3: Khổ hình (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mảnh nước lạnh như băng tưới trên người, Kim Seok Jin mở mắt ra, trước mắt đèn đuốc sáng trưng, đập vào mắt có thể thấy được vài tên nam tử vẻ mặt cực kỳ hung ác. Cậu đờ ra sửng sốt một chút, không biết đã xảy ra chuyện gì, không gian chung quanh chật hẹp, vũ khí treo quanh, đúng là lao ngục. Cậu giật giật thân mình, phát hiện tay chân thế nhưng không thể tự do hoạt động. Giương mắt nhìn lại, trên cổ tay của mình bị trói vào xích sắt có cây đũa sắt lớn thắt lại, dây xích ở ánh lửa chiếu rọi xuống phát ra tia lấp lánh, chỉ cần hai sợi dây nhỏ là có thể đem cậu treo lên, hiển nhiên là được chế từ thép tinh luyện. Kim Seok Jin vận nội lực nghĩ muốn thử đánh gãy xích sắt, lại phát hiện huyệt đạo mình hoàn toàn bị khống chế, mất hết khí lực để vận công.

Những kẻ khác trong lao ngục phát hiện cậu mở mắt, thì một gã nam tử áo xám buông chậu: "Hắn tỉnh!"

Áo xám thưa chuyện với gã hắc y nhân, hắc y nhân gật gật đầu: "Sownu, ngươi tới thẩm vấn hắn."

Áo xám lĩnh mệnh, đi đến trước người Kim Seok Jin: "Ngươi là ai? Nửa đêm xông vào Jeon trang là có toan tính gì?"

Kim Seok Jin đã hiểu được hoàn cảnh lúc này của mình, trong lòng vừa khó xử lại vừa buồn cười: đường đường là bộ khoái, thế nhưng vào thời điểm đi truy bắt phạm nhân lại bị người bắt lại, thật sự là 'tình ngay ý gian'. Cậu thoáng sợ run một chút, nghĩ đối mặt giải thích với mấy người này như thế nào. Đã thấy tên được kêu là Sownu vung tay lên, bóng roi hạ xuống, quần áo trên người cậu nhất thời xé roạt, hiện ra một vệt rách màu đỏ dài ngang ngực.

"Cho dù ta có lỗi tự tiện đột nhập vào đây, nhưng các ngươi sao có thể sử dụng bộ hình ép cung ta?"Kim Seok Jin cảm thấy tức giận, hô lên. Coi như cậu đột nhập vào Jeon trang, theo như luật pháp Thiên triều thì tội này phải đưa cho quan trên xử lý. Cậu lẻn vào Jeon trang không phải là đả thương người, tại sao bọn họ lại thi hành phạt roi?

Sownu nhìn cậu giống như thấy quái vật, vài kẻ còn lại cười nhạo thành tiếng: "U, người nầy còn tưởng rằng hắn là ai vậy, nói thật hùng hồn." Sownu quất roi lần thứ hai, cuốn lấy một ít vải và da của cậu: "Tiểu tử, ít nói hưu nói vượn, nếu ngươi không nhận tội, cẩn thận chúng ta đem ngươi băm thành thịt vụn!"

Kim Seok Jinnổi cơn thịnh nộ, trừng mắt Sownu: "Lòng ta không mang ác ý, chính là giữa đêm nhìn thấy có một bạch nhân hành tung bí ẩn đi vào nơi này. Sợ ban đêm tiểu tặc ra tay với quý phủ nên ta tiến vào nhìn xem."

Mấy người liếc nhau, trong mắt đều là hoài nghi. Hắc y nhân cười lạnh một tiếng: "Cái loại nói dối vụng về này có thể hù được ai? Ngươi cho rằng Jeon trang là địa phương gì mà ai muốn ra ai muốn vào tự do sao?" Hắn giơ tay lên "Xem ra không tra tấn ngươi là ngươi không chịu nói thật mà,đánh cho ta!"

Sownu nghe gã nói như vậy, tay càng tăng thêm sức lực, roi không lưu tình chút nào đánh vào Kim Seok Jin, lập tức quần áo của cậu rách nát, bị đánh cả người đầy máu. Một bên đánh một bên quát: "Nghĩ muốn giảm bớt tội thì mau thành thật, nói, rốt cuộc người nào phái ngươi tới?"

Kim Seok Jin hừ lạnh một tiếng, trên mặt vẫn bình thản, đôi mắt vẫn đen phát sáng: "Ta nói cho các ngươi biết, tốt xấu gì các ngươi cũng nên điều tra cho rõ một chút chứ? Ta vào quý phủ chưa động thủ đối với bất luận kẻ nào, sao các ngươi lại có thể ..." đối phương lại quất đến yết hầu cậu, làm cậu mất đi thanh âm nói không ra lời.

Seok Jin nói không thông, cũng cắn răng. Roi mặc dù đánh xuống tàn độc, nhưng cậu từ bé là người ít khi được được nuông chiều, vả lại cũng là người tập võ, và lớn lên liền trở thành bộ khoái đối đầu nhiều ít đối thủ trên giang hồ. Hồi đó hay tranh đấu nên bị thương như cơm bữa, điểm khổ sở ấy không tính là gì. Huống chi nội lực cậu tuy rằng bị khống chế, nhưng năng lực hộ thể thì vẫn còn, roi đánh vô cùng tàn ác mà lại chưa thương tới gân cốt, nếu có bị thương thì đó cũng chỉ là da. Cậu nghĩ muốn gặp trang chủ của quý phủ này, người đó chắc cũng không đến mức giống đám tay sai chẳng biết phân biệt thị phi, vốn cậu tới đây với thiện ý ý, người thông minh hẳn là có thể hiểu rõ cho cậu.

"Mẹ nó, tiểu tử này còn cố gắng chống chọi!"Sownuphun nước bọt, hung hăng nói, "Lấy nước muối đến!"

Nước muối vẩy vào vết thương, cơn đau xẹt qua làm cậu run rẩy. Nhãn thần của Seok Jin chợt tắt, nhưng gương mặt vẫn không lộ ra biểu tình gì. Hắc y nhân nhìn cậu như thế, nét lạnh nhạt trên mặt gã thoáng chốc lơi đi, đứng lên đi tới, lấy cây roi trong taySownu: "Tiểu tử này cứng cõi như vậy, ta thật muốn nhìn hắn có thể kiên trì đến bao lâu!"

Hắc y nhân xuống tay so với Sownu càng tăng thêm vài phần, roi xẹt qua, ngang dọc thẳng tắp đánh vào trên người Seok Jin. Vốn vệt roi rất sâu, lại có vệt khác chồng lên, cơ hồ sâu đến có thể thấy xương. Tuy rằng tay chân Seok Jin bị xích cố định trên tường, nhưng giờ phút này cậu lại bị đánh đến lung lay. Cứ như gió bão đột nhiên tập kích quật vào người cậu, lạnh đau đến thấu xương, phiêu diêu bất định.Seok Jin cắn chặt răng, không hé lên nửa tiếng rên la. Hắc y nhân đánh đến hứng khởi, tựa hồ dồn hết khí lực toàn thân vào roi, sau đó nghe "Xoẹt" một tiếng, roi thế nhưng bị đứt.

Hắc y nhân ném roi xuống đất, rút cây dao găm của kẻ kế bên: "Xem như ngươi cứng rắn, ta không tin ngươi còn có thể bẻ gãy dao găm!"

"Tổng quản, phó trang chủ nói nhất định phải hỏi ra lai lịchhắn, không để hắn chết một cách dễ dàng."Kẻ đứng phía sau nhắc nhở, "Ngài nên kiềm chế."

"Biết, ta còn lâu mới giết hắn." Tổng quản nhe răng cười tới gần, "Tiểu tử này võ công khá đấy? Có thể lẻn vào Jeon trang, ta hiện tại khiến cho hắn biết thế nào là tư vị phế bỏ công phu!"

Hắn nói xong, xả hạ phân nửa áo bên phải của Seok Jin, dao găm dọc theo cổ tay Seok Jin đi xuống, vẽ theo khủy tay rồi tới vai. Seok Jin kinh hãi, nhịn không được chửi ầm lên: "Các ngươi là kẻ điên! Ta và các ngươi không cừu không oán, tại sao ngươi cắt gân tay ta?"

"Gân tay? Ta định cắt gân chân ngươi kìa!" Tổng quản nói xong cúi người xuống, ở mắt cá chân trái của Seok Jin vung dao găm lên. Seok Jin cảm giác đau nhức thấu xương, trong lòng giận quá mức, đem bao nhiêu mắng chửi trong đầu toàn bộ phát ra khỏi miệng. Cậu luôn luôn giữ lễ nghĩa nên mắng chửi cũng chỉ nói qua nói lại có hai câu đó, tổng quản nghe được liền hết kiên nhẫn, cằm dao găm ghim hẳn vào vai cậu: "Lúc này còn dám mạnh miệng? Không muốn chịu tội liền ngoan ngoãn khai báo, vì cái gì ban đêm đột nhập vào Jeon trang?"

"Mẹ nó các ngươi đều là hỗn đản!Lão tử tiến vào còn muốn các ngươi quản? Một lũ chó săn vô năng bị người khác sai đi bắt, đánh, chém ta, các ngươi liền nghe theo mà còn ra vẻ ta đây! Đê tiện vô sỉ tiểu nhân ...." Seok Jin chửi ầm lên, "Lão tử còn không biết Jeon trang, Trư trang, Cẩu trang gì hết! Lão tử theo tên Bạch y nhân kia vào, tên đó toàn làm chuyện không tốt, hắn là Điệp Luyến Hoa, các ngươi bắt ta tra tấn, cẩn thận hắn xuống tay với nữ quyến nhà các ngươi đó!"

"Nhao nhao ồn ào cái gì vậy, còn chưa có tra hỏi ra sao?"Seok Jin mắng đến cao hứng, liền nghe một giọng nói tao nhã truyền đến, cậu vội im ngay. Thanh âm kia trầm thấp mang theo mị hoặc, thật như là đang ca hát. Mặt Seok Jin đỏ lên, may mắn trên người đầy máu tươi nên dưới tình huống này người ta không nhìn thấy than thể cậu, quay đầu hướng đến thanh âm nhìn lại, thì thấy bên ngoài song sắt có một nữ tử mặc trường bào trắng noãn, mặc dù giữa lao tù tăm tối nhưng vẫn toát lên vẻ xuất trần. Seok Jin nhận ra nàng là người ngay lúc mình hôn mê đã thấy qua, nhớ tới động tác nàng phất tay áo thì trong lòng biết hơn phân nửa người đó là nàng. Nhưng mà nghĩ đến mình đột nhiên xông vào đây, nữ tử lẻ loi một mình vì thế tất nhiên là phải phòng bị, cũng tiêu tan tức giận, hạ giọng: "Vị cô nương này, tại hạ đến quý trang không hề có ác ý, thỉnh cô nương nắm rõ."

Nàng kia đi vào lao ngục, lộ khuôn mặt lạnh lùng, phải nói là băng sơn mỹ nhân. Vài tên thẩm vấn thấy nàng tiến vào đều thối lui đến một bên, cúi đầu cung kính nói: "Trang chủ."

Trang. . . . . .Trang chủ?Seok Jin lắp bắp kinh hãi, nữ tử xinh đẹp này dĩ nhiên là trang chủ?Mặc dù nàng có khí thế, nhưng dáng người mảnh dẻ, hít thở trong lúc đó có thể thấy rằng võ công tạm được. Những kẻ tay sai trong ngục này lại rất cao cường, như thế nào lại là thủ hạ của nàng? Lại nghe nữ tử hừ lạnh một tiếng, đi đến trước mặt cậu, bàn tay mềm bắt lấy cằm cậu, thanh âm không chút ôn nhu: "Trợn to mắt cẩu của ngươi lên xem, ai là cô nương?"

"Cô. . . . . .Vậy, phu nhân?"Seok Jin thấy nàng tóc dài chưa có búi lên, xem ra cũng không giống như hình dạng đã xuất giá, có chút chần chờ. Nữ tử vung tay lên, "Bốp" đánh lên gò má cậu. Nội lực nàng cũng không cao, nhưng giờ đối phó với người vô khí lực như Seok Jin là quá đủ, một cái tát làm măt cậu lệch qua một bên. Có vẻ nàng vẫn chưa chịu bỏ qua, chân nhấc cái roi nằm trên đất lên, cầm trong tay quất hai cái vào trên người Seok Jin: "Mẹ nó! Mở to hai mắt nhìn đi, ông nội ngươi thấy ta giống nữ nhân chổ nào?"

Nàng —— hắn xuống tay thật thâm độc, tuy rằng lực đạo trên roi thua mấy người kia, nhưng lại đánh vào những nơi yếu và dễ bị tổn thương nhất. Seok Jin vừa mới bị đánh thật lâu khi nãy, lại bị cắt mất gân chân, đã hoàn toàn mất khí lực chống cự chổ kinh mạch trang chủ đánh vào, đau đớn như kim châm dọc theo mạch truyền khắp toàn thân, Seok Jin kêu lên một tiếng đau dớn bằng giọng mũi, há mồm lại mắng. Trang chủ lại đánh một roi vào yết hầu cậu,mang theo âm rung: "Bộ dạng... ngươi giống như... nữ nhân sao có thể... trách ta nhận sai? Ngươi thử hỏi... bọn họ xem, ngươi có... giống nữ nhân hay không... là biết?"

Trang chủ nhếch chân mày lên, trên người tràn đầy sát khí. Hắn quay đầu nhìn thuộc hạ "Hắn không nhận tội có phải không? Địa lao còn hình cụ gì? Đều lấy lại đây!"

"Bẩm trang chủ, lần này mọi người tới vội vàng, không kịp mang hình cụ."Hắc y nhân cung kính nói, "Trang chủ xin đợi đến ngày mai, chắc chắn thuộc hạ sẽ mang ra tất cả hình cụ."

Trang chủ nhíu mày: "Ai còn rảnh mà chờ ngươi một ngày? Đi phòng bếp lấy cho ta hai chiếc đũa! Còn nữa, đến chuồng ngựa lấy dây cương cho ta!"

Hắn nói xong, xoay người nhìn Seok Jin liếc mắt một cái, khóe môi nhếch lên, hiện ra nụ cười tàn ác: "Lát nữa các ngươi đều đi ra ngoài cho ta, hắn không nhận tội sao, ta xem hắn có thể kiên cường đến bao lâu!" Nói xong, múa may roi ở không trung, đánh vào cổ taySeok Jin. Gân tay phải của cậu đã đứt, hắn đánh như vậy là muốn gân tay cậu sái lệch đi, nhất thời đau đến cả đầu cậu đầy mồ hôi.

"Ta đã nói tất cả! Ta tuần tra ban đêm đúng ngay thời điểm nhìn thấy có người lẻn vào trang phủ, lo lắng là Điệp Luyến Hoa đến 'hái hoa' nên mới theo vào..." Seok Jin tuy rằng phẫn nộ, nhưng vẫn phải minh oan cho mình, giọng khàn kêu to.Trang chủ lại tiếp tục quất vào vết thương cũ, nhất thời cậu đau triệt để, không khỏi ngậm miệng. Trang chủ cười lạnh: "Đồ vật này nọ đã mang đến rồi, ngươi có thể ngẫm lại đem lời nói dối biến thành chân thật một chút."

"Hỗn đản..." yết hầu như là bị cắt, hoặc như là thả lửa, mỗi một câu nói đều đau nhức vô cùng. Seok Jin nghe được thanh âm khàn khàn của mình, miệng cảm nhận được mùi tanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net