32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta không đi ra ngoài!" Tại hình bộ đại lao, Jung Kook ngồi ở góc nhà tù, không chịu động một bước. Ngục tốt biết thân phận khác thường của hắn nên cũng sợ hãi không dám bắt buộc hắn, chỉ có khuyên nhủ: "Jeon Jeon, Hoàng Thượng đại xá, tù nhân giam cầm dưới hai mươi năm được thả ra, nếu người không đi, vạn nhất vị đại nhân ấy xuống xem xét thì hình bộ chịu trách nhiệm không nổi đâu!"

"Ta mặc kệ, dù sao ta không đi." Jung Kook đem mặt nghiêng qua một bên, đáy lòng lộ vẻ chua sót. Nghĩ tới ngày hôm qua Seok Jin đi một mạch không quay đầu lại làm tâm hắn như tro tàn, vốn dĩ tính toán vô cùng tốt: chỉ cần thừa cơ hội làm cho Seok Jin "Đặc xá" tội của mình, với tính cách Seok Jin có thể quên đi những chuyện xưa. Cũng không ngờ rằng cho dù mình bị thương chịu khổ, nhưng Jin lại mảy may bất vi sở động. Như vậy mình vất vả cầu xin thúc phụ xử phạt chẳng phải một chút tác dụng đều không có? Cuối cùng thúc phụ vẫn mềm lòng đại xá thiên hạ, nhưng. . . . . . hắn được thúc phụ đại xá thì có lợi gì? Hắn chỉ cần Seok Jin đặc xá thôi!

Seok Jin không đến tiếp hắn, hắn sẽ không đi ra ngoài. Hắn luôn luôn chỉ nghĩ về một người, dùng hết thủ đoạn cũng đều là vì người đó. Những người khác trên thế giới đối với hắn mà nói là bằng không, hắn chỉ cần người đó.

"Jeon Jeon, nếu người cố chấp không đi thì đừng trách ta bẩm báo ngục quản." Ngục tốt khuyên mãi mà hắn không nghe, liền đưa ra ít lời đe dọa. Jung Kook liếc hắn một cái: "Ngươi cứ nói đi, ta xem hắn có dám đuổi ta đi ra ngoài không?"

Ngục quản đương nhiên là muốn đuổi Jung Kook đi ra ngoài, nhưng mà Jung Kook đưa tay lau dịch dung trên mặt, lạnh lùng nói: "Ngươi gọi Im Jaebum đến cho ta!" Ngục quản nghe hắn kêu thẳng tên đại nhân nhà mình ra, sắc mặt trở nên hung ác, đang muốn mở cửa lao ra giáo huấn Jung Kook một chút thì ngục tốt liền kéo hắn qua, nhắc nhở hắn là người này đã từng được quận chúa đích thân đến thăm và cũng gọi hắn biểu ca. Ngục quản lại thấy rõ Jung Kook dùng dịch dung, lúc này mới cảm giác thân phận người này quả không đơn giản, không dám chậm trễ, vội vã đi bẩm báo thượng thư. Jaebum cau mày vào đại lao, liếc mắt nhìn Jung Kook, sợ tới mức gã lập tức quỳ rạp xuống đất: "Tham kiến Vương gia."

Jung Kook khoát tay chặn lại: "Đứng lên đi, là chính ta muốn vào, ngươi không cần kinh hoảng."

Jaebum nơm nớp lo sợ đứng lên, tính tình Jeon Vương luôn luôn khó dò, giết người không chớp mắt làm sao mà gã không sợ. Tuy nói Jeon Vương dịch dung vào, nhưng có ai ngờ hắn có thể đột nhiên tức giận mà chém đầu mình hay không: "Vương gia, ty chức có mắt không tròng lại đem Vương gia hạ ngục, còn phạt trượng Vương gia. . . . . ." Gã nhớ tới mình vì lấy lòng Kim Seok Jin, cố ý phân phó cai ngục phạt thật nặng phạm nhân, lúc này mồ hôi gã đổ như mưa, vội vàng mở cửa lao ra, "Thỉnh Vương gia ra ngục, ty chức lập tức đi tìm thầy thuốc. . . . . ."

"Nếu ta muốn ra ngoài thì cần gì chờ tới bây giờ? Lúc Jeon Somi tới là ta đã có cơ hội đi rồi. . . . . . Ta mà đi thì giờ còn đứng đây làm gì?" Jung Kook đảo mắt qua Jaebum, ánh mắt lạnh khiến cho Jaebum kinh hồn: "Ty chức ngu xuẩn, không hiểu thâm ý Vương gia, thỉnh Vương gia giáng tội."

"Việc này không liên quan tới ngươi, ngươi đi ra ngoài đừng động ta là được." Jung Kook nói tiếp, "Chính là ta tuyệt không ra tù, cũng không trị thương, ngươi đừng tự cho là mình thông minh."

"Dạ dạ, ty chức hiểu được, ty chức cáo lui." Nói là nói như vậy, Jeon Vương gia ở hình bộ đại lao bị thương, đương nhiên hình bộ thượng như hắn sẽ thoát không được can hệ. Hoàng Thượng tin tưởng vô chừng Jeon Vương gia cả triều đều biết, nếu thực mặc kệ thì gã có mười cái đầu cũng không đủ chém hết tội. Jaebum nghĩ nghĩ rồi đi ra đại lao, lập tức tới Jeon Vương phủ.

Sau khi gã rời khỏi, cũng đuổi luôn tên ngục tốt đang sợ tới mức phát run, Jung Kook tựa vào trên tường nhắm mắt. Nửa tiếng sau, trong góc khuất bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh, khom người: "Vương gia, thân thể ngài như thế nào?"

"Không chết được." Jung Kook bĩu môi, "Dù sao có chết người ta cũng chẳng để ý. . . . . ."

"Vương gia, có người sẽ tới lao ngục hành thích ngài, chứng minh người nọ biết ngài dịch dung. . . . . . Tin tức ngài trong ngục Kim công tử vẫn chưa nói với một ai, ám sát ngài chính xác là người trong vương phủ. . . . . ." Woojin đem tin tức vừa mới mật thám được báo cáo cho Jung Kook, hắn run lên: "Vậy người nọ ngay bên cạnh Seok Jin?"

Ngày hôm trước hắn bị đâm, may mắn là Woojin luôn ở bên cạnh hắn nên mới bình an vô sự. Hắn vốn tưởng rằng việc mình giam trong ngục có thể truyền ra ngoài, và là cơ hội hiếm có cho những kẻ có dã tâm. Nhưng Seok Jin không ra bên ngoài nói, chẳng phải là nói. . . . . .

"Vậy người nọ đã xuống tay với Seok Jin chưa? Không được, ta phải đi ra ngoài. . . . . ." Jung Kook đứng lên, vì qua mấy ngày bị thương lại gấp gáp nên hắn đứng không vững. Woojin vội mở cửa lao, đỡ lấy Jung Kook: "Vương gia, thần nghe Lee Sam nói, đã nhiều ngày Kim công tử đều đang đợi người hồi phủ. Lệnh đại xá tuy do Hoàng Thượng hạ chỉ nhưng người đi vào cung cầu Hoàng Thượng chính là Kim công tử. . . ."

Jung Kook nghiêng đầu, khẽ cười : "Thì ra Jin vẫn không bỏ được ta. . . . . . Thế nhưng ta lại quên Jin cho dù mềm lòng cách mấy cũng sẽ không biểu hiện rõ ràng ra ngoài, đã đi đến bước này ta nên thỏa mãn."

"Có người!" Woojin bỗng nhiên quát khẽ, trốn ở một góc khuất âm u. Woojin ở trong này gần nửa tháng, dựa vào võ công cực cao nên không có bị phát hiện, ngay cả ngày hôm trước giết một gã thích khách cũng chưa kinh động tới ngục tốt —— đương nhiên ngục tốt đâu phải lúc nào cũng đứng canh —— đáng tiếc tên thích khách kia chết quá nhanh, Woojin cũng chưa kịp ép hỏi. Giờ phút này hắn nín thở ngưng khí, cơ hồ đã cùng hắc ám hòa hợp nhất thể, phát hiện người đi tới võ công rất cao, liền cảnh giác.

Cửa bên ngoài nhà giam mở ra, đứng trước mắt là thân ảnh vạn phần quen thuộc. Jung Kook nhìn thấy thân ảnh kia, bỗng nhiên trong lúc đó hắn rất muốn rơi lệ. Dưới ánh nắng vàng rực, người tới có vẻ cực kỳ sáng ngời. Woojin nhìn không rõ ngũ quan của người đó, nhưng mà biểu tình vô cùng ôn nhu, một đôi trong mắt sáng đầy quan tâm, dừng trên người Jung Kook.

Jung Kook cơ hồ hoài nghi mình đang nằm mộng, Seok Jin ôn nhu như vậy là hình ảnh đẹp nhất mà Jin chưa bao giờ đối diện với cái người tên là Jeon Jung Kook. Cho dù Seok Jin đối hắn tốt hơn một chút chút thì cũng luôn dùng biểu tình đạm mạc, làm gì mà có bộ dáng này? Jung Kook ngơ ngác nhìn Seok Jin mãi.

"Ngươi đã đến rồi?" Jung Kook hỏi ra một câu đầy ngờ nghệch, nhưng Seok Jin cũng rập khuôn đáp một tiếng: "Ta đã đến." Hai người đối diện, ai cũng không nói gì. Jung Kook nhìn vào mắt Seok Jin, trong lúc nhất thời vui vô cùng, nhưng lại không đành lòng lên tiếng phá đi cái vậy nhìn chăm chú này.

Bất quá dù sao hắn đang bị thương tích trong người, thời gian dài yên lặng khiến cho thân thể hắn không thể chịu được nữa, nhẹ nhàng giật giật, yết hầu phát ra tiếng rên nhỏ. Hắn vội vàng che miệng lại, cảm thấy ảo não: khó được không khí tốt như vậy, mà mình thật phá đám. . . . . .

Seok Jin phục hồi tinh thần lại, liền gấp gáp bước vào thiên lao, đến bên Jung Kook. Cậu nhẹ nhàng đỡ lấy Jung Kook, một bàn tay ôm lấy thắt lưng hắn, tay kia thì vén áo hắn lên. Mặc dù cố che lấp nhưng lại địch không nổi khí lực của Seok Jin, đầu hàng để cậu vén áo trong lên. Seok Jin không khỏi giật mình, trên tấm lưng trắng ngần của Jung Kook đỏ sẫm vết roi lần lượt thay đổi, có vài vết hiển nhiên là do không thoa thuốc, chuẩn bị sưng tấy lên kết mủ, thậm chí bị viêm. Seok Jin vừa xót vừa bực, thanh âm đều thay đổi: "Trên người ngươi không có dược sao? Tại sao vết thương lại thành ra như vậy?"

Jung Kook bĩu môi: "Ta ở đại lao a, dược đều bị thu đi rồi."

"Woojin hẳn là có mang theo đi?" Ánh mắt Seok Jin quét về phía Woojin đang trốn, Woojin biết không thể gạt được Seok Jin, đi ra: "Kim công tử, là Vương gia không chịu rịt thuốc."

Seok Jin nghe vậy chấn động, lập tức xoay người sang chỗ khác, không để ý tới Jung Kook. Từ trước đến nay Jung Kook luôn khoan nhượng Seok Jin hết mực, lúc này kinh hãi, đáng thương lôi kéo tay áo Seok Jin: "Jin, ngươi tức giận? Không phải ta cố ý, ta chỉ có điểm hơi dỗi thôi. . . . . . Nếu ta biết ngươi đi cầu tình, ta sẽ không để bị lở loét đến vậy, ta. . . . . ."

Seok Jin xoay người, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, sau đó mặt mũi đỏ bừng nói: "Giờ có thể đi được chưa?"

Cậu vì phút xúc động mà làm hành động này, thâm tâm lập tức hối hận, không dám nhìn Jung Kook. Cả người Jung Kook đều ngây người, sau đó nhào vào trong ngực Seok Jin, lớn tiếng nói: "Đương nhiên có thể đi rồi! Chúng ta về nhà đi!"

Ôm người yêu trong lòng, Jung Kook tươi cười vô cùng mĩ mãn, thật muốn đem Jin gục tại chổ a, bất quá địa điểm nơi này không hảo, Woojin lại ở một bên. Hơn nữa không thể manh động với Jin được, nhất định phải làm từng chút từng chút một với Jin, tính tình của Jin quả thật phiền toái, nếu mà vượt xa quá thì Jin sẽ chống cự —— đương nhiên, tính tình phiền toái này của Jin chỉ mình hắn thích là được rồi.

Seok Jin kê đơn đại khái cho Jung Kook, rồi nhờ Woojin đi ra ngoài kêu kiệu, sau đó ôm Jung Kook ra ngục môn. Kỳ thật Woojin không cần phải đi xa kêu kiệu, hình bộ sớm đem đại kiệu tốt nhất chuẩn bị ở ngoài. Tổng cộng chỉ có hai đại kiệu, vì bọn họ không biết sự tồn tại của Woojin. Seok Jin nhíu mày, Woojin đang muốn nói mình không cần ngồi kiệu, Jung Kook đã ôm lấy Seok Jin: "Woojin, ngươi đi cỗ kiệu kia, ta và Jin cùng ngồi chung một chiếc."

Woojin lập tức hiểu ý hắn, vội lĩnh mệnh đi. Jung Kook cúi đầu mớ to mắt nhìn Seok Jin, còn kém không quẫy quẫy cái đuôi làm nũng. Seok Jin làm sao kháng cự được, nghĩ đến thương trên người Jung Kook cậu ẩn ẩn cảm giác hối hận, nếu mình không tranh hơn thua với hắn thì tốt rồi. Hai người cùng ngồi, Seok Jin ôm lấy Jung Kook nhưng lại không để ý tới tên kia đang lẻn sờ soạng.

Jung Kook cọ cọ vẫn chưa cảm thấy mỹ mãn, cười nói: "Jin, kinh thành hảo ngoạn sao? Mấy ngày nay ngươi đều đi nơi nào ? Ta biết mấy nơi rất vui, mừng năm mới xong ta sẽ dẫn ngươi đi."

"Ta còn có thể đi đâu, mỗi ngày vội đến ngay cả ngủ đều không có thời gian, làm sao có thời giờ đi ngắm cảnh!" Seok Jin liếc hắn một cái, "Thật không hiểu rốt cuộc ngươi suy nghĩ cái gì, đang êm đẹp tự nhiên lại muốn giam trong ngục?"

"Ta đương nhiên là vì ngươi." Jung Kook thốt ra, ngón tay nhẹ nhàng xoa hai má Seok Jin, mặt Jin hảo hồng nga, thật muốn nhẹ nhàng cắn một ngụm, "Ta còn không biết ngươi làm bộ khoái có suy nghĩ thật cũ kỹ, chỉ có chịu qua những trừng phạt quốc pháp thì ta mới chân chính vô tội. Ta bị đánh cho gần chết ngươi mới rủ lòng tha thứ ta và quên mất chuyện trước kia. Ta hận không thể nhờ tên Jaebum quật cho nặng thêm, để như vậy tương lai ta mới có ngày lành a."

Cọ, lại cọ, đường đường là Vương gia thế nhưng vô liêm sỉ như vậy, cả người đều dính sát vào Seok Jin, không chịu buông ra. Seok Jin vừa tức vừa buồn cười, nhẹ nhàng đá hắn một cước, liền thấy khuôn mặt Jung Kook đột nhiên thay đổi mầu.

Seok Jin biết mình vẫn chưa dùng sức, nhưng sắc mặt Jung Kook cũng không giống giả vờ, Seok Jin vén ống quần hắn lên, thấy chân trái hắn có một vết đao, ánh mắt phát lạnh: "Đây là thế nào? Tại sao hình bộ đại lao lại có người sử dụng vũ khí?"

Vết thương vẫn còn nhiễm đỏ, hiển nhiên là mới mấy ngày nay. Jung Kook mếu máo, làm ra một bộ ủy khuất: "Là ngày hôm trước có người đến ám sát, nếu không có Woojin đúng lúc chế trụ người nọ, hôm nay có thể ngươi không nhìn thấy ta ."

Seok Jin chấn động: "Người nào lại lớn mật như thế? Người nọ. . . . . . là nhắm vào ngươi?" Nắm chặt tay, cảm xúc dâng trào như muốn giết người.

"Đúng vậy, võ công người nọ không tồi, vả lại vừa tiến đến liền thẳng đến gian nhà tù. Tuy rằng ở hình bộ ta lưu tên trên án văn chính là Jeon Jeon, nhưng hắn lại không chút do dự liền nhắm mũi đao hướng thẳng vào ta, có thể thấy được hắn đã thực xác định ta ở trong này." Jung Kook nói tiếp, "Jin, xem ra tên gian tế kia đi theo chúng ta từ lúc hồi kinh ."

Seok Jin hiểu được: "Ta biết, Vương. . . . . . à, ta trở về ra lệnh bọn họ tăng cường đề phòng, nếu ta đoán không sai thì người nọ sẽ tìm một cái bia đạn để tiêu trừ đi sự nghi ngờ của chúng ta, giờ mọi người phải nên cẩn thận hơn mới được."

"Ngươi gọi ta là gì?" Jung Kook đột nhiên hỏi một câu, Seok Jin vẫn chưa nghe rõ, sửng sốt hỏi: "Hả? Cái gì?"

"Vừa rồi ngươi muốn kêu Vương gia, nhưng lại cảm thấy không được tự nhiên nên mới không gọi đúng không?" Jung Kook chu miệng, "Jin, ngươi tự mình đến lao trung tiếp ta, nói đúng hơn là ngươi đã ngầm đồng ý quan hệ giữa người và ta, giờ này còn gọi ta Vương gia, ngươi không thấy là rất bất hòa sao?"

Seok Jin trợn mắt há hốc mồm: "Chúng ta đang thương lượng sự tình quan trọng, tại sao ngươi bỗng nhiên. . . . . ."

"Chuyện này cũng không quan trọng à? Với ta mà nói đây là một chuyện quan trọng hơn bất cứ việc gì khác có được không?" Jung Kook vừa nói vừa lôi kéo Seok Jin, và dĩ nhiên là ăn đậu hủ người ta, "Gọi tên ta đi, ngươi xem toàn thân ta đều đau nhức muốn chết, ngươi không chìu ta làm cho ta vui vẻ để quên đau đớn được à? Jin, kêu một tiếng, một tiếng thôi mà."

"Jung Kook." Seok Jin cúi đầu gọi, khuôn mặt Seok Jin cực hồng. Jung Kook thoải mái làm nũng, hắn cảm giác hai chữ "Jung Kook" quá mức thân mật, đột ngột hô như vậy khiến toàn thân đều thấy không được tự nhiên, tim đánh nhộn nhịp lợi hại.

"Jin ~" Mặt mày Jung Kook hớn hở, cỗ kiệu này vốn chỉ dành cho một người ngồi, hai người ngồi chung thì có chút chật, bởi vậy hai bên ngồi rất sát vào nhau. Jung Kook lại lợi dụng tìm cách dựa sát vào, toàn thân đều dán hết lên người Seok Jin, phun ra hơi thở nóng hổi phà vào gò má của cậu, "Jin, ngươi thật tốt, gọi ta một lần nữa."

"Ngươi nói là gọi một lần." Seok Jin nghiêng mặt đi, thật vô kế khả thi đối với tên Vương gia vô lại.

"Kêu một lần nữa thôi, Jin ngươi là người tốt, ngươi là người tốt. . . . . ." Jung Kook lại dính chặt lấy Seok Jin, "Vừa rồi ngươi gọi quá nhỏ ta không có nghe, Jin. . . . . ."

"Jung Kook, ngươi đừng náo loạn!" Seok Jin quay đầu lại trừng hắn, "Chúng ta thảo luận chuyện đứng đắn ——"

"Chụt chụt!" Jung Kook hưng phấn ôm lấy mặt Seok Jin hôn lên hai cái, và còn như tên háu ăn không chịu buông ra —— ừm, ăn ngon, còn muốn thêm. . . . . .Vì thế nụ hôn càng sâu, nho nhỏ bên trong kiệu phong cảnh vô hạn, tuy là xóc nảy nhưng vô cùng hạnh phúc.

Chỉ cần có Jin bên cạnh là hắn đã cảm thấy mãn nguyện nhất thế gian này.

Từ hình bộ đến Jeon Vương phủ mặc dù không gần, nhưng cũng bất quá nửa canh giờ, con đường tới hạnh phúc của Jung Kook đành phải tạm dừng lại. Tâm không cam lòng không muốn đi ra cỗ kiệu, gia nhân Vương phủ sớm đợi ở bên ngoài kiệu, nhìn thấy Vương gia miễn cưỡng dán chặt lấy Seok Jin, được cậu ôm đi, đều cảm thấy buồn cười, cũng không dám biểu hiện lộ ra chút nào. Seok Jin kêu Lee Dong Hae rồi cùng nhau tới phòng ngủ Jung Kook, nhấc lên quần áo hắn lộ ra thương.

Lee Dong Hae chỉ cảm thấy buồn cười, một mặt xử lý miệng vết thương một mặt nói: "Seok Jin, từ lúc ngươi cùng Vương gia quen biết, ta sẽ không được nhẹ nhàng. Hồi đó là trị thương cho ngươi, sau đó hôm nào cũng đều chữa thương cho Vương gia. Hai người a. . . . . . đúng trời định là kiếp trước oan gia hay sao mà kiếp nầy vừa thấy mặt liền thảm như vậy."

Jung Kook liên tục gật đầu: "Ta và Jin tất nhiên là oan gia kiếp trước, kiếp nầy đối đầu, cho dù kiếp sau kiếp sau cũng chắc chắn dây dưa không ngớt." Tuy rằng miệng vết thương đau đớn nhưng trên mặt hắn lại lộ ra tươi cười sáng lạn, "Sau này ta sẽ bảo hộ Jin, quyết không làm cho Jin chịu nửa điểm thương tổn!"

Seok Jin đẩy đẩy hắn: "Chỉ bằng công phu của ngươi thì tốt nhất là bảo vệ chính ngươi đi."

"Hảo cảm động nga, Jin đang quan tâm ta." Vẻ mặt Jung Kook ngây ngô cười, "Về sau ta nhất định cẩn thận một chút, sẽ không bị thương, dù sao ta khỏe mạnh cũng làm cho Jin thêm hạnh phúc thôi !"

Seok Jin nghe hắn càng nói càng kỳ cục, sừng sộ lên khiến cho Jung Kook vội vàng câm mồm. Lee Dong Hae thấy hai người liếc mắt đưa tình, không khỏi ai thán mình thật sự là bi thảm, phải nhanh chóng trị thương rồi lui ra để không còn làm vướng bận hai người. Jung Kook gọi Choi Il và Jimin tới an bài chút sự tình, xong xuôi cho bọn họ lui ra làm việc. Seok Jin lấy những công văn khó giải quyết mấy ngày nay đưa cho Jung Kook: "Việc này là của ngươi, mau cầm xử lý đi."

"Cái này thì cứ để từ từ rồi làm sau cũng được, hiện tại tốt đẹp ta muốn nhìn ngươi." Jung Kook hì hì cười nói, đưa mắt quét tới quét lui ở trên người Seok Jin, như thế nào xem hoài không đủ a.

"Ta ở trong này cũng sẽ không chạy, ngươi muốn nhìn. . . . . . bao lâu đều có thể, bây giờ nên giải quyết chính sự đi!" Seok Jin trách móc hết sức nhẹ nhàng, rồi mặt lại đỏ lên, trong lòng âm thầm trách mình bộ dạng cứ như nữ nhân chưa lấy chồng. Lúc trước đối mặt với "Jeokie" hoàn toàn xa lạ kia còn phải ấp a ấp úng, huống chi cái tên "Jung Kook" trước mắt này từng có vô số dây dưa yêu hận đan xen vào.

Lần đầu tiên Jung Kook nghe được tương lai từ trong miệng Seok Jin, trong lòng mừng rỡ, thật muốn đem Lee Dong Hae đuổi đi ra để hắn và Jin hảo hảo thân thiết. Chính là bên cạnh vui sướng bỗng nhiên nảy lên một tầng bất an, hắn ôm cổ Seok Jin, hỏi: "Jin, không phải ngươi tính toán muốn chạy đi?"

Seok Jin nhăn mi lại: "Ngươi nói vậy là sao? Không tin ta sẽ không hỏi ta!" Thầm nghĩ hiện giờ hai người đã quan hệ như vậy, hắn còn không thỏa mãn à ?

"Mỗi một lần Jin đối với ta tốt hơn một chút thì lúc sau sẽ gặp chuyện không may." Jung Kook thấp giọng nói, "Ở Jeon trang ngươi nghe lời ta một chút liền quay đầu bỏ chạy, lúc ấy ta tức giận gần như muốn giết tất cả hộ vệ. . . Sau đó ta dịch dung thành Jung Jeokie, vốn tưởng rằng đã chiếm được tâm và người, ai ngờ ngươi lại nhận ra thân phận ta rồi đánh ta một chưởng. . . . . . Jin, ta rất sợ a, sợ ngươi rất tốt với ta thì sau đó trở mặt, nếu như vậy ta khẳng định chịu không nổi . . . . ."

"Đồ ngốc." Tay trái Seok Jin sờ sờ đầu Jung Kook, nhẹ giọng nói, "Đường đường là Jeon Vương gia mà cũng thành chim sợ cành cong?"

"Jin, ta biết ta không phải là người tốt, và ngươi không thích cái tính của ta, ta cũng biết thời điểm ban đầu ta đối với ngươi rất tàn khốc, thế nên ngươi không thể nào buông lòng với ta được, khó lấy toàn tâm yêu ta." Jung Kook ôm Seok Jin, giọng nói nhỏ nhẹ, "Cho dù là hiện tại, ngươi có ý muốn rời khỏi thì cũng mau từ bỏ. . . . . . Jin, cảm tình ta đối với ngươi không có đường lui, nếu ngươi thật sự bứt ta thì nhất định ta chỉ còn đường chết. . . . . ."

Seok Jin run rẩy, Jung Kook cảm giác được, nói tiếp: "Không phải ta áp đặt ngươi, Jin, ta chỉ nói thật. Đáp ứng ta đừng rời bỏ ta được không? Những chuyện trước kia ta sẽ hết sức bù lại, sau này hết thảy mọi thứ ta đều tôn trọng ý kiến của ngươi, ngươi đừng rời đi, ngay cả nghĩ cũng không được nha Jin?"

". . . . . . Ta đáp ứng ngươi tuyệt không chủ động rời đi, ngươi yên lòng rồi chứ?" Seok Jin trầm mặc một lát, nói. Jung Kook cúi đầu, biết trong lòng Seok Jin vẫn có ý nghi ngờ mình, bởi vậy phải dùng hai chữ "Chủ động" hơn nữa. Thế nhưng Seok Jin không biết, trái tim đều đào ra cho hắn rồi làm sao còn có có thể rời đi? Bất quá chỉ cần Seok Jin đáp ứng là tốt rồi, dù sao cả đời này chỉ có mình dây dưa với Jin thôi.

Nghĩ đến đây mặt mày Jung Kook hớn hở, tay xoa trên mu bàn tay Seok Jin, dọc theo cánh tay cậu. Seok Jin đang do dự hoàn toàn không biết mình đã bị công trì chiếm đất, chiếm hơn phân nửa da thịt trên cánh tay. Jung Kook thừa thắng xông lên, đang lưng chừng giữa đai lưng Seok Jin là lúc hắn bỗng cảm thấy trên đùi đau nhức, nhất thời không đề phòng, cứ thế hạ tay xuống.

"Hai vị từ từ đến, thuộc hạ cáo lui trước." Lee Dong Hae xử lý tốt miệng vết thương trên đùi Jung Kook, bắt gặp bộ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net