7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho dù Jungkook không đến, Seokjin cũng chưa chắc yên tĩnh.

Xương chân trái do mấy lần trước vùng vẫy kịch liệt vẫn chưa đỡ. Lee Sam đề nghị Seokjin chống quải trượng đi ra ngoài một chút, hoạt động bình thường sẽ trợ giúp khôi phục chân mau hơn. Huống hồ gân chân trái cậu bị cắt, nếu không luyện tập nhiều chỉ sợ sau này ngồi thôi.

Vì thế Seokjin thường chống quải trượng khập khiễng tập đi trong sân, tính tình cậu cường, khướt từ ngoại nhân hỗ trợ, ngã bao nhiêu lần. Hwang Sip sợ đầu đầy mồ hôi, nếu cậu mà ngã bị thương sẽ khiến Jungkook phát hỏa. May mắn Jungkook không dám đem tâm tư đối mặt với Seokjin, bởi vậy rất ít tới Lưu Túc hiên, miễn Hwang Sip bớt lo lắng.

Lưu Túc Hiên cách sân khoảng bảy bước, mỗi ngày Seokjin hoạt động đều chỉ ở trong viện, còn phòng ốc các thê thiếp của Jungkook thì ngoài viện. Đôi khi Seokjin có thể gặp nữ tử hai bên hiên chỉ trỏ, cảm giác nhục nhã. Ngược lại cậu cũng không xem thường những nữ nhân đó, nhưng bản thân mình là nam nhân lẫn vào trong đám cơ thiếp, điểm ấy cũng đủ làm cậu xấu hổ và giận dữ. Nhãn quang Jungkook rất cao, tuyển chọn cơ thiếp đều xinh đẹp như hoa, khí chất tuyệt hảo, Seokjin cảm thấy mình ở trong viện quả thực là hết sức bất ngờ, trong mắt từ người này tới người khác cứ nhìn dò xét mãi thôi.

Vài nữ nhân rất hứng thú với cậu, đại khái do gần đây Jungkook rất ít đụng chạm các cơ thiếp khác, mỗi nàng tò mò xem thử người nam nhân nào lại hấp dẫn ánh mắt hắn đến vậy.

Phải biết rằng Jungkook tuy không phải là người ham muốn, hơn nữa hắn không tập trung tinh thần lắm vào việc làm tình, đối với hắn mà nói, có rất nhiều sự tình so với việc qua đêm ở mỗi thiếp phòng quan trọng hơn nhiều. Nghe nói từ hiên cách bảy bước vào bên trong có người ở, các nàng thực kinh ngạc. Nam nhân đó được đưa đến dưỡng thương, Hwang Sip có chút nhiều chuyện nói nam nhân bị thương là vì giao hợp quá độ, khiến các nàng hoài nghi nam nhân này bộ dạng có phải khuynh quốc khuynh thành hay không mới làm trang chủ mất tiết chế ? Kết quả nhìn thấy người, tuy rằng tướng mạo bình thường, nhưng rất thanh tú và anh tuấn, hơn nữa chẳng hề giống nữ nhân. Dưới ánh nhìn của các nàng, hai người giao hợp cùng một chổ thật ra trang chủ giống nữ nhân hơn.

Cơ thiếp của Jungkook tổng cộng năm người, trong đó có ba người cùng sư môn, đại sư tỷ Choi Il bình thường ở trước mặt Jungkook giả bộ ôn nhu săn sóc, sau lưng thì mạnh mẽ, hiếu kỳ vô cùng. Vì thế thường dẫn sư muội chạy tới cùng Seokjin nói chuyện phiếm, nhìn cậu luyện tập gian nan. Mới đầu Seokjin nghĩ các nữ nhân này có dụng ý xấu, dù sao thân phận cậu tại Jeon gia trang chỉ là nam sủng, bị xem thường hay chế giễu gì cũng là điều bình thường, nhưng các nàng rất thân mật, xuất phát lòng thiệt tình giúp đỡ mình. Vì các nàng không biết lai lịch Seokjin, cũng không biết thương đầy trên người cậu được tạo thành như thế nào, cho nên khi tán phiếm đều nói đến đề tài này. Mặc dù Seokjin cảm thấy xấu hổ, nhưng từ trước đến nay cậu ăn mềm không ăn cứng, người khác cư xử tốt với cậu một chút cậu liền mở lòng, hảo hảo mỗi ngày cùng vài nữ nhân tán gẫu đôi chút. Các nàng so với Hwang Sip thông minh hơn, chuyện gì cần nói thì nói tuyệt không lộ ra nửa câu liên quan đến Jeon gia trang, nhiều nhất là nói cho Seokjin biết về tính tình và thói quen của Jungkook, để những ngày thường quan hệ cậu chú ý nhiều hơn và vân vân.

Tất nhiên Seokjin dở khóc dở cười, cậu đâu có muốn làm nam sủng, các nàng khuyên bảo mình làm gì ? Nói nhiều nhàm chán, Seokjin liền hỏi Choi Il: "Choi cô nương, cô có phải là cơ thiếp của Jeon Jungkook không?" Ngụ ý cô vốn nên tranh thủ tình cảm, nói cho ta biết chuyện này để làm gì.

Choi Il đảo mắt: "Kim Yuk, ngươi có biết tỷ muội chúng ta không chỉ mang thân phận cơ thiếp mà chúng ta còn: Thứ nhất là biết võ, thứ hai là am hiểu ám khí, thứ ba là sở trường về độc. Đối chúng ta mà nói, trang chủ có sủng hạnh hay không chẳng quan trọng." Nàng khẽ mỉm cười, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, tươi cười chuyển sang lạnh lùng, "Chúng ta cũng không muốn cùng trang chủ cả đời, đâu có thương yêu hắn đến thần chí u mê, hắn sủng ái ai thì liên quan gì tới chúng tôi ? Tốt nhất hắn bị ngươi mê đến thất điên bát đảo, để tất cả chúng ta được giải tán, đời này đừng cưới thêm thê nữa mới tốt. Đỡ phải mỗi ngày chúng ta xem sắc mặt nữ nhân kia!"

"Nữ nhân nào?" Seokjin hỏi.

"Là biểu muội trang chủ, tên Jeon Somi." Choi Il bĩu môi, "Kim Yuk, thái độ ngươi khiêm tốn, tốt nhất nên cẩn thận con bé kia. Nó ở ngoài viện, lúc nào cũng chạy vào nội viện, 'Jeon ca ca', 'Jeon ca ca' kêu chít chít suốt ngày! Chúng ta toàn bị nó trút cơn giận vô duyên vô cớ, nếu nó không phải là Công. . . . . ." Nàng đột nhiên câm mồm, giả lả nói vòng vo, "Nếu nó không phải là người thân của trang chủ, mười cái tát cũng chưa đủ!"

"Ừm." Seokjin gật gật đầu, "Không phải trang chủ đến đây làm việc sao? Tại sao lại mang theo biểu muội?"

Choi Il lạnh lùng cười: "Ai muốn mang nó theo, do nó quấn quít tới. Vì nó giỏi dược lắm, cho nó đi theo cũng có ích." Nàng hơi nghiêng mặt, "Bất quá con bé này vô sỉ đến mức khi về đến nhà cứ xem mình như là phu nhân của Jeon trang chủ, hừ!"

Seokjin cúi đầu, tự đánh giá. Jeon gia trang này toàn võ công cao thủ, biết dụng độc, biết y thuật. Ngày đó cậu đột nhập vào Jeon gia trang còn chú ý tới vị trí cây cối trong ốc xá quý phủ có chút kỳ lạ, tựa hồ dựng theo bát quái ngũ hành. Hắn chọn ở lại chỗ này, có lẽ vì phương tiện liên lạc. . .

Cậu nghĩ đến nhập thần, không chú ý tới Choi Il đã ngừng nói, mà trước mắt lại có thêm một nữ nhân. Thẳng đến cánh tay cảm giác được đau đớn gay gắt mới ngẩng đầu, gặp một cô bé đẹp tuyệt trần, nhưng nét mặt có phần hung hãn. Ngón tay thon dài ác độc cấu lấy cánh tay cậu, thậm chí đụng tới vết thương cũ làm cậu nhỏ mồ hôi lạnh.

"Ngươi buông tay!" Choi Il cố hết sức lôi kéo người kia, nhưng không dám làm đối phương bị thương, giữ lại một chút công lực nên vô pháp giật đối phương lại. Đôi mày thanh tú của nàng nhăn lại: "Jeon Somi, Kim Yuk bị thương chưa lành, ngươi động thủ động cước lỡ tăng thêm thương cho cậu ấy, trang chủ trách tội ta cũng không biết xử trí thế nào đâu!"

Jeon Somi nghe vậy mi dựng thẳng lên, gương mặt xinh đẹp nhất thời trở nên dữ tợn: "Choi Il, ngươi lấy biểu ca đe dọa ta?" Giọng dần dần lên cao, "Ta thật muốn xem biểu ca hướng về ai! Nam sủng thôi, biểu ca còn lâu mới để ý tới!"

"Thật không?" Choi Il lạnh lùng cười, "Nếu hắn không thèm để ý, hôm nay ngươi tới làm gì?"

Jeon Somi biến sắc, nó bàn về chuyện của Seokjin với Jungkook, nói lai lịch cậu không rõ nên giết ngay, Jungkook vì vậy mà giận dữ với nó. Nó tức giận nên mới đến Thường Hồng Viện tra tìm. Jungkook từ trước đến nay luôn vững tâm, hiện giờ lại che chở một gã nam nhân đột nhập vào Jeon gia trang, có thể thấy được dụng tâm. Tuy Jungkook luôn luôn xa cách nó, nhưng nó sớm nhận định tương lai mình là thê tử chính thất của Jungkook, cho nên đừng ai ngoài nó đụng vào hắn. Dù sao Jungkook cũng chẳng để tâm với 'Bất luận kẻ nào', cho nên cơ thiếp của Jungkook có nhiều đến đâu, nó cũng lờ đi.

Nhưng nam tử này hoàn toàn bất đồng, Jungkook trong nháy mắt liền nổi giận, tỏ rõ hắn để ý. Jeon Somi biết lần này là đối thủ mạnh, đương nhiên phải tự mình ra oai phủ đầu. (cho biết tay)

Seokjin chẳng những không quan tâm tới tranh giành tình nhân, mà khi nghe hai người nói qua nói lại cũng chỉ liên quan tới ba chữ 'Jeon Jungkook' thì chán nản. Hơn nữa các nàng luôn nói Jeon Jungkook đối mình thế nào thế nào, thích sủng ái linh tinh, khiến cậu xấu hổ vô cùng. Tay phải rút ra khỏi sự kiềm kẹp của Jeon Somi, mà cánh tay ấy đã đứt gân, này là dùng khí lực toàn thân giãy ra khỏi Jeon Somi rồi lung lay ngã dưới đất.

Thân thể ngã xuống cực đau, nhưng không đau bằng trong lòng. Là phế nhân, chỉ có thể ở trong này cùng nữ nhân tranh giành tình cảm, nghĩ muốn bỏ qua đối phương đều vô lực, tự mình làm mình ngã xuống. Cậu cắn môi, cúi đầu cười mỉm.

Choi Il vừa thấy, đưa mắt ra dấu với Hwang Sip đang canh giữ bên viện, lão vội vàng lui ra. Thân phận bọn họ tại Jeon gia trang không thể địch cùng Jeon Somi —— luật lệ của Jeon gia trang cực nghiêm, phạm thượng là tối kỵ.

"Ngươi cười cái gì? Rất đắc ý hả?" Jeon Somi thấy cậu như vậy, càng thêm nổi điên đá qua một cước. Choi Il đứng bên cạnh ngăn trở, bị Jeon Somi thuận tay điểm huyệt, nói: "Choi Il, ngươi đừng nghĩ mình đứng đầu thiếp thất là có thể làm trái ta, đừng quên thân phận ta cách xa ngươi!"

Seokjin nhíu mày: "Jeon cô nương, cô tìm tại hạ phiền toái thì liên quan gì đến Choi cô nương? Mời cô buông nàng ra, Seokjin tùy cô xử trí."

"Hừ, tình chàng ý thiếp khá lắm!" Jeon Somi cúi xuống, cho Seokjin một bạt tai, "Ngươi cho là biểu ca sủng ngươi thì ta không dám đối phó? Kim Seokjin, ngươi bất quá là mật thám đột nhập vào Jeon gia trang, biểu ca luyến tiếc giết ngươi, nhưng ta thì không bỏ được!"

Seokjin lại cười: "Dân không sợ tử, nề hà gì đến tử?" Thầm nghĩ mặc dù mình chưa muốn chết, nhưng đâu đời nào khổ cầu sống tạm. Cô ta cứ lấy cái chết đe dọa, e chỉ sợ tìm lầm người.

Jeon Somi vốn muốn cậu cầu xin tha thứ, nghe cậu nói như vậy, huyết khí dâng lên, "Bá" rút roi ra. Nó quen dùng ngân tiên (roi bạc), bình thường quấn quanh thắt lưng, tất nhiên là tư thái kéo roi đẹp mắt. Từng lực roi quất xuống, Seokjin nhắm mắt, cảm giác từng đoàn roi quất xuống như gai nhọn xước vào da thịt, cắn răng chịu đau. Choi Il đứng một bên hét lớn, trong lòng biết bất kỳ lời uy hiếp nào cũng sẽ khiến Jeon Somi càng xuống tay độc ác hơn. Seokjin cố tình nhếch khóe môi lên, mắt to nhìn Jeon Somi, thản nhiên hỏi câu: "Chỉ vì cái loại nam nhân này? Xứng đáng sao?"

Nó cầu không được, cậu không cầu mà lại được. Đừng nói cậu là nam tử, cho dù cậu có là nữ tử đi chăng nữa thấy nam nhân lãnh khốc, tàn nhẫn thế này cũng quyết chắng chút động tâm. Thật sự khó hiểu cô bé này chấp nhất cái gì, Jeon Jungkook ngoại trừ dung mạo ấy, thì có gì mà lưu luyến?

Seokjin đánh trúng vào tâm nó, Jeon Somi lại tức giận đến mất lý trí. Nhiều năm qua, nó cầu biểu ca chú ý, chưa bao giờ được. Còn nam nhân này được biểu ca chú ý nhiều như vậy thế nhưng vẫn nói mát, quả nhiên là. . . . . . Quá quắc! Nó trừng mắt thật to, roi trong tay vung một cái, quấn lên cổ Seokjin.

Không khí rời cậu mà đi, mặt Seokjin căng đến đỏ bừng, tay quơ quơ mấy cái đưa lên phía trước muốn nắm lấy dây roi siết chặc trên cổ, bỗng nhiên dừng lại. Trong mắt thế nhưng lộ ra ý cười, nghĩ hơn một tháng qua chưa chết, ra là chờ đến ngày hôm nay. Cũng tốt, nữ nhân quất roi chết còn đỡ hơn bị xâm phạm mà chết. Mà nguyên nhân gây ra chỉ do tranh giành tình nhân, thật sự nhàm chán.

Trước mắt bắt đầu xuất hiện điểm sáng kỳ dị, cố nghĩ tới Huyện thái gia cùng các gương mặt bằng hữu bộ khoái, nghĩ tới nụ cười hiền của Jihyo, đầu óc mơ hồ. Muốn nói lời xin lỗi, vẫn còn chưa bắt được hái hoa tặc, cũng chưa đủ bạc chuộc thân cho Jihyo.

Cậu mỉm cười trong lòng: "Thì ra vẫn chưa muốn chết."

"Ngừng lại? !" Tiếng rống giận như sấm rền, phong đánh đến bên người, chỗ yết hầu đột nhiên được nới lỏng, không khí mới mẻ dũng mãnh tiến vào trong cơ thể, cậu ho khụ khụ không ngừng. Được ôm chặt vào trong ngực, một bàn tay chậm rãi vuốt sau lưng, thanh âm nam nhân lạnh đến mức khiến người nghe run sợ: "Jeon Somi! Em dám động thủ với cậu ấy?"

Seokjin mơ mơ hồ hồ nghe được nữ tử biện bạch: "Biểu ca, người này tự tiện xông vào Jeon gia trang, còn kiên cường đến tận đây, sao ca còn để cho hắn sống? Muội thay ca xử tử hắn, không phải hợp tình hợp lý ?"

"Jeon Somi, cậu ấy là người của ta, sống hay chết đều không tới phiên em tự quyết! Em phải nhớ kỹ thân phận của mình, đừng cho là ta không dám hạ thủ!" Jungkook quát, giọng nói dễ nghe như dây cung đàn trở nên thô bạo, nếu không phải ngực ôm Seokjin, liền nghĩ muốn đem bao nhiêu trận roi Seokjin chịu khi nãy đều trút hết lên người Jeon Somi, "Bây giờ em mau cút khỏi Thường Hồng Viện cho ta, nếu em còn đến kiếm chuyện với Seokjin, cẩn thận ta trục xuất ra ngoài!"

Seokjin nghe được Jeon Somi khẩn cầu, nghe được Jungkook nổi trận lôi đình quát lớn lấn át cả giọng cô bé, nghe được Lee Sam chẩn bệnh. Khẽ cười giữa mơ hồ, nghĩ mình là nhân vật gì mà lại gây nên một trận xôn xao. Sau đó cảm giác được đặt ở trên giường, có gì đó mềm mại che trên môi, chất lỏng đắng ghét chảy vào trong miệng.

Cậu ngủ.

Vừa tỉnh lại, yết hầu như có lửa đốt, không khí xong vào khoang họng, không khỏi ho khan kịch liệt. Người ngủ bên cạnh xoay người một cái nâng cậu dậy, tay trái vỗ vỗ sau lưng, tay phải cầm lấy chén thuốc bên giường, đưa đến miệng cậu.

Seokjin có chút mơ màng uống dược, chén thuốc ngăn trở tầm mắt, cho nên uống xong thì lúc sau mới phát hiện người chiếu cố mình dĩ nhiên là Jungkook. Cậu biến sắc, rụt lui về phía sau, vẻ mặt mười phần đề phòng.

"Trên người ngươi có vết roi, lại bị siết chặt, tốt nhất đừng lộn xộn." Jungkook hạ giọng, "Ngươi yên tâm, hôm nay ta sẽ không chạm ngươi."

Seokjin cười rộ lên: "Jeon trang chủ, đừng dùng ngữ khí lo lắng vậy, ta sẽ nôn ra mất."

Jungkook nhíu lông mày, thật bất ngờ người này vừa tỉnh liền tức giận với mình: "Ngươi có ý gì? Ta thông cảm ngươi bị thương, ở riêng tại chỗ này chăm sóc ngươi. . . . . ."

"Tạ ơn trang chủ." Seokjin giương mày lên, "Chẳng lẽ trang chủ đã quên, luận về thương tật, đâu ai ban cho ta nhiều hơn ngài." Giờ phút này cả người cậu xích lõa, vì thế tay trái dọc theo trước ngực xẹt qua vết sẹo loang lổ, "Đầu vai một đao, vết roi trên người, ngón tay gãy. . . . . . Bao nhiêu roi của Jeon cô nương thì có thấm vào đâu?"

Đương nhiên còn một chỗ bị thương càng sâu, bất quá với tính cách này Seokjin tất nhiên sẽ không nói đến. Ánh mắt quan tâm của Jungkook càng khiến cậu buồn cười lại ghê tởm, rõ ràng con người kia tổn thương mình nặng nhất, lại còn bày ra một bộ đau lòng là diễn cho ai xem?

Jungkook thấy vẻ mặt cậu, trong lòng phát lạnh. Dọc theo ngón tay cậu nhìn lại, phần ngực trơn nhẵn hơi có thịt của Seokjin toàn là sẹo, trừ bỏ mấy vết roi bên ngoài khi nãy, còn lại đều là cũ. Trên cơ bản những vết sẹo là lúc trước hắn thẩm vấn lưu lại, hoặc là trong cuộc sống sau đó tăng thêm. Seokjin nói phần lớn vết thương đều do mình cho cậu ấy, lời này quả không ngoa. Lúc trước Jungkook dụng hình với Seokjin cũng chẳng có nửa phần cảm giác thương hại, nhưng bây giờ. . . . . .

"Seokjin, ta khi đó là vì an toàn cho Jeon gia trang nên mới có chút nhẫn tâm với ngươi." Jungkook chậm rãi nói, trên mặt có chút đỏ lên. Chỉ một câu 'xin lỗi' mà hắn thấy thật khó nói, "Hiện tại ngươi mất võ công, cho dù vấn đề ngươi thực sự tới đây là gì cũng chẳng quan trọng. Về sau ta sẽ không ép hỏi lai lịch ngươi, ngươi ở lại bên ta, đừng chọc ta tức là tốt rồi."

Seokjin nghiêng đầu nhìn Jungkook, kỳ quái, hắn nói rõ ràng là tiếng người mà sao cậu nghe cứ không hiểu ? Hoài nghi tâm trí đối phương có gì về trí não à, lại nói vô cùng tự nhiên như vậy. Jungkook ôm lấy cậu: "Tuy rằng rất muốn cùng ngươi nói chuyện, càng muốn nhìn ngươi tươi cười, nhưng yết hầu ngươi bị thương vì thế giảm nói chuyện mới mau chóng bình phục."

Seokjin cũng nhận thấy yết hầu đau đớn, nhưng nghe lời nói kỳ quái của Jungkook vẫn nghĩ muốn phản bác. Jungkook nâng cằm cậu, hôn lên môi: "Ta hiếm khi chiếu cố nhân, ngươi ngoan một chút đi."

Seokjin tránh hắn ôm ấp, nghiêng người đưa lưng về hắn. Lông mày Jungkook dựng thẳng lên, nếu là bình thường đã nổi thịnh nộ sớm lật Seokjin lại đánh, mắng hoặc là thượng lên. Nhưng nghĩ vừa rồi thấy cậu té trên mặt đất hơi thở mỏng manh, một khắc kia kinh hoảng, sợ hãi, đủ để hiện tại hắn nuông chìu tính tình ngang ngạnh của Seokjin.

Có lẽ Seokjin cách tử vong rất gần, nhưng một khắc này Jungkook mới chân chính ý thức được, cậu tùy thời có thể mất đi hơi thở. Mà mặc kệ nguyên nhân vì sao, giờ phút này với Jungkook mà nói, Seokjin mà chết là điều khó có thể chấp nhận được.

Xuôi theo cậu ấy một chút, phải chờ thân thể cậu ấy khỏi lên mới được.

Jeon Jungkook chưa bao giờ mềm lòng, đại đa số trong mắt người khác, hắn lãnh khốc vô tình —— mà sự thật cũng đúng như thế. Phụ tử, huynh đệ, cơ thiếp. . . . . . trong mắt hắn, cũng chỉ phân ra: có ích hoặc vô ích, hay chỉ là ăn hại mà thôi. Cho dù vì hắn một câu máu chảy thành sông, hắn cũng chỉ nhíu mày ngại mùi máu tanh khó ngửi mà thôi. Đối mặt với nữ nhân mềm mại hắn còn cho một kiếm mất mạng, vậy nam nhân thì thương tiếc mấy phần?

Trên thực tế thân thể Seokjin đã dần dần khôi phục, gắng gượng mới có thể hành tẩu vài bước, hơi thở trong cơ thể cũng vững vàng nhiều lắm. Mấy ngày nay tuy Jungkook không cố ý cấm dục, tổng cảm thấy được nữ nhân tươi cười rất đẹp và rất lấy lòng, nhưng thật sự chẳng thú vị nên liền rất ít chạm các nàng.

Cho nên khi Lee Sam nói cho hắn biết Seokjin đã khôi phục thân thể, Jungkook lập tức qua Lưu Túc Hiên. Seokjin cười lạnh, nhìn hắn cởi bỏ vạt áo mình, ngón tay lành lạnh rờ trên người mình, cảm thấy buồn cười vô cùng.

Không giãy dụa, dù sao tránh né cũng chỉ khiến đối phương mang đến càng nhiều lạc thú thôi. Đều là nam nhân, sao không biết điều đó? Giao cấu bất quá chỉ là đơn phương phát tiết mà thôi. Mồ hôi Jungkook rơi trên người Seokjin, mà cậu rất ít đổ mồ hôi, nếu có ngẫu nhiên là do Jungkook bài bố tư thế quá mức khó chịu cho cậu. Qua khỏi cao trào, nam nhân nằm đè lên người mình, Seokjin thoáng nhắm mắt lại, nhịn xuống sát ý tràn ra từ đáy lòng. Biết đối phương không có khả năng bị mình giết chết, cho nên tránh rước lấy nhục.

Cảm nhận Jungkook cắn cổ mình, mút mút vào rồi buông ra. Sau đó thân thể nam tử rời khỏi, tuy từ từ nhắm hai mắt nhưng cũng có thể cảm giác được ánh mắt bén nhọn của hắn nhìn chăm chú. Bỗng nhiên cái gì dừng trên mí mắt, thanh âm phẫn nộ vang bên tai: "Ngươi suy nghĩ cái gì?"

Seokjin nghi hoặc mở mắt ra, nhíu mày, lờ đi câu hỏi của hắn. Hai người quá gần, có thể đếm được bao nhiêu cọng lông mi dài của Jungkook, trong mắt hắn vừa tức giận vừa. . . . . . ủ rũ?

Tay Jungkook vuốt ve qua lại trên người Seokjin, kỳ quái chính là lúc này đây hắn chưa đè lên người cậu. Dục vọng mới vừa phát tiết qua, lại dần dần ngẩng đầu, tính khí lửa nóng dừng lại sau hậu huyệt của Seokjin, băn khoăn nơi da thịt non mịn. Tay hắn đưa xuống phía dưới cầm lấy phân thân luôn rũ của Seokjin, vuốt lên xuống.

Đây là việc mà hắn chưa bao giờ làm khi đối diện với người khác, ngay cả dục vọng của bản thân cũng rất ít tự mình giải quyết, kỹ thuật thật sự kém. Seokjin chẳng những không bị hắn khơi mào dục vọng, mà còn đau đớn vài phần,vì tay hắn dùng lực quá lớn. Cắn chặt môi, nghĩ đây là thủ đoạn tra tấn kiểu mới. Jungkook giận dỗi, cuối cùng cũng buông tha, tách hai chân Seokjin ra, đấu đá lung tung đi vào.

Từ đầu đến cuối, mắt Seokjin vẫn luôn trấn tĩnh.

Seokjin nghĩ, Jeon Jungkook đại khái khiêu chiến với mình, dùng hết thủ đoạn này tới thủ đoán khác làm trên người mình, bất quá để mình mất kiềm chế dục vọng mà thôi. Công phu Jungkook khiêu khích thật ra ngày càng tốt, có mấy lần Seokjin thật có khoái cảm, thiếu chút nữa cứng lên. Thời điểm này cậu sẽ luôn nhắc bản thân nam tử kia đối xử với cậu thế nào, nghĩ bộ dáng hắn chiếm đoạt, nghĩ những lời nói vô sỉ ngày nào.

Kim Seokjin, hắn coi ngươi như động vật mà khiêu khích động tình. Hắn đối với ngươi như vậy, thế nhưng ngươi còn nằm dưới thân hắn mà rên rỉ, mà cầu hắn chiếm lấy?

Dần dà cơ thể đã bắt đầu quen nam tử đụng chạm, mới đầu ghê tởm nôn mửa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net