25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jirisan là cửa biển sông, một vách núi thẳng đứng trước khi trở thành nơi của chốn võ lâm, một khía cạnh khác là vùng núi đá rậm rạp cực hiểm trở. Vốn Jirisan được coi là hiểm trở nhưng cũng không khó trèo. Ảnh quân lên núi liền phá hủy cầu treo, phá huỷ những đường nhỏ khác lên núi, từ trên cao Ảnh quân nhìn xuống, Jirisan dường như thành một tòa thành nhỏ, tấn công cực kỳ khó.

Trên Jirisan có một nguồi suối, cho nên có muốn phóng hỏa đốt sơn cũng vô dụng. Bất quá nguyên nhân là vì có nguồn suối, Seok Jin nghĩ cách làm thế nào để tấn công Jirisan —— bơi ngược từ nguồn suối lên là điểm nguy hiểm nhất, nhưng cũng chính là sơ hở duy nhất.

Nguy hiểm là điều phải có, cả một đoàn người, biệt tại ở dưới nước lại không nhiều lắm. Seok Jin chỉ huy người khác hành động, còn mình thì không thể xung phong mở trận trước được vì thế dốc hết lòng làm nhiệm vụ. Dù sao người trong võ lâm rất tạp, khó có thể nghe theo điều khiển, mỗi người đều tự mình ra chủ ý, căn bản không đi quản những người khác. Ngược lại quan binh rất chỉnh đốn, nhưng mà đều là người phương bắc, làm sao quen đi vào đường thủy, thật là gượng gạo. May mắn thuộc hạ của Jung Kook điều động một số người trong võ lâm lại đây, tuy rằng không am kỹ năng bơi, nhưng võ công cao cường, Seok Jin phân phó và bọn họ cũng có thể hiểu được nên làm như thế nào.

Cũng có vài người quen, Choi Il – Moon I – Park Sam – Lee Sam – Jimin – Hwang Sip đều ở, trên thực tế trừ bỏ vài tên cao thủ, những người trong Jeon trang cơ hồ toàn bộ đi vào doanh trại nghe theo Seok Jin điều khiển. Jimin – Lee O – Song Ju ba người sống ở phía nam, đều quen thuộc với sông nước, hành động bơi ngược theo nguồn suối cũng không gặp nguy hiểm gì.

Để nối liền nhau, đại quân ở dưới nước xây dựng một cây cầu ngay dòng suối phòng bị có gì sơ sót, cao thủ dưới trướng Jung Kook hành động bí mật, không để người phát hiện —— cũng bởi vì không thể liên hệ được với những người phía dưới tại Jirisan, bằng không điều động quan binh cũng làm cho trên núi chú ý. Tới khi người trên núi phát hiện là lúc dòng suối đã hạ cọc và tiến công, hầu như việc ngăn cản đã còn không kịp. Cao thủ quả thật là cao thủ, bơi dọc theo dòng suối chảy xiết, vẫn có thể tiếp tục đi lên núi.

Bất lợi là dòng suối không rộng, chỉ có thể chứa một vài người, bởi vậy đều là võ lâm cao thủ. Binh sĩ trên Jirisan không nhiều, nhưng chiếm ưu thế, cũng khá khó đối phó. Hơn nữa đại đa số người võ lâm không quen thuộc đường thủy, nhìn đến dòng suối thì đầu đều có chút say sóng. Seok Jin đáp ứng Jung Kook không lên núi mà ở tại chân núi chỉ huy, giờ cậu đang rất lo lắng.

Trên núi Ảnh quân nhìn thấy tình huống nguy cấp, cuối cùng bọn họ chuẩn bị thuốc nổ phòng thủ, hẳn là muốn hủy đi dòng suối. Seok Jin thầm mắng những người này ngu ngốc —— Cho nổ nguồn suối thì bọn họ củng không biết phóng hỏa lại sao? Như vậy hai bên cùng đến chỗ chết, cách làm này có gì tốt?

Jirisan vốn là dốc đứng, tên chỉ huy của Ảnh quân phát động bắn đá, những tảng đá vô cùng lớn ù ù lăn xuống. Seok Jin nhìn lên trên, trong lòng khẩn trương: còn có không ít người đang ở khe suối, tảng đá này mà nện xuống thì những người có võ công không cao làm sao mà tránh được.

Cao thủ đi lên trước, hiện tại vẫn đang bám lấy vách núi leo lên là những người võ công tương đối yếu kém. Bọn họ gặp tảng đá lớn nện xuống, nhất thời chật vật lẫn tránh, có vài người đã bị thương. Seok Jin nhăn mày lại, vận khí nhảy lên núi.

Jung Kook đang áp trận bên cánh phải, thấy cậu bay lên thì trong lòng kinh hãi, liền nhảy lên núi đi giữ chặt Seok Jin: "Jin. . . . . ." Seok Jin quay đầu, trong mắt xẹt qua vẻ hờn giận, Jung Kook vội vàng sửa miệng, "Kim công tử, ngươi đáp ứng ta là không đi. . . . . ."

Seok Jin lạnh lùng liếc hắn một cái, vung tay định dọa tung chưởng đánh hắn đừng cản mình, nhưng Jung Kook không trốn tránh. Seok Jin đành phải thu chưởng: "Đừng ngăn ta." Xoay người lên núi.

Jung Kook xem sắc mặt Seok Jin, thấy cậu bình Jeon, không dám chọc cậu sinh khí. Hắn thấy Seok Jin đeo thanh kiếm thép, vội tháo bội kiếm bên hông xuống ném cho cậu: "Cầm lấy!"

Seok Jin đành phải tiếp kiếm, hướng lên núi đi. Jung Kook lo lắng, rút ra kiếm hộ vệ bên người rồi đi theo phía sau Seok Jin. Khinh công của Jung Kook không tồi, Seok Jin lại hành động bất tiện, gian nan hướng về dòng suối phía trước. Jung Kook thấy kinh hồn bạt vía, cấp tốc đuổi kịp Seok Jin, mạo hiểm muôn dạng. Nhảy đến lưng chừng núi, hòn đá trước mặt sắp đánh vào, Jung Kook hô to: "Jin, cẩn thận ——" Seok Jin mắt điếc tai ngơ, tay ra kiếm chỉa thẳng vào phía hòn đá. Đá là đá, kiếm cũng chỉ là kiếm dài, như vậy không khác gì châu chấu đá xe. Nhưng mà Seok Jin thi lực cực xảo, sức mạnh ngưng tụ tại thân kiếm, tà tà đánh tới. Tảng đá oanh một tiếng xé nứt ra, rơi rụng từng mảnh vụn. Jung Kook tránh đá vụn, cước bộ hoãn lại, Seok Jin trực tiếp đi lên phía trước, kiếm trong tay không ngừng vung ra, chém nứt những khối đá khác.

Làm như thế vô cùng phí nội lực, không bao lâu Seok Jin cảm thấy có chút mỏi mệt, bước chân cũng cứng lại. Khe núi vốn nhỏ và trơn trượt, cậu lại chỉ có thể dùng một chân mà đi, nội lực tụ ở tay thì dưới chân khó tránh khỏi hời hợt, không cẩn thận suýt nữa cậu ngã té.

Jung Kook sợ tới mức ngừng thở, lúc này Seok Jin đang ở vị trí vô cùng bất hảo, ngay chổ dốc núi. Nếu cậu hướng vào phía trong mà ngã quỵ thì tốt, còn không lạng quạng là đụng vào bên sườn nói, và có thể sẽ lăn từ dốc núi xuống. Hắn tiến lên một bước, hô to: "Jin, chú ý dưới chân! Ngàn vạn lần cẩn thận ——"

Seok Jin nghe giọng hắn vang lên, lại thấy hắn đang chạy tới mình, trong lòng loạn, tay chần chờ xuất kiếm. Việc cậu làm là cực nguy hiểm, vì lơ là đôi chút mà tảng đá sượt qua đầu vai, đẩy cậu ngã xuống phía dưới. Jung Kook vội giang hai tay ra, nhìn phương hướng đi đỡ cậu. Seok Jin thấy hắn vươn tay, dưới chân dùng sức, ngã sang hướng khác.

Jung Kook tay không, tâm cũng vắng vẻ, nhất thời nổi lên tức giận, rồi lại cảm giác trái tim băng giá. Nhưng mà trong mắt chứng kiến làm cho tất cả cảm xúc của hắn đều hóa thành lo lắng —— một khối tảng đá lớn đang lao về phía Seok Jin, vì né tránh hòn đá, Seok Jin định dùng chân phải làm bàn đạp cho chân trái nhảy lên về phía bên phải, nhưng. . . . . . phía dưới là khoảng không. . . . . .

"JIN!!!" Jung Kook la to, nhìn thấy Seok Jin ngã xuống.

..............

Jung Kook đang điên tiết lên, hạ lệnh toàn lực tấn công Jirisan. Jirisan vốn đã không còn lực chống cự, Jung Kook Dường như gặp thuận lợi, đánh tới đâu thắng tới đó. Jung Kook đợi không được liền lập tức dẫn quân tìm đường xuống. Nhưng mà trong khe núi cây cỏ mọc lên khá cao, hiện nay đã là cuối mùa thu, cây cỏ lại rậm rạp, ngay cả bước chân đều cũng khó nhấc lên, làm sao tìm được người. Jung Kook phân phó xuống dưới, ai có thể tìm được Seok Jin thì thưởng vạn lượng, mọi người cơ hồ ngay cả gốc cây cũng tìm cặn kẽ.

Jung Kook nóng lòng tìm khắp mọi nơi, cả một ngày một đêm chưa chợp mắt. Seok Jin rơi từ trên núi xuống cứ như tàng hình, hoàn toàn không thấy bóng dáng. Đến đêm sau, cả bầu trời đen thẫm, tất cả mọi người quay về doanh trại, chỉ còn Jung Kook đau khổ tìm kiếm. Giờ Tuất, trời đã hoàn toàn chìm vào bóng đêm, chừa lại một chút ánh trăng le lói. Ngọn đuốc trong tay Jung Kook đã tắt, hắn dừng lại cước bộ đốt lên cây đuốc khác, chợt thấy khe núi xa xa có khói trắng bốc lên.

Từng làn khói trắng ngưng tụ, hiển nhiên là có người đốt lửa. Jung Kook mừng rỡ, gấp gáp chạy về hướng kia. Phía chổ đó đất đầy bụi gai, thật vất vả đi đến gần đống lửa, bên cạnh đống lửa có một người đang ngồi, không phải Seok Jin thì là ai?

Seok Jin giương mắt thấy hắn, hơi hơi nghiêng đầu: "Sao lại là ngươi?"

Sự vui sướng của Jung Kook liền tắt ngúm chỉ sau một câu hỏi của cậu, chỉ biết cười khổ nói: "Ta ở phụ cận tìm ngươi, thấy khói bốc lên nên chạy tới đây." Hắn ngồi xuống gần cậu, thấy quần áo Seok Jin thoát phá, ánh lửa chiếu lên sắc mặt hiện ra tái nhợt, nhịn không được đau lòng, "Sao hôm qua ngươi không nhóm lửa sớm hơn? Bị thương ở những chổ nào?"

"Hôm qua?" Seok Jin hỏi, "Ta mê man mất một ngày sao?"

"Làm gì mà một ngày! Ngươi rớt xuống núi đã là từ hôm trước!" Jung Kook tới gần cậu, mắt theo dõi từng tí, "Ta sợ ngươi gặp chuyện không may, càng tìm không thấy ta càng lo lắng, ta. . ." Hắn nhớ tới hai ngày nay lo lắng, trong lòng cực kỳ chua xót, không quan tâm gì hết ôm lấy cậu, "Ngươi có biết ta lo lắng cho ngươi bao nhiêu, sợ hãi bao nhiêu không? Ta luôn nghĩ đến lúc đó, người vì trốn ta mà ngã xuống, ta liền. . . . . . Ta liền hận ngươi, hận đến nỗi chém chết ngươi, cắn chết ngươi, giờ hiện tại ngươi. . . . . ." Hắn buộc chặt song chưởng, thân người ấm áp trong lòng đang run run, Seok Jin còn sống, nhiêu đó cũng đủ để khiến cho hắn quên hết thảy những cảm xúc khác, "Ta hiện tại muốn ôm chặt ngươi, không cho ngươi rời bỏ ta, Jin, ngươi làm ta sợ muốn chết ngươi biết không, may mắn ngươi không có việc gì, may mắn ngươi không có việc gì. . . . ."

Seok Jin có chút ngây dại, tùy ý Jung Kook ôm mình, trong lúc nhất thời như bị điểm huyệt, không thể động đậy. Cảm giác người ôm người mình tựa hồ muốn khóc, ở trong bóng tối có thể nghe được tiếng tim đập vang vọng của đối phương ở bên tai, cánh tay vòng quanh mình đầy rắn chắc, dường như mãi mãi không buông.

Trong hắc ám thấy không rõ lắm gương mặt đối phương, bởi vậy không cần phải đối mặt với gương mặt đầy thống hận đó, cứ việc nghe giọng của Jung Kook, mà ngữ khí cùng động tác thân thể, những điều này đã từng thuộc về nam hài mà cậu yêu thương.

Rốt cuộc là Jeokie, hay là Jeon Jung Kook? Rốt cuộc yêu thế nào, và thù hận ra sao?

Nhắm mắt lại, cảm thấy mình thật yếu ớt, nếu không sao lại tham luyến độ ấm này, ngoan ngoãn nằm bất động nằm trong lòng hắn? Hắn không phải là Jung Jeokie mà mình đã từng thích, vì cái gì mà mình lại không muốn thấy hắn khổ sở, để mặc hắn ôm? Chẳng lẽ chỉ cần nói những lời đó là có thể che dấu hết thảy những chuyện đã trải qua?

Seok Jin đưa tay đẩy Jung Kook ra: "Vương gia, Seok Jin tạ ơn tâm ý của ngài, nhưng thỉnh ngài tự trọng."

Tuyệt vọng vươn tay, gần trong gang tấc, lại bắt không được.

"Ngươi nhất định phải xem ta như người xa lạ sao. . . . . . Jin, chẳng lẽ ngươi không thể tha thứ ta? Nếu lúc trước ta biết bây giờ ta yêu ngươi sâu đậm như vậy thì ta sẽ không đối xử với ngươi tàn nhẫn như thế." Jung Kook ngẩng đầu lên, dưới ánh sao đáy mắt Jung Kook gợn sóng, "Ngươi còn nhớ khi ta với ngươi trở lại Jeollanamdo, ta ở ngoài thành đọc lên thơ. . . . . . Khí ngã khứ giả, tạc nhật chi nhật bất khả lưu..." (Bỏ ta mà đi, ngày qua ngày không giữ lại được )

Seok Jin cười lạnh: "Nguyên lai khi thân là Jung Jeokie, ngươi cũng không quên."

"Ta chỉ hy vọng chuyện quá khứ hãy cho nó qua, có một số việc đã phát sinh cho dù có hối tiếc cũng vô dụng, huống chi. . . . . . nếu không xảy ra việc lúc trước, ta thế nào đối với ngươi mãi không dứt ra được. . . . . ." Vì thế ta đã hối hận, nếu không dây dưa như vậy, Jin cũng sẽ không mất tâm, "Jin, chúng ta. . . . . . Ngươi xem như không biết ta, chúng ta đây có thể nhận thức một lần nữa được không?"

"Vương gia, ngài đang nói gì vậy, tại hạ. . . . . . Từ đầu tại hạ và Vương gia cũng đã nhận thức nhau bao giờ đâu." Ánh mắt Seok Jin chợt tắt, nhàn nhạt nói.

"Nếu không nhận thức, vậy sao ngày hôm trước ngươi lại trốn ta?" Jung Kook trừng trừng nhìn Seok Jin, biểu tình trên mặt cũng không rõ ràng, chính là khóe môi mím lại, bộc lộ lên sự thống khổ, "Nếu không phải ta vọng tưởng cứu ngươi, ngươi cũng sẽ không rơi xuống khe núi. . . . . . Ngươi ngoài miệng gọi Vương gia, trong lòng vẫn đem ta thành Jeon trang chủ mà oán hận. . . . . ."

"Ta. . . . . ." Seok Jin chần chờ .

"Chẳng lẽ ở trong lòng ngươi, Jung Jeokie không có địa vị gì sao? Chẳng lẽ thời gia chúng ta ở chung với nhau, trong lòng ngươi không lưu lại dấu vết gì? Ngươi hận ta ta biết, nhưng . . . . . Nhưng chẳng lẽ ngươi một chút đều không có. . . . . . Không có thích ta?" Jung Kook hỏi, "Ngày đó ngươi nói ra tình cảm ngươi đối với ta, ngươi nói ta không giống những người khác. . . . . . Chẳng lẽ hết thảy đều là thuận miệng?"

"Nói chuyện này để làm gì?" Seok Jin cúi đầu, không muốn nhìn thấy nét mặt của Jung Kook.

"Nếu ngươi còn hận ta thì sẽ không như vậy." Jung Kook đứng lên, cười thảm, "Jin, vô luận Jeon Jung Kook hay Jung Jeokie, ngươi đều không có yêu ai hết..."

Seok Jin im lặng, Jung Kook nói tiếp: "Ta thật hận ngươi bình Jeon, hận ngươi vô tình. . . . . . Ta dày vò mình đến gần chết, đổi lại ta được... được sự đối đãi như vậy. . . . . ."

Seok Jin cúi đầu cười, thầm nghĩ nếu đúng thực bình Jeon thì ngày hôm trước sẽ không chần chờ mà xảy ra chuyện cứ thế rơi xuống.

Nhưng mà chung quy cậu sẽ không nói, chậm rãi đứng lên muốn chạy ra khỏi nơi này, vừa mới đứng dậy, đùi phải nhoáng lên một trận đau, làm cho cậu loạng choạng suýt nữa ngã quỳ trên mặt đất. Cậu đưa tay chống đỡ trên đá, trán đã đổ đầy mồ hôi.

"Jin! Jin ngươi làm sao vậy!" Jung Kook vội vàng dìu cậu ngồi trên tảng đá, quỳ xuống nhìn chân cậu. Tay hơi nâng lên, liền nghe Seok Jin kêu rên một tiếng, ngẩng đầu thấy cậu cắn chặt môi, biết không hảo, "Jin, xương đùi ngươi đã bị nội thương, ta, ta. . . . . ." Hắn đột nhiên ôm ngang Seok Jin, "Ta ôm ngươi đi ra ngoài."

Seok Jin lập tức cảm thấy xấu hổ: này thành bộ dáng gì nữa. Vì thế tránh mấy cái. Jung Kook thấp giọng nói: "Jin, đừng lộn xộn, vạn nhất xương cốt bị sái khớp thì nguy."

"Nhiều lắm thì hai chân đều gãy hết, có cái gì mà sợ?" Seok Jin vừa nói ra khỏi miệng liền cảm thấy không ổn, nhưng đã không thu lại được. Nghe thế nào cũng cảm thấy như có chút dỗi và nén giận ở trong đó, cậu bị có thiên ôm ngang, mở to mắt nhìn chấm nhỏ trên bầu trời, cũng không động đậy nữa.

Jung Kook chấn động, trong lòng vạn phần khó chịu. Bất quá giờ phút này trong ngực đang ôm lấy người thương, trước đem cảm xúc khác bỏ sang một bên, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm người trong lòng. Khinh công của hắn rất giỏi, nhưng hắn muốn chậm cước bộ lại, nghĩ muốn kéo dài thời gian ra một chút.

"Vương gia!"

"Kim đại hiệp!" Cây đuốc tới gần, tiếng người ồn ào, là những người khác nhìn thấy khói trắng mà qua xem xét. Jung Kook khinh bỉ nhìn bọn họ, nghĩ các ngươi tới làm gì, thầm mắng câu: "Mẹ nó sao lúc này lại cần cù đi tìm như vậy chứ ???"

"Lee Sam, rốt cuộc Jin bị sao?" Lee Sam xem thương thế của Seok Jin, Jung Kook đứng ở một bên liên thanh hỏi. Trên giang hồ Lee Dong Hae cũng coi như đại danh đỉnh đỉnh, còn chủ tử nhà mình lại không cho gã mặt mũi, cứ kêu 'quý danh' mà chủ tử đã đặt: "Vương gia, Kim Yuk. . . . . . A, Kim công tử. . . . . ." Do thói quen đã từng gọi, Jung Kook liếc gã một cái mới làm gã hoảng sợ mà vội vàng sửa miệng, "Kim công tử ngã xuống núi đã động tới chân, xương đùi hai chân đều bị thương nghiêm trọng, nhưng do chân trái đã không còn cảm giác nên không biết nó cũng bị thương." Gã thấy trên mặt Jung Kook hiện ra tia bất bình, lại bổ sung nói, "Bất quá vết thương này chỉ cần dưỡng hảo, sẽ không có vấn đề. Tốt nhất là phải có người luôn đi theo Kim công tử, chiếu cố sinh hoạt hàng ngày, như vậy Jeon dưỡng nửa tháng, sẽ không xảy ra chuyện gì."

"Hảo, sau này hắn đến trụ tại doanh trại của ta." Jung Kook nói tiếp, "Ta tới chiếu cố hắn."

"Vương gia bận rộn sự vụ, có thể nào đem thời gian lãng phí trên người ta?" Seok Jin nhíu mày nói, "Tự chính ta chiếu cố bản thân là được, hoặc là tìm tạp binh hỗ trợ."

"Làm sao ta yên tâm được, vẫn nên để cho ta chiếu cố ngươi là tốt nhất." Jung Kook kiên trì nói. Seok Jin đứng lên, đối hắn chắp tay: "Vương gia, thỉnh lấy đại cục làm trọng." Cậu nghĩ nghĩ, "Ta có quen biết với một số người trong võ lâm, để ta làm phiền bọn họ một chút."

Người đầu tiên Jung Kook nghĩ tới là Se-jung, người thứ hai là Go Ara, thầm nghĩ quyết không để cho các nàng tiếp xúc với Seok Jin, vì thế nói: "Vậy để cho. . . . . ." Nghĩ Jeokie và Seok Jin cũng coi như ở chung một đoạn thời gian, Seok Jin tựa hồ không chán ghét hắn, "Để cho Jeokie tới chiếu cố ngươi đi, vừa lúc hắn cũng không có chuyện gì ——"

Nói ra lại thấy hối hận: tất cả mọi người biết Jeokie và Seok Jin có quan hệ mờ ám, vạn nhất khiến cho hai người ngày đêm ở chung với nhau, chỉ sợ lời qua tiếng lại từ giả thành thật thì khổ. Lại nhớ tới lúc trước Seok Jin nói thích là đối với Jeokie, giờ mà Jin lại nảy sinh tình cảm với Jeokie này thì làm sao bây giờ? Vội vàng muốn thu hồi lời vừa nói, Seok Jin lại gật đầu: "Cũng tốt."

"A? Vậy. . . . . ." Jung Kook đang suy nghĩ lấy cớ tách ra hai người, ngoài – trướng xông vào một người nghiêng ngả lảo đảo, mấy người tập trung nhìn vào, là Song Ju. Tối nay gác ngoài – trướng là hắn, hắn xông tới như vậy, hiển nhiên là có sự tình, Jung Kook vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Ảnh quân đánh lén?"

"Không! Là . . . . . Là quận chúa đến đây!" Song Ju tiếp, "Nàng nhất định muốn gặp Vương gia, chúng thần đều ngăn không được."

"Tính tình của cô ta các ngươi muốn ngăn cũng ngăn không được." Jung Kook đứng dậy nói, "Ta ra ngoài xem cô ta."

Hắn đang ngồi thì nhìn không ra việc gì, nhưng khi vừa đứng dậy lập tức có vấn đề——ngoại sam của hắn cực hỗn độn, lộ ra vết máu. Nghĩ lại chắc do lúc nãy vượt qua bụi gai đến khe núi chỗ Seok Jin mà bị, mọi người vừa tìm được bọn họ thì Jung Kook chỉ lo hối thúc Lee Sam xem cho Seok Jin, thế nhưng không ai chú ý tới chính hắn cũng đang bị thương. Trong doanh trại này đều là người hầu của phủ Jeon Vương, thấy thế họ vội vàng lấy nhiều loại dược trị thương ra. Cả đoàn người hỗn loạn, đột nhiên một bóng dáng áo hồng vọt tiến vào: "Biểu ca!"

Giọng nói vô cùng quen thuộc, Seok Jin ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là Jeon Somi. Ngày đó cậu đào thoát được là nhờ có nó, nhưng cậu không biết vì sao Jeon Somi phải thả mình đi, cũng không dám nhiều lời. Jeon Somi nhìn đến Seok Jin cũng sửng sốt: "Kim Yuk ? Không phải ngươi đã chạy thoát rồi sao? Như thế nào ở trong này?" Nó nhăn mi lại, "Biểu ca, người này lai lịch không rõ, hơn nữa có thể trốn ra Jeon trang, thật sự khả nghi, không lập tức xử tử hắn thì cũng nên đưa hắn đến ngục mà thẩm vấn mới đúng!"

Seok Jin nghe câu "Đưa đến ngục thẩm vấn", hai tròng mắt co rụt lại, rồi sau đó mạnh thoát ra lệ quang. Jung Kook thầm nói không tốt, vội trả lời: "Somi, m không hiểu thì đừng có nói nói lung tung, Jin. . . . . . Kim công tử là bộ khoái Naganeupseong, có tình huống khẩn cấp nên mới trực tiếp vào Jeon trang, việc đó cũng không tính toán là tội được. Hắn ở Jeon trang chịu khổ hình phạt riêng. . . . . . mà hình phạt đó vốn là... là trái pháp luật."

Jeon Somi kinh ngạc nhìn Jung Kook, nghĩ sao hắn nói như vậy? Vương tử phạm pháp hoàn toàn bất đồng tội với thứ dân, huống chi hình phạt trong thiên hạ đều do hoàng gia sở định, tại sao lại nói "Hình phạt riêng là trái pháp luật"

Seok Jin cũng sửng sốt, không thể tưởng được Jung Kook nói thế, nhịn không được quay đầu nhìn hắn. Jung Kook thấy vẻ mặt cậu hòa hoãn rất nhiều, đã biết là mình nói đúng, không khỏi mừng rỡ. Hắn hiểu biết Seok Jin, biết cậu vô cùng coi trọng pháp luật, nói như vậy có thể làm cho cậu nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Quả nhiên nghe Seok Jin nói: "Tạ ơn Vương gia không trách."

Jung Kook khó gặp được Seok Jin dùng vẻ mặt ôn hoà với mình, trong lòng rung động, cơ hồ đã nghĩ muốn ôm cậu hôn cậu, nhưng lại không dám, đành phải giận tái mặt hỏi Jeon Somi: "Somi quận chúa, em không ở Gyeonggi, tới nơi này làm gì?"

"Biểu ca, muội là đến giúp ca mà~." Jeon Somi nói, "Ca đã quên là Hoàng Thượng phái muội hiệp trợ ca sao? Muội nghe nói Ảnh quân ở hải ngoại, lợi dụng ưu thế đường thủy địch với quân ta, cho nên muội chạy lại đây."

Jeon Somi tuy rằng thân là nữ tử, lại am hiểu những cơ quan thuyền buồm. Jung Kook nghĩ quân đội đang làm thuyền, Jeon Somi coi như là tới đúng thời điểm, vì thế gật đầu: "Điều này cũng đúng, em ở

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net