28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Địa thế vách đá Jirisan cực hiểm, cách bờ biển khoảng trăm thước mang theo một cái thủy lộ chật hẹp rất thích hợp để rút lui và cũng thích hợp giáp công mai phục. Jung Kook vừa nhìn bản đồ cát là trong lòng liền hiểu được Jung Hoseok có chủ ý. Hắn vốn không phải nhân từ chi sĩ gì, lúc ấy tương kế tựu kế, tổn hại một ít binh lực khắc địch chế thắng. Nếu Lee Min Ho dẫn dắt cánh phải Hàn lộ quân thì cho dù toàn bộ bọn họ đã chết, Jung Kook cũng sẽ không nháy mắt một cái.

Nhưng vấn đề là bên trong còn có một người họ Kim tên Seok Jin.

Huy động thuyền hết tốc lực, nhưng giờ phút này Jung Kook say tàu gần chết, cắn răng ngóng về phía Đông Nam. Trời đã bán hắc, mặt biển cuộn sóng phập phồng mãnh liệt. Jung Kook đem mặt chôn ở trong lòng bàn tay, cuộc đời lần đầu tiên biết cái gì là hối tiếc không kịp.

Nếu. . . . . . Nếu hắn không dồn những người đó chết thay thế cho cái sự ích kỉ của hắn, vậy có phải. . . . . . Seok Jin sẽ không xảy ra chuyện? Nếu hắn không làm cho bọn họ chịu chết, Seok Jin cũng sẽ không lâm vào nguy hiểm. Sai lầm rõ ràng đều tại mình, vì sao hiện tại Seok Jin lại là người gặp chuyện không may a? Nếu trời có trừng phạt thì hãy trừng phạt sự tàn nhẫn của mình, chứ đừng để cho Jin lâm vào nguy hiểm. . . . . .

Mà chẳng phải bây giờ đã là sự trừng phạt đích đáng nhất sao? Trong lòng lo lắng, hối hận đau đớn, bình sinh chưa bao giờ từng trải qua lòng nóng như lửa đốt khó chịu như vậy, tim cứ nhói, nếu Jin xảy ra chuyện. . . . . .

Jung Kook xuất phát chậm hơn một ngày so với nhóm Seok Jin, tuy rằng nói Hàn lộ quân vì che dấu hành tung nên đi chậm một chút, nhưng cũng đã trễ lắm rồi. Chờ hắn đến núi Jirisan, chỉ thấy đá ngầm rơi xuống biển, làm sao còn gặp người? Jung Kook dự đoán được Ảnh quân dụ quân ở lộ tuyến, một đường đi xuống phía dưới, quả nhiên dần dần nhìn thấy nước biển đỏ lên, mấy cổ thi thể thuận theo dòng nước trôi nổi, lềnh bềnh.

Tâm Jung Kook lại co rút, mở mắt to nhìn khắp nơi, những thi thể này có Hàn lộ quân và cũng có Ảnh quân, nhưng không có Seok Jin. Hắn phân phó thuộc hạ dọc theo tàn tích truy xuống, từ từ có thể nhìn đến xác của chiếc thuyền, hiển nhiên là một tràng chiến đấu kịch liệt. Hắn nhìn kỹ, hy vọng nhìn thấy Seok Jin, nhưng lại sợ tìm ra được.

Thuyền đi đến tận cùng nơi núi đá ngầm, đồng tử bỗng nhiên mở to hơn, ánh trăng lọt qua khe đá phản chiếu trên mặt sông là ngân bạch. Đồng thời xa xa truyền đến tiếng gọi ầm ỉ. Jung Kook phóng tầm mắt nhìn lại, nhịn không được nỗi sợ hãi.

Năm sáu chiến thuyền của Ảnh quân bao vây thành một vòng, hướng về trung tâm hò hét bắn tên. Nơi này cách bờ biển không xa, bởi vậy mới có đá ngầm, thuyền ngập nước cũng không quá sâu. Chính giữa thuyền có hai khối đá ngầm, hai khối đá này bị sóng biển đánh nên rất là trơn tuột, và trên mõm nó có một chỗ lõm xuống, Ảnh quân phóng tên bắn không tới khối đá đang chứa chấp một người.

Người nọ đúng là Seok Jin.

Jung Kook thở phào một cái, toàn thân nhất thời mềm nhũn vô lực, do lo lắng quá độ không chút nào yên tâm. Hắn hạ lệnh đem thuyền dừng ở mặt sau đá ngầm, phân phó những người trên thuyền có kỹ năng bơi tốt bơi xuống phá hư con thuyền của Ảnh quân. Hắn tính toán, trên con thuyền cỡ trung kia mặt trên có một tiểu thuyền đã dùng. Hắn lên tiểu thuyền hạ lệnh phát hỏa tiến, đồng thời nghĩ cách xử trí.

Phần lớn chiến thuyền trên biển được đóng rất kiên cố, nhưng có rắn chắc thì thuyền cũng chỉ là gỗ, sắt và đinh tán tổ hợp thành. Dưới thuyền của Jung Kook toàn là hảo thủ, mấy người trên chiến thuyền của Ảnh quân kia mới vừa trải qua ác chiến, e rằng giờ phút này đã mệt thở không ra hơi, cũng không ai nghĩ dưới dưới tình huống này còn có viện binh gì —— đợi cho phát giác nước dũng mãnh tràn vào đáy thuyền thì lúc đó tay chân luống cuống khó có thể ứng phó rồi. Jung Kook nhân cơ hội này tìm cách nhập vào bên trong nhanh đến lõm đá ngầm, hắn thi triển khinh công bay qua, hô: "Jin! Đi mau!"

Ảnh quân xôn xao, Seok Jin liền biết là có người đến đây, trong lòng vội vả cũng không dám hô lớn. Biết chính xác là Jung Kook thì lại càng cảm thấy khẩn trương, lộ ra nửa thân mình há mồm muốn hô lại nghe đến tiếng gió thổi quanh người, vội vàng nghiêng người né tránh rồi nhìn qua, Jung Kook cũng đã đi lên nơi này. Cậu cố gắng vận nội lực nhưng chỉ cảm thấy ngực đau nhức, ngay cả hô hấp đều khó khăn, lại càng không muốn kêu gọi đầu hàng.

Trời vốn tối, Jung Kook lại cách khá xa nên nhìn không thấy nét mặt của cậu, mà hắn chỉ thấy Seok Jin lảo đảo vài bước rồi lại dừng lại, không nói lời nào cũng không đi nữa, lại lo lắng vội vàng tiến lên. Chuyển một khối đá qua, chỗ hắc ám bỗng nhiên xuất hiện ra một thân ảnh, ôm trụ cổ tay Jung Kook. Võ công Jung Kook vốn không lắm cao, nhưng vào lúc này cũng dốc toàn lực đánh, làm sao có thể bị người này bắt trong nháy mắt được. Người nọ đắc ý cười, nói: "Seok Jin, ngươi quả nhiên tính toán tài tình."

Jung Kook nghe nói như thế, trước mắt tối sầm lại. Giọng của người này hắn rất quen thuộc, trên mặt lộ ra hăm hở, khí phái bất phàm, không phải Jung Hoseok thì là người nào. Hắn bị Jung Hoseok chế trụ, thanh âm đối phương rõ ràng truyền vào trong tai: "Seok Jin, công lao này vẫn thuộc về ngươi đầu tiên. Người này ta cũng giao cho ngươi xử lý, ngươi hận hắn đến cực điểm, tra tấn hắn như thế nào chính là vấn đề của ngươi."

Sắc mặt Jung Kook trắng bệch, quay đầu lại nhìn Seok Jin: "Jin, ngươi. . . . . . Chẳng lẽ ngươi cố ý dụ ta đến tận đây, ngươi. . . . . . ngươi hận ta như vậy. . . . . ."

Sắc mặt Seok Jin cũng rất khó xem, nhưng không đáp lời. Jung Hoseok cười nói: "Lúc trước ngươi tra tấn hắn như vậy, hắn tự nhiên là hận ngươi. Cho tới bây giờ tay chân hắn vẫn không trọn vẹn, hắn sao có thể tha thứ ngươi." Mâu quang gã chuyển qua, "Seok Jin là một nam nhi đại trượng phu bị ngươi làm nhục, nếu còn có thể coi như không có việc gì thì ta thấy mới là kỳ quái a."

"Ngươi. . . . . . ngay cả chuyện này đều nói với hắn. . . . . ." Jung Kook cắn răng, "Chẳng lẽ các ngươi. . . . . . các ngươi đã là quan hệ. . . . . ."

Trên mặt nhất thời nổi lên cuồng nộ như bị phản bội, bị coi rẻ, làm cho đáy mắt hắn sinh ra tơ máu. Bên môi Jung Hoseok xẹt lên một tia cười lạnh, lực đạo có hơi nới lỏng, Jung Kook liền nhào lên nắm chặt Seok Jin.

"Tại sao? Ta yêu ngươi như vậy mà tại sao ngươi lại muốn hại ta. . . . . . Ngươi có thể không để ý tới ta, ngươi có thể không thích ta, chính là ta đem lòng đều dành hết cho ngươi, ngươi. . . . . . ngươi không tiếp thụ không tiếp thụ. . . . . . Ngươi đã xé nát nó. . . . . ."

Những giọt nước mắt đau dớn cứ thi nhau lăn dài trên gương mặt khốn khổ của Jung Kook, Seok Jin bị hắn bắt lấy lay động cả người hoàn toàn nói không ra lời, lo lắng bên ngoài, còn lòng thì chua xót lan tràn. Chỉ một thoáng trong đầu hiện lên một ý niệm: hắn không tin mình, hắn, hắn. . . . . .

Seok Jin cắn môi, chua sót. Trải qua ác chiến đêm nay, tình trạng cậu vốn đã kiệt sức nhưng giờ phút này chỉ có thể cố gắng chống đỡ chính mình đứng dậy. Lúc này nếu không phải bởi vì đáy lòng bỗng nhiên sinh ra một chuỗi tức giận thì có thể muốn đứng cũng đứng chẳng được. Jung Kook lại bỗng nhiên dùng sức ôm cậu lui về phía sau, trong lúc đó, Seok Jin ngẩn ra. Jung Kook ôm chặt cậu, thi triển khinh công chạy vội tới mép đá nhảy vào trong biển.

Bọt nước văng lên, Seok Jin chỉ cảm thấy mình được ôm chặt lấy, được người dùng toàn lực bảo hộ vào trong ngực. Cậu mệt mỏi, tay chân cũng chẳng động đậy nổi, chỉ ngừng thở, cả người dựa vào Jung Kook tùy ý hắn mang theo. Nhưng toàn bộ nội lực cậu đã hao tổn nên ngay cả nín thở cũng khó khăn. Thật sự chịu không được nuốt vào mấy ngụm nước biển, lập tức môi bị che trụ, không khí dũng mãnh tràn vào trong cơ thể.

Cái hôn này cũng hết sức triền miên, ngay cả lưỡi cũng tiến vào quấn lấy cùng một chỗ. Sau khi thân phận Jung Kook bị phát hiện thì hai người nào có cơ hội ở chung ôn hòa như vậy, khó có khi được Seok Jin không phản kháng không phẫn nộ, ngoan ngoãn sà vào trong ngực bị chính mình hôn, Jung Kook chỉ cảm thấy cao hứng vạn phần, không ngừng cắn nhẹ lên đôi môi của Seok Jin, đem không khí truyền qua cho cậu đồng thời hấp thu hương vị như mật trong miệng cậu. Hôn như vậy vẫn là một cú đánh vào lòng người, ngay khi Choi Il một phen kéo hai người từ dưới nước lên đến trên thuyền, Jung Kook cơ hồ đem không khí đều cho Seok Jin, chính mình suýt chút nữa thiếu khí gần chết. Hắn lên được tiểu thuyền bắt đầu ho khan phun thủy, nhưng mặt lại hiện vẻ thỏa mãn. Choi Il và Hwang I ở một bên nhìn thấy, thầm nghĩ phía Nam có câu là "Hữu tình ẩm thủy bão"còn Vương gia nhà mình là "Hữu tình thủy dã năng đương không khí" (Hữu tình như nước, còn Kookie là hữu tình có thể đem nước hóa thành không khí)

Âm thầm pha trò không dám đề cập tới, mọi người trên thuyền ai ai cũng không đình tay, dùng lực chèo nhanh nhất hướng về phía núi đá Jirisan. Dù sao tới giờ này, binh lực của Ảnh quân cũng có thể vượt qua những chiến thuyền nhỏ này nhưng kỹ năng bơi lại không thể đánh đồng. Jung Hoseok trơ mắt nhìn thuyền của Jung Kook tiến vào núi đá vùng Jirisan, tức giận trừng trừng, vận khởi nội tức lên cao giọng: "Jeon Jung Kook, ngươi chớ thương tổn Seok Jin, ngươi thả hắn, ta sẽ tha cho nhóm các ngươi!"

Jung Kook ôm Seok Jin xem xét thương thế của cậu, trong mắt sầu lo, lại cố ý cười ra tiếng. Công lực của hắn không cao lắm, thanh âm truyền không có đến nơi Jung Hoseok, nhưng đủ làm cho đối phương nghe được: "Jung Hoseok, ngươi khinh ta ngu ngốc à? Lúc này mà còn dùng kiểu đó đến hù ta." Hắn cố chỉnh giọng mình mang theo đùa cợt, "Nếu ngay cả điểm tín nhiệm ấy ta đều không thể cho Jin thì sao có thể nào vọng ngôn đả thương Jin? Seok Jin là người như thế nào chẳng lẽ ta còn không rõ ràng lắm, cái tiểu kế châm ngòi của ngươi cũng bày đặt khoe ra cho thiên hạ thấy!"

Lời hắn vừa nói, Jung Hoseok chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, giọng lại vẫn mang theo ý cười: "Giờ nói tin hắn à, vậy sao năm đó đem hắn tra tấn thành dáng dấp như vậy mà tại sao lại không tin hắn?"

Jung Kook cắn răng, trong lòng ân hận: Jin. . . . . . những chuyện này ngươi cũng nói với Jung Hoseok sao? Hắn đang phân tâm thì nghe được bên ngoài "Bùm" một tiếng, đó là thanh âm bọt nước bắn lên. Jung Kook rùng mình, hướng ra phía ngoài nhìn lại, quả nhiên là Ảnh quân nã pháo. Hắn mang đến chỉ là thuyền nhỏ, không nhiều chắc chắn, càng không có đại pháo. Ảnh quân liên tiếp phát pháo, tiểu thuyền chiến kia đang cố chống lại lửa đạn, Jung Kook ra lệnh một tiếng mọi người trên thuyền đều tự chạy trốn, Jung Kook chuẩn bị tốt một cái rương lớn, dùng tơ lụa quấn quanh Seok Jin trong rương, còn mình thì lấy mái chèo đánh vào trên tảng đá, dùng lực của mái chèo và dòng nước chảy đem hòm rương đầy vào bên trong núi đá Jirisan.

Vào được trong núi, lửa đạn liền rất khó tạp đến mục tiêu, mà đá ngầm rất mất trật tự, hòm rương lại vừa đủ nhỏ nên vào trong khe núi thì rất khó bị phát hiện. Jung Kook đến được địa phương an toàn, rốt cục nhẹ nhàng thở ra: "Jung Hoseok lựa chọn nơi đây để dụ địch quả thật là không tồi. Bất quá nơi này cũng thật tiện cho chúng ta chạy trốn, và chắc chắn điều này cũng đem lại bất ngờ cho hắn đi."

Tình hình đã dần an tĩnh lại, Jung Kook vội vàng cởi bỏ trói buộc trên người Seok Jin, đem cậu ôm vào trong ngực. Thùng rương tuy lớn nhưng dù sao hai người đều là đại nam nhân nên chỉ có thể ngồi sát lại cùng nhau. Jung Kook xem xét tình trạng của Seok Jin, phát giác khẩu huyệt cậu bị phong, vội giải cho cậu. Seok Jin tựa vào người hắn, kịch liệt ho khan vài tiếng, mở miệng nói: "Seok Jin tạ ơn Vương gia cứu giúp."

Jung Kook cũng ngẩn ra, Seok Jin biểu tình đạm mạc so với trước đó còn bất hòa chút. Hắn hoảng hốt, vội hỏi: "Jin, ta không có nghi ngươi, ngươi đừng tức giận. . . . . ."

Seok Jin đã vô cùng mệt mỏi, ngây người một lát mới trả lời: "Seok Jin sao dám." Nghiêng mặt đi, tâm tư hỗn loạn.

Trong khoảng khắc nói không nên lời những tâm tình, nếu đổi là người khác tín nhiệm mình như vậy thì mình tất nhiên xem người kia là tri kỷ. Nhưng hết lần này tới lần khác, người kia lại là hắn. Cũng không biết Jung Hoseok tại sao lại biết quá khứ thù hận giữa mình và hắn, mà chỉ một câu quả thật nói ra hết đáy lòng của mình —— Jeon Jung Kook luôn tin mình cũng bất quá là bởi vì mê luyến mình. Vứt bỏ một tầng mê luyến này, hắn vẫn là Jeon trang chủ múa may vung roi với mình.

Người như vậy, cho dù có thâm tình gấp mấy, có tín nhiệm mình bao nhiêu thì cũng không đủ cho hắn. Seok Jin rũ lông mi xuống ngăn trở đáy mắt bi ai, vì quan tâm của người trước mắt này cũng là do mình tâm động.

Sắc mặt Jung Kook có chút thay đổi, lần này hắn vào sanh ra tử chỉ hy vọng Seok Jin có thể cho hắn một ánh mắt hoà nhã, không nghĩ muốn đổi lấy càng thêm sự lãnh đạm. Hắn bắt lấy đầu vai Seok Jin: "Jin, ngươi lại vì cái gì mà mất hứng? Ta làm sai cái nào thì ngươi mau nói cho ta biết a! Đừng dùng sắc mặt cự tuyệt ta như vậy, ta, ta. . . . . ."

Tay hắn thoáng dùng lực nắm đầu vai Seok Jin, toàn thân Seok Jin mềm nhũn lại bị hắn nắm chặt như vậy nên cảm thấy đau đớn, nhíu mi lộ ra chút đau khổ. Jung Kook buông tay ra, tuy cảm thấy khó chịu nhưng vẫn lấy thân thể Seok Jin làm trọng. Cởi bỏ vạt áo cậu, nhìn thấy trên người chi chít những vết thương lớn nhỏ, đau lòng vô cùng: "Jung Hoseok này là vương bát đản, ta nhất định phải đem cắt ra từng miếng cho cẩu ăn!"

Bất quá kiểm tra xuôi ngược, trên người Seok Jin cũng đều là vết thương đánh nhau, vẫn chưa tìm ra nội thương. Jung Kook tự biết y thuật mình không giỏi, hỏi: "Jin, ngươi không bị nội thương hoặc là trúng độc gì à? Vì sao hơi thở lại mỏng manh?"

Seok Jin liếc hắn một cái: "Vương gia, tại hạ chính là kiệt lực." Cậu nhắm mắt lại, cười khổ nói, "Hơn trăm người chống lại mấy ngàn người, phải nói là giết đỏ cả mắt. . . . . . Ta rất nhanh liền hiểu được đây là kế dụ địch, như vậy giết một người cũng hòa như giết hai người bằng một kiếm. . . . . ."

Jung Kook bỗng nhiên cảm thấy toàn thân rét run, đánh rùng mình, Seok Jin tiếp tục nói: "Thiệt nhiều người. . . . . . Thiệt nhiều người chết đi, đồng bạn, địch nhân. . . . . . Huyết nhiễm đỏ cả biển, màu đỏ thật đậm." Cậu đem ánh mắt nhìn trên người Jung Kook, ánh mắt như khoảng không vô định không giống như đang nhìn hắn, "Vương gia, kế sách của ngài có phải đã không thành công?"

"Jin, ta. . . . . ." Jung Kook há mồm muốn biện bạch, mà thực sự cái gì cũng đều nói không được. Con ngươi của Seok Jin tối tăm, Jung Kook không thể nào nhìn ra, hắn bối rối: "Jin, ngươi có biết để đạt được thắng lợi, loại bỏ cũng là khó tránh khỏi. Này hơn trăm người tử vong có thể làm cho chúng ta mau chóng thắng lợi, thân là chủ soái ta không thể có lòng dạ đàn bà."

Seok Jin nhẹ nhàng lắc đầu: "Vương gia, tại hạ cũng không có ý chỉ trích."

"Ngươi rõ ràng có!" Jung Kook thấy thần sắc cậu xa cách, liền phản bác, "Jin, ta biết ngươi cho rằng ta tàn nhẫn, chính là đánh trận này, tử vong quyết không chỉ có mấy trăm người. Nếu ngươi muốn trách, cũng nên trách cái tên khơi mào chiến tranh chứ không phải ta."

"Ta không có trách ngươi." Seok Jin rũ mi mắt, lông mi ở trên mặt cậu mờ nhạt, "Ta chỉ là có chút. . . . . . khổ sở, bọn họ đều chết đi, đồng bọn của ta, bằng hữu của ta, mà ta lại còn sống."

"Quan hệ giữa ngươi và Lee Min Ho không phải xấu sao?" Jung Kook thốt ra, khiến cho Seok Jin kinh ngạc nhìn hắn một cái. Jung Kook ý thức đến mình lỡ miệng, âm thầm mắng mình xuẩn. Seok Jin đau khổ cười: "Nguyên lai là bởi vì ta và hắn từng bất hòa, nên đáng chết. . . . . . Ha hả. . . . . . Bất quá Lee đại hiệp mở đường máu thẳng trên chiến trường da ngựa bọc thây mới tính là hảo nam nhi, đại khái cũng sẽ không buồn bực đi. Chính là kia hơn trăm danh hiệp sĩ quan binh, lại có bao nhiêu người không thèm để ý sinh tử?"

"Jin, ta không biết ngươi và Lee Min Ho không còn bất hòa. . . . . ." Jung Kook cúi đầu, "Nếu ta biết, chắc chắn sẽ đổi những người khác đi. . . . . ."

Seok Jin khẽ lắc đầu: "Ngươi không cần nói như vậy, dù sao ai chết đều cũng do số mệnh, không khác biệt gì đâu."

"Nhưng ngươi sẽ thương tâm." Jung Kook nhìn Seok Jin, "Ngươi sẽ oán ta, ngươi vốn không có thích ta, nếu vì vậy mà làm ngươi oán ta thì ta thà rằng hy sinh những người khác."

"Cho dù người chết ta không quen biết, cho dù ta không vì bọn họ mà thương tâm, thì cũng sẽ có người thương tâm." Seok Jin Jeokie nói, "Cho nên, cũng không có gì khác biệt."

"Người khác thương tâm, cùng ta có quan hệ gì đâu?" Jung Kook nói, "Ta chỉ để ý ngươi."

Hắn luôn có thể nói một cách hùng hồn như vậy, Seok Jin chính là quay đầu đi: "Nếu Jung Hoseok không bắt giữ ta, có lẽ ta cũng sớm đi cùng với những người đó. . . . . ." Cậu nhẹ nhàng cười cười, "Nếu là như vậy, thật cũng sạch sẽ."

"Nói bậy! Ngươi quyết không thể chết!" Jung Kook phản ứng vô cùng mãnh liệt, ôm cổ Seok Jin, hô lớn, "Jin, lần này là ta không lo lắng chu toàn, lại không chú ý tới ngươi đi cùng bọn họ. Nếu ta sớm biết ngươi ở chung với những người này thì ta làm sao có thể để cho ngươi gặp nguy hiểm? Sau này ta tuyệt đối sẽ cẩn thận, sẽ không cho ngươi gặp nạn lần nào nữa."

"Ta và bọn họ cũng không có gì bất đồng." Seok Jin nói, nhìn Jung Kook, "Tất nhiên có người để ý bọn họ, như ngươi để ý ta. Ngươi. . . . . . vẫn là không hiểu."

"Sao ta lại không hiểu? Ngươi căn bản không biết một đường ta lại đây thì trong lòng có bao nhiêu khó chịu! Lúc ấy ta không ngừng hối hận, nếu ta không có tự cho là thông minh thì tốt rồi, nếu ta xem hảo ngươi thì tốt rồi, nếu không cho ngươi cùng Hàn lộ quân kia đi chịu chết thì tốt rồi. . . . . ." Jung Kook lên giọng chặn lại lời của Seok Jin, trên mặt bạch ngọc rơi lệ, "Ngươi không biết. . . . . . Jin, ngươi vĩnh viễn chỉ biết chỉ trích ta, nói lòng ta ác, nói ta vô tình. . . . . . Ta quả thật không cần tánh mạng những người khác, ta quả thật không thể cảm thụ thương tâm của người khác, nhưng ta biết chính mình lo lắng sợ hãi, biết chính mình thương tâm. . . . . . Ta thừa nhận ta lãnh huyết, nhưng ta đối với ngươi quyết vô nửa phần giả dối. Ngươi đối người khác đều tốt như vậy, vì cái gì lại đối với ta. . . . . . như vậy. . . . . ."

Hắn vừa thốt ra, Seok Jin cũng run lên, trong lòng cũng hỏi chính mình vì sao lại quá nghiêm khắc với Jung Kook như vậy. Trong lòng đã có đáp án, cười khổ: nguyên lai đáy lòng vẫn xem hắn là người yêu, bởi vậy biểu tình đủ loại với hắn, và nghiêm khắc với hắn hơn những người khác.

Nguyên lai cảm tình mình dành cho hắn so với tưởng tượng thì càng sâu. Cho dù rõ ràng không có khả năng nói ra, những cũng ẩn ẩn đem người trước mắt này tồn tại không đồng dạng giống người khác. Thậm chí Seok Jin nghĩ tới trước đó vài ngày lãnh đạm với Jung Kook, âm thầm hỏi chính mình, có phải đã để ý tới Jung Kook bởi vậy mới già mồm?

Seok Jin Seok Jin, chẳng lẽ bị đè nặng không chỉ là thân thể ngươi, mà còn có tâm sao?

Chỉ một thoáng tâm Seok Jin loạn như ma. Vốn đã quyết định coi như là tràng mộng, yêu cũng tốt hận cũng tốt, nếu rối rắm liền cùng nhau chặt đứt là được. Cố tình người này không cho chính mình chặt đứt, dây dưa gắt gao. Mà chính mình. . . . . . chính mình lãnh đạm như vậy lại là bất hòa, cứ như cố ý tự kiêu.

Người làm đại sự sẽ có quyết đoán, nếu có thể quyết đoán cho dù hy sinh một ít người cũng là khó tránh khỏi, nhất là chiến tranh. Jung Kook cũng không sai, sai là hắn không nên bỏ qua cơ hội tốt. Tuy rằng những người chết đều là tự cam nguyện hy sinh, nhưng trước đó Jung Kook cũng không có hỏi qua. Mình biết rất rõ là không thể trách cứ hắn về điểm ấy, như tại sao lại cứ buồn bực? Vì sao lại không hài lòng? Bởi vì thái độ hắn coi mạng người như chuyện vặt? Nhưng mình xem hắn làm việc như một vị Vương gia thì mình lại có lập trường gì để mà tức giận?

Seok Jin cúi đầu, ngưng mắt ở tay phải của mình, cổ tay nhu nhược, nói lên mình đã từng gặp qua khổ sở. Mỗi khi tâm động, cậu luôn nhớ đến ngày đó mình nhận hết lăng nhục và

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net