10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Theo cá nhân Jihoon tự đánh giá, cuộc đời cậu từ lúc sinh ra vẫn luôn chính xác như một hòn bi tròn.

Đều đều lăn. Từ từ tiến. Vô cùng suôn sẻ và bình yên.

Bỗng đến năm thứ mười chín, trên đường đời rộng dài thênh thang ấy, đột nhiên vấp trúng một ổ gà to bự.

Ổ gà mang tên.. Kang Daniel - anh trai cùng phòng.

Bi tròn Park Jihoon lần đầu va phải chướng ngại vật, chệnh choạng văng ra khỏi quỹ đạo vốn thường lăn. Rồi như mất phương hướng mà cứ xoay vòng vòng, chẳng biết nên đi về đâu nữa.


Thân là nam nhi, đầu đội trời chân đạp đất. Từ trước đến nay, thứ khiến Jihoon phải sợ hãi, dùng một bàn tay còn chưa đếm hết. Vậy mà, hai trong số đó, lại thuộc về người anh trai họ Kang..

Vào lần đầu tiên gặp gỡ, Jihoon chưa từng nghĩ, đôi con ngươi màu mật ong nâu sánh, kích thước chỉ lớn bằng một phần ba mắt cậu, lại có khả năng ám ảnh tâm trí nhiều đến thế.

Đôi mắt hẹp dài, khi vui tựa hai đường chỉ đáng yêu vô hại. Khi buồn lại như khoảng hồ thu mênh mông không đáy, khiến Jihoon mỗi lần vô tình chạm phải, đều không tự chủ được mà bị dòng cảm xúc lăn tăn gợn sóng cuốn đi.

Để rồi ngực như bị ai đó thắt chặt, bí bách và khó thở.

Thế nên, Jihoon lựa chọn lẩn tránh. Vì không nhìn, sẽ không sợ. Sẽ không cảm thấy mình đầy rẫy tội lỗi, cũng không cần phải nặng đầu suy tư.

Chỉ là, khi ánh đèn cam vàng biến mất nhường chỗ cho đêm đen phủ xuống, âm thanh khàn khàn 'ghét Jihoonie lắm' lại vang lên trong tâm trí cậu.. Hận không thể đập đầu vào tường mà mất trí nhớ quách cho xong.


Mấy ngày gần đây, đêm nào Jihoon cũng mất ngủ. Rúc mình trong ổ chăn ấm, bụng nhộn nhạo đủ một mớ tâm tư không rõ mùi vị, ma xui quỷ khiến thế nào lại lén lút quay sang nhìn chòng chọc tấm lưng quen thuộc phía góc đệm xanh.

Mái đầu xù lặng yên gục xuống, tấm lưng phẳng rộng có thể mờ mờ nhìn ra hai đường xương bả vai hằn qua lớp áo. Tiếng thở khi ngủ đã không còn quá ầm ĩ như dạo mới quen. Hai cánh tay tự bao bọc lấy mình, đôi chân dài vô thức co lên như muốn thu nhỏ bản thân..


Từ bao giờ, phía người kia lại tỏa ra thứ cảm giác cô độc đến như vậy?

Kang Daniel, Kang Daniel..

Park Jihoon thật sự muốn lại gần ôm anh..


Dường như có thứ gì đó vừa rơi lộp bộp bên trong lồng ngực trái. Cái tê rần nhanh chóng thấm vào máu lan tỏa đi khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể, khiến Jihoon đột nhiên rùng mình.

Cậu thực sự ghét cảm giác này!

Không, chính xác hơn, Jihoon sợ cảm giác này.



-----------



Ngồi một mình trên bờ sông Hàn, ôm khư khư chai soju chưa mở nắp, Jihoon lơ đãng nhìn đàn chim sải cánh nối đuôi nhau trên mảng trời rộng.

Tự nhiên lại nhớ, các cụ ngày xưa vẫn thường có câu, vật họp theo loài, người phân theo nhóm. Park Woojin chưa có mảnh tình vắt vai, thì Park Jihoon, ngoài việc thỉnh thoảng được bạn nữ lớp bên tặng chocolate, em gái lớp dưới gửi thư tay, mười chín năm trời tồn tại trên đời, cũng chưa từng có một mối quan hệ yêu đương chính thống nào.

Có điều, dù ngờ nghệch đến đâu thì trải qua nhiều ngày bên nhau, chỉ cần dùng đầu ngón chân Jihoon cũng nhận ra, người cùng phòng với cậu, chủ nhân của chiếc đệm xanh, anh trai mắt hí – Kang Daniel đang có 'ý đồ' với mình.

Nhưng 'ý đồ' này là tốt hay xấu?

Thành tâm hay giả dối?

Nghiêm túc hay nhất thời?

Thì dù có vận dụng hết hiệu năng của cái đầu nhỏ, dùng lan sang cả cặp đầu gối và hai chục đầu ngón tay chân, Jihoon cũng không tài nào đoán ra được.


"Thất tình à?"


Một giọng nói thanh thanh cất lên khiến Jihoon buộc phải rút khỏi những suy nghĩ vẩn vơ mà nghiêng đầu nhìn lại.

Chẳng biết từ lúc nào chỗ trống bên cạnh cậu đã có một thanh niên xa lạ đặt mông ngồi xuống. Người này có vóc dáng thư sinh trắng trẻo, đôi mắt một mí dài xếch chéo cùng sống mũi cao thẳng tắp. Khuôn mặt đem lại cảm giác chẳng khác gì mấy con cáo mà cậu bạn họ Bae cùng lớp vẫn hay dán trên hộp bút cả.


"Tôi cũng vậy.."


Người lạ nhìn chằm chằm biểu cảm mịt mù của Jihoon, rồi đưa mắt xuống chai rượu còn nguyên trong tay cậu, tặc lưỡi cười nhạt.

Tiếp đó, chẳng kiêng dè gì mà lặng lẳng ngồi cạnh cậu ngắm nhìn dòng nước sông Hàn về đông đang gợn những con sóng dập dềnh nhỏ xíu.

Jihoon cũng không có ý định bắt chuyện với người này. Cậu xoay người, tiếp tục hướng mắt về bầu trời vời vợi phía xa.. chuẩn bị cho một đợt tâm tư ngổn ngang kéo đến.


"Em ấy, chưa bao giờ để ý đến tôi.."


Giọng nói thanh thanh một lần nữa cất lên. Nét mặt lúc này phủ một tầng buồn rầu pha lẫn chua xót.


"Anh.. đã tỏ tình chưa?"


Jihoon vốn chẳng phải kẻ thích nghe chuyện bao đồng, nhưng không hiểu sao nhìn biểu cảm khổ sở của kẻ bên cạnh, một sự quen thuộc thoảng tới, tâm can như bị con mèo nào đó dùng móng vuốt cào qua.

Người lạ nghe Jihoon hỏi thì lập tức lắc đầu, khuôn mặt so với lúc trước càng thêm nhăn nhó.


"Không dám.."


Tiếng thở dài thoát ra mang theo đôi phần tình cảm nặng trĩu.


"Tại sao chứ?"


Jihoon bật ra lời thắc mắc. Có lẽ bản thân không hề biết giọng nói vừa rồi của mình có bao nhiêu sốt sắng cùng.. tức giận (?)


"Vài lần phát tín hiệu tình cảm chỉ nhận được phản ứng hời hợt, xa lánh.. tôi không dám nói cho em ấy biết. Sợ dọa em ấy chạy. Càng sợ sau này sẽ chẳng còn tiếp tục được nhìn thấy em nữa.."


Đuôi mắt xếch long lanh những đốm sáng nhỏ như pha lê, người lạ ngả lưng ra sau, mặt hướng về hoàng hôn đỏ rực phía xa.

Jihoon thất thần. Tận sâu bên trong cậu, vết mèo cào khi nãy còn chưa kịp lên da non đã lại tiếp tục bị thêm một lớp móng vuốt sượt qua.

Một chút cũng chẳng hề dễ chịu.

Không nói thêm câu gì, Jihoon lặng lẽ dịch chuyển tầm nhìn từ người bên cạnh sang áng chiều tà cuối ngày. Đôi mắt bị ánh dương tàn phủ lên một màu hồng nhạt cay nhức.


Sự trầm mặc cứ vậy bao trùm hai con người xa lạ giữa bầu trời đang về đêm. Bóng tối che đi đốm sáng trong mắt người này, lau bớt những xúc cảm dậy sóng trong tâm người kia.


"Có thể em ấy cũng sợ."


Khi hơi ấm bên cạnh dần biến mất, Jihoon ngước mắt nhìn theo bóng lưng sắp rời đi của người lạ, nhỏ giọng nói.


"Cậu bảo sao?"


Người lạ quay mặt lại, đôi mắt hẹp dài vì ngạc nhiên mà mở lớn.

Jihoon nhìn vị nam nhân có ngoại hình thư sinh, vì thất tình mà khuôn mặt nhuốm một màu buồn bã ảm đạm, nhẹ giọng giãi bày quan điểm. Chỉ không biết những lời sau ấy là về chuyện tình của người kia, hay từ chính câu chuyện phức tạp của cuộc đời mình. 

"Có thể em ấy cũng sợ hãi như anh. "


"Sợ tình cảm anh trao cho em ấy chỉ là nhất thời.."


"Sợ bản thân không đủ dũng cảm để đón nhận.."


"Hay sợ, sau tất cả, chỉ có mình em ấy tự-mình-đa-tình."


"..."


"Anh không nói.. người ta sẽ không hiểu."


   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net