8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày sau, Jungkook tuyệt bước vào Lưu Túc Hiên, Seok Jin cảm thấy tự tại rất nhiều, hy vọng Jungkook đừng bao giờ tới. Bản tính cậu vốn rất rộng rãi, nhưng mỗi một vết thương trên người lại nhắc nhở cậu đã từng chịu đựng những gì. Cậu phải thừa dịp Jungkook không ở đây mà luyện tập đi đường, và phục hồi công lực.

Công lực của Seok Jin bị thuốc chế ngự, cậu nghĩ đó là một loại thuốc Hóa Công Tán, hiệu lực rất mạnh. Cậu dở y thuật, nên không biết giải, phương thức cậu luyện công khác người thường, công lực tích trữ cùng với khí tức trong cơ thể không phải là đan điền, lúc trước thân thể cậu cực kém nên uống thuốc quá nhiều, bao nhiêu đó cũng đủ ức chế một vài dược tính của Hóa Công Tán, thêm nữa là trải qua các sự tình khác, cảm xúc cứ phập phồng liên tục, nhưng lại có thể tụ chút công lực, vả lai Lee Sam dùng dược liệu khác điều trị cho cậu vì thế lại khó tái tụ nội lực. Cho nên việc cậu thiếu công lực phải nói là cách Hwang Sip rất xa, còn các cao thủ tại Jeon gia trang này cậu cũng chẳng bằng một góc của họ.

Bên trong Jeon gia trang có phòng dành cho cơ thiếp của Jungkook, cơ thiếp của hắn ai cũng có sở trường riêng, nhưng địa vị thì thấp, khó có thể tiếp xúc đến chuyện liên quan bên ngoài. Thỉnh thoảng giao tiếp với năm người được sắp xếp đứng canh quý phủ mới biết được võ công của họ đều mạnh đến kinh người. Hiện tại Seok Jin có thể cảm nhận được nội lực mạnh yếu của người khác, những người này nếu nhập giang hồ chắc hẳn thuộc về hàng đệ nhất cao thủ. Về phần tại sao phải đưa năm người cao thủ này canh Jeon gia trang thì khó mà biết được. Seok Jin suy luận, hai tên canh trước cổng không đời nào bại dưới tay mình.

Cậu chưa từng bước vào giang hồ, nhưng sư phụ có nói qua, với võ công của cậu trên giang hồ có thể được xếp từ hàng thứ hai mươi trở lên. Nghĩ đến mưu đồ của Jeon gia trang quả thật rất đáng sợ. Jeon Jungkook tâm tư ngoan độc, kín đáo, chặt chẽ, coi mạng người như cỏ rác, mà hết lần này tới lần khác Choi Il và Hwang Sip cực kỳ tôn kính hắn, có thể thấy được hắn có một bộ phương pháp thu phục được lòng người. Người như vậy, đối với vương triều mà nói, có hại.

Cười khổ, đã thành ra nông nỗi này mà còn suy tính gì nữa ? Đặt tay phải lên bàn, nhẹ nhàng nắm tay, ngón tay mềm nhũn thậm chí cầm không được. Nện thật mạnh trên bàn, cũng chẳng cảm nhận đau đớn được bao nhiêu.

Phiền muộn, cầm lấy chén trà trên bàn há to miệng uống vào. Bị nhốt tại nơi này là một loại khổ hình, cậu khó có thể chịu được cuộc sống như vậy. Bị coi như nam sủng, vô lực phản kháng nhưng cũng không cam tâm thừa nhận, đường đường là nam nhân mà lại rơi xuống nông nỗi này, thực tại khiến cậu quá khó chịu.

"Nóng lắm à ? Uống nhiều nước vậy !" Giọng nói chán chường lại vang lên, Jungkook đi đến, "Ta sai bọn họ đi lấy nước ô mai ướp lạnh đến cho ngươi, thân thể ngươi yếu, sắp vào hạ, vẫn là nên chú ý hơn."

Seok Jin muốn cười khẩy: thân thể yếu? Nhờ người trước mắt này ngày qua ngày tra tấn tôi đây. Mặt dày không biết thẹn mà còn giả bộ quan tâm.

Nhưng khi Hwang Sip đưa nước ô mai ướp lạnh đến, Seok Jin vẫn uống. Cơ thể của cậu bây giờ quả thật khác xa lúc trước, rèn luyện chút là đổ một thân mồ hôi, có khi thấy trước mắt biến thành màu đen. Khôi phục nội lực cũng chỉ miễn cưỡng trợ giúp thêm hoạt động, căn bản không đủ vận công hạ nhiệt. Tương phản bởi vì nội lực khó tụ nên quá trình vận nội lực đều khiến cho cơ thể thêm mệt. Phải nói là, quả thật gian nan.

Mà Jeon Jungkook đôi khi mới đến Jeon gia trang sao? Nơi này lại có hầm băng ? Chuẩn bị rất đầy đủ.

Seok Jin vừa nghĩ, cảm giác bên môi thấm nhập hơi nước mát mát, híp mắt lại, có thả lỏng cùng hưởng thụ. Hơi mát dọc theo yết hầu xuống phía dưới, thẩm thấu toàn thân giảm đi cơn nóng.

Cậu không biết nét mặt của mình giờ phút này ở trong mắt Jungkook rất mê người, đầu lưỡi hơi hé ra, tinh mâu sáng ngời nửa khép, làm cho người đối diện dâng lên nhiệt huyết. Trong cơ thể Seok Jin, nước đá dần mất đi sự lành lạnh, chỉ còn nhiệt độ vừa phải, hơn nữa so với nắng nóng bên ngoài thì bên trong cơ thể càng nóng hừng hực.

Nơi nào đó trong người dần nóng lên, ngồi không được nữa cậu bèn đứng lên. Chân trái mềm nhũn, xém chút té ngã, Jungkook vội ôm lấy cậu —— Seok Jin thường xuyên té ngã, Jungkook theo thói quen nhìn một cái là biết, lập tức dìu cậu. Gắt gao ôm vào trong ngực đi đến giường, con ngươi của Jungkook biến sắc là hình ảnh mà Seok Jin thường thấy.

Nhưng lần này Seok Jin lại không đẩy Jungkook ra, khẽ ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt khép hờ mang chút ươn ướt, tựa hồ nước ô mai ướp lạnh vừa uống xong dâng lên đáy mắt. Seok Jin thấy có chút kỳ quái: rõ ràng thân thể Jeon Jungkook cũng nóng, tại sao mình lại muốn tới gần hắn?

Thời điểm Seok Jin sững sờ, Jungkook đã mất kiềm chế, cúi đầu hôn mạnh xuống môi Seok Jin. Vết cắn trên môi lần trước lưu lại gần phai nhạt, hắn ác ý lại cắn phá khóe môi Seok Jin, để lại vệt máu đỏ sẫm. Tay bắt đầu xấu xa nghịch tới lui, nhẹ nhàng xé một cái, trường bào trên người Seok Jin đã thành hai mảnh, lộ ra vết sẹo chồng chất bên trong làm cho người ta cứ dán chặt mắt vào. Mắt Jungkook sáng quắc lên, không ai so với hắn biết rõ xúc cảm trên da thịt này có bao nhiêu hảo, chỉ cần đè lên là hấp dẫn tâm người, co dãn thật tốt. Tuy rằng da không trơn tuột non mịn, nhưng tay sờ lên so với tơ lụa cảm giác rất tốt, khiến hắn cực lực vuốt ve chẳng muốn buông ra.

Seok Jin run rẩy, cảm thấy một trận nhiệt ý trong cơ thể xông lên, rải đến da thịt. Sức nóng trong lòng bàn tay Jungkook như lửa tình, thiêu đốt lấy ham muốn mà Seok Jin cố gắng cất giấu. Ngón tay linh hoạt đưa xuống phía dưới, cầm lấy phân thân cậu đã bắt đầu nóng lên. Jungkook dùng lực vừa vặn, cẩn thận, mỗi một đợt gần như kích động. Đầu ngón tay lại cố ý vòng vo, chần chừ trên đỉnh, trêu đùa khiến hạ thân Seok Jin co rút nhanh, sau đó ngẩng đầu lên.

Mất kiềm chế . . . . . . Không có cách nào làm mình đau đớn phân tâm, căn bản là dục vọng dâng lên. Hơn nữa trời cứ nóng như vậy, trong cơ thể cũng hỏa đến kinh người. . . . . .

Seok Jin nghiêng đầu sang một bên, liều mình cắn môi, cảm giác thân thể có bao nhiêu mong đợi nam nhân âu yếm, một khắc muốn cắn lưỡi mà chết. Nghe được người kia cúi đầu cười: "Ta còn hoài nghi ngươi có phải là nam nhân không, kết quả rất có sinh lực nha!"

Này một câu làm Seok Jin xấu hổ và giận dữ muốn chết, cậu liều mình giãy dụa, dĩ nhiên là không thể thoát được, trái lại càng thêm ma sát vào da thịt khiến người phía trên hưng phấn. Bình thường trong khi làm tình Jungkook hầu như ham muốn vô độ, giờ phút này người dưới thân có phản ứng —— tuy là đang phản kháng —— điều này càng khiến hắn thoát khỏi kiểm soát bản thân. Tận tình khiêu khích từ chậm chạp nhẹ nhàng biến thành thô bạo, ngón tay dài thon mềm tàn sát bừa bãi, hắn phớt lờ Seok Jin phản ứng. Seok Jin ngửa cổ lên, cắn chặt môi nuốt vào tiếng rên rỉ sắp phát ra ngoài.

Đau đớn và thô bạo đồng thời mang lại khoái cảm. Ngón tay Jungkook dời về sau, lổ nhỏ thắt chặt lại, kẹp lấy ngón tay đang khuấy đảo bên trong, huyệt khẩu khép mở theo tập quán chuẩn bị đón chào tính khí nam nhân to lớn lấp đầy.

Giãy dụa đã thay đổi bằng nghênh tiếp, đầu óc chẳng còn rõ ràng, Seok Jin xấu hổ. Mà càng khiến cậu không thể thừa nhận là cậu đã mất đi sự đau đớn trong lần giao hợp, thân thể phóng đãng chờ mong đụng chạm, vách tràng co rút mãnh liệt, cắn lấy dục vọng nóng rực của đối phương. Trong cơ thể tê dại, hạ thể hơi hơi khởi động nhích về phía trước.

Dừng lại —— Seok Jin gào to trong lòng, hận muốn cắn nát môi, lại chặn không nổi khoái cảm mãnh liệt trong cơ thể. Cho dù liều mình chịu đựng, cũng chỉ nuốt xuống kêu to, tay nắm chặt lấy sàng đan, sợ bất cẩn sẽ vươn tay bấu lấy đầu vai đối phương. Tâm như đục khoét, tầm mắt dần mơ hồ, hậu huyệt co rút kịch liệt, phân thân bắt đầu thấm tinh dịch.

Jungkook sớm ngây dại, ôm Seok Jin, trước đây người luôn mất đi lý trí đều là hắn. Lật người dưới thân lại, nắm lấy eo nhỏ gầy, lien tục ra vào. Seok Jin trì hoãn được một lúc, tay trái đưa xuống dưới thân, cắn răng, bắt lấy dục vọng đang giương cao của mình. Vừa vặn Jungkook tiến lên, bên trong trướng trướng thật thoải mái, phía trước cũng liền phun tới.

Seok Jin chôn đầu vào gối, thật muốn nín thở chết đi. Lúc này đây, toàn thân cũng dơ bẩn, lại cảm nhận dục vọng bùng nổ như thế thật tuyệt vời, tứ chi lười biếng, trong đầu vừa hỉ vừa bi, như xuống địa ngục, như lên cực lạc. Ngay cả mông bị cắm rút đều cực sảng khoái, cắn lấy tính khí xâm phạm, giữa thống khổ thế nhưng vẫn thơm ngọt.

Nhắm mắt lại, sao. . . . . . ở dưới thân nam nhân lại khoái cảm đến vậy, thậm chí bắn ra? Trước kia, thân thể đau đớn, trong lòng luôn có phần kiêu ngạo, mà nay. . . . . . thân thể lại khoái cảm, tâm hoàn toàn khuất nhục và căm phẫn —— hận chính mình, là đồ dâm tiện. . . . . . Vài ký ức xông vào đầu, cả người đều sung sướng mà giờ ứa nước mắt chua xót.

Hít thở không thông thẳng đến hôn mê, ngay khi phát giác có gì đó bất ổn, Jungkook dừng lại lật ngửa cậu lên, thấy gương mặt đỏ bừng của cậu thấm đẫm nước mắt, đôi mắt nhắm chặt nhưng vẫn óng ánh giọt nước nơi khóe mắt.

Jungkook ngẩn người, nhẹ buông Seok Jin ra, cả thân mình cậu ngã vào trên giường. Jungkook nhìn cậu, hai lông mày nhíu lại đầy phẫn nộ cùng không cam lòng, mang theo vài tia thương tâm.

Hận ta? Vừa rồi. . . . . . ngươi cũng có cảm giác mà? Ngươi chưa từng khóc, chỉ vì phản ứng mà rơi lệ?

Tay hắn có chút run lên, vươn đi lại lùi về, hung hăng nói: "Kim Seok Jin, ngươi là tên tù nhân may mắn chưa chết, theo ta mà còn bày đặt ra vẻ ..." hắn tức giận bước xuống giường, khoác áo lên.

..............

"Dạo gần đây. . . . . . trang chủ rất ít đến Lưu Túc Hiên thật không?" Choi Il ngồi ghế đá, hỏi.

Seok Jin dừng đi, thanh âm cứng ngắc: "Hắn không có tới."

Ngày ấy tỉnh lại, Jungkook đã rời đi, chỉ còn mình cậu trần truồng nằm trên giường. Dấu vết trên chăn hiện lên rõ ràng, cậu biết những vết đó đều không phải do Jeon Jungkook lưu lại. Cảm thấy ghê tởm bản thân mình, nghĩ muốn phun ra tất cả.

Trong đầu luôn nghĩ tới cái chết, nhưng nhận thức bao nhiêu lần mình cực khổ chịu trận mà bây giờ lại chết thật chẳng uổng phí ? Bị thượng lên người nhiều lần như vậy, chết cũng không có gì đáng nói, bất quá già mồm cãi láo mà thôi.

Nhưng thân thể phản ứng khiến cậu sợ hãi, nhớ tới trước đây khi xem nam nữ giao cấu, nữ tử thường ở dưới uyển chuyển quyến rũ, yêu kiều khát cầu. Sau này lại nghe nữ tử oán giận, thì ra việc giao hợp mà không yêu nhau, chỉ cần hai thân thể hòa quyện dây dưa, còn quyến rũ hay kêu la gì đó là cố tỏ vẻ thôi.

Nhưng cậu biết mình khác. Cậu biết bản thân có phản ứng. Nếu không phải ý chí còn sót lại tí tẹo, sợ cũng làm ra những chuyện vô cùng xấu hổ mất thôi. Nếu cậu quấn quít lấy đối phương, yêu cầu đòi hỏi, vậy. . . . . .

Không bằng đâm một đau chết cho nhanh.

Bị đặt dưới thân, bị mạnh mẽ xâm phạm, bị vũ nhục đùa bỡn, nếu còn uyển chuyển hầu hạ thậm chí đau khổ cầu xin, kia quả thực là mất mặt đến cỡ nào. Giờ thì muốn sống trên bước đường này, nên diệt hết tất cả tôn nghiêm, còn tinh thần, buất khuất gì đó, đã mất sạch sẽ.

Nghĩ đến đây, chết thật là tốt. Nhưng mấy hôm nay Jungkook không đến Lưu Túc Hiên, trông coi cậu là Choi Il và Hwang Sip. Seok Jin thật sự thiện lương quá mức, tưởng tượng mình chết cũng chẳng sao, lỡ Jeon Jungkook gây khó dễ hai người này thì làm sao bây giờ ?

Hwang Sip là tiểu nhân vật điển hình, lắm mồm, tính cách và năng lực đều bình thường, nhưng sống chân thật, vô cùng tốt với cậu. Mà Choi Il. . . . . .

"Quả nhiên, khẳng định là bị tên Kang Chil (số 7) quấn lấy !" Choi Il chau mày, căm giận, "Tiểu nam hài kia làm sao so với được với Kim Yuk ngươi, bộ dạng còn không mĩ bằng trang chủ, gọng nói thì eo éo, dáng dấp y chang như nữ nhân, thật đáng ghét!"

"Kang Chil?" Seok Jin hỏi, âm thầm thở dài. Choi Il đối đãi cậu cũng tốt, cậu có thể nào hại nàng?

"A! Ngươi còn chưa biết? Ta thật là lú lẫn mà, sao lại quên nói cơ chứ ?" Choi Il giải thích, "Là tân nam sủng mà trang chủ mới thu, tính khoảng hơn mười ngày. Gần đây mỗi ngày trang chủ đều đến Phong Hồng Hiên của tên kia, kết quả bị tiểu tử kia lôi kéo cái gì nữa không biết, hừ!"

Ngực Seok Jin vừa động, ra vẻ thoải mái hỏi: "Sao? Ghen tị?"

"Ai thèm ghen! Nếu ghen vì trang chủ, khẳng định ta đã chết sớm!" Choi Il liếc mắt xem thường, "Ta ghét tiểu tử kia, nghĩ trang chủ sủng tên đó là phát ghét, hừ, ta chưa từng thấy trang chủ kiên trì với người nào cả!"

"Hắn không đưa Kang Chil tới Thường Hồng Viện mà là Phong Hồng Hiên sao?" Seok Jin hỏi. Cậu trụ ở Lưu Túc Hiên là nội viện trung tâm, mà Phong Hồng Hiên là nội viện bên cạnh. Seok Jin vẫn chưa có cơ hội tiếp cận Phong Hồng Hiên, chỉ đứng xa xa xem qua. Phong Hồng Hiên có vài cây phong cao to trồng sát bên tường, vào mùa hè lá cây xanh um tươi tốt, rất là đẹp.

"Đúng vậy, hừ, Phong Hồng Hiên rất đẹp!" Choi Il chề môi, kéo Seok Jin, "Đi, dù sao mấy nàng kia cũng có nhiệm vụ ra ngoài cả rồi, ta đang buồn chán đây. Chi bằng chúng ta đi tới cửa, cho ngươi dòm mặt tiểu tử kia."

Seok Jin bị nàng lôi kéo, biết Choi Il là hướng về mình, muốn cậu gặp mặt người mới để uy hiếp à?

Nàng thế nhưng không biết, Jeon Jungkook sủng hạnh người nào, có liên quan gì tới cậu? Hắn không đến tìm cậu là chuyện tốt nhất trần đời.

"Ủa? Sao không có ai?" Choi Il đẩy cửa phòng Phong Hồng Hiên, nhíu hạ mi. Nghĩ tiểu tử kia là nam sủng, khỏi cần xuất hiện, nhưng sao lại vắng thế này? Huống hồ Kang Chil hẳn là có nha hoàn mới đúng, sao lại chả thấy ai?

Nàng định quay đầu nói với Seok Jin, thì thấy cậu nghiêng mặt, trên mặt lộ ra vẻ cười lạnh. Nàng theo ánh mắt Seok Jin nhìn lại, từ phòng khách xuyên qua phòng ngủ chất đầy áo quần hỗn độn. Nàng thầm mắng chết rồi, nhẹ chân.

Theo góc đứng của Seok Jin, có thể nhìn rõ cánh cửa phòng ngủ khép hờ, có hai thân ảnh đang giao triền. Seok Jin kéo chân trái về phía trước một chút, thanh âm hai người trong phòng rất lớn, họ không nghe bước chân của cậu.

Choi Il vừa thấy biểu tình cậu có chút sai sai, vội vàng đuổi kịp vài bước. Nàng vẫn chưa rõ lai lịch của Kim Seok Jin, cũng không biết tâm tư cậu, vừa nãy tưởng cậu gặp tình huống khó xử cũng chẳng biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ sửng sờ đứng một chổ. Lại sợ Jungkook bắt gặp bọn họ mà tức giận, ngay cả hít thở cũng không dám —— may mắn trong phòng tràn đầy 'sắc xuân', công lực Jungkook không cao, cũng chẳng để ý có hai người bên ngoài.

Giờ phút này Jungkook thật sự chuyên chú phát tiết dục vọng. Tuy rằng trên mặt hắn có chút ửng hồng, nhưng không phải vì loạn tình. Mà nam hài dưới thân hắn thở hào hển, không một mảnh vải che thân, chân tuyết trắng quấn quít lấy thắt lưng Jungkook. Mặc dù không lảnh lót như nữ nhân, nhưng lại rên rỉ khàn khàn mềm mại đáng yêu, nghe mà khiến huyết mạch người ta sôi sục.

"Trang chủ. . . . . . Cầu ngươi. . . . . . Cầu ngươi. . . . . ." Nam hài kêu lung tung, nâng hạ thân lên theo luật động, bắp đùi đầy vết cắn. Jungkook cúi xuống cắn hồng anh trước ngực, ngón tay bóp lấy cái mông, vốn nên là tình cảnh kiều diễm, trên mặt hắn lại lộ vẻ phẫn nộ.

"Đừng có diễn ! Ngươi đâu có si mê như vậy!" Jungkook chống một tay trên giường, lửa giận nổ lên đáy mắt rõ ràng, thiêu đốt nam hài đang choáng váng đắm chìm giữa dục vọng, "Những điều ngươi nói hoàn toàn sai, cậu ấy, cậu ấy. . . . . . cậu ấy rất ít khi phản ứng như vậy!"

Ánh mắt đầy tình dục của nam hài hơi hơi minh bạch, trên mặt hiện ra vài phần kỳ quái: "Sao lại thế? Trang chủ, trừ phi đối phương yếu sinh lý, những gì ngài làm trên người ta. . . . . . Khơi mào dục vọng rất tuyệt vời."

Ánh mắt tên kia lại trở nên mị hoặc, hai chân một lần nữa bò lên thắt lưng Jungkook: "Bằng không. . . . . . chúng ta thử lại, nhìn xem binh khí của trang chủ ngài đây công phu thế nào?" Cong người ngồi dậy, một tay cỡi dây lưng Jungkook.

"Vừa rồi ta làm hữu hiệu?" Jungkook nắm phân thân tinh xảo của nam hài, nam hài lại bắt đầu rên rỉ. Ngón tay Jungkook đưa về phía sau, nam hài nặng nề thở phì phò, một mặt khác đưa đẩy hạ thân, để ngón tay Jungkook dễ dàng ra vào: "Trang. . . . . . Trang chủ. . . . . . Người không phát hiện. . . . . . Đã ướt . . . . . ."

Bộ vị sinh ra chất lỏng sềnh sệch, huyệt khẩu khép mở, nam hài vặn vẹo hạ thể, dán sát người Jungkook. Đôi môi hồng nhuận cầu xin đối phương cho, thắt lưng như xà lắc lư linh hoạt.

Choi Il trộm nhìn xem Seok Jin, thấy hai hàng lông mày cậu trói chặt, như khó có thể chịu được trường hợp nay. Kéo ống tay áo Seok Jin, muốn mang cậu rời đi, Seok Jin lắc đầu, hai mắt nhìn chằm chằm hai người trong phòng.

Hai người giao hợp cùng một chỗ, nam hài nheo mắt lại, nâng cao hạ thân, trong miệng ngọt nị vô cùng. Động tác của Jungkook cũng rất chậm, thoáng chút lại va chạm, tay hắn còn liên tục bóp nắn.

Seok Jin nhìn thân ảnh hai người, mặt nam hài hồng diễm lệ, quyến rũ vô cùng. Vừa khóc vừa cười, có thể thấy lệ trên mặt, là dục vọng tra tấn. Trong miệng cầu xin càng nhiều, thân thể càng đong đưa nghênh tiếp. Seok Jin thấy cảnh tình như vậy, răng nanh cắn thật sâu vào môi.

Chẳng lẽ mình. . . . . . sẽ trở thành bộ dáng này? Nằm dưới thân người. . . . . . Van xin. . . . . .

"Tại sao! Nếu bộ dạng ngươi thành như vậy thì tại sao cậu ta có thể chịu nổi ?!" Thần trí người dưới than như trúng độc, cả người khát cầu Jungkook muốn thêm. Jungkook lại vô cùng thanh tỉnh, cúi đầu gào thét, "Thân thể cậu ta run rẩy đến độ có cảm giác . . . . . . Ta biết cậu ta có cảm giác, nhưng vì cái gì cậu ta vẫn giữ kiên trì ? Cậu ấy hận ta ta biết, tất cả của cậu ấy đều là của ta. . . . . . Tại sao tại sao. . . . . .?"

Seok Jin đứng, biết người mà Jungkook nói là mình, nhất thời ngỡ ngàng. Jungkook tăng tốc độ nhanh hơn, càng không ngừng hỏi "Tại sao ? Tại sao ?". Cuối cùng cao trào tới, ngã vào trên người nam hài.

"Hơn nữa. . . . . . Ta dùng đinh hương, thố ti tử, xà dương, xạ hương. . . . . . Rõ ràng là tình dược, cậu ấy uống xong cũng có phản ứng, nhưng ..." Jungkook cúi đầu nói, tay nện trên giường, "Nhưng cậu ấy quay lưng lại, còn khóc . . . . . . Mẹ nó! Ta chưa từng dụng tâm với người nào đến vậy, tại sao tên đó..."

"Người này chịu hay quá chứ?" Nam hài nằm trên giường thở dốc kịch liệt, thanh âm hơi khàn khàn miễn cưỡng vang lên, "Trang chủ, người nói chính là Kim Yuk đúng không? Ta nghe người kêu như vậy, khẳng định là nơi đó của cậu ta bị liệt! Có muốn ta thử câu dẫn không?"

"Ngươi đừng có mơ!" Mặt Jungkook trầm xuống, trách mắng, "Ngươi không được nhìn cậu ấy, càng không thể câu dẫn cậu ấy!"

Nam hài chỉ giả bộ, suy nghĩ một chút, giờ phút này che miệng cười: "Trang chủ, ngài thật sự thích hắn?"

Jungkook nghe được lời ấy, mặt đỏ lên, dung nhan vốn mỹ mạo nay hiện ra chút kiều diễm, bất quá lời nói phát ra đã phá hủy sự xinh đẹp này: "Ngươi nói bậy bạ gì đó, ta thấy bộ dáng cậu ta bình tĩnh nên khó chịu mà thôi! Hừ, ta muốn cậu ta ở dưới thân ta cầu khóc kìa!"

"Nếu phương diện kia của hắn có vấn đề, chỉ sợ ta cũng hết biện pháp." Nam hài nhún vai, "Bằng không thời điểm hai ngươi làm tình, ta đứng xem rốt cuộc tại sao người kia không phản ứng."

"Không đời nào!" Jungkook hờn giận phản bác, "Cậu ta có phản ứng, chẳng qua khống chế. Ta dùng tình dược. . . . . ." Hắn bỗng nhiên câm miệng, nhớ tới hình ảnh mê mang đầy kiều diễm của người kia, dục vọng vừa phát tiết lại đứng lên.

Nam hài thầm nghĩ người này đang động dục, ai tin rằng ngươi ghét Kim Yuk! Trên mặt lại cười nói: "Trang chủ, ta hiểu."

"Gì?" Jungkook nhuống mày.

"Khi ngài giao hợp cùng ta, mỗi lần đều làm ta dục tiên dục tử, là bởi vì ta vốn mẫn cảm và cũng học được hưởng thụ, còn về phương diện khác ngài rất lãnh cảm." Nam hài cung kính nói, đáy mắt mang vài ý cười, bàn tay che lên dục vọng Jungkook, "Mà ngài mỗi lần nhắc tới Kim Yuk, luôn mất khống chế. . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net