34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jung Kook đến quan phủ địa phương yêu cầu một con khoái mã, ba ngày liền chạy về kinh thành. Mặc dù hắn lo lắng, nhưng buổi tối cũng không thể phóng ngựa chạy chồm, vì thế vào buổi tối luyện Tẩy tủy công kia. Môn công phu này vô cùng tốt khi mới bắt đầu, rất nhanh Jung Kook liền nhập môn, cũng rất nhanh cảm nhận tới đau khổ: mỗi lần vận khởi chân khí thì mạch toàn thân biến chuyển liên tiếp truyền đến cơn đau như kim châm, lần đầu phát tác suýt nữa hắn đau đến ngất xỉu, mới biết công phu này thật là lợi hại. Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến Seok Jin sẽ đi lại như người bình thường, bao nhiêu cơn đau đều ném sau đầu, nghĩ tới Bổ thiên thảo tuy rằng sinh trưởng ở sườn núi, nhưng Hoàng Thượng phái thuộc hạ tới hái bằng tay mới được. Tiếp qua hơn tháng Seok Jin có thể đi lại được, đến lúc đó. . . . . . A a, đến lúc đó lỡ Jin lại oán giận, không chịu cho mình thân cận thì phải làm sao đây?

Jung Kook tự mắng mình là cầm thú, thân thể cảm thấy nóng vô cùng. Hắn phóng ngựa vào kinh thành, vừa mới vào thành môn thì thấy hai thuộc hạ của mình là Moon Young và Hwang Sip đến đón. Hắn chau mày, thầm nghĩ bọn họ không đợi ở Jeon Vương phủ, chạy đến cửa thành làm cái gì. Thấy trên mặt bọn họ mang theo vẻ buồn rầu, rồi lại có vài phần thoải mái, hắn thấy có vẻ rùng mình, cảm giác không ổn chút nào.

Hai người đi đến gần, Jung Kook vội vàng hỏi: "Các ngươi canh giữ ở cửa thành làm cái gì? Quý phủ xảy ra chuyện sao?"

Hai người liếc nhau, Moon Young nói: "Bẩm Vương gia, chúng thần đi ra ngoài tìm Vương gia, Vương gia rời phủ gần một tháng, tất cả mọi người trong quý phủ lo lắng không thôi. . . . . ."

"Lần này do ta quá vội, đã quên công đạo một tiếng." Jung Kook nói, lập tức đem đề tài chuyển tới người mà mình quan tâm, "Seok Jin đâu? Jin ở trong phủ sao?"

Hai người lại liếc nhau, Jung Kook thấy bọn họ ấp a ấp úng, liền hốt hoảng: "Jin ở nơi nào, các ngươi mau nói ra a!"

"Vương gia, mười. . . . . . mười mấy ngày nay Kim công tử luôn đi tìm ngài. . . . . ." Hwang Sip miễn cưỡng mở miệng, nói chuyện có vài phần do dự, "Dạ. . . . . . Ba ngày trước hắn ra khỏi thành tìm ngài, sau đó. . . . . . không thấy trở về. Chúng thần đi tìm khắp nơi nhưng cũng không tìm được ký hiệu Kim công tử lưu lại. . . . . ."

Jung Kook ngây dại, lập tức mở miệng, thanh âm bất ổn: "Jin đi hướng nào?"

"Kim công tử về đi hướng Hộ Huyền, có người nhìn thấy hắn qua sông lớn, sau đó không biết tung tích." Moon Young trả lời, "Lee Sam và Jimin đã phân công nhau đi tìm. . . . . ."

Hắn chưa nói xong, chỉ thấy Vương gia nhà mình đã giục ngựa giơ roi, quay đầu hướng Tây mà đi. Moon Young và Hwang Sip đều kinh hãi: "Vương gia, ít nhất ngài phải mang theo Woojin a!" Nhưng mà làm sao tới kịp, hai người thương lượng vài câu, Moon Young đuổi theo Jung Kook, còn Hwang Sip hồi phủ triệu tập mọi người. Giữa lúc này hai người cũng oán giận nhau vài câu, trách đối phương không chịu ổn định Vương gia, hẳn là trước lừa ngài hồi phủ đi. Mà hiển nhiên hai người đều hiểu rõ chủ tử nhà mình, nghĩ muốn giấu diếm được Vương gia, thật không phải là chuyện dễ dàng như vậy.

Sông lớn cách kinh thành bất quá chỉ nửa canh giờ lộ trình, Jung Kook kỵ hảo mã nên tất nhiên là rất nhanh tới. Moon Young và Hwang Sip võ công hai người cực cao còn khinh công thì bình thường, Jung Kook đã lên thuyền tới bờ bên kia rồi Moon Young mới đến nửa bờ bên này. Đợi hắn qua sông thì cũng chẳng thấy bóng dáng Jung Kook đâu.

May mắn tướng mạo Jung Kook tuyệt đẹp, chỉ cần gặp mặt hắn một lần là khó thế nào quên được, bởi vậy trên đường dò hỏi mọi người rất dễ dàng. Hộ Huyền là vùng lân cận ở kinh thành, khung cảnh ở đó không bằng kinh thành, nhưng cũng phồn hoa náo nhiệt.

Khi vào Hộ Huyền, Jung Kook chỉ biết đi hướng Đông Nam, rốt cuộc tìm không ra hành tung cụ thể Moon Young đành phải đi vào nội thành tìm từ Đông sang Nam đến đâu hay đến đó, hy vọng có thể phát hiện một chút dấu vết để lại.

Tuy rằng hắn là đệ nhị cao thủ do Jung Kook sắp xếp, nhưng từ trước đến nay say mê võ học, cũng không xử lý tục vụ, bởi vậy khuyết điểm là thiếu khả năng ứng biến, phần lớn sự vụ cao thấp trong Jeon Vương phủ đều là Lee Sam và Jimin để ý. Đối mặt loại tình huống này, hắn thật sự không biết làm sao, chỉ có thể hy vọng Hwang Sip nhanh dẫn người lại đây. Đồng thời hy vọng Vương gia nhà mình ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì mới tốt a, nếu không hộ vệ như bọn họ thật sự là chết ngàn lần cũng bất năng chuộc tội.

Sau nửa canh giờ Woojin – Lee Sam – Jimin – Hwang Sip đều chạy tới, bọn họ có kinh nghiệm hơn Moon Young nhiều lắm, lục soát tứ thành, rất nhanh liền tìm được Jung Kook.

"Trong cơ thể Jin có Thiên lý hương, khẳng định Jin ngay tại nơi này!" Jung Kook ở một nhà khách điếm tại Đông Nam thành tìm kiếm từ trên xuống dưới, không chút để ý đến thuộc hạ khuyên bảo, "Tại phụ cận này hương khí hiện lên rõ ràng, Jin đã dừng lại trong này, hơn nữa. . . . . . hơn nữa khẳng định bị thương. . . . . . Ta muốn tìm Jin thật nhanh, các ngươi đừng cản trở ta!"

"Vương gia, ngươi là nói Kim công tử bị thương?" Lee Dong Hae tiến lên hỏi, "Nhưng bằng võ công Kim công tử, rất ít ai có thể chế được hắn không phải sao? Chỉ sợ. . . . . . Kim công tử gặp phải địch nhân."

"Dư nghiệt của Ảnh môn?" Jung Kook bối rối, tâm hơi hỏang, lập tức nghĩ đến, "Đúng, ta lại quên mất, lần trước người nọ tới ám sát ta nhanh như vậy, chứng minh người của Ảnh môn ở vùng kinh thành, chẳng lẽ là bọn họ bắt Jin?"

Hắn thực hiểu biết Seok Jin, trừ phi là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không Seok Jin quyết bất lưu tin tức mà biến mất. Võ công của Jin ít có người có thể theo kịp, nếu xảy ra ngoài ý muốn thì đó là cường địch. Mà hiềm nghi nhất đó là Ảnh môn.

Jung Kook nghĩ đến đây, biểu tình trên mặt trở nên có chút làm cho người ta sợ hãi: "Chúng ta đi lên huyện nha Hộ Huyền, nếu Ảnh môn dám đả thương Seok Jin, ta nhất định sẽ khiến bọn họ chết không toàn thây!"

Tới huyện nha, Huyện thái gia sợ tới mức hồn phi Jeonh tán, thầm nghĩ Jeon Vương gia đến tiểu huyền này làm cái gì, chẳng lẽ phải thu đỉnh ô sa chăng? Jung Kook cũng không quản hắn run run, mở miệng hỏi hắn chút vấn đề, rồi đem tất cả nha dịch bộ khoái huyện nha đưa tới nói rõ sự tình. Sau đó cầm binh phù, tay lại run rẩy lên.

Lee Dong Hae một mực im lặng bên cạnh Jung Kook, giờ phút này cũng biết được nơi Seok Jin ở: "Mặc dù Đông Nam thành buôn bán trù phú không ít, nhưng nghe Huyền quan nói, chỉ có Jung phủ buôn bán nộp thuế rất quy củ, ngày tết hiếu kính xuôi ngược chuẩn bị, chưa bao giờ sinh ra quá sự. Thương gia như vậy cũng thật hiếm gặp."

"Lai lịch không rõ, tất có vấn đề. Hộ huyền cũng không phải là hảo địa phương, cách kinh thành gần như vậy theo lý mà nói lên Hộ Huyền thì mọi người đi kinh thành buôn bán còn hơn, bọn họ là từ bên ngoài đến nơi này." Jung Kook hừ lạnh nói, "Việc buôn bán? Bọn họ buôn bán không lớn, chiếm được địa phương thật không nhỏ a!"

"Vương gia đã có định luận, vì sao không phát binh vây phủ?" Lee Dong Hae hỏi, "Người trong Ảnh môn còn lại không nhiều lắm, nhưng cũng không dễ đối phó. Thuộc hạ vừa mới phát lệnh điều binh, nhưng trong lúc này khó có thể tới lập tức, lỡ Jung Hoseok thừa dịp này chạy. . . . . ."

". . . . . . Hắn sẽ không chạy." Jung Kook nói, thanh âm hơi run, "Jin ở trong tay hắn, hắn sẽ chạy như thế nào? Hắn còn chờ dịp dùng Jin đến uy hiếp ta đâu, hắn biết chỉ cần Jin ở trong tay hắn thì cái gì ta cũng không dám làm. . . . . ."

"Vương gia?" Lee Dong Hae thấy trên mặt hắn đầy sát khí nhưng tất cả lại đều không thấy, nét mặt hiện lên yếu ớt vô tận, không khỏi có chút hốt hoảng. Hắn biết rõ Kim Seok Jin quan trọng với Vương gia cỡ nào, nhưng tại thời khắc mấu chốt này, nếu Jung Kook có chút rối loạn thì sự tình chỉ phát triển theo hướng bất lợi, "Vương gia, ngài đừng hoảng hốt, Kim công tử phúc thiên mệnh đại. . . . . ."

"Sao ta lại không hoảng!" Jung Kook cúi đầu, thanh âm lại lên cao, "Tại ta, nếu lúc ấy ta không nóng vội như vậy thì tốt rồi, nếu ta công đạo một tiếng thì tốt rồi. . . . . . Jin, người bị bắt chính là Jin a, ta có thể nào không hoảng hốt!"

Hắn nắm chặt tay, cảm thấy trong lòng bàn tay lạnh lẻo, mồ hôi lạnh không ngừng thấm ra. Miệng lẩm bẩm, ngay cả chính hắn cũng không biết mình lẩm bẩm cái gì: "Vừa rồi ta rất sợ, ta nhớ rõ núi Seoraksan có đạo phỉ thường lui tới, trước kia có người báo qua, ta không có để ý cũng không phái binh đi tiêu diệt, ta nghĩ vạn nhất Jin bị những người đó bắt kia chẳng phải là ta hại Jin; còn nghe nói sông lớn có một dòng nước có độc, ta cũng không quản, nếu Jin rơi vào thì làm sao bây giờ, hiện tại Jin chỉ dùng được một tay nên không tiện bơi lội. . . . . . Ta sợ muốn chết, nhưng Jin vẫn xảy ra chuyện. . . . . . Hộ Huyền. . . . . . trước kia không phải có quan viên báo có người đột nhiên mất tích sao, lúc ấy ta không thèm để ý, hiện nay nghĩ đến, những người đó nhất định là phát hiện Ảnh môn vì thế bị giệt khẩu, lúc ấy ta vì cái gì lại không đi tra?"

Giọng hắn ngày càng trầm xuống, mang theo nghẹn ngào: "Nếu lúc ấy ta đi tra, có lẽ bây giờ Jin sẽ không xảy ra chuyện phải không? Đúng vậy, lúc đó còn có người ở Hộ Huyền ngăn đón trước cỗ kiệu ta, hình như là người trong nhà bị mất tích. . . . . . Vì sao ta lại cho người đánh hắn? Bao vây Jung phủ? Có thể bao vây Jung phủ không? Lee Sam, ngươi cũng không phải chưa thấy qua trường hợp tấn công phủ nha. . . . . . Một mảnh hỗn loạn, hỏa quang khắp nơi. . . . . . Nếu đả thương tới Jin,. . . . . . Lỡ người của ta bị trọng thương, lỡ Jung Hoseok trong lúc tức giận khai đao với Jin thì làm sao bây giờ? Chỉ cần Jin không có việc gì, tánh mạng người trong thiên hạ ai ta cũng không cần, nhưng Seok Jin cũng chỉ là một người trong thiên hạ a, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ Jin bị. . . . . ." Tên kia làm gì hắn cũng chả muốn sống. Nhưng hắn luôn muốn sống cùng Jin, bốn mươi năm, năm mươi năm, sáu mươi năm. . . . . . thậm chí cả kiếp sau, hắn chỉ sợ trên đường hoàng tuyền không tìm thấy Jin. Cho nên nội tâm sợ hãi cực kỳ, tưởng tượng đến tánh mạng Jin đang treo ở trên tay người khác liền cảm thấy ngay cả hô hấp cũng đình chỉ. Trong đầu cái gì đều không có, dù cho kế sách, chỉ cần nghĩ tới bất cứ trường hợp nào xấu nhất, hắn hoàn toàn không thể tiếp tục suy nghĩ nữa.

Jung Kook cũng không biết mình lại bất lực, vô năng như vậy, ngay giờ phút này không dám làm bất cứ việc gì. Tại nơi khách điếm lân cận, hắn tinh tường ngửi được hương khí trên người Seok Jin, hương kia là loại dược mà hắn hay bốc thuốc nấu chung cho cậu, vì hắn sợ Seok Jin bất cáo nhi biệt như ngày ấy (ra đi không lời để lại). Hương khí này là một mùi hương nhàn nhạt, chỉ Jung Kook mới có thể ngửi được. Mà ở khách điếm, hương khí kia thoáng chốc mãnh liệt, nhất định là Seok Jin chảy huyết. Rồi sau đó hương khí đột nhiên suy yếu, mùi thuốc lấn át cả hương khí làm cho hắn không tìm thấy phương hướng nữa. Mặc dù Jung Kook không biết ba ngày trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng phỏng đoán cũng có thể suy ra. Seok Jin đã bị thương khi bị bắt, mùi thuốc kia cũng không phải Seok Jin mang theo trên người, mà là của Jung Hoseok —— ít nhất Jung Hoseok cũng biết cầm máu cho Seok Jin, tình cảm hắn đối với Jin hẳn là sẽ không đến mức làm khó Jin.

Thậm chí Jung Kook còn có cái ý nghĩ trong đầu: cho dù để cho Jung Hoseok có được Seok Jin thì cũng có thể hy vọng Jin không xảy ra chuyện gì. Thậm chí Jung Kook còn mong Jung Hoseok có cảm tình sâu đậm với Seok Jin để có thể vì Jin mà buông tha cho mưu đồ làm phản, nếu hắn có thể mang Seok Jin cao bay xa chạy thì tốt rồi, chỉ cần đừng tổn thương Jin. . . . . .

"Vương gia! Mũi tên truyền thư!" Jung Kook hoàn toàn không có nghe đến tiếng phóng thư xẹt qua, thẳng đến Jimin lớn tiếng kêu lên, hắn mới phục hồi tinh thần lại tập trung nhìn vào, trên tường cắm một nhánh tên, phiá đầu tên có một cuộn giấy, vì lực bắn nên nó vẫn còn run run. Tay Jung Kook so với mũi tên còn run lợi hại hơn, rút giấy viết thư rồi chậm rãi mở ra.

Lee Dong Hae đứng một bên nhìn, thậm chí lo lắng Jung Kook run rẩy quá mức lợi hại, hắn đem giấy viết thư xé thành hai nửa. Lão gặp sắc mặt Jung Kook trắng bệch, thầm nghĩ không tốt, đảo mắt thì thấy trên mũi tên còn treo một vật lấp lánh, vội bắt đến.

"Đó là chiếc nhẫn ta tặng Jin." Giọng nói của Jung Kook đột nhiên vang lên, lẳng lặng nói, "Bên trong chiếc nhẫn của Jin có khắc một chữ "Thiên", của ta có khắc chữ "Jin"."

Lee Dong Hae nheo mắt nhìn lại, quả nhiên bên trong chiếc nhẫn có chữ "국" (Kook), lúc này thầm nghĩ xong rồi. Hiển nhiên Seok Jin đã rơi vào trong tay đối phương, lại không biết tờ giấy kia viết cái gì. Chỉ nghe Jung Kook nói: "Lee Sam, Jung phủ giữ hang Gwangmyeong, ngươi có biết không?"

Lee Dong Hae sửng sốt: "Thuộc hạ biết."

"Các ngươi đi về phía Hang động Gwangmyeong, chờ mệnh lệnh của ta." Jung Kook đứng dậy, nói tiếp, "Tự ta đi tới Jung phủ, các ngươi ai cũng không được vọng động, hiểu chưa?"

"Rầm" một tiếng, tất cả mọi người trong phòng quỳ xuống: "Vương gia, ngài chớ mạo hiểm!"

Jung Kook cũng không để ý tới bọn họ, tự ra khỏi phòng. Lee Dong Hae nhìn mọi người quỳ đầy đất, ánh mắt biến ảm: "Các ngươi không đi theo Vương gia bên người cho nên các ngươi không rõ."

"Nếu Kim công tử đã chết, làm sao Vương gia có thể sống một mình?"

Ngay cả Woojin đều không thể đuổi kịp, dù sao bây giờ là ban ngày, khinh công Woojin có cao tới đâu cũng khó ẩn hình. Bất quá Woojin cũng không giống những người khác ngồi yên chờ, mà là trộm lẻn vào cửa sau của Jung phủ.

Còn Jung Kook lại đừng đừng đi vào cổng chính. Jung phủ rất lớn, bất quá đại sảnh cách cổng chính không xa, đi một lát đã tới. Người dẫn đường mở cửa, Jung Kook nhìn sang, liếc mắt một cái thấy được Seok Jin. Cậu đang ở đó, trong mắt gần như rơi lệ.

Người trong Jung phủ không nhiều, đám người Ảnh môn đã bị Jung Kook càn quét gần hết toàn bộ, hiện nay đang đứng tại nơi này là những cao thủ đào thoát được. Khúc thị huynh đệ ở đây, mà Seok Jin bị trói rất chặc vào ghế không thể nào nhúc nhích được, có lẽ huyệt đạo cũng bị điểm trụ.

Jung Kook vào đại sảnh, đôi mắt luôn luôn tập trung trên người Seok Jin một chút cũng không dời. Jung Hoseok nở nụ cười: "Tại hạ vốn nghe nói Jeon Vương gia trời sanh lạnh lùng vô tình, không thể ngờ được lại thích một người, thật quá thâm tình đến tận nơi đây."

Nghe được lời hắn nói, Jung Kook mới thoáng dời ánh mắt liếc hắn một cái: "Đương nhiên là ngươi không thể nào ngờ, cho dù ngươi có thích ai đi chăng nữa thì ngươi cũng sẽ không vì hắn mà vứt bỏ cái dã tâm của ngươi. Mà ta trừ Jin ra, cái gì cũng không cần."

"Ta thích ai thì có gì mà quan trọng?" Đáy mắt Jung Hoseok hơi hơi hiện lên tức giận, lại còn có mơ hồ chua sót, "Việc hắn chọn ta, hay việc ta vứt bỏ tất cả hay không thì hai chuyện đó đều không liên quan."

"Ngươi nhất định sẽ không." Jung Kook hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lại thủy chung ôn nhu dừng trên người Seok Jin, "Hơn nữa trong lòng Jin chỉ có ta, vĩnh viễn cũng sẽ không có một chổ nào dành cho ngươi."

"Tùy ngươi nói như thế nào." Jung Hoseok lạnh nhạt nói, "Dù sao với tình thế hôm nay, Jeon Jung Kook, ngươi đi vào Jung phủ này cũng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi!"

Jung Kook cười lạnh một tiếng, nhìn mọi người trong phòng: "Đối phó với một người có võ công bình thường như ta mà cũng bày ra mưu kế này sao? Jung Hoseok, ngươi rất cẩn thận nha"

"Cả người ngươi đều là độc, cho dù bằng chúng ta những người này cũng không dám tiến lên bắt ngươi đâu." Bên môi Jung Hoseok lộ ra một tia giảo hoạt, "Trừ phi Jeon Vương gia cởi sạch toàn thân, nếu không chúng ta sẽ không dễ dàng mạo hiểm."

"Rốt cuộc ngươi muốn cái gì, nói thẳng đi!" Jung Kook thấy Seok Jin nhíu mày nhìn về phía mình, ánh mắt lộ ra sự ngăn cản cùng với thần sắc đau lòng, biết không thể làm cho Jung Hoseok nói những lời này nữa, đơn giản cắt đứt lời hắn.

Jung Hoseok cười hắc hắc: "Jeon Vương gia, chẳng lẽ ngài không biết mục đích của ta?"

"Tuyệt đối không có khả năng." Jung Kook nói dứt khoát, trong lời nói như chắc như đinh đóng cột.

"Vương gia sao biết ta muốn nói gì, liền nói không có khả năng?" Jung Hoseok nhướng mày lên, "Huống hồ thiên hạ so ra còn kém xa Kim Seok Jin của ngươi sao? Vừa rồi là ai nói trừ hắn ra cái gì cũng không cần?"

"Ta tuyệt không ngồi vào ghế rồng kia, cả thiên hạ cũng đem đưa cho ngươi." Jung Kook nói một cách bình Jeon, ánh mắt nhìn về Seok Jin, bên môi lộ ra tươi cười, "Jung Hoseok, ngươi cũng không phải không biết tính tình của Jin, nếu ta thật sự làm như vậy thì tất nhiên Jin sẽ hận ta, sẽ không muốn sống bên ta trọn đời. Ta thà rằng cùng chết với Jin, cũng không cần Jin phải vì ta mà làm gì, từ nay về sau đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không thể tách rời ta được."

Jung Hoseok hơi hơi chấn động, Jung Kook theo dõi từng cử chỉ của gã, rồi nhìn về phía Seok Jin mâu quang càng ôn nhu: "Từ trước ta cũng chưa từng đem thân phận mình ra mà kiêu ngạo, cho tới khi nhận thức Jin, ta nghĩ thật may mắn vì ta là Vương gia, là người trong vương pháp. Bởi vì ta và Jin đều là người công môn, cho dù lúc bắt đầu ta đã phạm sai lầm, nhưng cũng không thể không vãn hồi sai lầm. Chỉ có ai như Jung minh chủ đối đãi lệnh phu nhân như thế nào đó, mới là trí mạng a." Jung Kook nhìn sắc mặt Jung Yunho đại biến, biết tâm hắn đã bị lời nói cua mình làm rối loạn, rồi nói tiếp, "Với ta mà nói, quốc gia này thuộc về ai căn bản không trọng yếu, vì Jin, mười cái ghế rồng ta đều có thể tống xuất đi, nhưng Jin sẽ không đồng ý. Jung Hoseok, đầu óc ngươi thật nông cạn, không có khí độ thống trị thiên hạ, nếu so sánh thì Tam hoàng tử chắc chắn là đấng minh quân. Hiện giờ ngươi đã là đường cùng, nếu ta vì Jin mà đem thiên hạ cho ngươi, Jin không chỉ tự sát mà muôn đời cũng không tha thứ ta."

Jung Kook nhìn đến ánh mắt ngợi khen của Seok Jin trong lòng ngọt ngào, hơi hơi nhấp mím môi, ý muốn hôn ngươi. Seok Jin đỏ mặt lên, nhưng cũng nhấp nhấp môi dưới —— huyệt đạo toàn thân cậu bị điểm nên cũng chỉ có thể làm động tác thật nhỏ như vậy.

"Ta bắt ngươi làm con tin, ta không tin Jeon đế không cứu ngươi!" Jung Hoseok biến sắc, hung hăng nói, "Lão không phải vì cha ngươi cái gì cũng chịu làm sao? Ghế rồng đối với lão mà nói không là một thứ gì đi!"

Ánh mắt Seok Jin lộ ra vẻ hoảng loạn, Jung Kook ôn nhu nói: "Jin, ngươi đừng lo lắng, cho dù tự sát ta cũng không để bị bắt. Thuộc hạ của ta tại Hộ Huyền, một khi bọn họ xác định ta đã chết, chắc chắn lập tức tấn công nơi này." Nói xong cầm lấy dao găm kề ngay cổ mình.

"Muốn chết? Ta thật muốn nhìn ngươi có bỏ được hay không!" Jung Hoseok hừ một tiếng, đi đến bên Seok Jin, tiểu đao trong tay vung lên cắt dây thừng trên người cậu. Seok Jin vốn bị trói chặt ở ghế, giờ dây thừng được nới lỏng nhưng cậu cũng ngồi không được, lảo đảo một chút rồi ngã xuống. Jung Kook đau lòng, thấy đao trong tay Jung Hoseok đưa xuống phía dưới, mở ra vạt áo Seok Jin, lưỡi dao ở trước ngực Seok Jin lưu lại một vết máu, hắn càng hốt hoảng: "Jung Hoseok! Ngươi làm cái gì!"

"Ta thật muốn nhìn, nếu ta làm hắn đau trước mặt ngươi xem ngươi có còn kiên định như vậy không!" Jung Hoseok lộ ra vẻ hung ác, "Chết thật quá dễ dàng đúng không? Ta cho ngươi trơ mắt nhìn thấy hắn chịu tra tấn đến chết không được muốn sống cũng không xong!"

Tim Jung Kook như thắt lại, đau đến cơ hồ đứng không thẳng thân mình. Bỗng nhiên phía sau hắn truyền đến một thanh âm nữ tử: "Biểu ca, đừng ——" Jeon Somi xông vào.

Jeon Somi vừa tiến đến, tay phải hất dao găm trong tay Jung Kook ra, ngón trỏ tay trái điểm huyệt cầm máu cho hắn. Jung Kook nhìn thấy là nàng, đột nhiên cười lạnh một tiếng, vung tay lên, dao găm trong tay mình từ ngay cổ vòng theo nửa hình cung, đâm thẳng trước ngực Jeon Somi. Jeon Somi trừng mắt lớn, chỉ kịp hỏi một câu: "Tại sao..." rồi gục xuống.

Dao găm vẫn đang được nắm chặt trong tay Jung Kook, huyết theo dọc đầu dao rơi xuống, nhỏ giọt trên mặt đất. Jung Kook hơi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net