Tập cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì Jung Kook vận nội công làm kinh mạch đau nhức, từ nay về sau Seok Jin đều không cho hắn thi triển Tẩy tủy công kia nữa. Tay chân Seok Jin đã dần dần năng động, chỉ cần ngày ngày rèn luyện, tuy rằng chưa thể hoàn toàn khôi phục vả lại cũng đã từng chịu thương quá nhiều, nhưng làm những động tác bình thường đều không có vấn đề.

Seok Jin quả nhiên nổi tiếng thiên hạ, mỗi người đều biết lục phiến môn Kim đầu mục bắt trộm. Mà Jeon Vương tự mình chuyên cần với triều chính, mục tiêu là tiêu diệt tất cả tội phạm trong thiên hạ, cam đoan người yêu mình sẽ không ở phát sinh nguy hiểm khi bắt địch.

Hơn mười năm sau, Jeon đế bệnh nặng, lập Tam hoàng tử làm thái tử, ban thưởng Jeon Vương bốn tỉnh phía Đông. Tam hoàng tử xưa nay cùng Jeon Vương giao hảo, Gwangju là nơi dồi dào, huống hồ quyền to trong triều đều nắm trong tay Jeon Vương, trái lại Jeon Vương cũng tự giao quyền cho thái tử. Bởi vậy sau khi Jeon đế băng hà, Jeon Vương cùng Kim đầu mục đến Gwangju làm bạn đến già.

Jeon Vương đem bốn tỉnh Gwangju quản lý đến cơ hồ có thể nói đêm không cần đóng cửa, không cần nhặt của rơi trên đường, Seok Jin trấn ở Jeon Vương phủ an nhàn đến phát hoảng, thậm chí muốn đi tỉnh khác bắt vài tên đạo tặc. Thế cho nên sau này, Gwangju có nghề chính là giả trang đạo phỉ. Nghe nói thuê những người này đều do Jeon Vương phủ.

Lại nói khi ở kinh thành, một lần Seok Jin quơ được một gã hái hoa tặc, thẩm vấn tra hỏi người nọ khai ra là Điệp luyến hoa. Seok Jin nhớ tới chuyện cũ, nhịn không được hỏi Điệp luyến hoa kia vào Joseon mùa xuân năm thứ bảy có đi qua Naganeupseong không. Điệp luyến hoa nói rằng, lúc ấy hắn tự mình giả trang đi qua Naganeupseong để tới Đông Nam.

Seok Jin còn muốn biết rõ chuyện cũ, quay đầu lại hỏi thị vệ Jeon Vương phủ, bọn họ đều nói đêm đó họ cũng không có đi ra ngoài. Cuối cùng Jung Kook nói: "Ta đoán hơn phân nửa là Jeon Somi đi, ả vẫn giấu diếm võ công, chính là làm mật báo cho Ảnh môn. Nếu ta sớm biết là ả cho ngươi và ta gặp nhau, lúc ấy một đao thủ hạ lưu tình mới đúng."

Seok Jin trừng mắt nhìn hắn một cái.

Xử trí Điệp luyến hoa, Jung Kook phái thủ hạ thập phần lưu tình, chỉ đem hắn thiến sau đó giam cầm năm năm. Theo Jung Kook nói, hắn cũng là bà mối, tuy rằng chính mình không thể công khai tạ ơn, dưới tay buông lỏng cũng được rồi.

Seok Jin vừa tức vừa buồn cười: "Vậy còn Choi quan huyện của Naganeupseong đâu? Ngươi có muốn đi tạ ơn luôn không?"

Jung Kook xua tay: "Làm sao còn có Choi quan huyện, hắn sớm thăng chức rồi."

Seok Jin nghẹn họng nhìn trân trối. Jung Kook thấy cậu đáng yêu như vậy, vội nhào tới vừa hôn vừa cắn.

Tình nồng thấm xong, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng nói: "Jin, ta làm hết thảy, chính là cho ngươi."

Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm, nhưng vi quân cố, trầm ngâm chí kim.

—— hoàn ——

Thiên ngoại: Liên quan tới vấn đề phản công

"Jin, ta có khó nhìn không?"

Một ngày nọ Jeon Vương gia hỏi Kim đầu mục, Kim đầu mục sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Vương gia.

"Vô luận nam nữ, trong cuộc đời này ta cũng chưa từng gặp người nào anh tuấn hơn ngươi." Những lời này thật không phải tình nhân trong mắt ra Tây Thi, mà tuyệt là lời nói thật.

"Vậy ngươi vì cái gì không muốn ta?" Jung Kook chu miệng, hỏi.

Tuy rằng sớm quen cách nói chuyện không biết ngại là gì của người yêu, nhưng những lời này vẫn làm cho Seok Jin thiếu chút nữa bị sặc, thần tình đỏ bừng hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

Bộ dáng thẹn thùng hảo đáng yêu nga! Jung Kook thầm nghĩ, lại gần hôn lên khóe môi Seok Jin, tay chân cũng bắt đầu không yên phận: "Ta nói, vì cái gì ngươi cũng không thượng ta a. . . . . ."

"Ta, ta. . . . . ." Seok Jin nhất thời xấu hổ, "Ngươi vì sao muốn ta, muốn ta. . . . . ."

Jung Kook nghiêng mặt đi, cũng không nói chuyện, thầm nghĩ ta tất nhiên muốn ngươi thượng ta. Chẳng lẽ Jin ngươi đã quên ngươi từng nói, ngươi chỉ biết phát sinh quan hệ khi nào ngươi gặp được người yêu thật tình sao? Tuy nói hiện giờ chúng ta đã là như vậy, nhưng ngươi chưa từng chủ động muốn ta, ta thực lo lắng a.

Nhưng mà lời này không thể nói, vì có nói ra cho dù Seok Jin chủ động cũng là vì trấn an chính mình, như vậy thật không có ý nghĩa gì.

Ai, hảo buồn bực. Tuy rằng biết Jin chỉ có mình, cũng biết Jin quả thật là thích mình, nhưng đến tột cùng thích tới trình độ nào thì mình vẫn không đoán được. Tướng mạo mình cũng đâu kém, thân thể hẳn là không tồi, vì cái gì Jin không giống như mình, khi nhìn đến đối phương liền hóa thú tính, không thể không triệt a?

Mềm mại cùng ấm áp truyền đến môi hắn, là Seok Jin đang hôn. Jung Kook nhất thời cảm thấy mình lại hóa thú tính, hung hăng hôn lại, sau đó đem Seok Jin áp đảo ở trên giường —— chung quanh chỉ cần có giường, Jung Kook và Seok Jin nói chuyện kết quả thường thường là trực tiếp ở trên giường giải quyết. Đương nhiên cho dù không có giường, chỉ cần hai người cùng một chỗ, chỗ nào có cái bàn cái ghế hay vân vân có thể sử dụng.

Cống hiến hoàn lúc sau, rửa sạch thân thể cho Seok Jin, Jung Kook chìm vào giấc ngủ. Seok Jin lại không có buồn ngủ, ngồi dậy nhìn thấy gương mặt tuấ lãng của người yêu lại mang theo một chút tính trẻ con, nhẹ giọng nói: "Jung Kook, ta biết ngươi suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ ngươi không biết ta yêu ngươi sao?"

Tay cậu vỗ về lên tóc hắn, nói: "Sau khi luyện Tẩy tủy công kia, mỗi lần ngươi vận nội lực thì sẽ đau đớn khó chịu. . . . . . Thân thể của ngươi phá hủy rất nhiều. . . . . Đau như vậy, ta có thể nào vì dục vọng của mình mà cho ngươi thêm đau đớn?" Cậu nhẹ nhàng nở nụ cười, "Dù sao ai giữ lấy ai đều cũng phụ thuộc lẫn nhau, ta đã thành thói quen, cần gì ngươi phải suy nghĩ sâu xa như vậy?"

Seok Jin vẫn nghĩ rằng khi bắt đầu làm tình thì nhất định rất đau, hơn nữa lại đau thật lâu, thẳng đến khi quen mới được. Quan niệm này đương nhiên là từ kinh nghiệm mà cậu có, mà cũng chưa từng có ai sửa cho cậu quan niệm sai lầm này.

Mà Jung Kook lại không nghe được cậu nói, bởi vậy thẳng đến thật lâu thật lâu về sau, lâu đến hai người cũng không thoải mái làm tiếp, có một lần Jung Kook thực ai oán nén giận, Seok Jin mới nói cho người yêu ý nghĩ của mình. Jung Kook dĩ nhiên là trợn mắt há hốc mồm cộng thêm hối tiếc không kịp, hối hận vì mình không giáo dục Jin ngay từ đầu, nhưng mà hết thảy cũng đã chậm. Jung Kook ảo não đến nỗi dùng hành động làm nũng tuyệt đối không thích hợp với độ tuổi lúc đó chút nào, tỏ vẻ chính mình bất mãn.

Cho đến khi Seok Jin ghé vào lỗ tai hắn nói câu "Ta yêu ngươi" mặt mày hắn mới hớn hở, ôm Seok Jin hôn thân thiết.

"Chờ đến kiếp sau, ta nhất định phải ngăn chặn hết thảy ý nghĩ lệch lạc này!"

Bất quá lấy tính tình của Seok Jin làm cho cậu chủ động thượng Jung Kook, quả thật có mấy kiếp cũng không thể đâu. . . . . .

—— toàn văn hoàn ——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net