36.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại sông Hàn, không khí hôm nay vừa mát mẻ vừa có chút se se lạnh, Soo Ah cùng với Taehyung ngồi trên băng ghế đá, dưới chân hai người đã có rất nhiều vỏ lon bia rỗng, Kim Taehyung cứ thế trên tay vẫn còn cầm một lon bia uống một hơi hết sạch, sau đó liền vứt xuống dưới chân

Hwang Soo Ah bên cạnh vẫn là không hiểu chuyện gì, cứ ngồi đó đưa mắt nhìn bờ sông có chút tĩnh lặng, nghe tiếng lon bia chạm xuống đất cô liền nhìn sang Kim Taehyung, thấy anh đã khui thêm một lon nữa, mặc dù không muốn nhưng cô vẫn là nên ngăn lại nếu anh ta mà say quá thì làm sao mà đưa về được đây

Soo Ah giựt lấy lon bia trên tay của Taehyung, anh khó hiểu đôi mắt lờ đờ nhìn sang Soo Ah, cô lúc này mới lấp bắp nói "Anh đừng uống nữa, đã uống từ chiều tới giờ rồi còn gì."

"Ai cần cô quan tâm chứ?" Nói rồi Taehyung giựt lại lon bia về phía mình, dứt khoát uống một ngụm lớn vào bụng

Soo Ah bất mãn, có lòng quan tâm anh như vậy mà anh còn ngông nghênh sao?! Có phải là quá đáng ghét rồi không?

"Anh mau dừng lại đi, đừng uống nữa nếu anh say tôi làm sao có thể đưa anh về nhà." Soo Ah một lần nữa lên tiếng ngăn cản

Kim Taehyung nghe đến từ 'về nhà' liền cười khẩy một cái, đưa mắt dời sang nhìn Soo Ah nói "Về nhà sao? Về lại căn nhà bây giờ đã lạnh lẽo thiếu vắng nụ cười vốn có, đứa con trai của tôi cũng đã dần ít hoạt bát hơn khi ở cạnh tôi, người vợ mà tôi nghĩ sẽ không bao giờ nhớ đến nữa lại là người khiến tôi ngày đêm nhung nhớ, chính cả vợ tôi cũng đã không thể chịu đựng được mà cứ thế rời bỏ tôi. Cô nói xem tôi là loại người gì vậy? Sao có thể ấu trĩ như vậy chứ?" Kim Taehyung tự trách bản thân mình, đến thời điểm này anh cũng đã dần cảm nhận được sự cô đơn mà anh đáng phải nhận được, nó thật sự khó chịu hơn anh đã tưởng

"Kim tổng....anh đừng nghĩ nhiều nữa rồi cũng sẽ qua thôi, ha, bây giờ việc anh cần lo là lo cho đứa trẻ ở nhà, nó cần anh hơn bất kì một ai hết, đừng để tới khi thằng bé lớn lên sẽ bắt đầu nhận thức được mình vốn không có tình yêu thương của gia đình, thằng bé còn quá nhỏ để trải qua những chuyện này." Soo Ah nhẹ nhàng nói, giọng nói bay bổng thật lòng muốn khuyên nhủ Kim Taehyung, mong rằng anh có thể thức tỉnh được sau câu nói của mình

Kim Taehyung nhìn sang cô, không nói gì cả nhưng ánh mắt có chút gợn sóng, có thể mi tâm của anh cũng đã giao động không ít, trời bắt đầu kéo đến mây đen

'Tách tách'

Những giọt mưa bắt đầu rơi xuống mặt đường, Soo Ah cũng cảm nhận được cô ngước mặt lên trời cảm nhận được những giọt mưa đã rơi xuống mặt cô cúi xuống nhìn sang Taehyung "Trời chuyển mưa rồi, mau chóng về thôi."

"Mưa rồi sao?" Taehyung nghe Soo Ah nói vậy cũng nhẹ thốt lên, nhìn xuống mặt đường đang dần ướt đẫm những giọt mưa rơi tí tách, anh bỗng nhớ đến Taewook đang ở nhà một mình, thằng bé vốn sợ mưa và tiếng sấm chớp, để thằng bé một mình như vậy, chắc nó sẽ sợ lắm đây

Kim Taehyung hốt hoảng nhìn sang Soo Ah sau đó để vội lại một câu nói "Tôi về trước đây, cô cũng mau chóng về đi." Nói rồi anh đứng lên, cởi bỏ chiếc áo khoát trên người, giơ cao chiếc áo khoát lên để che đầu mình sau đó thì anh cấm mặt chạy đi, hoà lẫn vào dòng người đang vội vàng về nhà

Soo Ah nhìn theo tính mở miệng nói với anh nhưng đã không kịp nữa, nhanh chóng chạy vào trong xe của mình rồi ngồi vào, thắt dây an toàn vào, tính rồ ga rời đi nhưng lại cứ bất rứt không thôi, cô nhìn ra ngoài sau lớp kính cửa đã có vài giọt nước mưa đọng lại sau đó lại nói thầm "Tôi có xe mà, sao lại không đi chứ trời mưa to vậy mà."

Mưa càng ngày càng lớn, xối xả đến đau lòng, anh với bộ dạng ướt sũng cuối cùng cũng về tới Kim gia, căn biệt thự tối đen không một ánh sáng, anh bước vào bên trong, đón chào anh là sự lạnh lẽo của căn nhà, mở đèn lên căn biệt thự phút chốc lại sáng lên, anh lướt mắt nhìn xung quanh không nhìn thấy Taewook đâu, anh quăng chiếc áo khoát ướt mèm đến sofa vừa đi lên lầu vừa la lớn "Taewook à, con trai có nghe papa gọi không? Con đâu rồi?"

Taehyung bật mở cửa phòng của Taewook ra, hiện lên trước mắt anh là hình ảnh nhỏ bé của Taewook đang nằm trên chiếc giường rộng, thân thể run rẩy được bao trùm bởi chiếc mềm to, anh đi chầm chậm vào trong nhỏ giọng gọi "Wookie à...papa về rồi."

Nghe tiếng anh thằng bé từ mềm phóng đến ôm chầm lấy anh, tiếng khóc lớn hơn không còn thút thít nữa, thằng bé khóc lớn trên vai anh, Taehyung ôm chặt thằng bé trong lòng dịu dành an ủi "Con trai...papa ở đây với con...không cần sợ nữa, ha." Vừa nói anh vừa đặt thằng bé xuống giường vuốt ve gương mặt nhỏ đẫm nước mắt của Taewook

"Papa..con sợ lắm con muốn mama...huhu..." Thằng bé nhìn anh nói, nước mắt cứ thế càng ngày càng nhiều

Anh nghe đến Ji Yoo cũng liền có hơi chạnh lòng, anh không biết nên làm gì, không biết nên mở lời hay đối diện với cô như thế nào nữa, bởi lẽ ngày trước là anh không đúng, là anh vô cớ bắt nạt cô, là anh bảo cô phiền phức. Bây giờ thì biết phải làm sao mới được đây, nhìn xuống Taewook lo lắng cho thằng bé, lau đi hàng dài nước mắt trên má của Taewook, anh liền nói "Con đừng khóc nữa, ngoan ngủ nào, ngày mai papa sẽ dắt con đi chơi được chứ?"

"Không đâu...huhu...con muốn mama...mama ơi...huhu." Thằng bé vùng vẫy không chịu càng khóc lớn hơn, Taehyung bối rối rồi nói "Được được...papa biết rồi bây giờ con nín khóc và đi ngủ nhé, ngày mai papa dắt con đi gặp mama được chứ?"

Taewook nghe thế cũng liền nín dần chỉ để lại những tiếng nức nở trong cổ họng "Vâng ạ..."

Taehyung ngồi dỗ Taewook ngủ một hồi lâu sau đó liền rời đi, nhìn lại bộ dạng của bản thân, anh liền cảm thấy nặng nề, nhanh chóng về phòng, đi vào nhà vệ sinh, ngâm mình trong bồn nước ấm nóng khiến tâm tư anh thư giãn hơn đôi chút nhưng rồi lại có điều khiến anh phải bận tâm, anh lỡ hứa với Taewook ngày mai sẽ cho thằng bé gặp Ji Yoo, làm sao đây?! Taehyung nhăn nhó sau đó nói "Kệ đi, cứ gọi hỏi không được thì thôi."

——————

Hwang Soo Ah lái xe về tới nhà đã trông thấy Seo Ah đang ngồi đợi cô trong nhà, cô nhìn thấy nhưng cũng không muốn nói đến vì bây giờ cô cũng đã mệt đến điên người rồi. Cô cứ thế tiến thẳng đến chân cầu thang, chưa kịp nhấc chân đến bậc đầu, Seo Ah đã lên tiếng "Đi đi về về không biết chào hỏi ai sao? Người mẹ này của cô chết rồi à?"

Soo Ah tặc lưỡi thở dài mệt mỏi, quay sang nhìn Seo Ah nói "Con xin lỗi." Dứt câu cô lại muốn đi lên lầu nhưng Seo Ah lại lên tiếng "Con đứng lại cho mẹ."

"Sao nữa vậy mẹ, con mệt quá đi."

"Con đã đi đâu từ sáng tới giờ vậy hả, con có biết mẹ lo lắng cho con lắm không? Sao lại không nói với mẹ lời nào mà cứ thế bỏ đi vậy chứ? Còn con nhỏ Ji Yoo nữa, nó cũng đã đi từ sáng sớm rồi, con nhỏ hỗn xược đó không còn dễ đối phó nữa, nè con có nghe mẹ nói không vậy?" Seo Ah cứ luyên thuyên nhiều thứ khiến Soo Ah như muốn nổ tung, cô liền nói "Mẹ dừng lại được rồi đó, con đã quá mệt mỏi rồi mẹ không thấy sao hả? Con đã lớn rồi con tự mình quản mình được không cần đến sự quản lý của mẹ nữa, còn chị Ji Yoo cũng phải có được cuộc sống riêng chứ, đã hai mươi mấy năm qua con sống dưới sự áp đặt của mẹ như vậy đối với mẹ vẫn chưa đủ sao? Con nghe lời mẹ vào làm ở Kim thị, bị Kim Taehyung sỉ nhục đến mức không ngóc đầu lên được mẹ có biết không? Đã đến lúc mẹ nên buông tha cho con rồi đó." Soo Ah hét lớn vào mặt Seo Ah sau đó liền bỏ đi

Lee Seo Ah bất ngờ, bà không tin được đó là đứa con gái ngoan ngoãn của bà, bà biết thế nào rồi cũng sẽ có chuyện này xảy ra nhưng điều bà không ngờ đến đó là lời nói của Soo Ah lại khiến bà đau lòng đến vậy, bà ôm lấy lòng ngực trái đau đớn, đây chắc là cái giá bà phải trả sau những gì bà đã gây ra rồi

——————

Hwang Ji Yoo buồn bã, có chút não nề ngồi cạnh cửa sổ, cô tựa đầu vào cửa kính, nhìn những giọt mưa đọng trên cửa sổ, cô thở dài, hôm nay chắc ông trời có chuyện gì buồn rồi phải không? Đến cả một chút ánh trăng cũng không thấy được, mưa lớn như xé da xé thịt, cô thầm thì "Taewook à, con ổn chứ...mama xin lỗi con."

Nói rồi từ khoé mắt cô lại rơi ra dòng nước nóng hổi, cô lau vội đi rồi lại tựa đầu vào cửa sổ nghe tiếng mưa rơi, căn phòng ấm áp bỗng chốc lại thoáng chút gió lạnh, cả căn phòng yên tĩnh chỉ nghe được tiếng thở nhè nhẹ của cô nhưng rồi tiếng chuông điện thoại lại phá tan bầu không khí yên lặng đó, cô cầm điện thoại lên nhìn vào màn hình điện thoại, đắn đo một chút nhưng rồi cô cũng quyết định bắt máy, đặt điện thoại vào tai nhẹ giọng nói

"Alo..."

—————-END CHAP————-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net