Chương 3: Trớ trêu ta gặp lại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đánh thẳng một giấc tới sáng, Pete lọ mọ hai mắt không thể mở lên nổi.

Cậu chợt phát hoảng khi thấy bản thân mình đang nằm ở một nơi xa lạ. Chết thật, tên đàn ông giàu có đêm qua, cậu vẫn chưa lừa được hắn.

Căn phòng này thoạt nhìn có vẻ thiết kế màu đơn giản nhưng nội thất bên trong không thể đùa được.

Pete trước kia cũng từng xuất thân từ con nhà khá giả nên vừa nhìn đã nhận thấy chủ căn nhà này không phải người tầm thường.

Pete chợt loay hoay đi kiếm điện thoại, mở lên đập vào mắt cậu đã là tám giờ sáng. Pete ôm đầu thở dài.

"Thôi rồi mẹ ơi, hôm qua đã xin off một bữa rồi, hôm nay còn đi trễ nữa, tháng này tiền lương còn được bao nhiêu đây trời".

Cậu gấp rút ôm đồ chạy đi nhưng bên trong cơ thể Pete lúc này giống như là có sợ dây thừng vô hình cột chặt siết lấy lục phủ ngũ tạng.

Đôi chân vừa giẵm lên sàn đã say sẩm mặt mày ngã xuống thảm lông.

Pete như chợt nhận ra điều gì đó, bản thân được đưa đến căn nhà sang trọng.

Được thay cho bộ đồ ngủ xinh xắn thế này. Bụng lại còn đau thắt như bị đâm.

Hoang mang ôm lấy bụng mình, hét lớn.

"Shittt, mình bị người ta lấy thận rồi sao? Mẹ nó đã nghèo còn gặp cái eo".

Chỉ một giây sau, căn phòng này đã mang cho Pete hết từ bất ngờ này tới bất ngờ khác.

Tấm hình chân dung trên kệ bàn, hai thiếu niên, một người trạc mười tám, người còn lại trạc mười lăm tuổi.

Cả hai trong bức hình này cười thật tươi, nụ cười của hạnh phúc. Thật sự là hạnh phúc sao?

Pete nhận ra rồi, tấm hình này, nó đã khiến Pete sống vật vã trong những ngày tháng khổ sở vừa qua.

Pete nhớ anh, nhưng Pete có lỗi với anh, Pete càng không có mặt mũi gặp lại anh.

Pete thầm nghĩ trong lòng không ngừng bị phân tâm.

"Vegas...anh ấy mang mình về đây là vì đã nhận ra, hay chỉ vì mình trông có vẻ đáng thương đây?"

Căn phòng sang trọng này có vẻ cách âm khá tốt nhỉ, nó yên lặng đến nỗi Pete chỉ có thể nghe thấy tiếng nhịp đập từ trái tim của chính mình.

Pete thẫn thờ nghĩ về những chuyện trong quá khứ một chốc sau đó cố gượng ép bản thân lấy lại bình bĩnh chậm rãi chống cơ thể đang mệt mỏi lên rồi ngồi dậy.

"Đúng rồi, mình phải rời khỏi đây, còn phải đi kiếm ăn, quá khứ không thể giúp mình có tiền được, phải chăm lo cho hiện tại..."

Cánh cửa còn chưa được mở ra thì cả người Pete đã đâm phải thân ảnh to lớn đứng ngay trước mặt.

Vegas tay cầm một chén cháo tay còn lại mang theo một ly nước.

Nhìn thấy sự lúng túng lẫn tránh không dám nhìn thẳng của Pete, anh chợt mở miệng hỏi.

"Em nhận ra tôi rồi, đúng chứ?"

Pete vẫn lặng yên, cổ chợt khô rát lại, âm thanh không thể thốt khỏi cuống họng.

Đôi bàn tay chỉ biết luống cuống đẩy xa Vegas ra khỏi mình. 

Anh không quan tâm, liên tục tiến về phía trước. Anh càng tiến Pete càng lo lắng lùi về sau.

Tới khi cơ thể bị áp chế ngay cạnh bàn Pete mới chống hai tay lên ngực Vegas ngăn lại nói.

"Dừng lại, đừng tới gần...Vegas".

Hờ...cuối cùng Pete cũng đã nhớ ra rồi sao. 

Anh nở một nụ cười thật thoáng qua, nó nhẹ tới mức chỉ nhìn một giây thì giây sau liền biến mất như chưa từng tồn tại.

Vegas đặt cháo và nước xuống bên cạnh, hai tay ôm lấy bả vai Pete đẩy em xuống giường.

"Nhớ rồi thì sao nữa...em không còn gì khác để nói à".

Cả cơ thể anh đè lên Pete, Pete bỗng cảm thấy lồng ngực như siết lại.

Mũi cậu bắt đầu mang thơi hướng cay cay, nằm ngẩn ra dưới thân Vegas, em bắt đầu rơi nước mắt.

Pete biết mình nợ anh rất nhiều, cậu tuy chạy khắp nơi lừa người lừa tiền sống qua ngày mấy năm nay.

Nhưng Pete cũng là người hiểu chuyện, biết điều. Em nghẹn ngào giọng mũi bắt đầu thốt lên.

"Cảm ơn vì đã thương xót cứu tôi đêm qua, bây giờ anh muốn gì thì cứ làm đi, tôi sẽ không phản kháng, xem như tôi trả nợ cho anh".

Vegas nghe thấy lời nói này liền trở nên không vui, anh cực kỳ hụt hẫng, rốt cuộc trong đầu Pete đang nghĩ cái gì.

Suốt những năm qua em ấy đã chịu đựng những gì mà tính cách của Pete lại thành ra như thế này chứ.

Vegas bóp chặt gương mặt Pete ép em đối diện với mình, hai hàng chân mày lúc này vừa giãn ra bây giờ lại siết chặt.

Mái tóc anh rũ xuống, tất cả mọi thứ xung quanh cả hai dần chuyển động chậm lại.

Pete nghe thấy tiếng hít thở khó khăn của anh, đồng tử mở to ra. Vegas trầm mặc nói.

"Bây giờ...em sống ở đâu".

Pete né tránh đôi bàn tay đang bóp chặt mình, nghiêng mặt một bên nói.

"Tôi...tôi không có nhà ở cố định".

Vegas càng nghe càng khó hiểu, hơi thở trở nên nặng nề hơn hỏi..

"Vậy suốt những năm qua em ở đâu?".

Pete chẳng biết lấy đâu ra sức lực mà đẩy ngã anh. Cậu lau đi những giọt nước mắt trên gò má.

"Không liên quan tới anh, tôi chủ động đền thân cho anh, anh không nhận. Vậy thì xem như chúng ta huề không ai còn liên can tới ai, đi đây".

Vegas không đuổi theo, anh biết Pete rất bướng bỉnh, nếu em ấy đã không thích có bắt ép cũng vô dụng. Anh ngồi thẫn thờ trên sàn thầm mắng Pete.

"Em nợ tôi rất nhiều, em nhắm mình có thể trả hết không? Ba mẹ em nợ tôi, em cũng nợ tôi, cả đời này em đều nợ tôi".

...

Pete đứng trước cửa nhà, cậu suy nghĩ mình có nên tiếp tục ở đây hay không.

Đây là lần thứ mấy trăm cậu ở ké hết từ người này tới người khác rồi.

Nếu những người trước, chỉ có thể ở nhờ được vài ngày hay vài tuần.

Thì Porsche lại rất tốt bụng, cậu ấy thậm chỉ còn năn nỉ Pete ở chung vỏn vẹn đã vài ba tháng.

Porsche đang lo lắng thì bỗng trở nên nhẹ nhõm, cậu vất đống quần áo vừa phơi trên tay chạy ra kéo Pete vào.

"Thằng chó, có biết đêm qua tao xém thì báo công an kiếm mày không hã?"

Pete cười cười gãi mũi nói.

"Haha...đêm qua tao còn bận đi kiếm tiền".

"Rồi tiền đâu? Mày nhìn cái bộ dạng lết tha lết thết của mình xem".

Pete nào dễ dàng bỏ qua cơ hội tốt khi ở nhà Vegas như thế. Miệng thì nói có lỗi, tim thì đau lòng vì anh. Nhưng tay vẫn không quên vơ vài chiếc đồng hồ Rolex của anh đem đi bán lấy tiền.

Pete rút cộc tiền dollar từ trong túi xách ra táng lên mặt Porsche một cái bốp ra vẻ nói.

"Chứ mày thấy cái gì đây không?"

Sau khi đem tiền trả tiền nợ cho chủ nhà. Pete và Porsche cũng không quên tự thưởng cho bản thân một bữa ăn uống thịnh soạn.

Pete thèm vịt quay tới điên, cậu lâu lắm rồi từ lúc ba mẹ ra đi, Pete đã chưa có dịp ăn lại món này.

Porsch rót rượu vào ly cho Pete nói.

"Đúng rồi, tao có tin mừng đây, chúng ta sắp có công việc mới rồi. Tao được người ta ngỏ lời, lương tháng chục triệu, được bao ăn bao ở luôn. Tao ra điều kiện đính kèm theo mày, họ vui vẻ đồng ý vì nhà đó đang thiếu người".

Pete nghi ngờ hỏi.

"Việc làm ở đâu mà ngon thế? Ê mày đừng nói là đi làm trai bao nha, thôi nha bỏ nha, nghèo thì nghèo chứ cũng có giá nha mày".

Porsch cuộc cộc giấy a4 gõ cái bịch lên đầu Pete mắng.

"Mày điên à? Vệ sĩ chứ đéo phải làm đĩ đâu mà sợ".

Pete ngẩn người ra, làm vệ sĩ, đây chẳng phải là thế mạnh của Pete rồi sao.

Cậu của mười mấy năm trước chính là tiểu thiếu gia của gia tộc Phongsakorn một trong những gia tộc có tiếng trong giới mafia.

Mấy tên vệ sĩ chuyên nghiệp trong nhà cũng chính tay Pete từ năm mười mấy tuổi đích thân tuyển chọn. Nên độ nhạy bén trong việc dùng súng lẫn dùng võ của Pete không phải dạng tầm thường.

"Ồ, làm vệ sĩ cho ai mà ngon thế?"

Porsche đảo mắt lên trời cô gắng nhớ tên của cái nhà quái đảng nói.

"Hình như là cái gì Theerap... gì đó".

Pete vừa nghe tới đã nhận ra, gia tộc này được phân ra làm hai. Một là chính gia, một là thứ gia.

Người đứng đầu chính gia từng là đối tác làm ăn của bố, họ giúp đỡ bố mẹ trong những ngày đầu bước vào nắm giữ việc làm ăn ở bến tàu. Không đợi Porsche cứ cà kê nhớ ra Pete liền nói.

"Là gia tộc Theerapanyakul, đúng chứ?"

Porsche biết gia cảnh trước kia của Pete, nên không có gì ngạc nhiên khi Pete biết đến những người trong giới này.

Pete không ngại mình sẽ làm đầy tớ cho ai cả. Bây giờ Pete cần tiền, cần một công ăn việc làm ổn định để bản thân không phải bị chết đói ngoài đường.

Pete vui vẻ đồng ý nhưng cậu đã quên mất rằng gia tộc này còn có người cậu yêu...Vegas Theerapanyakul – cậu cả của thứ gia.

------

Không biết có ai trú ngự ở cái page flop này không nhưng vẫn gửi lời chào cho chắc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net