29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh trăng nhu hòa chiếu vào trong rừng, màu ngân bạch đọng lại giữa bầu trời tối đen, đêm đã khuya. Lá cây rì rào rung động, có chút đã lá cây muốn khô vàng rơi vào người nằm trên mặt đất.

Trên mặt đất có hai người, nam nhân thanh Jin ôm lấy nam tử tướng mạo tuyệt trần, nét mặt có vài phần mờ mịt. Người trong ngực lẳng lặng nằm, trên đầu quấn mảnh vải màu trắng, mảnh vải bên cạnh thô ráp, hiển nhiên là được xé từ quần áo. Nam tử mặc áo màu trắng sắc mặt tái nhợt, lông mi thật dài rung rung, đôi môi đẹp khẽ mím lại, cho dù trong mộng cũng tựa hồ có cái gì ưu sầu.

Nam nhân cúi đầu nhìn người trong lòng, ánh mắt buồn bã, thở dài một tiếng.

Jeon Jung Kook, ta nên đối với ngươi như thế nào?

Đáp án này chính cậu cũng không biết. Từ trước đến nay cậu rất dễ mủi lòng, lại hay nhớ, người khác chỉ cần đối xử tốt với cậu một chút cậu sẽ ghi tạc trong lòng. Như ngày đó "Jeokie" đối với cậu, tất nhiên là làm cho cậu khó có thể kháng cự. Tuy rằng đã từng khắc sâu trong lòng là hận người này thấu xương, nhưng kỳ thật thời gian làm cho hết thảy thù hằn trôi đi, mà giữ ở bên người là nhiều điểm cảm tình nhè nhẹ, lại luôn giữ ở trong tim. Seok Jin cũng không phải người hay mang thù, nếu Jung Kook không làm nhục cậu, có thể rất nhanh cậu sẽ quên rằng người này đã từng không tốt.

Nhưng sự thật người này lúc thì xấu xa quá mức, lúc thì lại vô cùng tốt. Thà rằng tự thân bị thương cũng không để cho cậu bị nửa điểm thương tích; toàn tâm tín nhiệm không chút nghi ngờ. Đối hắn thả lỏng một chút hắn liền khoái hoạt đến ngây người, đối hắn lãnh đạm một ít thì gương mặt xinh đẹp kia liền hoàn toàn ảm đạm—— tuy rằng biết hắn là cố ý, nhưng đó hoàn toàn là thật tâm.

Suy nghĩ mâu thuẫn, người trong ngực giật giật gần như tỉnh lại. Seok Jin vội vàng cúi đầu xem xét, lần này Jung Kook bị thương thật không nhẹ. Không có dược vật, may mắn Jung Kook luôn mang theo thuốc trị thương, cậu liền lấy ra thoa cho hắn. Chính là cả nửa ngày Jung Kook cũng chưa tỉnh lại, Seok Jin sớm hết sức, căn bản không thể đi xa hơn đành ngồi ở chỗ này chờ Jung Kook thanh tỉnh. Thấy hắn mở mắt ra, đáy lòng Seok Jin sinh ra vui sướng, thật khiến cho cậu lắp bắp kinh hãi —— cảm giác yên tâm quá mức mãnh liệt, nguyên lai cậu vô cùng lo lắng an nguy của hắn tới trình độ như vậy.

Nhìn về phía nam tử có vẻ nhu nhược, Seok Jin nỗ lực không thể hiện bao nhiêu tình cảm ra mặt, nhẹ giọng nói: "Ta đi dọc theo bờ biển tìm đến một chỗ trong rừng, coi như an toàn. Ngươi nghỉ ngơi một chút, chờ khôi phục chút khí lực thì đi sang những nơi phụ cận tìm kiếm người ta, nhìn xem có thể thuê được xe ngựa về không."

Cậu còn muốn nói thêm bỗng thấy Jung Kook ngơ ngác nhìn cậu không nói một chữ, xấu hổ ngừng nói. Jung Kook trừng mắt nhìn, mở miệng hỏi hắn: "Ngươi là ai, ta nhận thức ngươi sao?"

Seok Jin giật mình. Tới khi cậu hiểu được Jung Kook nói cái gì, chỉ cảm thấy đỉnh đầu như bị một chậu nước lạnh dội thẳng, toàn thân đều băng lạnh. Hai tay run rẩy, ngay cả tay phải mất đi cảm giác cũng đều run run, bao nhiêu trách mắng rườm rà trong lòng đều bay biến, chân mềm, tựa hồ cả người như đều treo ở không trung.

Cậu nghiêng mặt đi, rốt cục bản thân mình cũng thừa nhận: nguyên lai mình kháng cự xa như vậy, nhưng thực tế trong lòng chưa từng mất buông hắn. Nếu không ngay khi mình đánh mất thì không có cảm giác đau triệt đến cỡ này.

Kim Seok Jin, ngươi còn tự lừa mình làm gì.

Buông tay trái ra, đặt Jung Kook trên mặt đất, đứng lên dựa cây to Jeokie nói: "Thảo dân Kim Seok Jin, là cấp dưới của Vương gia."

Thân thể như có chút nhũn ra, thậm chí trước mắt có chút biến thành màu đen. Không phải điều này làm thỏa mãn tâm ý của mình không phải sao, hết thảy yêu và hận đều ném qua một bên, trở lại như lúc ban đầu, không hề liên lụy gì với nhau. Nhưng tại sao tâm đau đớn, tại sao lại cảm thấy không cam lòng mà muốn hô to vào mặt hắn: Bao nhiêu chuyện ngươi đã làm với ta ngươi đều đã quên sao, ngươi đã nói mà không giữ lời, chẳng lẽ ngươi luôn mồm nói yêu chỉ là một câu đơn giản vậy thôi à?

Tay trái nắm thật chặt nhánh cây, nhánh gỗ thô ráp đâm vào trong lòng bàn tay, thế nhưng nửa điểm đau đớn đều không cảm giác được. Mi mắt rũ xuống, trong lúc nhất thời ngực mất hết can đảm, cố gắng nhếch lên khóe môi lại thấy mệt chết đi, phi thường mệt, mệt đến nghĩ muốn nhắm mắt lại mãi không tỉnh.

Thì ra yêu hận tình cừu chính là giấc mộng Nam Kha của mỗi bản thân mình vẽ ra, người dẫn mình đi vào giấc mộng đã muốn tỉnh, còn mình lại cứ thủy chung ở trong mộng. Người này cho mình vô số thống khổ nhưng cũng đã cho mình vui sướng, thế nhưng không nhớ rõ mình là ai.

Seok Jin từng gặp qua loại chứng ly hồn này qua người khác, nhưng mỗi chứng bệnh không có cùng tình huống. Cậu miễn cưỡng mở miệng, thanh âm cực thấp: "Vương gia, ngài còn nhớ rõ ngài là ai không?" Thầm nghĩ nếu ngươi đã quên ta, thật là đúng lúc.

"Ta. . . . . ." Giọng Jung Kook mang theo vài phần chần chờ, sau đó tựa hồ nói chút gì đó nhưng Seok Jin không có nghe được. Cậu chỉ cảm thấy ý thức dần dần phiêu đi, trước mắt biến thành màu đen rồi ngả ngửa về phía trước.

"Jin! Ngươi sao vậy!" Thân thể sa vào đồi ngực ấm áp, bên tai là thanh âm lo lắng. Seok Jin tức giận dâng trào, nội công khí tức loạn, các huyệt đạo tựa như muốn nổ tung, đau đến nỗi cậu không ngừng phát run.

Ôm chặt lấy cậu, hắn sợ tới mức hồn phi Jeonh tán, không ngừng hô: "Jin, ngươi làm sao vậy, vừa nãy là gạt ngươi, ngươi đừng tức giận. . . . . . Ngươi. . . . . ."

Cảm giác Seok Jin run rẩy, Jung Kook nhớ tới lúc ở Jeon trang khi Seok Jin hộc máu thì lòng hắn cũng bối rối đến cực điểm. Bỗng nhiên nhớ lại Lưu Tam từng nói Seok Jin hộc máu là bởi vì nội lực không giống với người thường, hắn liền vội vàng bắt tay đặt tại hậu tâm, nhẹ xuất nội lực xem xét động tĩnh nội lực của Seok Jin.

Jung Kook tự biết nội lực mình không cao, nhưng dù sao cũng tầm sư học đạo từ những bậc cao nhân, vì thế có học thì cũng đều là võ học thượng tầng, bởi vậy dễ dàng nhận biết được chân khí trong cơ thể Seok Jin vận chuyển bất ổn ra sao. Chân khí trong cơ thể Seok Jin rất hỗn loạn, gần như bị tẩu hỏa. Jung Kook chưa từng nghĩ tới chỉ một lời nói dối của mình có thể làm Seok Jin thành ra thế kia, lòng vội hoảng loạn, lòng bàn tay dán sát vào huyệt khí hải, đem chân khí mình chậm rãi truyền vào trong cơ thể cậu, thật cẩn thận điều hòa chân khí trong cơ thể Seok Jin đi theo một hướng nhất định. Tuy nói Jung Kook được cao nhân chỉ dạy nhưng dù sao nội lực thấp hơn Seok Jin nhiều, mới đầu còn có thể cố gắng duy trì, sau một lúc lâu thì nội lực liền có dấu hiệu cạn kiệt. Chân khí trong cơ thể Seok Jin được chân khí của hắn điều hòa đã dần dần bình ổn. Chân khí của Seok Jin rất mạnh, sau khi bình ổn được một lúc thì liền hình thành lốc xoáy trong cơ thể, phản ứng mạnh mẽ hấp thụ nội lực Jung Kook. Jung Kook có muốn rút tay về cũng không được vì lúc này đã quá trễ, trong người như sôi trào, khí lực dần dần rời xa thân thể.

Nhưng hắn vẫn toàn tâm chú ý tới Seok Jin, hắn nhìn thấy đôi môi cậu hé mở, một giọt máu thấm ra. Jung Kook hoảng hồn, nhưng tay đang bị giam cầm vì thế không chút nghĩ ngợi mà đem môi dán lên chặn lại miệng Seok Jin muốn phun máu.

Đôi môi cùng tiếp dần dần thay đổi, bắt đầu là do thế cấp bách muốn đi ngăn cản, giờ có vẻ như khơi lên khát vọng đã lâu, dần hình thành sự quá đỗi vui sướng và quyến luyến, càng không ngừng cắn tới tấp lên đôi môi mềm mại đối phương, cũng không quản chân khí hay chứng bệnh gì, chỉ không đành lòng ngừng lại nụ hôn này thôi, như là muốn đem người này nuốt vào trong bụng. Lưỡi tiến vào trong miệng khiêu khích, tinh tế rê qua mỗi khỏa răng, khơi mào sự nhiệt tình trong Seok Jin, làm cho cậu không khỏi run rẩy. Nội tức bị kích thích càng nhiều tâm tình càng dao động, hơn nữa lúc nãy như sa vào mờ mịt giờ lại bị Jung Kook nói dối nên xúc động tuôn ta tâm tình mãnh liệt chân thật nhất, trong lúc hỗn loạn Seok Jin cũng có chút yếu đuối kỳ dị, tựa hồ có ai một mực nói bên tai: chỉ cần ngươi buông tha cho sự kiên trì và giãy dụa vô vị này thì ngươi và hắn sẽ là của nhau mãi mãi. Vậy cứ tra tấn chính mình cũng giống tra tấn hắn, rồi lại ra đau khổ, hãy để những chuyện xưa trôi đi không phải tốt hơn sao? Chẳng lẽ nhất định phải vì sai lầm lúc trước của hắn mà làm cho hai người cũng không vui?

Vì thế đắm chìm thật sâu trong mê loạn, mắt ở không trung tự giác khép lại, không giãy dụa, ngay cả lưỡi cũng không phản kháng mà cùng người này triền miên với nhau. Rõ ràng cậu nhìn có vẻ mạnh khỏe hơn, nhưng vì bị cảm tình chi phối chịu thế bị động nên hắn ôm cậu nhìn thật xứng đôi. Thân thể căng thẳng dần mềm nhũn ra, chân khí trong cơ thể đã ôn hòa, nhưng hai người đều chỉ xem như là chuyện vặt. Jung Kook hấp thu người trong lòng mỗi một phân, người trong lòng khó khi nào thuận theo điều này khiến cho hắn cảm thấy mừng như điên, ý loạn tình mê bàn tay xấu xa đẩy ra vạt áo của Seok Jin tìm kiếm da thịt, mỗi lần chạm nhau đều nóng hâm hấp.

Da thịt trơn nhẵn mà co dãn có xúc cảm tuyệt hảo, ngón tay linh hoạt xoa nắn trước ngực làm nó nhô lên, nhẹ nhàng áp sát và vân vê, tùy tiện yêu thương cánh tay, đôi chân đã lâu chưa từng đụng chạm qua. Quả thực từ lúc Seok Jin rời đi một khoảng thời gian Jung Kook không có miệt mài qua, người yêu ở trước mắt làm sao có thể nào nhịn xuống, huống chi Seok Jin cũng không có ý ngăn cản. Hắn rời môi khỏi Seok Jin, đưa xuống phía dưới cắn chắn nhẹ lên cổ Seok Jin, đầu lưỡi liếm qua vành tai Seok Jin, hơi thở nóng hâm hấp phà vào bên tai đối phương. Seok Jin hơi hơi chấn động, nhưng vẫn nằm yên. Jung Kook đại hỉ, tay đặt tại vạt áo Seok Jin nhẹ nhàng cởi ra ... mất hồn, trong lúc đó mùi hương của tình dục nhẹ bị phân chia bởi những vết sẹo chằng chịt.

Mình đả thương Jin đến nỗi này.... Jung Kook hít sâu một hơi, trơ mắt nhìn tình cảnh giờ giống như ảo tưởng hão huyền khiến cho lòng ngực hắn ê ẩm chua xót rồi lại ngọt ngào vô cùng. Nhẹ nhàng hôn qua mỗi nơi trên người yêu, ngón tay mềm mại mơn trớn thân thể cậu khơi mào lên toàn bộ nhiệt huyết lắng đọng trong người. Tay xuống phía dưới dừng tại dục vọng của Seok Jin, bộ vị ít khi nào được người đụng chạm có xúc cảm vô cùng non mịn và mẫn cảm, thoáng khiêu khích liền có chút nóng lên, nở nang trong lòng bàn tay Jung Kook.

Làn da của Seok Jin nhuộm thành màu đỏ bừng khiến cho Jung Kook bị hấp dẫn muôn phần, tuy rằng biết Seok Jin không hề mê người như người khác nhưng màu da đỏ ửng hòa với ánh trăng quyến rũ hắn chưa bao giờ nhìn thấy. Hắn không khỏi cúi đầu xuống cắn cổ Seok Jin, tay lại ra sức lấy lòng Seok Jin.

Seok Jin chỉ cảm thấy thân thể lười biếng, mà người lại quá nhiệt, như đang ngâm mình trong suối nước nóng, không chỗ nào là không thư sướng. Hơi hơi ngẩng đầu lên, hầu gian chợt thoát ra một tiếng rên rỉ.

Một tiếng này làm cho Jung Kook kích động không thôi, nhưng lại khiến cho Seok Jin tỉnh táo lại. Seok Jin mở mắt ra, dưới ánh trăng nhàn nhạt, bóng cây lưa thưa dừng trên thân người gần như lộ ra trọn vẹn của cậu. Ban đêm rất lạnh, thân thể nóng như lửa đang dán sát vào nam tử xinh đẹp trước mắt.

Nhưng mà khuôn mặt này, thân thể này. . . . . .

Bỗng nhiên đưa tay đánh Jung Kook ra, dùng sức cực mãnh làm cho Jung Kook không hề phòng bị lại vừa hao hết nội lực văng ra ngoài. Jung Kook cắn răng đứng dậy, đáy lòng thực phẫn nộ —— lúc nãy không phải mình bắt buộc Jin, tuy rằng có dùng chút thủ đoạn và cũng có chút lợi dụng khi người ta đang trong tình trạng hôn mê, nhưng nếu ban đầu Jin không muốn thì sẽ không mềm mại, ngoan ngoãn như vậy có được không ? Vì sao cho mình một chút ngon ngọt rồi sau đó đem mình đẩy vào địa ngục? Nếu đây là thủ đoạn trả thù thì quả thực rất cao siêu.

Ánh mắt phẫn nộ nhìn qua, tức giận trong nháy mắt biến mất —— Seok Jin dựa vào cây kịch liệt ho khan, gần như muốn nôn cả ra —— Có lẽ cả ngày nay Seok Jin chưa có gì bỏ bụng nên có nôn cũng không ra gì, cậu vẫn ho kịch liệt như muốn đem ruột đều nôn hết ra.

Tất cả phẫn nộ của Jung Kook lập tức hóa thành đau lòng, chạy tới quỳ trước Seok Jin ôm lấy cậu: "Jin, ta không chạm ngươi nữa, ngươi đừng như vậy. . . . . . Là ta không tốt, ngươi đánh ta mắng ta lấy đao bổ ta đều có thể, nhưng đừng làm tổn hại thân thể của mình a!"

Seok Jin quay đầu đi, thanh âm ho khan tăng lên. Jung Kook ý thức đến tay mình lại có cử chỉ xấu, vội vàng buông tay ra, trong lòng khổ sở dường như là bị chém một đao rồi bị xát muối lên thêm. Seok Jin cúi đầu nhìn chằm chằm tay trái, thấy ngón út kịch liệt run run trong lòng rầu rĩ. Ngẩng đầu nhìn Jung Kook, trong mắt dẫn theo chút bất đắc dĩ, thậm chí còn có chút thương tiếc.

Cho dù tâm đã muốn tha nhưng thân thể cũng vô pháp quên. Coi như muốn xem nhẹ hồi ức luôn khóc thầm, cũng vô pháp khống chế thân thể bài xích cùng căm hận với hắn. Tay phải chân trái có thể nói không phải do hắn trực tiếp cắt gân, nhưng ngón út tay trái cũng bị hắn bẻ gãy, đau đớn kia cho tới hôm nay vẫn là khắc sâu cốt tủy.

Seok Jin thở dài một tiếng, đưa tay cầm cổ tay Jung Kook: "Ngươi vừa mới tổn hao nhiều nội lực, đừng nhích tới nhích lui nữa, ta còn chút chân khí để ta truyền cho ngươi." Nói xong đè lại tay, vận khởi chân khí qua.

Jung Kook cảm thấy toàn thân ấm áp hẳn lên, thân thể bài trừ nhưng tâm vẫn luôn nghĩ về hắn.

Sau một lúc lâu, Jung Kook cảm thấy nội tức khôi phục chút, vội vàng rời khỏi ngón tay Seok Jin để tránh cậu truyền cho hắn nhiều nội lực mà cơ thể lại khó chịu. Bây giờ một người hết công lực một người bị thương, ai cũng di động không được, hai người nhìn nhau bất giác nở nụ cười.

Hai người một võ công cái thế một quyền thế ngập trời, hiện nay đều không thể tự bảo vệ mình, có chút bất đắc dĩ cũng có chút buồn cười. Hai người nhìn nhau, đúng là đều biết rõ đối phương suy nghĩ cái gì, tại đây giữa tình huống này trong lòng đã có phân ngọt lành.

Chính là trời dần dần sáng lên, sự thật cũng ở trước mắt. Đầu tiên Seok Jin phục hồi tinh thần lại, nói: "Vương gia, giờ chúng ta nên làm cái gì trước?"

Jung Kook không khỏi oán giận Seok Jin này thật là sát phong cảnh, nhưng quả thật hiện tại bọn họ phải đối mặt, hắn nhìn xem bốn phía: "Chúng ta đang ở nơi nào?"

Sau khi hắn ngất đi, là Seok Jin đem hắn đưa vào trong rừng, đại khái Seok Jin phỏng chừng chỉ đi đại: "Tây Nam Jirisan là chỗ bờ biển, hướng Tây đi khoảng 17, 18 dặm là đến rừng."

Jung Kook thử di động thân thể chậm rãi ngồi dậy. Giờ phút này Seok Jin đã có thể tụ khởi nội lực, đứng dậy đỡ lấy Jung Kook, Jung Kook cười với cậu, nụ cười đẹp như hoa xuân dưới ánh mặt trời vừa lên.

Tâm Seok Jin chợt động, hơi hơi ngây người.

Hai người ở xung quanh xem xét sau một lúc lâu, đại khái đối với nơi này có ấn tượng. Chỗ rừng cây này cách bãi biển khoảng 20 dặm, hoàn toàn bị vây bởi bờ biển đá và những dãy núi, cây mọc tự nhiên trùng điệp bởi vậy địa thế khá dốc. Seok Jin từ biển lại đây chính là môt ụ đất. Mà rời đi nơi này lại phải theo sườn Tây để xuống núi, nhưng với thân thể suy yếu của hai người mà nói có chút vất vả. Hơn nữa trong núi chướng khí độc trùng rất nhiều, cũng may dựa vào Seok Jin đã từng làm bộ khoái lùng bắt phạm nhân mọi nơi nên tích lũy ít nhiều kinh nghiệm, vì thế mới vừa rồi không gặp nguy hiểm quá mức. Jung Kook am hiểu về độc, có thể hái dược thảo trong núi để phòng khí độc trùng. Chỉ có điều thân thể hai người đều quá yếu, đi một chút nghỉ ngơi một chút, đã mộ tiếng đồng hồ trôi qua hai người vẫn còn lòng vòng giữa núi, mà ngày đã là giữa trưa.

Công lực Seok Jin đã muốn khôi phục không ít, sử dụng đá để làm đầu mũi tên bắn vài con dã điểu nướng lên ăn. Jung Kook sống trong nhung lụa dùng bào ngư vi cá nên chưa bao giờ nếm qua vật thô ráp như vậy, nhưng lúc này rượu quý cho dù có hóa nước lã cho hắn hắn cũng không đổi. Lúc ăn cơm nói nói mấy câu, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự hài hòa. Jung Kook thấy rất mỹ mãn, nghĩ ở trên núi kỳ thật cũng chẳng sao. Khi nói chuyện, ánh mắt của Jung Kook dòm ngó xung quanh, quét đến cảnh vật có chút lạ lùng. Hắn tính toán trong lòng, ăn cơm xong sau đó lại tiếp tục lên đường, người dẫn đường liền đổi lại là hắn, một đường vừa đi vừa lưu ý. Seok Jin chú ý tới hành vi của hắn, biết chắc chắn hắn đang có chủ ý nên đi theo cũng không hỏi.

"Jin, ngươi xem vùng này địa thế như thế nào?" Hai người đi được hai canh giờ, ánh mắt trời đã tắt, bầu trời có chút tối sầm, Jung Kook bỗng dưng mở miệng hỏi. Seok Jin cũng nghe xa xa truyền đến tiếng người, trong lòng rùng mình, đáp: "Núi dốc đứng, cây cối thưa thớt rất khó giấu kín hành tung. Vết chém trên thân cây này phải hơn một năm, chắc ở đây là một chỗ che dấu. Nếu không ngoài dự đoán, có lẽ đây chính là căn cứ của Ảnh quân."

Jung Kook gật đầu, trầm ngâm nói: "Nếu bọn họ hạ trại ở trong này thì chắc chắn chung quanh hoàn toàn được phòng bị, bọn họ đang ở bên hông vách núi, muốn vòng qua chổ bọn họ để xuống núi thì không có khả năng. Tới gần nơi này cũng không thể nhóm lửa, chỉ sợ ngươi và ta không qua đêm nay. . . . . ."

"Vậy nên thử một lần. . . . . ." Seok Jin nói, nhưng trng lòng đang có cái chủ ý khác. Trong lúc suy tư, Jung Kook đột nhiên ra tay đè lại hậu tâm cậu. Seok Jin ngẩn ra, ngón tay Jung Kook hướng về phía trước điểm huyệt Kiên Tinh (vai) đặt Seok Jin ở một nơi gần đó. Seok Jin lập tức hiểu được ý của Jung Kook rất giống ý của mình.

"Để cho ta đi, ta có thể đem bọn họ dẫn tới xa hơn, hơn nữa đối với võ công của ta hẳn có thể trốn thoát được." Seok Jin thấp giọng nói, lộ ra lo lắng, "Vừa rồi Jung Hoseok không có giết ta, hiện tại cũng sẽ không. . . . . ."

"Ta không tin ngươi sẽ trốn, ngươi nhất định đem bọn họ dẫn tới xa để cho ta có thời gian thoát thân." Jung Kook nói, gương mặt tuyệt mỹ lộ ra nụ cười tươi đẹp, "Hơn nữa ta sẽ không bao giờ để cho ngươi rơi vào tay của Jung Hoseok lần nữa, tâm tư hắn đối với ngươi chẳng lẽ ta còn không biết sao. . . . . . Hừ!"

Hắn gần sát Seok Jin, nghiêng đầu qua lẹ hôn cậu một cái: "Jin, ta điểm huyệt rất nhẹ, chưa tới một khắc sẽ tự giải. Ta là Tĩnh Vương, Jung Hoseok cũng sẽ không giết ta, ngươi mau trở về báo cho Ảnh Tử hảo hảo dưỡng thương sau đó tới cứu ta. . . . . ." Hắn nói là nói như vậy chứ hai người đều biết một khi Jung Hoseok quơ được Jung Kook thì khẳng định sẽ rời xa nơi này, muốn nghĩ cách cứu hắn thì nói còn dễ hơn làm!

Jung Kook nhìn Seok Jin đầy thâm tình, con mắt sáng tràn đầy tình ý, gương mặt trắng nõn nổi lên đỏ ửng: "Jin, nếu ta chết, ngươi có nghĩ muốn ta nữa không?"

Seok Jin nhăn mi lại, vận nội lực liều mình giải huyệt đạo, thanh âm lạnh lùng: "Không!"

Jung Kook cười cười, chậm rãi quay đầu: "Ta nghĩ thật. . . . . . nực cười, nếu ta có thể sống thì ngươi cho ta cơ hội khiến cho chúng ta bắt đầu lại một lần nữa có được không? Coi như ngươi và ta đều đã quên những ngày này, đã quên đối đãi tàn khốc mà ta dành cho ngươi . . . . ."

"Ngươi thả ta, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp, ta liền cho ngươi cơ hội." Seok Jin nói, trong thanh âm lại có chút vội vàng xao động. Jung Kook quay đầu lại cười, đôi môi hồng nhạt dán lên gò má của Seok Jin: "Jin, trong lòng ngươi vẫn có ta." Hắn cảm thấy vui sướng xông lên trong lòng chưa bao giờ từng có, nó cứ xông lên mãi không thôi. Jung Kook cắn chặt răng, tự nói với mình rằng hai người đều gặp nạn, không bằng chỉ cần để lại một cái mạng của mình là đủ. Từng nghĩ mình là người mà khi toàn bộ thế giới có chôn cùng cũng không có liên quan gì tới mình, hiện tại đã biết, trước khi chết mà thấy người nọ sống đến bảy mươi tám mươi tuổi thì bản thân đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Xoay người, chuẩn bị từng bước đi trên bàn cờ. Tuy rằng là đưa lên tận cửa nhưng cũng không thể làm cho đối phương nhìn ra. Nhất định phải làm cho Jung Hoseok nghĩ rằng mình là muốn tránh cũng không được nên mới đến, chủ yếu là phải dẫn bọn họ rời đi, đồng thời làm cho bọn họ nghĩ đến mình thật sự thất lạc Seok Jin mới được —— chuyện này cũng không khó, võ công Jeon Jung Kook bình thường,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net