33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Josen năm thứ tám, tân niên vui mừng, Jeon đế đại xá thiên hạ, giảm bớt thuế má, hạ lệnh lấy lương thực trong kho ra tiếp tế dân chạy nạn. Nội loạn bình ổn, kẻ thù bên ngoài sợ sệt thực lực một đế quốc hùng mạnh nên không nước nào dám xâm chiếm, vì vậy năm nay náo nhiệt vạn phần.

Đối Jung Kook mà nói, năm nay cũng khoái hoạt vạn phần. Sống trên đời hơn hai năm lại không biết mình cũng có niềm vui như vậy, quả thực là tràn đầy khoái hoạt, chỉ cần vừa chuyển đầu nhìn đến người yêu bên cạnh, bên môi liền vẽ lên nụ cười. Jin ngay bên hắn, Jin cười ôn nhu với hắn, và dĩ nhiên Jin sẽ bị hắn hôn môi bừa bãi. . . . . .

"Ngươi lại đang làm cái gì vậy!" Seok Jin né tránh khỏi móng vuốt của hắn, nghiêng đi mặt đi không thèm nhìn, "Tam hoàng tử sắp đưa thê thiếp tới đây bái kiến rồi, ngươi còn ở nơi này. . ."

Động tay động chân? Làm điều xằng bậy? Seok Jin cảm thấy nói như thế nào đều mang theo chút ý vị giống đàn bà nên im lặng không nói nữa. Quả nhiên trong lòng không có cách đối với hắn mà, từ đầu là cái đại dâm tặc, bây giờ cũng là một tên tiểu sắc quỷ. Suốt ngày lấm la lấm lét động tay động chân, làm cho người ta nhìn thấy vừa tức giận vừa buồn cười, không biết là mắng hắn như thế nào đây, hay là nên mặc hắn bài bố —— dù sao quan hệ hai người gần như đã định rồi, mình có chống đẩy cách mấy cũng khó tránh khỏi ra vẻ làm bộ.

Huống chi Jung Kook thật để ý tới cậu, trong Jeon Vương phủ vốn có đầu bếp tốt nhất, nhưng Jung Kook lại thỉnh đầu bếp tận Gwangju để làm, mỗi ngày chạy đến phòng bếp cùng đầu bếp thương lượng. Tay chân Seok Jin chỗ các đốt ngón tay bị đánh nát, tuy rằng đã được thoa dược tốt nhất nhưng cũng không thể cử động thoải mái được, cứ mỗi khi trời lạnh sẽ đau nhức vô cùng, ngón út tay trái mềm oặt hơn nữa rất hay khó chịu. So với Gwangju, kinh thành lạnh hơn rất nhiều. Seok Jin trụ quán phía Nam, đến phương Bắc này chỉ cảm thấy rét lạnh lại khó chịu, mặc dù ban ngày nhịn xuống sự đau đớn, tới buổi tối lúc nửa đêm lại luôn khó ngủ. Jung Kook lo đến mức một sợi tóc của Seok Jin rụng cũng làm hắn thương xót, chuyện lớn như vậy thì làm sao không hề để ý, ngày ngày tẩm bổ, xoa bóp, ngâm suối nước nóng, kiêm luôn cả chức chăm nom tỉ mỉ từng li từng tí. Ban đêm Seok Jin nhìn hắn hơn phân nửa thời gian đều đặt ở trên người mình, chỉ có buổi chiều mình có chút ít thời gian mà nghỉ ngơi, lúc đó hắn ở một bên đang xử lý chuyện khác —— Trong chính sự Jung Kook quả thật thông minh, trước kia Seok Jin dùng hơn nửa ngày mới xử lý xong công văn, còn hắn chỉ cần hai khắc đã phê duyệt hết. Ngày tết, Jung Kook lại không cho Seok Jin đi ra ngoài bắt kẻ trộm, lải nhải dặn cậu phải hảo hảo nghỉ ngơi. Seok Jin biết mình không có biện pháp đành mỗi ngày giống như nuôi heo ăn xong rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn —— đương nhiên trong lúc đó còn phải bị Jung Kook quấy rầy.

Sự quấy rối của Jung Kook luôn biểu diễn mỗi ngày một cách. Cứ mỗi lần cùng Seok Jin chuẩn bị hàng hóa thì hắn thường lấy ngư – tôm – sò – hến – thận – thịt cẩu mỗi món một ít, về phần cái gì đông trùng hạ thảo thố ti đinh hương lộc nhung... thì vào phòng mình lấy. Vừa nói câu "Tẩm bổ" vừa nhìn Seok Jin, Seok Jin thầm nghĩ mấy thứ này đúng là bổ và bổ thêm những thứ khác..., nhịn không được nâng tay đánh đầu hắn: "Kẻ hèn này yếu ớt lắm không thể bổ được, Vương gia không cần phí tâm." Jung Kook bị đánh trúng tim, giả lả đút Seok Jin ăn. Jung Kook kêu Lee Dong Hae đưa cho mình ít thuốc mỡ, cứ sáng – trưa – chiều là thoa lên toàn thân xoa bóp cho Seok Jin. Một đôi tay không chịu an phận, rõ ràng là xoa bóp cánh tay lại quay đầu dán lên mặt cậu. Còn xoa bóp chân nếu không phải sợ Seok Jin tức giận thì hai tay liền tìm tới bắp đùi. Seok Jin có chết cũng không muốn tắm cùng hắn, hại hắn mỗi lần đều thực ai oán biến mất ở ngoài phòng tắm, bất quá hắn nghĩ cách nhìn lén là được. Về phần buổi tối, lại quấn quít lấy Seok Jin thẳng đến Seok Jin đồng ý cho hắn ngủ chung thì hắn mới thôi. Hai người đồng chẩm mà nằm đồng tháp mà miên, trước khi ngủ Jung Kook xoa bót cho Seok Jin một lúc lâu rồi mới ôm Seok Jin mà đi gặp Chu công. Bên người như thêm cái hỏa lò, cũng không còn cảm giác đau nhức, chính là hai người vốn quan hệ, vốn ngủ cùng giường, có thể nào tâm không sinh khác thường ? Jung Kook đau khổ không chịu được, tâm Seok Jin cũng loạn như ma —— thử nghĩ mỗi đêm đều có lửa nóng cứng rắn để bên mình, ai có thể nhắm mắt làm ngơ? Huống hồ giờ này hai người đã là thân phận tình nhân, có làm điều gì cũng thực bình thường.

Jung Kook vất vả vì Seok Jin tẩm bổ, đó là hy vọng bỗng nhiên Seok Jin có thể khởi tâm, tốt nhất là lập tức đem mình ăn luôn, như vậy quan hệ hai người mới có thể chân chính vững vàng.

Seok Jin nói qua, trừ phi là yêu thật lòng nếu không cậu quyết định sẽ không chạm vào đối phương. Nếu Seok Jin có thể ăn mình, nói cách khác Jin thật sự yêu mình. Hơn nữa với tính tình của Seok Jin cậu quyết không làm ra chuyện bội tình bạc nghĩa, từ nay về sau Jin đã định là sẽ không bao giờ rời đi.

Jung Kook suy nghĩ như vậy, bởi vậy mỗi đêm đều gia tăng hấp dẫn Seok Jin. Nhưng hắn không nghĩ rằng có liếc mặt đưa tình, vứt mị nhãn cách mấy cho Seok Jin thì cũng như cho người mù xem, tất nhiên hắn liên tiếp nhận xấu mặt, thất bại mười phần. Hắn cũng không quan tâm đến trời lạnh cắt da, ăn mặc ngày càng ít, để câu dẫn Seok Jin là chỉ hoài bất loạn đích Liễu Hạ Huệ.

Nhưng thật sự Seok Jin cũng kêu khổ không ngừng, thân thể cậu sớm thức tỉnh tình dục, tâm làm sao còn giống lúc trước tịnh như thủy. Huống hồ mỗi ngày có dung mạo mĩ miều, hai người ôm nhau mà ngủ, Seok Jin rất khó không nghĩ tới chuyện kia. May mắn Jung Kook luôn làm ra những động tác biểu tình kỳ quái khiến cho Seok Jin không ngừng phì cười, nếu không đã sớm lộ ra tâm tư.

Bất quá cho dù Jung Kook có làm lợn lành thành lợi què cách mấy Seok Jin cũng sẽ không chủ động muốn Jung Kook, bởi vì khi cậu dâng lên dục vọng với Jung Kook thì cậu hoàn toàn không địch lại nỗi sợ hãi sâu trong tiềm thức. Đụng chạm thân thể với Jung Kook là một sự sợ hãi đã ăn sâu bén rễ đối với cậu, cho nên dù thế nào cậu cũng không đụng chạm Jung Kook, thậm chí ham muốn đang dâng trào. Hơn nữa liên quan tới hoàn cảnh Seok Jin sinh trưởng, từ nhỏ cậu vốn đã chán ghét chuyện tình dục, cho dù Jung Kook đã tận lực sữa chữa sai lầm và thay đổi những quan niệm không tốt. Nếu như muốn Seok Jin chủ động, thật sự là không có khả năng.

Nhưng Jung Kook đã nhịn không được nữa. Từ cuối năm nhẫn đến đầu năm mới, tuy rằng ngọt ngào mật mật mỗi ngày cùng nhau ăn ngủ cùng đón lễ mừng năm mới, nhưng mỹ thực trước mặt ăn không được thật sự là cay đắng a. Hơn nữa chỉ cần có một ngoại nhân đến bái phỏng, Seok Jin sẽ đứng dậy rời khỏi vào trong phòng chờ hắn, hại tâm tình hắn phiền nhiễu. Mà lý do của Seok Jin là, hắn làm trò trước mặt ngoại nhân cứ động tay động chân với cậu, thật là mất thể thống.

Kỳ thật vẫn do Jin không có thói quen thôi, nếu quen thì tốt rồi. Jung Kook thầm nghĩ, chỉ cần Jin bị chính mình ăn không còn một mảnh thì sẽ không phải xấu hổ nữa.

Vì thế thừa dịp một đêm thiên thời địa lợi nhân hoà —— hận không thể đem tất cả thuỷ sản đều bỏ vào; ban ngày đi Jung phủ, Go Ara đang mang thai, dáng vẻ thoạt nhìn hạnh phúc; ban đêm xoa bóp toàn lực ứng phó, đem tất cả thủ đoạn đều thi triển ra. Bởi vậy đêm đó khi hai người nằm ở trên giường, Jung Kook đều có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể Seok Jin cao hơn bình thường, trong lòng hắn mừng rỡ, tay ôm lấy Seok Jin, môi dán lên sườn mặt từ từ di chuyển về phía môi cậu.

Môi lưỡi hai người hòa quyện vào nhau, Jung Kook liều mình hấp thu hơi thở trong miệng Seok Jin, Seok Jin cũng nhẹ nhàng đáp lại, mặc dù vẫn có trúc trắc nhưng lại làm cho Jung Kook vô cùng kích động, hạ thân vốn đã nóng rực, giờ phút này lại nóng hơn bình thường, dục vọng vững vàng để ngay hạ thân Seok Jin. Mặt Seok Jin thoáng đỏ lên, thậm chí trên thân người cậu cũng đều nổi lên đỏ ửng. Jung Kook cởi bỏ vạt áo cậu, thanh âm khàn khàn nói: "Jin, ta có thể sao?"

Tuy biết có hỏi câu này nhất định Seok Jin sẽ phản đối, nắm lấy thất bại nhưng Jung Kook vẫn hỏi. Thân thể Seok Jin tuy hắn tha thiết mơ ước, nhưng so với tâm của Seok Jin thì nó còn quan trọng hơn rất nhiều.

Seok Jin nghiêng đầu qua một bên, cảm thấy trên mặt nóng như lửa đốt, làm sao còn có thể đáp lời. Nửa người Jung Kook nằm ngang thân thể Seok Jin, tình dục khiến cho hắn run nhè nhẹ, thân thể nóng hầm hập làm cho hắn bao nhiêu lần thật muốn liều lĩnh mai nhập thân thể này —— ước chừng hơn nửa năm tưởng niệm, vật này đã nửa năm chưa từng ở trên những người khác đạt được đến khoái cảm nên rất kêu gào mong muốn được người yêu an ủi, nhưng càng yêu sâu thì càng sợ, hận không thể phủng Jin ở lòng bàn tay, lại sợ mình làm ra cái gì khiến Jin mất hứng.

Jung Kook hơi hơi cười khổ, cố nén mồ hôi tích trên trán Seok Jin. Nếu Seok Jin không chịu, hắn sợ là phải đi làm hòa thượng thôi. Không thể tưởng được luôn làm theo ý mình Phác Jung Kook cũng có ngày hôm nay, chỉ có thể nghĩ tới thân thể người yêu mà tự an ủi, không dám ép buộc nửa phần. Cho dù ôm vào trong ngực, chỉ cần Jin nói không muốn thì Liễu Hạ Huệ cũng phải đương.

Cần cổ Seok Jin thấp xuống, cậu quay đầu xem Jung Kook, thấy vẻ mặt hắn ẩn nhẫn đầy thống khổ. Trong lòng cậu mềm nhũn, đột nhiên thấp giọng hỏi: "Không phải ngươi có một đống thị thiếp sao, Kang Chil, biểu muội. . . . . ."

"Jin!" Jung Kook lên giọng cắt đứt lời Seok Jin nói, "Jin, ngươi đem ta làm cái gì! Tự ngươi rời đi, ta cũng không có chạm qua bọn họ. Jeon Vương phủ đã bỏ đi vài người, những cơ thiếp khác ta đều xua đuổi. Trừ ngươi ra ai ta cũng không muốn, chẳng lẽ ngươi còn muốn đẩy ta ra bên ngoài sao?"

Hắn cảm thấy như hết hơi, thầm nghĩ chẳng lẽ Jin không muốn ta chạm vào, cứ như vậy coi thường tình cảm của ta sao ? Oan quá ... Nghĩ mà muốn rơi lệ, bỗng một đôi tay xoa lên mặt hắn. Trong lòng bàn tay có cái kén thật dày, là dấu vết luyện võ lưu lại. Ngón út tay trái mềm oặt, tay phải vô lực khoát lên sườn mặt hắn. Jung Kook chấn động, tay xoa lên mu bàn tay cậu, nâng lên tay phải nhẵn nhụi hôn trải rộng khắp cánh tay.

"Ta có điểm ghen tị." Seok Jin cười với Jung Kook, trầm ổn lộ ra ôn nhu vô tận, còn mang theo chút dung túng, "Ngươi từng có nhiều tình nhân như vậy nhưng ta lại chỉ có một mình ngươi."

"Ta cũng chỉ có mình ngươi." Jung Kook đại hỉ, biết Seok Jin đã đồng ý, lập tức bỏ đi áo ngoài của mình. Hắn vốn là có chủ ý nên quần áo trên người cởi một cái liền trần trụi, da thịt trắng nõn ở dưới ánh trăng như đồ sứ, thân thể cực mĩ, cơ thể có loại kỳ dị mà mê hoặc.

Seok Jin nhìn thấy người yêu trước mắt, trong nháy mắt tim đập mạnh và loạn nhịp, lập tức cảm giác máu cũng chạy chồm lên. Jung Kook linh hoạt luồn hai tay vào trước ngực Seok Jin, kéo vạt áo xuống lộ ra áo lót bên trong, động tác nhanh dị thường, cấp tốc bổ nhào vào hôn trước ngực Seok Jin, như đang nhấm nháp vị thực đẹp nhất, liếm cắn hai bên đỏ thẫm nhô lên. Môi và lưỡi vừa mang tính xâm lược vừa ôn nhu, động tác rõ ràng là muốn đem đối phương nuốt vào nhưng cũng vô tận che chở.

Không có đồ vật này nọ cản trở giữa hai người trong lúc đó, Jung Kook nhanh nhẹn cởi quần áo Seok Jin ra, môi dọc theo trước ngực Seok Jin hạ đến bụng, cách một tầng quần mỏng cuối cùng nhẹn nhàng dao động dục vọng cậu. Seok Jin run lên, cảm giác hạ thể mình nóng rực khi môi Jung Kook mềm nhẹ đụng chạm làm cho nó bộc phát khó có thể khống chế, càng ngày càng trướng lên.

Seok Jin thấy ngượng ngùng nên chân tay luống cuống, da thịt Jung Kook mềm nhẵn vuốt ve trên người cậu, nhiệt độ nóng cháy này khiến Seok Jin hoảng hốt. Mà Jung Kook vừa ôm lấy người âu yếm thì tay lại không ngừng tìm tòi nghiên cứu trên người Seok Jin, không buông tha một tấc da thịt. Dù sao hắn và Seok Jin cũng không phải lần đầu, tuy rằng từ trước chưa bao giờ từng có lưỡng tình tương duyệt, nhưng thân thể Seok Jin hắn đã quen thuộc, mỗi đầu ngón tay bồi hồi dừng ngay nơi mẫn cảm. Seok Jin bị hắn chòng ghẹo như vậy làm sao còn chịu đựng được, có cái gì vọt tới hầu gian, miệng hé ra rên rỉ một tiếng.

Seok Jin không thể tưởng được chính mình lại phát ra âm thanh này, nhất thời quẫn đến nỗi toàn thân đều đỏ. Jung Kook thấy da thịt Seok Jin nhiễm một tầng đỏ ửng, dục vọng càng rực cháy dưới tay dùng sức đem vật che lấp cuối cùng Seok Jin cởi ra.

Jung Kook khẽ nhếch miệng, đầu lưỡi rà một lược lên phân thân Seok Jin. Seok Jin nhất thời chấn động, không thể nào ngờ Jung Kook sẽ làm chuyện như vậy. Ở trong lòng cậu, đây là việc không thể không làm trong viện mà tỷ tỷ và những dì hay lấy lòng khách nhân, thậm chí cậu đã từng gặp qua có nữ tử ứng phó cùng lúc với vài tên nam tử nên phải làm như thế. . . . . . Nhưng hành động này cũng không nên đến Jung Kook làm chứ? Hắn cần gì phải lấy lòng người khác?

"Nơi đó. . . . . . Nơi đó thực bẩn, Jung Kook. . . . . ." Giọng Seok Jin khàn khàn, đứt quãng nói. Môi Jung Kook nhếch lên, cười đến thoải mái: "Jin là sạch sẽ nhất, làm sao sẽ bẩn?" Tay hắn xoa xoa giữa chân mày Seok Jin, "Jin, đừng để ý nhiều như vậy, ngươi chỉ cần cảm thụ là được rồi." Nói xong hé miệng nuốt vào đỉnh phân thân của Seok Jin.

Seok Jin chưa bao giờ nghĩ sẽ được đối đãi như vậy, than nhẹ một tiếng, dục vọng đã dựng thẳng. Chỗ mẫn cảm nhất thân thể đang được lấp đầy trong khoang miệng ấm áp ướt át, đầu lưỡi linh hoạt không ngừng liếm mút, nhẹ nhàng xẹt qua nơi đã bắt đầu lộ gân xanh, từ từ chậm rãi di động nâng lên hạ xuống, cuối cùng đầu lưỡi cuốn vào đỉnh đầu đã có chút chất lỏng thấm ra, nhấm nháp từng chút một. Seok Jin không thể nhịn được nữa, hạ thân ưỡn lên ngày càng bị kích thích mãnh liệt. Jung Kook lộ ra ý cười, tay và miệng đồng loạt thi lực, Seok Jin cảm thấy da đầu run lên, một cỗ khoái cảm từ hạ phúc xông lên đỉnh đầu, hô hấp dồn dập, tay trái bắt lấy sàng đan, cơ thể buộc chặt đưa hạ thân về phía trước, đại não trống rỗng, toàn bộ nhiệt liệt đều phun ra.

Tầm mắt mơ hồ, thân thể dường như đang phiêu ở không trung chỉ cảm thấy sảng khoái, đợi khi phục hồi tinh thần lại mới phát hiện bản thân mềm nhũn nằm ở trên giường, cả thân thể mở lớn mặc cho Jung Kook tìm tòi nghiên cứu, mà Jung Kook mang lại chút cảm giác mát cùng với ngón tay dính sềnh sệch đã tham tiến vào sau huyệt mình.

Đến lúc này là chỉ có thể mặc người bài bố. Tuy rằng Seok Jin cứng nhắc, nhưng bên trong hoàn toàn khác biệt, khuôn mặt trướng đến đỏ bừng, thân thể lại phó mặc cho Jung Kook. Khi nãy Jung Kook đã sớm chuẩn bị tốt thuốc mỡ bên giường, đó là hắn sai Lee Dong Hae làm cho mình, quả thật dùng phi thường tốt. Chính là sau lúc cao trào sau cả thân mình Seok Jin đều xụi lơ ở trên giường nên ngón tay Jung Kook khó tránh khỏi có chút không tiện. Tay phải đi khuếch đại nơi tiêu hồn, còn tay trái nâng đùi phải Seok Jin lên, đặt trên vai mình.

Kỳ thật ngay lúc ngón tay Jung Kook tiến vào, Seok Jin liền nổi lên cảm giác kỳ dị, mà khi hắn vừa động thì càng làm cho cảm giác kia bộc phát rõ ràng hơn. Sau đó Jung Kook nâng chân trái Seok Jin lên, Seok Jin vội nhắm mắt lại, hắc ám vô tận cùng màu máu đỏ tươi tái hiện ở trước mắt. Cậu cắn chặt môi nói, chớ sợ, đã không phải là ngày ấy nữa rồi.

Jung Kook thấy Seok Jin nhu thuận, sớm kiềm chế không được, hương vị của Seok Jin là hắn lần đầu thưởng thức, điều đó càng kích khởi sắc dục vô tận. Từ đầu ở Phác trang, Seok Jin luôn kháng cự những cám dỗ của Jung Kook, giờ phút này tình yêu trong lòng hắn càng sâu mà hiển nhiên Seok Jin cũng có đáp lại, khiến cho Jung Kook lại không chịu nổi. Hơn nữa đã lâu hắn chưa từng cùng ai sinh hoạt vợ chồng, hiện nay nếu không phải sợ Seok Jin giận thì hắn đã sớm đấu đá lung tung. Từng giọt mồ hôi rơi xuống, trước đầu ngón tay đắm chìm tại u huyệt chật hẹp bên trong, phân thân to lớn nóng rực để ở lối vào, chỉ đợi Seok Jin thích ứng là có thể thực hiện.

Cảm giác được thân thể Seok Jin có chút buộc chặt, nghĩ chắc là bởi vì u huyệt chưa quen, mội đặt trên người Seok Jin loạn hôn, hy vọng có thể làm cậu phân tâm mà thả lỏng. Mãnh liệt hôn lên môi Seok Jin, mùi vị huyết tinh đột nhiên nhảy vào trong miệng.

Hương vị máu của Seok Jin thật sự rất quen thuộc đối với Jung Kook, thần trí từ hỗn loạn bỗng nhiên bừng tỉnh, rời khỏi môi, ánh mắt mở to nhìn Seok Jin. Seok Jin mím chặt miệng, cả đôi môi đỏ sẫm, thế nhưng lại có vẻ kiều mỵ. Jung Kook buông ra thân thể Seok Jin, đưa tay quệt lên môi mình, trên tay toàn là màu đỏ tươi ghê người.

Tay dừng trên môi Seok Jin, chậm rãi tách ra, bên trong huyết nhục đã mơ hồ, tâm nhất thời trống đỗng: "Jin, nếu ngươi không muốn ta chạm vào, chỉ cần ngươi nói một câu cự tuyệt, ta tuyệt không ép buộc ngươi ——"

"Không phải." Seok Jin cũng lắc lắc đầu, tay trái vươn khoát lên trên vai Jung Kook, "Jung Kook, ta không có kháng cự ngươi, ngươi đừng nghĩ nhiều."

"Vậy tại sao ngươi ——" Đôi mắt Jung Kook dừng tại tay trái Seok Jin, ngón út mềm oặt vô lực như đang kể tội hắn. Hắn bỗng nhiên hiểu rõ, lúc trước bên trong địa lao chính mình đã đánh gãy tay chân và những vết thương trên người Jin là như thế nào?

Mình đem hai chân Jin trói vào xích sắt, tách ra hai bên thật to treo trên không trung, sau đó ...

Jung Kook chợt thấy khí huyết bốc lên, thậm chí như muốn hộc máu. Hành động đối đãi với người yêu là do một tay mình gây nên. Giờ mình còn có tư cách gì chạm vào Jin, có tư cách gì muốn thân thể Jin, có tư cách gì thương Jin, hay thậm chí làm cho Jin yêu mình? Mình luôn luôn nói nhất định phải bồi thường Jin, nhất định phải đem tất cả khổ sở của Jin đều tan biến hết, nhưng đã làm thì cũng làm rồi, cho dù có đem Jin phủng trong lòng bàn tay cũng không thể xóa đi tàn tích đối đãi hết sức tàn nhẫn này.

Sắc mặt hắn trắng bệch, rời đi cơ thể để cho chính mình trầm mê không thôi, cầm lấy áo khoác lung tung lên người rồi xoay người mở cửa rời đi.

Seok Jin cuống quít đứng dậy, nhưng mà áo quần cậu đều bị xé rách, áo khoác lại bị ném cực xa. Đợi cậu tìm được áo trong để mặc đuổi theo ra cửa thì làm sao còn gặp bóng dáng của Jung Kook. Cậu hướng ra phía ngoài đuổi theo, cùng lúc đụng vào một người, giương mắt thấy là Woojin. Hai người đối diện đều kinh hãi: "Ngươi không bên cạnh cùng Jung Kook / Vương gia sao?"

Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đều im bặt, Woojin đuổi theo ra phủ, Seok Jin tìm đến Lee Dong Hae dặn dò vài câu liền trở về phòng thay đổi quần áo, cũng đuổi theo. Nhưng mà tìm mấy ngày, thậm chí kinh động đến Jeon đế hạ thánh chỉ tìm kiếm Jeon Vương, nhưng thủy chung không thấy người đâu.

Seok Jin cảm thấy vô cùng hối hận, tự trách mình vì sao dưới tình huống này còn suy nghĩ vớ vẩn đến chuyện cũ. Sự tình đã qua, Jung Kook đối xử với mình tốt, lại còn thiệt tình yêu mình, vì mình mà chịu không ít khổ, chẳng lẽ mình phải dùng chuyện ngày xưa để bức tử hắn mới được? Đã quyết định gần hắn vì sao còn bày ra bộ dáng như bị hại, chẳng lẽ trong lòng vẫn bất bình thậm chí làm bộ? Chẳng lẽ mình lấy những thống khổ từng chịu để thương tổn Jung Kook, hoặc lấy quá khứ chịu thua thiệt đổi lấy bồi thường?

Cười khổ, Kim Seok Jin, chẳng lẽ ngươi là người đê tiện như vậy?

Tìm không thấy Jung Kook, Seok Jin dường như chui rúc vào ngõ cụt, trong lòng không lúc nào nhàn hạ mà liên tục chỉ trích mình, đau lòng mãnh liệt khiến cho mấy ngày qua cậu ốm đi nhiều. Dù sao mình cũng thật lòng yêu tên nam tử kia, không, phải nói là vô cùng yêu hắn, nếu không thì sao lo lắng đến vậy. Mỗi đêm nhắm mắt lại mơ mơ màng màng thấy hắn, nhưng lúc nào cũng mơ thấy hắn gặp nguy hiểm, mơ thấy hắn bị thương thậm chí tử vong, mỗi khi rạng sáng cả thân đều ướt mồ hôi lạnh, bên người lại không có tên kia suốt ngày lải nhải mình lạnh hay nóng.

Gần hết một tháng, Seok Jin đã dần dần bình phục, đầu óc thanh tỉnh lên không tự oán và tự trách. Vì thế mới nghĩ nhất định là hắn đi tìm dược, nhớ rõ khi hắn vẫn là Jung Jeokie từng nói qua Bổ thiên thảo và Tẩy tủy lục, năm trước vào cung thì Jeon đế cũng nói hái Bổ thiên thảo, vậy Jung Kook đã đi tìm Tẩy tủy lục chăng? Nhưng nó là cái

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net