6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook không xâm phạm, quả thật thương khỏi rất nhanh, tuy rằng vẫn gầy yếu, nhưng sắc mặt cũng đã dần hồng lên. Lee Sam vô cùng cẩn thận, nhìn ra Seok Jin không muốn được nữ nhân giúp đỡ, liền dặn Jungkook tìm một lão già tới chiếu cố Seok Jin. Lão già tên Hwang Sip (số 10), người tuy đã già nhưng võ công vẫn có thể chăm sóc Seok Jin. Có điều tính tình lão cực cổ quái, thường thường im lặng ngồi bên giường cả ngày, ánh mắt nhìn vách tường trân trối, như đang tìm mạng nhện.

Lão không nói một lời, Seok Jin so với lão còn trầm mặc hơn vài phần, ngay cả giải quyết đều là dùng tay ra hiệu. Vài ngày qua, Hwang Sip cũng bội phục bản lĩnh chịu đựng của Seok Jin, không có việc gì làm thì cùng Seok Jin nói vài câu. Seok Jin hạ quyết tâm điều tra Jeon gia trang, mặc dù chẳng muốn phản ứng đến người này, mà vẫn phải lời qua lời lại. Hwang Sip không biết lai lịch Seok Jin, nghĩ cậu chỉ là nam sủng không thuận theo Jeon trang chủ, cộng thêm Seok Jin cố ý nói lời khách sáo, lão nhiêu cũng kể ra hết. Tuy nhiên võ công của Hwang Sip thấp, năng lực cũng có hạn, nên biết được sự thật không nhiều lắm. Về thân phận Jeon Jungkook, dù lão có chết cũng chẳng dám hé ra nửa câu, nói đơn giản là trang chủ quanh năm đều ở bên ngoài, chỉ khi xảy ra chuyện gì mới đến đây. Gần nhất mắt thấy giang hồ phong ba, trang chủ liền tới đây thu xếp.

Hwang Sip chỉ lộ ra chút ẩn ý, Seok Jin cũng bất năng truy vấn, cân nhắc trang chủ này ở trên giang hồ rốt cuộc là thân phận gì. Võ công Jungkook không mấy cao, nhưng thủ hạ dưới tay khoảng mười tên đều là tuyển chọn. Vài lần Hwang Sip im miệng là vì chạm tới những chuyện làm ăn trên giang hồ của Jungkook. Ít nhất Seok Jin có thể xác định một chuyện: Jeon Jungkook tuyệt đối có âm mưu với giang hồ bốn bể.

Bộ khoái không phải là người trong giang hồ, bất quá Seok Jin có chút hiểu biết giang hồ. Cho nên ngay khi Hwang Sip thốt ra "Ảnh môn" thì Seok Jin chấn động. Ảnh môn là truyền thuyết trên giang hồ, nó huyền diệu rất khó giải thích, nhưng không ai dám chứng thật những lời đồn đãi này. Mà giang hồ đồn đãi là do tự mình suy nghĩ, hoặc là nghe những người kháo nhau mà kể. Nghe nói, Ảnh môn là bóng tối của võ lâm, hết thảy tội ác đều tụ ở Ảnh môn. Từng môn phái đều có người của Ảnh môn, nhưng ai cũng không biết là người nào. Thậm chí có người nói là môn phái giang hồ, trên thực tế có một nửa đã muốn nằm ở dưới trướng Ảnh môn. Lời đồn đãi càng kỳ quái hơn là môn chủ Ảnh môn là hậu duệ hoàng tộc, sắp đăng cơ.

Cuối cùng những lời này đều ngừng lại, nhưng đây là tin đáng ngờ nhất. Bởi vì người trong giang hồ ít cùng quan phủ lui tới, ở trong mắt bọn họ hậu duệ hoàng tộc chẳng là cái gì. Nếu thật muốn khuếch đại bối cảnh Ảnh môn, thì nói người ấy là võ lâm minh chủ từ Thiếu lâm, Võ Đang so với hoàng tộc còn hữu hiệu. Cho nên lời đồn đãi từ hoàng tộc tất nhiên có nguyên nhân, cũng không thể nói bừa. Người giang hồ không phản ứng hoàng tộc, không có nghĩa là quan phủ cho qua. Hơn mười năm nay, chỉ cần Ảnh môn thoáng xuất hiện thì đại quân sẽ bắt đầu. Làm như vậy giống như là nghiệm chứng, mà nghe được Ảnh môn có dã tâm rất lớn, có vẻ không phải tin đồn.

Chẳng lẽ. . . . . . Jeon Jungkook lai lịch bất minh này chính là người trong Ảnh môn?

Nghĩ đến đây, thật cũng kín kẽ. Dù sao bên trong Jeon gia trang nhiều cao thủ thần bí, bối cảnh phi thường. Cho dù hắn không phải người trong Ảnh môn, cũng khẳng định có liên quan hệ. Hwang Sip lỡ lời nói ra tên Ảnh môn thì sau đó biểu tình kích động, Seok Jin giả bộ đần độn cả buổi, lão mới khôi phục bình thường.

Nếu là Ảnh môn thì là tốt rồi, cậu chỉ cần nắm giữ chứng cớ thông báo cho triều đình, vậy quý phủ này có thể sẽ bị san bằng. Hình luật Thiên triều tuy rằng không nghiêm, nhưng sẽ chẳng có triều đình nào chứa chấp kẻ cướp ngôi. Đến lúc đó cậu tự tay giết Jeon Jungkook báo thù, có lẽ chỉ dùng một chiêu là đủ, và còn có thể ở Naganeupseong tiếp tục làm tiểu bộ khoái.

Nhưng thân thể này. . . . . . Chuộc Jihyo ra có lẽ làm được, sau đó cưới vợ, sanh con rồi về hưu. Bất quá giờ đã tàn phế, dơ bẩn như thế thì cuộc đời này tốt nhất là độc thân mà trôi qua ngày.

Trong lòng nổi lên sự căm thù vô tận, người nọ chỉ vì tra hỏi mà tổn hại đến tôn nghiêm của mình và làm ra đến bực sự tình này. Nghe Hwang Sip nói dạo gần đây hắn đều qua đêm ở thiếp thất, chứng tỏ hắn không phải là long dương chi hảo (đồng tính), mà mình. . . . . . lại bị hủy dưới tay hắn. . . . . .

"Không có" long dương chi hảo Jungkook có chút ngẩn ngơ.

Xử lý công vụ khá dễ, mặc dù trên giang hồ có chút phiền toái nhưng đó chưa phải là vấn đề. Hắn thất thần là bởi vì bản thân rất kỳ quái.

"Trang chủ ~" Choi Il (số 1) dán người lên, ôn hương nhuyễn ngọc nóng ấm làm cho hắn nhất thời mất kiên nhẫn nổi lên lên phản ứng, mùi thơm nồng đậm dấu đi hương vị nhẹ nhàng khoan khoái từ cơ thể. Trên người của người kia chẳng thơm tho gì, thời điểm lần đầu, trên người cậu ta tuy rằng đều là rỉ sắt lẫn với vị máu, vẫn còn ngửi được mùi vị tự nhiên toát ra từ cơ thể. Người nọ yêu sạch sẽ, cho dù chỉ hoạt động một chút, cũng muốn đem bao nhiêu dơ bẩn trên người rửa sạch hết —— đương nhiên, cho dù cậu ta có sạch cách mấy, mình chỉ cần một cú thượng thì lại xong.

Jungkook miên man suy nghĩ, hoàn toàn không để ý tới nữ nhân bên người hết sức lấy lòng. Choi Il là thiếp thất đứng đầu mà hắn lần này mang đến Jeon gia trang, dung mạo cực mĩ, người mềm mại quyến rũ. Mười bốn tuổi Jungkook đã hiểu chuyện nam nữ, tiếp xúc nhiều ít qua cả nam lẫn nữ, từ trước đến nay cảm thấy nam nhân thô cứng chứ không mềm mại như nữ nhân, ôm lấy chả thoải mái gì. Có vài tiểu quan hình dạng mười phần giống nữ nhân, nhưng đã vậy thì ôm có khác biệt so với nữ nhân? Kim Seok Jin khác biệt, cậu võ công cao, làn da mềm dẻo, thân thể vừa khỏe mạnh lại mang theo nhu hòa, đùa nghịch sao đều được. Mặc kệ ôm thế nào, cậu ta nhiều nhất là kêu rên vài tiếng, rồi quật cường mở to mắt nhìn mình, rõ ràng là đặt ở dưới thân lại có cảm giác mình hèn mọn. Cho dù là miệng phun máu tươi cũng quyết sẽ không có nửa câu khẩn cầu chịu thua, thật đúng là không thức thời, mà thật sự không thức thời đến đáng yêu. Mỗi đêm ở trên giường khi dễ cậu ta đến độ ngất đi, thấy vẻ mặt từ quật cường đổi thành yếu ớt, giữa lúc hôn mê theo bản năng còn nhíu mày, nghe cậu ta khẽ hổn hển kêu đau, có cảm giác rất mạnh——nam nhân này thuộc của riêng mình.

Cho nên mới không đời nào cho cậu ta chết được, người mà Jeon Jungkook thích, cho dù là diêm vương gia cũng đừng mơ bắt! Trừ phi là mình chán trước —— nhưng bây giờ mình vẫn còn hứng thú nồng hậu với món đồ chơi mới này. Đương nhiên hứng thú của mình hiếm khi kéo dài, phỏng chừng là một tháng. Đến lúc đó đem nam nhân này phân cho phía dưới. . . . . .

Cho dù bị phần đông nam nhân cưỡi trên thân, người kia cũng sẽ không cầu xin tha thứ. Ở trong lòng cậu ta, bị mình xâm phạm hay bị người khác xâm phạm chắc cũng chẳng mấy khác biệt. Jungkook càng nghĩ càng tức, quyết định nếu tên kia không cầu xin tha thứ dưới thân mình thì tuyệt đối không buông tha cậu ta.

"Cút ngay!" Choi Il dây dưa rốt cục làm Jungkook đang suy nghĩ xuất thần bực bội đứng dậy, phẩy tay áo, cảm giác tiếp xúc ngọt nị như vậy quả thực buồn nôn. Không cố ý lấy lòng, không thấy nửa phần tâm tình, tên kia vẫn hảo ngoạn hơn, ôm đến thoải mái, nơi đó cũng khiến người ta mất hồn.

Nghĩ đến dục vọng ngày thường rong ruổi, trong quần đứng lên mà không phải vì nữ nhân trước mắt. Nghĩ đến Seok Jin mang chút nhục nhã lại hết sức bình tĩnh mà cao ngạo, anh em của Jungkook bắt đầu nóng lên, phủ thêm ngoại sam xuống giường, đẩy cửa mà ra.

Đối với Jungkook mà nói, Jeon gia trang chính là điểm tạm thời dừng chân để xử lý chuyện giang hồ. Nhưng theo tính cách xa hoa của hắn, nơi này tất nhiên là rất rộng rãi. Bình thường hắn ở Thất Bộ, lúc trước Seok Jin ở chỗ này, mấy ngày nay dưỡng thương, Jungkook nhắm mắt làm ngơ để cậu từ Thất Bộ dời đến phía Tây là Lưu Túc Hiên. Hai nơi khá gần, rất nhanh liền tới rồi. Jungkook đứng trước cửa hơi chần chờ, rồi đẩy cửa ra.

Hắn tới cũng không ngờ, Seok Jin đang trò chuyện với Hwang Sip, Seok Jin thế nhưng cười rộ lên. Võ công Hwang Sip thấp, Seok Jin lại mất nội lực, hai người ai cũng không chú ý tới Jungkook tiến vào, nói chuyện cùng nhau thật vui, cười tiêu sái, Seok Jin đã khôi phục chút thần thái, trên mặt hiện lên ánh quang thu hút lấy người khác.

Jungkook ngơ ngác đứng ở cửa, thấy Seok Jin dựa lưng trên thành giường cười thoải mái, dĩ nhiên hắn cứ đứng tần ngần. Hắn gặp qua cậu cười khổ, gặp qua cậu hờ hững, gặp qua cậu phẫn nộ, nhưng chưa thấy qua cậu tươi cười.

Mà cậu nở nụ cười với Hwang Sip, tẩy đi tất cả tái nhợt, vẻ căm thù cùng hờ hững như khi nhìn mặt hắn đều biến mất, mày kiếm thoáng nâng lên. Ánh mắt sáng như sao kim, đôi môi ấy hồng hào say lòng người.

Chân hạ xuống nhẹ nhàng, vài bước đi đến bên giường, đối phản ứng thi lễ của Hwang Sip hô câu "Lui ra" rồi gắt gao nhìn chằm chằm Seok Jin. Hwang Sip vội vã rời khỏi, tươi cười trên mặt Seok Jin cũng nháy mắt biến mất, lại khôi phục hờ hững đã từng đối mặt Jungkook. Jungkook nắm lấy tay Seok Jin kéo người cậu lại, miệng hôn lên đôi môi mới vừa cười khi nãy.

Lần đầu tiên môi với môi giáp nhau, cả hai đều giật mình. Jungkook tham dò đầu lưỡi của Seok Jin, kinh ngạc tiếp xúc đôi môi đầy ngọt ngào. Seok Jin cũng không thể tưởng được hai người lại có thân mật như vậy, chẳng phải giao hợp, nhưng hòa cùng một chỗ. Hôn chỉ dùng để ước thề, hai tâm cùng hứa nên mới có kết giao như vậy, không phải Jeon Jungkook thầm nghĩ khuất nhục mình sao ? Vì sao đột nhiên. . . . . .

Lời lẽ giao triền, Jungkook mạnh mẽ tiến vào trong miệng Seok Jin, chạm đến mỗi tấc trong miệng cậu. Đầu lưỡi linh hoạt rà tới rà lui trên lợi, nước bọt từ trong miệng đi xuống dọc theo yết hầu, toàn thân co rút nhanh, khó chịu muốn la lên. Seok Jin dùng lưỡi đẩy người đang xâm phạm ra, kết quả bị đối phương cuốn theo, quấy lấy cái lưỡi mềm mại của cậu. Jungkook cảm thấy toàn thân khô nóng, mấy ngày nay tưởng niệm thân thể người kia giờ phút này toàn bộ dâng trào, một bên hôn một bên đưa tay túm lấy vạt áo Seok Jin, nhẹ nhàng xé một cái liền đem áo khoác thành hai mảnh.

Trên người Seok Jin có thương tích, bình thường chỉ có mỗi cái áo trong, thực dễ dàng liền bị cởi. Cậu cảm giác lưỡi Jungkook tàn sát bừa bãi trong miệng, hung hăng cắn xuống. Jungkook kêu to một tiếng đẩy cậu ra, đầu lưỡi mình chảy máu, sắc mặt trở nên dữ tợn đáng sợ.

"Mẹ nó! Lại dám cắn ta, tiểu tử ngươi không muốn sống nữa chứ gì?!" Tay Jungkook nâng cầm Seok Jin lên, tay kia đưa về phía sau, Seok Jin nhanh nhắm chặt mắt, nghe được "Tạp" một tiếng, là cằm bị hắn bẻ sái khớp hàm. Seok Jin mở to miệng, tùy ý lưỡi Jungkook hoạt nhập, nửa điểm khí lực để giãy dụa đều tan rã.

Vẫn là như vậy, thân thể lại bị suồng sã, ngay cả lực phản kháng cũng chẳng còn. Seok Jin mở mắt ra, đáy mắt hiện lên tia cười trào phúng.

Lee Sam nói phải tĩnh dưỡng nửa tháng thì ngay lúc đó cậu nghĩ Jungkook thế nào sẽ bỏ qua mình, hiện giờ lại rơi đến nông nỗi này. Mình là một đại nam nhân nhưng vì loại lý do này mà chết đi... nếu đến điện diêm vương chẳng biết mở lời thế nào.

Tay người bên trên vỗ về chơi đùa đã rồi đưa tới hạ thể, mãnh liệt xâm nhập bộ vị đang dần khép lại vết thương, Seok Jin rung động kịch liệt, nghĩ có thể mình sắp được giải thoát rồi.

Chấn động của cậu nhắc nhở Jungkook nhớ tới Lee Sam đã từng dặn dò, và hắn ngừng xâm lấn. Rút ngón tay ra, Jungkook đè trên người Seok Jin thở dốc không ngừng, dục vọng bị kích khởi kêu gào phát tiết. Phải tiết chế xúc động, nếu nam tử này đã chết thì về sau hắn tìm ai?

Seok Jin nghi hoặc thấy hắn bỗng nhiên đình chỉ, ánh mắt chuyển qua trên mặt hắn, gặp được nét mặt thống khổ của hắn, trong lòng kinh ngạc. Jungkook cảm giác được tầm mắt cậu, nhìn về phía khuôn mặt kia. Vừa rồi Seok Jin bị hắn hôn đến khó thở, đỏ ửng đầy mặt, đôi môi hé mở nhìn vô cùng gợi cảm, chỉ bạc dọc theo khóe môi chảy ra. Jungkook vừa thấy dưới thân lại càng dựng thẳng, hạ thể cứng như thiết, rung động dữ dội giữa hai chân Seok Jin, mất hồn, ngay cả mồ hôi đều nhỏ đến.

"Mẹ nó!" Jungkook mắng một câu, nghĩ mình là người từng hiểu biết rất nhiều nay dục vọng lại bị áp lực như thế này, thật khó chịu. Hắn kéo đầu vai Seok Jin qua, tay nắm lấy tóc cậu, quỳ thẳng thân về phía trước, đem tính khí bừng bừng phấn chấn của mình nhét vào miệng Seok Jin.

Lần này Seok Jin thật sự choáng váng, mắt trừng thật to, lại chỉ thấy hạ thân của nam nhân. Cậu không thể khép miệng lại, tùy ý tính khí nam nhân ở trong miệng mình tiến tiến xuất xuất, đâm sâu đến yết hầu, cổ họng Seok Jin bốc lên một trận, theo bản năng muốn nhổ ra, đầu lưỡi lại liên tục khuấy lên đầu nấm. Động tác như vậy càng làm đối phương hưng phấn, Jungkook cảm nhận vòm miệng Seok Jin lại ấm lại mềm. Đầu lưỡi mềm mại xẹt qua xẹt lại đầu nấm, tính khí dần nổi lên gân xanh, thêm cực đại.

Nhiệt lưu từ dưới hạ thể dọc theo xương sống bay đến sau ót, đầu óc và ý thức đã tê rần, ở trong đầu nổ mạnh, hạ thân không ngừng đĩnh về phía trước, bắt lấy tóc người dưới thân phối hợp tốc độ. Rốt cục trước mắt một trận bạch quang, dục vọng bừng bừng phấn chấn đều phun ở trong miệng Seok Jin. Thân thể khuynh đảo, đỡ lấy nam tử vừa mới chứa lấy dục vọng mình.

Nam nhân dưới thân bất tĩnh, lúc sau Jungkook khôi phục thần chí cảm thấy kỳ quái, nghiêng mặt cậu qua thì thấy sắc mặt Seok Jin trắng bệch, hai hàng lông mày nhíu chặt, hô hấp mỏng manh, dĩ nhiên là ngất đi. Jungkook thấy cậu yếu ớt như vậy, ý nghĩ thương xót trong lòng dâng cao, nhẹ nhàng đưa tay phải nắm hàm dưới của cậu, hướng về phía trước chuyển khớp hàm về bình thường. Động tác mềm nhẹ, nhưng xương khớp bị sái cực đau, mặc dù Seok Jin hôn mê vẫn biết đau đớn, mở mắt.

Mắt đầu tiên nhìn đến là nam nhân mang theo ánh mắt quan tâm, Seok Jin sửng sốt, có điểm mơ hồ không biết phát sinh sự tình gì. Trong miệng có chất sềnh sệch nhắc nhở cậu vừa mới bị làm nhục như thế nào, gắt gao nắm cả thắt lưng mình, hai tay này lôi kéo tóc mình, làm cho nơi đó ra vào ở trong miệng. . . . . .

"Khụ. . . . . ." Ngực Seok Jin sôi trào, cảm thấy dơ bẩn tới cực điểm, ghé vào bên giường ói ra. Tay trái miễn cưỡng chống thân thể, tay phải vô lực khoát lên trên giường, ói không ngừng, như phải phun hết trong cơ thể. Jungkook không vui: nam tử này biểu hiện chán ghét rõ ràng đến thế, coi mình là xà độc hay thứ gì hả? Chỉ là khẩu giao thôi mà!

"Nè, ngươi ——" Jungkook tức giận, ánh mắt đảo qua nhìn thấy uế vật trên mặt đất có loang lổ vết máu, trong lòng kinh hãi, vội vàng nâng Seok Jin dậy. Seok Jin dùng tay phải đánh vào trên người Jungkook, nửa phần lực đạo đều không có. Jungkook cầm lấy tay cậu, rống to về phía bên ngoài: "Hwang Sip! Kêu Lee Sam lại đây cho ta!"

Seok Jin giận dữ công tâm, nghĩ mình đã như trò hề lại còn để người khác nhìn thấy, nội lực ẩn núp kéo dài bên trong cơ thể song song với sự giận dữ, nó bỗng tụ lại khiến cho cậu vừa ho khan kịch liệt vừa nôn ra máu. Trên mặt còn có tinh dịch lạnh lạnh, cậu biết là dịch nam nhân, tay trái nắm chăn mạnh mẽ chùi trên mặt. Ngón út được bọc cố định, mũi nhọn xẹt qua hai má lưu lại vết máu, cậu vẫn chưa nhận ra mỗi một lần chùi trên mặt thì vết bẩn lại hiện lên một lần.

"Seok Jin! Ngươi làm cái gì!" Jungkook thấy cậu tự tổn thương bản thân, ngực chợt không muốn thấy thế. Bắt lấy cổ tay trái, đem cậu ôm vào ngực mình. Seok Jin vô lực phản kháng, dán tại khuôn ngực trần của hắn, ngửi được hơi thở nam tính phảng phất, lại một trận buồn nôn. Mấy ngày nay cậu ăn cơm hơi nhiều, phun đến cuối cùng trong bụng cũng chỉ còn nước, mang theo máu tươi nhiễm lên da thịt trắng nõn của Jungkook. Jeon Jungkook nào chịu nổi điều này, cơn thịnh nộ bộc phát, nhưng khi thấy vệt màu đỏ tích ngày càng nhiều thì hắn dừng lại. Nam tử thanh tú được mình ôm vào trong ngực, ánh mắt quật cường có chút lệ, có lẽ do nôn ra máu, trên người lạnh lẻo run nhè nhẹ, vô lực ngã vào người mình. Giờ Jungkook cảm thấy vô cùng thương tiếc với nam nhân kiên cường này, tay phải bắt chéo hai tay Seok Jin sau lưng, tay trái nhẹ nhàng vỗ về tóc cậu —— rõ ràng là tính cách quật cường nhưng sợi tóc lại rất mềm mại. Lúc trước sợi tóc có vẻ khô cứng, mấy ngày nay đại khái là bồi bổ chút thân thể nên tóc cũng trở nên bóng đen sáng ngời.

"Trang chủ, ngài triệu thuộc hạ chuyện gì?" Ngoài cửa vang lên tiếng Lee Sam, cách một đoạn cự ly dùng nội lực truyền âm, thanh âm nghe xa lại gần. Jungkook đề cao giọng: "Ngươi tiến vào, Seok Jin lại nôn ra máu."

Trong miệng nói xong, tay kéo chăn đắp lên người Seok Jin, bọc cậu lại kín mít. Seok Jin chú ý tới Jungkook trực tiếp kêu tên mình, trong lòng chán nản, lạnh nhạt nói: "Seok Jin là ngươi gọi sao?"

Đã lâu Jungkook chưa có nghe Seok Jin nói với mình, lời này mặc dù là tức giận, nhưng hắn lại cảm thấy thoải mái. Lee Sam đẩy cửa tiến vào, nhìn Jungkook cười, chợt rùng mình —— trang chủ cười?

Đương nhiên y không có nhiều thời gian đoán, lập tức bị gọi đến bên giường chẩn bệnh. Kỳ thật làm sao còn dùng chẩn 'vọng, văn, vấn, thiết' (trong Đông y là: nhìn, nghe, hỏi, sờ) bốn bước này chỉ cần dùng 'vọng' là đủ rồi —— dùng ánh mắt xem cũng biết xảy ra sự tình gì, Kim Seok Jin người nầy thà rằng chết chứ không phục.

Bắt mạch xong, tình huống so với tưởng tượng còn thảm hơn vài phần. Lee Sam nhíu mày hỏi Seok Jin: "Võ công của ngươi là ai dạy?"

"Sư phụ ta." Seok Jin nhìn về phía Lee Sam, vẻ mặt đã hơi bớt giận. Jungkook lại khó chịu, Lee Sam liếc mắt: "Ta đương nhiên biết là sư phụ ngươi, ta hỏi sư phụ ngươi là ai?"

"Sư phụ là sư phụ." Seok Jin nói, biểu tình cung kính, "Gia sư có lệnh, tại hạ không được thổ lộ sư môn."

Trong chốn võ lâm đầy người tính tình quái dị, giấu diếm sư môn cũng coi như bình thường. Jungkook và Lee Sam đều biết tính tình Seok Jin, nên không truy hỏi nữa. Lee Sam đưa cổ tay cậu vào chăn, trầm tư nói: "Hôm nay mạch đập của ngươi lại bất đồng với lần trước. Trang chủ tuy dùng dược vô hiệu công lực của ngươi, nhưng chỉ chấn lại khí huyết vận hành đến kinh mạch mà thôi. Mà công phu ngươi luyện khác người thường, cho dù bị ngăn chặn vận hành toàn thân, công lực ngươi vẫn có thể tự tạo khí vận hành. Khi nãy ngươi hộc máu, chính là nghịch chuyển kinh mạch, khí huyết tụ vào nhau gây nên."

"Để ta phế bỏ công lực cậu ta——" Jungkook kích động nói, gặp ánh mắt Seok Jin, thu hồi lời nói kế tiếp. Ánh mắt Seok Jin vô cùng nghiêm, nhìn chằm chằm hắn. Jungkook biết nếu thật sự phế bỏ võ công Seok Jin, tất nhiên cậu ta sẽ hận chết chính mình, cảm thấy do dự, nghĩ thôi quên đi.

"Không thể phế, thân thể Kim công tử hiện tại cực yếu, do trong cơ thể còn chân khí chống đỡ nên mới giữ được mạng. Ngài hiện tại phế công lực chính là muốn mạng cậu ta." Lee Sam đáp.

"Gì cũng không được, còn muốn ta dỗ dành hả?" Jungkook mất kiên nhẫn. Chưa từng có người nào cần hắn lo lắng đến vậy, mà đáng giận nhất là đối phương chả có tí cảm kích. Trong lòng tức giận nên phun ra lời nói ác độc, "Chỉ là một gã nam sủng thôi, còn tự coi mình là nhân vật nào, cho ngươi hầu hạ bản trang chủ ta lại còn muốn chết muốn sống! Là kẻ bị đè ở dưới thôi mà còn coi mình như ngọc ngà châu báu không ai có thể đụng vào?"

Seok Jin nghe được lời nói này, phẫn nộ và đau khổ cùng nhau nảy lên trong lòng. Tại sao thống khổ chống lại cuối cùng lại chịu đựng vũ nhục này ? Cổ họng dâng lên mùi tanh, nhanh che miệng ngã vào trên giường nuốt máu tanh xuống, để tránh lại bị nói thành cái gì muốn chết muốn sống. Lee Sam ở một bên thấy bất ổn, vội vàng đưa tay điểm huyệt đạo, sau đó cạy miệng ra để cậu nhổ hết máu trong miệng ra. Sau đó quay đầu khuyên Jungkook: "Trang chủ, ngài muốn trị liệu, hay là muốn giết cậu ta? Nam nhân này ngài và ta đã biết quá rồi, tính tình cậu ta như vậy mà ngài còn muốn bức tử cậu ta à?"

Jungkook thấy Seok Jin mồm to hộc máu, trong lòng sớm liền hối hận, rồi lại không muốn biểu hiện ra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net