"Cho ngươi cái gì? Ta... còn có cái gì mà cho..." Cắn chặt môi, nghĩ rằng thân thể này đã dơ bẩn như vậy, hắn muốn à, mình còn mặt mũi cho sao?

"Jin, Jin! Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?" Jeokie ôm Seok Jin, hỏi liên tục. Seok Jin ngồi dậy, tay trái chỉ vào vết thương ngang dọc trên người: "Jeokie, ngươi thấy những ... vết thương không? Những ... cái này đều do họ Jeon kia dằn vặt ta... Ta, ta..." Cậu lộ ra nét mặt giận dữ, "Ngươi và ta đã thân cận da thịt, Jeokie, ta cũng không muốn dấu ngươi... Nhưng thân thể, ta..."

Thật đúng là đáng cười mà, nam nhân còn có trinh tiết gì cơ chứ, nhưng mà lúc này đối mặt với người yêu, trong trí nhớ hiện lên người nọ cướp đoạt vô tận. Thân thể... này đã từng bị đối đãi tàn khốc, đã từng bị người nọ sử dụng vô tình... Cho hắn? Cho hắn thế nào? Thân thể rách nát như vậy... sao có thể thuộc về người mình yêu được ? Cậu vẫn còn tồn tại để mà nhớ rằng mình đã từng bị ép buộc cướp đoạt.

Jeokie ngẩn ngơ chỉ chốc lát, bỗng nhiên cố sức nhào về phía Seok Jin, đem cậu trọng trọng đặt ở dưới thân. Môi từ vết thương trên vai hôn xuống cánh tay phải vô lực rồi đến ngón tay, sau đó hắn nhẹ nhàng nói: "Jin, Jin, đem những việc đó quên hết, ta và ngươi từ nơi này bắt đầu lại có được hay không? Ngươi là Seok Jin của ta, ta là Jeokie của ngươi... Không nên nghĩ về sự tình đó nữa, mặc kệ quá khứ của ngươi ra sao, ngươi vĩnh viễn là bảo vật ta muốn quý trọng suốt đời..."

Môi hắn dọc theo trước ngực Seok Jin trượt dài, bồi hồi dừng lại hai điểm nhỏ, sau đó xuống phía dưới hôn lên bụng. Seok Jin khô nóng không gì sánh được, sợ hãi kêu: "Jeokie — "

"Ngươi là sạch sẽ nhất." Jeokie chồm lên, môi hà hơi nóng ấm vào lỗ tai cậu, "Jin, trước mặt ngươi, dơ bẩn chỉ mình ta..."

Jeokie nói, làm mọi thủ đoạn ve vãn, khiến thần chí Seok Jin dần dần mê thất. (lạc mất phương hướng)

Cậu rất mệt mỏi, Seok Jin nhắm mắt lại, thầm nghĩ, bản thân mình vẫn luôn mong muốn có thể được ai đó ôm chặt, sau đó nói cho mình biết tất cả đều là quá khứ, mình đã an toàn, không có ai sẽ làm mình bị thương nữa. Mẫu thân ở trong viện không đủ sức... Cậu thấy từng giọt máu nhỏ tích tích xuống nền đất, hoảng hốt đi tìm người tới cứu Mạc tỷ tỷ, thế nhưng lang trung hung hăng đá một cước vào bụng cậu... Lớn lên thì cậu thấy chính mình, bị vây trong một cái ngục nhỏ, trừng mắt to đợi người nọ tiếp tục xâm phạm...

Cậu luôn luôn nói, cậu làm bộ khoái là muốn cứu trợ những tiểu hài tử khóc thầm bất lực, như thấy chính bản thân mình trong thân thể nhỏ bé ấy. Nhưng kỳ thực cậu cũng mong muốn có một người như vậy, chẳng cần phải thực sự cứu cậu, chỉ cần nói cho cậu biết rằng cậu cũng được cứu, thì tốt rồi.

Không ai bảo hộ, chỉ có mình tự bảo hộ mình, cũng không cần người bảo hộ. Mẫu thân không có khả năng bảo hộ cậu, là cậu phải bảo vệ bà. Sư phụ dạy cậu võ công, thế nhưng sư phụ lại không ôm lấy cậu, nói với cậu rằng sẽ không ai làm cậu bị thương nữa.

Chỉ có cậu nói một mình, mình sẽ không bị thương...

"Jin, ta quyết sẽ không làm ngươi thụ thương một lần nào hết, ta quyết sẽ làm cho ngươi tươi cười... Jin, để cho ta tới yêu ngươi, bảo hộ ngươi, ngươi không nên quật cường mà để tự mình chịu thương tổn, đem ngươi giao cho ta... Hãy đễ tâm của ngươi cho ta sưởi ấm..." Jeokie thấp giọng thì thào, động tác trên tay vô cùng ôn nhu, mặc dù dục vọng đã khó nhịn, nhưng vẫn bận tâm đến cảm thụ của Seok Jin. Kinh nghiệm của hắn so với Seok Jin hơn rất nhiều, một phen không để ý gì mà chỉ chuyên tâm lấy lòng đối phương nên dùng hết toàn lực làm, rất nhanh lần thứ hai liền khiến cho Seok Jin mê loạn.

Quần áo hai người gần như đã cởi ra, nguyệt quang nhàn nhạt chiếu xuống hai thân thể chồng lên nhau. Jeokie điên cuồng hôn trước ngực Seok Jin, để lại đầy vết tích. Bàn tay hướng một bên, mò mẫm thuốc mỡ đặt ở đầu giường lâu ngày.

Dưới thân thân thể bỗng cứng đờ, Jeokie cho rằng Seok Jin lại nghĩ tới điều gì, tăng lực an ủi cậu. Nhưng Seok Jin vươn tay trái, dùng hết lực đánh vào ngực của Jeokie. Jeokie không hề có phòng bị, bị cậu đánh văng trên tường. Trong lòng Jeokie vừa sợ vừa khổ, há mồm muốn hỏi cậu vì sao như vậy, môi vừa mở ra huyết đã dọc theo khóe môi chảy xuống. Huyết càng ngày càng nhiều, làm cho hắn không có chút khí lực để mở miệng.

Chỉ nghe thanh âm của Seok Jin, trầm thấp, không có chút cảm tình: "Jeon Jung Kook, ngươi đùa vui vẻ chưa?"

Jeokie ngồi thẳng dậy, trong đầu ông một tiếng, thoáng chốc trống rỗng.

Seok Jin ngồi dậy dựa vào thành giường lẳng lặng nhìn hắn, vươn tay trái, chỉ vào trái tim Jeokie: "Ta nên sớm biết là ngươi mới phải, lại không nghĩ ngươi bày ra cái kế này... Jeon Jung Kook, trên ngực ngươi in cái quái gì hả?"

Trên ngực trái trắng nõn của Jung Kook có in lên một tự «진» rất sắc sảo . (Jin)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net