16.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có lẽ kiếp trước Lai Kuanlin nợ Park Jihoon một mảnh ân tình, nên kiếp này bất luận ngày đêm mưa gió, nơi phố xá tấp nập hay khoảng sân ít người trước cổng khu trọ, vào lúc Park Jihoon cảm thấy mất phương hướng nhất, cậu thiếu niên với hai má lúm đồng tiền, bằng một cách tình cờ nào đó, liền đột nhiên xuất hiện. Khuôn mặt khôi ngô cùng dáng người cao lớn nổi bật giữa dòng người qua lại.


"Anh, em đã nghĩ anh có hẹn.."


Kuanlin khẽ cười, đuôi mắt dài chúc xuống, hiền lành và vô hại. Song vừa vặn làm Jihoon cảm thấy tê nhói.


Cậu đã từ chối thằng nhỏ.

Vào một sáng mùa đông có nắng.


Jihoon vẫn còn nhớ vẻ mặt tựa sương mai trong trẻo ấy đã tối dần lại như thế nào khi cậu nói sẽ chẳng thể cùng em đón lễ giáng sinh chỉ vì một-người-quan-trọng.

Giờ thì, chẳng còn ai quan trọng hết. Duy có mình cậu lạc lõng giữa trời đêm.


"Nếu.. nếu anh không bận.. thì dành thời gian cho em nhé?"


Kuanlin nghiêng đầu, mấy lọn tóc hờ hững phủ trên trán cũng theo quán tính mà ngả sang một bên, ánh mắt nhu hòa hướng Jihoon chờ đợi. Lòng bàn tay siết chặt hai bên mép quần nói cho cậu biết, thằng bé có lẽ đang hồi hộp..

Jihoon cười khổ, mi mắt vừa khô nay lại muốn nóng lên. Bên trong cơ thể như có hai dòng nước chảy qua tim. Một bên ấm áp xoa dịu, một bên lại lạnh tới buốt thấu.

Chiếc điện thoại màu đen nằm trong túi áo vẫn đang rung những nhịp liên hồi. Từ lúc cậu ý thức được sự tồn tại của nó, dường như vẫn chưa từng có dấu hiệu dừng lại. 

Jihoon mơ hồ nhìn quả cầu tuyết đang đung đưa trên cây thông trước tiệm café phía đối diện.

Kuanlin lẳng lặng ngắm sắc đèn màu phản chiếu qua đôi con ngươi trong suốt của Jihoon.

Cả hai đều không lên tiếng.  Không gian xung quanh như tạo ra  một lớp màng bao bọc tách biệt hai người họ ra khỏi những thanh âm náo nhiệt của đêm lễ hội.

Chẳng biết là qua bao lâu. Có lẽ là khi dòng người trên phố đã dần trở nên thưa thớt, hoặc là khi chiếc điện thoại lạnh lẽo bị chính chủ nhân thờ ơ, yếu ớt kêu lên hai tiếng 'tít, tít' rồi đột ngột tắt lịm, Jihoon mới dịch chuyển đường nhìn, đầu cúi xuống che đi những xao động nơi đáy mắt.


"Ừ"


"Kuanlin à, hôm nay anh lại vô gia cư rồi."


Nói xong liền tự bật cười. Dạo này cậu hay bị lâm vào tình trạng có nhà mà không thể về quá. Chắc phải cắn răng dọn ra ở riêng thật.


"Không sao, còn có em."


Kuanlin không cười, khuôn mặt thấp thoáng những xúc cảm chẳng thể gọi tên. Từ từ vươn tay tiến lại gần lòng bàn tay đang buông lỏng của Jihoon, khẽ dùng ngón út của mình chạm vào ngón út của người hơn tuổi.

Lưỡng lự vài giây, rồi tách ra.


Thì ra không phải đúng người, đúng thời điểm, sẽ cho ra một kết quả đúng đắn.

Lại càng không phải, cứ đặt hai kẻ cô độc bên cạnh nhau, sự cô đơn sẽ hoàn toàn biến mất..

Ngay từ đầu, có những chuyện đã chẳng thể cưỡng cầu.


.


Đêm hôm đó, Jihoon đã lang thang tới rất nhiều nơi mà thậm chí cậu còn không thể nhớ tên. Kuanlin như một kẻ đồng hành, lặng lẽ sánh bên. Cuối cùng, khi chân tê mỏi và bụng réo tới quặn đau, hai người mới gọi một chiếc taxi trở về khu nhà trọ.

Kuanlin nấu một nồi mì lớn bưng tới trước mặt cậu, cười cười hướng Jihoon, khoát tay:


"Anh, dù có chuyện gì cũng không được để cái bụng rỗng, nhanh lại đây nào."


Nói đoạn, liền dúi vào tay cậu đôi đũa màu bạc, còn bản thân thì bắt đầu xì xụp húp mì. Tóc mái trên trán không hiểu đã được buộc gọn thành một củ tỏi nhỏ từ bao giờ.  Hình ảnh hiện tại so với người con trai đứng lẫn trong đám đông của vài giờ đồng hồ trước, như hai bản thể hoàn toàn khác biệt.

Jihoon ngồi xuống đối diện với Kuanlin, kéo nồi mì từ phía người kia xích lại gần mình, rồi cũng chẳng màng múc riêng một phần ra bát mà cứ vậy chọc đũa ăn chung. Cả hai mất chưa đầy mười phút để giải quyết hết sạch bốn gói mì, năm quả trứng, ba phong chocolate và hai cốc coca tráng miệng.

Kuanlin đang tuổi ăn tuổi lớn, một lần nâng đũa liền có thể gắp hết nửa gói mì.

Jihoon thì vừa trải qua một trận.. thất tình, cơ thể tổn hao, tâm tình trống rỗng, bèn dùng biện pháp lấp đầy bụng để an ủi bản thân.

Ăn uống tắm rửa qua loa cũng đến gần nửa đêm. Tuy trong lòng mỗi người đều đeo đuổi những mảng suy tư nặng trĩu, nhưng phần do quá mệt, phần do chẳng biết mở lời ra sao, đành không ai bảo ai, sẻ nửa con giường mà vỗ về mình chìm vào giấc ngủ.


Sáng hôm sau Jihoon nán lại nhà Kuanlin đến hơn 9 giờ sáng mới trở về phòng.  Công ty chỗ Daniel thực tập, thời gian vào làm là 8 giờ 30 phút.

Chậm rãi bước trở về để rồi vô cùng sửng sốt khi thấy cánh cửa màu lam bị mở toang. Trong đầu Jihoon lập tức nhảy ra hai luồng suy nghĩ. Một là có kẻ gian nhằm lúc không ai ở nhà đã phá cửa đột nhập vào bên trong để lấy đồ. Hai là.. Kang Daniel vẫn chưa đi làm.

Có điều, phòng của một sinh viên năm nhất và một sinh viên cuối đến cái giường còn không có thì lấy gì thu hút bọn trộm?

Vậy thì chỉ có thể là vế còn lại, người kia có lẽ còn chưa đi làm.


Jihoon thoáng chùn bước khi nghĩ tới cảnh tượng sau khi bước qua cánh cửa gỗ này, cậu sẽ bắt gặp hình ảnh Park Anna trong chiếc áo hai dây ngắn tũn ngồi trên đùi Kang Daniel, nũng nịu để hắn đút đồ ăn sáng. Kang Daniel sẽ dùng đôi bàn tay to lớn ôm lấy vòng eo bé nhỏ, âu yếm nói mấy lời sến rệt đặc quánh mà hắn vẫn thường lải nhải với cậu.

Vừa tưởng tượng, Jihoon vừa rùng mình. Bao nhiêu da gà da vịt cứ thế dựng ngược hết lên. Rốt cuộc là cậu nên rời đi thêm lúc nữa hay hiên ngang bước vào để được xem phim bổ mắt?


"Jihoonie!"


Âm giọng nâng cao, có chút hơi gắt gỏng.

Kang Daniel không biết từ bao giờ đã đứng sừng sững trước mặt cậu. Cặp mắt nhỏ như hai họng súng đã lên đạn, quét một đường từ trên xuống dưới rồi chợt khựng lại khi phát hiện, bộ quần áo Jihoon đang mặc trên người.. thuộc về một kẻ xa lạ.

Nhìn độ rộng dài của ống tay áo có thể đoán ra, kẻ kia ắt hẳn phải cao lớn ngang tầm hắn.

Daniel nghiến chặt hàm, vươn tay túm lấy Jihoon kéo vào nhà. Tiếp đó đi đến tủ quần áo của cả hai, bới loạn vài cái lôi ra một chiếc áo len cổ lọ màu hồng và quần jeans xanh, rồi quay về phía Jihoon, nói:


"Thay ra."


Jihoon bực bội nhíu mày.


"Sao phải thay?"


Kang Daniel nghe xong không hiểu ăn nhầm cái gì liền tự nhiên hùng hổ sáp tới, tay túm lấy cái áo hoodie trên người cậu toan lột ra. Sau vài giây sửng sốt, Jihoon nhanh chóng lấy lại ý thức, lách người lẩn tránh móng vuốt của họ Kang, chân nâng lên hướng thẳng ống đồng của hắn mà sút một phát mạnh.

Tiếc là Daniel lúc ấy đã chẳng còn là Daniel của ngày thường nữa. Jihoon càng chống cự, máu nóng trong người hắn càng tăng. Cuối cùng dồn lực đẩy ngã người nhỏ hơn xuống chiếc đệm hồng sau lưng. Lấy thân hình to lớn của mình chặn ở trên, chống hai tay nhốt cậu lại.


"Muốn tự thay, hay để anh cởi?"


Daniel gằn giọng, đôi con ngươi long lên những tia hiểm ác, tựa sói hoang đang đe dọa con mồi của mình.

Jihoon biết sức cậu chẳng thể đấu lại kẻ bên trên. Bình thường có trêu chọc đánh nhau, vẫn là hắn nương tay để cậu lấn át. Mẹ bảo, làm người phải biết tiến biết lùi. Hôm nay tâm trạng họ Kang không tốt, họ Park cậu đây.. đành nhịn!


"Thay thì thay. Sợ gì mà không thay."


Jihoon đẩy lồng ngực rắn chắc ra khỏi người mình. Chán ghét làu bàu một câu rồi cũng bất đắc dĩ mà cởi bộ đồ mượn của Kuanlin ra để mặc lại đồ của bản thân.

Cục tức trong lòng cứ cháy âm ỉ làm cậu loay hoay mãi mới chòng xong cái áo len cổ lọ. Đôi lần Daniel vươn tay muốn giúp đều bị ánh mắt hậm hực của Jihoon đẩy ra. Cũng vì giận quá mất khôn, Jihoon chẳng hề hay biết bản thân đã cứ vậy mà thản nhiên 'lột trên lột dưới' trước mặt Daniel.  Phiếm môi đầy liên tục hoạt động, vừa xỏ quần vừa lặng lẽ chửi mười tám đời tổ tông nhà họ Kang. Chửi cho cái kẻ vừa lừa dối phụ bạc, vừa cậy to khỏe bắt nạt cậu kia không ngóc đầu lên được!

Đứng chửi trước mặt chán, Jihoon lăn về cái ổ hồng của mình để tiếp tục chửi sau lưng. Có điều, vừa đặt mông xuống đệm, còn chưa kịp làm gì đã thấy một cọng tóc dài màu vàng nâu vô cùng chói mắt rơi trên nền vải. Jihoon bật tách dậy như chạm phải phích nước sôi. Đầu boong boong hiện ra hàng loạt những hình ảnh không mấy trong sáng đã xảy ra trên chiếc đệm của bản thân vào đêm hôm qua. Thái dương như có ai đó dùng kim đâm chọc, mắt mờ đi vì tức giận. Sau cùng liền lao lên túm lấy hai đầu ga đệm mà lột phăng ra, ôm  một bọc chăn ga vỏ gối đi vào nhà tắm, cầm bàn chải lớn mà bắt đầu điên cuồng chà sát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net