Phần 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Niệm Nghi bị hành động của Khắc Uy làm cho bất ngờ đến chớp chớp mắt đẹp. Nhất thời quên luôn tiếng súng đạn bao trùm lấy cả hội trường đấu giá. Cô cảm thấy, người này có gì đó vừa xa lạ vừa thân quen với mình

Khắc Uy thì tập trung đôi mắt phượng về phía cánh cửa ra vào, liên tục bắn về phía đó. Vừa bắn anh vừa nghĩ đến sự an toàn của vật nhỏ trong ngực mình

"Mẹ kiếp, đúng là chán sống rồi. Đến tận đây tìm đường chết. Ta chiều chúng mày! "

Anh vừa nói xong, nhanh nhẹn rút từ túi áo khoác ra 3 trái lựu đạn. Cẩn thận nhìn xung quanh hội trường, nghĩ cách làm sao cho giảm thiểu thương thế của mọi người nhất. Niệm Nghi đưa mắt nhìn anh, thấy anh tập trung suy nghĩ gì đó thì cô vội rút điện thoại ra bấm gì đó, nói to mà rõ ràng

"Alo, sở cảnh sát à. Lập tức cho người đến tập đoàn OCEAN. Ở đây đang có một vụ ám sát. Hội trường rất đông người. Các anh nhanh chân lên! "

Khắc Uy bị hành động của cô làm cho hồi tỉnh lại, muốn giật lấy điện thoại của cô nhưng quá muộn rồi. Cô đã cúp máy!

Anh nghĩ, người phụ nữ này đang giở trò gì?

Thì bên ngoài không còn tiếng động nữa. Lúc này những người đang ôm tai núp dưới sàn cũng một phen hoảng hốt ngồi dậy định chạy ra cửa

Khắc Uy nhíu mày, anh sợ nếu họ ra sẽ có chuyện. Đẩy nhẹ người trong lòng xuống ghế, chân dài thẳng tắp bước lên bục cầm micro nói to

"Các vị, thành thật xin lỗi vì xảy ra sự cố này. Nhưng tình hình bên ngoài vẫn còn nguy hiểm rình rập. Mong rằng tất cả hãy đi cửa sau để rời khỏi. Nếu đi cửa chính, tôi không đảm bảo được sự an toàn của các vị đâu! "

"Còn nữa, rất mong việc đã xảy ra vừa rồi. Các vị sẽ không truyền nửa câu ra ngoài. Nếu có một lời liên quan đến sự cố lúc nãy. An toàn tính mạng của các vị, tập đoàn OCEAN chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm! "

"Các vị yên tâm, hôm nay ai có mặt trong buổi đấu giá từ thiện này. Tôi sẽ gửi chút lì xì về tận nhà. Xem như là phí bồi thường tổn thất về tinh thần. Những ai bị thương, chi phí thuốc chữa toàn bộ do tập đoàn OCEAN của tôi lo liệu. Cho nên, chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra thương thế mọi người trước khi rời khỏi. Để đảm bảo rằng, khi rời đi sẽ không phải gặp lại nhau tại tòa án. Lần nữa, xin lỗi vì sự bất tiện này! "

"Lời của tôi chỉ có thế, mong các vị hợp tác! "

Những lời nói uy quyền của anh đã khiến ai cũng nghe theo và tin tưởng răm rắp. Mọi người nhanh chân đến đó để nhân viên kiểm tra rồi đi cửa sau rời khỏi...

-----

Triệu Niệm Nghi nhìn theo, cô không vội rời đi. Vì người này, là người cô phải câu dẫn để lấy lại đồ mà Triệu gia cần!

Khắc Uy nói xong rồi liếc mắt về phía khuynh thành mê người đang ngồi ở hàng ghế đầu. Trùng hợp thật, chỗ anh đẩy cô ngồi xuống là ghế lúc nãy anh đã ngồi. Anh không để ý rằng, môi anh đã tạo thành một vòng cung thật đẹp!

-----

Khắc Uy sau khi nghe cấp dưới báo cáo thì thở phào nhẹ nhõm. Thật may mắn là không có ai bị thương, toàn bị vụ việc lúc nãy dọa khủng hoảng tinh thần thôi. Như thế, phí bồi thường chắc chắn phải chi ra rồi

Nghĩ xong, đưa mắt nhìn Niệm Nghi đang ngồi chán nản ở ghế đầu. Anh khó hiểu, vì sao cô ấy chưa rời đi?

"Được rồi, ở đây không còn việc của các người. Nhớ, chuyện lúc nãy. Nửa câu cũng không được truyền ra. Nếu không, hình phạt không chỉ có bị sa thải. Hiểu chứ? "

Họ nghe xong, toát hết mồ hôi hột

"Tuân lệnh, Boss! "

Anh gật đầu, nhìn họ rời đi rồi bước đến chỗ Niệm Nghi ngồi. Lúc này anh mới chú ý, cô gái này làm cho anh vừa gặp đã có cảm xúc khó mà diễn tả thành lời...

"Cô, vẫn chưa đi à?"

Triệu Niệm Nghi ngước mắt lên, nhìn thấy hình dáng cao lớn của Sầm Khắc Uy khiến trái tim cô muốn nhảy ra ngoài. Đôi mắt xám tro lạnh lẽo như đáy băng kia làm cô sợ chết khiếp. Nhớ lại lúc nãy anh ta còn đấu súng với đám người xã hội đen kia. Thật sự không giống phong thái của một Đại Boss tập đoàn lớn chỗ nào hết. Người này, có khi nào bị đa nhân cách không?

Triệu Niệm Nghi xem rất nhiều phim. Nam chính hết bị tâm thần phân liệt đến đa nhân cách, tâm lý biến thái. Chắc không phải đây là có thật chứ?

Khắc Uy chớp chớp mắt đẹp quan sát, ánh mắt Niệm Nghi đối với mình là hoảng sợ cùng soi xét. Hoàn toàn không có chút thiện ý nào. Thế nhưng thật không hiểu, vì sao anh lại bảo vệ cô gái này như vậy?

Chắc là vì cô là người phụ nữ yếu đuối, khiến đấng mày râu muốn che chở và bảo hộ chăng?

"Tiểu thư, có phải cô hoảng sợ đến mức không thể trở về? "

Niệm Nghi nghe xong, xua xua cái suy nghĩ Khắc Uy bị tâm thần ra sau đầu

"Không phải đâu, vì tôi có vài điều muốn nói riêng với ngài. Ngài không ngại chứ? "

Cô cẩn thận hỏi, cắn môi. Nếu anh ta từ chối, thì hôm nay cô đến có phải thành công cốc rồi không?

Đại Boss cao cao tại thượng như anh ta, sẽ nán lại chút chứ?

Khắc Uy thấy điệu bộ cô khẩn trương đến thế. Anh muốn từ chối lại chẳng thốt nên lời. Thế là, lời nói tiếp theo là một bất ngờ rất lớn. Cũng thay đổi cách nghĩ của Triệu Niệm Nghi về anh

"Được chứ, chỉ là nơi đây không tiện. Chúng ta tìm chỗ nào khác rồi nói. Thời gian tôi có rất nhiều, cũng không quá bận rộn! "

Niệm Nghi chớp chớp mắt đẹp. Cô có nghe nhầm không. Vị chủ tịch này lại đồng ý nói chuyện riêng tư với mình. Lại còn nói có rất nhiều thời gian nữa!

Cô nhìn anh rời đi, chân dài sau tà váy đen huyền cũng bước theo sau anh. Vừa đi vừa suy nghĩ một loạt để tiện cho việc câu dẫn...

-----

Nơi mà cả hai dừng chân, là ban công của tầng 53

Khắc Uy tháo nút áo vest ra rồi thoải mái ngồi xuống ghế ngắm cảnh đêm thơ mộng

Niệm Nghi đứng ở đó, cũng đưa mắt về bầu trời đêm đầy sao. Đẹp quá, cô không khỏi cảm thán trong lòng

Thật ra, bình thường cô chẳng có thời gian ngắm nhìn bầu trời. Nó màu gì cô cũng chẳng để ý. Thế nhưng, hôm nay lại thấy ngắm cũng có ý nghĩa, thư giãn tinh thần lắm chứ. Cái sợ hãi ban nãy vì vụ ám sát kia dường như ngưng đọng lại trước bầu trời đêm lãng mạn. Chỉ còn cảm giác thư thái khi thưởng thức phong cảnh mà thôi...

"Tiểu thư, giờ cô có thể nói những gì cô muốn! "

Niệm Nghi lúc này mới chú ý đến không chỉ có một mình cô ngắm trời đêm. Mà còn cái vị chủ tịch trẻ tuổi kia cũng có mặt cùng cô mà. Cảm giác ấm áp trong lòng cô dâng lên. Mùi vị gì đây, có thể là mùi vị của hạnh phúc

Hạnh phúc vì cảnh đẹp không chỉ có một mình cô thưởng thức. Mà còn có anh!

Niệm Nghi chắc chắn không biết rằng. Từ lúc nào sự có mặt của Sầm Khắc Uy, lại trở thành một nét vẽ cho bức tranh cuộc đời dở dang bình lặng của cô. Khiến nó rơi vào vòng xoáy của vô vàn sóng gió và thử thách đang đón chờ...

Cô ngồi xuống bên cạnh anh, rồi mỉm cười

"Sầm tiên sinh, tôi gọi anh như thế được không? "

Khắc Uy quay lại nhìn cô, khiến cô cảm giác quen thuộc đến kinh ngạc. Người này, sao giống người kia quá vậy?

"Tùy cô thôi. Chắc cô đã biết tên tôi rồi, tôi nghĩ cô sẽ gọi khác chứ? "

Niệm Nghi nghe anh nói vậy, cô rất sửng sốt. Ý anh ta là gì, anh ta nghĩ cô sẽ gọi tên mình sao?

"Tôi biết một người như anh, làm sao có thể để người lạ gọi tên một cách thân mật như vậy. Là tôi, tôi cũng thấy rất kỳ! "

Khắc Uy nghe xong bật cười, cô gái này đi guốc trong bụng anh sao?

Làm sao biết rằng anh ghét người lạ gọi thẳng tên của mình?

"Tiểu thư nói rất đúng. Tôi chính là người như vậy. Không thích người lạ tùy tiện gọi tên mình. Cô rất hiểu tôi! "

Cô nghe xong, không khỏi thầm khen bản thân mình. Tùy tiện nói thế, cũng trúng tim đen sao?

"Tôi muốn nói cảm ơn anh. Cảm ơn vì lúc nãy anh đã giúp tôi thoát được một kiếp nạn sinh tử! "

Cô nói ra câu này thật muốn cắt lưỡi mình. Xem phim nhiều quá nên nhập tâm như mình là nữ nhân chốn giang hồ, đầy thị phi chết chóc...

Khắc Uy mỉm cười, cô gái này nói câu nào cũng khiến anh cảm thấy hài hước cả

"Lời cảm ơn này tôi sẽ nhận. Nhưng phải có chút thành ý hơn chứ? "

Niệm Nghi chớp chớp mắt đẹp. Lời anh ta nói là có ý gì?

"Sầm tiên sinh, ý của anh là muốn tôi lấy thân báo đáp như trong phim à? "

Tay không khỏi siết chặt lại. Triệu Niệm Nghi cô cứ thế bị lừa bán đi luôn à. Phẩm giá của một quý cô không phải tỷ lệ giá được xào thịt bò đâu. Làm gì có chuyện dễ dàng như thế

Khắc Uy nghe xong lại bật cười

"Cô thật sự muốn như vậy sao? "

Anh chỉ muốn cô mời anh bữa cơm. Đâu phải sói thích ăn thịt thỏ mà cô nghĩ anh như thế?

Cô tức giận vô cùng

"Ai muốn làm điều đó chứ Triệu Niệm Nghi này không nhé. Anh đi mà tìm người khác. Tôi sẽ không dễ dãi vậy đâu! "

Anh chớp chớp mắt, cái tên cô vừa mới nói ra. Nghi sao, thật giống với tên khách sạn của anh quá

Lúc anh thiết kế, anh nghĩ sẽ đặt cái tên nghe thật hay lại liên quan đến gia tộc mình. Cuối cùng mới chọn "Sầm Nghi" làm cái tên khách sạn. Ý nghĩa của nó là "Sầm gia uy nghi". Không ngờ rằng, cô gái này lại là cái tên ấy!

Thật trùng hợp, cũng thật đặc biệt!

"Niệm Nghi sao. Cái tên nghe rất hay! "

Niệm Nghi nghe anh nói thế, vô cùng tự hào và vui vẻ

"Anh cũng thích cái tên này à. Niệm trong mong nhớ, Nghi trong uy nghi. Tên này là do ông nội tôi đã nghĩ ra đấy. Tôi cũng rất thích nó! "

Khắc Uy nghĩ, tại sao lại trùng hợp đến mức này. Có khi nào là hữu duyên không?

"Tên của tôi, chữ Khắc trong khắc sâu. Uy trong uy nghi. Tên của hai chúng ta thật có ý nghĩa. Nghe giống nhau quá! "

Niệm Nghi ồ lên kinh ngạc. Thế gian này có hai người tên giống nhau đang tồn tại cùng một chỗ

Là Triệu Niệm Nghi cô cùng Sầm Khắc Uy anh

Quả là thiên ý!

Đột nhiên, Khắc Uy kéo tay Niệm Nghi khiến cô bất ngờ ngã vào lòng anh. Niệm Nghi chớp chớp mắt màu xanh lá nhìn một cách khó hiểu. Tim cô, cũng đập đập rất nhiệt tình. Mặt cũng đỏ bừng lên trước dung nhan như điêu khắc của Khắc Uy

Anh nói, thể hiện ý chí quyết tâm rất cao

"Nếu đã trùng hợp như thế, tôi nghĩ trời đã định tôi và em gắn kết nhau cả đời rồi. Thôi thì, thuận theo ý trời luôn đi! "

Niệm Nghi nghe xong chớp chớp mắt

"Ý anh là sao? "

"Tôi muốn em đồng ý với tôi một chuyện! "

"Chuyện gì? "

"Để thể hiện thành ý của mình, tôi sẽ thành tâm thành ý đem tất cả của tôi ra trao đổi! "

Niệm Nghi cứ liên tục chớp chớp mắt, nhìn Khắc Uy nói lời táo bạo như thế. Đầu cô thật sự không nghĩ ra mục đích của câu nói này

Khắc Uy cười, bất ngờ nắm lấy tay Triệu Niệm Nghi. Cô muốn rút tay lại

"Anh...anh định làm gì? "

Hành động tiếp theo của Sầm Khắc Uy, đúng là không ai có thể nghĩ đến sự việc đã tiến triển như vậy

Khắc Uy hôn lên tay Niệm Nghi, nói giọng tà mị

"Nếu em lấy tôi, tôi sẽ tặng em cả thế giới ngầm! "

Thời gian như ngừng lại sau câu nói này....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net