35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Seok Jin a, không ngờ vài năm không thấy, cái tên cứng nhắc như con cũng học theo người ta đàm luyến ái nha, ta nghe tiểu tử này nói tên của con, còn tưởng là cùng danh!" Jung Kook triệu tập thuộc hạ vội vàng xử lý những tên trong Jung phủ, Min Yoon Gi thì đang chăm sóc đồ đệ, một bên khai thông mạch, vì thời gian bị điểm huyệt rất lâu nên khí tức trong cơ thể sớm tích tụ, còn một bên trêu ghẹo nói. Seok Jin đỏ mặt lên: "Sư phụ. . ."

Jung Kook sợ Min Yoon Gi muốn trách mắng Seok Jin, vội vàng tiếp lời: "Là tại hạ yêu Jin trước, vì Jin không chịu nổi tại hạ đau khổ cầu xin, năn nỉ. . . . . ."

"Tính tình đồ đệ ta, ta còn không biết? Seok Jin là người vị tha, nhưng nó biết cái nào đúng cái nào sai, ngươi có uy hiếp thế nào cũng là vô dụng thôi." Min Yoon Gi liếc hắn một cái, lập tức vỗ vỗ vai Seok Jin, "Không tồi không tồi, dám làm dám chịu, đây mới là hảo đồ đệ ngoan ngoãn của ta!"

Seok Jin cười khổ nhìn về phía Jung Kook, ý muốn nói ngươi xem đây là sư phụ ta. Jung Kook cũng cười, rốt cục biết vì sao Seok Jin nghiêm Jinc, cứng nhắc và có một ít ý nghĩ lỗi thời.

"Đúng rồi đồ đệ, sao thân thể con lại bị như vậy ? Tên kia đả thương con? Sư phụ sẽ xé hắn thành tám mảnh!" Min Yoon Gi hỏi. Seok Jin không đáp, Jung Kook lại nói: "Là tại hạ."

Min Yoon Gi nhìn về phía Jung Kook, hai hàng lông mày dựng thẳng, Jung Kook cảm lại giác khí thế bức người, từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất giờ đây hắn sinh ra chút sợ hãi. Hơn nữa đối với hành động tổn thương đến Seok Jin là việc hắn vốn hối hận trong lòng, bị ánh mắt sáng ngời của Min Yoon Gi đảo qua, cảm thấy chột dạ. Seok Jin ôm lấy hắn, dấu hắn ở sau lưng, ngẩng đầu nói với Min Yoon Gi: "Sư phụ, mới bắt đầu không quen biết con liền bị hắn bắt, lúc ấy hắn nghĩ con là địch nhân, bởi vậy. . . . . ."

Ánh mắt Min Yoon Gi đầy sâu sắc, nhìn chằm chằm Seok Jin, đột nhiên cười to ầm ĩ: "Đồ đệ, vi sư thật không ngờ con sẽ khẩn trương vì một người nha!"

Sắc mặt Seok Jin biến bạch, nghe lời Min Yoon Gi vừa nói, rồi lại hồng lên: "Sư phụ. . . . . ."

"Được rồi được rồi, tiểu tử này vì con mà đi luyện Tẩy tủy lục, vừa rồi đau thành như vậy, coi như là có báo ứng. Huống chi lúc trước hắn đã từng đối xử với con không tốt, sau này ngoan ngoãn phục tùng con, điều này làm ta rất hài lòng nên vi sư bỏ qua cho hắn." Min Yoon Gi hắc hắc cười nói, thần sắc đột nhiên biến đổi, "Seok Jin, con có nghe không?"

"Hình như là sư nương thổi tiêu." Seok Jin biết sư phụ hỏi chính là cái gì, vội vàng hồi đáp. Min Yoon Gi vỗ vỗ đầu của cậu: "Không tồi không tồi, võ công thật khá." Quay đầu qua đe dọa mọi người nói, "Ai dám nói gặp ta, chờ chết đi!" Nói xong chân nhón lên, tung người bay vút, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Seok Jin rất hiểu tính tình sư phụ, nói với Jung Kook: "Sư phụ ta và sư nương thoái ẩn giang hồ nhiều năm, sư phụ từng đáp ứng sư nương không giao thiệp với giang hồ, nhưng lại thu ta làm đồ đệ, lần này vì cứu ta mà hiện thân, để cho sư nương biết bà nhất định sẽ tức giận, bởi vậy tốt nhất các ngươi không nên truyền ra ngoài là đã gặp sư phụ ta."

Jung Kook lại suy nghĩ sự tình khác, mở miệng nói: "Vì thế ngươi không nói rõ lai lịch? Nếu không như thế, có lẽ ngày đó. . . . . ." Có lẽ ngày đó hắn sẽ không nghi ngờ Seok Jin, và làm cho cậu bị nhiều thống khổ như vậy.

Seok Jin ảm đạm cười: "Đã là quá khứ, có gì mà đáng nói nữa?" Cậu nhớ tới lời sư phụ vừa mới nói, nhíu mày, "Sư phụ nói ngươi luyện Tẩy tủy lục?"

"Ừm, tuy rằng chỉ mới nhập môn, nhưng đêm nay có thể thử xem." Jung Kook nói, lòng nhao nhao muốn thử hiệu nghiệm, "Đã bắt được tên kia, giờ ta liền trở về mang theo Bổ thiên thảo, Jin, tay phải chân trái của ngươi rất nhanh là có thể hoạt động!"

"Vừa rồi ngươi đau đớn là do luyện võ Tẩy tủy lục công?" Mặt Seok Jin trầm như nước, thấp giọng hỏi, "Quyển sách kia ở đâu?"

"Hửm?" Jung Kook cố tình che dấu, giả ngu, "Cái quyển ấy chẳng phải là võ công bí kíp gì, Jin, ngươi có lấy cũng vô dụng. . . . . . Ngươi làm cái gì?"

Seok Jin không để ý tới hắn, trực tiếp đưa tay vào nội ý hắn, rút ra Tẩy tủy lục. Cậu lật hai trang, trầm giọng nói: "Tổn hại mình thân, tẩy nhân chi tủy, ngươi luyện cái phương pháp dã man này!"

"Ta. . . . . ." Jung Kook cười theo, nghĩ muốn lấy lại quyển sách, nhưng bằng võ công Seok Jin, hắn cảm thấy khó có thể thành công. Jung Kook vận khởi nội lực, hắn luyện còn thấp, đau đớn xẹt qua đáy mắt, ra tay nhanh vài phần nhưng vẫn không lấy được quyển sách kia.

Seok Jin thấy Jung Kook đau đớn, trong lòng càng bực: "Ngươi bỗng nhiên rời khỏi phủ, ta nghĩ ngươi . . . . . giận ta, sợ ngươi gặp chuyện không may, mấy ngày mấy đêm không ngừng tìm ngươi, ngủ cũng không ngon, chỉ sợ ngươi xảy ra chuyện. Ngươi lại thích ngược, vì cái này mạo hiểm thân thể. . . . . ." Cậu nghĩ đến mấy ngày nay nơm nớp lo sợ, lòng đầy vô tận hối hận, đôi mắt hơi hơi biến hồng. Cậu phẫn hận cắn răng một cái, tay trái dùng sức xé quyển sách thành hai nửa, ném xuống đất: "Chẳng lẽ tổn hại ngươi bổ ta, ta có thể cao hứng mà đứng lên sao? Ngươi căn bản là không để ta an tâm!"

"Jin. . . . . ." Jung Kook chứng kiến Seok Jin tức đến như vậy, vội vàng tiến lên ôm lấy cậu, một bên trộm nháy mắt với Lee Dong Hae. Lee Dong Hae hiểu ý, thừa dịp Jung Kook ngăn cản tầm mắt Seok Jin, vội nhặt lên hai nửa cuốn Tẩy tủy lục.

"Jin, lúc ấy là do cảm xúc của ta bị kích động nên mới không thông tri ngươi liền bỏ chạy ra ngoài, về sau ta cũng không dám nữa." Jung Kook lôi kéo Seok Jin ngồi vào một bên, cẩn thận rịt thuốc vết thương trước ngực cho Seok Jin, nhẹ giọng năn nỉ, "Jin, ngươi tha thứ ta đi, khi đó là ta không suy nghĩ cẩn thận, trong đầu chỉ có duy nhất ý muốn chữa lành thương tật cho ngươi. Sau khi tìm được quyển sách ta mới nhớ tới. Jin, lúc ta tận mắt thấy ngươi cắn môi xuất ra nhiều máu như vậy, trong lòng không biết có bao nhiêu hận mình, đều do lòng dạ ta ác độc mới hại ngươi, hại ngươi. . . . . ."

Seok Jin nghe hắn đề cập đến đêm đó, nhớ tới tình cảnh đó, không khỏi quýnh lên. Jung Kook thấy trên mặt cậu ngượng ngùng, tuy lúc không phải lúc nhưng hắn cảm thấy ngứa ngáy. Xem thuộc hạ của mình đều vội vàng làm nhiệm vụ, nổi lên lá gan hôn bên mép Seok Jin một cái.

Đương nhiên hắn nổi lên lá gan là bởi vì Seok Jin chắc chắn sẽ tức giận, mà không phải để ý ánh mắt của cấp dưới. Chính là Seok Jin bị hắn vừa hôn như vậy gò má càng đỏ hơn, nhưng không có quát lớn hắn. Jung Kook vô cùng mừng rỡ, lôi kéo Seok Jin: "Jin, người ở đây nhiều lắm, giờ cũng không có chuyện gì, chúng ta quay về kinh đi!"

"Vương gia, Vương gia!" Thanh âm của Hwang Sip từ xa xa truyền đến, Jung Kook hận đến ngứa răng: "Hwang Sip, ngươi có chuyện gì lớn mà hô to gọi nhỏ vậy hả?"

Hwang Sip tới nơi, thấy sắc mặt Vương gia sa sầm, cũng biết mình vừa lỗ mãng : "Vương, Vương gia. . . . . . không có chuyện gì. . . . . ."

Seok Jin thấy phương hướng hắn chạy tới, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: "Có phải ngươi nhìn thấy một nữ tử bị phong bế huyệt đạo?"

Hwang Sip gật đầu: "Làm sao Kim công tử biết?"

"Jung Kook, ta cầu ngươi một chuyện." Seok Jin quay đầu đối Jung Kook nói, Jung Kook liên tục gật đầu: "Jin, ngươi có yêu cầu nào cứ việc nói, đừng có ngại."

"Tuy rằng dẫn ta tới đây và cũng bắt ta chính Jihyo, nhưng nàng cũng vì ta mà phản bội Ảnh môn, suýt nữa bị giết. . . . . . Ngươi có thể đừng khó xử nàng? Nhiều nhất phế bỏ võ công nàng là được." Seok Jin khẩn cầu.

Jung Kook chấn động: "Nguyên lai ả là người trong Ảnh môn! Như vậy lần đó hạ độc ở Lộng tang đường. . . . . Là ả?"

Seok Jin gật đầu: "Ảnh môn vào Jeollanamdo không được, nên chỉ có thể phái nữ tử ở kỹ viện thám thính tin tức. Jihyo chính là một trong số đó." Cậu thở dài, "Nàng thấy quan hệ giữa ta và Huyện thái gia không tồi, nghĩ rằng ta sẽ biết tin tức nội quan phủ, vì thế cố nhận thức ta. . . . . . Còn chuyện sau này ngươi cũng đã biết."

"Không phải là ngươi thích ả cho nên mới cảm thấy khó chịu?" Jung Kook chu môi, trừng mắt Seok Jin, "Thở dài cái gì, ngươi bị lợi dụng lòng tốt, bị tính kế, ta biết ngươi nhất định cảm thấy không thoải mái vì từ đầu ngươi đã thích ả, thậm chí vì ả chuộc thân, hiện tại biết rõ chuyện như thế này mà ngươi còn giả bộ thế kia, ta tuyệt không để ý. . . . . ."

"Nếu ngươi không nói nhanh như vậy, có lẽ ta sẽ tin tưởng ngươi là không để ý." Seok Jin bật cười, vỗ lên đầu Jung Kook một chút, "Jung Kook ạ, ngươi là cái đại dấm chua. Biết rõ ta chỉ xem Jihyo như cảm tình huynh muội, lúc trước phải chuộc nàng là bởi vì nàng làm ta nhớ lại thời thơ ấu khi chứng kiến sự bi thảm của những kỹ nữ trong viện. Ta chưa từng nảy sinh tình yêu nam nữ với nàng, nếu không ngươi nghĩ rằng ta và ngươi ở chung một chổ làm gì?"

Jung Kook biết nếu hắn mà nổi chứng lên nữa thì chắc chắn Seok Jin sẽ không vui, vội chuyển biến tốt: "Jin, ngươi sẽ không thích những người khác đúng không?"

Seok Jin gật gật đầu.

"Ngươi chỉ yêu mỗi ta thôi, đúng không? Ngươi vẫn luôn yêu ta cho nên mới cùng ta một chổ đúng không?"

". . . . . . Đúng" Tuy rằng Seok Jin cảm thấy ngượng, nhưng cũng phải đáp lại với cái tên chẳng biết thẹn thùng là gì,.

"Jin, chúng ta trở về đi!" Jung Kook kéo Seok Jin, "Ta rất muốn hôn ngươi, ôm ngươi ngay tức khắc, chúng ta hồi phủ!"

Seok Jin trừng Jung Kook, sau đó xấu hổ nhìn nhìn mấy người còn tại trong đại sảnh. Mọi người đã quá quen thuôc, ngay cả đầu cũng không nâng tiếp tục làm chuyện của mình.

Vì thế hai người sớm trở về kinh thành, Jung Kook bôn ba mệt mỏi quá mức, Seok Jin lại bị bắt trói ba ngày, tuy rằng không có ngược đãi, nhưng cũng vô cùng đau —— Jung Hoseok biết rõ võ công Seok Jin cực cao, bởi vậy gã điểm huyệt toàn kinh mạch, cho nên kinh mạch Seok Jin đều tổn hại.

Nhưng Jung Kook vẫn liều mình hôn nửa ngày, ôm Seok Jin giở trò, hắn cũng không tiến thêm một bước nào nữa. Hai người ôm nhau mà ngủ, cả hai đều chỉ cần cái ôm ấm áp này mà không ham muốn gì.

.................

Joseon năm thứ tám, vào tháng hai, cuối cùng Ảnh môn đều bị tiêu diệt, môn chủ Ảnh môn Jung Hoseok, Jung Yunho đều bị xử trảm.

Trước khi đến giờ hành hình, Seok Jin mang theo Go Ara đi thăm. Jung Hoseok cầm được thì cũng buông được người, chăm chú nhìn Seok Jin sau một lúc lâu, cuối cùng không nói một câu nào. Thật ra Jung Yunho cùng Go Ara nói không ít, lúc sau đi ra, Seok Jin thấy mắt nàng hồng hồng.

Còn về Jihyo, sau khi bị phế bỏ võ công thì tìm một gian khuê phòng khác sinh sống. Nàng muốn gặp Seok Jin, bị Jung Kook kiên quyết từ chối. Bất quá Seok Jin vẫn đi gặp nàng, đương nhiên là có Jung Kook đang trừng lớn đôi mắt như hổ rình mồi cùng đi với cậu.

"Kỳ thật muội rất thích huynh, vô cùng thích, Seok Jin. . . . . ." Jihyo nhẹ giọng nói, "Lúc ấy huynh mất tích, muội đã nghĩ đến huynh có thể xông lầm vào Jeon trang. Nếu khi đó muội có dũng khí cứu huynh đi ra, có lẽ kết cục sẽ thay đổi."

Jung Kook vừa nghe vội cầm lấy Seok Jin: "Jin là của ta, cho dù ngươi có vào Jeon trang, ta cũng sẽ không đem Jin giao cho ngươi!"

Jihyo cười khổ một tiếng: "Ta biết."

Jung Kook cẩn thận ngẫm lại, người mơ ước đến Jin nhà mình thật đúng là không ít, hận nghiến răng. Thật muốn đem Jin giấu đi không để cho ngoại nhân xem, nhưng Jin còn lâu mới chịu, ai. . . . . .

Seok Jin lại bắt đầu ra ngoài bắt kẻ trộm, Jung Kook lo lắng thân thể cậu không tiện, lại gia tăng luyện công. Bản Tẩy tủy lục kia mặc dù bị Seok Jin xé, nhưng mà Seok Jin chỉ có thể sử dụng một tay nên xé cũng không xé rách hết. Jung Kook hợp lại tiếp tục luyện, mang tới Bổ thiên thảo, mỗi đêm thừa dịp Seok Jin ngủ say thì thi triển Tẩy tủy công ở trên người cậu. Vì sợ đánh thức Seok Jin, hắn còn lén bỏ thêm chút thuốc ngủ vào chén trà để tránh bị cậu phát hiện.

Chính là đi đêm có ngày gặp ma, giấy không gói được lửa. Mấy ngày nay Seok Jin có chút phiền não, bởi vì Jung Kook không hề cầu hoan, cậu biết Jung Kook sợ mình khó chịu, nhưng đã yêu nhau thì loại chuyện này vốn phải làm. Muốn bỏ cái sĩ diện xuống nói rõ ràng với Jung Kook, nhưng cố tình mỗi đêm đều cực buồn ngủ, đúng là không có cơ hội để nói.

Bởi vậy đêm nay, Seok Jin uống hết một bình trà do chính mình pha, sau đó lập tức hôn mê bất tỉnh. Jung Kook trở về phòng thấy Seok Jin té trên mặt đất, lúc này sợ tới mức choáng váng, vội giải dược cho Seok Jin. Một lát Seok Jin tỉnh lại, giờ phút này làm sao cậu còn không biết Jung Kook đang táy máy gì đó, vươn tay ra: "Sách đâu? Giao ra đây."

Jung Kook còn muốn giả ngu, chứng kiến mặt Seok Jin trầm xuống, sợ tới mức ngoan ngoãn giao ra Tẩy tủy lục. Thầm nghĩ dù sao ta cũng luyện được gần hết, không có sách cũng chẳng sao.

"Ngươi muốn nắn lại tay chân cho ta, cũng không nghĩ ta đau lòng cỡ nào khi thấy ngươi chịu khổ sao!" Seok Jin đem sách ném thật mạnh xuống đất, giọng cao lên vài phần, "Nếu ngươi thật sự yêu thương ta, tại sao lại nhẫn tâm làm cho lòng ta đau? Ngươi ——"

Cậu ngồi ở bên giường, thậm chí cả thân thể đều run rẩy. Jung Kook thấy cậu như thế, một tay ôm lấy đầu vai, tay kia ôm lấy thắt lưng, ôn nhu nói: "Jin, sư phụ ngươi có bí quyết dạy ta luyện công phu này, chỉ cần không thi nội lực, ta không có sao hết." Hắn ở bên tai Seok Jin thì thầm, "Jin, nếu ngươi không thể khang phục, ta làm sao có thể diện đối với ngươi? Mỗi khi nghĩ đến là ta hại ngươi thành như thế thì lòng ta có bao nhiêu đau ngươi biết không? Ta không đành lòng để ngươi đau, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn lòng ta đau?"

Hắn nâng lên tay trái Seok Jin, chậm rãi hôn ngón út: "Huống hồ thân thể ngươi luôn luôn bài xích ta, chẳng lẽ muốn ta vĩnh viễn không chạm vào ngươi? Jin, tình dục đối với ngươi rất lãnh đạm, ngươi có biết mỗi đêm ta đều vất vả, phải cố gắng nhẫn nhịn lắm mới có thể ngăn cản ta như cầm thú cưỡng bức ngươi, Jin. . . . . ."

"Ngươi nhịn bao nhiêu vất vả?" Seok Jin giương mày lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, rút về tay trái cởi bỏ vạt áo mình, lộ ra hơn phân nửa ngực, "Ngươi biến thành cầm thú à? Sao ta không thấy?"

Trong nháy mắt Jung Kook ngây ngốc, động tác Seok Jin làm rõ ràng là đang câu dẫn, hắn cảm thấy thật quá sức, Jin thành thật cắn răng một cái cỡi đai lưng ra. Bao nhiêu máu của Jung Kook đều xông lên đỉnh đầu, thiếu chút nữa chảy ra máu mũi.

Dưới ánh trăng, da thịt Seok Jin như ánh ngà voi, vừa kinh tâm động Jeonh vừa mị hoặc. Gương mặt hơi cúi xuống, tóc hai bên mai bay rối phiêu hạ, phất trên mặt người mình yêu nhất. Lông mi của Jin, ánh mắt của Jin, cái mũi của Jin, đôi môi của Jin. . . . . . Hắn không tự chủ nhào lên hôn môi cậu, cảm giác mình sẽ hòa vào hơi thở của cậu.

Là Jin a, độ ấm, hơi thở, tất cả đều là Jin a. Đôi môi đẹp này dùng lưỡi nhẹ nhàng vẽ bề ngoài, nơi này cười rộ lên sẽ thay đổi, nơi này gợi lên rất quyến rũ, sau đó đôi mắt sẽ hơi hơi khép lại, sự trong veo tinh khiết như dòng suối.

Jin của hắn có diện mạo rất hoàn mỹ.

Môi đưa xuống phía dưới, nâng niu quyến luyến lấy thân thể. Trên người Jin rất nhiều vết thương, trong đó phần lớn là do mình lưu lại, đau lòng hôn lên mỗi nơi. Từng có vết thương hắn vô pháp loại bỏ, hắn chỉ có thể dùng cái hôn dịu dàng của mình mà tới an ủi.

Lưng Seok Jin không trơn bóng, vết roi và những vết rạch đan xen vào nhau, tại xung quanh chữ "국" càng có nhiều vết thương nhỏ vụn, hiện giờ vẫn còn nhìn ra được. Jung Kook hôn chung quanh chữ "국", nhẹ nhàng phát ra âm thanh: "Jin, ta nghe kể một truyền thuyết, chỉ cần lưu lại tên mình ở trên người khác, dù có lên trời hay xuống đất cũng có thể tìm được hắn. . . . . . Ta có thể tìm được ngươi, vậy ngươi?"

Seok Jin quay sang, ánh mắt dừng tại chữ "진" (Jin) trước ngực Jung Kook, nói: "Ta thấy truyền thuyết này thực xuẩn."

Jung Kook ngạc nhiên, hơi hơi cười khổ, thầm nghĩ Jin chẳng phong tình gì cả. Há mồm cắn sau lưng cậu, cảm giác thân thể Seok Jin rung động, cười đắc ý.

Màn che buông xuống, ngăn không cho ánh trăng rình, Jung Kook không cho người nào được phép nhìn đến thân thể Jin, ánh trăng cũng không được. Quần áo thốn tẫn, Jung Kook cúi xuống, hôn dọc theo chân trái Seok Jin: "Jin, có cảm giác không?"

Hắn hôn đến đùi trong, Seok Jin chỉ cảm thấy ngứa, tim đập đến lợi hại, thân thể nóng như thiêu đốt. Cậu nhắm mắt lại, tùy ý Jung Kook khiêu khích, cảm giác mình hoàn toàn chìm trong dục vọng. Không đè xuống tiếng rên rĩ, cánh tay ôm lấy Jung Kook, thân thể phản ứng theo đối phương tìm tòi nghiên cứu. Người yêu đang lấy lòng mình, vì sao mình lại không đi lấy lòng hắn?

Dục vọng phát ra, cậu yên tâm giao thân xác cho người yêu bài bố, có một ít đau đớn rất nhỏ như lúc trước nhưng chỉ là lướt qua. Môi bị người yêu hôn nồng nàn, trong tầm mắt mơ hồ nhìn thấy mắt hắn lo lắng, cảm giác được hắn cứng ngắc thậm chí dừng tay lại. Seok Jin nở nụ cười, đầu khẽ nhếch lên đáp lại hôn của người yêu, thân thể phối hợp thả lỏng, bóng ma trong đầu đã không còn ẩn hiện nữa.

Jung Kook chiếm được cổ vũ, thân thể nhiệt lợi hại hơn, nhưng vẫn chịu đựng, chậm rãi khai thác nơi nhỏ hẹp kia. Thậm chí có một khắc quá khó nhịn, phủ lên người Seok Jin trực tiếp bắn ra. Nhưng mà dục vọng rất nhanh liền sống lại, không có chân chính hòa hợp nhất thể, vẫn hoàn toàn chưa đủ. Động tác thong thả mà mềm mại, cho dù ướt mồ hôi cũng không muốn đả thương người yêu dưới thân, mắt si mê nhìn cậu, sợ cậu có chút không khoẻ. Đã thấy người yêu tươi cười đầy câu nhân, trong đầu oanh một tiếng rốt cục cái gì cũng không tồn tại, dục vọng thoải mái, nháy mắt công trì chiếm đất.

Seok Jin hừ nhẹ một tiếng, Jung Kook từ trong cơn mê bừng tỉnh, liên thanh hỏi: "Jin, ngươi cảm thấy như thế nào? Có đau không? Khó chịu sao?"

Trướng trướng có chút đau đớn, nhưng mà cũng có loại cảm giác kỳ dị đang dâng trào. Seok Jin lắc đầu, nâng tay lau đi mồ hôi trên mặt Jung Kook: "Ngốc tử, ta tốt lắm."

Jung Kook hôn Seok Jin, hạ thân dò xét, chậm rãi tiến vào trong cơ thể Seok Jin. Đã lâu chưa từng cảm nhận được sự buộc chặt đến bùng nổ như vậy, người mình yêu đang cùng mình dung hợp một chỗ, hắn giữ lấy cậu, hắn nâng niu cậu. Thân thể nảy lên thỏa mãn cũng như tâm hồn, rốt cục hết thảy đã là quá khứ, giờ đây hắn đang cùng chung với cậu một chổ.

"Jin, Jin, ta yêu ngươi." Không ngừng nói câu yêu, nam tử rốt cục cũng không thể nhẫn nại mà làm động tác nhanh hơn, không ngừng ở trong thân thể người yêu ra ra vào vào. Phân thân bị u huyệt mềm mại gắt gao bao lấy, trong cơ thể người yêu đang ma xát bộ vị mẫn cảm nhất, giờ này Jung Kook đã mất thần trí quên ôn nhu, chỉ biết giữ lấy người mình yêu nhất, cuối cùng không chỉ ôm lấy thân thể mà cả tâm, vì thế chỉ biết xâm nhập rồi lại xâm nhập, tiến vào chỗ sâu nhất trong thân thể người yêu.

Seok Jin cũng mất thần, một chút đau đớn được bù bằng hàng loạt khoái cảm, lần đầu tiên cảm giác thân thiết thì ra cũng rất vui sướng. U huyệt non mềm mẫn cảm không ngừng bị đánh sâu vào, cả người gần như là tê dại, mặc cho người trên bài bố, trừ bỏ một tay ôm chặt lấy hắn thì một ít khí lực cũng không có. Thanh âm rên rỉ mà chính mình nghe còn phải đỏ mặt, nhưng mà lý trí cũng không biết chạy đi nơi nào rồi, thế nhưng rất phối hợp với hắn đem chân mở ngày càng rộng.

Hủ tâm thực cốt, lúc trong đầu thoảng qua câu tục ngữ này thì hạ thân bất giác hướng về phía trước, bắn ra chất lỏng nóng rực. Tay trái đồng thời siết chặt, để lại năm dấu tay hằn đỏ trên lưng Jung Kook. Tầm mắt lại một lần nữa như sương mù, thân thể mềm nhũn không nghe sai sử, Jung Kook lại dùng tay và môi tàn sát bừa bãi ở trên mặt cậu, cắn cắn hai nhũ hoa phấn hồng nổi lên.

Seok Jin run rẩy, sau đình không tự chủ kẹp chặt lại, nuốt lấy dục vọng của Jung Kook. Thần trí Jung Kook vốn đã cuồng si, giờ lại bị kích thích đến mất hồn thì làm sao chịu nổi, nhất thời đầu óc trống rỗng, dục vọng cuồn cuộn như thác phun trào trong cơ thể Seok Jin.

Như đi vào cực lạc, Jung Kook hơi hơi thở dốc, nằm trên người Seok Jin, ôm chặt lấy cậu, cái tay xấu xí lại lưu luyến ở trên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net