4: Khổ hình (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huyết dọc theo khóe môi rơi xuống, Seok Jin biết thân thể mình đã gắng gượng hết nổi, gân cốt nơi tay phải chân trái đều bị cắt đau điếng người, mấy lần trước mắt đen kịt cậu đều dùng ý chí kiên cường chống chọi. Máu theo yết hầu dâng lên, giọng cậu khàn khàn: "Ngươi có thể đi tới Naganeupseong tra Kim bộ khoái. . . . . . Huyện thái gia nhất định sẽ vì ta làm chứng. . . . ."

Tuy rằng đột nhập vào nhà người khác bị thất thủ, thật sự không nên nói ra thân phận của mình, nhưng những người này thật là tàn độc, tra tấn người đến mi mắt cũng chẳng còn sức để động.Nếu cương cùng bọn họ thì chỉ sợ mạng nhỏ này liền mất xác tại đây.Tuy nói chết có sợ gì, nhưng chết vì một việc nhỏ như thế này có đáng không? Cậu còn muốn giữ gìn bình yên cho Naganeupseong, còn muốn cùng những bằng hữu cười đùa, còn muốn. . . . . . đem bạc chuộc thân cho Jihyo nữa. . . . . .

Lại nghe thanh âm lạnh lung từ trang chủ: "Ngay cả cái thân phận cũng chuẩn bị dở tệ, ngươi sao cả gan ban đêm dám dò xét tới Jeon trang ta? Bộ khoái? Nhìn từ đầu đến cuối ta chẳng thấy ngươi có tí gì gọi là bộ khoái cả!" Ngón tay trắng của hắn ấn ngay ngực Seok Jin, quần áo cậu đã là rách mướp, lần này hắn trực tiếp chạm vào da cậu, ngón tay bén nhọn ấy chọc ngay vào vết thương làm cậu hít sâu một hơi, máu nhất thời trào ra nhiễm hồng cả ngón tay trang chủ. Hắn nhăn mày lại, như máu làm bẩn tay hắn, ánh mắt lộ ra vẻ ghét bỏ, "Người hạ tiện thì máu cũng bẩn. Bất quá ngươi thật xuất sắc, công lực của bọn Sownu rất phi phàm, nhiều vệt roi quất xuống như vậy mà còn chưa đánh ngất ngươi. Muốn nói ngươi là một vị bộ khoái tầm thường, ai tin?"

Seok Jin nghẹn lời, hắn nói không tin, nhưng cậu vốn là một bộ khoái tầm thường.Đối phương nếu không tin, cậu cũng hết cách. Nghĩ đến đây, cậu nâng mắt lên nhìn trang chủ kia, ánh mắt đầy thẳng thắn. Jeon trang chủ thấy ánh mắt cậu, mày nhăn càng chặc hơn, ngón tay sắc nhọn hung hăng đâm sâu vào chổ bị thương: "Nói, rốt cuộc là ai phái ngươi tới, ngươi đã biết được gì?"

"Ta tuần tra ban đêm đúng thời điểm nhìn có người lẻn vào trang phủ, lo lắng là Điệp Luyến Hoa đến 'hái hoa'..." Seok Jin lặp lại câu nói vừa rồi, Jeon trang chủ lại tát cậu lần nữa, móng tay xẹt qua sườn mặt để lại vệt xước dài trên má. Hắn bắt lấy cổ tay phải Seok Jin, dùng sức chì. Võ công Jeon trang chủ tuy không bằng Seok Jin, nhưng cũng là người lão luyện, giờ phút này công lực trên tay ngày càng mạnh, gân tay và xương cốt của Seok Jin gần như bong ra, cái đau này cơ hồ là khó có thể tưởng tượng. Seok Jin hết sức bảo trì nét mặt bình tĩnh, nhưng mồ hôi trên trán to như hạt châu không ngừng tuôn rơi, bên tay trái gồng lên nổi cả gân xanh, tay phải lại vô lực rũ xuống.

"Xem ra ngươi vẫn không chịu nói, cũng tốt, ta thật muốn nhìn ngươi còn có thể trụ được bao lâu!"Jeon trang chủ hừ mũi, thấy thuộc hạ mang những đồ mình cần về, xoay người tiếp nhận chiếc đũa cùng dây cương bằng da trâu rồi kêu bọn họ đi ra ngoài.Hắn cầm lấy dây cương quấn quanh chiếc đũa, hướng về phía Seok Jin.

Seok Jin nhìn thấy đồ vật này nọ trong tay hắn, đầu bỗng nhiên nhớ tới một vật, mặt liền trở nên trắng bệch. Cậu tuy rằng là bộ khoái, chuyện thẩm vấn phạm nhân không thuộc về phần cậu quản, nhưng trường hợp tra tấn cậu đã từng gặp qua. Hình dạng đại khái của vật này cậu cũng đoán ra được đó là cái kẹp ngón tay. Mặc dù bị cố định trên tường, thân mình cậu vẫn bất giác lui lui về phía sau, đáy mắt rốt cục lộ ra vài phần sợ hãi. Bao nhiêu đó cũng đủ rơi vào mắt Jeon trang chủ, gương mặt lạnh lùng của hắn đã lộ ra vài phần đắc ý, cầm đồ vật trong tay trùm lên mười ngón tay cậu: "Tay đứt ruột xót, ngươi còn không mau nói?"

"Ta nói đều là sự thật...A!!!" Jeon trang chủ dùng sức kẹp lại, Seok Jin nhất thời hét thảm, ngón tay đau đớn dọc theo cánh tay lủi tiến đến não, quả nhiên là tay đứt ruột xót, nhất thời đau triệt nội tâm. Jeon trang chủ vẫn đang thi triển công lực, hắn làm cái kẹp ngón tay tuy đơn giản nhưng nó rất khéo ở chổ là là làm bằng da trâu rất dai và dày công thêm lực xiết chặt quá mức. Hắn lại là người tập võ và đối phương còn bị cố định ở trên tường, nên hắn sử dụng mười phần công lực trên ngón taySeok Jin. Mạch ở cổ tay phải của Seok Jin đã bị đứt, đau đớn trên ngón tay cậu đã không còn cảm nhận được gì nữa, nhưng tay trái vẫn mẫn cảm cực kỳ, đau đến nỗi cả người cậu gần như co quắp lại. Jeon trang chủ cũng phát hiện tay trái cậu còn mạnh, buông ra tay phải, hắn cầm lấy đũa nhẹ nhàng xiết lại

"A!!!" Chiếc đũa kia không biết được làm bằng chất liệu gì mà ngón tay đã muốn da tróc thịt bong, còn chiếc đũa lại chưa gãy. Seok Jin cơ hồ cảm giác được chiếc đũa chạm đến xương cốt, mồ hôi trên trán không ngừng thấm ra như mưa, thanh âm từ lúc bắt đầu còn cao lên the thé mà giờ chỉ còn lại thấp giọng khào không ra hơi.Cậu nhắm mắt lại, toàn thân vô lực, đau đến muốn mất đi ý thức, và lại đau đến không thể mất đi ý thức.

"Hình như cái chân vẫn chưa có 'chuyện' gì thì phải?" Cậu nghe được giọng nói ác ma trước mặt, ý thức đến hắn nói cái gì phía trước thì Seok Jin cảm nhận mắt cá chân chân phải bị cái gì đánh trúng, đau đớn thẳng tận trong tim, là tiếng xương cốt vỡ vụn. Mà đồng thời tay trái chấn động, xương ngón út đã bể nát...

Mở miệng, ngay cả kêu thảm thiết đều phát không ra. Trong lồng ngực lại nảy lên tức giận cùng hận ý vô tận: Mình, tại sao lại bị đối xử thế này? Mình vốn có ý tốt, huống chi bản thân đã biểu lộ thân phận, vô luận là pháp luật triều đình hay quy tắc chốn giang hồ cũng không nên tra tấn người như vậy. Cho dù mình tự tiện đột nhập phạm vào cấm kỵ của Jeon trang, có thể lưu lại đồ vật hay thậm chí là giết mình, nhưng sao lại làm cái tra tấn người kinh khủng như thế này....

"Họ Jeon kia, những lời lão tử nói đều là thật, ngươi không tin thì giết lão tử đi! Cho dù ngươi dụng hình dụng đến cỡ nào thì cũng không có đáp án khác! Các ngươi là lũ rùa rụt cổ, lũ khốn kiếp, có năng lực thì cùng lão tử thi đấu với nhau đường đường chính chính, lũ các ngươi chỉ dám dùng hạ sách tung độc mê hương, phi!" Dựa vào lượng khí còn sót lại trong người, Seok Jin hô to lên. Giọng nói tuy rằng thô ách khó nghe, nhưng quan trọng là mắng rất rõ ràng. Cậu đem bao nhiêu ức ách trong đầu đều mắng chửi ra ngoài, giữa chừng ho khan phun ra máu.

Jeon trang chủ kia xuất thân từ cao quý, làm sao chịu được lời thô tục phố phường này, nhất thời ngây dại. Lời mắng chửi của Seok Jin thật ra cũng có hạn, phần lớn là học được từ những lần áp giải phạm nhân về ngục, có bao nhiêu đó đều lập đi lập lại. Jeon trang chủ phục hồi lại tinh thần, đôi mày thanh tú nhăn lại, đối cậu vung tay áo. Mặc dù chỉ là gió tạt qua từ tay áo, nhưng nó có xen lẫn nội lực bên trong, Seok Jin cảm thấy như có cây búa to đập vào cả cơ thể, nhất thời ngay cả hô hấp đều ngừng, tiếng mắng lại không thốt lên được. Chạm vào thương tích đầy người, máu nhỏ không ngừng.

"Hừ, đừng tưởng rằng ngươi được kẹp ngón tay, ta không còn biện pháp dành cho ngươi." Jeon trang chủ rút cây dao găm ghim vào vai cậu nãy giờ ra, máu liền tuôn như nước, nghĩ vạn nhất cậu chết thì không thể hỏi được điều gì, hắn liền điểm huyệt đạo cầm máu cho cậu. Dao găm rạch một cái, quần áo vốn đã rách nát trên người Seok Jin nhanh rớt xuống. Jeon trang chủ nhìn thấy cơ thể Seok Jin trần trụi, mày nhíu lại, bỗng nhiên cảm thấy không còn chổ nào xuống tay. Trên người Seok Jin trải rộng vết roi, hầu như chằng chịt, có nơi còn chồng chất thêm vết cũ vết mới sâu đến nỗi gần như thấy xương. Jeon trang chủ luôn lãnh tâm vô tình, lần này lại không ngờ đột nhiên có chút động.

Seok Jin nhắm mắt lại, khóe môi nổi lên một tia cười lạnh: "Đau tới cực điểm chính là chết lặng, ngài xin cứ tự nhiên, họ Kim ta bất quá chỉ là một cái mạng mà thôi."

Đối với Jeon trang chủ mà nói, trước mắt chẳng cần quan tâm tới vấn đề lai lịch của cậu, mà là làm thế nào để đối phương kêu lên đau đớn cầu xin tha thứ. Trong đầu hắn xẹt qua một vài tra tấn đau đớn nhất: Đốt chảo dầu? Không được, sẽ chết người. Lột da và tróc da đầu phải cần công cụ, còn phóng dao. . . . . . Hừ, cũng sẽ chết người. . . . . .

Gương mặt đẹp như tiên của Jeon trang chủ rốt cục hiện ra vài phần khó xử, hắn hảo đọc sách, xem qua rất nhiều biện pháp tra tấn cổ quái. Nhưng từ xưa đến nay xử lý phạm nhân nào đến tay hắn động vô, tất nhiên kinh nghiệm còn non. Nếu hắn chưa từng phát minh ra các loại ám khí thì cái kẹp ngón tay làm gì nghĩ ra. Hắn suy nghĩ tới những con chữ trong sách cả nửa ngày, ngơ ngác đứng không biết nên làm như thế nào, thẳng đến Seok Jin tiếp tục mắng chửi thì hắn mới hồi phục tinh thần lại.

"Treo đầu heo! Cái này tương đối đơn giản!" Jeon trang chủ vui vẻ nói, mang theo không ít hàn băng, giờ phút này hắn giống như một tiểu hài tử tàn nhẫn, vẻ mặt hưng phấn của hắn làm sáng bừng gương mặt xinh đẹp. Seok Jin mở mắt ra nhìn đến, sửng sốt, sau đó lại là cười lạnh: "Dù sao tứ chi ta đã phế, có thêm treo đầu heo cũng chẳng sao."

Toàn thân đau đớn đã muốn tới cực hạn, mỗi tấc trên người bắt đầu chết lặng, chết lặng hòa thành thói quen không còn đau đớn. Ánh mắt quét quanh lao ngục, nhớ tới treo đầu heo thì bước tiếp theo có lẽ là đục mắt, thừa dịp còn có thể nhìn cảnh vật thì cứ ngắm cho đã thế giới này. Cho tới hiện giờ, cậu cũng không mong muốn gì, bất quá bị tra tấn tới chết, có lẽ tốt hơn là để bản thân tự vẫn là được. Nam tử trước mắt này nếu như muốn mình kinh hãi mà cầu xin tha thứ, chỉ sợ hắn chưa đủ khả năng.

"Ai nói người chỉ có tứ chi thôi?" Jeon trang chủ thấy vẻ mặt khinh miệt của cậu, trong lòng nảy lên lửa giận, cảm thấy người trước mắt tuy hoàn toàn bị quản chế dưới tay mình, nhưng lại đang cười nhạo mình. Con ngươi hắn xoay động, dao găm trong tay trợt xuống phía dưới cắt đứt dây lưng quần, "Ban nãy ngươi vừa la to kêu đau không tính là hảo hán đi? Ta hiện tại làm ngươi thành thái dám, nhìn ngươi có còn ra vẻ nam nhân hảo hán không!"

Seok Jin cảm giác hạ thân chợt lạnh, gặp Jeon trang chủ vung dao găm lên, trong lòng kinh hãi liền hôn mê bất tỉnh.

Seok Jin từ từ tỉnh dậy, trước mắt là một đôi mắt cực sáng, mang theo chút cổ quái. Cậu nghĩ tới chuyện khi nãy, cúi đầu nhìn xuống hạ thể mình.Thấy vật nam chân giữa hai chân vẫn còn tồn tại, thở phào nhẹ nhõm.

Jeon trang chủ thấy vẻ mặt cậu, nâng mi cười nói: "Ra là . . . . . Dụng hình làm nhục bao nhiêu đau dớn còn không sợ, lại sợ mất hết nam nhi hảo hán sao?" Dao găm trong tay vạch tới hạ thân, cảm giác mát đánh thẳng đến nơi yếu ớt, non mềm nhất. Seok Jin cắn răng, vì chuyện xấu hổ ngất khi nãy ngẩng đầu lên: "Ngươi. . . . . ." Yết hầu cực đau, cơ hồ không thể phát ra âm thanh, cậu ho khan mấy tiếng mới có thể nói ra, "Ngươi muốn chém liền chém, dây dưa thì còn ra thể thống nam nhân gì nữa!"

Jeon trang chủ cau mày, dao găm thiếp thượng hạ thể Seok Jin: "Lại mạnh miệng, chỉ cần ta một đao đi xuống, nhìn xem ai mới không là nam nhân!"

Cái mát lạnh từ dao găm chạm vào, mũi nhọn nhẹ nhàng xẹt qua phân thân Seok Jin, chảy ra tơ máu. Seok Jin nhất thời ngừng thở, động cũng không dám động. Jeon trang chủ thấy cậu như vậy, bên môi gợi lên nụ cười trào phúng. Biểu tình của hắn rơi vào trong mắt Seok Jin, cậu thầm mắng chính mình vô dụng, cùng lắm thì chết còn cầu hắn cho mình toàn thây sao? Vì thế mở miệng mắng: "Hừ! Cho dù ta. . . . . . bị cái gì, cũng hơn ngươi cái loại nam nhân ốm yếu! Tiểu tử ngươi quá ẻo lả, phải dựa vào những thủ đoạn vô sỉ cưỡng bức người khác..."

"Bốp" một tiếng, cậu bị đánh lệch cả mặt, thân mình treo giữa không trung lay động kịch liệt. Giờ phút này tay chân cậu dường như đã phá hủy xương cốt, nhoáng động lên một cái làm cả người cậu đau nhức tột cùng, cậu cắn răng, ánh mắt quật cường bắn về phía nam tử đối diện. Đã thấy Jeon trang chủ mày liễu dựng thẳng, trên mặt tức giận trầm trọng, ngực không ngừng phập phồng, hô hấp dồn dập, hiển nhiên là phẫn nộ cực kỳ.

Seok Jin xưa nay đối với kỹ nữ và người hầu đều rất lễ kính, nếu không phải nam tử trước mắt nhục nhã cậu đến tận đây thì cậu cũng sẽ không nói tới bực này.Cậu lại không biết Jeon trang chủ từ nhỏ bởi vì dung mạo xinh đẹp tuyệt trần mà luôn gặp không ít khó khăn, cho nên hắn cực kì ghét ai gọi hắn là nữ nhân, càng huống chi xưng hô là "Ẻo lả". Lúc này cơn thịnh nộ của Jeon trag chủ dâng lên, đôi mắt to nheo lại, khí thế toàn thân trở nên cường và nguy hiểm.

"Hừ, ta thật muốn nhìn..." Jeon trang chủ vươn tay trái nâng cằm Seok Jin, thần sắc phẫn nộ còn có mấy phần cợt nhả, "Rốt cuộc ngươi so với ta nam nhi đến cỡ nào." Môi trên hơi mỏng của hắn nhếch lên, tay phải hạ dao dăm xuống, bắt lấy phân thân của Seok Jin, "Nếu. . . . . .ngươi bị người khác đặt ở dưới thân, bị cắm vô rút ra giống như nữ nhân thì..."

Seok Jin chấn động, phân thân bị nam tử cầm lấy vuốt lên xuống dường như có chút khoái cảm, nhưng mà chổ non mềm vừa bị dao găm rạch nay bị nam tử xoa bóp liền chảy máu, đau đớn. Seok Jin từ trước đến nay chưa bao giờ đi đến kỹ viện, bị chạm nhẹ như vậy khiến cho cả người cậu tê dại. Jeon trang chủ nâng mi, lộ ra một nụ cười quyến rũ, tại địa lao hôn ám này có thêm vài phần quỷ dị.

Hắn cúi xuống bung mở ra hai chân Seok Jin, sau đó đưa tay nắm lấy đầu gối chân trái của cậu dùng sức nâng lên đến bả vai. Seok Jin chỉ cảm thấy xương hông như vỡ ra, lay động toàn thân, xích sắt quấn trên tay thoát ra tiếng vang boong boong. Nam tử ý cười không giảm, túm lấy xích chân trái cột lên chung với tay trái, điều đó làm cho hạ thân Seok Jin hoàn toàn lộ ra. Nam tử lại còn chưa bỏ qua, đem chân phải của cậu xử lý giống chân trái. Cả người cậu treo ở không trung, hai cánh tay tách ra, bị xích sắt cố định trên tường, hai chân dang rộng buộc chung vào cánh tay, địa phương bí ẩn yếu ớt nhất bại lộ tại người trước mặt, không chừa cho cậu nửa điểm che lấp.

"Ngươi. . . . . .Ngươi làm cái gì?" Tất cả sức nặng đều treo trên hai sợi xích nhỏ, cổ tay bị lặc đầy máu, có chổ mạch bị chèn ép tới nổi tự bung máu mà chảy. Tay chân đều rũ xuống, hơi chút động sẽ khiến cho tứ chi đau đớn vô tận. Nhưng mà cảm thấy thẹn nhất là toàn bộ cơ thể bị phơi bày trước nam nhân kia, khiến Seok Jin không thể không vặn vẹo thân thể, lại chỉ có thể khiến Jeon trang chủ càng đắc ý.

"Đáng khen, ngươi chờ không nổi ta thượng ngươi sao?" Nam tử nâng tay đặt tại ngực Seok Jin, ngón tay sờ lên hai đầu nhũ hồng nhạt. Trước ngực của Seok Jin cũng thương tích đầy mình, hai điểm nhỏ toàn là vết roi, cơ hồ biến dạng. Ngón trỏ của Jeon trang chủ khép lại, hung hăng đột kích điểm nhỏ, dùng sức xoa bóp. Seok Jin "A" một tiếng kêu lên, nơi mẫn cảm nhất trên người bị tàn phá đau như kim châm xông thẳng vào não. Thân hình treo trên không trung cố dùng sức lui lui về phía sau lại tác động đến những nơi bị thương khác không khỏi làm cho cậu run rẩy.

Jeon trang chủ so với vóc người Seok Jin thì ốm hơn, đôi tay khác của hắn xoa nắn vài nơi khác. Jeon trang chủ đưa tay xuống thăm dò phía dưới, vừa vặn nắm lấy phân thân Seok Jin: "Còn nói chính mình là nam nhân, chẳng ngóc đầu dậy nổi, thật vô dụng."

"Ngươi làm cái gì!Buông!"Seok Jin vừa giận vừa thẹn, trên mặt đỏ lựng, không biết người nam tử này tại sao phải làm như vậy? Vết thương trên người lại đổ máu, tay chân gân cốt cũng đau đến gần như tê dại, bộ vị tối mẫn cảm lại bị nam tử đùa bỡn bừa bãi. Lực dưới tay hắn lúc nặng lúc nhẹ dẫn tới cậu kinh sợ, thân thể giữa cực đau thì lại có cảm giác quái dị, giãy dụa bao nhiêu lại đổi lấy ác liệt chơi đùa bấy nhiêu.

"Ta làm cái gì ngươi không biết sao?" Ngón tay Jeon trang chủ tham dò ra phía sau len vào khe hở giữa mông Seok Jin, tay còn lại đặt lên tinh hoàn. Thân mình Seok Jin chấn động mạnh, quýnh lên khi chổ phía sau bị chèn ép, mà nơi đó ngay cả bản thân cũng ít chạm tới. Jeon trang chủ thấy trong mắt cậu lộ ra mê mang, máu trên người rất nhiều lại còn ửng lên một tầng hồng, vốn ác ý đùa bỡn thì tâm tư bắt đầu phát sinh dục vọng. Hắn tà tà cười: "Ra là xử nam, bộ dạng tuy bình thường, bất quá đại gia hôm nay có hưng trí liền khai bao cho ngươi!"

Nói xong, ngón trỏ mạnh mẽ đâm vào mông Seok Jin. Seok Jin la to, đau đớn từ hạ thân vọt lên, toàn thân co rút không ngừng. Jeon trang chủ khinh bạc nói thì cậu nghi ngờ... tự hỏi những lời này nên dành cho nữ nhân thôi chứ ? Nhìn đối phương cởi bỏ đai lưng, trường bào rồi tới cạp quần thì thấy dục vọng của hắn đã ngẩng lên, hình dáng cực đại của nó không hề xứng tí nào với thân hình ốm yếu kia. Đầu Seok Jin chợt lóe lên, có vài phần cậu đã hiểu được.

Ngón tay của Jeon trang chủ rút ra cắm vào ngày càng nhanh ở phía sau mông cậu, nhưng hắn không có nửa phần thương tiếc, cứ cường lực ra vào, móng tay quét ngang dọc làm vách tràn bên trong chày xước, máu tươi chảy theo ngón tay. Seok Jin đau đến nhắm nghiền mắt, dùng hết khí lực lại chỉ có thể hơi hơi vặn vẹo, răng nanh đem môi cắn cho ra máu nhỏ xuống trước ngực. Jeon trang chủ thấy cậu thống khổ, cảm giác cậu mỏng manh giãy dụa, lại thấy tư thế cậu không chút tôn nghiêm làm cho dục vọng của hắn càng trướng to. Đôi mắt hắn bỗng nhiên phát sáng, ngón tay lui đi ra nắm chặt lấy eo cậu, hạ thể đưa về phía trước, không chút nào khó khăn kéo cả phía sau mông cậu đứng vững, đầu phân thân nhắm ngay lỗ huyệt sau mông Seok Jin, không thương tiếc cắm vào toàn bộ!

"A A A!!!"

Tại sao, tại sao lại như vậy? Hắn là nam nhân mà, tại sao? Hai chân dang rộng ra, nơi chưa bao giờ bị xâm nhập nay lại bị tính khí mạnh mẽ của người khác đâm vào, cậu cơ hồ nghe được thanh âm thân thể bị xé rách.Trước mắt là một trận đen kịt, nhưng hạ thân cố tình đau nhức cậu vô pháp ngất xỉu. Tính khí thật lớn bắt đầu quấy trong cơ thể, khe mông yếu ớt hầu như bị kéo căng ra rồi sau đó kịch liệt ra vào, thân thể bị đỉnh lên xuống phập phồng, giống gió bão sóng lớn đánh vào con thuyền phiêu lưu lênh đênh trên biển.

"Thật chặt !"Jeon trang chủ cảm giác hậu huyệt Seok Jin co rút lại như muốn chặt đứt phân thân hắn, có chút đau đớn. Hắn không lưu tình chút nào mà ra vào mang theo máu trơn nhưng vẫn rất khó khăn để di chuyển. Tức giận nhíu mày, hắn hung hăng đâm ngón tay vào vết thương ngay cánh mông của Seok Jin đang kẹp chặt vật của hắn làm cậu kêu lên thảm thiết, nhưng vẫn không thả lòng. Jeon trang chủ đối mặt với việc làm nhục vô dụng với người trước mắt, một bàn tay khác hắn để trước ngực cậu, còn tay kia hung hăng siết chặt lấy phân thân cậu.

Hậu huyệt bị hung khí vô tình xỏ xuyên, phía trước phân thân vốn có thương tích nay lại bị tàn phá, Seok Jin ngừng nhúc nhích thân thể, tùy ý người kia rong ruổi trong cơ thể mình. Nghe được thanh âm chất lỏng nhỏ giọt trên mặt đất, là huyệt nhỏ chảy máu theo đối phương đâm chọt. Seok Jin nghĩ tra tấn này vĩnh viễn không ngừng lại, đầu vô lực rũ xuống, thần chí dần dần phiêu xa, ngoại trừ đau nhức bên ngoài ra thì cũng chẳng cảm giác được cái gì.

Nam tử đối diện hưng phấn đến mắt đều đỏ, không phải chưa từng chơi đùa luyến đồng, chỉ là cường bạo người nam nhân quật cường như thế này thật khác biệt. Lại càng không nói Seok Jin bị treo như vậy ở không trung để tùy ý nhân xâm lược lại càng kích thích hắn.Trong kinh nghiệm làm tình, nam nhân này vốn có chút lãnh cảm, chẳng hề hứng thú thế nhưng giờ phút này thể xác và tinh thần của hắn lại cực thỏa mãn khi chiếm được vui vẻ trước nay chưa từng có. Cực lạc càng xông lên đỉnh đầu, một tay bắt lấy eo Seok Jin, tay kia nắm chặt bả vai, phối hợp hạ thể lay động thân thể cậu, trong miệng không khỏi rên lên chút tục tĩu.

"Còn lui nữa! Lui nữa là lão tử đâm chết ngươi! Ưm. . . . . . Kẹp thật chặt, mẹ nó. . . . . . Ta làm cho ngươi phục. . . . . . Ta đâm chết ngươi luôn. . . . . ." vài lời vô nghĩa, luật động tốc hành, phân thân bị nộn thịt cuốn lấy đỉnh vào chổ sâu nhất của đối phương. Rốt cục nam tử chỉ cảm thấy sau gáy tê rần, dưới thân cuồng loạn trước sau đỉnh tiến, sau đó thân thể dừng lại gầm lên, tinh dịch nóng ấm bắn thẳng vào cơ thể đối phương. Chậm rãi rút ra hung khí, dịch đỏ trắng chảy ồ ồ.

Seok Jin cảm giác mông mình tràn ngập chất lỏng sềnh sệch, trong nháy mắt ngay cả hô hấp đều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net