26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jung Kook có chút buồn bực, phải nói là rất buồn bực.

Hắn càng ngày càng không thể chịu đựng được Seok Jin coi thường, mỗi lần nhìn thấy hắn xuất hiện Seok Jin sẽ cố hết sức đứng dậy, cho dù không thể khom người hành lễ thì cũng cung kính đối đãi vị "Vương gia" này. Mỗi lần Jung Kook nghe cậu gọi tiếng "Vương gia", trong lòng liền cảm thấy khó chịu, nhưng chẳng có biện pháp gì mà ngăn được. Có nói chuyện thì cũng chỉ có thể nói chút quân tình như thế nào, tiến hành làm thuyền ra sao, nửa điểm cơ hội nói chút hữu tình đều không có.

Thật sự oán Jinú quá xa cách, thực không muốn thấy Jin đối đãi mình như người xa lạ, nhưng mà vô kế khả thi. Quả thật là yêu mà, ngay cả nhất cử nhất động cũng không tự nhiên. Nếu có thể đã giam cầm Jin lại từ lâu rồi, bởi vì hiện tại mình đã không thể chịu đựng được cừu hận ánh mắt của Jin, thầm nghĩ thấy nụ cười ôn hòa của Jin.

Xem như trân bảo. Chăm chút từng li từng tí.

"Kim công tử, đây là long cốt thang, có thể điều trị thân thể, ngươi mau uống chút đi." —— và chủ yếu là có thể giảm bớt đau đớn ở những ngón tay ngón chân đã bị đoạn, chính là không dám nói.

"Không dám làm phiền Jeon Vương gia, thân thể Seok Jin không việc gì, thỉnh Vương gia mang số thuốc này đưa cho các thương binh khác đang cần."

"Cơ thể con người vốn như cây cỏ, Kim công tử, ngươi không nên cử động để ta đắp dược cho ngươi." Nói xong liền cúi xuống, nhấc lên ống quần, đồng thời lưu chút nước miếng, tay cũng lén lén ăn chút đậu hủ. Nhưng khi nhìn đến chân trái Seok Jin còn yếu hơn so với chân phải, cơ thể cũng héo rút, nhịn không được tâm mãnh liệt đau.

Nam tử thu chân trở về, trên mặt nổi lên nhàn nhạt đỏ ửng, liếc hắn một cái, điều này khiến cho Jung Kook thấy ngây cả người —— vẻ mặt Seok Jin kỳ thật như thế nào cũng không quyến rũ, chính là hơi hơi tức giận cùng một chút ngượng ngùng làm cho thần tư Jung Kook không yên.

"Ta chỉ gãy xương, da lại không bị gì, huống hồ một gã nam tử có chút vết thương thì cần gì phải làm quá lên" Seok Jin nói, "Người bị bụi gai xẹt qua rách da phải rịt thuốc là ngươi mới đúng."

Chẳng lẽ Seok Jin đang quan tâm ta? Jung Kook hưng phấn đến nỗi cười một cách ngu ngơ. Biểu tình như vậy đều rơi vào mắt Seok Jin, cậu cảm giác có chút buồn cười, có thế nào cũng không ngờ nét mặt này đã từng là một Jeon Jung Kook luôn hành hạ mình.

Giờ đây ngày càng gần với Jung Jeokie.

................

"Kim ——"

"Xoảng" chén thuốc bưng trong tay dùng để lấy lòng Seok Jin ngã xuống trên mặt đất, Jung Kook mở mắt trừng trừng nhìn thấy một màn ngay trước mắt, nhất thời dường như không biết hồn ở phương nào, tâm vừa đau vừa khổ, miệng nói không nên lời: "Các ngươi. . . . . . Các ngươi đang làm cái gì?"

Go Ara một thân tử y, nằm trong lòng ngực Seok Jin. Seok Jin đưa tay ôm nàng, vỗ nhẹ phía sau lưng, mơ hồ nghe được thanh âm nghẹn ngào, cùng với Seok Jin đang ôn nhu an ủi "Đừng khóc" .

Đôi mắt Jung Kook đều đỏ lên, trong lúc nhất thời vô số ý niệm hiện lên, nghĩ có nên đem nữ tử bên Seok Jin đoạt lấy rồi giết chết nữ nhân này? Nhưng khi tầm mắt đối diện với Seok Jin, bao nhiêu toan tính đều biến mất hết.

Seok Jin Seok Jin, chỉ cần ngươi xem ta, cái gì ta cũng không làm, cái gì cũng không cầu. Ta chỉ mong tầm mắt ngươi dừng ở bên ta, cái khác ta chẳng quan tâm. . . . . .

Nhưng mà Seok Jin lại cúi đầu, trấn an nữ tử trong lòng, trên mặt là ôn nhu thương yêu. Rốt cục Jung Kook không thể nhịn được nữa, đi lên từng bước: "Hai người các ngươi đang làm cái gì! Còn không buông ra!"

Seok Jin nhíu mày nhìn Jung Kook: "Jeon Vương gia, chuyện này thì có liên quan gì tới ngài? Ngài có phải quản được quá rộng hay không?"

"Ngươi ——" tay chân Jung Kook lạnh lẻo, tực tối ——đau lòng —— nói không ra lời, "Ngươi. . . . . . Các ngươi không phải phu thê, cũng không phải thân thích, cùng một chỗ như vậy theo lễ là không hợp!" Hắn nghĩ không ra lý do, dưới tình thế cấp bách, ngay cả lễ nghĩa giáo điều từ trước đến nay luôn khinh bỉ đều đem ra làm cớ.

Seok Jin nghiêng đầu nhìn hắn, bên môi bỗng nhiên nổi lên một cái cười, mang theo tâm tình chính cậu cũng không hiểu được, nói: "Đúng vậy. . . . . . Thân thích thì sao có thể, bất quá. . . . . . nếu nói là vợ chồng thì... Ara, nàng có bằng lòng không?"

Hai người đều ngây ngẩn cả người, Jung Kook nhìn Seok Jin, toàn thân cứng như gỗ không nhúc nhích, chỉ có đầu ngón tay không ngừng phát run. Seok Jin nhìn hắn như vậy, đáy lòng hiểu ý, nhưng cũng dâng lên một chút chua sót.

Nếu hắn thực thích mình, tất nhiên sẽ bị thương, nhưng hiện tại chính mình không nên thương tổn người thích mình.

Tiếng gọi tình yêu này là không đủ.

Go Ara ngẩng đầu lên, nước mắt lưu lại trên mặt: "Seok Jin, ngươi không cần. . ."

"Ara, chẳng lẽ ngươi không hiểu ta?" Seok Jin thấp giọng nói, "Cho dù đều không chiếm được hạnh phúc, thì quan trọng nhất là hoàn toàn có thể tránh đi bất hạnh. . . . . ."

"Seok Jin, chẳng lẽ chuyện của ngươi. . . . . . Thật sự so với ta còn khó hơn sao?" Go Ara hỏi, "Vì vậy mà. . . . . . tuyệt đối không thể tha thứ?"

Seok Jin lắc đầu. Kỳ thật cũng không hoàn toàn giống như Go Ara, dù sao. . . . . . người nọ không phải là địch quân. Nhưng không biết tha thứ như thế nào.

Hai người nói chuyện đều giảm nhẹ giọng, Jung Kook nghe không được, chỉ có thể nhìn thần sắc hai người vô cùng thân thiết. Trong lòng hắn trống rỗng, ngay cả khí lực nói chuyện đều không có. Muốn khóc lại khóc không được, cả vòm họng cảm nhận được mùi máu tươi.

Seok Jin thấy khóe môi hắn có tơ máu thấm ra, cậu có chút luống cuống, đứng lên muốn xem hắn làm sao vậy. Chân cậu đã đỡ nhiều lắm rồi, chống bằng quải trượng có thể hành tẩu. Chính là cậu vừa động, Jung Kook đột nhiên trừng lớn mắt, đáy mắt là vô tận sợ hãi, một cái xoay người đẩy cửa chạy trốn.

Seok Jin ngạc nhiên, đứng tại chổ xem Jung Kook biến mất bóng dáng, cánh tay chống quải trượng bỗng nhiên vô lực.
.............

"Vương gia, thành Jeollanamdo đã mất vào tay Ảnh quân, thỉnh Vương gia ——" Kang Baekho bẩm báo quân tình bị biểu tình của Jung Kook dọa đến, nói không nên lời những từ còn lại, chỉ nhìn Jung Kook.

Sắc mặt Jung Kook trắng bệch, trong mắt hoàn toàn đờ đẫn, khuôn mặt anh tuấn đã mất đi sáng lạng, thay vào đó là nét ảm đạm thậm chí có chút không giống như là hắn. Hắn cắn môi, máu nhỏ giọt xuống tràn xuống cả cằm. Quanh thân thiếu niên nổi lên hơi thở tuyệt vọng, như. . . . . . đã không còn sinh khí bình thường.

"Hắn. . . . . . Hắn muốn thành thân? Hắn muốn kết hôn với nàng?" Thiếu niên thì thào tự nói , "Cưới một nữ nhân, sau đó. . . . . . rời ta đi? Hết thảy của hắn thuộc về người khác, hắn. . . . . . hắn không hề là của ta. . . . . . Vĩnh viễn không phải. . . . . ."

Tâm như bị xé rách, cho tới bây giờ không cảm thấy đau như vậy, đau đến cơ hồ phải hoài nghi mình có còn sống không. Vô luận Jin có lãnh đạm với mình bao nhiêu, mình vẫn luôn cảm thấy chỉ cần đối với Jin tốt hơn thì Jin sẽ tha thứ cho mình, nhưng kết quả đâu?

Jung Kook biết rõ tính tình Seok Jin, Seok Jin lớn lên ở kỹ viện, không quen nhìn tâm người bạc tình. Nếu Seok Jin thành thân, thì nửa điểm cơ hội mình đều mất trắng.

Hắn làm sao cam tâm, yêu đến như thế mà còn bắt không được thì sao bằng lòng? Hắn đã muốn toàn tâm nhập vào, vì cái gì Jin vẫn không chịu tha thứ? Chẳng lẽ vì ngày đó đối đãi, mà hắn sẽ vĩnh không xoay người được sao?

Nhãn thần của Jung Kook dần nổi lên oán hận, che lắp đi mờ mịt cùng tuyệt vọng. Hai tay nắm chặt, trong lòng mơ mơ hồ hồ có cái ý niệm trong đầu: Jin là của hắn, ai. . . . . . cũng không thể cướp đi!

Đêm đó, ánh trăng lạnh lùng, chỉ có lác đác vài ngôi sao. Trời đã vào đông, ban đêm rất lạnh. Một đạo bóng trắng hiện lên ở doanh trướng, vùng này toàn bộ đều là cao thủ phủ Jeon Vương, hiển nhiên lập tức cảnh giác, nhưng mà nhìn đến khuôn mặt người nọ, tất cả đều quay về chỗ cũ tiếp tục đảm nhiệm chức vụ. Bóng người đứng ngoài lều của Seok Jin, thuận lợi tiến vào trong.

"Vương gia, Ngài muốn đi vào?" Bên cạnh bóng trắng có thân ảnh tối màu, nói.

"Ngươi đến bây giờ còn không hiểu được? Vô luận hắn đối ta làm cái gì, ta cũng sẽ không sợ nguy hiểm. . . . . ." Nam tử áo trắng hung hăng cắn răng nói, "Trong lòng hắn, võ lâm thiên hạ so với chuyện vinh nhục cá nhân còn quan trọng nhơn nhiều!"

Nếu Jin có thể đánh hắn mắng hắn, bất mãn đem hắn phát tiết thì cũng chẳng sao. Sợ Chỉ sợ nhất là Jin không nói một lời, xem mình như người xa lạ, nhìn bằng nửa con mắt. Jung Kook thà rằng mình bị Seok Jin đánh cho thừa sống thiếu chết, cũng còn hơn như vậy, Jin muốn cưới người khác liền cười. . . . . . Vậy còn mình thì Jin quăng nơi xó xỉnh nào?

"Ta nhất định phải hỏi để hiểu rõ, nhất định phải ngăn cản hắn, trừ phi giết ta, nếu không ta dứt quyết không cho hắn thành thân cùng người khác!" Jung Kook thấp giọng nói, vào lều của Seok Jin.

Bọn họ ở bên ngoài nói chuyện đã sớm đánh thức Seok Jin, cậu nhận ra Jung Kook đang đến, vì thế nằm ở trên giường giả bộ ngủ —— trốn tránh quả thực là không tiền đồ, nhưng cậu thật sự không biết nên đối mặt Jung Kook như thế nào. Có khi cảm thấy giận hắn tới cực điểm, hận không thể xa xa rời bỏ hắn đi vĩnh viễn không thấy; có khi lại thấy hắn đáng thương, lời nói tuyệt tình đến bên miệng luôn không đành lòng tuôn ra.

Vì thế rõ ràng không cần đối mặt hắn, từ từ nhắm hai mắt, điều đó còn làm giác quan tăng thêm mẫn cảm. Nhiệt độ cơ thể của Jung Kook cùng với cước bộ càng gần, rồi dừng lại ở bên giường, ấm áp đột ngột phủ toàn bộ lên người cậu. Seok Jin ngẩn ra, nghĩ xem nên đứng lên hay là tiếp tục giả bộ ngủ, ngay khi do dự một thời gian, đôi môi ôn nhuyễn đã áp lên môi cậu, có thể nghe được tiếng tim đập trong lòng khiến cho cậu bối rối. Lưỡi tham nhập, lúng túng cạy khớp hàm ra, bắt buộc quấn lấy lưỡi Seok Jin.

Cả thân thể Jung Kook đặt nặng lên giường, phủ lên người Seok Jin, nhắm mắt lại, cánh tay ôm chặt lấy người nằm phía dưới, có cảm giác rất hạnh phúc. Nhưng mà dù sao Seok Jin không thể không phản ứng, cắn thật mạnh đi xuống, trong miệng tràn ngập huyết tinh.

"Jin. . . . . . Ta sớm biết ngươi tỉnh, từ trước đến nay ngươi ngủ không sâu." Jung Kook bị đẩy ra, ngồi ở bên giường thấp giọng nói, "Ta nghĩ nói chút với ngươi, ngươi có thể ngồi dậy không?"

Seok Jin mở mắt ra, ánh mắt đảo qua nhàn nhạt: "Jeon Vương gia nửa đêm không ngủ đến lêu của ta chắc là có chuyện quan trọng, mời nói."

Không biết có quan trọng hay không, bất quá chỉ mình Jung Kook cho rằng quan trọng thôi. Hắn nhìn đến ánh mắt Seok Jin, trong lòng phát lạnh, theo bản năng cắn môi dưới, nói: "Jin, có phải chỉ khi ta chết ngươi mới có thể tha thứ ta?"

Seok Jin nhíu mày, nói: "Jeon Vương gia, ngài nói vậy là có ý gì, Vương gia là trụ cột của thần dân, sao có thể xem thường sinh tử?"

Tàn nhẫn thâm lắm cũng chỉ như thế này thôi. Cuối cùng Jung Kook cười thảm: "Vương gia-thần tử, ở trong lòng ngươi ta cũng chỉ có như thế, cho nên ngươi có thể làm trò trước mặt ta nói ra lời tàn nhẫn như vậy. . . . . ." Tươi cười từ ảm đạm biến thành không cam lòng, dần dần mang theo oán hận dữ tợn, nhưng lại như bộ dáng mới quen kia, "Ngươi nói ngươi muốn kết hôn với nàng, ngươi có hiểu tâm tình ta đối với ngươi? Ngươi có biết những lời này với ta mà nói có bao nhiêu tàn nhẫn? Ta. . . . . . Ta lúc ấy thật sự thà rằng tử điệu, thà rằng trời sụp đất nứt làm cho ta mất đi hết thảy cảm giác, để không còn nghe được câu nói kia của ngươi. . . . . ."

Chung quy còn sống thì thanh tỉnh, sau đó lại là bi ai tuyệt vọng. Nguyên lai có cố gắng cách mấy cũng vô ích, Jin có thể khoan dung với những người khác, lại quyết nói không với mình. Tuyệt vọng đến nỗi muốn giết đối phương, vì thế vươn tay tới bắt lấy cổ của người vừa yêu vừa hận, biểu tình trở nên cuồng loạn, mà bi thương.

"Nói ngươi không cưới nàng, nói cho ta biết ngươi chỉ vui đùa, Jin, nói cho ta biết ngươi đã tha thứ ta. . . . . ." Jung Kook cúi đầu nói, thanh âm nâng cao, thần sắc bắt đầu mê loạn, "Jin, ngươi có biết ta yêu ngươi nhiều bao nhiêu không? Vì cái gì ngươi có thể tàn nhẫn nói ngươi cùng với người khác cùng một chỗ. . . . . ."

Seok Jin bị hắn bóp cổ, cảm thấy yết hầu càng ngày càng khó thở, trước mắt là gương mặt đã từng biểu hiện tàn khốc. Seok Jin rùng mình, trong bóng tối này, một lát nữa sẽ không biết giữa ngày và đêm. Chậm rãi ra tiếng, thanh âm có chút khàn khàn, nhưng cũng vô cùng tuyệt tình: "Nàng... chính là thê tử... của ta."

Rốt cục một câu như vậy đã đánh vỡ tất cả bình tĩnh của Jung Kook, gương mặt tuyệt lệ có chút thay đổi hình dạng, đôi tay bóp lấy cổ Seok Jin tăng thêm lực, đúng là có ý muốn đoạt lấy hô hấp của cậu. Mắt Seok Jin dần tối tăm, lông mi che khuất hai tròng mắt, ngăn trở ánh mắt lưu chuyển.

Quả nhiên, người này vẫn như mới gặp lần đầu, tay kia cầm lấy đao nhỏ, khuôn mặt anh tuấn đầy lạnh lùng rạch loạn trên thân người cậu; con người luôn bắt buộc người khác, không chút thương tiếc làm nhục người khác; kẻ hoàn toàn không quan tâm người khác chết sống, chỉ cần bản thân hắn cao hứng là có thể làm mọi thứ. . . . . . Kỳ thật ôn nhu này có thể đều là giả, tên thiếu niên Jung Jeokie kia cứ cho như là mình đã bị ảo giác đi.

Tâm cũng dần dần lạnh xuống, hô hấp dần dần mỏng manh, miệng cảm giác được chua sót. Nơi mềm mại nhất trong lòng bắt đầu bị phá vỡ và lại đóng băng, quả nhiên là không thể yêu.

Ngay từ lúc đầu đã không may mắn, vận khởi khí lực muốn đem người này đánh văng ra thì chổ yết hầu đột nhiên được thả lỏng. Seok Jin mở mắt ra, trước đánh vào mi mắt chính là một đôi con ngươi cực thống khổ, sâu đậm bên trong tràn đầy đau đớn, một đôi tay run rẩy buông lỏng ra. Giọng nói Jung Kook vang lên, ngữ thanh khàn khàn: "Ngươi. . . . . . Ngươi rốt cuộc muốn ta làm như thế nào!"

Seok Jin ngạc nhiên, trơ mắt nhìn Jung Kook: "Cái gì mà làm như thế nào?"

"Nói cho ta biết như thế nào ngươi mới có thể quên đi những sai lầm của ta, nói cho ta biết như thế nào ngươi mới có thể không tra tấn ta. . . . . ." Hai tay Jung Kook nắm chặt chăn, đầu rũ xuống, tóc đen thật dài phủ lên sườn mặt Seok Jin, có chút xúc cảm mềm mại, "Ta khó chịu, rất khó chịu, Jin, ta cảm thấy chính mình như sắp chết. Vì sao ngươi không thể tha thứ ta, lúc trước ta làm sai và ta đã rất hối hận hơn nữa cũng hết sức bù lại, ngươi rốt cuộc muốn ta làm cái gì mới có thể tha thứ ta? Ngươi rõ ràng thích ta giả trang thành Jung Jeokie, vì sao không thể buông ngày xưa mà chịu thừa nhận ta? Tại sao lại muốn kết hôn, ngươi yêu nàng tuyệt không yêu giống ta, ngươi rõ ràng cố ý tra tấn ta"

Sắc mặt Seok Jin khẽ biến, ánh mắt cũng trở nên bộc phát lạnh như băng, Jung Kook lại không lưu ý, tiếp tục nói: "Ta biết ngươi hận ta, kỳ thật ngươi tra tấn như thế nào, ta cũng chịu được hết. Nhưng ngươi muốn kết hôn thì quyết không thể. Ngươi giận ta oán ta, đối đãi ta ra sao đều được, nhưng cưới thê là thân xác ta gần như đã trống rỗng, Seok Jin ngươi rõ không ?"

"Ngươi cho ta là cái gì?" Seok Jin nhịn không được lạnh lùng mở miệng nói, "Nguyên lai ngươi nghĩ trong lòng ngươi, ta lúc nào cũng hận ngươi? Ở trong lòng ngươi ta chỉ là một kẻ tranh chấp tình nhân? Ngươi cho ta vì phát cáu mà cố ý làm khó dễ ngươi? Jeon Jung Kook, nhĩ hảo. . . . . ." Cậu cắn môi, buồn bực dâng lên, mặt vốn có vài phần tái nhợt, hiện nay lại hồng nhuận lên.

Đến giờ mình vẫn chưa hiểu chính mình, bản thân tuyệt không nguyện cùng hắn lại có cái gì gút mắt, bởi vì một khi tới gần thì toàn thân sẽ bài xích, cho dù biết tâm ý người này nhưng thân thể và tâm vẫn cứ bài xích.

Tha thứ, kỳ thật tới hiện giờ mình còn oán hận không? Không phải không thể tha thứ, chính là. . . . . . bất năng quay lại. Dù sao hắn là Jeon Jung Kook, chẳng hề là Jeokie mà mình từng biết.

Có một số việc phát sinh qua sẽ không thể quay đầu lại. Ai lại yêu một người từng cường bạo mình? Cho dù có thể tha thứ, nhưng thật có thể đủ tâm làm bộ yêu sao? Có lẽ có vài người làm được, nhưng tổng thể thì không ai.

Seok Jin làm không được. Khuôn mặt này đã hằn sâu trong bao giấc mơ, cho dù thay đi khuôn mặt mà mình thích thì vẫn khó có thể đối mặt. Vừa mới Jung Kook không có phẫn nộ đến mức quá đáng, dù sao hắn vẫn buông cổ cậu ra, Jung Kook thay đổi, Seok Jin cũng cảm nhận được. Nhưng mà cậu vẫn không thể mở rộng lòng mình.

Seok Jin nghiêng mặt đi, gương mặt thanh Jin ẩn trong bóng đêm, làm cho Jung Kook vốn đang lo lắng lại không yên: "Jin, ta không phải có ý gì hết, ta chỉ là cảm thấy rất khó chịu. . . . . . Jin, chẳng lẽ ngươi thật sự không nhớ rõ những ngày chúng ta đã cùng nhau sao? Ta đã trút bỏ bộ dạng Jung Jeokie, giờ ngươi lại coi ta thành hắn được không? Coi như ngươi cũng chưa có phát hiện ta giả trang thành hắn, coi như. . . . . . Coi như ở người bồi bên cạnh ngươi vẫn là Jeokie, là người luôn quấn quít lấy ngươi, khi ghen tuôn, khi hung bạo, khi ôn nhu. . . . . . Là một Jung Jeokie chưa từng thương tổn ngươi được không?"

Đã đến ủy khuất cùng cực, Seok Jin vẫn lắc đầu: "Jeon Vương gia, thỉnh ngài đừng vọng ngữ."

Bao nhiêu dồn nén đều nổ tung, rốt cục Jung Kook cũng nhịn không được, cắn chặt răng, đôi mắt đen bóng nổi lên ngấn lệ. Tay chống giường nhẹ buông, hắn đè lên người Seok Jin, miệng ghé vào lỗ tai cậu, thì thào: "Hảo. . . . . . Ta vọng ngữ, ta yêu ngươi như vậy, ngươi lại đem lòng ta chỉ coi như vô căn cứ! Kim Seok Jin, trong lòng ngươi không có ta vì thế mới đối với ta như vậy, ta ——"

Hắn nhìn Seok Jin, rơi lệ, hi vọng thật lâu để giờ chỉ là khoảng không, dù sao hắn cũng không bắt được cậu. Sao Jin lại có thể tàn nhẫn thờ ơ với hắn như vậy? Đứng lên hướng ra phía ngoài, bóng dáng cực kỳ tịch liêu. Sắp sửa đi đến cửa lều, rồi lại quay trở lại chạy vài bước đến bên giường, nửa quỳ ở trước giường ôm lấy Seok Jin: "Jin, ta cầu ngươi, ngươi đừng cưới nàng, đừng——"

Hắn lấy ra dao găm từ trong lòng, ánh mắt Seok Jin chợt tắt, nghĩ đến hắn lại muốn thương tổn chính mình, cũng không ngờ Jung Kook cầm lấy dao găm rạch xuống cổ tay phải của hắn. Seok Jin cả kinh, vội vàng đoạt lấy dao găm, ngay lúc đó máu tươi cũng ồ ồ trào ra. Seok Jin vừa sợ vừa giận, điểm nguyệt cầm máu cho hắn, thấy huyết lưu chậm lại, vội vàng tìm thuốc. Jung Kook quen dùng tay phải nên tay trái có chút vô lực, hơn nữa Seok Jin phản ứng mau lẹ điểm huyệt vì thế cũng không nguy hiểm. Seok Jin cắn răng: "Ngươi lại làm cái gì nữa?"

"Ta nợ ngươi, ta trả lại cho ngươi!" Jung Kook cuồng loạn hô, ánh mắt đã có chút tan, "Ta nợ ngươi một bàn tay, nợ ngươi một chân, ta trả lại toàn bộ cho ngươi! Ngươi còn muốn cái gì, quật đao vào người ta, bao nhiêu đó đều làm hết trên người ta đi, để cho ta chịu lấy sự thống khổ mà ngươi đã từng trải. . . . . . Ta không tin ta bắt không được ngươi, ta không tin ta còn không dậy nổi!"

"Ngươi căn bản không hiểu. . . . . ." Seok Jin đối mặt với Jung Kook bốc đồng, cậu cảm thấy có chút kinh hồn táng đảm, "Ta cũng không phải muốn ngươi ra sao, càng không có nguyên dạng ý tưởng trả thù. . . . . ."

"Nếu ngươi cưới nàng, ta liền tự sát." Jung Kook mặc kệ Seok Jin nói cái gì, ngẩng đầu nhìn cậu, nói, "Ta không muốn giết ngươi, không dám giết nàng, ta chỉ có thể giết ta !!! Nếu ta xuống tay với người khác, ngươi tất nhiên sẽ phẫn nộ và sau đó sẽ không để ý tới ta, nhưng để cho ta tận mắt thấy ngươi thành thân là trăm triệu không thể. Nếu ngươi tuyệt không thay đổi chủ ý, ta đây cũng chỉ có con đường này. Seok Jin, là ngươi bức ta."

Lời này cũng xem là uy hiếp, tính tình cứng rắn như Seok Jin khi nghe ngữ khí của hắn lại thấy vết máu trên cổ tay hắn, trong lòng cũng tức lên, vì thế nói: "Ta vốn hận ngươi hại ta, chẳng lẽ ngươi còn tưởng rằng ngươi để mạng lại uy hiếp ta là ta có thể nghe ngươi sao?"

"Ta đã biết ngươi luôn mong ta chết. . . . . ." Sắc mặt Jung Kook trắng bệch, hắn nói lời kia chỉ là uy hiếp trong lúc buồn bực chứ thật ra cũng chẳng muốn tìm đường chết. Nhưng Tuấn vô tình Jin như vậy, lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net