24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm việc cho Thiên triều mở mang bờ cõi suốt 7 năm, môn phái Ảnh môn vùng võ lâm Jeollambukdo tạo phản, vua Sejo sai Jeon Vương đi tiêu diệt chúng. Phản tặc Ảnh môn theo đường biển mà đánh, đám giặc dọc theo bờ sông trốn trong núi sâu, thật khó đối phó. Nhất là đám phản tặc đều biết võ công, ở chỗ yếu hiểm trong núi sâu ngay sát gần biên quan, thật đúng là thế một kẻ làm quan cả họ được nhờ.

Mà trong lúc đó, Jeon Vương gia cũng bị thương nằm trên giường lại không chịu an phận dưỡng bệnh. Nếu không có Lee Dong Hae dặn WooJin trông nom Vương gia, chỉ sợ hắn sớm đã chạy ra tìm Seok Jin. Bởi vậy ngay khi Jung Jeokie truyền tin tức đến, nói Seok Jin và hắn trong mấy ngày nữa sẽ cùng các các môn phái nhân sĩ đến doanh trại, Jung Kook cao hứng đến độ vội vàng phân phó kẻ dưới an bài chỗ ở. Seok Jin tới rất nhanh, dù sao thế cục hiện tại cũng không chấp nhận kéo dài nửa điểm được. Jung Kook đứng dậy đi nghênh tiếp, trên mặt dấu không được hưng phấn.

Đã nghe Jeokie nói qua, thân phận của Jung Hoseok đã bị tiết lộ, nhưng Seok Jin không đi cùng gã. Hắn. . . . . . Có phải hắn đã hết giận mình? Đánh một chưởng, giờ bằng lòng tìm đến chính mình, có phải đã mềm lòng ? Dù sao Seok Jin cũng là một người vị tha.

Jung Kook đứng ngoài doanh trại nghị sự, đầu tiên là sửa sang lại y quan, nghĩ đến sắc mặt bệnh nhân như mình có chút tái nhợt, lại vỗ vỗ, thật có vài phần như nữ tử gặp người trong lòng. Thẳng đến cảm thấy đỡ hơn, mới đi vào.

"Người đâu?" Đi vào cũng không thấy người, Phó tướng đứng bên vội nói: "Vương gia, những người giang hồ còn tại bên ngoài."

"Sao không cho bọn họ tiến vào?" Jung Kook nhăn mi lại, phó tướng đáp: "Vương gia chưa vào doanh trướng, bọn họ sao có thể thiện nhập?"

Jung Kook hung hăng trừng mắt hắn một cái: Ngươi tự cao tự đại cho ai xem? Nhưng nghĩ nghĩ, lại nói, "Ừm, để hắn chờ ta cũng không được, vậy để ta chờ hắn đi." Ngồi ở trên ghế, ngẫm lại không ổn lại xuống dưới, đứng ở một bên, vẫn cảm thấy không được, đang muốn đổi lần nữa thì lính thông báo Jung Jeokie và Kim Seok Jin chờ cầu kiến.

Jung Kook vội vàng nói: "Thỉnh bọn họ tiến vào." Liền muốn đi nghênh đón, mọi người cũng đã tiến vào. Ánh mắt Jung Kook dừng lại trên thân ảnh ngày nhớ đêm mong, mãi không dứt ra được.

Vài ngày không thấy, Seok Jin thoạt nhìn có chút không giống, trên người. . . . . . sinh ra một phần đau thương lẳng lặng. Jung Kook phóng tầm mắt nóng rực nhìn cậu, giờ đã được thấy cậu đi theo mọi người cùng nhau hạ bái thi lễ: "Tham kiến Vương gia."

"Mau đứng lên." Jung Kook vội vàng đi qua đi đỡ Seok Jin, Seok Jin ngẩn ra, Jeokie nói câu: "Tạ ơn Vương gia." Ánh mắt phát ra trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Chúng vũ lâm nhân sĩ không biết Jung Kook đã từng là 'Jeokie', cảm thấy tò mò sao Jeon Vương gia lễ ngộ với Seok Jin như thế, nhưng cậu lại biểu tình một bộ lạnh lùng ? Mà người cùng Seok Jin có quan hệ 'rất mờ ám' Jung Jeokie tiến lên: "Vương gia, thuộc hạ tham kiến." Do đó mọi người đoán rằng, chắc đang tranh giành tình nhân đây, mỗi người đều theo một cách suy nghĩ của riêng mình. "Jin, ngươi gầy. . . . . ." Jung Kook nhìn Seok Jin, ngơ ngác nói.

Seok Jin nói: "Vương gia, ngài mới gặp ta, lời này của ngài từ đâu mà đến?" Thầm nghĩ bất quá mấy ngày không thấy, làm sao có thể biến hóa gì? Người này cố làm ra vẻ quả thực làm cho người ta ghê tởm.

Nhưng thật ra Jung Kook cũng tiều tụy không ít, hắn bị thương không nhẹ lại không hảo hảo nghỉ ngơi, giờ phút này nếu không có một cỗ khí chống, có thể đã sớm gục. Chính là từ trước đến nay Seok Jin đối với khuôn mặt này của hắn chỉ có chán ghét, nhìn lên phía trước lại là gương mặt Jeokie, cũng không để ý tới hắn có tiều tụy hay không.

Jung Kook bị cậu nói đến nghẹn, hắn vốn định đưa tay đỡ Seok Jin, giờ phút này cánh tay cương ở giữa không trung, Seok Jin đứng dậy đứng ở một bên, liếc hắn một cái. Jung Kook chỉ có ngượng ngùng thu hồi tay, lui về chủ vị, dĩ nhiên là mang theo vẻ mặt ủy khuất.

Seok Jin nghe được Jeokie đứng ở bên người cúi đầu nói: "Vương gia thế nhưng lại lộ ra biểu tình như vậy. . . . . . A! Không phải ngài cũng lấy vẻ mặt ta mà làm ra như vậy chứ? Ôi, thanh danh cả một đời của ta!"

Mắt Seok Jin lia qua bên Jeokie, dư quang nhìn đến Jung Kook, dung mạo hai gương mặt cùng vẻ mặt chậm rãi hòa lại với nhau, sau đó tách ra. Mơ hồ nghĩ, nguyên lai vẻ mặt thương tiếc kia cùng khuôn mặt đáng hận nhất ấy, là có thể hợp làm một.

Trong lòng đau xót, nghe được câu mất câu không, thẳng đến Jeokie thấp giọng gọi cậu mới phục hồi tinh thần. Sắc mặt Jung Kook có vài phần khó coi, nghĩ mình đang ở trước mặt Jin, không biết Jin lại suy nghĩ ai, trong lòng cực kỳ khó chịu. Seok Jin thấy sắc mặt hắn xanh mét, bỗng nhiên lại nghĩ đến lúc trước chưa bao giờ bắt gặp Jeokie thay đổi sắc mặt, lúc ấy không chú ý, hiện nay đã biết đó là do dịch dung, vì thế hơi hơi cười khổ: có một số việc, trong lòng không thèm nghĩ nữa nhưng có thể coi như không tồn tại sao?

"Jin. . . . . . A, Kim công tử. . . . . ." Jung Kook thốt ra xưng hô bị Seok Jin dùng mắt lạnh cảnh cáo, đành phải sửa lời nói, "Để ta bàn khái quát về tình huống bên ta, trước mắt Ảnh quân chia làm sáu đội quân chấn áp trên biển, nửa năm qua ta có huấn luyện về thuỷ quân, nhưng như đều vô pháp và không chống cự được. Hơn nữa bốn đường thủy lại từ Ảnh môn nên bọn họ đang chiếm ưu thế."

"Vương gia là người phương bắc, phương diện này bất lợi cũng không quan trọng." Seok Jin nói, "Tại hạ là người phía nam, mặc dù cách chế tạo thuyền thì không nắm bắt rõ, nhưng điều khiển thuyền còn hiểu chút."

"Thuỷ quân có muốn gấp cũng không được, ta hy vọng các ngươi có thể cùng thị vệ của ta đem sáu Ảnh quân tiêu diệt." Jung Kook nói, "Bằng không thủy quân của chúng ta chưa luyện hảo sẽ sớm để cho bọn họ đánh chìm ."

Seok Jin tập trung suy nghĩ: Cửa biển sông cách mười mấy dậm vô cùng chật hẹp, hai bên đều là rừng núi trùng điệp xanh mướt, rất mỹ lệ —— đương nhiên, nếu là địch nhân mai phục thì không thể mỹ lệ được.

Cậu gật đầu, nói: "Vùng ấy quả thực có ngũ cốc phong phú, hiện tại đang là mùa thu, Ảnh quân không thể trú ở trong núi được. Ta nhớ rõ phần tả ngạn trên núi Jirisan có đường lớn, lẽ nào đã bị phá hủy?"

"Đúng vậy." Jung Kook nói, "Hơn nữa bọn họ canh giữ ở bên trên, căn bản không có biện pháp mở đường, chỉ có thể dùng khinh công đi đường mòn. Ngươi nếu là người Jeollambukdo, cũng nên biết không có công phu căn bản không đi được đường kia."

Seok Jin tự biết, liền hỏi: "Vương gia, trấn địa bàn cát có vùng Jirisan? Trận chiến này phải nỗ lực cân nhắc mới thành."

Jung Kook vội gật đầu, đi về hướng của Seok Jin. Jeokie đi theo, bị hắn trừng mắt.

Một đường Seok Jin theo Jung Kook đến doanh trướng nghị sự, quay đầu lại nhìn Jeokie và Min Ho rồi dừng lại cước bộ. Jung Kook vừa thấy nét mặt cậu biểu hiện liền biết tâm tư cậu, vì thế nói: "Jeokie hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của ta, mà Min Ho không có khả năng lãnh đạo, đến cũng chỉ thêm phiền mà thôi."

Hắn nói cũng đúng, Seok Jin không muốn cùng hắn dây dưa, liền vào doanh trướng. Jung Kook dặn vài câu binh lính canh bên ngoài, lập tức đi vào.

Trong doanh trướng không có thêm người khác, Jung Kook bước vài bước đi đến trước mặt Seok Jin, ôm lấy cậu. Đầu tiên Seok Jin ngạc nhiên, sau đó lập tức giận dữ, tay đánh vào ngực Jung Kook. Jung Kook kêu "A" một tiếng, trong thanh âm lộ vẻ đau đớn.

Màn lều đột nhiên bị đẩy ra, Hắc y nhân xâm nhập vào trong. Ánh nến trong doanh trướng sáng ngời, chiếu rõ ràng lên khuôn mặt Hắc y nhân, tướng mạo đúng là cực kỳ anh tuấn. Seok Jin thấy thân hình hắn quen thuộc, suy nghĩ một chút... thì ra là WooJin. Hắn che cho Jung Kook, trợn mắt với Seok Jin.

Seok Jin vốn hậm hực, gặp vẻ mặt này của WooJin, trong lòng càng thêm phiền muộn, lập tức cũng không nói gì, xoay người nghĩ muốn đi ra ngoài. Jung Kook vội vàng hô: "Jin, ngươi đi đâu?" Cũng không quan tâm tới đau đớn trên người, đuổi tới bên cạnh cậu.

"Vương gia, thương thế của ngài. . . . . ." Khinh công của WooJin vô cùng tốt, lách mình chen giữa hai người trong lúc đó, nhưng chỉ nhìn mỗi Jung Kook. Jung Kook nào có tâm tư quản hắn, mắt không dời nửa li trên người Seok Jin: "Jin, ngươi đừng đi, ta. . . . . . Chúng ta còn phải thương nghị chính sự."

Seok Jin lạnh lùng hỏi lại: "Chính sự? Chính sự là ôm ôm ấp ấp?" Cậu chuyển qua nói với WooJin, "Nếu không muốn Vương gia nhà ngươi bị thương tiếp nữa thì phiền toái ngươi hảo xem hắn, đừng . . . . . đừng có đi nơi nơi lung tung trêu chọc người khác. Ta cũng không hy vọng chưa thắng lợi mà Vương gia đã xảy ra chuyện."

Jung Kook ngây ngốc nhìn cậu: "Jin, ta không có đi lung tung trêu chọc, ta chỉ trêu chọc ngươi."

Khi hắn nói lời này, ánh mắt nhìn thẳng vào Seok Jin, nhãn thần cực si, như Jeokie hôm nào vẫn nhìn Seok Jin. Bộ dạng Jeokie khôi ngô, Jung Kook lại vô cùng ngọc thụ lâm phong, còn hơn cả Jeokie gấp trăm lần. Vẻ mặt Jung Kook như vậy, thực là làm cho người ta khó mà nhìn gần —— từ trước đích vẻ tuấn mỹ của Jung Kook dường như tiêu sát, mắt lạnh quét qua khiến không ai thở nổi, có tuấn mỹ cách mấy cũng chỉ là tượng gỗ điện thờ. Giờ hiện tại ánh nhìn tràn đầy si tình, làm người khó nhịn mà đau lòng cho hắn cả nửa phần, thậm chí thầm nghĩ đem người này ủng vào trong ngực trìu mến.

Nhưng đối với Seok Jin, người này luôn nhắc cậu nhớ tới thần thái trước đây của hắn, bao nhiêu đó cũng đủ để cậu cảm thấy trái tim mình băng giá, cậu không muốn nhiều lời, nhàn nhạt nói: "Vương gia nói lời ấy làm gì, tại hạ và Vương gia cũng không quen biết, nếu Vương gia có việc muốn cùng tại hạ thương lượng thì thỉnh mau chóng nói rõ. Còn nếu Vương gia vô sự, tại hạ liền phải cáo từ ."

"Jin. . . . . ." Jung Kook khẩn cầu kêu lên, nhìn đến ánh mắt lạnh lùng của Seok Jin, lại thu hồi xưng hô, "Kim công tử, ta. . . . . ."

"Vương gia, tại hạ đến đây là muốn hỗ trợ dẹp phản loạn, vì triều đình dâng một phần lực. Nếu Vương gia cho rằng tại hạ có chút năng lực, tại hạ nguyện cống hiến hết mình; còn Vương gia chỉ đem tại hạ coi như cố nhân thì. . . . . ." Seok Jin dừng lại, ánh mắt sáng ngời nhìn Jung Kook, "Thì tại hạ cũng vô pháp ở lại doanh trại này! Xin Vương gia suy xét."

Đây cũng như uy hiếp, mặc dù Seok Jin không thích cái cách uy hiếp như vậy, nhưng thật đã vô phương pháp.

Jung Kook minh bạch ý của cậu, kêu WooJin đứng sang một bên, cùng thương nghị tình hình chiến đấu với Seok Jin. Kỳ thực trong lòng Jung Kook rất nhấp nhô, Seok Jin dụng binh dốt đặc cán mai, dù sao cậu chỉ là bộ khoái, không phải tướng quân. Mà Jung Kook thân là Vương gia, trình độ phương diện này thâm hậu. Hơn nữa hắn đối với Seok Jin không có nửa điểm giấu giếm, hết thảy bí quyết bày trận đều nói cùng cậu, thế cục song phương cũng phân tích đến rõ ràng. Seok Jin chỉ im lặng nghe và thầm bội phục. Seok Jin được ở kỹ năng bơi, lại quen thuộc địa hình Jeollambukdo. Tấn công ở Jirisan rất khó khăn, Seok Jin nhìn trận địa bàn cát suy tính, bất ngờ cậu nhớ tới một lộ trình. Tuy rằng vô cùng nguy hiểm, đối phương cũng khó có thể truy sát theo, có thể nói rằng vùng trên núi là yếu điểm của họ.

"Rất nguy hiểm, ngươi không thể đi." Jung Kook phản đối ý tưởng xung phong của Seok Jin, nói, "Nếu ngươi phải mạo hiểm, ta thà rằng trước hỏa thiêu dưới chân núi, sau đó đợi mùa đông đến đông lạnh bọn họ ở trên núi mà chết đói, rồi mới đi đối phó Ảnh quân."

Seok Jin nhíu mày: "Ngươi lại nói gì vậy! Đã là chiến đấu thì không thể kéo dài nửa điểm, thu đến phong biến, nếu thuỷ quân Ảnh môn đang hỗn loạn tại phương bắc, sợ là hơn phân nửa Jeollado sẽ hội rơi vào trong tay bọn họ."

"Vậy thì như thế nào?" Jung Kook tiếp tục, "Cho dù thiên hạ có vào tay của Jung Hoseok thì liên quan gì? Ta quan tâm chính là an toàn của ngươi."

Seok Jin trừng mắt nhìn hắn, cuối cùng cười lạnh một tiếng: "Đúng vậy, dù sao thiên hạ không phải ngươi tới tọa, cho ai lại có quan hệ gì? Jung Hoseok rất có tài, quốc gia không tốt thì sẽ thống trị thành tốt!"

Cậu đang tức mà nói lẫy, Jung Hoseok có tài cán nhưng vì bản thân mà phá hủy thái bình thịnh thế, một thân đơn bạc còn có thể thấy được.

"Không phải ta tọa? Thúc phụ từng muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ta, là do ta không muốn" Nghe Seok Jin khen Jung Hoseok, Jung Kook liền nóng nảy, nói, "Nhưng ngôi vị hoàng đế kia lại không có gì hay, Jung Hoseok chết sống đều muốn, còn ta thì không cần!"

Seok Jin ngẩn ra, nghĩ từ huyện nha đến kinh thành nghe đủ loại chuyện. Trước mắt nghe nói Jeon Vương này là thân vương có đầy đủ quyền thế, tuy đương kim hoàng thượng là thúc phụ của hắn, nhưng đối hắn rất tốt, hơn cả thái tử. Có tin đồn nói Jeon Vương là con riêng của Hoàng Thượng, lại có người nói Jeon Vương là người mà Hoàng Thượng cấm luyến, thậm chí từng có đồn đãi nói Hoàng Thượng có ý muốn lập Jeon Vương làm thái tử—— bất quá hắn nói như vậy, có thể chưa chắc tất cả là lời đồn.

Jeon Vương nắm giữ quyền lực trong triều, cả đại bộ phận binh quyền, có người nói nếu Jeon Vương gia xảy ra chuyện gì, chắc chắn vương triều sẽ hỏng. Vì thế trong lòng thầm báo cho chính mình: vô luận như thế nào, khi chưa tiêu diệt Ảnh môn thì không thể động thủ với người này, nếu không quốc gia đều bị hủy.

Mà thù hận kia. . . . . . Seok Jin cười khổ một chút, đại khái những tra tấn đầy khuất nhục cũng liền hy sinh như vậy vì "Đại nghĩa" chăng? Thật vô dụng, nếu Jung Hoseok biết chắc cũng sẽ cười mình là người cổ hủ đi? Lại càng không cần nói tới Jeokie. . . . . .

Seok Jin rùng mình, dừng lại ý nghĩa trong đầu, nói: "Tại hạ vọng ngôn, thỉnh Vương gia giáng tội."

Jung Kook nói ra câu khi nãy dĩ nhiên là hối hận, hiện nay cấp bậc giữa hắn và Seok Jin khác nhau, điều này làm cho hắn trở nên kiêu ngạo? Gặp Seok Jin khom người trước mình, trong lòng khó chịu, tư thái cũng nhuyễn xuống dưới: "Là ta nóng nảy, Kim công tử, chuyện Jirisan đều có thuộc hạ của ta làm, ngươi không cần đi tiên phong ."

Seok Jin giương mày lên: "Đây là quân mệnh?"

Jung Kook gật đầu: "Kim công tử quen thuộc kỹ năng bơi, ngày sau xuất binh sẽ có nơi cần công tử, giờ thì chớ nên mạo hiểm."

Seok Jin biết hắn đang nói một cách đường hoàng, nếu mình đã làm ra bộ dáng khom người, thì giờ phút này cũng chỉ có thể nghe lệnh: "Tại hạ hiểu rõ."

Sau khi thượng nghị một vài việc nữa, Seok Jin cáo từ. Cậu vẫn dùng ngữ khí kính cẩn chu toàn theo lễ tiết, rồi bước ra ngoài. Jung Kook không muốn nhìn thấy cậu như vậy, tuy rằng hiểu được tình hình bây giờ thì tốt nhất nên coi như người xa lạ bàn nghị luận, nhưng đối mặt với sự lạnh nhạt của Seok Jin, Jung Kook thà rằng bị cậu cầm kiếm đâm vào mình còn hơn.

Vì thế mở miệng nói: "Jin. . . . . . Kim công tử, ngươi là người trong võ lâm, không cần câu nệ lễ tiết như vậy, quỳ lạy linh tinh gì đó đều có thể miễn. Bảo ta. . . . . . trực tiếp bằng tên đi."

"Ai nói ta là người trong võ lâm?" Seok Jin hỏi, "Tuy rằng không có chức phận, nhưng ta cũng là bộ khoái, sao có thể vô lễ không có trên dưới?" Cậu khom người, "Ty chức cáo lui, thỉnh Jeon Vương gia an nghỉ."

Jung Kook nhìn bóng dáng cậu, ánh mắt ảm đạm: "Seok Jin, Jeon Jung Kook này khiến cho ngươi khó có thể nhận sao? Lúc trước ta đối xử với ngươi như vậy, ta đã muốn. . . . . . Đã muốn hối hận vạn phần, ngươi không thể tha thứ ta à?"

............

"Phu. . . . . . có phải Go cô nương quyết định sẽ không tha thứ Jung minh chủ ?" Hôm sau không có sự tình gì, Seok Jin nhớ tới Go Ara, cảm thấy nàng rầu rĩ, vì thế đến thăm lều trong danh tại nàng đang ở. Cô nam quả nữ, Seok Jin cũng không tiện cùng nói chuyện nàng, vì thế hai người ra đến bên ngoài. Đầm nước Jeollambukdo, hai người ngồi xuống tâm sự, Seok Jin mở miệng hỏi.

Go Ara đau khổ cười: "Chuyện xảy ra lúc đó giữa ta và hắn còn có thể không tha thứ hay không sao?"

Nàng nghiêng đầu, ánh sáng bao phủ lên người nàng, hình dáng dặc biệt nhu hòa. Vì cúi đầu, Go Ara nhẹ giọng nói: "Kỳ thật, ta và chồng trước là do cha mẹ an bài, cảm tình chưa nói tới thâm. Chính là. . . . . . Hắn nói hắn yêu ta, ta không có dũng khí buông ra lời chia lìa với chồng trước, chàng và hắn là bằng hữu tương giao nhiều năm, thế nhưng lòng dạ hắn thật độc ác. . . . . ." Nàng ha hả cười, "Kim đại hiệp, ngươi không biết là người như vậy rất là đáng sợ sao?"

"Hắn vì ta trợ giúp đệ đệ hắn. . . . . . Jung Yun Ho cùng Jung Hoseok là huynh đệ cùng mẹ khác cha, năm đó phụ thân Jung Yun Ho mới được phong vương. Jung Yun Ho vốn có thể không tham dự trong đó, là do Jung Hoseok uy hiếp hắn rằng sẽ đem sự tình xưa kia nói cho ta biết, lúc đó hắn mới đồng ý. . . . . ." Go Ara nói, "Vì thế, bởi vì hắn yêu ta, Trung Nguyên võ lâm trở thành công cụ của huynh đệ bọn họ. Dùng thân phận minh chủ âm thầm trợ giúp và che dấu Jung Hoseok, dùng thân phận minh chủ chỉ dẫn vũ lâm nhân sĩ tự giết lẫn nhau. . . . . . Kim đại hiệp, cảm tình Jung Yun Ho đối với ta, là lấy bao máu xương của Jeollado. Còn có cái gì tha thứ hay không tha thứ, lưng ta đeo, là chồng trước, là máu của mọi người. . . . . ."

Seok Jin xem vẻ mặt nàng, cũng nổi lên thương tiếc, nhẹ giọng an ủi nói: "Bọn họ chết cũng không phải bởi vì cô, Go cô nương, cô không nên tự trách mình."

"Nếu không, ta còn có thể làm gì? Ta nghĩ đến phu quân ta phó thác cả đời lại là kẻ thù ta hận nhất. . . . . ." Go Ara nói, trên mặt vô bi vô hỉ, chỉ là một mảnh mờ mịt, "Kim đại hiệp, ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu được, khi ta nghe được bọn họ nói chuyện, khi ta phát hiện phu quân của ta là một người như vậy. . . . . ." Nàng cắn môi, đáy mắt nổi lên thủy quang, "Trước một khắc yêu thương tín nhiệm, sau một khắc là thù hận khắc cốt. . . . . . Ta hận sao mình không thể chết sớm đi, miễn phải nghe thấy chân tướng. . . . . ."

Seok Jin lại nở nụ cười, mở miệng, thanh âm khàn khàn: "Sao cô biết ta không hiểu?"

Go Ara ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, Seok Jin cười đến thống khổ: "Ít nhất cô còn có tâm mà đi hận, biết ai là địch nhân và có thể toàn tâm coi hắn là kẻ thù, mà còn ta. . . . . ." Cậu quay đầu không nhìn nàng, ánh mắt dần dần ngưng trụ, "Ta có biết thì cũng làm được cái gì? Yêu tất nhiên là quyết không hối hận, cho dù căm thù hết lần này tới lần khác thì vẫn không nỡ xuống tay. . . . . . Đôi khi cảm thấy thân thể như bị xé thành hai nửa, nếu có thể buông hết thảy đi đối phó hắn, có lẽ trong lòng cũng sẽ không như vậy. . . . . ." Cậu dừng lại, thật sự là nói không được nữa.

Không phải không nghĩ tới, nếu thực tìm nơi nương tựa tại Ảnh quân, hết thảy đấu tranh đều không tồn tại, chỉ cần chuyên tâm cùng hắn đối nghịch là tốt rồi. . . . . . Giống Go Ara, chỉ có thể đối địch, kỳ thật cũng là loại may mắn. Sống như vậy còn hơn là khổ sở đối mặt nhau.

Người mình yêu, cũng là người mình hận. Bởi vậy đau khổ cười, ai cũng không có hạnh phúc.

Hai người nhìn nhau, cảm giác không cần nói thêm nữa, ngay cả vẻ mặt đều có vài phần tương tự, tươi cười chua sót. Go Ara mở miệng hỏi nói: "Kim đại hiệp, người nọ. . . . . . Ta có biết không?"

Seok Jin nhẹ nhàng cười.

"Ta không biết cô có nhận biết hắn hay không, ta chỉ biết rằng...ta không biết. . ."

Go Ara kinh ngạc nhìn cậu, cảm thấy trên mặt cậu mờ mịt cùng thống khổ, không khỏi có chút ngây ngốc. Chưa từng thấy nỗi thống khổ này bao giờ, giống như mỗi một bộ phận trong thân thể tách rời nhau ra và biến mất vô tung, ở trước mắt mình chỉ là một cái xác không hồn. Nhưng mà nam tử không duy trì trạng thái quá lâu, chỉ trong chốc lát liền khôi phục thần thái bình thường, trong nháy mắt ưu thương vô thố kia biến mất không thấy.

Là người thì ai cũng có nỗi khổ của riêng mình, có lẽ giờ phút này thống khổ, nhưng có thể ngày sau chuyển biến. . . . . . không phải sao?

Go Ara cúi đầu than thở, chính mình đã là vô vọng, nhưng mà nghe người trước mắt này nói, hắn vừa yêu vừa hận người nọ, và cũng là địch nhân. Như vậy, có lẽ còn chưa tới tình huống tệ nhất.

Nhưng hắn nói hắn không biết, vì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net