27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuân theo lệnh vua, vào mùa thu Jeon Vương dẫn binh đánh tới Jirisan, đem Ảnh quân đang ở thượng thế tiêu diệt hầu như không còn, thẳng xông tới cửa nhập khẩu sông. Trong thời gian đó lại không biết vì cớ gì đại quân đóng quân tại Jirisan nửa tháng không nhúc nhích một chút. Có người nói Jeon Vương có mưu đồ khác, lại không biết nguyên nhân là do một nam nhân áo lam.

Vì chính mình, thà rằng loạn điểm uyên ương. Jung Kook hạ lệnh, ai có thể lấy Go Ara thì sẽ phong làm quan lớn kỵ tuấn mã, tóm lại nghĩ muốn cái gì đều có thể. Mệnh lệnh ban xuống, Jung Jeokie liền tìm Jung Kook, thi lễ xong chần chờ một lát, rốt cục dứt khoát nói: "Vương gia, thỉnh ngài thu hồi mệnh lệnh kia!"

Jung Kook ngồi trong trướng, giương mắt nhìn hắn: "Vì cái gì?"

"Ara cô nương, nàng. . . . . . không nên bị khinh đãi như vậy!" Jeokie nói, "Vương gia, ngài làm như vậy chính là làm cho những người khác bởi vì tiền tài quyền thế mà lừa gạt Ara cô nương, mệnh lệnh này của ngài sẽ làm nàng bị thương. . . . ."

"Ta bất kể nàng như thế nào!" Jung Kook giáng đoạn hắn, "Dù sao chỉ cần nàng không lấy Seok Jin, ta mặc kệ nàng như thế nào!"

"Nàng. . . . . . Kim công tử?" Jeokie lắp bắp kinh hãi, ánh mắt ảm đạm nhìn Jung Kook, "Nàng và Kim công tử. . . . . ."

"Bọn họ không có gì hết!" Jung Kook biết ý tứ của Jeokie, vội vàng phản bác, "Nực cười, Jin lấy nàng là bởi vì nàng có thai. Thực sự Jin. . . . . . không có thích nàng!"

"Có. . . . . . thai. . . . . ." Jeokie lại ngây ngẩn cả người. Jung Kook gật đầu: "Ngươi cũng biết Seok Jin kia tốt tính tình, nếu ta không đi ngăn cản thì để hai bọn họ thành thân thì nguy rồi. Dù sao Seok Jin cũng chỉ là vì đạo nghĩa, Jin lại không thương Go Ara, ai lấy nàng cần gì quan tâm"

Jeokie cúi đầu, sau một lúc lâu mới hạ quyết tâm: "Thưa Vương gia, theo thần nghĩ. . . . . . Bản thân thần không có gì nhưng chỉ cần ngài đừng để cho những người khác thương tổn Ara cô nương là tốt rồi. . . . . ."

Jung Kook gật đầu, đáy mắt chợt lóe lên: "Nếu ngươi cùng nàng lập gia đình, ta sẽ tự mình chủ hôn."

Sự tình cứ như vậy mà giải quyết suôn sẻ, liên tiếp loại bỏ được hai tình địch. Jeokie đưa ra rất nhiều điều kiện hảo với Seok Jin, Seok Jin đương nhiên là vui mừng. Cũng không biết Jeokie nói gì với Go Ara mà nàng cũng đồng ý gả cho Jeokie. Jung Kook là người vui nhất hội, hơn nữa lúc này đây hắn cũng không thật sự bắt buộc người nào lợi dụng người nào, chính là tính tình kia của Seok Jin—— hắn đã quá mức hiểu biết Seok Jin, nếu biết mình dùng phương pháp cưỡng bức khác tất nhiên Seok Jin sẽ tức giận.

Haiz, mà cái người kia vẫn còn chưa tự nhiên, rốt cuộc nên đối đãi như thế nào đây? Như thế nào. . . . . . mới có thể làm cho Jin quên mất ngày xưa mà tha thứ cho mình? Đối Jung Kook mà nói, điều này so với quân tình còn trọng yếu gấp trăm lần, may mắn Kim Seok Jin có bao nhiêu coi trọng thiên hạ dân chúng nên mới không thật sự vì vấn đề nhỏ này mà bỏ chiến sự.

Rốt cục bức đến hải chiến, kỳ thật là cực bất lợi, cho dù bừa bãi như Jung Kook cũng toàn lực làm, quấn quýt với Seok Jin cũng dần nới lỏng. Thứ nhất, chiến thuyền chiến hạm cần đưa xuống sông thử nghiệm, Jung Kook dẫn quan quân lên thuyền, chưa tới một khắc liền ói ra. Mùa thu sóng to gió lớn, ánh mặt trời dương quang tọa thuyền rồng thật không vững. Vừa lúc Seok Jin đi theo, hắn xanh trắng nghiêm mặt bổ nhào vào ngực Seok Jin: "Jin. . . . . . Ta muốn phun. . . . . ."

"Vương gia, ngài cố chống đỡ thuận khí." Seok Jin giúp đỡ hắn, tay trái lau lau bên miệng hắn, đích tay phải không khí lực nhẹ nhàng xoa xoa huyệt Thái Dương, "Dược Lee Sam đưa cho ngài đâu? Lấy ra ngửi một chút. . . . . ."

Jung Kook ngẩng đầu, sắc mặt tuy rằng tái nhợt nhưng vẫn tuyệt đẹp, nhăn mày, ngữ thanh suy yếu: "Jin, ta không khí lực, dược ở trong ngực ta."

Bộ dáng mười phần là làm nũng, lại ỷ vào trong lòng Seok Jin, đầu dựa vào ngực cậu mà ma sát cứ y như một tiểu hài tử. Seok Jin nhăn mi lại, nhưng chung quy vẫn chưa nói cái gì, chỉ đưa tay đến ngực hắn tìm dược. Hơi hơi đẩy ra vạt áo của Jung Kook, Seok Jin đưa tay vào trong, ngực Jung Kook chấn động, tầm mắt hai người cùng tiếp, đều tim đập mạnh và loạn nhịp. Nhãn thần Jung Kook cực nhiệt, Seok Jin và hắn bốn mắt cùng tiếp, mặt tự giác đỏ lên.

Rốt cục cũng tìm thấy dược để ngay mũi Jung Kook cho hắn tự ngửi sau đó Seok Jin lập tức buông hắn ra. Jung Kook liền hắt xì, đáy lòng có chút bất mãn Lee Sam nhiều chuyện, cho mình dược chống say tàu chi cho thực vướng bận. Bất quá hắn thân là chủ soái, tại đây mà làm ra vẻ ốm đau bệnh tật cũng thực khó coi, đành phải rời đi Seok Jin ôm ấp, chuẩn bị tinh thần mà chiến.

Say tàu vốn là bán thể chất bán tâm lý, kỳ thật Lee Sam đã chia dược đều, ngửi một cái cũng không còn khó chịu nữa. Chính là người phương Bắc không quen ở trên biển, xuống phía dưới vừa thấy dòng nước cuộn từng cơn, dưới chân không còn một chút lực, phát khiếp vài phần. Jung Kook la hét làm cho bọn họ nín thở ngưng thần, thế nhưng cục diện vẫn gắng giữ bình tĩnh.

Seok Jin thấy binh sĩ trên thuyền đều mang vẻ mặt tâm trạng, trong bụng cảm khái, nghĩ nam tử kia có thân phận tôn quý khi thì tàn nhẫn khi thì yêu kiều, cố tình lại làm ra tính tình như vậy, nhịn không được thở dài. Chỉ một câu nói của đấng bề trên thường thường có thể phá vỡ vô số cuộc sống bình dân, chỉ mong hắn có thể nhân từ chút đi.

Jung Kook nắm chặt Seok Jin, tay hắn tựa hồ như có khí lực. Seok Jin cũng không giãy dụa, mặc hắn nắm. Bình thường trên thuyền không thể có nữ nhân, nên hôm nay không có Jeon Somi quấy rối cùng Go Ara chướng mắt vì thế Jung Kook không khỏi cảm thấy mỹ mãn. Mặc dù có chút không thoải mái, nhưng thà rằng ở trên thuyền chứ nhất quyết không xuống dưới

Seok Jin lại lo lắng thuỷ quân, tuy rằng mấy tháng qua thuyền được tạo ngày càng vững chắc, quân binh cũng nhiều ít học chút kiến thức về thuỷ chiến. Người địa phương cũng được chiêu mộ khá nhiều, đến nỗi bên trong mỗi đội huấn luyện cũng coi như có chút quy mô. Nhưng một khi Ảnh quân xuất chinh thì hoàn toàn không thể đánh đồng .

May mắn phần lớn một hàng vũ lâm nhân sĩ bên Seok Jin là nam nhân, không ít người là quen thuộc với cuộc sống sông nước, Seok Jin tổ chức kêu gọi mọi người tìm vài loại thuyền dân gian cỡ trung để cải tạo lại một chút, và chia đều theo đội để dễ làm việc. Bởi vì giờ đã vào cuối mùa thu, Seok Jin sẽ gọi là Hàn lộ. Bởi vì Hàn lộ quân là người võ lâm, võ công cùng kỹ năng bơi rất cầu toàn, tuy rằng không phải quan binh nhưng cũng có thể tạo được tác dụng không nhỏ. Chính là Jung Kook không muốn để cho Seok Jin liên quan tới, cho nên chưa bao giờ phân Hàn lộ quân sự tình quan trọng nào.

Hàn lộ quân trải qua những trận sương gió, ngày từng ngày lạnh cắt da, tới gần cửa sông Jirisan thì đã là mùa đông, phong biến triều lạc, Ảnh quân bắt đầu không an phận. Biết được mùa đông không cuộn phong ba, thủy quân của Ảnh quân hiển nhiên không chiếm ưu thế. Bởi vậy bắt đầu giai đoạn cuối thu này thuỷ quân của Ảnh quân tiến công mấy lần.

Jung Kook cân não hao hết tâm tư, dù sao về phần thực lực thủy bên ta khiêm tốn, chiến lược thì cũng coi như hết sức đề phòng. Ảnh quân đóng trại ẩn núp ở vùng duyên hải, xưa nay thường hay dùng tiểu thuyền đi ra, ỷ vào thuyền nhanh rõ đường, thường thường âm thầm đánh lén. Một khi đắc thủ lập tức lui lại dọc theo hai bờ cỏ lau um tùm, đúng là khó có thể đuổi theo kịp.

Mỗi ngày buổi chiều Seok Jin liền dẫn Hàn lộ quân đi tuần tra, đây mới thực sự là một nam tử, tại thời điểm này liền toàn lực nhào vào sự tình, tuy rằng Jung Kook lo lắng nhưng cũng không thể ngăn cậu lại được, chỉ có thể sai cao thủ âm thầm đi bảo hộ cậu. Bất đắc dĩ những cao thủ đó phần lớn đều là người phương Bắc, vừa lên trên thuyền thì hoàn toàn không gioa phó được, làm cho Jung Kook thập phần bất an.

Đông chí hai ngày trước, rốt cục cũng có đại động Jeon, thuỷ quân của Ảnh quân ở đại nội tiếp cận thuỷ quân triều đình. Chiến hỏa nổi lên, cho dù quan quân sớm huấn luyện như bão tố nhưng dù sao không có kinh nghiệm thuỷ chiến nên mọi thứ cứ trở thành rối ren.

Jung Kook cùng Seok Jin đứng ở đầu tàu, Jung Kook thân là Thống soái đứng ở chủ hạm là đương nhiên, còn Seok Jin cũng bị hắn kéo tới. Jung Kook kiên trì nói do hắn dễ say tàu nên phải có Seok Jin ở bên hắn để phòng bị mà đỡ. Bị coi như dược trị say tàu, Seok Jin đành vì đại cục, cũng may Hàn lộ quân bận rộn nên không vội lại đây bồi cậu. May mắn hiện tại quan hệ giữa cậu và Min Ho đã cải thiện rất nhiều, tuy rằng ở ngoài mặt nhìn vẫn là bất hòa, thực tế đã hoàn toàn hòa hoãn. Bởi vậy lúc Seok Jin không có, Min Ho cũng có thể đảm đương chút đại cục. Chính là Jung Kook vẫn không biết hai người bọn họ đã giảng hòa, hắn đối Min Ho vẫn ngập đầy địch ý.

Ngay khi mai thuỷ lôi hạ xuống đợt thứ nhất với tiếng nổ rất lớn, văng tung tóe bọt nước, Seok Jin không tự giác liền ôm lấy Jung Kook. Jung Kook vốn định bắt lấy cậu, thuyền chợt nghiêng cả thân mình liền đều ngả về hướng Seok Jin ôm lấy cậu, đáy lòng hắn nhịn không được vui như mở hội, ngay cả cuộc chiến đều quên hết. Thẳng đến Seok Jin liên thanh gọi hắn, hắn mới tỉnh lại: "Truyền đội ta hiệu lệnh, phát pháo, phát hỏa đạn!"

Trên mặt sông cuồn cuộn, bọt nước cùng ánh lửa lên cao trào, bao phủ cả tầm nhìn. Thân thuyền dưới lực đánh của thủy lôi ngã trái ngã phải, ngay lúc này không một ai để ý tới chuyện say sóng hay không, cách khoảng xa nã pháo bắn lên, đến gần mọi người buông thuyền ba lá xuống trực tiếp giết giặc. Trong khoảng thời gian ngắn, cả một con sông lớn toàn ngập trong màu đỏ.

Người chủ hạm không cần tác chiến, Jung Kook cũng mệt mỏi vô cùng phát hào thi lệnh, truyền lệnh đánh tín hiệu cờ, thậm chí ngay cả Seok Jin rời đi khi nào cũng không biết. Đợi cho chiến sự tạm hoãn, trên mặt rốt cục lộ ra một tia cười, quay đầu lại: "Jin, ngươi xem ——"

Mỗi một lần kêu ra cười đều có chút không yên, bởi vì sợ nhìn thấy cậu nhíu mày lạnh lùng sửa lại "Kim Seok Jin". Nhưng mà lúc này đây lại không có nghe đến tiếng phản bác, Jung Kook mang theo tâm lý may mắn, đang nghĩ ngợi sao hôm nay Seok Jin lại hiền hoà, thì trước mắt không gặp bóng người. Hắn liền ngốc tại chổ, vội vàng hỏi thuộc hạ: "Seok Jin đâu?" Bây giờ mọi người trên thuyền đều thương tích mệt mỏi, trên mặt Jimin đều không có nửa phần huyết sắc, nỗ lực chống đỡ thân thể nói: "Kim công tử mới vừa đi. . . ."

Jung Kook liền kinh hãi, hắn biết Seok Jin tất nhiên là mang theo Hàn lộ quân đi tác chiến. Muốn đi ra ngoài tìm hắn, lại bị thộc hạ liều mình ngăn lại: "Vương gia, tình thế bên ngoài nguy hiểm, Vương gia trăm triệu không thể a!"

Hướng ra phía ngoài nhìn lại, ánh lửa hòa với nước sông màu đỏ hỗn thành một mảnh, gió thổi, vô số bụi bậm tung bay, che lấp cả trời. Thanh âm pháo nổ tung cùng tiếng kêu đan vào cùng nhau, giữa sông nổi lơ lửng một chiếc thuyền mộc cháy đen đã không thể nào phân không rõ hình dạng. Vô luận là quan quân hay Ảnh quân, tử thi trung điệp...

Nhìn thi thể có vẻ quen quen, Jung Kook không khỏi rụng rời, tưởng tượng nếu Seok Jin gặp nguy cũng có thể trở thành một trong những thi thể này, lòng rất sợ hãi. Rốt cục hô câu: "Ai cũng không được ngăn ta!" Lao ra khoang thuyền đi. Nhưng mà trên người đột nhiên tê rần, nhất thời không thể động đậy, Jung Kook chửi ầm lên: "WooJin, ngươi dám điểm huyệt đạo ta! Mau giải!"

"Vương gia, xin thứ cho thuộc hạ đắc tội." WooJin đi tới, quỳ gối xuống, "Hoàng Thượng chi mệnh không thể trái, Vương gia không thể gặp nguy hiểm."

"Hừ! Chỉ biết các ngươi xem hắn như chủ tử, ta tính cái gì —" Jung Kook hừ lạnh một tiếng, "Hắn quan tâm ta chết sống, cũng không ngẫm lại chính hắn giết cha lại đi tìm con, làm sao biết được mạng người là như thế nào!"

WooJin lui ra phía sau từng bước, vẫn quỳ : "Việc giữa Vương gia và Hoàng thượng, thuộc hạ không dám hỏi đến."

"Ngươi nói cho hắn, ta tha thứ hắn." Jung Kook liếc WooJin, sắc mặt trang nghiêm, "Đã nhiều năm hắn luôn tìm mọi cách lấy lòng ta không phải vì một cái mệnh của cha ta? Hiện tại ta tha thứ hắn, hắn cũng không có gì tiếc nuối đi? Ngươi thả ta, ta. . . . . . không nghĩ muốn thấy hắn như vậy, lúc trước bất năng tới bây giờ mới hối hận mà đi vãn hồi."

"Hoàng Thượng ban mệnh lệnh, vô luận dưới tình huống nào cũng nhất định phải bảo vệ Vương gia làm trọng." WooJin cúi đầu, "Thuộc hạ vẫn chưa nghe Hoàng Thượng đề cập qua tha thứ hay không tha thứ."

Jung Kook hơi ngẩn ra: "Nguyên lai hắn cũng không phải vì cầu ta. . . . . ." Hắn vẫn nghĩ đến Hoàng Thượng phái bọn WooJin đến trợ hắn chỉ để cầu được một câu tha thứ của hắn, ai ngờ người nọ căn bản chưa phân phó qua.

Nhưng đây chỉ là một chuyện vặt vãnh, Jung Kook trừng mắt WooJin: "Nếu Jin có xảy ra chuyện gì, ta cũng quyết định sẽ không sống mà quay về kinh, ngươi mau giải!"

WooJin lặng im một lát, nói với Jimin: "Ta đi tìm Kim công tử, Vương gia liền giao ngươi chiếu cố." Nói xong xoay người vội đi. Jung Kook cắn răng: "WooJin, ngươi trở về cho ta! Ta cùng đi với ngươi!"

"Vương gia, ở thủy thuộc hạ cũng không vạn toàn chi sách." WooJin quay đầu, khom người nói, lập tức quay lại xuất môn, "Thuộc hạ sẽ hết sức làm."

Jung Kook chưa từng nén giận lâu với thuộc hạ trung thành, Jimin canh giữ bên hắn, vô luận hắn nói cái gì cũng không chịu giải huyệt. Nghe bên ngoài chiến thanh dần dần lắng xuống, lính liên lạc đến bẩm báo chiến quả, thắng lợi mỏng manh, vô số thương vong, nhưng mà Jung Kook hoàn toàn không để ý, tâm tâm niệm niệm đều là người nọ an nguy.

"Hàn lộ quân đâu? Seok Jin rốt cuộc ra sao? Người khác ở nơi nào?" Jung Kook hỏi cả một đám người, vẫn không ai đáp, rốt cục không thể chịu đựng được: "Jimin! Hiện tại tình hình chiến đấu đã biết, ngươi giải huyệt đạo cho ta, ta muốn đi tìm Jin!"

Jimin có chút vô thố, nhưng vô luận như thế nào cũng không thể để Jung Kook đi ra ngoài, đang do dự thì cửa khoang thuyền mở, ngoài cửa có người ướt đẫm toàn thân, trên lưng cõng một người, thanh sam ngân kiếm, đúng là Seok Jin.

Jung Kook nhẹ nhàng thở ra, nhất thời cảm thấy phía sau lưng lạnh như băng, toát một tầng mồ hôi lạnh. Lo lắng như thế đã lâu, giờ phút này toàn thân đều trầm tĩnh lại, thế nhưng có chút vô lực. Jimin giải huyệt đạo, Jung Kook vội vàng đi qua: "Jin, ngươi không sao chứ, ta lo lắng gần chết. Về sau tình huống nguy hiểm như vậy thì không được đi ra ngoài, thật sự rất nguy hiểm."

Seok Jin nhìn hắn một cái, mở miệng: "Ta không sao, nhưng thật ra WooJin vì ta mà bị thương."

Cậu nói không có việc gì, buông người trên lưng xuống, tay trái run lên, lại có chút bất ổn ôm lấy người bên cạnh. Cậu vốn chỉ có thể sử dụng tay trái, sợ WooJin té ngã vội vàng ôm hắn vào lòng. Jung Kook ở một bên đỏ mắt, một bên kéo tay áo Seok Jin, thấy trên mặt cậu đỏ sẫm một mảnh máu tươi, sợ tới mức hắn một phen đẩy WooJin ra, xuất ra thuốc trị thương trong ngực vội thoa cho Seok Jin. Ngẩng đầu nhìn thấy Seok Jin cau mày, âm trầm mặt, đáy mắt lộ vẻ hờn giận.

Jung Kook chỉ cần nhìn ánh mắt Seok Jin một cái là đoán được tâm tư cậu, thật là lợi hại. Con ngươi vừa chuyển liền biết Seok Jin uất giận từ đâu mà đến, vội đỡ WooJin: "WooJin, ngươi bị thương rất nặng sao? Ta gọi Lee Sam lại đây cho ngươi trị liệu."

WooJin cảm thấy có vài phần kỳ quái, thầm nghĩ sao hôm nay Vương gia đổi tính, quan tâm đến chính mình. Ánh mắt đảo qua, gặp Jung Kook nhìn chằm chằm Seok Jin, mà sắc mặt Seok Jin hòa hoãn chút, thì liền hiểu được nguyên lai Vương gia là sợ cậu sinh khí. Seok Jin kia tính tình mọi người cũng đều biết vài phần, cậu quyết không bởi vì Jung Kook quan tâm mà cảm kích, ngược lại cậu cảm thấy ngay cả người rất thân cận bên cạnh Jung Kook có chết sống thế nào cũng không quan tâm, có thể thấy được hắn quá vô tình. Jung Kook hiện tại đang nghĩ cách lấy lòng Seok Jin, tất nhiên sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn này.

Thái độ làm người của Seok Jin bao dung, nhưng cậu thật không chú ý đến tâm tư Jung Kook. Chỉ cảm thấy Jung Kook đối với thuộc hạ không tồi, cũng không lộ ra mặt vô tình, nói với hắn: "Ta vừa mới lên thuyền theo dõi Ảnh quân thì bị bọn họ phát hiện, trên đường về vẫn bị đuổi giết. . . . . . Cao thủ trên thuyền không nhiều lắm, may mắn WooJin tiến đến tương trợ, nếu không thực có thể không về được." Ánh mắt cậu quan tâm nhìn về WooJin, "Chính là hắn vì cứu ta mà bị trọng thương, thật sự. . . . . . nếu Vương gia cho phép, ta nghĩ chiếu cố hắn đến khi khỏi hẳn mới thôi."

WooJin lại mở miệng nói: "Kim công tử, thương thế của tại hạ chỉ cần tĩnh dưỡng là tốt rồi, công tử không cần chú ý. Nếu công tử thật muốn làm chút cái gì, thỉnh thay ta bảo hộ Vương gia đi."

Jung Kook dùng ánh mắt tha thiết nhìn về phía Seok Jin, Seok Jin chần chờ một lát, gật gật đầu: "Mặc dù năng lực ta hữu hạn, nhưng nhất định sẽ hết sức bảo hộ Vương gia."

Jung Kook đại hỉ, trong đầu nhịn không được bắt đầu ảo tưởng Seok Jin như hình với bóng đi theo mình, nghĩ đến làm sao cho cậu luôn "Bên người" bảo hộ chính mình, nhất thời xuất thần, khóe môi nổi lên ngây ngốc tươi cười. Bởi vậy không có nghe đến Seok Jin nói chuyện, thẳng đến Seok Jin kêu vài tiếng "Vương gia" mới phục hồi tinh thần lại: "Hả?"

Seok Jin lập lại một lần: "Vương gia, ta vừa mới dọ thám biết chỗ của Ảnh quân là phía Đông Nam, một chỗ phụ cận. Chính là hành tung của ta đã bị bại lộ, nói vậy chắc chắn một phần Ảnh quân đã dời đi phòng bị, cho dù lập tức tiến công cũng không có tác dụng gì. . . . . ."

Jung Kook nghe cậu nói như vậy, ánh mắt đột nhiên chợt lóe, nói: "Jin, ngươi đem địa điểm bí mật của bọn họ chỉ trên bản đồ cát đi, để ta biết chổ nào hữu dụng."

Seok Jin gật đầu, ngay lúc này Lee Sam tiến vào, Jung Kook phi thường muốn lão xem trước thương cho Seok Jin, nhưng đành nhịn xuống. Đem WooJin giao cho Lee Sam, chính hắn chạy đến bên Seok Jin người, xem xét thương thế.

WooJin bị thương rất nặng, nhưng Seok Jin cũng không nhẹ, cánh tay bị chém ba nhát thật sâu, huyết càng không ngừng tuôn. Jung Kook đau lòng a, không ngừng oán giận: "Ngươi biết rõ nguy hiểm lại còn muốn đi theo thuyền của Ảnh quân?"

Seok Jin khẽ thở dài: "Không phải ta muốn đi, sau khi ta ra ngoài, Lee đại hiệp muốn đi theo, ta đuổi thật lâu thì hắn mới đuổi theo."

Đôi mày thanh Jin của Jung Kook nhăn lại: "Min Ho lỗ mãng như thế, có thể nào dẫn quân?"

Seok Jin hơi trầm ngâm: "Việc này cũng không thể trách hắn, thề sống chết vì nước, là người giang hồ. Lo lắng không chu toàn, là do ta sai." Cậu cùng Min Ho là thủ lĩnh Hàn lộ quân tả hữu, nhưng Min Ho tôn trọng cậu vì thế cậu càng phải có nhiều trách nhiệm.

Lời này ở Jung Kook nghe tới lại đầy phi lý, hắn thầm nghĩ lúc trước Min Ho làm khó Seok Jin, tinh mâu vừa động, cảm thấy có so đo.

Tác chiến thủy thượng, mặc cho ngươi võ công cái thế bao nhiêu thì thắng thua cũng không thể định. Võ công của WooJin và Seok Jin đích so với trong chốn võ lâm đều đủ để kinh thế, tại đây tràng thuỷ chiến lại cũng chưa thuộc hạng cao siêu. Nếu không phải WooJin đúng lúc cứu trợ, thậm chí Seok Jin có thể chết. Cũng bởi vì WooJin chắn công kích cho cậu nên WooJin bị thương rất nặng, còn Seok Jin thì chỉ cần Jeon dưỡng sẽ nhanh hồi phục.

Mà Jung Kook, lại có chuyển xảy đến với hắn.

Jung Kook trở lại doanh troại, trong lòng hơi có chút đắc ý. Đã biết mệnh lệnh nhưng cũng là nhất cử lưỡng tiện, cùng lúc dời tầm mắt Ảnh quân, Ảnh quân quyết định không thể tưởng được chính mình sẽ để cho nhiều cao thủ đi chịu chết, bởi vậy cũng khẳng định sẽ không phòng bị phía Đông Bắc. Về phương diện khác, cũng có thể xả giận cho Seok Jin, cho cậu đem vũ lâm nhân sĩ còn lại nắm giữ trong tay.

Chính là việc này nhất định phải làm được xảo diệu, may mắn Seok Jin không biết nhiều lắm về quân sự, lại cho rằng mình không hiểu thuỷ chiến, tất nhiên sẽ không phát giác mình để cho Hàn lộ quân phía phải đánh bất ngờ, vì mục tiêu chính là bẩy rập, mà cái gọi là tiếp ứng quân đánh bậy đánh bạ thì có nghĩa bọc mặt sau theo Ảnh quân đánh,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net