9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook thấy Seok Jin đi, vội vàng xuống giường mặc quần áo đuổi theo. Gần đến cạnh cửa Choi Il thấp giọng: "Trang chủ, có vẻ Kim Yuk rất thương tâm. Ngài. . . . . . Đừng làm cậu ấy đau."

Nhãn thần Jungkook sáng ngời, lập tức nghĩ Seok Jin chắc chắn đâu thể nào ghen, lắc đầu mắng mình ngu ngốc, tông cửa xông ra. Đuổi tới trong viện liền quơ được Seok Jin, cậu kịch liệt phản kháng, Jungkook ôm cậu đi vào Lưu Túc Hiên, nhẹ nhàng đặt cậu trên giường.

Seok Jin nằm trên giường, ngừng lại giãy dụa, vô thanh vô tức. Một đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm Jungkook, ánh mắt khinh bỉ cực độ. Jungkook tâm loạn không biết nên làm thế nào, hốt hoảng cúi xuống hôn Seok Jin.

"Ta. . . . . . Là ngươi bức ta. . . . . ." Lần đầu tiên Jungkook nghĩ muốn giải thích, ú ớ trong miệng, nửa ngày chỉ thốt ra được một câu như vậy, "Do ngươi một chút phản ứng cũng không có, ta mới tìm Kang Chil học việc này. . . . . ."

"Sau đó hảo hảo nhục nhã ta?" Seok Jin lạnh lùng hỏi, "Hạ xuân dược để ta mất khống chế cầu ngươi? Jeon Jungkook, thật chẳng ngờ ngươi vô sỉ đến trình độ này."

Jungkook sửng sốt, hắn muốn Seok Jin cầu hắn, muốn cậu hiểu rõ ánh mắt của hắn vì cậu mà nhiễm tình dục, muốn cậu chỉ nhìn một mình hắn. Hắn muốn hung hăng dẫm nát kiêu ngạo quật cường của người này. Đúng vậy, nam nhân này chỉ có thể dựa vào mình, sẽ không nhìn mình bằng ánh mắt xa cách kia, sẽ không còn vẻ mặt u uất.

Đúng, chính là dạng này! Jungkook thấy thần sắc Seok Jin, oán hận cắn răng. Mỗi khi nhìn đến vẻ mặt Seok Jin như vậy, Jungkook muốn nhào tới xé nát cậu ra nuốt vào trong bụng, để cậu vĩnh viễn không dùng ánh mắt ấy khinh bỉ mình. Trên thực tế quả thật Jungkook cũng nhào lên, há mồm, dữ tợn cắn xuống.

Cắn, cắn chết cậu ta ăn luôn cậu ta, để xem cậu ta còn dám trưng cái bộ mặt lạnh ngắt đó xem thường mình nữa không!

Cái cắn mạnh dần dần trở nên nhẹ, trên cổ Seok Jin hiện lên dấu xanh xanh tím tím. Tay mò tới vạt áo, đẩy ra hai mảnh ngăn cản da thịt cậu. Vừa mới nhấc đầu, gặp ánh mắt lạnh lùng của Seok Jin, trong lòng tức giận cùng không cam lòng đồng loạt nảy lên. Đem theo mọi biện pháp học được từ Kang Chil đều dùng trên người Seok Jin, mân mê sờ nắn, toàn lực làm. Dù sao Seok Jin cũng là nam nhân, nào chịu được châm ngòi như vậy, thân thể có chút nóng lên. Cậu nghiêng đầu qua một bên, cắn răng khống chế mình, quyết định không muốn bại bởi người trước mắt.

Bản thân cậu cảm thấy bất ổn, lại không biết Jungkook cứ liên tục kêu khổ. Cảnh đẹp ở phía trước, Jungkook sao trụ được tâm, quả là gậy ông đập lưng ông. Mặc dù hơi thở Seok Jin hỗn loạn, nhưng ánh mắt lại trong, vẫn lãnh liệt mang theo ý hận. Jungkook hôn lên mắt cậu, Seok Jin khẽ nâng tầm mắt nhìn hắn, trong mắt là bao nhiêu coi thường.

"Không được nhìn ta bằng kiểu đó!" Jungkook quay đầu Seok Jin lại, theo dõi mắt cậu, "Ngươi là của ta, của ngươi hết thảy đều là của ta! Ngươi không thể nhìn ta như thế!"

Cậu ấy nên dùng ánh mắt mê loạn mà nhìn mình, trong đôi mắt đen bóng hẳn là yêu chứ không phải hận, hắn. . . . .

Ánh mắt cậu càng lạnh hơn, trào phúng cười: "Jeon Jungkook, ngươi không quản được thân thể ta, còn muốn quản lòng ta à?"

Seok Jin nói một câu khiến Jungkook rùng mình, đôi môi đỏ mọng của hắn giật giật, hàm răng trắng bóc cắn lấy cánh hoa màu đỏ ấy, thoạt nhìn đúng là điềm đạm đáng yêu. Dù sao Seok Jin cũng đã sớm biết nam tử này quả nhiên là 'Tươi đẹp bên ngoài, bên trong thì như rắn rết', dời mắt không thèm nhìn tới hắn. Jungkook buồn bã hạ mắt xuống, cảm thấy rét lạnh, ôm chặt người dưới thân mà sao hoàn toàn không chạm được tới cậu.

"Ta không quản được thân thể ngươi?" Jungkook cởi bỏ quần áo Seok Jin ra, khóe mắt như thiêu, "Vậy trước đó vài ngày ngươi cầm lấy mảnh vỡ kia là vì sao?"

"Đó là do ngươi hạ xuân dược." Seok Jin nói.

"Xuân dược? Ta mới chỉ hạ xuân dược cho ngươi có một lần, còn mấy bữa trước ta căn bản không có làm cái gì!" Jungkook la ầm lên, "Cho dù là lần trước, cũng chỉ có một chút, mà ta còn chưa cho ngươi dùng xuân dược mạnh hơn nữa kìa!"

Jungkook gần như muốn nôn hết ra bao nhiêu khổ sở, hắn xuất kỹ năng cả người khiêu khích Seok Jin vậy mà bị nói là sử dụng xuân, cái con người này. . . . . Dục vọng nam nhân bị kích động thì có gì xấu mà không dám nhận!

Hắn lại không biết trong lòng Seok Jin nghĩ thế nào. Seok Jin luôn nghĩ rằng nếu trong lòng không động tình, thân thể sẽ không phản ứng. Cho nên khi cậu phát giác bản thân mình có phản ứng thì kinh hoảng đến. Mà khi biết được loại phản ứng này là do tình dược gây nên, theo bản năng tựa như bắt lấy rơm rạ cứu mạng, đem toàn bộ trách nhiệm đều đổ lên tình dược. Tuy rằng bản thân ẩn ẩn có cảm giác nhưng chết cũng sẽ không thừa nhận.

Vì thế cậu hừ một tiếng: "Ai tin?"

Jungkook tức đến đỏ mắt: "Được ! Ngươi cứ mong rằng ta hạ xuân dược ngươi đúng không? Bây giờ ta liền cho ngươi!"

Lấy dược ra, thậm chí Jungkook không biết mình sinh khí đến tột cùng là thật, lại cứ nghĩ là bởi vì rất muốn thấy vẻ mặt mê mang của cậu. Tóm lại khi hắn thoa thuốc mỡ lên ngón tay rồi tham nhập trong cơ thể Seok Jin, ngón tay hắn đã hơi hơi run rẩy, vừa buồn bực vừa chờ mong.

. . . . . . Cho dù là tâm không cam lòng không nguyện, nhưng hắn cũng muốn thấy cậu ở dưới thân mình phóng thích trong nháy mắt, muốn cho cậu thất thần khẩn cầu hắn đụng chạm, muốn thần phục cậu thuộc chỉ mình hắn...

Jungkook dùng dược cực mạnh, tác động của nó nhanh chóng phản ứng tới toàn thân Seok Jin. Seok Jin gắng hết sức giãy dụa, Jungkook đã sớm phòng bị, giữ chặt thân thể cậu. Seok Jin vật lộn một hồi, chỉ cảm thấy trên người khô nóng vô cùng, động thân hướng về phía trước. Jungkook biết thần trí cậu đã tan rã, buông lỏng cậu, ngay tức khắc cả cơ thể Seok Jin quấn lên hắn. Jungkook chấn động, nhất thời cái gì cũng đều vứt sang một bên, ôm chặt lấy Seok Jin.

Seok Jin cũng biết không ổn, nhưng người mềm nhũn, vuốt ve da thịt như thế cảm giác rất thoải mái, đúng thật không thể rời ra. Hạ thể nóng rực, hậu huyệt lại trống rỗng, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ. Seok Jin mơ mơ hồ hồ, lòng khẩn trương, thân thể lại cuốn lấy Jungkook càng nhanh.

Giờ phút này toàn thân Seok Jin như lửa nóng, từng mảnh da thịt nhiễm đỏ ửng, Jungkook nhìn thấy càng khiến cho hạ thân co rút nhanh. Hắn thầm kêu không tốt, lấy tay làm trước cho mình phát tiết một lần, hắn biết một khi chạm vào Seok Jin thì chẳng dễ dàng khôi phục lý trí. Chất lỏng tích tụ giữa hai người, Jungkook đè nặng Seok Jin, hôn vành tai cậu, ghé bên tai nhẹ giọng hỏi: "Còn hận ta sao?"

Seok Jin muốn mê mang nên không nghe lọt những gì Jungkook nói, cậu lại động thân , dục vọng bị ứ đọng chờ mong vuốt ve, khiến hạ thân cậu không ngừng vặn vẹo . Jungkook tiến đến bên môi cậu: "Nói ngươi không hận ta, không hận. . . . . ."

"Không. . . . . ." Ánh mắt Seok Jin mờ mờ, cố gắng lắc đầu. Jungkook nâng cằm cậu lên, hôn sâu xuống, đầu lưỡi quấn lấy Seok Jin, kinh hỉ phản ứng mãnh liệt. Thân thể hai người dây dưa với nhau, Jungkook có thể nhận ra được dục vọng Seok Jin để ngay mình, động tình, bộ vị mới vừa phát tiết qua lại ngóc đầu lên. Hạ thể ma xát, mới vài cái hai người đều thở hồng hộc, hạ thân Seok Jin hướng về phía trước, huyệt khẩu cơ hồ chống lại dục vọng Jungkook.

Giết ta đi, nếu không đi vào thì ta cũng sắp chịu không nổi.

Jungkook suy nghĩ, hung hăng cắn răng, đem dục vọng nóng rực để ở huyệt khẩu non mềm nhè nhẹ vuốt. Một tay cầm đùi Seok Jin hướng về phía trước, tay khác nắn bóp ngực phải cậu. Còn bên trái do miệng phụ trách, đầu lưỡi mềm mại đảo quanh điểm đỏ, có khi lại dùng răng nanh day day cắn. Seok Jin sao chống lại khiêu khích, ngực hơi hơi ưỡn lên, đầu ngưã về phía sau, rên rỉ vang trong phòng.

Jungkook chôn đầu trước ngực Seok Jin, ngơ ngác nhìn mặt cậu. Không thể tưởng được Seok Jin nhiễm tình dục quả nhiên tươi đẹp đến vậy, đôi mắt thất thần, gương mặt ửng hồng cùng đôi môi mọng hé mở. . . . . . Hắn thật sự nhẫn hết nổi rồi!

"Cầu ta muốn ngươi." Jungkook thở hào hển nói bên tai Seok Jin, hạ thân đã bắt đầu đẩy về phía trước, lại nén chịu đựng không đi vào, "Cầu ta!"

Cơ thể Seok Jin run rẩy, miệng hé ra. Đầu lưỡi Jungkook dọc theo vành tai cậu, thật có điểm giống như hắn đang cầu cậu: "Seok Jin, cầu ta ôm ngươi, cầu ta muốn ngươi. . . . . . Chỉ cần ngươi nói cầu ta, cái gì ta cũng cho ngươi. . . . . ."

"Cầu. . . . . . ?" Seok Jin vô ý thức lặp lại. Jungkook vội vàng gật đầu: "Cầu ta, ngươi nói cầu ta là được. . . . . . Có phải rất khó chịu không? Chỉ cần ngươi cầu ta ta sẽ làm người thoải mái. . . . . ."

"Cầu cái gì. . . . . .?" Seok Jin cố gắng mở to hai mắt, ánh mắt lại vẫn mơ màng. Jungkook càng không ngừng hôn cậu, cách khoảng thở dốc: "Cầu ta ôm ngươi, cầu ta muốn ngươi. . . . . ."

". . . . . ." Seok Jin cũng không ra tiếng, Jungkook cấp bách, tay đưa xuống phía dưới cầm phân thân cậu: "Nói theo ta, Seok Jin. . . . . ."

"Nói ? Nói cái gì ?"

"Cầu ngươi. . . . . ."

"Cầu. . . . . .?"

"Cầu ngươi ôm ta, Seok Jin mau nói 'Cầu ngươi ôm ta', nói mau!" Jungkook gần như không thể nhịn được nữa , trên tay bất giác dùng sức hơi nặng. Seok Jin đau xót, nháy mắt liền trấn tĩnh. Nghiêng người thoát Jungkook ôm ấp, lùi sâu vào phía trong giường. Jungkook lấy làm kinh hãi, vội vàng nhào tới. Tay trái Seok Jin mò xuống phía dưới sàng, đồng thời Jungkook bắt lấy bả vai cậu, lôi kéo cậu quay về trong lòng,ngực: "Ngươi đừng có rời khỏi ta, vĩnh viễn đừng nghĩ!"

Seok Jin liếc hắn một cái, Jungkook rùng mình, cảm thấy ánh mắt này rất quen thuộc. Hắn nắm lấy eo gầy của Seok Jin, thật xa vời, liền dùng môi hôn cậu. Thần trí Seok Jin lại lung lay, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện cảnh tượng vừa mới chứng kiến: Kang Chil nằm trên giường mở rộng hai chân, trong miệng không rên rĩ, vô cùng dâm đãng.

Mình, không thể đánh mất lý trí được, bởi vì hết thảy đều do xuân dược!

Seok Jin nghĩ đến đây, tay nắm chặt, đau đớn khiến cậu tỉnh táo, tay trái khôi phục chút khí lực. Nắm thật chặt, vung mạnh về phía cổ họng mình.

Jungkook và cậu dính sát vào nhau, cậu vừa động thì hắn liền biết, vội vàng buông môi Seok Jin ra, đưa tay bắt cổ tay cậu. Dường như Seok Jin cũng dự đoán được, tay vòng nữa hình cung né tránh tay Jungkook, vẫn dâm tới chổ yết hầu. Jungkook kinh hãi, tay thẳng tắp bao lấy cổ họng Seok Jin. Seok Jin không nghĩ tới hắn còn có một chiêu như vậy.

Jungkook đau nhức, mắt nhìn lại thì thấy một chiếc đũa con, mũi nhọn chưa đâm hết vào lòng bàn tay, máu đỏ nhất thời đổ ra. Hắn vừa sợ vừa giận, đè nặng thân thể Seok Jin, tay trái không bị thương giơ lên tát hai cái thật mạnh vào gò má cậu sau đó giống như kẻ điên đấm Seok Jin: "Ngươi lại muốn chết ! Ngươi lại muốn chết ! Ai cho ngươi chết ! Kim Seok Jin ! Hôm nay ta không đánh ngươi chết toàn thây ta không phải họ Jeon! Rốt cuộc ta làm gì mà ngươi không cho ta chạm vào ? Chết đi ! Chết đi !"

Thẳng đến Seok Jin hôn mê bất tỉnh, Jungkook lại luống cuống, ôm cậu hô to: "Ta không cho ngươi chết ! Ngươi mau sống lại cho ta! Đừng tưởng rằng ngươi chết là có thể thoát khỏi ta! Ta tuyệt đối sẽ không tha ngươi!"

Trong phòng vừa khóc vừa hét, bên ngoài vang lên thanh âm thận trọng: "Trang chủ, thần có thể tiến vào không ạ?"

Jungkook nghe giọng Lee Sam, mừng rỡ: "Ngươi mau vào!" Cẩn thận dắp chăn cho Seok Jin, chờ Lee Sam tiến vào.

Lee Sam chẩn bệnh xong, kết quả cũng không lo ngại, chính là Seok Jin mạnh mẽ ức chế xuân dược, lại bị Jungkook đánh. Jungkook hạ thủ coi như vừa phải, dưỡng mấy ngày thì tốt rồi. Lúc y ở ngoài cửa nghe trang chủ khóc lớn kêu to, còn tưởng rằng thật sự chết người.

Bất quá như đã nói trước đó, đã bao lâu y mới thấy trang chủ thất thường như vậy? Từ lúc y bắt đầu bắt mạch hắn vẫn ngơ ngác ngồi bên giường, chỉ khi y nói bệnh tình thì lúc đó hắn dùng ánh mắt lợi hại nhìn y, sợ tới mức y kinh hãi, y xem hxong bệnh liền lấy hòm thuốc nhanh chạy trốn. Đóng cửa rồi lẻn nhìn trộm bên trong thì thấy trang chủ ghé vào trên người Kim Yuk.

Jungkook nằm trên người Seok Jin, rơi nước mắt. Cả đời hắn chưa bao giờ gặp phải chuyện nan giải như vậy. Nếu là bình thường không cần biết tốt xấu, liền giết, nhưng đối với người này thì thương không được bỏ cũng chẳng xong. Vừa rồi nếu không phải tức giận, hắn quyết sẽ không xuống tay đánh cậu —— giờ thì lại đau xót.

Nhưng người này, căn bản đâu cần hắn xót.

Vết thương trên tay đã quên đưa cho Lee Sam xử lý, tự hắn nhổ chiếc đũa xuống, cơn đau qua đi đó là máu tươi chảy ròng, hắn lại thẩn thờ nhìn chiếc đũa.

Chiếc đũa bình thường dùng để ăn cơm, phần lớn Jeon gia trang đều là võ lâm nhân sĩ, vì thế ít khi dùng đũa được làm từ ngà voi rất nhã nhặn, tất cả đều được làm từ gỗ. Cầm chiếc đũa nặng trịch ở trong tay. Chiếc đũa này làm từ vật liệu gỗ tốt, cho dù đầu đũa có bị mài thật nhỏ và nhọn nó cũng không mất đi giá trị.

Jungkook nhớ tới chiếc đũa được Seok Jin lấy từ dưới sàng ra, vì thế đến bên hông giường xốc lên, lật mấy tầng đệm giường thì phát hiện một đống đồ vật này nọ. Hắn nhìn chằm chằm những đồ vật cổ quái hít vào một hơi, tâm mãnh liệt đau.

Có nan tre, có toái trúc, có mảnh vỡ, thậm chí có cái mài rất nhỏ. Jungkook đứng đó bần thần, miệng vết thương trên tay phải chảy máu thấm trên sàng rớt xuống đất.

Lần trước chuyện về mảnh vỡ kia, hắn đã sai người lục soát khắp Lưu Túc Hiên, lại không tìm ra mấy thứ này. Bình thường hắn quản Seok Jin rất chặt, Hwang Sip và Choi Il cũng đều chú ý tới cậu nhiều, tại sao Seok Jin lấy đâu ra nhiều thứ sắc nhọn như vậy ? Một vài đồ vật đã được mài rất nhỏ, hiển nhiên không phải một ngày hai ngày có thể mài thành được. Vậy là người này đã quyết tâm từ lâu rồi.

Thật. . . . . . Thật là khó chịu. . . . . .

Chất lỏng trong suốt hòa vào bên trong máu tươi, mang theo một trận đau đớn, nhưng lại vô cảm. Jungkook nằm trên giường, nắm chặt sàng, cảm nhận góc nào trong ngực mình đang vỡ ra rất là khó chịu. Seok Jin nằm bên hắn, lẳng lặng, hắn vươn tay giữ chặt cậu.

Sợ hãi, bối rối, tất cả những điều chưa từng cảm thụ qua lập tức bao phủ hắn. Đụng tới gương mặt bị sưng lên của Seok Jin, là do mình, mình vừa rồi thật sự phẫn nộ quá mức. Ngón tay dọc theo mi mắt cậu, tới cánh mũi cao thanh tú. Cậu nhắm chặt mắt, lông mi run rẩy, Jungkook hôn nhẹ lên đôi mắt ấy.

Không buông tay ! Không buông tay ! Tuyệt đối không buông tay! Người này phải thuộc về mình, thậm chí cả bao nhiêu kiếp, tuyệt đối sẽ không buông tay! Người mà Jeon Jungkook ta đây muốn thì vô pháp trốn tránh!

Đây là lần đầu tiên hắn thật sự nghĩ muốn cái gì, mặc kệ là người hay là vật phẩm, kiên quyết như vậy đây là lần đầu tiên. Hắn quyết sẽ không để nam nhân này chết đi, quyết không!

Jungkook càng nghĩ càng ôm Seok Jin thật chặt, nghe tiếng bước chân ngoài cửa, đề cao thanh âm nói: "Lee Sam ngươi còn không mau tiến vào cho ta!"

Lee Sam đẩy cửa, bưng chén thuốc vừa sắc xong. Y vừa vào cửa liền nhìn về phía giường, bắt gặp trang chủ nhà mình đang ôm người thật chặt, tầm mắt cũng không biết để ở chỗ nào cho tốt. Đang xấu hổ, mắt bỗng nhiên quét đến một chỗ màu đỏ, nhìn kỹ thì nó nằm trên tay phải trang chủ. Lee Sam nhất thời kinh hãi, đem dược để trên bàn bước nhanh đi tới: "Trang chủ người bị thương!"

Jungkook vươn tay đến: "Dược."

Lee Sam sợ run: "Trang chủ, ngài thiên kim quý thể. . . . . ."

Jungkook nhíu mày nhìn y: "Ta nói dược ngươi có nghe hay không?"

Lee Sam vội vàng đi trở về bàn đem chén thuốc đưa cho Jungkook, Jungkook ngửa đầu uống dược, sau đó cúi xuống mớm thuốc cho Seok Jin. Hắn tỉ mỉ đến nỗi Lee Sam thấy mà ngây người, nhưng khi nghĩ đến vết thương của trang chủ lập tức hoàn hồn, tiến lên cẩn thận cầm máu cho Jungkook. Đột nhiên Jungkook run rẩy, đau đớn thấu xương.

Tay trái nắm lấy ngón út bên tay trái Seok Jin, lúc trước hắn dùng cái kẹp ngón tay đối phó cậu, chính ngón này đã bị kẹp vỡ xương. Hiện giờ hắn cùng dạng bị chiếc đũa nhưng không phải là ngón tay. Hắn ngơ ngác hỏi: "Lúc trước cậu ấy bị đau đớn có phải vượt hơn cái này gấp trăm ngàn lần?"

"Thật không có gấp trăm ngàn lần, bất quá là gấp mười." Lee Sam đáp, "Trang chủ, tuy vết thương của ngài rất sâu, nhưng chưa tới gân cốt, lúc trước Kim Yuk là một thân thương. . . . . ." Y bỗng nhiên thấy mình có vẻ nói nhiều, vội vàng câm miệng.

Jungkook rũ mắt, cúi đầu.

Seok Jin chịu tra tấn tháng trước, rốt cục bắt đầu đau, đau ở trên người Jungkook.

Jungkook dần hiểu được, đối Seok Jin mà nói, thân thể bị mạnh mẽ giữ lấy tuy rằng là sỉ nhục, nhưng quyết không vì vậy mà tự sát. Seok Jin thống hận nhất là bản thân cậu tự nghênh đón.

Hoặc là nói, Seok Jin sẽ không chịu được sự bắt buộc, nhưng nếu vô lực phản kháng, cậu cũng sẽ không vì vậy mà tìm cái chết. Trên thực tế lần này Seok Jin tự sát cũng không phải muốn chết đi, chỉ là thoát khỏi khống chế từ xuân dược.

Hắn. . . . . . sẽ chẳng bao giờ ... dùng dược nữa, hắn sợ tính tình Seok Jin. Mà khi Seok Jin tỉnh lại, ánh mắt lạnh lùng kia lại làm Jungkook muốn dùng dược. Hắn muốn một ánh mắt mê loạn của Seok Jin vào lúc ấy, nghĩ đến lại nổi điên, nhưng hoàn toàn vô pháp.

===========

Seok Jin phát giác Jungkook bỏ xuống hình tượng lấy lòng mình, thật là khiến cả người rét run, nghĩ người này lại muốn gì nữa đây. Bây giờ ngay cả vũ khí phòng thân cũng chẳng có, nếu người này thật sự lại dùng xuân dược, chỉ sợ mình nhất định phải theo sự chi phối mất. Cho dù sau chuyện tự sát, sỉ nhục cũng chịu đủ rồi. Nhưng Jungkook thủy chung dùng toàn tâm toàn ý chiếu cố Seok Jin, tuy còn chiếm tiện nghi, nhưng cũng chẳng dám động tay động chân.

Dù sao Jungkook cũng là thiếu gia, sao có thể chịu được việc hầu hạ người khác qua tới hai ngày, sửa đổi việc làm sai trái so với làm nhiệm vụ còn khó hơn. Mà hắn càng cố ý lấy lòng thì Seok Jin lại càng không nhận, cả ngày hắn vẫn đối mặt với gương mặt âm trầm của Seok Jin. Jungkook sắp phải thành kẻ hư hỏng lần nữa, huống chi hắn toàn tâm chú ý tới người kia mà chẳng mảy may được nhận một cái tươi cười nào, hắn sao có thể nhẫn đi xuống ? Rốt cục ngày thứ ba, hắn phát hiện Seok Jin mỉm cười ôn nhu với Choi Il khi nàng tới thăm bệnh, tức giận vẫn đè nặng đã đến cực hạn, bộc phát ra toàn diện.

"Tại sao. . . . . . ngươi có thể cười với Choi Il và Hwang Sip, còn ta thì sao? Sao không để ý tới ta ?" Jungkook gào lên, "Tại sao lại dùng cái ánh mắt lạnh lùng này nhìn ta? Ta. . . . . . Ta. . . . . ."

"Bọn họ là người tốt." Seok Jin thản nhiên nói. Cùng những người này ở chung lâu, phát hiện bọn họ tuy rằng quái dị, nhưng lại tốt bụng.

"Là nói ta xấu?" Nhất thời Jungkook không biết là nên điên hay nên cười, Seok Jin khó khi nào trả lời hắn một câu.

Seok Jin nhìn nhìn nam nhân bên cạnh giống đứa nhỏ, nhưng thật ra rất khó so sánh hắn cùng những buổi tối đối đãi tàn khốc với người khác. Cậu khẽ cười , dung mạo con người thật sự rất hữu dụng, người xinh đẹp như vậy, ai biết hắn lại là kẻ thô bạo? Cảm xót nhìn lại mình, cứ như đang tự chế giễu bản thân.

Seok Jin cười trào phúng: "Ngươi có chỗ nào được chứ?" Cúi đầu xem tay trái, ngón út vô lực, ý nói là từng chịu làm nhục đến cỡ nào.

Jungkook có chút chột dạ, lập tức cầm tay trái Seok Jin: "Ta về sau sẽ. . . . . . bồi thường cho ngươi. . . . . ." Hắn nói xong lại ngại ngùng, thật sự là cho tới bây giờ chưa nói qua lời như thế, ngay cả mặt đều có chút đỏ. Nghĩ từ khi hắn sinh ra tới nay, mọi người đều nhân nhượng hắn. Cho dù là sau lưng mắng hắn mắng đến chết, ở ngoài mặt cũng không dám mạo phạm. Cứ như là ra vẻ kiên cường thấy chết không sợ mà một khi gặp chuyện thì lộ ra vẻ ngu đần, còn la gào kêu vì nghĩa quên mình thật là khiến hắn thấy mà thêm phiền. Từ lúc gặp được người như Seok Jin, nói cương nhưng kì thực vô cùng nhu, nói nhu mà lại kiên cường đến không gì sánh được.

Lời hắn nói ra càng để Seok Jin cười to: "Cảm tạ, nhưng ta không cần. Tại hạ làm sao dám dám để Jeon trang chủ bồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net